Tiểu Thần - Chương 3 - Phần 2

Buổi
sáng vừa rời khỏi trại Mãn Cúc, bốn huynh đệ nhà họ Phong hoàn toàn không ngờ,
khi mặt trời lặn xuống ngày hôm ấy, họ phải qua đêm trong một hang động ở tận
đáy vực sâu không người.

Tất
cả mọi chuyện xảy ra trong ngày tựa như một giấc mơ thoáng qua. Vốn đang rất
yên lành, bây giờ Phi Dương và những tùy tùng đi theo chưa rõ sống chết, Tiểu
Nghi cũng biến mất không chút dấu vết, bốn người nặng trĩu suy tư.

Ngay
cả việc duy trì sự sống ở đây cũng là một vấn đề, bởi vì hoàn toàn không thể
tìm thấy nguồn nước. Mặt đất khô khan một cách kì lạ, tựa như hoang mạc cằn cỗi
nhưng bên trên lại là cây cối xanh tốt. Rõ ràng chúng là những loại cây không
bình thường, khó lòng sử dụng để duy trì sự sống. Bây giờ họ chỉ có thể ngồi bên
đống lửa nghỉ ngơi, đợi đến lúc trời sáng lại nghĩ cách.

-
Ở đây khắp nơi bao phủ chướng khí không phân biệt phương hướng, không có thức
ăn, nước cũng không thể uống, Phi Dương cũng gặp chuyện. Trong trại Mãn Cúc
không có ai chủ trì, sẽ không biết cách nào tìm kiếm chúng ta, lần này xem ra
thật sự gặp nguy rồi - Phong Ái lẩm bẩm một mình rồi khẽ thở dài.

“Soạt,
soạt”.

Bên
ngoài vang lên tiếng cái gì đó đang lướt qua những bụi cây.

Tiếng
lá khô bị giẫm nát giòn tan.

Thứ
âm thanh kì dị như tiếng chim vọng đến lảnh lót, nghe kĩ giống như ai đó đang
than oán, lặp đi lặp lại một chữ: “Tiếc!”, “Tiếc!”…

Trong
hang im lặng như tờ.

Bốn
vị nam tử oai phong lẫm liệt mặt đằng đằng sát khí, thủ thế, sẵn sàng ra tay.

Một
bóng áo trắng lướt qua cửa hang, đi cùng với âm thanh trong trẻo quen thuộc:

-
Mọi người có sao không?

-
Tiểu Nghi…

Tám
con mắt nhìn không chớp về phía người con gái vừa xuất hiện. Tay giơ lên còn
quên chưa hạ xuống.

Ánh
mắt Tiểu Nghi lướt rất nhanh qua thân thể từng người một, đột ngột dừng lại
trên cánh tay bị xước của Phong Ái.

-
Thập gia bị cây xước vào phải không, phải mau chóng băng bó lại nếu không sẽ có
chuyện!

Bước
vội đến chỗ Phong Ái đang ngồi, Tiểu Nghi nhanh chóng tháo chiếc túi thuốc trên
mình xuống, chẳng mấy chốc bàn tay nàng đã thoăn thoắt băng lại vết thương, vừa
làm vừa nói:

-
May mà chỗ xước không sâu lắm, máu chảy không nhiều. Có còn ai bị thương, xây
xát hay chảy máu chỗ nào không?

Im
lặng!

Cảm
thấy bầu không khí có chút không ổn, Tiểu Nghi ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện
không chỉ có người được băng bó mà tất cả những ai có mặt trong hang đều đang
nhìn mình chằm chằm. Nàng bật cười:

-
Tiểu nữ là người, không phải ma, mọi người nhìn kĩ nhưvậy để làm gì! Thật là kì
lạ! - Nói xong bàn tay nàng lại tiếp tục thoăn thoắt.

Phong
Ngạo là người lấy lại thái độ bình tĩnh đầu tiên, lên tiếng trước:

-
Nhìn cô hình như rất ổn, thật sự không có việc gì?

Câu
hỏi tuy rằng quan tâm nhưng cũng có mấy phần trách móc. Tiểu Nghi không hay
không biết vẫn tay làm, miệng nói:

-
Đa tạ chủ nhân, tiểu nữ thật sự rất khỏe. Ngoại trừ Thập gia hình như không còn
ai bị vết thương bên ngoài. Lát nữa, Tiểu Nghi bắt mạch cho mọi người xem có bị
nội thương không. Phong Ngạo không thèm trả lời, không giấu vẻ nghi ngờ tiếp
tục hỏi:

-
Từ lúc rơi xuống đây cô đã làm gì, tại sao chúng ta không tìm thấy cô?

-
Có lẽ khi Tiểu Nghi rơi xuống đám dây leo đã bị văng ra xa chỗ mọi người, ở đây
chướng khí rất nhiều không nhìn rõ đường đi nên bị rơi xuống hố, phải mất một
lúc mới có thể trèo lên được. Tiểu nữ đi loanh quanh một hồi thì thấy ánh lửa ở
đây. Nàng không bận tâm ẩn ý của người kia, bình thản trả lời.

-
Thì ra là vậy. Cô làm cho mọi người đều lo lắng, còn tưởng cô xảy ra chuyện gì.
Bình an là tốt rồi!

Phong
Hoan cố tình cắt ngang, rõ ràng muốn giải vây cho Tiểu Nghi. Nhị gia lo sợ
Phong Ngạo không thể giảm bớt nghi ngờ, nhất định sẽ nói những lời khó nghe nên
mắt không ngừng quan sát thái độ của đại ca mình.

Nhưng
trái với suy đoán của Phong Hoan, Phong Ngạo nghe qua không truy hỏi thêm, chỉ
đơn giản gật đầu:

- Bình an là tốt rồi!

Nói xong, Phong Ngạo đã bỏ ra ngoài cửa hang.

Phong Cương theo dõi mọi việc từ đầu đến cuối, chỉ khẽ
thở phào nhẹ nhõm, im lặng ngồi một chỗ nhắm mắt tĩnh tâm, trong lòng thầm
nghĩ: một thời gian dài không có mặt ở thành Phong Tụ, cô nương tên Tiểu Nghi
này xuất hiện như thế nào, đã làm những việc gì chỉ nghe người ta kể lại. Lúc
trở về lại lập tức theo các huynh đệ đến trại Mãn Cúc, căn bản chưa từng tiếp
xúc riêng với Tiểu Nghi. Nhưng sự việc ngày hôm nay chứng tỏ cô nương này đã
chiếm được vị trí không nhỏ ở Phong Gia, không chỉ đơn thuần là một nữ y bốc
thuốc chữa bệnh bình thường. Những nghi vấn lúc nãy hoàn toàn dựa trên nhìn
nhận khách quan, cũng không có gì sai trái. Chỉ có điều lạ là sau khi Tiểu Nghi
xuất hiện trở lại bên cạnh, thong dong giải thích đơn giản mấy câu lại làm cho
mọi người cảm thấy có phần an tâm. Bao nhiêu nghi ngại giống như bị sự yên tĩnh
trên gương mặt đó làm cho lắng xuống.

Tiểu Nghi tiếp tục cẩn thận bắt mạch cho từng người một
xong, vui vẻ thông báo tất cả đều ổn, xem như họ ở trong họa gặp phúc. Thập gia
cảm thấy Tiểu Nghi vui mừng quá sớm, cười cười nhắc nhở:

- Tiểu Nghi! Bây giờ,chúng ta đang ở dưới đáy vực
sâu,không phải ở trại Mãn Cúc. Tệ nhất là ở đây không có thức ăn, nước uống,
chướng khí bao quanh. Nếu không nhanh chóng tìm thấy đường lên, chẳng mấy chốc
năm chúng ta sẽ biến thành cái xác khô ở đây, e là phúc này chưa đủ lớn đâu!

Tiểu Nghi nghe xong vội lục tìm trong chiếc túi nhỏ, lôi
ra một chiếc lọ đựng đan dược, đếm số viên trong đó xong thì mỉm cười:

- Phúc của chúng ta nhất định đủ lớn, ở đây vẫn còn mấy
viên đan dược, mọi người uống vào sẽ tránh được ảnh hưởng của chướng khí. Loại
khí này tuy không độc nhưng là do cây cối không nhận được ánh mặt trời sinh ra,
người không quen hít phải nhiều rất dễ làm cho cơ thể suy nhược, sinh ra bệnh
tật. Muốn ra khỏi vực Vô Thường này cần phải đi ít nhất mười ngày, lúc sáng mọi
người đã uống một viên nhưng vì hóa giải khói độc chắc chắn dược tính đã suy
giảm. Bây giờ uống thêm một viên xem như có thể tạm cầm cự trong thời gian này.

- Vực Vô Thường?

- Cô biết đường ra khỏi đây?

Bốn huynh đệ nhà họ Phong đồng loạt lên tiếng, trong mắt
tràn đầy nghi hoặc.

- Thật ra trước đây khi Tiểu Nghi ở thôn Nhã Y đã vô tình
được một vị lão tiền bối tặng cho một quyển sách, trong đó từng kể qua về vực
Vô Thường ở dãy núi hình cánh cung bao quanh lãnh thổ Phong Gia. Trong đó còn
nói rằng chỉ cần tìm ra con đường mòn mọc đầy xương rồng đen cách trung tâm tấm
mạng bằng dây leo không xa lắm là có thể rời khỏi nơi này. Rất nhiều loài cây
kì lạ ở đây cũng được ghi chép rõ.

- Có trùng hợp đến vậy không? Không nói về nơi nào lạinói
về cái vực mà chúng ta sẽ bị rớt xuống ngày hôm nay? Cô không thể có giải thích
nào hợp lí hơn sao? - Phong Ngạo khó chịu hỏi. Bản thân Phong Ngạo chỉ muốn
Tiểu Nghi không hay không biết gì cả, cứ làm một thầy thuốc bình thường ở bên
họ, đừng mang đến quá nhiều hoài nghi như thế hẳn chủ nhân của Phong Gia sẽ
cảm thấy dễ chịu hơn.

Ba người còn lại chỉ khẽ liếc mắt nhìn nhau, tuy rằng rất
muốn nói đỡ lời cho Tiểu Nghi nhưng chuyện này quả thật trùng hợp đến mức không
thể không nghi ngờ. Tiểu Nghi cúi đầu, khẽ nén tiếng thở dài, cố gắng nói một
cách thoải mái

- Trong sách không chỉ nói về vực Vô Thường, còn có
rấtnhiều nơi kì lạ khác, thậm chí những nơi đó còn nằm ngoài lãnh thổ Phong
Gia. Trước khi tiểu nữ nhảy xuống cũng chỉ mơ hồ cảm thấy vực sâu này có thể là
nơi đã được đề cập trong sách, không ngờ chúng ta lại may mắn như vậy. Ngoài sự
thật ra, Tiểu Nghi quả thật không biết nên nói như thế nào cho hợp lí.

Ngừng lại một chút, nhìn gương mặt Phong Ngạo không hề
bớt vẻ hoài nghi, trong lòng Tiểu Nghi thầm than: chẳng lẽ vì bản thân không
muốn nói dối lại sinh ra nhiều điều phiền phức như vậy ư? Cuối cùng, nàng đành
miễn cưỡng đứng lên:

- Trời khuya rồi, các vị chủ nhân nghỉ ngơi. Ngày mai
chúng ta còn phải lên đường. Tiểu Nghi ra ngoài lấy một ít nước.

- Nước ở đâu? Chúng ta đã tìm kiếm khắp nơi. Xung quanh
đây không hề có nước.

Phong Ngạo nhất quyết không chịu làm ngơ, tiếp tục lạnh
lùng truy hỏi. Chủ nhân Phong Gia thật sự không thể chấp nhận việc Tiểu Nghi cứ
ngây ngô giả vờ trước mặt mình. Nếu có bí mật không thể nói, tại sao không che
giấu tốt một chút, cứ nhất định phải phơi bày ra nhiều chuyện đáng ngờ khiến
người khác không thể bỏ qua? Đến khi nào Tiểu Nghi mới chịu giải thích rõ ràng,
dù sự thật khó nghe đến mức nào hắn cũng có thể nể tình những gì nàng đã giúp
đỡ Phong Gia mà cố gắng bỏ qua, ít nhất không cần phải suy đoán lung tung! Đừng
giữ dáng vẻ thong dong bình thản, hỏi không nói, trừng phạt thì cúi đầu chấp nhận.
Thật sự Tiểu Nghi đang che giấu điều gì?

- Một số cây trong thân có chứa nước, chỉ cần biết cách
sẽ lấy được. Cây cối ở đây phần lớn rất nguy hiểm, mọi người không hiểu rõ về
chúng, đừng nên ra ngoài. Các vị chủ nhân cứ yên tâm, Tiểu Nghi sẽ nhanh chóng
quay lại - Vừa giải thích xong nàng đã vội vàng bỏ đi.

Hôm nay Phong Ngạo muốn mọi chuyện được rõ ràng, nhưng
mới định đuổi theo để hỏi cho ra lẽ đã bị Phong Hoan giữ lại:

- Nếu không tin tưởng thì đừng nên dùng! Huynh vừa giữ
người vừa nghi ngờ là vì lí do gì? Một khi thầy thuốc của Nhã Y muốn rời khỏi,
Phong Gia không được làm khó. Đây chính là thỏa thuận của chúng ta với họ.
Huynh không nghĩ sẽ ép Tiểu Nghi rời khỏi Phong Gia sao? Cô nương ấy rất có
chính kiến, một khi quyết định sẽ khó lòng thay đổi.

- Đại ca! Tiểu Nghi đã giải thích rõ, sao huynh cứ phải
làm khó như vậy? Cuối cùng là huynh lo ngại chuyện gì? - Thập Lang trách móc.

Bấy giờ Phong Cương mới trừng mắt nói:

- Đệ đừng nhiều lời. Bên ngoài trời rất tối, mau đi theo
xem chừng Tiểu Nghi - quay sang hai vị ca ca bên cạnh, Phong Cương nhẹ giọng
nhắc nhở:

- Chúng ta vẫn đang ở dưới đáy vực. Bây giờ trại Mãn Cúc
như rắn không đầu, Tiểu Nghi có thể dẫn đường cho mọi người rời khỏi nơi này
hay không vẫn còn là chuyện của ngày mai. Có phải các huynh lo lắng quá xa rồi
không! Trong thời gian này cho dù muốn dùng hay không dùng, tin hay không tin,
chúng ta đều phải nhờ vào cô ấy.

Trong hang trở lại yên tĩnh, họ lặng lẽ ngồi bên đống
lửa, mỗi người đều theo đuổi một suy nghĩ riêng.

Vừa chạy ra ngoài đã không nhìn thấy bóng dáng Tiểu Nghi,
Phong Ái nhớ lời dặn dò cho nên đành phải đi đi lại lại trước hang sốt ruột chờ
đợi. Rất may chỉ trong chốc lát Thập Lang đã nhìn thấy nàng quay lại. Lắc lắc
chiếc bình đựng nước trên tay, Tiểu Nghi lập tức reo lên:

- Nước rất nhiều, Thập gia không cần lo lắng chúng ta sẽ
thành mấy cái xác khô!

Chẳng phải vừa trải qua một trận tra hỏi ư, vậy mà bây
giờ vui vẻ như không hề có chuyện gì xảy ra!

Tiểu Nghi nhìn vẻ mặt người đối diện lộ rõ kinh ngạc
khiến nàng bật cười:

- Chủ nhân thắc mắc là chuyện dễ hiểu, Tiểu Nghi cũng đã
nói rõ sự thật. Phiền não có ích gì? Bây giờ chúng ta ở đây một lát, Tiểu Nghi
sẽ chỉ cho Thập gia một số loại cây kì lạ, như vậy người sẽ không còn buồn
chán.

* * *

Ngày hôm sau, bốn huynh đệ nhà họ Phong cùng với Tiểu
Nghi lần theo mạng nhện bằng dây leo trên đầu, tìm ra con đường mòn mọc đầy
xương rồng đen. Con đường kia nằm không xa nơi họ rơi xuống là mấy. Nhưng nó
gần như đã bị những cây xương rồng hai bên che khuất hoàn toàn, nếu không chủ
tâm tìm kiếm rất khó nhận ra.

Họ đi lần theo đường mòn, dần dần rời khỏi vùng đất bị
che phủ bởi mạng lưới dây leo chằng chịt, trên đầu đã nhìn thấy ánh mặt trời
sáng tỏ. Điểm đặc biệt là trên đường đi, màu sắc hình dáng của cây cối xung
quanh không ngừng thay đổi. Có đoạn hai bên đường đầy cây cỏ màu sắc tươi sáng,
trông rất xinh đẹp; có khi chỉ nhìn thấy những loại cây kì lạ xấu xí, thậm chí
có phần đáng sợ. Tiểu Nghi giải thích thật ra chúng là một loại, bởi vì hình
thù thay đổi liên tục nên mới được gọi là cây Vô Thường. Loại cây này chiếm số
lượng lớn nhất ở đáy vực, cho nên quanh cảnh ở đây cũng thường xuyên thay đổi.
Vì vậy nơi này có tên là vực Vô Thường.

Cây Vô Thường bản chất là cây ăn thịt. Các loại côn trùng
chính là thức ăn của chúng. Khi cây đói muốn thu hút con mồi sẽ tự biến đổi màu
sắc, trở nên tươi đẹp rực rỡ. Chờ khi côn trùng bị chúng bắt được, trong thời
gian ngắn loại cây này chuyển sang màu đỏ tươi, biểu hiện thỏa mãn. Trong lúc
thức ăn được tiêu hóa, cây đang no bụng sẽ trở lại hình dạng xấu xí ban đầu.
Vòng tuần hoàn này cứ liên tục tiếp diễn. Cho nên chỉ cần nhìn vào màu sắc có
thể biết được cây đang đói, thỏa mãn hay là no bụng. Tuy rằng không thể làm hại
con người nhưng khi chúng đói tốt nhất hãy nên tránh xa, kẻo bị chất dịch của
cây dính vào tay gây ngứa rát, lại khó rửa sạch.

Họ cứ đi như vậy đã được ba ngày, khi nào mệt thì nghỉ
ngơi. Tiểu Nghi lo sợ mọi người không biết cách sẽ lấy nhầm dịch độc của cây
cho nên luôn là người đi lấy nước, mỗi lần đều biến mất một lúc mới quay trở
lại. Thứ nước mà nàng đem về thường có màu trắng đục, vị ngòn ngọt nơi đầu
lưỡi, uống vào có cảm giác mát dịu. Nơi này động vật hầu như rất hiếm, hơn nữa
vì phải thích nghi môi trường nên đều có ít nhiều chất độc. Tiểu Nghi không cho
mọi người ăn thịt chúng mà chỉ hái một ít rau dại có thể dùng được đem nấu
canh.

Hôm nay là ngày thứ tư, tiết trời bắt đầu lạnh hơn trước.
Họ phải dừng chân sớm hơn bình thường để tìm kiếm nơi nghỉ ngơi qua đêm, không
thể ở ngoài trời như những hôm trước. Sau khi thu xếp mọi thứ, Phong Ái nhìn
quanh quất không thấy Tiểu Nghi đâu, vội chạy đi tìm. Ngoài lúc lấy nước, những
khi mọi người nghỉ ngơi nàng cũng thường ra ngoài hái rau dại.

Quả nhiên đi loanh quanh một hồi, Thập Lang đã nhìn thấy
Tiểu Nghi đang cặm cụi nấu thứ gì đó, vội vui vẻ đến gần cất tiếng hỏi:

- Tiểu Nghi! Cô đang làm gì?

- Là… nấu canh thôi. Ngoài này rất lạnh, Thập gia vào
trong đi! - Tiểu Nghi hơi bất ngờ, có phần bối rối, vội xua tay.

Phong Ái nhìn vào nồi canh tươi ngon trên bếp lửa, cười
cười hỏi:

- Sao cô không nấu gần chỗ chúng ta trú đêm lại chạy
rangoài này làm gì? À… không muốn cho chúng ta cùng ăn sao, nhìn rất ngon mắt,
để ta thử xem!

- Đừng đụng vào, có độc! - Tiểu Nghi kêu lên, vội vã chặn
tay Phong Ái khiến Thập gia cũng hốt hoảng không kém:

- Cái gì… sao cô lại nấu canh độc?

Tiểu Nghi bất đắc dĩ đành phải nhỏ tiếng giải thích:

- Cái này là để cho tiểu nữ, mọi người không ăn được, vì
sợ mọi người không biết sẽ dùng nó nên mới mang ra đây nấu.

Phong Ái hoàn toàn không hiểu chuyện gì, vội giành lấy
nồi canh:

- Cô ăn nó…sẽ bị trúng độc đó. Không được, mau đổ đi.

- Đừng! Đó là thuốc cứu mạng.

Đến lúc này Tiểu Nghi đành miễn cưỡng nói rõ sự thật:

- Mấy ngày trước lúc rơi xuống vực, tiểu nữ bị trúng gai
độc. Thập gia mau vào trong đi!

Phong
Ái nôn nóng hỏi:

-
Sao lại như vậy? Chẳng phải cô có đan dược trị độc ư, sao lại không dùng?

Tiểu
Nghi cười:

-
Chuyến đi này quá gấp gáp, dược liệu mang theo không nhiều, nếu giải độc sẽ
không đủ cho mọi người dùng để tránh nhiễm chướng khí.

Trong
đầu Phong Ái hiện lên hình ảnh ngày hôm đó khi Tiểu Nghi lấy từ trong túi mấy
viên đan dược trao cho họ, liền lo lắng hỏi dồn dập:

-
Vậy…vậy là chúng ta đã uống mất thuốc giải cho cô sao? Cô không chịu nói khiến
cho huynh đệ chúng ta chuyện gì cũng không biết. Bây giờ phải làm như thế nào?

-
Thập gia đừng lo! Tiểu Nghi không sao. Chút chuyện nhỏ này không cần khiến mọi
người bận tâm. Không có thuốc giải nhưng mà rất may hôm đó tiểu nữ tìm ra loại
cỏ độc này, đã hái rất nhiều mang theo bên người. Tuy không trị dứt được, nhưng
có tính kiềm chế, chất độc trong người sẽ không phát tác ngay, có thể kéo dài
đến lúc chúng ta trở về. Tiểu Nghi hiểu về độc dược nên đây là một chuyện rất
bình thường. Không sao cả!

Mặc
kệ Tiểu Nghi tươi cười lấy lòng, cố gắng làm cho người đối diện xí xóa mọi chuyện,
nhưng Phong Ái vẫn trách mắng không thôi:

-
Hóa ra hôm đó cô xuất hiện trễ như vậy là vì bận tìm cỏ khống chế chất độc. Còn
nói không sao! Đang bị trúng độc đương nhiên sức khỏe sẽ suy giảm, cô lại chạy
ra chỗ lạnh lẽo chết người để nấu canh. Không được, theo ta vào gần hang đá,
nấu ở đó tiện hơn. Ta sẽ canh chừng không cho ai dùng nó. Cô cứ yên tâm!

-
Như vậy rất phiền phức, ở đây vẫn tốt hơn! - Tiểu Nghi miễn cưỡng từ chối,
trong lòng thầm nghĩ: “Bí mật giao vào tay người, chẳng phải sẽ nhanh chóng bị
bại lộ ư?”.

Nhưng
mặc kệ Tiểu Nghi có miễn cưỡng thế nào, cuối cùng đành phải nghe theo lời Phong
Ái mang cỏ độc đến gần hang động để nấu. Thập gia rất giữ lời, luôn ở bên cạnh
giúp Tiểu Nghi trông chừng, che mắt không cho các vị ca ca nảy sinh thắc mắc.
Nhờ vậy canh để dùng và thuốc kiềm chế độc tính đều nấu xong một cách thuận
lợi. Đáng tiếc, hai hôm sau, chỉ vì một chút hiểu lầm mà sự việc này bại lộ.

Ngày
hôm đó, Tiểu Nghi đi lấy nước. Trong lúc ở lại canh lửa đột nhiên Thập gia bị
Nhị ca gọi ra ngoài, một lúc vô ý đã quên không kịp cất giấu chén thuốc cỏ độc.
Không may Tứ gia Phong Cương tưởng nhầm nước canh vô tình uống phải, trúng độc
thổ huyết trước mặt Phong Ngạo. Chủ nhân Phong Gia nổi trận lôi đình, vừa thấy
Tiểu Nghi bước vào đã lạnh lùng hỏi:

-
Cô dám bỏ độc chúng ta?

Tiểu
Nghi ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì xảy ra:

-
Tiểu nữ không có…

Phong
Ngạo vứt chén canh đã vơi đi phân nửa xuống đất, ánh mắt tràn đầy sát khí, hét
to:

-
Tứ đệ uống canh của cô đã thổ huyết, cô còn dám chối nữa sao?

Tiểu
Nghi nhìn chén thuốc lập tức hiểu ra mọi chuyện, lại thấy Tứ gia mặt mày tái
xanh, không kịp giải thích vội chạy đến xem. Nhưng nàng chưa kịp đến nơi đã bị
Phong Ngạo hất tay ngăn cản. Sức lực Phong Ngạo làm cho Tiểu Nghi ngã lăn xuống
đất, một dòng máu nhỏ chảy ra nơi khóe miệng. Đúng lúc hai huynh đệ Phong Ái và
Phong Hoan từ bên ngoài trở vào. Chứng kiến tình cảnh này, hai người vô cùng
hoảng hốt.

-
Huynh làm gì vậy? - Phong Ái chạy đến đỡ Tiểu Nghi, vừa nhìn thấy máu đã phẫn
nộ hét lên.

-
Cô ta nấu canh độc cho chúng ta uống - Phong Ngạo đang cố gắng giúp Tứ đệ của
mình kiềm chế chất độc trong huyết quản, mở miệng trả lời một cách lãnh đạm
Phong Ái vô cùng kích động ra sức giải thích:

-
Không phải! Chén này là thuốc của Tiểu Nghi để kiềm chế độc tính trong cơ thể,
do đệ sơ suất khiến cho mọi người nhầm lẫn, không phải lỗi của cô ấy.

Nói
xong Thập gia lại quay sang nhìn Tiểu Nghi lo âu hỏi: - Cô có sao không?

Tiểu
Nghi cố gắng nén đau, để cho hơi thở trở lại bình thường mới trả lời:

-
Không…không sao. Lúc nãy hơi vội nên độc trong cơ thể phát tác nhẹ, lát nữa nấu
canh xong…uống vào là khỏi thôi.

Phong
Hoan đến chỗ Tứ gia, nhìn thấy Phong Ngạo đã kiềm chế được chất độc, liền quay
sang ân cần hỏi Tiểu Nghi:

-
Rốt cuộc là chuyện gì, cô trúng độc khi nào? Có sao không?

Thập
gia trong lòng chưa hết uất ức, đưa mắt nhìn Phong Ngạo tỏ vẻ trách móc, cố
tình nói thật to để vị đại ca này nghe thấy:

-
Hôm chúng ta nhảy xuống đây, Tiểu Nghi đã bị thương.Lí do đến gặp chúng ta trễ
như vậy chính là vì phải hái thứ cỏ này tạm thời kiềm chế độc tính. Đan dược mà
cô ấy cho chúng ta uống để tránh nhiễm chướng khí vốn có thể giải độc, nhưng vì
số lượng quá ít nên Tiểu Nghi đã không dùng, hàng ngày phải nấu canh uống. Lúc
nãy Tiểu Nghi ra ngoài lấy nước nên đệ mới giúp trông chừng… Không ngờ vừa rời
khỏi một lúc lại… Có người chưa tìm hiểu rõ thì đã ra tay!

Phong
Ái làm cho Tiểu Nghi thật sự cảm kích nhưng tai của nàng cũng bị quấy nhiễu đến
mức thấy phiền, vội cười khẽ nhắc nhở:

-
Thập gia la hét như vậy Tiểu Nghi không bị độc chết cũng bị tiếng ồn dọa chết.
Tiểu nữ đã nói là không sao! Chỉ là chuyện hiểu lầm, nếu đã rõ ràng thì hãy bỏ
qua, mọi người cãi nhau có ích lợi gì? Trong túi kia rất may vẫn còn một viên
đan dược giải độc, người mau lấy ra cho Tứ gia uống.

-
Tiểu Nghi! Không phải cô nói đã hết thuốc giải sao? - Phong Hoan ngạc nhiên.

Tiểu
Nghi gật đầu:

-
Vẫn còn một viên, hôm đó cố tình giữ lại chính là đề phòng tình huống bất trắc!

Phong
Cương đã bớt đau đớn, lên tiếng phản đối:

-
Tiểu Nghi! Cô đã vất vả vì chúng ta còn bị hiểu lầm. Cô lànữ nhi, sức lực yếu
hơn nên dùng thuốc giải. Độc này ta vẫn có thể chịu được.

Tiểu
Nghi nhẹ nhàng lắc đầu, giải thích:

-
Hiện giờ một viên đan dược cũng không giúp ích gì cho tiểu nữ. Tứ gia vừa bị
trúng độc, mức độ cũng không quá nặng, nếu dùng ngay sẽ hiệu quả hơn. Tiểu
Nghi có thể sử dụng cỏ độc như cũ, hoàn toàn không có vấn đề.

Nói
xong, nàng quay sang Phong Hoan trêu đùa, không hề xem trọng chuyện vừa xảy ra:

-
Nhị gia xem! Đây chính là ưu điểm của việc tìm hiểu chất độc. Mặc dù vì việc
này quả thật Tiểu Nghi đã bị các trưởng lão ở thôn Nhã Y thường xuyên la mắng
nhưng Nhị gia đúng là không chọn lầm, phải không?

Lúc
này Phong Hoan đột nhiên hiểu được tại sao Phong Ngạo khó lòng vứt bỏ hoài
nghi. Tiểu Nghi không chỉ hiểu biết quá nhiều, mà đối với họ thật sự trung
thành đến mức kì lạ, đồng thời cũng xem lòng trung thành đó như chuyện mặc
nhiên, không đòi hỏi, cũng không trông đợi nhận lại thứ gì, tựa như đó là một
trách nhiệm cần phải thực hiện. Phong Ngạo là người đứng đầu Phong Gia, gánh
nặng trên vai rất lớn, trách nhiệm bảo vệ đối với huynh đệ càng mạnh. Cho nên
Phong Ngạo không thích hành xử dựa theo cảm tính, việc gì cũng muôn phần thận
trọng, đem việc đảm bảo an toàn cho mọi người đặt lên hàng đầu, đối với những
chuyện không thể giải thích bằng lý trí căn bản sẽ khó lòng chấp nhận một cách
dễ dàng.

Nhưng…trên
đời này còn có một thứ đạo lí gọi là vì quan tâm nên muốn hiểu sâu, mong gần
gũi nên sinh nhiều chú ý. Với tính cách của Phong Ngạo, nhìn thấy huynh đệ bị
trúng độc, hành động ra tay lúc nãy quả thật đã có phần nương nhẹ. Bây giờ, mặc
dù không nói lời nào nhưng ánh mắt nhìn Tiểu Nghi không thể che giấu biết bao
thương xót và hối lỗi. Người trong thì tối, người ngoài thì sáng, câu nói đó có
thể dùng cho trường hợp này không?

*
* *

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3