Anh dám cầu hôn em dám cưới - Chương 1 - Phần 1
Hóa ra cô bé Lọ
Lem và hoàng tử, gặp nhau rồi mới hiểu được thế nào là tình yêu.
Bị phản bội đau đớn sau năm năm yêu nhau, đổi lại sự hồi sinh
cuộc đời của một người phụ nữ.
Có thể bên nhau, nhưng không thể yêu nhau, đó là luật của trò
chơi do anh đã đặt ra.
Nhưng sau khi cô phạm luật, anh mới phát hiện trái tim mình
cũng bị nhấn chìm trong lặng lẽ…
Chương 1
Chưa một lần thất tình
là cuộc đời chưa hoàn chỉnh
- Phương Đường, em đang
thất tình đây, đang ở quán bar, qua đây uống với em đi! - Nghe giọng của Yên
Lạc qua điện thoại có vẻ như cô đã say lắm rồi, hơn nữa tinh thần vô cùng suy
sụp.
Yên Lạc là bạn của
Phương Đường, hai người quen nhau được bốn năm. Cô có một công việc vô cùng
thời thượng, là DJ trong một vũ trường, cô thường xuyên chơi nhạc trên bục cao
dưới ánh đèn màu sặc sỡ, nhấp nháy hắt lên mái tóc uốn hơi xoăn của cô. Thứ
tiết tấu đầy sôi động khiến cho không biết bao nhiêu nam nữ thanh niên phải say
đắm. Bản thân cô cũng rất thích công việc này, cô thích cái không khí ồn ào,
hỗn tạp và đám thanh niên nam nữ điên cuồng trong điệu nhạc. Cô nói: thứ không
khí này khiến cho cô cảm thấy mình như đang được thoả sức hưởng thụ tuổi trẻ.
Không sai, Yên Lạc còn
rất trẻ, mới có hai mươi mốt tuổi, trong mắt của cô, Phương Đường hai mươi sáu
tuổi là một người chẳng hiểu gì về cuộc sống, không biết hưởng thụ tuổi trẻ.
Năm năm, một khoảng cách, giữa bọn họ có quá nhiều khoảng cách, nhưng điều đó
không ảnh hưởng đến việc hai người trở thành bạn bè.
[Chúc bạn đọc sách vui
vẻ tại www.gacsach.com – gác nhỏ cho người yêu sách.]
Mặc dù nhỏ hơn Phương
Đường năm tuổi nhưng kinh nghiệm tình trường của cô còn dày dặn hơn Phương
Đường gấp bội, hơn nữa lần nào yêu cũng vô cùng “dữ dội”, đòi sống đòi chết vì
nhau, điều này khiến cho Phương Đường, một người xưa nay làm gì cũng vô cùng
cẩn trọng, phải thở dài không bì được. Trái tim của cô không được kiên cường
như Yên Lạc, không thể chịu đựng nổi cách yêu đương quá mức thất thường, nhưng
trái tim cô lại có thể chứa đựng nỗi đau khổ của người khác, vì vậy mỗi lần Yên
Lạc thất tình là đều tìm Phương Đường tâm sự.
Phương Đường đến quán
bar mà Yên Lạc đang ngồi và tìm thấy “mục tiêu” đã say mèm. Yên Lạc ôm lấy cô
và nói: “Em khổ quá, anh ấy không cần em nữa rồi!”
- Ai? Cái gã làm bảo
hiểm á? - Phương Đường một dạo từng nghi ngờ người đàn ông đó tiếp cận Yên Lạc
vì mục đích mời chào bảo hiểm.
- Anh chàng bảo hiểm
chia tay từ tháng trước rồi. Lần này là một đầu bếp, rất đẹp trai, lại biết nấu
nướng. Lần này là em động lòng thật sự đấy, cứ nghĩ rằng anh ta là chân mệnh
thiên tử của mình. Nhưng bây giờ anh ta không cần em nữa rồi! - Yên Lạc khóc
nức nở, hệt như một người vợ bị bỏ rơi.
- Lúc trước khi vẫn còn
nồng nàn với cái gã bán bảo hiểm kia, em cũng bảo anh ta là chân mệnh thiên tử
của mình đấy thôi!
- Lần trước không tính,
lần này mới là thật!
Phương Đường an ủi Yên
Lạc qua loa cho xong chuyện, theo kinh nghiệm của cô, không cần thiết phải nói
chuyện theo kiểu triết lý cuộc sống hoặc cổ vũ tinh thần cho một kẻ đang say
khướt, làm như vậy chỉ phí sức, bởi vì sau khi tỉnh lại, cho dù là quên thật
hay là quên giả, họ luôn luôn chối bay chối biến những biểu hiện của bản thân
mình lúc say rượu.
Người uống say thường
muốn làm hai việc, thứ nhất là phát tiết, thứ hai là kể lể. Nếu bạn gặp phải
người say rượu, hãy ngoan ngoãn ngồi lắng nghe, đừng tự cho rằng mình là thiên
sứ, mình buộc phải đi cảm hóa bọn họ.
Yên Lạc tiếp tục kể lể
nỗi bất mãn và phẫn nộ trong lòng mình: “Chị có biết anh ta nói gì với em
không? Anh ta nói: Em không phải là cái xương sườn đó của anh!”
Năm nào cũng chia tay,
ngày càng nhiều lý do. Câu nói “Em không phải là cốc trà đó của anh” năm ấy
thịnh hành rất lâu, chắc là uống trà nhiều quá, thấy nhạt nhẽo quá rồi, thế nên
mọi người bắt đầu chuyển sang mùi vị khác, không còn uống trà nữa mà chuyển
sang “gặm xương”.
So sánh với hình ảnh cái
xương sườn này cũng hay, cho dù bạn cao quý như Adam hay thấp hèn như một con
chó hoang thì khúc xương vẫn là mục tiêu sống của bạn. Đều là có máu có thịt,
nhưng điều khác biệt duy nhất là khúc xương mà bạn giành được liệu có vết răng
hoặc nước dãi của kẻ khác ở trên đó hay không, nếu có thì có ít hay nhiều?
Nhờ sự giúp đỡ của các
nhân viên bảo vệ quán bar, Phương Đường đã lôi được Yên Lạc lên taxi. Sau khi
về đến nhà, cô phải vận dụng hết “mười phần công lực” để lôi được Yên Lạc vào
trong thang máy, đưa vào phòng rồi thả cô xuống ghế sô pha. Yên Lạc trở mình,
tìm một tư thế dễ chịu rồi chìm vào giấc ngủ. Còn Phương Đường do vật lộn suốt
cả buổi, đã quá giấc nên bây giờ trằn trọc không ngủ được.
Sáng hôm sau, Phương
Đường dậy đúng giờ đi làm, cô là một người làm công ăn lương đều đều chín giờ
vào làm, năm giờ về, nếu đi muộn sẽ bị trừ tiền lương. Là một người phải tự lực
cánh sinh nên cô khá coi trọng mấy trăm tệ tiền thưởng mỗi tháng. Điều này đồng
nghĩa với việc cô có thể mua cho bạn trai thêm một chiếc áo sơ mi hoặc hai
người có thể ra ngoài ăn một bữa ngon lành dưới ánh nến lãng mạn.
Lúc Phương Đường ra khỏi
cửa, Yên Lạc vẫn còn đang ngủ, dù gì cô ấy cũng đi làm vào ban tối. Phương
Đường viết vài dòng dán lên tủ lạnh ở nơi tương đối dễ thấy, như thế nếu Yên
Lạc có tỉnh dậy, lúc đói bụng đi tìm đồ ăn là có thể nhìn thấy.“Lạc, chị đi
làm đây, trong nồi cơm điện có cháo, trong tủ lạnh có sữa và bánh mì. Tốt nhất
là ăn ít cháo, tốt cho dạ dày người say rượu!”
Phương Đường ăn uống rất
khoa học, rất biết khi nào cần ăn thứ gì thì tốt. Đây có lẽ là lý do khiến cho
cô trông trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thật của mình.
Đến công ty chưa được
bao lâu thì Phương Đường nhận được điện thoại của bạn trai - Chu Lệ Văn: “Ngày
mai là anh về rồi!” - Anh bay chuyến mấy giờ?
-
Ba rưỡi chiều là hạ cánh!
-
Tiếc quá, chiều mai em phải họp rồi!
-
Không sao, công việc quan trọng hơn! - Sự thông cảm của bạn trai khiến Phương
Đường cảm thấy rất ấm áp.
-
Anh muốn ăn gì? Ăn ở nhà hay ra ngoài hàng ăn?
-
Ăn ở nhà đi, lâu lắm rồi không được ăn món em nấu!
Chu
Lệ Văn là người bạn trai duy nhất của Phương Đường tính cho đến thời điểm hiện
tại. Hai người đã yêu nhau năm năm rồi, gần như chưa từng cãi nhau bao giờ. Hai
người có thể coi là một đại diện cho những cặp đôi đẹp nhất trong mắt mọi
người, năm nay họ đã bắt đầu bàn chuyện cưới xin, mùa thu cảnh sắc tương đối
đẹp, rất thích hợp với kỳ nghỉ trăng mật, vì vậy họ đang dự định sẽ kết hôn vào
mùa thu.
Lúc
Phương Đường về đến nhà, Yên Lạc đã tỉnh như sáo, đang tập thể dục trước màn
hình ti vi, xem ra bộ dạng thất tình ngày hôm qua đã tan biến như mây khói.
-
Ổn rồi chứ?
-
Cái gì ổn?- Yên Lạc ngơ ngác hỏi.
-
Thất tình ấy!
-
Chẳng qua chỉ là thất tình thôi mà, có gì ghê gớm đâu. Thay đại một anh khác là
ổn thôi. Chị mau qua đây mà xem, anh chàng dạy thể dục này rất đẹp trai, hình
như là người thành phố này. Đợi kết thúc chương trình xem có tìm được tên câu
lạc bộ thể dục này không! - Yên Lạc yêu rất nhanh, thất tình cũng rất nhanh,
thoát ra khỏi nỗi đau thất tình lại càng nhanh.
Phương
Đường ngao ngán hỏi: “Không phải em lại thích anh chàng huấn luyện viên ấy đấy
chứ? Một câu lạc bộ đã được lên hẳn ti vi thì chắc chắn muốn làm hội viên ở đó
không rẻ đâu!”
-
Điều đó cho thấy anh ấy kiếm được nhiều!
-
Em vừa mới thất tình hôm qua cơ mà!
-
Vì vậy em cần nhanh chóng tìm một tình yêu mới để hàn gắn vết thương lòng của
em!
-
Em không thể nghỉ ngơi một thời gian để chấn chỉnh lại bản thân sao?
-
Không được, không có đàn ông thì em chết mất! - Yên Lạc đáp.
Phương
Đường mặc xác kẻ “nghiện yêu” kia, mở tủ lạnh ra chuẩn bị bữa tối. Cháo nấu ban
sáng trong nồi cơm điện vẫn còn nguyên nhưng sữa trong tủ lạnh đã vơi đi nhiều.
Cô hỏi Yên Lạc: “Suốt ngày hôm nay em chỉ uống sữa thôi à?”
-
Vâng, em đang giảm béo mà! - Giảm béo là vấn đề mà tất cả mọi phụ nữ đều gặp
phải, một số người đang thực hiện, số còn lại đang nhìn những người phụ nữ xung
quanh mình thực hiện.
-
Bụng rỗng mà uống sữa là không tốt đâu. Ăn cháo cũng có thể giảm béo mà.
-
Thật không? Thế tối nay em sẽ ăn cháo vậy!
Quả
nhiên đến bữa tối, Yên Lạc chỉ ăn cháo, ngay cả rau cũng không động đến. Yên
Lạc đột nhiên hỏi: “Nếu muốn nâng ngực thì đến bệnh viện nào cho tốt nhỉ?”
Phương
Đường nghe vậy giật nảy mình: “Sao phải đi nâng ngực?”
-
Em nghĩ nguyên nhân khiến em mãi thất tình là bởi vì ngực em quá nhỏ. Đàn ông
đều thích những phụ nữ ngực bự.
-
Nếu vì ngực em nhỏ mà bỏ em chứng tỏ gã đàn ông ấy cũng chẳng ra gì. Một gã đàn
ông như thế sớm muộn gì cũng bị những đứa con gái ngực bự cướp mất.
Yên
Lạc thở dài: “Em vẫn muốn làm cho ngực mình to thêm một chút. Được như chị là
đủ rồi!”
Phương
Đường cực lực khuyên ngăn Yên Lạc làm phẫu thuật nâng ngực: “Phẫu thuật nâng
ngực nguy hiểm lắm, phẫu thuật không tốt khiến miếng độn di chuyển về phía nách
thì làm sao? Lần trước chị đọc trên báo cũng thấy có trường hợp như thế, kết
quả người phụ nữ ấy với bệnh viện làm phẫu thuật ngực cho chị ta đã kiện cáo
nhau suốt một thời gian dài!”
-
Em đâu đến mức xúi quẩy như thế!
-
Chuyện này chẳng ai nói trước được. Hơn nữa nếu em làm phẫu thuật nâng ngực,
sau này không cho con bú được đâu. Chẳng nhẽ em định cho con em uống sữa bò?
Bây giờ an toàn thực phẩm kém lắm.
-
Em chẳng nghĩ xa xôi như thế, có thể sau này em sẽ không sinh con! - Yên Lạc
vẫn không chịu bỏ cuộc.
Phương
Đường đành phải giở “tuyệt chiêu”: “Em thử tưởng tượng mà xem, đi nhét mấy thứ
đồ giả ấy vào người mà em không thấy sợ à? Còn nữa, chẳng nhẽ sau này mỗi khi
gần gũi với bạn trai em lại phải tỉnh táo nhắc nhở anh ta là: ‘Nhẹ thôi anh,
đừng có nhỡ tay bóp vỡ ngực em’ đấy à?”
Yên
Lạc cười to, cuối cùng cũng chịu bỏ ý định đi nâng ngực: “Có cách nào an toàn
hơn không nhỉ? Ví dụ như ăn uống chẳng hạn?”
Phương
Đường liền thể hiện sự hiểu biết của bản thân: “Có rất nhiều thực phẩm có thể
nở ngực, chỉ có điều hiệu quả rất chậm, em cần phải kiên nhẫn mới được, ví dụ
như: da gà, móng giò lợn, lạc, sữa, cát căn, sơn dược, long nhãn… Những thứ này
đều có tác dụng nở ngực. Từ ngày thứ bảy đến ngày thứ mười bốn sau chu kỳ sinh
lý, ăn nhiều móng giò lợn cũng có tác dụng nở ngực rất hiệu quả.” - Lát nữa em
sẽ ra chợ mua!
-
Còn nữa, phải tuân thủ phương thức nghỉ ngơi và làm việc khoa học, phải ngủ đủ
giấc, tối ngủ không được mặc áo ngực gây ảnh hưởng đến việc tuần hoàn máu.
Yên
Lạc bắt đầu than thở: “Làm phụ nữ sao mà khổ thế!”
-
Làm phụ nữ không mệt, chỉ có những phụ nữ lắm chuyện mới mệt thôi. Thực ra tỉ
lệ thân hình em rất chuẩn, không cần phải giảm béo, cũng không cần phải nâng
ngực. Là do em luôn không hài lòng với bản thân mà thôi!
-
Em chỉ muốn giữ chân người đàn ông của mình thôi mà!
-
Giữ chân đàn ông không chỉ dựa vào thân hình, còn cần có trái tim nữa. Người
đàn ông bị giữ chân bởi thân hình không phải là người, mà là sói, một con sói
háo sắc! - Phương Đường liền lấy mình làm ví dụ: “Chị không xinh đẹp, nhưng chị
và Chu Lệ Văn vẫn yêu nhau được năm năm đấy thôi, lại sắp sửa kết hôn nữa!”
-
Nhưng em lại không thích mẫu đàn ông như Chu Lệ Văn! - Cách nói của Yên Lạc
khiến cho Phương Đường cảm thấy rất khó chịu. Chẳng có người phụ nữ nào thích
nghe người khác phê bình bạn trai của mình ngay trước mặt mình cả.
Yên
Lạc trước đến giờ vẫn không ưa Chu Lệ Văn, luôn cho rằng anh ta “đi với bụt mặc
áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy”, trông có vẻ rất thật thà nhưng thực tế lại
rất lăng nhăng, là một gã đàn ông không đáng tin cậy. Trong khi đó Phương Đường
lại không nghĩ thế, cô cho rằng Yên Lạc nghĩ vậy là vì ghen tị với tình cảm ổn
định của mình.
Ngược
lại, Chu Lệ Văn cũng không ưa Yên Lạc, cảm thấy cô quá phóng túng, quá dễ dàng
yêu một người đàn ông, có vẻ vô cùng nông cạn. Vì vậy anh ta thường bóng gió
khuyên Phương Đường tránh xa Yên Lạc, đừng để Yên Lạc làm hư.
Mặt
khác, Phương Đường cũng không thích những người đàn ông của Yên Lạc, mặc dù họ
đều có ngoại hình không tồi, nhưng ai nấy đều quá coi trọng công danh lợi lộc.
Bọn họ tiếp cận và qua lại với Yên Lạc đều là vì thích thú sự mới mẻ, nếu không
cũng là vì một mục đích nào đó. Yên Lạc là mẫu con gái có thể vì tình yêu mà
làm tất cả mọi thứ, dễ dàng bị lừa gạt. Phương Đường không chỉ một lần khuyến
cáo Yên Lạc, nhưng cô không chịu nghe.
Mỗi
người lại có những tình yêu không giống nhau, những người yêu nhau lại có những
cách cư xử khác nhau. Những người đang yêu thường cho rằng cảm giác của mình là
đúng, luôn nghĩ rằng tình yêu của mình khác biệt với số đông để đến khi kết
thúc mới phát hiện ra bản chất của mọi kiểu tình yêu chỉ có hai loại: thành
công hoặc thất bại.
Ngày
hôm sau, Phương Đường dậy muộn nên chẳng có thời gian chuẩn bị bữa sáng cho bản
thân, sữa bò trong tủ lạnh lại quá lạnh, thế nên cô quyết định xuống dưới cửa
hàng ăn nhanh dưới nhà để mua một cốc sữa nóng.
-
Chị Phương, tờ tiền này của chị có vấn đề! - Nhân viên thu ngân trả lại tờ tiền
trị giá năm mươi tệ cho cô.
-
Sao lại thế? - Phương Đường đón lấy tờ tiền, đưa ra ánh sáng quan sát con dấu
trên tờ tiền, quả thực rất mờ, đúng là một tờ tiền giả. Cô liền lấy tờ một trăm
tệ đưa cho nhân viên thu ngân: “Xin lỗi nhé, tôi không cố ý đâu!”
-
Không sao ạ! Chắc chị không để ý nên bị người khác đưa tiền giả mà không phát
hiện ra rồi! - Nhân viên thu ngân quen với Phương Đường nên không báo công an
chuyện này.
Phương
Đường cũng rất ngại, cảm thấy mình giống như một tên trộm bị bắt tại trận vậy.
Cô thầm nghĩ lại “lai lịch” của tờ tiền này, chắc là tối đó lúc bắt taxi đưa
Yên Lạc về, gã lái xe ấy đã trả tiền thừa lại cho cô, lúc đó cô mải chăm sóc
cho Yên Lạc nên không đòi hóa đơn từ gã lái xe đó. Bây giờ có muốn gọi điện
thoại tố cáo gã lái xe ấy cũng không biết là xe nào nữa.
Mới
sáng ra đã gặp phải chuyện không vui khiến tâm trạng vui vẻ của Phương Đường
hoàn toàn tan biến, suốt cả buổi sáng cô cứ thẫn thờ như người mất hồn. Buổi
chiều lúc họp, bởi vì mải nghĩ đến giờ Chu Lệ Văn sẽ về, nên cô có hơi không
tập trung, liên tục liếc đồng hồ.
Hướng
Tinh Vân, giám đốc bộ phận nhận thấy cô đang để đầu óc đâu đâu liền nói:
“Phương Đường, tối nay bên công ty Erna tổ chức một bữa tiệc, cô cùng đi với
tôi nhé!”, công ty Erna là một đối tác tương đối quan trọng của công ty cô.
-
Sao lại là tôi? Trước đây toàn là trợ lý Lí đi với anh mà? - Phương Đường nghe
xong tin này liền ủ rũ hỏi. Tối nay cô và bạn trai phải ở bên nhau, cùng thưởng
thức bữa tối bên ánh nến chứ không phải là đi gặp mặt những người làm ăn và nói
với họ những lời xã giao mà ngay chính bản thân cô cũng cảm thấy xa lạ, rồi còn
hành hạ các cơ mặt phải cười liên tục đến mức ba ngày sau cũng không thể hồi
phục lại như bình thường.
-
Trợ lý Lí xin nghỉ một tuần rồi! - Bữa tiệc mấy giờ thì bắt đầu ạ?
-
Bảy giờ, thế nào, có vấn đề gì à?
-
Có thể thay người khác không ạ? - Phương Đường ôm tâm lý ăn may.
-
Không được.
-
Vậy thì không sao ạ!
Sau
khi tan họp, Mã Hiểu, đồng nghiệp có biệt danh “người nhện” kéo Phương Đường
sang một góc hỏi nhỏ:
“Chị
có biết vì sao trợ lý Lí xin nghỉ không?” - Tại sao?
-
Nghe nói là chị ta “dính” rồi, hôm kia phải làm phẫu thuật bỏ, vì vậy mới phải
xin nghỉ ở nhà một tuần. Chị đoán xem đứa bé là con ai?
-
Con ai?
-
Đồ ngốc, đương nhiên là của “Hướng tinh tinh” rồi. Bọn họ lén lút qua lại với
nhau rất lâu rồi.
“Hướng
tinh tinh” là biệt danh của giám đốc bộ phận Hướng Tinh Vân, bởi vì da anh ta
rất đen, lông tóc cũng rậm đen, trông giống như một con tinh tinh nên mọi người
ngầm đặt biệt danh cho anh ta là “Hướng tinh tinh”. Các đồng nghiệp ở bộ phận
này hầu như ai cũng có biệt danh, ví dụ như Mã Hiểu, người thích ngồi lê đôi
mách này có mạng lưới thông tin dày đặc như mạng nhện, vì vậy mọi người gọi cô
ta là “người nhện”.
Biệt
danh của Phương Đường là “Bạn đời của cà phê”, có người thường hỏi đùa cô có
phải là người đến từ Cuba không? Đáng tiếc là Chu Lệ Văn lại không thích uống
cà phê, thậm chí ngay cả sô cô la cũng không thích.
“Người
nhện” tốt bụng nhắc nhở Phương Đường: “Ông ta yêu cầu chị đi dự tiệc với ông ta
là chị phải cẩn thận đấy, không biết chừng chị chính là mục tiêu tiếp theo của
ông ta đấy!”
-
Sao có thể thế được? Chị đâu có xinh đẹp!
-
Nhưng mà chị vẫn còn trẻ! “Hướng tinh tinh” rất thích những phụ nữ bằng nửa
tuổi ông ta. - “Hướng tinh tinh” năm mươi ba tuổi, làm thêm vài năm nữa là nghỉ
hưu rồi. Phương Đường thực sự không sao hiểu nổi tại sao một người có thể coi
là một ông già như ông ta lại thích thú ngoại tình như vậy, hơn nữa đối tượng
của ông ta toàn là những cô gái trẻ cấp dưới. Trước đây cũng từng có tin đồn
rằng có một cô nhân viên có quan hệ bất chính với ông ta, về sau đột ngột xin
nghỉ việc và mất tích. Tục ngữ có câu “thỏ khôn không ăn cỏ ở gần hang”, thế mà
Hướng tinh tinh không chỉ ăn, còn muốn gặm sạch không chừa lại ngọn nào.
Phương
Đường gọi điện cho Chu Lệ Văn, nói tối nay cô không thể ăn tối với anh được:
“Em sẽ cố gắng về sớm!”
-
Không sao đâu, công việc quan trọng hơn. Tối nay anh gọi mấy anh em thân thiết
cùng đi ăn là được rồi. “Đầu to” cứ luôn miệng nói phải “tẩy trần” cho anh mà!
- Sự tâm lý của bạn trai càng khiến Phương Đường cảm thấy áy náy, cứ như thể
mình là một cô bạn gái không làm tròn chức trách vậy.
Buổi
tối, Phương Đường đi xe của Hướng tinh tinh đi dự tiệc, suốt cả chặng đường cô
chẳng nói câu nào.
-
Sao, phá quấy cuộc hẹn hò của cô với bạn trai khiến cô không vui phải không?
-
Hôm nay anh ấy vừa mới đi công tác về.
-
Thật ngại quá, nếu không phải vì công chuyện tôi cũng không bảo cô đi đâu. Để
hôm khác tôi mời cô đi ăn, coi như là chuộc lỗi vậy!
-
Giám đốc Hướng khách sáo quá, sao có thể vì chuyện công mà để anh phải mở hầu
bao vì tôi chứ?
-
Chuyện nên làm thôi mà! - Hướng tinh tinh chăm chú lái xe, chậm rãi nói: Phương
Đường, có một chuyện tôi rất tò mò!
-
Chuyện gì ạ?
-
Tại sao mỗi bộ đồ công sở của cô đều là quần tây mà không phải là váy ngắn nhỉ?
Sao, không dám khoe đôi chân của mình ra cho mọi người nhìn thấy à? - Những lời
lẽ này thực sự không nên xuất phát từ một cấp trên nói với nữ cấp dưới của
mình. Hướng tinh tinh tỏ vẻ thờ ơ như không mấy để tâm.
-
Tôi quen rồi.
-
Hay là để hôm nào tôi tặng cô một bộ váy nhé!
Phương
Đường thót tim: tự nhiên tỏ vẻ ân cần, lẽ nào “người nhện” đã nói đúng? “Phúc
lợi của công ty ư?” - Phương Đường hỏi.
-
Là quà cá nhân thôi.
-
Ồ, nếu là vậy thì không cần đâu, nếu không tôi lại phải nghĩ xem nên mua quà gì
đáp lễ cho Hướng phu nhân! - Phương Đường khéo léo từ chối, giọng điệu cũng dè
chừng.
Hướng
tinh tinh nghe xong liền không nói gì nữa.
“Phương
Đường!”, vừa dừng xe cô đã nghe thấy có người gọi mình, ngoảnh đầu lại nhìn,
một cô gái ăn mặc rất sành điệu đang tiến lại phía cô, tô son môi màu nhạt, là
màu đang rất thịnh hành hiện nay. Cô gái tỏ vẻ vui mừng: “Tớ còn tưởng mình
nhìn nhầm, không ngờ cậu gầy đi nhiều thế!”
Cuối
cùng Phương Đường cũng nhận ra cô ta: “Phạm Gia Ni, không ngờ lại gặp cậu ở
đây!”. Phạm Gia Ni là bạn học lớp bên cạnh với Phương Đường thời cấp ba, là một
“nhân vật nổi tiếng” trong trường trước đây, không chỉ xinh đẹp, gia cảnh tốt
lại rất sôi nổi với các hoạt động trong trường, mọi người đều biết đến cô. Theo
lý mà nói một nhân vật tiếng tăm như thế không đời nào có mối quan hệ thân tình
với một người bình thường như Phương Đường, huống hồ hai người còn học khác
lớp. Điều kỳ lạ là mối quan hệ bạn bè này lại là do Phạm Gia Ni chủ động xây
dựng lên, kết quả là trong thời gian học cấp ba, Phương Đường được hối lộ không
ít bởi ối kẻ thầm thương trộm nhớ Phạm Gia Ni, cứ dăm ba ngày lại nhận được bao
nhiêu là đồ ăn vặt, đến nỗi vì ăn nhiều quá mà cô trở nên mập mạp.
Sau
khi tốt nghiệp cấp ba, hai người mất liên lạc với nhau, khiến cho Phương Đường
mỗi lần không có đồ ăn vặt lại thường nghĩ đến cô ấy.
-
Năm đó tớ đi Mỹ du học, về sau lại sống bên đó, mãi đến năm ngoái mới về đây! -
Phạm Gia Ni ngày càng xinh đẹp, khiến cho tất cả những người đàn ông nhìn thấy
cô đều không thể không ngoảnh lại nhìn cô lần nữa. Một người có nhan sắc bình
thường như Phương Đường giờ chẳng khác gì một con vịt xấu xí khi đi bên cạnh
Phạm Gia Ni.
-
Tớ có nghe nói, nhưng không biết địa chỉ của cậu ở bên Mỹ nên không thể viết
thư cho cậu được!
-
May quá, giờ chúng ta đã gặp lại nhau rồi, sau này phải thường xuyên liên lạc
nhé! - Trên danh thiếp của Phạm Gia Ni có ghi chức vụ, là trợ lý đặc biệt của
tổng giám đốc công ty Bảo Thi. Công ty Bảo Thi là sản nghiệp của bố cô, dưới
trướng còn rất nhiều đại lý độc quyền sản phẩm, là đối thủ cạnh tranh chủ yếu
của công ty Phương Đường hiện nay. Hôm nay Phạm Gia Ni đến đây có lẽ là để bàn
bạc chuyện để công ty Erna trở thành đại lý độc quyền cho sản phẩm của họ ở khu
vực Hoa Đông và Hoa Nam.
Phải
cạnh tranh với bạn thân của mình là một việc hết sức đau khổ, cho dù là thắng
hay thua đều sẽ làm mất đi một số thứ. Có thể là chuyện làm ăn, cũng có thể là
tình bạn. Tình bạn giữa những người làm kinh doanh rất mỏng manh. Đứng trước
lợi ích to lớn, bọn họ buộc phải trở nên “nhẫn tâm”. Mặt khác, thù hận giữa
người làm kinh doanh với nhau cũng rất dễ hóa giải, đứng trước lợi ích to lớn
của chuyện kinh doanh, bọn họ phải học cách khoan dung và phóng khoáng. Đây
chính là cái gọi là “Dân kinh doanh chẳng có ai tử tế”.
Phương
Đường bỗng thấy hụt hẫng.
-
Phương Đường, hình như em nhìn thấy Chu Lệ Văn! - Yên Lạc gọi điện đến từ một
nơi rất ồn ào.
- Ở
đâu?
- Ở
vũ trường nơi em làm việc đấy!
-
Thế thì có gì lạ? Hôm nay anh ấy về mà!
-
Em thấy anh ta đi cùng với một cô gái, có vẻ rất thân mật!
Phương
Đường cảm thấy vô cùng hoang mang, nhưng cô nhanh chóng định thần lại: “Đấy là
bạn gái của ‘Đầu to’, chị đã gặp cô ta rồi, ‘Đầu to’ nói hôm nay sẽ tẩy trần
cho anh ấy mà!”
-
Ừm, sao bên cạnh anh ta lại có đàn bà nhỉ? Cho dù là bạn gái của bạn thân đi
nữa cũng đâu thể thân mật như vậy được? Tí về em sẽ kể cụ thể cho chị nghe!”
-
Chị không phải loại phụ nữ nhỏ nhen. Chỗ em ồn ào quá, nghe chẳng rõ gì cả!
-
Vậy để hôm khác nói chuyện nhé!
Phương
Đường thực ra cũng không biết cô gái đang đi cùng với Chu Lệ Văn lúc này là ai,
sở dĩ cô nói dối Yên Lạc là bởi vì muốn chứng minh cho Yên Lạc thấy Chu Lệ Văn
là một người đàn ông tốt. Cô không muốn bị mất mặt trước mặt bạn thân.
Cuộc
điện thoại này khiến cho tâm trạng vốn đã xuống dốc của cô càng trở nên tồi tệ
hơn. Phương Đường bất cẩn bước trật, tư thế ngã vô cùng khó coi, thu hút ánh
mắt của tất cả mọi người xung quanh.
Phương
Đường vô cùng ngại ngùng, cố nén đau để đứng dậy, lòng bàn tay bị trợt da, cảm
giác hai chân như đang bên thấp bên cao. Cô cúi đầu nhìn, hóa ra một bên gót
giày đã bị gãy, chiếc quần âu sáng màu cũng bị dính bẩn. Cô đỏ mặt vì bộ dạng
thê thảm của mình lúc này, xung quanh có người đang che miệng cười nhạo cô.
-
Cô không sao chứ? - Hướng tinh tinh giả bộ quan tâm đưa tay ra dìu cô.
Phương
Đường nhanh nhẹn tránh bàn tay của ông ta: “Không sao, nhưng e rằng tôi phải về
luôn đây, không thể ở lại dự tiệc được nữa!”
Hướng
tinh tinh tỏ vẻ nuối tiếc: “Cô còn chưa gặp mặt các lãnh đạo cao cấp của Erna
mà!”
-
Anh thấy bộ dạng của tôi lúc này có thích hợp để gặp mặt họ không?
Hướng
tinh tinh nhìn gót chân bị thương của cô, nói: “Có cần tôi đưa cô về không?”
-
Nhiệm vụ của anh tối nay vẫn chưa hoàn thành mà!
-
Phương Đường nhắc nhở.
-
Thế để tôi tiễn cô ra cửa.
Phương
Đường tháo giầy ra, xách giầy lên trước con mắt của bao nhiêu người, sau đó cà
nhắc đi ra ngoài, dáng vẻ như một con chim cánh cụt ngốc nghếch và buồn cười.