Tiểu Thần - Chương 6 - Phần 2
-
Mất tích? - Mộc Kỳ vô cùng sửng sốt cảm thấy có điều không
đúng, đập bàn quát to:
-
Chẳng phải bọn họ luôn có người bảo vệ, còn có các ngươi ngày
đêm canh chừng, sao lại xảy ra chuyện này?
-
Mộc chủ! Chúng ta đã bị phản bội. Tên Lang Tư kia không biết nghe lời sai khiến
của ai đã bày mưu tính kế, sắp đặt mai phục hòng bắt Ngũ gia và Tiểu Nghi cô
nương của nhà họ Phong. Bọn chúng người đông thế mạnh, còn sắp đặt bẫy từ
trước. Quân bảo vệ chúng thần mặc dù đã ra tay tiếp cứu cho những tùy tùng của
Phong Gia nhưng vẫn bị chúng lấn át, chỉ có thể giúp Ngũ gia Phong Nhàn và Tiểu
Nghi cô nương nhân cơ hội hỗn chiến tìm đường thoát thân. Bây giờ cả hai người
họ hoàn toàn biến mất không để lại dấu vết. Tên Lang Tư kia cũng đã tẩu thoát
rồi.
-
Lang Tư? Một kẻ chủ quản huyện Cẩn Châu nhỏ bé bao nhiêu
năm nay hóa ra lại là con cờ của kẻ khác sắp đặt trên đất Bình Nguyên ta ư? Rốt
cuộc bọn họ còn có bao nhiêu con cờ khác chưa lộ mặt đây?
Ánh
mắt Mộc Kỳ đanh lại, tay nắm thành quyền, trong lòng sôi
sục lửa giận. “Bọn chúng muốn bắt hai người của Phong Gia để làm gì? Phong
Nhàn, Tiểu Nghi…” Nghĩ đến đây trong đầu Mộc chủ đột nhiên hiện rõ hình ảnh vị
tiểu thần tiên kia trước khi rời khỏi thành còn nhìn mình vui cười, vẻ mặt tin
tưởng: “Mộc chủ, tiểu nữ làm khách trên đất của người nhất định sẽ được an toàn
phải không?” Cơn giận của Mộc Kỳ càng bốc cao, tự trách bản thân không thể giữ
lời hứa với tiểu cô nương này.
-
Lập tức phái thêm người tìm kiếm khắp vùng đó cho ta, đi
điều tra rõ Lang Tư kia thật ra là làm theo lệnh ai. Còn nữa, mau chóng báo tin
về đất Phong Gia.
-
Dạ, Mộc chủ!
Báo
tin? Mộc Kỳ thầm than trong lòng. Phong Ngạo đó còn cần ai báo tin, có lẽ lúc
này đã sớm biết được mọi chuyện, chỉ là không biết hắn sẽ ra tay thế nào thôi.
Quả
như dự đoán của Mộc Kỳ, hiện giờ bên trong thành Phong Tụ, tại điện Khán Vân,
huynh đệ nhà họ Phong sớm đã họp mặt đầy đủ.
-
Cái gì? Ngũ ca và Tiểu Nghi bị mai phục? - Thập gia vừa nghe
Phong Hoan báo tin đã không kiềm được, lập tức bật dậy khỏi ghế.
-
Tin hỏa tốc đưa về rất rõ ràng. Họ bị người mai phục. Những tùy tùng đi theo kẻ chết người
bị thương, tổn thất nặng nề. Đại ca đã lập tức ra lệnh đưa những người còn sống
trở về đất Phong Gia, cũng phái những người khác đến âm thầm tìm kiếm rồi - Vẻ
mặt Phong Hoan không thể giữ nét vui cười như thường ngày, trái lại vì lo lắng
đã có mấy phần giống như Phong Ngạo, nghiêm khắc trả lời.
- Âm thầm tìm kiếm? - Phong Ái có phần bất mãn.
- Mộc Kỳ vẫn chưa đưa tin đến, đương nhiên phải nể
mặthắn, không thể tùy ý ra mặt trên đất của người ta - Phong Bình hiểu ý tiếp
lời.
- Người nhà chúng ta bị hắn giữ lại, bây giờ biến mất
không chút dấu vết, Phong Gia còn phải nể mặt hắn ư? - Thập gia chẳng khác nào
lửa gặp phải dầu, bốc mãi lên cao không hề giảm bớt.
- Tứ đệ, Thất đệ đã nhận được tin, sẽ sớm có thư hồi báo
cho chúng ta. Bây giờ nhất định phải bình tĩnh hành sự, đệ đừng nóng nảy nữa -
Phong Hoan trách mắng.
- Đệ không nóng nảy, Tiểu Nghi bảo đệ không nên nóng nảy…
- Phong Ái lẩm bẩm tự trấn an mình - Ngũ ca mưu lược hơn người, lại có võ công.
Tiểu Nghi thông tuệ, rất biết xoay sở. Hai người bọn họ nhất định bình an vô
sự.
Đột ngột Thập Lang nghĩ ra điều gì, vẻ mặt mừng rỡ vội
nói:
- Kẻ bắt họ chắc chắn có ý đồ, không thể dễ dàng làm hại
đến tính mạng, nhất định là muốn giữ lại làm con tin ép chúng ta chấp thuận
điều kiện của chúng.
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng Tam gia Phong Bình vẫn không
thể không khen ngợi tiểu đệ hay lêu lổng này một câu:
- Thập đệ! Bây giờ, đệ biết suy nghĩ hơn nhiều rồi! Nhưng
đây cũng chỉ là khả năng lớn nhất có thể xảy ra, không thể loại trừ có kẻ ôm
lòng tư thù, nhân lúc người đang ở xa nhà mà ra tay, cũng không biết được trong
lúc hỗn chiến vô tình có xảy ra sơ suất… - Tam gia mím môi không dám nghĩ tiếp.
“Cạch”.
Từ nãy đến giờ Phong Ngạo vẫn chưa lên tiếng, âm thầm
uống trà như người bàng quan đứng xem huyên náo, bây giờ mới đặt tách trà
xuống, chậm rãi nhìn về phía Phong Hoan hỏi:
- Nhị đệ, thời hạn giao ước nửa năm bây giờ còn lại
baonhiêu?
Sắc mặt của Phong Ngạo tĩnh lặng như nước hồ thu, thần
sắc không vương chút nóng giận lại hờ hững hỏi chuyện giao ước vào lúc này có
thể khiến cho người ta tức chết. Nhưng mấy huynh đệ nhà họ Phong có ai không
rõ, tâm bão chính là nơi lặng gió nhất. Đại ca của họ yên tĩnh ung dung trong
lúc rối loạn nghĩa là đang suy tính một điều đáng sợ.
Phong
Hoan thận trọng đáp lời:
-
Vẫn còn nửa tháng!
-
Tốt!
Phong
Ngạo cười khẽ:
-
Đệ tiếp tục tăng cường tìm kiếm, không được bỏ sót manh mối
nào. Phải lùng cho ra tên Lang Tư đó trước khi Mộc Kỳ bắt được hắn, đem về đây
tra hỏi rõ ràng rốt cuộc là ai ở sau lưng. Còn nữa, đệ lập tức viết thư cảnh
cáo Mộc Kỳ, trong nửa tháng nếu vẫn không thể tìm ra hoặc nhận được tin tức của
Phong Nhàn và Tiểu Nghi, theo đúng thời hạn chúng ta sẽ đến chỗ hắn đòi người.
Nếu không thể thực hiện như giao ước ban đầu, Bình Nguyên bọn họ tốt nhất hãy
chuẩn bị tinh thần giao chiến với Phong Gia. Trong thời gian này, Tam đệ phải
thường xuyên thao luyện binh sĩ, luôn trong tư thế sẵn sàng ra trận. Tứ và Thất
đệ phải sắp xếp công việc, khi cần lập tức trở về thành trợ giúp đại cuộc. Thập
đệ đi sắp xếp lại phủ Tịnh Thủy của Ngũ đệ và Thính Phong các, đến dược phòng
xem xét chuyển thêm thảo dược để Tiểu Nghi trở về không bị thiếu thốn.
Trong
phòng tĩnh lặng như tờ.
Ba
người còn lại vẫn đang mơ mơ hồ hồ, thứ duy nhất ong ong trong đầu là hai chữ
“giao chiến”.
Đại
ca của họ bao nhiêu năm nay chưa từng nhắc đến từ này, chuẩn bị binh lực bao
nhiêu cũng là vì bốn chữ “tự bảo vệ mình”.
Quả
thật sẽ giao chiến ư?
-
Rốt cuộc các đệ đã nghe rõ chưa, sao vẫn còn ngồi đó? Phong Ngạo không nhanh
không chậm nhắc nhở, rõ ràng đã xác minh lời họ vừa nghe.
-
Đại ca! Thật sự sẽ giao chiến ư? - Phong Bình không cách nào
tin được, cuối cùng vẫn phải nói ra câu này.
Phong
Ngạo lại hớp một ngụm trà, thản nhiên như vừa nhắc lại một câu chuyện vui năm
cũ.
-
Lúc ở Bình Nguyên ta đã từng nói, nếu hai người họ có chuyện,
bất kể là do ai làm, ta nhất định khiến cho Bình Nguyên phải trả giá. Các đệ đã
quên rồi sao?
Phong
Hoan vẫn cảm thấy lí do này có điều không ổn, vội nói:
-
Đệ đã cho người điều tra, quả thật Bình Nguyên đã ra sức bảo vệ hai người bọn
họ. Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài ý muốn của Mộc Kỳ, chúng ta làm vậy có phải…
“Choang”,
tách trà bị ném không thương tiếc, biến thành mấy mảnh nằm chỏng chơ trên mặt
đất.
-
Ngay từ đầu hắn nên biết sẽ có chuyện ngoài ý muốn, nếu không
đủ bản lĩnh thì tốt nhất đừng cố tình giữ người của ta. Lúc đó nên chọn cắt đất
nhận vàng, cớ sao khăng khăng đổi lấy Tiểu Nghi? Ngũ đệ cũng không cần vì vậy
phải ở lại Bình Nguyên khiến cho bây giờ cả hai đều không rõ tung tích.
Phong
Ngạo thốt ra từng tiếng một rõ ràng đanh thép, mười phần đã khép Mộc Kỳ vào tội
không biết lượng sức tự gây ra họa, tuyệt đối không thể tha. Trạng thái của chủ
nhân Phong Gia bây giờ rốt cuộc là băng giá bao phủ hay là lửa cháy rừng rực cũng
không cần phải hỏi rõ, chỉ biết nhất định chạm vào sẽ chết người.
Phong
ái ngơ ngẩn không biết suy nghĩ điều gì trong đầu, rốt cuộc thốt ra một câu:
-
Đại ca, chuyện này… có lẽ Tiểu Nghi biết được sẽ không tán thành!
Phong
Hoan liếc mắt nhìn kẻ không biết sống chết kia trong lòng thầm than khổ, Tam
gia ở bên cạnh chỉ thiếu điều muốn đá tiểu đệ này bay ra khỏi cửa. Có ai sắp
chết cóng còn cho thêm đá, lửa đã cháy còn đổ thêm dầu như tên ngốc này chứ.
Thấy
Phong Ngạo quắc mắt nhìn mình không chớp, Phong Ái cảm thấy lúng túng, vẫn chưa
rõ đã làm gì sai trái khiến cho đại ca trở nên như vậy. Cuối cùng, Phong Ngạo
rời khỏi ghế, bước đến chỗ kẻ nhàn rỗi nhất ở Phong Gia. Hai người còn lại
trong phòng quả thật ngay cả hơi thở cũng muốn thu lại.
Phong
Ngạo đứng trước mặt Phong ái, không đánh không mắng, cuối cùng chỉ thốt ra một
câu:
-
Nếu vậy, đệ bảo cô nương ấy đến trước mặt ta mà nói, ta sẽ không đánh Bình
Nguyên nữa!
-
Huynh… đệ… Tiểu Nghi thật sự… - Phong Ái khó khăn mới nói được mấy chữ, trước
sau vẫn không thể thành một câu rõ ràng. Lưỡi trong miệng giống như bị người ở
trước mặt dọa cho sợ đến mức không dám thò ra ngoài.
-
Chuyện ta dặn dò, các đệ hãy làm cho tốt. - Một lúc sau, Phong
Ngạo đã chịu buông tha, để lại một câu thì rời khỏi phòng...
*
* *
-
Tiểu Nghi! Chúng ta ở lại đây đã hơn năm ngày vẫn không tìm được lối ra, e là
ma nữ đó thật sự không cho phép bất kì ai ra ngoài - Phong Nhàn ngao ngán lắc
đầu. Những người trong thôn vốn thông thạo đường đi nước bước cũng bị lớp sương
mù kia làm cho lạc lối, đừng nói đến bọn họ vốn chưa từng đặt chân đến đây.
Ngay cả khu rừng này rộng lớn bao nhiêu, hình dạng thế nào, phải trái đông tây
giáp những đâu cũng không có chút định hướng. Mỗi lần muốn rời khỏi đều là đi
đúng một vòng trở về cái thôn nhỏ này. Bản thân không thể ra ngoài đã đành,
ngay cả thư từ liên lạc cũng không có cách, nghĩ đến các huynh đệ ở nhà trông
chờ tin tức, không khỏi sốt ruột.
Tiểu
Nghi hiểu rõ thứ sương mù này che mắt con người, làm cho phương hướng rối loạn
nhưng ngoại trừ việc dùng đến ngọc quý quả thật vẫn chưa nghĩ ra cách nào. Đây
vốn là điều cấm kị, thân phận bị lộ có thể gây ra những sóng gió gì quả thật
không thể tưởng tượng. Nàng đã nhất quyết không phải là phút sống chết nhất
định không được dùng đến, bây giờ cũng chỉ có thể thở dài vô phương ngồi xuống
bên cạnh Phong Nhàn.
-
Ngũ gia! Dương lão bà nói rằng ma nữ rất thường đến đâyquấy rối, tuy không theo
định kì xuất hiện ở bất kì nhà nào, nhưng chưa từng để họ yên ổn quá ba ngày.
Huống chi chúng ta là người mới lạc vào trong thôn đã sớm phải bị ma nữ chọc
phá mới đúng. Người và Tiểu Nghi ở đây liên tục năm ngày, tại sao vẫn chưa thấy
ma nữ xuất hiện một lần. Chuyện này hình như hơi kì lạ!
-
Đúng là rất kì lạ!
Phía
sau, Dương lão bà dẫn theo vài vị thúc bá đại tẩu ở những ngôi nhà bên cạnh
mang theo lỉnh kỉnh quà biếu, trong lúc Tiểu Nghi và Phong Nhàn còn đang ngơ
ngác đã liên tục cúi đầu vái chào:
-
Hai vị chắc chắn là cứu tinh của chúng tôi, từ khi hai người đến, con ma nữ
đáng sợ đó đã không thấy xuất hiện nữa. Nhất định hai người có pháp ấn trên
người. Xin làm ơn cứu chúng tôi, đuổi ma nữ đó đi vĩnh viễn, làm tan sương mù
để cho mọi người ở đây có thể nhìn thấy ánh mặt trời!
Pháp
ấn… không thể nào. Ngọc hiện giờ không ở trong cơ thể cũng không giữ bên người,
linh khí đều được thu lại, nếu có yêu ma quỷ quái cũng không cảm nhận được bản
thân có gì khác biệt so với một người bình thường. Nhưng mà họ nói rất đúng, ma
nữ nhiều ngày biến mất nhất định có liên quan đến việc hai người vừa xuất hiện
trong thôn. Nếu không thể phát hiện ra Tiểu Thần chẳng khác người thường này
thì ma nữ giấu mặt vì lí do gì…
Chẳng lẽ là vì… Phong Nhàn sao? Trên người Ngũ gia có
pháp ấn?
Tiểu Nghi đột ngột giật mình, quay sang nhìn Ngũ gia nhà
họ Phong không chớp mắt, trước sau không rõ người trước mặt đang che giấu huyền
cơ gì.
Phong Nhàn thật sự không thể chịu được ánh mắt kì lạ này,
cuối cùng đành phải xua tay, khổ sở phân trần:
- Tiểu Nghi! Cô nhìn ta làm gì. Ta lớn lên ở nhà họ
Phong, chưa hề học qua pháp thuật hay tu đạo gì, làm sao có được pháp ấn - Phong
Nhàn lại quay sang đám người trong thôn, miễn cưỡng giải thích:
- Mọi người đừng hiểu lầm, đây có lẽ chỉ là chuyện trùng hợp, nếu ta quả
thật có bản lĩnh này cũng không cần chôn chân năm ngày ở đây.
Những người trong thôn ngơ ngác nhìn nhau, Dương lão bà
xua tay ra hiệu cho bọn họ trở về, bản thân lại cúi người cung kính trước mặt
Phong Nhàn:
- Nếu vẫn chưa đến lúc, chúng tôi không dám hối thúc người!
- Lão bà, ta thật sự không…
- Có lẽ chính người cũng không biết mình có năng lực hóa giải chuyện
này. Trời rộng sông dài nước non ngàn dặm người lại đến đây, nhất định đã có
duyên gì.
Nói xong câu này, Dương lão bà quay người trở vào nhà, bỏ
lại đằng sau Phong Nhàn bất đắc dĩ không biết nói gì. Thấy Tiểu Nghi vẫn ngơ
ngẩn nhìn mình, Ngũ gia nhà họ Phong hết sức bất mãn lên tiếng:
- Tiểu Nghi, có thôi đi không!
Tiểu Nghi bị trách, tuy rằng không dám nhìn nữa nhưng vẫn
thì thầm nói với Phong Nhàn:
- Ngũ gia, muốn biết lão bà nói đúng hay sai, tối nay
chúng ta cứ thử một lần sẽ rõ. Ít nhất cũng hi vọng giáp mặt ma nữ kia, biết
được mình phải đối mặt với thứ gì mới có hi vọng giải quyết.
Phong Nhàn ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu:
- Được! Chúng ta cũng không thể ở đây cả đời, có cách nào cứ thử cách đó
vậy!
Cả ngày hôm đó, họ cùng nhau dạo quanh thôn làng, tìm
kiếm những thứ cỏ dại theo Tiểu Nghi là ưa thích ánh nắng, thường xuyên hấp thu
dương khí, bỏ vào túi thơm mang theo bên người.
Trời ở đây tối rất nhanh. Chẳng mấy chốc bốn phía xung
quanh đã phủ một màu đen như mực. Tất cả các nhà trong thôn đã đóng kín cửa.
Dương lão bà và Bảo Nhi theo lời hai người đã vào giường ngủ sớm từ lâu.
Tiểu Nghi ngồi ở bên giường gỗ, tĩnh tâm lắng nghe mọi
việc bên ngoài. Phong Nhàn vẫn ở trước sân nhà, thong dong ngồi trên chiếc ghế
tựa nhỏ đưa mắt nhìn lên bầu trời đầy sao mơ hồ ẩn hiện giữa lớp lớp sương mù
lúc dày lúc nhạt, khẽ cười bản thân không ngờ có một ngày cũng phải ngồi đợi ma
nữ đến bắt.
Xung quanh mọi thứ vô cùng tĩnh lặng, mặt đất ở dưới
sương đêm lẳng lặng tỏa ra thứ mùi nồng nồng, hình như thoảng trong cơn gió còn
có hương hoa thơm ngát quen thuộc. Loài hoa có màu trắng muốt tinh khiết, dáng
vẻ thanh tao, xinh đẹp một cách ngọt ngào, càng nhìn càng thấy diễm lệ. Mùi
hương dìu dịu khiến cho lòng người thư thái. Phong Nhàn nhắm mắt tận hưởng sự
bình yên này, tưởng như đang được sống lại cảm giác từ thời xa xưa, nằm bên bờ
suối dịu mát lắng nghe người con gái ấy trò chuyện, ngửi mùi Linh Lan tỏa hương
trên mái tóc nàng.
- Nhàn ca, huynh có nhớ muội không?
Giọng nói êm dịu rót nhẹ vào tai, miệng vô thức mỉm cười
thư thái:
- Nhớ, ta rất nhớ muội! Nhớ cả mùi hoa muội thích hái!
- Vậy huynh mở mắt ra nhìn muội đi!
Mắt từ từ hé mở, xung quanh không phải là bờ suối trong
lành rợp mát, bao quanh chỉ là những thân cây chìm trong bóng tối, lớp lớp
sương mù kéo đến rồi đi. Phong Nhàn giật mình, hóa ra chỉ là một giấc mơ. Nhưng
hình như có gì không đúng, lúc nãy chính mình còn ở trước sân nhà của Dương lão
bà ngồi trên ghế tựa ngắm trời chờ ma nữ, cớ sao bây giờ lại ở giữa rừng, bốn
phía toàn là cây cối.
Trong đầu khẽ vang một tiếng: “Nguy rồi!”, Phong Nhàn vội
vàng quay đầu.
Cả người Phong Nhàn đột nhiên cứng đờ, mắt không thể tin
vào những gì vừa hiện ra, trong lòng rộn rã reo vang: “Là muội ấy!”
Dáng vẻ thanh mảnh này, mái tóc xõa bay trong gió mềm mại
say lòng người. Khuôn mặt hiền dịu, ánh mắt tha thiết như nước hồ lấp lánh dưới
ánh mặt trời. Nụ cười rạng rỡ, đáng yêu, tinh khiết tựa những giọt sương đọng
trên đóa Linh Lan trắng dưới cơn mưa rào. Thân quen đến mức khiến cho con tim
Phong Nhàn không ngừng nhức nhối.
Chẳng phải muội ấy đã chết rồi sao?
- Nhàn ca! Huynh có nhớ muội không? - Người đứng đóvẫn nở
nụ cười bao dung.
- Ta rất nhớ muội! - Ngũ gia mặc kệ tất cả, ôm người
trước mặt vào lòng.
Bờ vai này Phong Nhàn vẫn còn nhớ rõ, đã từng mềm mại ấm
áp biết bao nhiêu. Ngày từ biệt cô nương ấy trở về Phong Gia giữa cánh đồng
vàng rực, Ngũ gia cũng từng ôm lấy đôi vai này, thật khiến cho người khác không
nỡ rời bỏ. Nhưng mà hôm nay khi đưa tay giữ lấy, người trước mặt giống như ước
hẹn một tháng quay lại của họ năm đó, đã sớm tan vào hư không.
Hình dáng của Bạch Tú như tạo thành từ vô số những lớp
sương mù, vừa hư vừa thực, nhìn có thể thấy, lại không thể chạm vào. Sương khói
kia bị khuấy động trong phút chốc tan biến, mất một lúc mới trở lại như ban
đầu.
Bạch Tú cười khẽ, gương mặt tràn ngập nỗi bi ai:
- Nhàn ca! Muội đã chết rồi!
Nước mắt Phong Nhàn vô thức rơi trên má, khẽ nói:
- Ta biết!
- Năm đó huynh đến đất Miên Điểu vì việc công, thật may chúng ta lại
gặp nhau. Chỉ tiếc nhà muội gặp nạn, không thể chờ ngày huynh quay lại - Người con
gái thầm thì những lời tự sự, từng câu nhẹ bay theo cơn gió rồi quấn quýt giữa
những đám cây rừng, vang vọng bốn bề mãi không thôi.
- Xin lỗi Bạch Tú! Ta đã trở lại quá trễ!
Năm đó Phong Nhàn theo lời đại ca đến đất Miên Điểu xa
xôi thiết lập tình giao hảo, giữa chốn xa lạ nảy sinh một mối lương duyên tươi
đẹp cùng người con gái này. Ngũ gia tưởng rằng sau khi trở về trình bày cùng
với Phong Ngạo thì có thể nhanh chóng quay lại đón Bạch Tú. Không may năm đó
Phong Gia gặp biến cố dồn dập, đến khi quay lại đã là hơn một năm sau. Một năm
nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, trong một năm có thể xảy ra biết bao
nhiêu chuyện đổi dời. Năm đó thôn của Bạch Tú xảy ra bệnh dịch, vô số người
chết. Khi Phong Nhàn đến nơi chỉ còn vườn không nhà trống, thứ duy nhất có thể
nhìn thấy là tấm bia mộ trơ trọi được đặt ở nơi người ta dùng để hỏa thiêu thi
thể tất cả những kẻ chết vì bệnh dịch. Trong một năm, người mất, một nấm mộ
cũng không còn. Thời gian là thứ không thể quay đầu, điều duy nhất mang về nhà
chỉ là một nỗi tiếc nuối khôn nguôi.
- Ngũ gia! - Tiểu Nghi lớn tiếng gọi to, đưa mắt nhìn
khắp xung quanh tìm kiếm. Ngồi ở trong nhà lắng nghe động tĩnh, trong một lúc
cảm thấy cơn gió thổi mạnh đến khi bước ra ngoài nàng đã không còn nhìn thấy
Ngũ gia đâu nữa. Bây giờ Tiểu Nghi chỉ còn biết mơ hồ tìm kiếm giữa khu rừng
rậm rạp, không ngừng gọi to.
- Cô nương ấy là gì của huynh? - Bạch Tú khẽ hỏi.
- Tiểu Nghi là thầy thuốc của Phong Gia chúng ta. Cô nương ấy rất
tốt, cũng hiểu biết lí lẽ, muội đừng sợ - Phong Nhàn trấn an, đợi đến khi Bạch
Tú gật đầu mới lên tiếng:
- Tiểu Nghi, ta ở đây!
Lập tức đi theo hướng tiếng gọi, Tiểu Nghi cuối cùng cũng
nhìn thấy Ngũ gia nhà họ Phong đang đứng bên cạnh một thân cây to lớn hơn mười
người ôm, bên cạnh là một người con gái, đúng hơn là linh hồn của một người con
gái.
Tiểu Nghi quan sát hồn ma trước mặt không chút sợ hãi,
hỏi nhẹ:
- Cô nương là ma nữ đã phong kín khu rừng này sao?
- Tiểu Nghi, đừng nói bậy - Phong Nhàn ngắt lời:
- Đây là Bạch Tú, thê tử đã mất của ta, sao có thể là ma
nữ đáng sợ mà mọi người vẫn nói chứ.
- Thê tử của người? - Chưa nghe qua Ngũ gia từng có người
thê tử nào, trong lòng Tiểu Nghi khó tránh khỏi sửng sốt. Nhưng chẳng phải mọi
người vẫn thường nói Ngũ gia có một mối tâm sự trong lòng khó giải, chuyện này
cũng không kì lạ. Điều đáng lạ nhất là hồn ma kia sao lại có mặt ở nơi này. Tuy
rằng bản thân không có ngọc ở bên người, dáng vẻ của hồn ma cũng không đáng sợ
nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy từ trên thân thể sương khói kia tỏa ra thứ gì đó không
lương thiện.
- Ngũ gia xin thứ lỗi, chúng ta đang tìm ma nữ cho nên
Tiểu Nghi đã lỡ lời. Nhưng tại sao linh hồn thê tử của người lại có mặt ở nơi
đây?
Bạch Tú phất tay áo, lướt đến gần chỗ cô nương đang đứng
trước mặt bất đắc dĩ nói:
- Ta quả thật cũng không hiểu linh hồn của mình lang
thang phiêu bạt khắp chốn sao lại đến tận đây, còn bị ma nữ ở đây phong bế khu
rừng, làm cho ta cũng bị giữ lại, không thể rời khỏi. Nhưng có lẽ đó lại là
chuyện may mắn, nhờ vậy mà ta có thể gặp lại Nhàn ca, có lẽ bởi vì nhân duyên
của chúng ta vẫn chưa dứt.
- Nhân duyên chưa dứt?
Tiểu Nghi nhìn linh hồn của Bạch Tú khẽ thầm thì:
- Bạch Tú cô nương, nhân duyên có lẽ chưa dứt nhưng muốn
nối lại nhất định phải rời khỏi khu rừng này, cũng phải chờ đến chuyển kiếp của
cô nương!
Lời vừa nói, Tiểu Nghi mơ hồ cảm nhận được hơi lạnh bao
quanh hình bóng kia càng gia tăng. Mái tóc sương khói bay cao hơn trong gió.
Dáng vẻ của Bạch Tú trong chớp mắt khẽ lay động biến đổi.
- Tiểu Nghi - Phong Nhàn vừa cất tiếng gọi, tất cả mọi
thứ biến mất trước mắt giống như bản thân trải qua cơn mơ trong môt khắc. Bạch
Tú hiền dịu ung dung lướt nhẹ đến bên cạnh Phong Nhàn:
- Ta còn rất nhiều chuyện muốn nói cùng Bạch Tú, cô hãy yên tâm trở về
nhà Dương lão bà trước. Sáng mai đừng nói cho họ biết chuyện này. Ta không muốn
Bạch Tú bị bọn họ hiểu lầm.
Tiểu Nghi lấy lại vẻ thong dong, ngước nhìn hai kẻ một
người một ma gật đầu đồng ý rồi mới quay lưng...
* * *