Có cần lấy chồng không? - Chương 32 - Phần 1

CHƯƠNG 32

BỐ CHỒNG

Trên
máy bay từ Ý về, Đỗ Lôi Ty nhớ lại tuần trăng mật sóng gió vừa qua, bỗng có cảm
giác vừa quay xong một bộ phim bom tấn phiêu lưu hành động của Hollywood, nếu kết
thúc lại có thêm màn rơi máy bay thì giá vé bảo đảm sẽ tăng vọt… (-_-||| Này,
suy nghĩ kiểu gì đấy?)

“Lần
này về, em xin nghỉ làm chỗ đó đi.” Liêm Tuấn bỗng nói.

“Hả?”
Đỗ Lôi Ty mới nhớ ra mình vẫn còn đi làm, “Anh không nói thì em cũng định không
làm nữa.”

Liêm
Tuấn gật gù vẻ an ủi, cô nàng mặt dày đến mức có thể lái tàu hỏa này cũng xem
như biết thân biết phận, làm gì có phu nhân sếp tổng nào lại đi bán bao cao su?
Nói ra chỉ tổ mất mặt.

Không
ngờ Đỗ Lôi Ty cúi đầu lẩm bẩm: “Người ta làm việc năm ngày nghỉ hai ngày, em
làm hai ngày nghỉ năm ngày, xấu hổ quá…”

-_-|||
Thì ra em là vì nguyên nhân đó… “Quà mua chưa?” Anh hỏi.

Đỗ
Lôi Ty hoàn hồn, chớp mắt, “Quà gì ạ?”

Biết
ngay không hi vọng gì mà, Liêm Tuấn bất lực: “Quà cho bố mẹ em, còn mẹ anh, bà
nội, cô bạn tính khí nóng nảy của em, chắc em không phải là quên hết đấy chứ?”

“Ai
nói!” Đỗ Lôi Ty dương dương tự đắc nhìn anh, đừng coi thường vợ anh, đừng nói
là mẹ anh mẹ em, mà cả thím Ngô, quản gia Dư, thậm chí lão Phương tài xế em
cũng mua hết rồi!

Liêm
Tuấn ngẩn người, bỗng có dự cảm không lành: “Em mua gì cho mẹ anh?”

“Không
nói!”

“…
Hay em cứ tặng mẹ anh mỹ phẩm hôm qua chúng ta mua đi.”

Sếp tổng,
anh chẳng sáng tạo gì cả! Đỗ Lôi Ty kỳ thị Liêm Tuấn: “Ôi trời, anh yên tâm! Dù
sao em nhất định sẽ cho mẹ anh một bất ngờ thích thú!”

Bất
ngờ? Hy vọng là không khiếp đảm… -_-|||


Liêm An Na liệu có khiếp đảm không thì tạm thời ta không biết, nhưng lão Phương
tài xế thì đúng khiếp đảm thật.

“Thiếu…
thiếu phu nhân… đây là gì thế?” Lão Phương lập cập hỏi khi nhìn vào vật thể màu
đen xám trong hộp.

“Găng
tay.” Đỗ Lôi Ty thản nhiên trả lời.

Lão
Phương vuốt mồ hôi lạnh: “Kiểu dáng găng tay này thật… thật độc đáo!”

“Chính
xác!” Đỗ Lôi Ty gật đầu, “Đây là lông chuột… á! Lão Phương anh đừng ngất chứ!
Lão Phương!”

Liêm
Tuấn thở dài: “Lão Phương năm tuổi đã bị chuột cắn ngón chân, từ đó cứ thấy vật
có liên quan đến chuột là cậu ta đều thế.”

Đỗ
Lôi Ty vẻ ấm ức: “Nhưng là chuột hải ly mà!”

Liêm
Tuấn: “Như nhau.”

Đỗ
Lôi Ty im, lão Phương, thì ra anh là Doraemon[13].

[13] Chú mèo máy nổi tiếng trong hoạt hình Nhật
Bản

Do đồng
chí Phương đã mất đi sức chiến đấu nên sếp tổng đành đích thân làm tài xế, đưa
cô vợ ngố về nhà. Vừa đến cửa, lại có ba người ngốc nghếch xui xẻo ra đón.

“Thiếu
phu nhân!” Thím Ngô thấy cô, tỏ ra nồng nhiệt lạ thường.

“Anh
ơi! Chị ơi!” Lương Lượng cũng hòa giọng.

Đỗ
Lôi Ty cả một tuần không nhìn thấy người thân, bỗng gặp nhiều như vậy, tâm trạng
khỏi phải nói là tốt nhường nào, vội vàng lấy quà ra: “Lượng Lượng ngoan, đây
là quà chị tặng em!”

“Đây
là gì thế?” Lượng Lượng mở to đôi mắt long lanh nhìn chăm chăm vật hình cầu kia
một lúc, bỗng hiểu ra, “A!

Đây
là quả bóng da!”

“Đừng!”

Đợi
khi Đỗ Lôi Ty muốn ngăn cản thì đã không kịp nữa, Lượng Lượng đã đập “quả bóng
da” xuống đất.

“Chị
ơi, sao quả bóng này không bật lên?”

“… Vì
nó không phải bóng da, mà là quả cầu pha lê.” >__< (Đỗ Đỗ, mua cầu pha lê
cho một đứa trẻ bảy tuổi, chẳng lẽ đầu óc cô làm bằng pha lê ư?”

“Không
sao không sao, bà vẫn còn mặt nạ Tôn Ngộ Không!” Thím Ngô vội vàng hòa hoãn.

Đỗ
Lôi Ty khóe môi giật giật: “Thím Ngô, cái đó không phải Tôn Ngộ Không…”

“Không
phải?” Thím Ngô sờ mó kỹ lưỡng mặt nạ búp bê màu đỏ trong tay, như sực tỉnh ngộ,
“Ối trời ơi, cô xem mắt với chả mũi tôi, Bao Công nhìn thành Tôn Ngộ không, ai
bảo mặt bọn họ đều đỏ làm chi!”

Khóe
môi Đỗ Lôi Ty không còn co giật nổi nữa: “Cái này… thực ra là…”

“Cái
gì?” Thím Ngô kêu lên, “Lẽ nào vẫn là Tôn Ngộ Không?”

Lời đến
miệng vội nuốt xuống, Đỗ Lôi Ty thở dài: “Cái này… chính là Bao Công.”

Đúng
lúc Đỗ Lôi Ty ú ớ đến cực điểm thì quản gia Dư bỗng nói: “Thiếu gia, thiếu phu
nhân, hai người vất vả rồi.”

Quản
gia Dư! Đỗ Lôi Ty sáng mắt, nhìn chăm chăm mái tóc đen dày của ông, lại có tinh
thần – xem như có quà dùng được rồi!

Cô hứng
chí lao đến, nhét một túi đồ vào tay lão Dư: “Cái này tặng cho chú!”

“Thiếu
phu nhân khách sáo quá!” Quản gia Dư mừng rỡ, “Cái này… làm sao tôi dám lấy?”

“Đừng
khách sáo với cháu, có phải là thứ gì đắt đỏ đâu.” Đỗ Lôi Ty sảng khoái khoát
tay, “Cháu nói chú biết nhé, kem dưỡng tóc này rất tốt, bảo đảm tóc của chú sẽ
càng đen, càng sáng!”

Nụ cười
của lão Dư đông cứng lại.

“Sao
thế ạ?” Đỗ Lôi Ty nghi ngại, chắc không tặng nhầm nữa chứ?

“Không…
không có gì…” Lão Dư cười khổ.

Lúc
này, Lượng Lượng bỗng hét to: “Tóc bác Dư rất đẹp, vừa đen vừa sáng, còn có thể
lấy từ trên đầu xuống nữa!”

Một
cơn gió thổi qua, suýt nữa thổi bay mái tóc giả trên đầu quản gia Dư xuống. Đỗ
Lôi Ty đau lòng quay lại, nói với Liêm Tuấn: “Cái đó… mỹ phẩm dưỡng da hôm qua
chúng ta mua còn chứ anh?”

Do
váy ngủ màu đỏ và xanh lục quê mùa đến nỗi không thể quê mùa hơn lắc mình biến
thành mỹ phẩm cao cấp, bà Liêm An Na xem như không trở thành người xui xẻo thứ
năm sau lão Phương, thím Ngô, Lượng Lượng và quản gia Dư.

Mẹ chồng
vui sướng, cách nói chuyện đương nhiên cũng dịu dàng hơn nhiều.

“Mấy
hôm nữa là ngày kỵ của ông ngoại Liêm Tuấn, con chuẩn bị đi, đến lúc đó cùng
đi.”

Ủa! Mẹ
đang nói chuyện với mình ư? Dịu dàng quá!

Đỗ
Lôi Ty bỗng nhiên sung sướng như điên, về đến phòng, cô lập tức báo cáo tin vui
cho sếp tổng.

“Mẹ
anh lúc nãy khen mỹ phẩm em chọn rất tốt!”

Liêm
Tuấn đang xem email, hờ hững đáp “ừ” một tiếng.

“Trông
mẹ có vẻ vui lắm! Em cảm thấy mẹ anh hình như không còn ghét em mấy nữa…” Đỗ
Lôi Ty tiếp tục hào hứng.

“Ừ.”

“Mẹ
anh còn bảo em chuẩn bị, mấy hôm nữa cùng đi thăm ông ngoại, lúc đó em nhất định
phải biểu hiện thật tốt, để mẹ anh hoàn toàn thích em! Anh bảo hôm đó em nên mặc
gì? Mặc váy liệu có quá hời hợt không? Nhưng nếu mặc quần thì lại cứng nhắc
quá…”

“Đỗ Đỗ.”
Liêm Tuấn bị cắt ngang nhiều lần cuối cùng không kìm được phải nhắc, “Anh đang
xem email.”

“A!”
Đỗ Lôi Ty mới nhận ra cô đã quá hứng chí, ảnh hưởng đến công việc của sếp tổng,
vội vàng thè lưỡi vẻ ngượng ngùng, lùi sang một bên.

Nói
ra cũng đúng, sếp tổng bỏ việc, ở bên cô suốt bảy ngày trên đất Ý, bây giờ về
nước, công việc nhất định đã chất thành núi nhỉ?

Đỗ
Lôi Ty nằm bệt trên giường, hai tay chống cằm, đờ đẫn ngắm bóng nhìn nghiêng của
sếp tổng.

Ánh
đèn dịu dàng chiếu trên gương mặt nghiêng nghiêng của anh, toát lên đường nét
hoàn mỹ. Đôi mắt đen sáng lấp lánh trước màn hình máy vi tính. Những người đàn
ông nghiêm túc làm việc đều đẹp đẽ, quả nhiên không sai, chỉ ngắm sếp tổng thế
này thôi mà cô đã có thể ngắm cả đời rồi…

“Đỗ Đỗ,
em nhìn anh như thế, anh không tập trung làm việc được.” Liêm Tuấn dời mắt khỏi
màn hình vi tính, bất lực nhìn Đỗ Lôi Ty.

Đỗ
Lôi Ty vẻ ấm ức: Người ta đã không nói gì như lời anh bảo rồi, chỉ nhìn bằng mắt
thôi, sao còn quấy rối anh được chứ?


không biết rằng mình đang mặc váy ngủ, nằm trên giường thế này quyến rũ biết
nhường nào, xuân sắc thấp thoáng ở cổ áo thật sự khiến người ta không suy nghĩ
gì nổi.

“Đến
đây.” Liêm Tuấn gập laptop lại, quay người đối diện với cô.

“Sao ạ?”
Đỗ Lôi Ty hoang mang.

Liêm
Tuấn giơ tay ngoắc: “Lại đây.”

“Ồ.”
Cô dùng cả tay lẫn chân, bò từ bên này sang như một con mèo, cổ áo rộng đung
đưa xô lệch, khiến xuân sắc trước ngực lộ rõ mồn một.

Lúc
bò đến gần, tay Liêm Tuấn đã đưa ra, kéo cô vào lòng.


mèo đáng thương không hề phòng bị, chui ngay vào phạm vi săn thịt của sói xám.

Đỗ
Lôi Ty cuối cùng cũng hoảng hốt: “Anh… anh xem email xong chưa?”

“Mệt
rồi, để đó mai xem.” Anh vùi mặt vào mái tóc cô ở hõm cổ, ra sức hít hà.

Vừa tắm
xong, rất thơm, muốn cắn một cái.

Bàn
tay của anh đã luồn vào trong cổ áo ngủ của cô, vuốt ve chỗ nào đó lúc nãy thấp
thoáng trêu ngươi.

Đỗ
Lôi Ty chỉ thấy rùng mình, buột miệng: “Anh… anh vẫn chưa tắm.”

“Đúng
thế.” Động tác anh dừng lại.

Đỗ
Lôi Ty vội vàng gật lia lịa như gà mổ thóc.

Liêm
Tuấn gật gù đồng tình, “Đi tắm đây.” Sau đó, anh đứng lên, bế thốc cô vào phòng
tắm.

Bỗng
một dự cảm không lành bao trùm, cô gào: “Em tắm rồi!”

“Tắm
lại lần nữa!” Vừa nói, anh vừa đặt cô vào bồn nước mà cô đã xả đầy cho anh.

Đúng
là “tự đào mồ chôn”, Đỗ Lôi Ty lúc này áo ngủ đã thấm nước, chỉ biết cuống
quýt: “Đừng… đừng lãng phí nước!”

“Ừ.”
Liêm Tuấn gật đầu, cũng bước vào trong bồn, “Nên cùng tắm.”

Sếp tổng,
anh cũng quá tiết kiệm rồi đấy! T_T

Đỗ
Lôi Ty đang ngượng ngùng, vừa ngẩng lên đã chạm ngay vào lồng ngực sếp tổng, phần
áo dính ướt dán vào da thịt, lộ ra lồng ngực rắn chắc, khỏe mạnh.

Cách
làn hơi nước mỏng manh, Đỗ Lôi Ty bất giác nuốt nước bọt.

Lúc ấy
anh đã đưa tay ra, bắt đầu cởi áo của cô.

“Đừng…”
Đỗ Lôi Ty vội ngăn lại.

“Phu
nhân thích mặc quần áo để tắm sao?”

“…” Sếp
tổng à, sao anh có thể nói xạo không chớp mắt thế nhỉ!

Quần
áo của hai người lần lượt bị ném ra khỏi bồn tắm. Lúc này hai gò má của Đỗ Lôi
Ty đỏ như cánh hoa, một đóa hoa kiều diễm đáng yêu.

Đêm
đó, gió mưa bão bùng, cánh hoa tơi tả.

Đỗ
Lôi Ty tuy chậm chạp nhưng đối với chuyện xin nghỉ việc, cô vẫn làm rất nhanh gọn.
Ngày thứ hai sau khi về nước, cô đã chạy đến chỗ Chu Đại Phú, đưa đơn xin nghỉ.

Cầm
đơn của Đỗ Lôi Ty, Chu Đại Phú đau lòng khôn xiết.

“Tiểu
Đỗ à, cháu có muốn suy nghĩ lại không? Chú sẽ thưởng cho cháu.”

Đỗ
Lôi Ty run bắn: “Cám ơn ý tốt của Giám đốc Chu, cháu đã quyết tâm rồi.” Xin chú
đừng phát coupon và bao cao su cho cháu nữa! Xin chú đấy!

Thấy
Đỗ Lôi Ty đã quyết, Chu Đại Phú cũng không tiện níu kéo, chỉ lắc đầu tiếc nuối,
miệng lảm nhảm: “Một nhân viên kinh doanh giỏi giang thế này, tiếc quá, tiếc
quá… Hay là, cháu lấy thêm ít phần thưởng mang về?”

Vừa
nói xong, người trước mặt đã chạy mất tăm mất tích.

Ra khỏi
văn phòng của Chu Đại Phú, Đỗ Lôi Ty đến chào tạm biệt với các đồng nghiệp đã
làm việc chung hơn tháng qua, tuy thời gian không dài nhưng cô vẫn được họ chăm
sóc nhiều, chào hỏi cũng là chuyện nên làm.

Đến
quầy kinh doanh, mọi người vừa thấy Đỗ Lôi Ty đã lần lượt vây quanh.

Đại Châu
quầy vàng bạc nói trước: “Tiểu Đỗ, cuối cùng em cũng về! Lâu như vậy, người
không biết chắc nghĩ em đã bỏ trốn với ai rồi cũng nên!”

Bỏ trốn?
Đại Châu, chị đoán chính xác!

Sau
đó là chị Mai quầy mỹ phẩm trang điểm: “Tiểu Đỗ, em đúng là Thần Long thấy đầu
không thấy đuôi! Em biết lúc em không ở đây, mọi người đặt biệt danh gì cho em
không?”

Đỗ
Lôi Ty choáng: “Gì ạ?”

“Người
ta là Hồng Thất Công[14], em là Đỗ Thất Công!” “…” Biệt danh kiểu gì thế này?

“Đúng
rồi Tiểu Đỗ, lần này chắc em không xin nghỉ phép nữa đấy chứ…”

[14] Hồng Thất Công: Nhân vật trong “Xạ điêu
anh hùng truyện” và “Thần điêu hiệp lữ” của Kim Dung, biệt danh là Bắc Cái, là
một trong năm người giỏi võ công nhất trong thiên hạ, là bang chủ cái bang

Hừm…
Đỗ Lôi Ty có vẻ ngượng ngập: “Em đã xin thôi việc rồi…”

“Cái
gì?” Người hét lên là Giai Vô Song, “Tiểu Đỗ, em muốn nghỉ việc? Không thể nào!
Em bảo một mình chị làm sao gánh vác quầy hàng này? Tiểu Đỗ, em nhẫn tâm quá!”
Giọng này, có thể đi hát kinh kịch được rồi!

Đỗ
Lôi Ty giật bắn mình khiếp vía bởi khí thế của Giai Vô Song: “Em… em cũng không
cố ý… thực ra…” Cô muốn nói chuyện sếp tổng cho mọi người nghe, dù sao cũng ở
bên nhau hơn tháng qua, cứ giấu giếm thế này cũng không hay lắm.

Không
ngờ Giai Vô Song đã phản ứng trước cô một bước: “Chẳng lẽ là em có rồi?”

“Ặc…”
Đỗ Lôi Ty suýt nữa sặc nước bọt, chị Vô Song! Trí tưởng tượng của chị thực quá
phong phú!

Bên
này, một đám phụ nữ vì câu “có rồi” của Giai Vô Song mà ồn ào cả lên.

“Không
phải chứ! Tiểu Đỗ, em bất cẩn quá!”

“Giám
đốc Chu chẳng phải đã phát thưởng rất nhiều cho em sao? Em không dùng đến à?”

“Ôi
trời, thưởng cái gì! Đó là hàng quá đát! Giám đốc Chu kỳ cục thật, mùng 1 tháng
6 năm ngoái, thậm chí ông ta còn đề nghị lấy bao cao su quá đát ra để giả làm
bóng bay…”

“Đúng
rồi đúng rồi! Lễ Quốc Khánh ông ta phát mỹ phẩm trang điểm cũng quá đát cả! Còn
Tết nữa…”

Và thế
là câu chuyện đã từ việc xin nghỉ đến bụng của Đỗ Lôi Ty, từ bụng lại chuyển
sang trình độ dở hơi của Chu Đại Phú. Còn về Đỗ Lôi Ty thì đã hoàn toàn bị quên
lãng trong một xó xỉnh nào đó của lịch sử rồi.

Đỗ
Lôi Ty thở dài, cảm khái phụ nữ quả có sức tưởng tượng kinh khủng, đồng thời
len lén chuồn ra ngoài.

***

Đến cửa,
di động reo vang, một số lạ gọi đến.

“Alo?”
Cô bấm nút nghe.

“Alo?
Alice à?”

Alice?
Đỗ Lôi Ty sững người.

“Chị
còn nhớ em không, em là Thôi Vũ Chi đây!”

Thôi
Vũ Chi? Trí nhớ trong đầu Đỗ Lôi Ty nhanh chóng lục lọi, cuối cùng dừng lại ở một
người đẹp có ba đầu nào đó, bỗng tỉnh ra.

“Hôm
nay chị có rảnh không?” Thôi Vũ Chi hỏi.

“Tôi?”
Đỗ Lôi Ty quay lại nhìn đám phụ nữ vẫn đang om xòm không biết mệt, đáp, “Ừ có.”

“Nếu
rảnh thì đi uống ly trà chiều với em! Quán trà Cảng Long ở tòa nhà B quảng trường
Tâm Ý.” Nói xong, không đợi cô trả lời, đầu dây đã cúp máy.

Đỗ
Lôi Ty cứ cầm điện thoại ngẩn ngơ.

Chu
Dao Phi ơi Chu Dao Phi, cuối cùng cũng có người còn nữ hoàng hơn cả cậu!

Theo
địa chỉ Thôi Vũ Chi đưa, nửa tiếng sau, Đỗ Lôi Ty đã đến quán trà. Vừa vào đã
nghe thấy có người gọi: “Ở đây!” Đỗ Lôi Ty nhìn về phía đó, không thấy ai.

“Đây
này!” Giọng ấy lại gọi tiếng nữa.

Lần
này Đỗ Lôi Ty đã nhận ra, ha! Phụ nữ trang điểm đậm và không trang điểm thật
khác biệt lớn quá, lần trước nhìn thấy là một con gấu trúc, bây giờ thành gấu Bắc
cực. Khỏi phải nói, đẹp hơn nhiều!

Đỗ
Lôi Ty tiến đến, chào hỏi rồi ngồi xuống.

Thôi
Vũ Chi cũng rất thoải mái, thẳng thắn nói: “Lạ lắm phải không, tự nhiên em lại
gọi chị ra ấy.”

Đỗ
Lôi Ty ngượng ngùng gật đầu: “Cũng hơi kỳ lạ.”

“Thực
ra cũng không có gì, em chỉ muốn xin chị giúp một việc.”

“Việc
gì?”

“Lát
nữa em sẽ gặp bạn trên mạng.”

Bạn
trên mạng? Thôi đại tiểu thư cũng gặp bạn trên mạng? Đỗ Lôi Ty bỗng thấy buồn
cười quá.

“Chị
hiểu gì chứ?” Thôi Vũ Chi lườm cô.

Đỗ
Lôi Ty sặc, cố gắng tỏ ra nghiêm túc: “Ừm… Em gặp bạn trên mạng, tại sao còn nhờ
chị giúp?”

“Còn
phải hỏi?” Thôi Vũ Chi quan sát Đỗ Lôi Ty từ trên xuống dưới, “Chị có dáng vẻ
khiến người ta thấy khá an toàn.”

An…
an toàn? Đỗ Lôi Ty choáng.

“Vậy
chị giúp gì được em?”

“Là
thế này, lát nữa người bạn của em đến, còn dẫn cả một người nữa cùng đến. Nếu
hai người đó là hai con ếch xanh thì chị viện cớ bị đau bụng, kéo em đi. Nếu chỉ
là một con ếch xanh thì chị nghĩ cách kéo con ếch xanh đó đi. Nếu hai người đó
đều không phải ếch xanh, thì chị đi. Nghe hiểu ý em chưa?”

Đỗ
Lôi Ty nghe đến choáng váng, sao có vẻ như giống khẩu lệnh quá vậy?

“Hiểu
chưa nào?”

“Hình
như hơi hơi hiểu…”

“Đến
rồi đến rồi!” Thôi Vũ Chi nói, “Lát nữa phải nhờ chị rồi! Nếu em câu được trai
đẹp thì xem như nợ chị mối ân tình!”

Đỗ
Lôi Ty muốn hỏi, lỡ như cô bị ếch xanh câu trúng thì chắc không tính sổ với tôi
chứ?

Chưa
kịp hỏi thì người ta đã đến, Đỗ Lôi Ty muốn xác định rốt cuộc có mấy con ếch
xanh, mới ngẩng lên đã choáng.

Sao lại
là tên yêu tinh này? T_T

Tiêu
Doãn thấy Đỗ Lôi Ty cũng ngẩn người, sau đó ánh mắt trở nên bí ẩn khó đoán.

“Sao
lại là anh?” Thôi Vũ Chi cũng ngẩn người, “Anh là

‘Nhị
sư huynh’?”

Phụt…

Đỗ
Lôi Ty lại phun, còn Nhị sư huynh nữa, vậy cô há chẳng phải là Hằng Nga muội muội
sao?

Tiêu
Doãn nhìn Đỗ Lôi Ty rồi chỉ bên cạnh “Hằng Nga muội muội, Nhị sư huynh của em
là vị này.”

Là Hằng
Nga muội muội thật sao… Chắc Nhị Sư Huynh không ngờ rằng đầu của Hằng Nga muội
muội là to như thế. (Đỗ Đỗ, cô có thể thô bỉ hơn không? -_-|||)

Một
cuộc gặp mặt bạn bè trên mạng thế mà lại có thêm một yêu tinh, một nhị sư
huynh, lại cả Hằng Nga muội muội phiên bản sexy nữa chứ, cứ thế này thì có thể
quay một bộ phim Đại Thoại Tây Du mất!

Đỗ
Lôi Ty đang vạch sẵn trong đầu một kịch bản cho Đại Thoại Tây Du thì Thôi Vũ
Chi bỗng đẩy cô một cái.

Gì thế?
Đỗ Lôi Ty quay sang, phát hiện Thôi Vũ Chi đang nháy mắt với cô, còn mấp máy
môi nữa chứ.

Cái
gì? Xanh… xanh gì cơ? Á! Cuối cùng cô đã nhớ ra sứ mệnh của mình, vội vàng quan
sát số lượng ếch xanh trước mặt.

Đầu
tiên là nhìn Tiêu Doãn, vừa hay anh ta cũng đang nhìn cô, ánh mắt ấy khiến cô
có cảm giác sởn cả da gà. Cũng may Đỗ Lôi Ty đã được sếp tổng huấn luyện thành
kim cương vững vàng rồi, chỉ thế thôi làm sao lọt vào mắt cô được?

Đỗ
Lôi Ty định thần, bắt đầu xét xem Tiêu Doãn có bị xem là ếch xanh không.

Nói một
câu đúng lương tâm thì Tiêu Doãn đúng không thể xem là ếch xanh, nếu tướng mạo ấy
bị quy về loại ếch xanh thì thiên nga có lẽ đều chạy đến đòi ăn thịt ếch rồi.

Thôi
cứ ngắm Nhị sư huynh đi.

Đỗ
Lôi Ty lại dời ánh mắt qua Nhị sư huynh trong truyền thuyết, tốt! Thì ra không
phải là Nhị sư huynh trong “Đại thoại Tây du”, mà là Nhị sư huynh trong “Tối Du
Ký”!

Đeo
kính gọng vàng, áo sơ mi sọc, không hiểu vì sao Đỗ Lôi Ty nghĩ đến một từ - nho
nhã bại hoại!

Nhưng
Hằng Nga muội muội dường như có khuynh hướng nghiêng về phía dạng bại hoại đó,
hai mắt nhìn chằm chằm vào người ta, hai người liếc mắt đưa tình, ra hiệu tình
tứ, chỉ thiếu lao vào xé quần áo ra thôi.

Nếu
thế thì có phải là cô sẽ rút lui thành công không?

Thế
là Đỗ Lôi Ty đứng lên, viện cớ: “Tôi còn có chút chuyện, đi trước nhé.”

“Được,
chị đi đường cẩn thận.” Thôi Vũ Chi khoát tay.

Bực
thật! Con bé háo sắc này chả thèm quay đầu lại nữa, chẳng ra gì!

“Khoan
đã!” Tiêu Doãn gọi cô lại.

“Trùng
hợp quá, anh cũng có chút việc, đi trước đây.” Vừa nói, anh ta cũng đứng lên
theo.

Vừa hợp
với ý muốn của Nhị sư huynh và Hằng Nga muội muội: “Đi từ từ nhé, không tiễn!”
Dị khẩu đồng thanh, khỏi phải nói là ăn ý đến mức nào.

Hai
người kia không còn chướng ngại vật, muốn làm gì thì làm, nhưng Đỗ Lôi Ty thì
thê thảm rồi. Cô xách túi, đi nhanh như bay phía trước, đằng sau người kia vẫn
thong thả đi theo, luôn giữ khoảng cách hai, ba mét.

Cuối
cùng, Đỗ Lôi Ty cáu, dừng chân, quay đầu.

“Anh
đừng theo tôi nữa có được không?”

“Ai
theo em?” Tiêu Doãn bước đến, vẻ mặt vô tội, “Anh cũng đi đường này mà, tại sao
em đi được mà không cho người khác đi chứ?”

“Anh!”
Đỗ Lôi Ty bị anh ta chọc tức đến nỗi không nói được gì, bỗng sáng mắt lên, đâm
đầu vào nhà vệ sinh nữ.


hê! Lần này không thể thuận đường được rồi!

Ai ngờ
đi vệ sinh xong, anh ta vẫn dày mặt đi qua đi lại trước cửa chẳng tỏ vẻ khó chịu
nào cả. Lần này Đỗ Lôi Ty thật sự bó tay.

“Rốt
cuộc anh có chuyện gì hả?” Cô hỏi.

“Không
có gì.” Tiêu Doãn nhún nhún vai.

“Anh
không có gì, thế đi theo tôi mãi làm gì?”

“Sao
em biết anh đi theo em?” Tiêu Doãn bỗng cúi xuống thì thầm bên tai cô, “Anh biết
rồi, em luôn lén lút quan sát anh, đúng không?”

“…” Bạn
Tiêu à, anh liệu có hơi bị tự sướng quá mức không?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3