Tiểu Thần - Chương 8 - Phần 2

-
Nghi tỷ! Cô nương Diễm Mạn đó bị chủ nhân từ chối, xem ra không thể đến Phong
Gia chúng ta rồi - Xuân Hảo từ bên ngoài trở về, chạy đến bên cạnh Tiểu Nghi
nói thầm.

-
Vậy sao? Mỹ nhân tuyệt sắc, múa hay đàn giỏi, lại do Thường gia thân thiết với
chúng ta đưa đến, sao chủ nhân lại từ chối? - Vốn tiểu Nghi không định hỏi
chuyện của người khác, chợt nhớ đến Nhị gia nên có phần hơi lo lắng.

-
Nghe nói vì cô nương ấy làm chuyện thất lễ.

“Chẳng
lẽ là vì ngày hôm đó? Làm sao chủ nhân có thể biết được?”.

Xuân
Hảo nhìn vẻ mặt Tiểu Nghi, đột nhiên la to:

-
Là thật sao? Mỹ nhân Diễm Mạn đó quả thật đã sỉ nhục tỷ?
Muội không nghĩ một nữ nhi xinh đẹp đến thế lại có thể làm chuyện này. Nếu vậy
chủ nhân quả là làm rất đúng.

Tiểu
Nghi nhăn mày véo mũi Xuân Hảo mắng:

-
Muội đó, đã biết đầu đuôi câu chuyện ra sao mà cho là đúng! Nếu chủ nhân làm
vậy, Nhị gia sẽ như thế nào. Để ta đi nói chuyện với người.

-
Tỷ đừng đi, người có lòng dạ không tốt đến chỗ chúng ta sẽ làm khó tỷ. - Nữ tỳ
trung thành kéo tay dùng dằng không muốn bỏ ra.

-
Xuân Hảo ngốc ơi, tỷ có thể dễ bị làm khó đến vậy ư? Lời nói ra trong lúc nóng
giận che mờ lí trí không thể vội xem là lòng dạ không tốt, muội đừng xem thường
mắt nhìn của Nhị gia như vậy!

Trong
lúc đó, Phong Hoan đã đến chỗ của Thường Kính tìm gặp Diễm Mạn.

-
Phong Hoan! Huynh hãy nghĩ cách đi, ngày mai muội phải theo Thường gia rời khỏi
nơi này rồi - Diễm Mạn vừa nhìn thấy người đến nước mắt đã tuôn rơi không
ngừng, níu tay Phong Hoan khóc lóc. Nhị gia đưa tay lau nước mắt trên khuôn mặt
xinh đẹp, lo lắng hỏi:

-
Giữa muội và Tiểu Nghi đã xảy ra chuyện gì?

Diễm
Mạn đột nhiên ngừng khóc, sững sờ:

-
Là vị nữ thầy thuốc đó ư? Quả thật là cô ta? Muội còn suy nghĩ mãi rốt cuộc đã làm
gì khiến đại ca Phong Ngạo của huynh tức giận đến mức này. Hóa ra là vì một
thuộc hạ của nhà họ Phong mà muội bị từ chối sao? Rốt cuộc cô ta là ai?

Phong Hoan nghe xong lắc đầu thở dài:

- Muội đã nói chuyện với Tiểu Nghi với thái độ này ư?

Diễm Mạn lùi ra xa, đau lòng trách móc:

- Muội thật sự không hiểu. Cô ta chẳng qua chỉ là một
thầy thuốc của các huynh. Cho dù y thuật tài giỏi đến mức nào, cho dù giúp đỡ
cho Phong Gia các huynh những gì cũng không xứng đáng được đối xử như vậy.

- Diễm Mạn! - Phong Hoan ngắt lời - Tiểu Nghi không phải
là thuộc hạ bình thường, cô ấy đã nhiều lần cứu huynh đệ bọn ta thoát khỏi quỷ
môn quan. Những trải nghiệm sống chết này ta không thể một lúc làm cho muội
thấu hiểu nhưng mọi người đều đã xem cô ấy là người trong nhà. Phong Gia ta coi
trọng tình thân đến mức nào, chẳng lẽ muội không biết? Bây giờ tự muội đã làm
cho tình hình trở nên rất xấu, muội có hiểu không?

- Người trong nhà? Thật ra huynh đối với cô ấy là tình
cảm gì? - Diễm Mạn không thể ngăn được bản thân hỏi rõ gút mắc lớn trong lòng.

- Diễm Mạn! Ta luôn làm việc cùng Tiểu Nghi. Ta... luôn
xem Tiểu Nghi như tiểu muội thân thiết, sao muội có thể suy nghĩ lung tung như
vậy?

Trong đầu Diễm Mạn đột nhiên nhớ lại hình ảnh người con
gái hôm đó tươi cười, lúc nghe xưng tên còn khẽ reo vui:

- Diễm Mạn cô nương? Nhị gia…

Chẳng lẽ trong một lúc không rõ ràng thật sự đã tự chuốc
họa vào thân? Bây giờ tự trách còn có ích gì, Phong Hoan đã từng nhiều lần nói
qua một khi Phong Ngạo đã quyết định thì các huynh đệ còn lại khó lòng trái ý.

- Vậy bây giờ muội phải làm gì, muội không muốn trở về
Diễm Mạn tuyệt vọng khóc.

Phong Hoan nhíu mày suy nghĩ, tình cảnh này thật sự tiến
thoái lưỡng nan. Bản thân không muốn huynh đệ bất hòa, nhưng cũng không thể từ
bỏ Diễm Mạn.

- Đại ca rất cương quyết về chuyện này. Có lẽ… chỉ có
Tiểu Nghi mới giúp được muội.

Diễm Mạn kinh ngạc, lau nước mắt ấp úng nói:

- Tiểu Nghi? … Cô nương ấy sẽ chịu giúp sao?

- Đừng lo lắng, Tiểu Nghi không phải là nữ nhi nhỏ mọn
thông thường, sẽ không để bụng đâu.

Tiểu Nghi tự mình tìm đường đến chỗ Diễm Mạn, vừa đến nơi
nghe thấy câu này liền làm mặt lạnh lên tiếng nói:

- Ai nói là tiểu nữ không để bụng, Nhị gia đánh giá quá
cao Tiểu Nghi rồi. Thật ra tiểu nữ cũng là nữ nhi nhỏ mọn như Diễm Mạn cô nương
thôi!

- Cô nương… - Người bị nhắc đến xấu hổ đỏ mặt.

Phong
Hoan khẽ cười trấn an:

-
Diễm Mạn! Cô ấy chỉ đùa thôi!

Quả
nhiên Tiểu Nghi thoắt cái đã cười rạng rỡ, đến gần an ủi Diễm Mạn:

-
Đừng quá căng thẳng, chuyện này vẫn có thể cứu vãn được.

-
Cô nương thật sự chịu giúp ta sao? Chẳng lẽ cô nương không biết giận hờn, không
biết oán trách? - Diễm Mạn vẫn cảm thấy nghi hoặc không dám tin. Tiểu Nghi thì
xem như không có chuyện gì, đến ngồi đối diện, chậm rãi đáp:

-
Miệng của cô, nói chuyện gì là tùy ý cô. Tai của ta, muốn nghe hay không là do ta quyết định.
Những lời hôm trước cô nói đã theo gió bay mất rồi. Ta không giữ trong lòng
đâu.

- Thật sao?

- Đương nhiên, nhưng trước khi giúp hai người giải quyết
vấn đề khó khăn, xin trả lời một câu. Mấy hôm nay Diễm Mạn cô nương rất ghét
Tiểu Nghi, cảm giác này có vui vẻ không? Tiểu Nghi rất nghiêm túc hỏi.

- Không vui chút nào! - Diễm Mạn thành thật lắc đầu.

Tiểu Nghi vừa nghe xong lại nở nụ cười tươi, đôi mắt
trong sáng ánh lên vẻ trêu chọc:

- Nhưng mấy hôm nay ta đều ăn ngon ngủ yên, không có chút
khổ sở nào!

- Cô nương chế nhạo ta? - Diễm Mạn vừa thẹn vừa tức, nói
lời trách móc.

- Diễm Mạn! Ghét người khác chính là như vậy. Bản thân
khó chịu đến mức nào, kẻ đó cũng không hay biết. Làm vậy khác nào muốn giết
người mà tự mình uống thuốc độc, người thiệt thòi nhất là bản thân cô nương! So
với cô nương, ta biết lo lắng cho chính mình nhiều hơn nên không muốn chuốc thứ
phiền não này.

Nữ y khả ái nhìn vị mỹ nhân đối diện. Tuy nét mặt Diễm
Mạn vẫn phảng phất nét u buồn nhưng tâm trạng xem ra đã tốt hơn một chút, bây
giờ đang cúi mặt phụng phịu nói:

- Nghe thì dễ, làm rất khó…nhưng… - Đột nhiên, Diễm Mạn
ngẩng đầu chăm chú nhìn Tiểu Nghi:

- Hôm nay, ta quả thật có thể cảm nhận Tiểu Nghi cô nương
không chỉ đơn giản như ta nghĩ.

Tiểu Nghi lắc đầu:

- Đừng bận tâm chuyện đó, việc quan trọng bây giờ là cô
nương có muốn đến Phong Gia hay không?

- Đương nhiên là muốn - Mỹ nhân lập tức trả lời không do
dự.

Tiểu Nghi tỏ vẻ không tin, nghiêm nghị hỏi:

- Muốn đến mức nào, có thể chịu vất vả, khổ sở vì Nhị gia
không?

Từ nãy vẫn đứng phía sau lắng nghe cuộc trò chuyện của
hai nữ nhi, Phong Hoan đột ngột xen vào lo lắng hỏi:

- Tiểu Nghi?

Diễm Mạn lập tức gật đầu đồng ý:

- Được, cực nhọc thế nào ta cũng chịu được.

- Tốt, kể cả làm việc dưới quyền của người mà Diễm Mạn cô
nương ghét bỏ cũng không vấn đề gì chứ? - Tiểu Nghi bình thản hỏi, thấy hai
người kia ngơ ngác không hiểu, nàng chỉ nhoẻn miệng cười...

* * *

Chiều hôm ấy nữ thầy thuốc của Phong Gia sau hai ngày né
tránh, tự mình tìm đến chỗ của Phong Ngạo.

Một mình ở trong phòng, Phong Ngạo vẫn đang xem các thỏa
thuận Tứ Tinh Hội tạm thời đưa ra sau mấy ngày trao đổi cùng nhau. Vì chuyện
xuất quân đến Bình Nguyên, hắn biết muốn giữ hòa khí cần phải nhường một bước,
chỉ cần không tổn hại đến lợi ích Phong Gia thì một vài ràng buộc nho nhỏ cũng
có thể chấp nhận được, thậm chí nhún mình dùng vài lời hối lỗi dễ nghe nói với
các vị thúc bá kia cũng không phải chuyện quá lớn. Tứ Tinh Hội được thiếp lập
không chỉ là để liên kết các lực lượng lớn mạnh nhất giúp chống lại các thế lực
nguy hiểm tàn ác, đe dọa sự bình yên mà còn nhằm khống chế giữa các thành viên,
tránh gây ra cảnh tranh giành gây chiến chiếm đoạt đất đai khắp nơi.

Cửa vừa mở, không cần ngước nhìn Phong Ngạo cũng biết là
người nào đang đến. Tiếng chân nhẹ nhàng thong dong này ngoài Tiểu Nghi còn có
thể là ai khác.

Tiểu Nghi mang theo khay thuốc, nhẹ nhàng đến bên cạnh.
Phong Ngạo vẫn chăm chú đọc, không hề ngẩng đầu.

- Chủ nhân, Tiểu Nghi mang thuốc đến cho người.

- Hôm nay không bảo Xuân Hảo mang đến à? Được rồi, cứ để
ở đó cho ta - Phong Ngạo không hề bận tâm, trả lời rất thản nhiên.

Tiểu Nghi đặt thuốc xuống, bắt gặp thức ăn được đặt trong
khay ở gần đó, hình như đã nguội hẳn, có vẻ chưa từng động đũa qua, khẽ nhắc
nhở.

- Người nên ăn uống đúng giờ, đừng tùy tiện như vậy.

- Ta bận quá, đã nguội rồi à? - Phong Ngạo nhìn khay
thứcăn, quả thật đã chăm chú đọc đến mức quên mất.

- Phải hâm nóng lại trước đã.

Thấy Tiểu Nghi định mang thức ăn rời khỏi, Phong Ngạo
ngẩng đầu lãnh đạm lên tiếng:

- Không cần vội! Muốn nói chuyện gì?

Tiểu Nghi biết rõ không thể qua mắt chủ nhân Phong Gia.
Suốt hai ngày tránh gặp mặt, hôm nay nàng tự mình đến đây đương nhiên có chuyện
muốn cầu xin. Nghĩ đến ánh mắt tha thiết của Diễm Mạn và vẻ mặt tràn đầy tin
tưởng của Nhị gia, tiểu cô nương khẽ hít một hơi thật sâu, ngồi xuống chiếc ghế
bên cạnh Phong Ngạo, nói thật chậm:

- Chuyện về Diễm Mạn.

Phong Ngạo đang chăm chú quan sát Tiểu Nghi, lập tức quay
đầu nhìn vào những văn tự trên bàn, trả lời ngắn gọn:

- Không được!

- Người chưa nghe rõ là chuyện gì, sao lại biết là không
được?

- Chuyện gì liên quan đến người này đều không được Phong
Ngạo cứ ngang ngược đáp trả.

Tiểu Nghi không dễ bị những lời này làm cho nhụt chí,
tiếp tục gặng hỏi:

- Ngay cả Nhị gia cũng không được?

- Đệ ấy đã đến xin rồi, vẫn chưa chịu từ bỏ sao! – Phong
Ngạo vẫn hờ hững, không thèm quan tâm.

Tiểu Nghi nhìn Phong Ngạo khẽ nhủ thầm: “Bản thân cố chấp
đến mức nào lại có thể tùy tiện khuyên bảo người khác buông tay, đúng là không
nhìn lại mình”. Nàng nghiêm giọng, nói:

- Nếu là người mà ngài đem lòng yêu thương, liệu có thể
nói câu từ bỏ này dễ dàng đến thế không? - Không hề xấu hổ, Phong Ngạo lập tức
đáp - Không thể!

- Nếu đã vậy sao người lại ép Nhị gia? - Tiểu Nghi tiến
thêm một bước, trái lại Phong Ngạo không nao núng đáp:

- Vì Diễm Mạn không xứng đáng để đệ ấy làm vậy.

- Vậy người mà ngài quan tâm thì nhất định sẽ xứng đáng
sao? - Tiểu Nghi nhíu mày hỏi, hi vọng chủ nhân biết lấy lòng đo lòng, suy nghĩ
cho người khác. Không ngờ Phong Ngạo ngẩng đầu nhìn nàng chăm chăm, thoải mái
đáp:

- Đương nhiên!

Tiểu Nghi bị nhìn đến bối rối, quay sang hướng khác khẽ
nói: - Đúng là không ai ngang ngược như người.

Phong Ngạo nhìn cử chỉ đáng yêu này không thể giả vờ làm
ngơ, bật cười khẽ gọi:

- Lẩm bẩm cái gì, muốn tiếp tục thương lượng thì quay mặt
lại đây.

Tiểu Nghi không có cách nào, miễn cưỡng quay đầu, mím môi
không nói.

- Đừng dùng vẻ mặt đó, ta đã nói trước cô là thuộc hạ đắc
lực của Phong Gia, tự mình chăm lo bản thân cho tốt, đừng để người ta bắt nạt,
ép ta phải ra tay. Nếu cô không ở khu vực dành cho tùy tùng đó, cũng sẽ không
bị xem nhẹ như vậy.

“Rõ ràng chính mình gây ra sóng gió, bây giờ lại đổ cho
người khác” - Tiểu Nghi thầm nhủ trong lòng không dám nói ra, chỉ sợ sẽ làm
hỏng mất cơ hội của Nhị gia và Diễm Mạn. Cuối cùng nàng thận trọng suy nghĩ,
chậm rãi lên tiếng:

- Người khác xem nhẹ hay không tiểu nữ vốn không bận tâm,
người không cần…

Phong Ngạo lập tức gạt ngang:

- Nhưng ta rất bận tâm, ta không thích thấy chuyện chướng
mắt.

Tiểu Nghi thở dài, hỏi nhỏ:

- Người thật sự không lo nghĩ cho Nhị gia sao?

- Ta rất quan tâm huynh đệ của mình, đệ ấy nhất định sẽ
có một phu nhân tốt - Phong Ngạo mặc nhiên khẳng định.

- Người không sợ ảnh hưởng tình cảm huynh đệ ư? - Tiểu
Nghi cố gắng làm người đối diện động lòng, nhưng Phong Ngạo vẫn cương quyết:

- Một chút dao động đương nhiên khó tránh khỏi, nhưng gốc
rễ bền chặt, rất khó lung lay. Huống chi đệ ấy biết rõ ta đâu phải vô lí.

- Người phạm lỗi nếu biết ăn năn nên được khoan dung. Cho
người khác cơ hội cũng là chừa lại cho bản thân một con đường, hà tất phải
tuyệt tình như vậy?

Nghe lời khuyên nhủ này, sắc mặt Phong Ngạo dường như có
chút thay đổi, suy nghĩ môt chút liền hỏi:

- Làm sao ta biết cô nương ấy sẽ sửa đổi?

Một tia hi vọng vừa lóe lên, Tiểu Nghi nhất định nắm bắt
lấy:

- Nếu không cho người ta một cơ hội, người sẽ mãi mãi
không thể biết được. Nếu bây giờ từ chối Diễm Mạn, Nhị gia sẽ oán trách người
không nương tình. Hãy để cho bản thân cô ấy một cơ hội tự sửa đổi, nếu quả thật
không thay đổi được, Nhị gia đâu phải người không hiểu lí lẽ, nhất định sẽ biết
cần phải buông tay.

Phong Ngạo lắc đầu không hài lòng:

- Kẻ gây ra lỗi không thể bỏ qua dễ dàng như vậy, nhất
định phải chịu phạt.

Chuyện này Tiểu Nghi cũng đã nghĩ đến sẽ khó tránh khỏi,
lập tức đề nghị:

- Người cứ để cô ấy đến phòng dược làm việc một thời
gian, chẳng phải đã là trừng phạt lớn rồi sao?

Phong Ngạo nhìn nét mặt khẩn trương của Tiểu Nghi quả
thật rất hứng thú, nghiêng đầu hỏi:

- Tiểu Nghi, cô suy nghĩ chu đáo như vậy. Quả thật rất
muốn ta khoan dung chuyện này sao?

- Rất muốn! - Tiểu Nghi liên tục gật đầu.

Phong
Ngạo ra vẻ khó nghĩ, do dự:

-
Nhưng mà… hình như Tiểu Nghi vẫn vì chuyện ta đưa quân chinh phạt Bình Nguyên
mà chưa mở lòng khoan dung. Sao lại đòi hỏi ta chuyện này?

Khẽ
than một tiếng: “Người ta nói chạy trời không khỏi nắng, nói chuyện một lúc
cũng không tránh được việc này!” Tiểu Nghi cúi mặt, nói thật nhỏ:

-
Tiểu nữ là người bên dưới, không dám trách cứ chủ nhân!

Muốn
tìm cơ hội làm khó tiểu thần tiên này không phải dễ dàng, đương nhiên Phong
Ngạo không buông tha, hờn giận nói:

-
Không trách sao lại dọn khỏi Thính Phong các, đến Tứ Tinh Hội lại ở chỗ dành
cho tùy tùng, nói dối không khéo chút nào!

Tiểu
Nghi im lặng một lúc, cuối cùng quyết định thành thật nói rõ suy nghĩ trong lòng:

-
Chuyện đã qua không nhắc nữa, nhưng tương lai liệu người có vì bốn chữ bảo vệ
người nhà này mà gây ra đổ máu bừa bãi hay không, quả thật khó đoán. Được quý
trọng chưa chắc đã là là phúc, Tiểu Nghi chỉ không dám gánh vác quá nhiều mạng
người trên vai thôi.

Phong
Ngạo rời khỏi chỗ, chậm rãi đến gần, đột ngột nắm chặt lấy bàn tay của Tiểu
Nghi khiến nàng khẽ giật mình. Nàng muốn rút tay nhưng lại không thể, cũng
giống như ngày hôm đó ở trại Mãn Cúc. Chủ nhân Phong Gia từ tốn phân trần:

-
Ta không phải bạo quân vì một chuyện nhỏ mà giết người, có thể chuyện của Bình
Nguyên ta có chút nóng lòng, sau này ta sẽ cân nhắc tìm ra biện pháp vẹn toàn
hơn.

-
Thật sao? - Tiểu Nghi ngẩng đầu nhìn hơi e ngại.

-
Chẳng phải lúc nãy cô vừa nói, nếu không cho người ta cơ hội làm sao biết có
được hay không. Cho người khác cơ hội cũng là chừa lại cho bản thân một con
đường, hà tất phải tuyệt tình như vậy?

Tiểu
Nghi xụ mặt rồi lại mím môi, tỏ ý bất mãn:

-
Người cố tình kéo hai chuyện này làm một sao?

Nhìn
những biểu hiện này Phong Ngạo chợt thấy vui vẻ, ngọt ngào đáp:

-
Thì chúng vốn chỉ là một chuyện kia mà!

-
Thôi được, Tiểu Nghi nói không lại với người! - Tiểu Nghi đành chịu thua, còn
bị giữ chặt tay không thể rút lại, tiếp tục tranh cãi cũng không thể nào thắng
được.

Phong
Ngạo vô cùng hài lòng, gật gù nói:

-
Tốt, vậy cứ để Diễm Mạn đó ở dược phòng đi!

Một
lời như trút hết mọi nỗi băn khoăn, điều đầu tiên nghĩ đến chính là nhanh chóng
thoát khỏi tình huống khó xử này.

-
Đa tạ, Tiểu Nghi… đi hâm nóng lại thức ăn!

Thấy
nàng ngước mắt nhìn mình thành khẩn, Phong Ngạo tự biết không nên tiếp tục làm
cho Tiểu Nghi bối rối thêm, bèn buông tay ra gật đầu đồng ý. Nhưng người vừa ra
đến cửa đã bị Phong Ngạo gọi lại:

-
Tiểu Nghi!

Tiểu
Nghi quay đầu lo lắng, cứ như sợ bị người trước mặt nhảy đến giữ chặt không
tha. Phong Ngạo bật cười:

-
Mau dọn đến chính điện, khi nào trở về hãy quay lại Thính Phong các, có biết
không?

Nàng
mỉm cười gật đầu:

-
Tiểu Nghi đã nhớ rồi!...

*
* *

Sau
khi Phong Ngạo và mọi người trở về, dược phòng xuất hiện một tuyệt sắc giai
nhân thường ngày ra ra vào vào, làm việc theo lời hướng dẫn của Tiểu Nghi.

Nữ
y của nhà họ Phong không hề khách sáo, yêu cầu Diễm Mạn làm việc giống như
những người khác ở dược phòng, không chút thiên vị. Điều đó có nghĩa là Diễm
Mạn phải giúp họ kiểm tra thảo dược, phơi thuốc, nấu thuốc… chuyện gì cũng phải
động tay. Quần áo mặc hàng ngày cũng là loại đơn giản, thuận tiện khi làm việc,
không còn xiêm áo lộng lẫy như các vị cô nương khác ở đoàn ca vũ. Tuy rằng một
lòng hướng đến Phong Hoan, không hề kêu than một lời nhưng trong lòng Diễm Mạn
khó tránh khỏi uất ức, mỗi ngày đều cố gắng chịu đựng trải qua, đối với mọi
người ở dược phòng cũng rất xa cách thậm chí còn né tránh tiếp xúc. Tiểu Nghi
đều nhìn thấy rõ nhưng không nói gì.

Hôm
nay Tiểu Nghi có rất nhiều việc phải làm, đến lúc nhìn ra ngoài trời đã tối
hẳn. Con đường trở về Thính Phong các lấp loáng ánh trăng mờ nhạt, đâu đó
thoang thoảng hương hoa thơm dịu ngọt. Nàng đột nhiên nghe có tiếng người thổn
thức, hóa ra là cô nương xinh đẹp kia trốn ra đây khóc một mình. Tiểu Nghi vội
đến gần lo lắng hỏi:

-
Diễm Mạn, tỷ có việc gì mà khóc? Có phải bị bệnh không? Mỹ nữ xoay lưng lau
nước mắt, hờn giận nói:

-
Ta không sao, người đứng đầu dược phòng như cô nương đừng bận tâm đến nữ tỳ nhỏ
bé này.

Tiểu
Nghi nhoẻn miệng cười:

-
Sao tuyệt thế giai nhân như tỷ lại tự xem mình là nữ tỳ? Có phải thời gian này
ở dược phòng thấy vất vả không? Đã hối hận rồi sao? Nếu muốn muội sẽ đến nói
với Nhị gia tìm cách đưa tỷ sang nơi khác.

Diễm
Mạn sợ hãi lắc đầu:

-
Đừng mà, cô nương làm vậy khác nào làm khó ta. Nếu Phong Ngạo biết được nhất
định cho là ta không biết sửa đổi, không chừng sẽ đuổi ta ra khỏi thành, như
vậy ta làm sao có thể ở cùng một chỗ với Phong Hoan. Ta xin cô bỏ qua lần này!

Tiểu
Nghi kéo mỹ nữ ngồi xuống bãi cỏ cùng mình, dứt khoát nói:

-
Muốn muội bỏ qua cũng được, hôm nay tỷ phải trò chuyện với muội. Có một số
chuyện muội muốn tỷ nói cho rõ. Đợi Diễm Mạn ngồi thật thoải mái, nàng ấy mới
lên tiếng:

-
Thứ nhất, tại sao tỷ phải xa cách khó gần với mọi người ở dược phòng. Muội ở
đây đã lâu, tính tình mọi người đều hiểu rõ. Họ sẽ không làm khó tỷ, cần gì
phải tự tách biệt mình. Thứ hai, có phải tỷ sợ công việc ở dược phòng này sẽ
khiến cho tỷ giảm bớt xinh đẹp, giảm bớt cao quý, cho nên rất chán ghét, trong
lòng tủi thân? Mỗi lần làm việc gì tỷ đều nhíu mày nhăn trán là vì lý do này? Ở
đây không có người thứ ba, muội hứa sau khi nghe tỷ trả lời cũng không truy cứu
nên tỷ nhất định phải nói thật, không được qua loa cho xong.

Diễm
Mạn len lén nhìn Tiểu Nghi, thấy được ánh mắt không hề nhân nhượng của nàng
liền đem tâm sự trong lòng dứt khoát nói rõ:

-
Tiểu Nghi, muội là thầy thuốc tài giỏi của thôn Nhã Y, đến Phong Gia lại được
chủ nhân tin dùng. Một mình cai quản dược phòng, muội không thể hiểu thế nào là
cạnh tranh, giành giật với người khác. Từ nhỏ ta đã là đứa trẻ mồ côi được
Thường gia tuyển chọn mang về dạy dỗ trở thành người trong đoàn múa, bao nhiêu
ganh đua ghen ghét ta đều đã từng trải qua. Những người khác nếu thấy muội thấp
hơn sẽ chà đạp, xem thường. Nếu muội đứng cao hơn họ, ngoài mặt họ sẽ giả lả
cười vui với muội, bên trong ghen ghét hãm hại muội. Mọi người đều nói ta là mỹ
nữ khiến cho người khác mê đắm, những cô nương khác đối với ta có bao nhiêu
phần ngưỡng mộ cũng có bấy nhiêu phần ganh tỵ, thử hỏi nếu họ nhìn thấy nhan
sắc của ta bị phai tàn sẽ đau buồn hay không? Ta nghĩ họ nhất định chỉ nói mấy
câu an ủi nhưng trong lòng không tránh được vài phần hả hê vui sướng. Nhân gian
chính là như vậy, họ luôn mong muốn có được thứ tốt đẹp nhưng nhìn thấy người
khác có được những thứ đó thì sinh lòng ghét bỏ. Ta đã nhìn thấy quá nhiều
những thứ này, cũng đã nếm trải đủ rồi. Ta không tin vào nhân tình gì đó. Ngoại
trừ Phong Hoan và người kì lạ như muội, ta không tin tưởng bất kì ai, cũng
không quan tâm qua lại cùng bọn họ.

Diễm
Mạn đưa hai bàn tay ra trước mặt Tiểu Nghi:

-
Quả thật ta cũng không thích công việc muội bảo ta làm. Muội nhìn xem, ta vốn
là người trong đoàn múa, những việc phải làm ở dược phòng tuy rằng không quá
nặng nhọc nhưng cũng khiến tay chân khó tránh trầy xước. Ta rất quý trọng bản
thân mình, vẻ đẹp trời đã ban tặng này là sức mạnh của ta, cho nên ta không vui
vẻ cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng dù thế nào Diễm Mạn này nhất định vượt
qua thời gian thử thách, để đại ca của Phong Hoan nhìn thấy tấm lòng của ta.
Muội xem như cho ta một cơ hội, được không?

Tiểu
Nghi vui vẻ cầm hai bàn tay mềm mại đã bị vài chỗ sưng đỏ, nhẹ nhàng nói:

-
Muội đã hứa với chủ nhân để tỷ ở dược phòng xem như là trừng phạt, cho nên
không thể thiên vị tỷ. Nhưng thật ra muội cũng muốn tỷ trải qua một chút vất vả
này, chịu một chút vết thương, tỷ có biết tại sao không?

Trước
ánh mắt ngỡ ngàng của người bên cạnh, Tiểu Nghi tiếp tục:

-
Chính là muội muốn cho tỷ thấy sắc đẹp mong manh đến như thế nào. Cho dù tỷ có
quý trọng, nâng niu thì sẽ đến một ngày sắc đẹp cũng phải rời bỏ tỷ. Nếu xem
sắc đẹp này chính là bản thân mình, tỷ sẽ luôn khổ sở vì sợ mất đi, sợ bị người
khác làm tổn thương, sợ không được xem trọng. Muội muốn tỷ có thể giải phóng
chính mình, có thể vui vì nó nhưng đừng gắn bản thân vào nó. Chỉ cần tỷ có thể
làm được điều này, dù người khác có nói gì, làm gì cũng sẽ không làm tỷ đau
lòng, khi đó tỷ cũng không cần tìm cách bảo vệ chính mình bằng cách tạo ra vỏ
bọc xa cách, không cần thấy ai cũng là người xa lạ. Sống như vậy, chẳng phải dễ
chịu hơn sao?

Diễm
Mạn ôm gối suy nghĩ đăm chiêu, lẳng lặng hỏi:

-
Ý của muội là vấn đề nằm ở chính ta, vì ta luôn gắn chặt bản thân mình với vẻ
bề ngoài này, luôn bị nó chi phối mọi suy nghĩ, cho nên không thể vui vẻ?

Tiểu
Nghi đứng dậy, nhặt một đóa hoa rơi trên mặt đất ở gần đó, đưa cho Diễm Mạn:

-
Hoa đẹp đến mấy cũng sẽ phai tàn, đó là quy luật của tự nhiên. Tỷ không thể
cưỡng lại được. Cho nên tỷ phải từ bỏ mối bận tâm này, có thể làm theo câu: khi
có được sắc đẹp thì vui vẻ, lúc mất đi cũng nhẹ nhàng, bản thân không hề vì vậy
mà khiếm khuyết. Bình thường muội cũng suy nghĩ như vậy, cho nên dù người khác
khen hay chê đều rất an nhàn.

Diễm
Mạn bật cười:

-
Vì lí do này mà hôm đó ta sỉ nhục muội, muội vẫn không hề để tâm phải không?
Nếu là nữ nhi khác, nghe những lời nói của ta hoặc là phẫn nộ tức giận hoặc là
uất ức đau lòng. Nhưng muội lại không có chút phản ứng nào, cũng không xem là
chuyện quan trọng.

Tiểu
Nghi gật đầu, tỏ ra hung dữ:

-
Phải đó, nếu muội thật sự nghĩ giá trị của bản thân chỉ là vẻ bề ngoài này, tỷ
chà đạp muội như vậy, nhất định muội sẽ không tha. Những ngày ở dược phòng của
tỷ càng thê thảm hơn. Có phải rất đáng sợ không?

Hai
cô nương cùng phá lên cười vui vẻ. Đột nhiên Diễm Mạn quay đầu nhìn Tiểu Nghi
với ánh mắt đầy ẩn ý, nửa đùa nửa thật nói:

-
Muội thú vị như vậy chả trách chủ nhân nhà họ Phong yêu thích muội đến thế. Ta
đúng là không biết nhìn người, trêu ai không trêu lại nhằm vào người được Phong
Ngạo coi trọng nhất, chịu khổ là đáng. Sau này xin nhờ muội chiếu cố cho ta!

Câu
nói của Diễm Mạn làm Tiểu Nghi cảm thấy bối rối, hai má nóng bừng, nếu không
phải trời đã tối nhất định người khác sẽ nhìn thấy gương mặt đỏ hồng của nàng:

-
Không có, tỷ đừng nghĩ lung tung. Chẳng qua chủ nhân tin tưởng muội vì muội rất
trung thành, không có gì khác. Muội chỉ là thầy thuốc ở đây, sớm muộn gì cũng
sẽ rời khỏi.

Diễm
Mạn kinh ngạc:

-
Muội định rời khỏi sao? Muội định đi đâu?

Tiểu
Nghi khẽ mắng chính mình: tại sao mỗi lần nhắc đến Phong Ngạo đều thành ra như
vậy, nói năng lung tung, cái không nên nói cũng nói ra. Nàng vội vàng chối
biến:

-
Không phải, muội chỉ nghĩ sẽ có một ngày muội phải để người khác thay thế,
giống như muội thay thế Dương đại phu đó thôi, đây là chuyện đương nhiên kia
mà!

Diễm
Mạn lắc đầu cười:

-
Muội và Dương đại phu đó nhất định không giống nhau, dù Phong Ngạo đồng ý thay
một thầy thuốc khác, nhất định cũng sẽ không cho muội rời khỏi. Mắt nhìn nam
nhân của ta rất chuẩn, thời gian này ta ở dược phòng đã trông thấy rõ ràng. Chủ
nhân nhà họ Phong đối với muội chính là tình thâm ý trọng, chỉ là muội cứ cố
tình né tránh thôi. Nhưng bản lĩnh của Phong Ngạo không ai là không biết, muội
lại làm nữ y ở đây, mỗi ngày đều gặp mặt, chỉ e muội trốn không được, sớm muộn
cũng phải đối diện chuyện này. Mà… tại sao muội lại phải trốn? “Tình thâm ý
trọng”, bốn chữ đó thật sự làm cho Tiểu Thần giật mình hoảng hốt. Nàng vẫn luôn
nghi nhớ rõ ràng lời cảnh báo của Thượng lão, muốn về Tây Lạc nhất định phải
tránh xa luyến ái của nhân gian.

Tiểu
Nghi vội vàng đứng dậy kéo tay Diễm Mạn:

-
Ngày mai còn phải làm việc, tỷ về nghỉ đi. Muội cũng phải về Thính Phong các,
hôm khác chúng ta lại nói chuyện.

Vừa
nói xong đã vội vàng quay lưng chạy biến đi, Diễm Mạn ở lại ngơ ngác nhìn theo,
bật cười:

-
Tiểu Nghi! Đối với mọi việc muội đều bình thản, xem tựa như không, thì ra cũng
có điểm yếu rồi!...

*
* *

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3