Có cần lấy chồng không? - Mở đầu
MỞ ĐẦU
CẦU HÔN
Durex
(phiên âm: du lei si): nhãn hiệu bao cao su nổi tiếng thế giới, có hơn 150 quốc
gia tiêu thụ. Nhãn hiệu này chiếm vị trí đầu bảng trong hơn bốn mươi thị trường
chung đồng thời chiếm 40% trong thị trường hơn bốn tỷ của bao cao su.
***
Gió
nhẹ nắng đẹp, chim hót hoa thơm.
Đỗ
Lôi Ty vẻ mặt thê thảm đi trên phố.
Nguyên
nhân khiến Đỗ Lôi Ty buồn rầu như thế là do ba việc.
Thứ
nhất là, sau ba tháng quen nhau, bạn trai Trịnh Húc Húc đột ngột đề nghị chia
tay. Anh ta không còn chịu đựng nổi việc mỗi lần dẫn cô đi gặp bạn bè đều phải
giới thiệu: Đây là bạn gái tôi, Đỗ Lôi Ty[1]. Điều đó khiến anh ta cảm giác bản
thân giống nhân viên tiếp thị bao cao su.
[1] Đỗ Lôi Ty = du lei si, có âm đọc giống với
phiên âm của nhãn hiệu bao cao su Durex
Thứ
hai là, chỉ ba tiếng đồng hồ trước đó, cô đã bị tòa soạn báo nhỏ - nơi cô làm
việc ba năm trời - đuổi việc. Nguyên do là khủng hoảng tiền tệ, tòa soạn phải cắt
giảm nhân lực, mà sếp mới của tòa soạn vừa nhìn thấy tên cô đã cho rằng cái tên
này quá tầm thường, thô tục, làm ô nhiễm văn hóa kinh doanh theo hướng tích cực
của tòa soạn, đồng thời bất lợi cho sự hài hòa của xã hội. Thế là cô Đỗ Lôi Ty
đã bị sếp “hài hòa” một cách đầy bất hạnh.
Nguyên
nhân thứ ba là, khi cô đang ôm thùng giấy chuẩn bị cuốn gói về nhà, thì ngân
hàng gọi điện đến, bảo thẻ tín dụng của cô tháng này đã thấu chi nghiêm trọng,
không thể tiếp tục sử dụng được nữa, bắt buộc phải trả sạch nợ trong vòng một
tháng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sự đánh giá về “tín dụng” cá nhân sau này của
cô.
[Chúc
bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Trong
vòng một ngày mà Đỗ Lôi Ty từ một cô phóng viên thành phố có bạn trai, có công
việc, có thẻ tín dụng đã thoắt biến thành một kẻ thất nghiệp “ba không”: không
bạn trai, không công việc, không tiền bạc. Hoàn cảnh ấy thực sự không phải là sự
thất bại bình thường mà là sự thất bại thê thảm và vẻ thất vọng hụt hẫng của cô
lúc này không thể diễn tả bằng lời.
Nhưng
vận rủi của ngày hôm ấy dường như chưa hết, khi cô đang thất thần đi trên đường,
bỗng nhiên một chiếc xe đạp lướt qua bên cạnh, gần như đi sát vào cô rồi nhanh
chóng lao đi mất hút.
Đỗ
Lôi Ty nhìn theo chiếc xe đạp lao như tên bắn ấy, than thở: thời buổi này mà cả
xe đạp cũng đạt được vận tốc 70 km/h nhỉ!
Chỉ
khi một ông già sau lưng cô bước lên, vỗ vai cô: “Cô bé, túi của cô bị cướp rồi!”
cô mới bàng hoàng nhận ra, chiếc túi nhái hãng Gucci mà nửa năm trước cô mua mất
ba mươi tệ đã không cánh mà bay!
Túi
như thế mà cũng bị cướp, chẳng trách đến bây giờ công cụ gây án còn có cả xe đạp
rách đấy!
Đỗ
Lôi Ty bỗng thấy thông cảm với anh chàng phi xe cướp túi của cô. Cô tưởng tượng
khi tên cướp ấy hặm hụi kéo cần khóa, túi muốn rách toạc ra, cầm cái điện thoại
Nokia đã dùng năm năm mà ngay cả gửi MMS cũng không được, và cả một miếng băng
vệ sinh Hộ Thư Bảo bị giấu kỹ đến nỗi méo mó, thì sẽ có phản ứng thế nào nhỉ?
Chắc tức đến nỗi đập cả xe đạp ấy mất?
Nhưng
cô không đau lòng cho tên cướp quá lâu, vì cô nhanh chóng nhận ra, miếng băng vệ
sinh cô đang sử dụng đã không chịu xiết dòng chảy kịch liệt trong người, sắp
đình công rồi. Mà hôm nay cô lại mặc một chiếc váy trắng mới chết chứ.
Đỗ
Lôi Ty bỗng dưng muốn khóc quá, một người làm sao có thể đen đủi đến mức này cơ
chứ? Bình thường cô cũng đâu giẫm đạp hoa cỏ lung tung, ngay cả gián trong nhà
mà còn không nỡ đập chết con nào thì làm sao lại gặp phải chuyện này?
Thế
là, cô quyết định đi đường tắt để về nhà với tốc độ nhanh nhất, phòng ngừa thảm
kịch máu chảy thành sông diễn ra ngay giữa phố.
Cô cố
ý chọn một con đường thường ngày không đi, ôm thùng giấy trong tay chuẩn bị chạy
thì một người bỗng dưng chặn trước mặt cô.
Không!
Nói chính xác hơn là, người này đang quỳ trước mặt cô.
Quỳ bằng
một gối!
“Xin
em hãy lấy tôi!”
Không
cho cô phản ứng, một vật lấp lánh sáng, rất rực rỡ đã xuất hiện trước mặt.
Một
viên kim cương rất to, chí ít cũng mười cara.
Đỗ
Lôi Ty cả đời chỉ mang nhẫn bạc đã hoàn toàn đứng lặng người!
Lúc
này trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: Mình quá tốt bụng nên đã gặp được người mẫu
trên tivi thật rồi!
Trong
tivi chẳng đều diễn thế sao, một vị khách mời nào đó tham gia tiết mục XX, đài
truyền hình bảo anh ấy tùy thời cơ mà chọn một người qua đường để làm quen, thực
ra thì đã có máy quay phim nấp một góc quay trộm rồi!
Nghĩ
đến máy quay phim, Đỗ Lôi Ty bỗng căng thẳng.
Lỡ
như cô gặp “hồng thủy trào dâng”, há chẳng phải toàn quốc đều thấy hay sao? Mất
mặt quá!
Đúng
lúc cô đang đau khổ vô cùng thì người quỳ trước mặt cô đã không còn nhẫn nại, cố
ý ho một lúc.
Tiếng
ho ấy đã khiến ánh mắt Đỗ Lôi Ty dời từ viên kim cương to tướng rực rỡ sang chủ
nhân của chiếc nhẫn ấy, sau đó cô lại đứng hình tập hai. Mà không phải, lần này
là Đỗ Lôi Ty thảng thốt.
Người
đàn ông này có phải là quá đẹp hay không?
Làn
da nâu khỏe mạnh, dưới hàng lông mày rậm là đôi mắt hai tròng đen trắng rõ
ràng, khóe mắt hơi sâu, sống mũi thẳng toát ra vẻ ngạo nghễ, đôi môi mỏng đang
mím chặt, đẹp trai mà lại rất tao nhã, có một chút cảm giác là “con lai”.
Lúc ấy,
đôi mắt đẹp đó đang nhìn cô không chớp.
Trước
khi Đỗ Lôi Ty nhìn thấy những anh chàng đẹp trai trên tivi, bỗng một người bằng
xương bằng thịt nhảy ra trước mặt, thoáng chốc cô không thể nào động đậy được.
Quả
nhiên là người mẫu của đài truyền hình thật! Người bình thường làm gì lại được
đẹp như thế! Hơn nữa, gương mặt người này trông có vẻ quen quen, không lẽ là một
ngôi sao nào đó?
Lúc
này nội tâm cô giằng co dữ dội, rốt cuộc cô có nên đón nhận lời cầu hôn giả này
không? Nó cũng chỉ là một vai diễn, nhận lời là vì nể mặt anh đẹp trai này, để
anh ấy nở mày nở mặt trên tivi. Nhưng nếu không nhận thì với khí thế quỳ gối
bây giờ của anh ấy sẽ có một đám đông không rõ chân tướng ùn ùn kéo đến rất
nhanh, lúc đó cô không chỉ không đi được mà rất có khả năng sẽ đổ máu nữa.
Đỗ
Lôi Ty hạ quyết tâm, nhận lấy từ tay anh đẹp trai, nói đúng ra là cướp lấy chiếc
nhẫn kim cương rồi chạy về hướng nhà mình.
“Khoan
đã!” Một cánh tay mạnh mẽ đã túm chặt lấy tay cô.
“Em
tên gì?”
Ồ!
Anh chàng người mẫu này thật chuyên nghiệp, ngay cả tên người qua đường mà cũng
hỏi, Đỗ Lôi Ty trả lời nhanh: “Em là Đỗ Lôi Lôi.” Đó là câu trả lời của cô khi
người lạ hỏi tên, ai mà muốn nói với những người sau này mình không còn gặp lại
rằng mình tên Đỗ Lôi Ty chứ? Nói theo cách của Trịnh Húc Húc chính là: Tôi có
phải là nhân viên tiếp thị bao cao su đâu!
Anh đẹp
trai trầm tư một lúc: “Điện thoại?”
Điện
thoại cũng cần, chẳng lẽ đài truyền hình còn đòi tiến hành tiết mục viếng thăm?
Không đến nỗi biến thái thế chứ?
Nhưng
anh đẹp trai này có vẻ rất hung dữ, hình như đã quyết tâm nên nếu cô không chịu
nói thì sẽ không buông tha. Đỗ Lôi Ty cảm nhận rõ ràng điều này, nên quyết định
nói ra. Cô nói một tràng: “Số di động của em là: 136xxxxxxxx.”
Sau
đó, nhân lúc anh chàng đẹp trai buông tay? Đỗ Lôi Ty lao vọt đi như hỏa tiễn, với
tốc độ nhanh nhất, mất hút trong biển người mênh mông.
Cũng
lúc đó, bóng dáng cao to khỏe mạnh kia vẫn đứng sững tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn
theo hướng Đỗ Lôi Ty biến mất. Một lúc sau, ánh mắt anh lấy lại sự trầm tĩnh
thường ngày, khóe môi bất giác nhướn lên.
Đỗ
Lôi Ty chạy như bay về nhà, nhanh chóng giải quyết vấn đề cá nhân xong, cô nấu
một bát mì.
Lúc nấu,
cô cứ đờ đẫn nhìn bát mì. Sau này ít nhất là trước khi tìm được công việc, cô
phải đánh bạn với thứ này sao? Nếu biết sớm thế thì hôm trước trong siêu thị
khuyến mãi mì gói, mua hai túi tặng một túi, cô nên mua nhiều hơn mới phải. Cô
cảm thấy hối hận vô cùng.
Chuông
cửa bỗng reo vang. Đỗ Lôi Ty bước ra mở cửa, thấy bà chủ nhà đang cười híp mắt
đứng đó. Trong thoáng chốc, nụ cười vô cùng hòa nhã hiền lành chỉ xuất hiện khi
bà chủ đến thu tiền thuê nhà đã nở trên gương mặt cô.
“Tiểu
Đỗ à, ăn cơm chưa?”
“Đang
ăn ạ…” Đỗ Lôi Ty có vẻ lúng túng.
“Ôi
chao, sao cháu lại nấu mì ăn? Mì gói có chất dinh dưỡng gì đâu, sau này nếu
không nấu cơm thì đến nhà dì ăn cơm, dù sao nhà dì cũng phải nấu mà.” Bà chủ cười
rất đỗi dịu dàng.
Đỗ
Lôi Ty vội vàng lắc đầu, vì cô biết tiền cơm nhất định sẽ bị tính thêm vào tiền
nhà.
Hàn
huyên vài câu, cuối cùng bà chủ quyết định vào vấn đề chính: “Tiểu Đỗ, tiền
thuê nhà quý sau…”
“Tiền
thuê có thể cho cháu dời lại mấy hôm sau đưa được không ạ? Mấy hôm nay cháu
đang túng…”
Sắc mặt
bà chủ vụt thay đổi, Đỗ Lôi Ty bỗng thở gấp. Ngay sau đó bà ta lại phục hồi vẻ
quý phái đoan trang ban nãy: “Không sao không sao, nếu giờ cháu đang túng thì
trả chậm một tí cũng được.” Đỗ Lôi Ty thở phào.
“Ba
ngày nhé, ba ngày sau dì đến lấy được không?”
Vừa
thở phào xong đã lại thở gấp, ba ngày? Ba ngày làm sao đủ! Nhưng nhìn nụ cười
có chứa dao của bà chủ, Đỗ Lôi Ty đành gật đầu hứa hẹn, “Vâng, lúc đó cháu sẽ
đưa cho dì.”
Bà chủ
cười khà khà bỏ đi, lúc đóng cửa, Đỗ Lôi Ty thấy đầu mình như đang phình to hẳn
ra.
Vốn
dĩ, dựa vào đồng lương ít ỏi tại tòa soạn, cô vẫn có thể miễn cưỡng sống qua
ngày, bây giờ mất việc, tiền nợ trong thẻ phải trả gấp, nếu lại phải trả cả tiền
thuê nhà quý sau, e rằng đến mì gói cũng không có mà ăn mất.
Cho đến
cả lúc đi ngủ, Đỗ Lôi Ty vẫn suy nghĩ đến vấn đề tiền bạc, cô lăn lộn mãi trên
giường, suy nghĩ xem phải giải quyết khủng hoảng tiền tệ cá nhân thế nào. Nghĩ
mãi rồi cô lại mơ mộng rằng, nếu lúc này trên trời bỗng làm rơi tiền xuống thì
hay biết mấy nhỉ?
Đúng
lúc đó, một thứ bỗng lóe lên trong đầu cô.
Cô nhớ
đến người đàn ông hôm nay cô gặp trên đường, cái thứ lấp lánh sáng trong tay
anh đã khơi dậy khao khát tiền bạc được chôn giấu sâu trong lòng của bạn Đỗ Lôi
Ty.
Nếu
viên kim cương đó là thật thì tốt biết bao!
Nghĩ
mãi nghĩ mãi, cảm thấy vô số viên kim cương đang bay lượn trước mặt cô, bay là
bay…
Bay
mãi bay mãi, cô ngủ thiếp đi.