Cô vợ hồ ly ngốc nghếch - Chương 09 - 10 - 11

Chương 9: Nước dãi của thành chủ tiền
nhiệm

Hoa
mùa xuân nở vào lúc vạn vật hồi sinh, sự sống mới nảy nở, đua nhau khoe sắc.
Hoa mùa thu nở trước khi giá lạnh ùa về, mở bữa tiệc thịnh soạn cuối cùng trước
khi vạn vật tàn lụi xác xơ, dù tùy ý nhưng hậu hĩ. Hoa cúc thanh nhã, hoa quế
quý phái, hoa hồng diễm lệ thơm ngát, mộc phù dung một ngày biến đổi ba lần,
muôn vẻ yêu kiều…


tất cả những thứ ấy, đều không thể bì được với đóa hoa tuyệt thế vô song đang độ
nở rộ trong phủ.

“Phật
tổ bồ tát ơi, đấy chính là tiểu mĩ nhân mà Hàn Nguyệt đưa về đây sao?” Thu Lai
Phong trợn mắt hỏi.

“Chính
thế, bá phụ.” Mạch Tịch Xuân lăn lộn vất vả suốt một ngày dài ở bên ngoài vừa
quay về cũng nói xen vào, khi liếc nhìn tiểu mĩ nữ mặc áo váy trắng như tuyết
đang bắt bướm trong vườn hoa dưới ánh tịch dương kia, bỗng chốc mệt mỏi tan biến.
“Biết vì sao người có con mắt cao vòi vọi như Hàn Nguyệt lại đưa tiểu mĩ nhân về
rồi chứ?”

“Biết
rồi, biết rồi, biết quá rồi ấy!” Thu Lai Phong không để ý tới người vừa tới là
ai, chỉ vỗ vỗ vào vai đối phương, đồng cảm với người có cùng “chí hướng”.

“Đợi
khi nào ngài nhìn thấy ánh mắt của con trai mình nhìn tiểu mĩ nữ, ngài sẽ càng
không tin vào mắt mình hơn, con trai của ngài, kẻ trước kia từng giết người
không chớp mắt trên giang hồ ấy, khi nhìn tiểu mĩ nữ, có thể khiến da gà trên
người người ta rớt xuống đất thành ba tầng, sau đó còn cam tâm tình nguyện lột
thêm một tầng da nữa đi, đấy thật sự là…”

“Ca
ca, ca ca!” Linh Nhi chơi trong vườn hoa mồ hôi mướt mát, quay đầu về phía
chàng trai đang nằm trên ghế trúc đọc sách dưới gốc cây, gọi: “Tại sao ở đây lại
có Hồ Điệp tỷ tỷ, còn trên núi không có?”

Tiếng
là đọc sách, nhưng thực ra quá nửa tinh thần của hắn đều tập trung vào tiểu nha
đầu đang chơi đùa kia, hắn ngước đôi mắt đẹp lên, cười đáp: “Thành Phi Hồ ở
phía Bắc, giờ đang là mùa thu, không khí trên núi rất lạnh, Hồ Điệp tỷ tỷ của
nàng sợ lạnh nên đi trốn đấy. Ở đây phía dưới có mạch nước nóng ngầm, cho dù là
mùa đông, thì Hồ Điệp tỷ tỷ của nàng cũng sẽ bay ra nhảy múa cùng hoa tuyết.”
Nơi này được ông trời ưu đãi, vốn ngay từ khi hắn sinh ra đã thế rồi, nên từ
trước tới nay hắn chưa từng cảm thấy tò mò kỳ lạ, nhưng hôm nay mang ra hiến tặng
cho tiểu nha đầu kia, trong lòng bất giác thành tâm thành ý cảm tạ ông trời vì
sự sủng ái này.

“Thật
tốt, thật tốt, Linh Nhi cũng sợ lạnh, Linh Nhi và Hồ Điệp tỷ tỷ giống nhau, đều
thích nơi đây!” Linh Nhi vui sướng nhảy múa, giống như chú bướm trắng nhảy múa
trong khóm hoa vậy. “Hồ Điệp tỷ tỷ, Hồ Điệp tỷ tỷ, đậu lên tay Linh Nhi đi!”

Đôi
mắt nàng mở to lấp lánh, xòe bàn tay mềm mại của mình ra, dịu dàng gọi.

Hồ
ly thuộc loài động vật biết đi, hồ điệp (Bướm) lại thuộc loại côn trùng biết
bay, mặc dù chủng loại khác nhau nhưng ngôn ngữ có thể tương thông, tiểu hồ ly
thể hiện thiện ý của mình, những chú bướm xinh đẹp hay chính là Hồ Điệp tỷ tỷ của
Linh Nhi bèn sà tới, đậu trên tay trên vai nàng. Có chú bướm còn tưởng dây buộc
tóc màu hoa đào được buộc thành nơ trên đầu nàng là một đóa hoa đào chúm chím sắp
nở, bèn sà ngay xuống; có chú bướm thích đôi má phúng phính trắng hồng của
nàng, định đậu lên đó; còn có những chú bướm yêu thích đôi môi mềm mại hồng
xinh như cánh hoa của nàng, định dập dờn hút mật… Trong nháy mắt, cô nàng nhỏ
bé trắng như tuyết, dưới những tia nắng chiều tà, trong vườn hoa đủ màu sắc, bị
vô vàn những chú bướm bảy màu vây quanh. Cảnh tượng ấy, khiến mọi người có mặt
trong vườn đều sửng sốt.

Thu
Hàn Nguyệt cũng bị rúng động, ngẩn người hồi lâu. Rồi đột nhiên, hắn bật người
dậy, khiến những chú bướm xinh đẹp kinh động bay mất, hắn ôm nàng vào lòng, ôm
rất chặt. “Linh Nhi…”

Vừa
rồi, sao hắn lại thấy sợ như thế chứ? Hắn sợ mình chỉ là một cơ thể bằng xương
bằng thịt, sợ có những thứ hắn không nắm giữ được, sợ hắn có thể sẽ mất tiểu hồ
ly ngốc nghếch này… Chuyện gì thế này? Thích nàng, yêu nàng, hắn biết. Nhưng
sao bỗng dưng nàng lại có trọng lượng như vậy trong tim hắn? Cảm giác ấy đến
quá nhanh quá đường đột, khiến hắn trở tay không kịp, không biết phải làm thế
nào.

“Ca
ca, đau quá…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Nhi đau đớn cau lại.

“Đau?”
Hắn ngẩn người, lúc này mới phát hiện hai tay mình đang ôm chặt eo cô gái nhỏ,
hắn thu lực về, xoa xoa eo của tiểu nha đầu hỏi: “Đau chỗ nào? Ở đây à? Hay là ở
đây?”

“…
Hi, ca ca, buồn quá, hi hi… ha ha ha…” Bị chạm vào chỗ buồn, Linh Nhi ngọ nguậy
né trái né phải, cười ngã cả vào lòng Thu Hàn Nguyệt. Còn Thu Hàn Nguyệt vốn chỉ
định xoa xoa cho nàng bớt đau, lại thấy nàng thích thú như vậy, nên chuyên tâm
lấy lòng, bắt đầu cù cho nàng cười.

Khắp
cả khu vườn, đột nhiên tràn ngập những tiếng cười vui vẻ lanh lanh như chuông
ngân của Linh Nhi, cho tới khi những tiếng cười đó lan khắp phủ đệ của thành chủ.

Còn
về Thu Lai Phong, thành chủ tiền nhiệm, nay là cha của thành chủ, cùng bạn của
thành chủ là Mạch Tịch Xuân, sớm đã bị hóa thành hai bức tượng, hơn nữa hai bức
tượng bị những cảm giác như kinh ngạc, rúng động, sợ hãi làm cho ngẩn ra kia
còn đang đảo đảo tròng mắt và chảy nước dãi…

Trong
mắt hai người bọn họ, vị thành chủ đương nhiệm có vẻ bề ngoài nhìn phong lưu đa
tình nhưng thực chất bên trong lại rất kỳ quái kia, đã bị điên thật rồi.

Vẻ
yêu kiều thuần khiết nhất và vẻ thuần khiết yêu kiều nhất, lanh lợi và ngây thơ
không nhiễm chút bụi trần, tất cả đều tập trung trên người Linh Nhi. Đàn ông gặp
nàng tự nhiên sẽ thẫn thờ sẽ nâng niu. Đàn bà gặp nàng, đa phần sẽ không thể
thích, nhưng cũng không cách nào ghét bỏ nàng, bởi họ sẽ cảm thấy như được gặp
lại những năm tháng vô tư, vui vẻ nhất của chính mình. Ai lại đi ghét bỏ tuổi
thơ của mình chứ?


cảm giác đó, e rằng ngay đến ba nàng thiếp của Thu Hàn Nguyệt cũng không thể
tránh khỏi.

Nói
tới ba mĩ nhân này, đều là “hậu lễ” của mấy vị quan lớn, phú hào tặng cho thành
chủ với mục đích nịnh bợ hoặc kết thân. Mà đã là “hậu lễ” đương nhiên phải
phóng tay, đồng thời phải tăng thêm phần chắc chắn cho khả năng đạt được mục
đích của mình, do đó, ba nàng thiếp ấy nàng nào cũng đều xinh hơn ngọc thơm hơn
hoa, đều là những giai nhân nghìn người mới chọn được một. Theo lý mà nói, từ cổ
chí kim, các nhà quyền quý hào môn đều không tránh khỏi cảnh thê thiếp tranh
giành đấu đá lẫn nhau. Nhưng, ba nàng thiếp này của Thu Hàn Nguyệt lại sống rất
thuận hòa.

Đấy
không hoàn toàn là vì thành chủ đại nhân có khả năng trấn áp, cũng không phải
các nàng thiếp kia đại lượng bao dung mà là, ba người bọn họ sau khi lần lượt
được kiệu nhỏ rước về phủ thành chủ, Thu Hàn Nguyệt ban viện tử, ban nha đầu
cho ba mĩ nhân, thời gian đầu, việc sủng ái cũng theo trình tự, không thiên vị
người nào. Y phục trang sức hàng tháng, hay thưởng riêng dịp năm mới lễ tết
cũng chưa từng bên trọng bên khinh, không có thiên lệch khiến cho dù là kẻ lòng
dạ đen tối hẹp hòi nhất trên thế giới này cũng không tìm được sơ hở để mà gây
chuyện. Còn bây giờ, hắn dường như quên mất rằng trong nhà mình còn có ba nàng
thiếp.

Sự
tranh giành của phụ nữ, đa phần bắt đầu từ người đàn ông, khi người đàn ông
không còn là lý do để họ tranh giành nữa, thì hà tất họ phải làm khổ nhau?


điều, giờ đã khác rồi.

Mấy
hôm trước, ba nàng đang ngồi uống trà thưởng cúc, thì bọn a hoàn hầu hạ trong viện
tử từ bên ngoài chạy vào, kẻ nào kẻ ấy mặt mày u ám như nhà có tang, khua tay
múa chân chí chóe một hồi, chỉ vì một chuyện: Thành chủ mang về một tiểu mĩ
nhân, đang ở Quan Nguyệt lâu, cùng ăn cùng ngủ với thành chủ, được sủng ái như
châu như ngọc.

Chuyện
này, họ không thể nói là không quan tâm. Thu Hàn Nguyệt dù gì hiện giờ cũng là
người đàn ông của họ, chồng mình mang con gái về nhà, mà lại còn coi trọng yêu
thương người con gái ấy một cách bất thường, sao có thể khoanh tay ngồi im?

Ba
nàng tới tìm Bách Linh Nhi, đương nhiên cũng không phải là để hỏi tội nàng.
Thân làm thiếp thất, ngoài dùng sắc mê hoặc lòng người, còn phải biết thân biết
phận, biết trên biết dưới, nếu vị tiểu mĩ nhân xinh đẹp kia đúng như bọn kẻ dưới
nói, đang được thành chủ nâng trong lòng bàn tay như châu như ngọc, thì họ sao
dám động vào nàng? Đến là vì muốn nhìn một cái - rất tò mò mà, sắc đẹp của cả
ba nàng đều không sao mê hoặc được thành chủ đại nhân, họ muốn xem người được
thành chủ đại nhân thương yêu, rốt cuộc quốc sắc vô song tới mức nào? Đương
nhiên, nếu người đó hiền lành dễ bắt nạt, thì họ cũng chẳng ngại gì mà không
đanh đá chua thêm vài ba câu hà khắc ghen tuông, phải biết cuộc sống của họ rất
nhàm chán cũng cần tìm việc gì đó để làm mà.

Sau
đó, cả ba nàng thiếp đã nhìn thấy Bách Linh Nhi trong Bách Hoa đình. Nhất loạt,
họ còn tưởng rằng đó chính là tinh linh vừa chui ra từ những đóa hoa cơ.

Chương 10: Linh Nhi nhõng nhẽo

“Nô
tỳ thỉnh an ba vị phu nhân.” Nha đầu Minh Thúy được sai tới đây chuyên hầu hạ
Linh Nhi, từ xa đã nhìn thấy ba nàng, là nha đầu của người ta, có trách nhiệm bảo
vệ chủ nhân nhà mình không bị người ngoài ức hiếp sỉ nhục, nhưng, nhưng… cô
thân cô thế cô, nha đầu Xuân Nha vào bếp lấy hoa quả điểm tâm sao giờ này vẫn
chưa về?

“Các
ngươi hãy đứng hầu bên ngoài, tỷ muội chúng ta có chuyện cần nói.” Như Yên, một
trong ba nàng thiếp, năm nay tuổi đã đôi mươi, cũng là người nhiều tuổi nhất
lên tiếng.

“…Vâng.”
Minh Thúy lén nhìn tiểu chủ nhân mới của mình một cái, “người kia” một tay cầm
bút, một tay xắn tay áo, đang chăm chú luyện chữ, hoàn toàn không biết “nguy hiểm”
sắp giáng xuống… Haizz, phải làm thế nào đây?

“Nàng
là muội muội mới về đây phải không?” Ba người kia ngồi quanh chiếc bàn đá, nhìn
chằm chằm vào tiểu mĩ nhân đang cắm cúi luyện chữ. Vẻ ngoài trẻ con của người mới
thật khiến họ quá đỗi bất ngờ, so với vẻ phong tình kiều diễm của ba người bọn
họ thì tiểu mĩ nhân này chỉ là một đứa trẻ con, thành chủ có hứng thú này từ
bao giờ?

“Ừm…”
Linh Nhi ngẩng khuôn mặt tuyệt đẹp nhỏ nhắn lên, có chút hoang mang trước sự xuất
hiện đột ngột của ba vị tỷ tỷ xinh đẹp trước mắt, “Á, các ngươi là ai?”

Ba
người bị sắc đẹp vô song của nàng làm cho ngẩn người, rồi quay sang nhìn nhau,
giờ thì họ đã hơi hiểu vì sao người này lại được thành chủ sủng ái đến như vậy.

“Bọn ta là ai, muội chưa từng
nghe nói ư?” Người nhiều tuổi thứ hai trong ba người là Vấn Liễu hỏi, giọng nói
bất giác trở nên dịu dàng hơn.

Linh Nhi lắc lắc đầu, cây trâm
vàng kiểu cách hết sức đơn giản nhưng chất liệu lại tuyệt hảo trên đầu nàng lắc
lư chạm vào hoa tai cùng màu cùng chất, tạo nên những tiếng lanh lảnh vui tai.
“Ca ca không nói.”

“Ca ca?” Người nhỏ tuổi nhất
trong ba nàng thiếp mới mười tám tuổi, Phất Hương, nhướng đôi mày liễu lên, “Ca
ca là ai? Muội còn có cả người nhà đi cùng nữa hả?”

“Ca ca chính là…” Linh Nhi
nghiêng đầu nghĩ ngợi, “Là người đẹp trai nhất và cũng thương Linh Nhi nhất nhà
này!”

Thành chủ? “Ca ca” là thành chủ?
Ba người bọn họ lại quay sang nhìn nhau: Lẽ nào thành chủ đại nhân lại có ý yêu
thích em gái? Ba người lần lượt giới thiệu tên với tiểu mĩ nhân, thấy khuôn mặt
nhỏ nhắn của “người ta” vẫn mơ hồ không hiểu, họ khẳng định: trước mặt tiểu mĩ
nhân, thành chủ hoàn toàn không nhắc gì đến sự tồn tại của ba người họ.

“Muội đang luyện chữ?” Vấn Liễu
là người đa tài đa nghệ nhất trong ba người, ghé đầu vào nhìn chữ mà tiểu mĩ
nhân đang viết, tròn tròn mập mập, vô cùng trẻ con, và cũng rất đáng yêu nữa, bất
giác bật cười thành tiếng, “Đây là chữ của muội viết sao?”

“Là Linh Nhi viết!” Linh Nhi cầm
mấy tờ giấy mà mình đã nguệch ngoạc viết lên như cầm bảo vật, cười rất vui vẻ,
hàm răng đều tăm tắm trắng lấp lánh. “Ca ca nói, huynh ấy có việc ra ngoài, đợi
bao giờ Linh Nhi viết xong chữ trong cuốn sách này ca ca sẽ về, Linh Nhi phải
viết nhanh mới được.”

“Thành chủ muốn muội chép ‘Sử
ký’?” Như Yên lật xem tên của cuốn sách, “Chàng muốn bồi dưỡng muội thành tài nữ
hay muốn muội đi thi nữ trạng nguyên?”

“Muội thấy chắc là tiểu mĩ nhân
này không chịu cho thành chủ đi, thành chủ chẳng còn cách nào, đành tiện tay vớ
cuốn sách đưa cho muội ấy.” Vấn Liễu nhìn chiếc trán căng bóng của tiểu mĩ nữ
dính ít mực đen, không kìm được mà lấy khăn mùi xoa ra lau cho nàng.

Nàng ta lau rất nhẹ nhàng, Linh
Nhi cảm thấy dễ chịu, thế là bèn nhắm mắt lại, bắt chước tiếng rên hừ hừ khoái
trá của Sơn Mao tỷ tỷ, đồng thời còn không ngừng than vãn: “Cổ tay Linh Nhi mỏi
quá, tỷ tỷ bóp cho Linh Nhi được không?”

Vấn Liễu ngẩn người, rồi sau đó
mím môi cười, cầm cổ tay nhỏ xíu của nàng lên, thận trọng xoa nắn, chỉ sợ không
cẩn thận, làn da mịn màng như da em bé của nàng sẽ tan thành nước mất. “Nếu mỏi
tay rồi, thì đừng viết nữa.”

“Không được, Linh Nhi không viết,
ca ca sẽ không về.” Nhớ ra mình còn có nhiệm vụ phải viết cho xong cuốn sách,
Linh Nhi vội vàng rụt tay về.

Vấn Liễu không chịu buông: “Chẳng
phải vừa nói với muội là chàng chỉ trêu muội thôi sao? Thành chủ ra ngoài bàn
việc, trước khi trời tối nhất định sẽ quay về, đây là nhà của chàng mà.”

“Ừm, ca ca đã nói rằng, đây là
nhà của ca ca, cũng là nhà của Linh Nhi.” Những lời ca ca từng nói đều là khuôn
vàng thước ngọc, nhưng lúc này phải nghe đoạn nào đây? Linh Nhi cau đôi mày
thanh tú lại, chớp chớp mắt u sầu.

Thành chủ đã nói đây là nhà của
tiểu mĩ nhân sao? Ba người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng tâm tư lẫn lộn.

“Ba vị tỷ tỷ, ca ca đi đâu ạ? Tại
sao phải lâu như thế mới quay về?”

“Còn có thể đi đâu chứ? Chẳng phải
là nơi mà cánh đàn ông thường đi hay sao…”

“Phất Hương!” Như Yên và Vấn Liễu
cùng lên tiếng, ngăn Phất Hương nhanh mồm nhanh miệng nói ra những lời hàm hồ.

“Muội có nói sai đâu, thành chủ
chẳng phải tới Ấp Thúy lâu sao? Trong Ấp Thúy lâu có một người con gái ngực to
não nhỏ, giả tạo xảo quyệt, đúng thế không?”

“Muội_______” Hai người kia lắc đầu,
bóp trán than khổ. “Ấp Thúy lâu?” Mắt Linh Nhi sáng lên, “Có vui không?”

“Vui hay không vui, chỉ đàn ông mới
biết.” Phất Hương mặc kệ cho hai tỷ ngăn cản, cố chấp nói. “Đấy chính là Tiêu hồn
quật[6] của bọn đàn ông.”

[6] Tiêu hồn
quật: Chốn bắt hồn

Linh Nhi tò mò, “Thế nào là Tiêu
hồn quật?”

“Chính là nơi đàn ông bỏ tiền ra
mua vui, ôm con gái, nghe ca hát, uống rượu…”

“Linh Nhi cũng muốn đi!” Nghe nói
có một nơi mới mẻ hấp dẫn như thế, Linh Nhi nghĩ đương nhiên cũng phải đến một
lần cho biết.

“Linh Nhi đi thành chủ sẽ giận đấy…
Ồ, chính là ca ca nhà muội, chàng sẽ giận.”

“Tại sao?”

“Bởi vì muội sẽ nhìn thấy chàng
ôm người con gái khác, chàng sẽ cho rằng muội tới để bắt gian, đàn ông ghét nhất
là phụ nữ làm những việc như thế…”

Câu này Linh Nhi nghe nửa hiểu nửa
không, nhưng “chàng ôm người con gái khác” thì lại nghe rất rõ. “Hu hu… òa…”

“Này…” Phất Hương không ngờ tiểu
mĩ nhân nói khóc là khóc, mà lại còn khóc rất thảm.

“Muội xem muội đi, muội nói gì với
muội ấy thế không biết?” Như Yên cầm khăn lau mặt cho Linh Nhi, nhưng những giọt
nước mắt to như hạt châu rơi xuống ngày một nhiều hơn, cả chiếc khăn của nàng
ta ướt đẫm, vẫn không lau sạch được khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Nhi. “Linh Nhi,
muội ấy nói đùa thôi, muội… đừng khóc nữa được không?”

Vấn Liễu cũng lấy khăn ra lau, miệng
lẩm bẩm mắng Phất Hương ăn nói không biết thiệt hơn: “Đã bảo muội đừng nói, muội
còn cứ nói cho sướng miệng, muội thật sự muốn muội ấy khóc à? Muội cũng thật
là!”

“Muội…” Phất Hương có chút ấm ức,
“Chỉ muốn nói Vân Tước kia thật hết sức kiêu căng, bình thường gặp trên phố
cũng lạnh lùng cạnh khóe tỷ muội ta, chẳng nghĩ xem bản thân cô ta cũng chỉ là
một gái thanh lâu, có tư cách gì huênh hoang với bọn ta chứ? Nhưng tỷ muội ta lại
chẳng có cách nào, thành chủ không sủng ái chúng ta là sự thật, lạnh nhạt với
chúng ta chuyện này người người đều biết. Nhưng Linh Nhi thì khác, thành chủ
coi muội ấy như bảo bối, để muội ấy tới Ấp Thúy lâu đi một vòng, xem xem mụ đàn
bà ngực to não nhỏ kia còn có chỗ nào mà đắc ý…”

Trong thời gian Phất Hương nói,
nước mắt của Linh Nhi đã thấm ướt khăn tay của Vấn Liễu. Ba người phụ nữ vây
quanh một đứa trẻ giờ đang biến thành vòi phun nước, buồn bã u sầu.

“Các ngươi đang làm gì ở đây?” Một
tiếng quát nghiêm khắc vang lên, thân hình cao gầy của Thu Hàn Nguyệt đã bước
vào trong đình, ôm Linh Nhi lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía ba người kia.
“Các ngươi đã làm gì?”

Chương 11:
Linh Nhi phản kích

Ba nàng thiếp chưa từng thấy Thu
Hàn Nguyệt thịnh nộ như vậy, người nào người nấy sợ hãi tới mặt hoa thất sắc,
chân mềm nhũn quỳ cả xuống.

“Người xấu mau buông Linh Nhi ra,
mau buông Linh Nhi ra! Linh Nhi ghét ngươi, ghét ngươi!” Linh Nhi tay cào, chân
đạp, Thu Hàn Nguyệt không phản ứng kịp, bị nàng trườn khỏi lòng. “Không được ôm
Linh Nhi, Linh Nhi ghét ngươi! Ngươi còn hung dữ với tỷ tỷ, ghét ngươi!”

“… Linh Nhi?” Rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì rồi? Nhìn tiểu nha đầu mặt đầy nước mắt, còn hai mắt lại tức giận thế
kia, ngón tay nhỏ đang run run chỉ vào hắn, giống như phải chịu ấm ức tày trời,
mà hình như kẻ gây ra sự ấm ức đó của nàng lại là hắn?

“Nàng vì bọn họ nên mới giận phải
không?” Hắn chỉ vào ba người phụ nữ, bỗng nhớ ra thân phận của họ, hình như… là
thiếp của hắn?

“Ngươi đến Ấp Thúy lâu, đến ‘Tiêu
hồn quật’ đi ôm người con gái khác mua vui, gạt Linh Nhi ở đây luyện chữ… òa…”
khóc.

“Những lời này… là các ngươi nói
cho nàng ấy nghe?” Thu Hàn Nguyệt hỏi ba người quỳ dưới đất, “Là ai nói?”
“Thành chủ…” Ba người phụ nữ đều im lặng.

“Không được mắng tỷ tỷ!” Linh Nhi
khóc rất thảm thiết, nhưng vẫn nhảy ra làm việc chính nghĩa: “Làm sai lại còn mắng
người khác, đại ca ca gọi đó là vừa ăn cắp vừa la làng, rất đáng ghét!”

Đại ca ca? Khuôn mặt anh tuấn của
Thu Hàn Nguyệt đột nhiên sầm xuống, nghiêm giọng quát: “Không được nhắc đến ba
chữ đó nữa!”

Linh Nhi đầu tiên là bị tiếng
quát của hắn làm cho sợ tới trắng bệch cả mặt, rồi sau đó, “Òa… ngươi mắng Linh
Nhi… òa… Linh Nhi không thích ngươi… Linh Nhi muốn về nhà… òa…”

Phụ nữ được làm bằng nước hay
sao, nhưng không phải người con gái nào khóc cũng khiến trái tim hắn như muốn
tan ra thế này. “Linh Nhi.”

Thu Hàn Nguyệt hết cách, bước tới
ôm chặt tiểu nha đầu đang khóc như vòi rồng phun mưa kia lại, thở dài: “Đừng
khóc nữa, nàng khóc thê thảm như thế, người khác lại tưởng ta ức hiếp nàng thật.”

“… Đúng là ngươi ức hiếp Linh
Nhi… Ngươi đi ôm người con gái khác mua vui, gạt Linh Nhi ở nhà viết chữ, tay
Linh Nhi rất mệt rất mỏi, cũng không dám dừng lại…”

“Ta không có ôm… Tay rất mệt rất
mỏi phải không? Chỗ nào? Chỗ này phải không?” Thu Hàn Nguyệt cầm bàn tay phải của
Linh Nhi lên, khe khẽ xoa cổ tay cho nàng, “Như thế này có đỡ hơn không?”

“Ừm, còn phải xoa nữa… Nguyệt ca
ca là kẻ xấu, Linh Nhi ghét hắn… Tay này cũng cần xoa… Ca ca đáng ghét… Linh
Nhi không thèm chơi với hắn nữa… Còn muốn xoa nữa…”

Cô gái ngốc nghếch vừa ra sức sai
bảo lại vẫn không quên lẩm bẩm oán trách, Thu Hàn Nguyệt, vừa là người bị sai bảo
và cũng là người bị oán trách phì cười, “Đúng là ta tới Ấp Thúy lâu thật, nhưng
không ôm đàn bà con gái gì cả. Ta bảo nàng viết chữ, không phải vì dối gạt
nàng, chỉ là sợ nàng buồn chán mà thôi.” Lại càng sợ hơn nếu không có việc gì
phân tán tâm tư của nàng, tiểu hồ ly ngốc nghếch này lại đòi về nhà.

“Nhưng, Linh Nhi viết chữ rất mệt.”

“Viết mệt rồi thì phải nghỉ chứ,
Nguyệt ca ca có nói không cho Linh Nhi nghỉ ư?”

“Nhưng, viết không xong, ca ca sẽ
không về, Linh Nhi nhớ ca ca mà…”

“Linh Nhi?” Hắn vừa kinh ngạc vừa
vui mừng, đôi mắt lấp lánh như phát sáng. Trong ngực chàng, cảm giác trào dâng,
sau đó lan tỏa tới từng ngóc ngách trong cơ thể. “Linh Nhi nhớ Nguyệt ca ca, là
vì thích Nguyệt ca ca ư?”

“Vốn đã thích mà.”

Vốn đã thích sao? “Vậy thích hay
là không thích?”

“Nguyệt ca ca lừa Linh Nhi, còn
hung dữ với các tỷ tỷ, Linh Nhi không muốn thích nữa. Linh Nhi thích các tỷ tỷ!”

“Chẳng phải ta đã giải thích rồi
sao, ta đến đó, tuyệt đối không phải là để tìm vui. Còn nữa…” Hung dữ với các tỷ
tỷ? Đột nhiên chàng nhớ ra ba người phụ nữ trên danh nghĩa là thuộc về chàng vẫn
đang quỳ dưới đất, “Nàng thích họ?”

“Thích, các tỷ tỷ đối với Linh
Nhi rất tốt, Linh Nhi thích.” Linh Nhi nhìn ba người phụ nữ cười ngây ngô,
nhưng lại thấy họ vẫn đang quỳ, đôi lông mày thanh tú xinh đẹp lại lập tức ảo
não chau vào: “Ca ca còn phạt họ?”

“Ta không phạt họ.”

“Nhưng họ đang quỳ.”

“Họ quỳ là bởi họ thích quỳ,
không liên quan tới ta.”

“Còn lừa Linh Nhi.”

“Ta không có!”

“Hừ, rõ ràng lừa gạt người ta mà
còn không chịu thừa nhận, Linh Nhi không chơi với ca ca nữa!” Nàng cao ngạo hất
cằm, quay ngoắt người bỏ đi.

“Linh Nhi…” Thành chủ đại nhân mặt
ủ mày chau, quyết định đuổi theo để giáo huấn tiểu yêu tinh không biết tôn phu
trọng đạo này, trước khi cất bước, còn không quên ba người mà Linh Nhi quan
tâm. “Ba người các nàng tốt nhất nên quản cho chặt cái miệng của mình, mau quay
về phòng của các nàng đi!” Nếu họ không ngu ngốc tới mức gây sự với Linh Nhi,
thì đương nhiên hắn cũng chẳng so đo với họ quá nhiều. Còn làm thế nào để bố
trí mấy người này, giờ hắn không có tâm tư đâu mà quan tâm nữa, phải tìm tiểu
yêu tinh kia tính sổ trước đã.

Khắc tinh. Thì ra, thành chủ đại
nhân cũng có khắc tinh. Ba người phụ nữ quỳ dưới đất đã đưa ra đoán định chắc
chắn như thế, họ cảm thấy cuộc sống tương lai chắc chắn rất thú vị.

“Không cho ca ca đến ‘Tiêu hồn quật’,
không cho ca ca đến Ấp Thúy lâu, không cho ca ca đi ôm phụ nữ!”

Vừa mới sáng sớm, Thu Hàn Nguyệt
cúi đầu nhìn cô nàng nhỏ bé bò trên người mình, ôm chặt eo mình, vừa tức giận lại
vừa buồn cười. “Ta ra ngoài là vì việc công.”

“Mặc kệ, Linh Nhi không cần biết
là việc công hay việc mẫu, Linh Nhi không muốn ca ca đi ôm người con gái khác!”
Trong lúc nói, đôi cánh tay nhỏ nhắn trắng trẻo thò ra khỏi ống tay áo rộng
thùng thình ôm eo hắn càng lúc càng chặt hơn.

“… Cùng lắm thì ta lệnh cho Kính
Phi thông báo với đối phương, đổi địa điểm hẹn gặp ở trà lầu vậy.”

“Trong trà lầu có phụ nữ không?”

“… Cái này…” Hoàng triều Đại Lũng
không có điều luật nào quy định phụ nữ không được làm trong trà lầu thì phải?

Đôi mắt đẹp của Linh Nhi mở to hết
cỡ, “Có, đúng không?”

“…” Hắn không thể nói là không
có. Nếu hắn nói thế, thì mới đúng là đã lừa dối nàng.

Linh Nhi tức giận đùng đùng, tay
đột nhiên buông ra, không những không ôm hắn nữa, mà còn đẩy hắn ra ngoài: “Ca
ca đi đi, ca ca đi ôm phụ nữ đi! Linh Nhi cũng muốn đi ôm các tỷ tỷ!”

Thu Hàn Nguyệt cười ngất, kéo
nàng ôm vào lòng, từ nay về sau, vị trí này chỉ dành riêng cho nàng mà thôi.
“Cô nhóc, nàng ôm phụ nữ thì làm sao chọc giận được ta chứ.”

“Phụ nữ không giận phải không, vậy
ôm đàn ông thì sao?” Đừng tưởng Linh Nhi tính tình thuần khiết, nhưng lại biết
suy từ việc này ra việc kia.

Khuôn mặt anh tuấn của Thu Hàn
Nguyệt sầm xuống:

“Không được!”

“Không được gì cơ?”

“…” Thu Hàn Nguyệt dám khẳng định,
nếu hắn nói ra những lời đại loại như không cho phép nàng ôm đàn ông, nàng sẽ
thật sự chạy đi ôm một tên đàn ông để chọc tức hắn. Cô nàng nhỏ bé này hơi trẻ
con, hơi ngốc một tí, cũng dễ bắt nạt, nhưng thú tính còn trong nàng khiến nàng
biết cách để phản kích, hơn nữa còn là sự phản kích đơn giản, trực tiếp nhất,
và lại luôn luôn có hiệu quả.

“Thật sự không muốn ta ra ngoài?”

“Đúng!”

“Thật sự không muốn người phụ nữ
khác tiếp cận ta?”

“Đúng!”

“Tại sao?”

Tại sao? Linh Nhi chớp chớp đôi mắt
có hàng lông mi dày dài cong vút, rồi đảo đảo đôi mắt tròn xoe long lanh, nhất
thời không biết phải giải thích tại sao. Đúng là nàng không hiểu tại sao, nhưng
nàng cũng cho rằng “tại sao” kia hoàn toàn không quan trọng. Trên người ca ca
có mùi mà Linh Nhi thích, cũng có nụ cười mà Linh Nhi thích, mặc dù, thỉnh thoảng
ánh mắt ca ca nhìn Linh Nhi còn nóng bỏng hơn cả ánh nắng mặt trời, biểu hiện của
ca ca trông còn “đói khát” hơn cả khi Bạch hổ tinh cao giọng nói muốn nuốt Linh
Nhi vào bụng, nhưng ca ca sẽ không làm hại Linh Nhi, bị ca ca nhìn như thế,
trái tim nhỏ bé của Linh Nhi lại đập thình thịch thình thịch rất nhanh, nhưng
không phải là vì sợ hãi. Linh Nhi không sợ ca ca, mà còn muốn thân thiết gần
gũi với ca ca, nhìn ca ca là Linh Nhi thấy thích rồi. Ca ca như thế, chỉ có thể
được nhìn một mình Linh Nhi thôi…

Dù dáng vẻ nghiêng đầu chăm chú
suy nghĩ của nàng đáng yêu vô cùng vô tận, nhưng Thu Hàn Nguyệt vẫn thở dài thê
lương. Hắn sao có thể hy vọng cô nàng hồ ly ngốc nghếch này nói ra những lời từ
tâm can mình chứ? Tiểu hồ ly ngốc nghếch này tâm tính chất phác ngây thơ, còn chưa
hiểu chuyện đời, hắn phải vất vả rồi.

“Mặc thêm áo vào, ta đưa nàng ra
phố dạo một vòng.” Trong lúc chờ tình cảm của nàng “chín muồi” thì hắn chỉ còn
mỗi cách là yêu chiều sủng ái nàng hơn mà thôi. Nếu không, còn có thể làm gì
khác đây?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3