Nhân chứng có ba bộ mặt - Chương 03
CHIẾC HỘP BÍ MẬT
BORDEN DEAL
Tommy
không hoảng sợ khi nhấc máy nói lên. Vào lúc này, nó biết rõ cái đó vì giọng
nói của nó đang run rẩy.
-
Cảnh sát - nó nói giống như người ta vẫn nói trong máy thu hình. - Cho tôi gặp
Cảnh sát.
-
Cháu muốn gì? - Ở đầu dây bên kia người ta hỏi lại nó, giọng nói của người lớn
mỗi khi không muốn người nào đó quấy rầy mình.
Nó
cố dằn giọng. Nó muốn khóc nhưng nó biết rằng không thể như vậy được. Không
phải bây giờ. Chưa đến lúc.
-
Cảnh sát - Nó nhắc lại - Một người nào đó đã giết mẹ và chú Mark.
Nó
nghe thấy tiếng kêu nghẹt thở trong máy nói. Lúc này thì mọi việc tốt rồi;
người phụ trách điện thoại không còn cho đây là một trò đùa nữa. Sau đó nó gặp
Cảnh sát và thế là xong. Nó nói tên, chỗ ở của mình, cả việc mẹ và chú Mark đang
nằm ở kia, chết, vào đúng chỗ người ta nhả đạn vào mỗi người.
Nó
gác máy và trở về ngồi trên ghế tràng kỉ.
Nó
không muốn nhìn những xác chết và mắt nhìn thẳng vào bức tường trước mặt. Trong
phòng rất ấm, nhưng nó thấy lạnh trong bộ py-ja-ma mỏng mảnh và nó muốn mình
còn nằm trong chăn, với tiếng nói của mẹ và chú Mark trong phòng ngủ, như những
cái đó đang trong một giấc mộng. Nó muốn thức giấc và nhìn thấy không có gì là
sự thật cả, trong khi đó thì Cảnh sát đã tới với tiếng còi hú vang dưới phố.
Nghĩ
tới đó, nó muốn mở máy thu hình. Người ta không cho phép nó đứng giữa phòng vào
đêm khuya như vậy, và nếu nó có muốn mượn tờ chương trình thì cũng không phải
vào giờ này. Nhưng đây không phải là việc phải làm. Nó phải ngồi trên ghế tràng
kỉ, mặc bộ đồ ngủ, chờ Cảnh sát tới; nó cũng không thể vào văn phòng của bố để
ngồi đợi. Chính ở đây, ở trong phòng ngủ có hai xác chết này, nó phải ngồi đợi.
Nó
bắt đầu nghe thấy tiếng còi hú. Từ xa, rất nhỏ. Rồi tiếng còi dần dần tiến đến
và nó cảm thấy sợ. Chưa bao giờ nó nghe thấy tiếng còi như vậy trong máy thu
hình, kể cả khi chiếc xe Cảnh sát ở ngay trước mặt nó, trên màn hình. Đây không
phải là còi thật. Không giống tiếng còi đang tiến lại gần nó.
Chiếc
xe Cảnh sát ầm ĩ đậu ngay trước nhà. Rồi Tommy nghe thấy tiếng chân người lên
cầu thang. Nó không động đậy cho đến khi chuông gọi cửa reo lên. So với tiếng
hú của còi, tiếng chuông cửa êm ái như là tiếng nhạc và nhất là quen thuộc vì
hàng ngày người ta thường nghe thấy nó reo.
Nó
xuống khỏi ghế tràng kỉ và ra mở cửa. Nó phải ngẩng đầu lên để nhìn những khuôn
mặt của người lớn vận bộ đồ xanh đang đứng trước cửa và gạt nó sang một bên để
bước vào trong nhà.
-
Trời! - Một người trong số họ kêu lên - Thằng bé nói đúng!
Bây
giờ nó có thể nhìn xác người vì đã có Cảnh sát. Nó đứng giữa phòng, chân trần
trên nền gạch hoa, trong khi đó một Cảnh sát quỳ bên chú Mark vẫn ngồi trên
chiếc ghế bành quen thuộc. Những lúc khác chú ấy vẫn ngồi bên mẹ trên tràng kỉ.
Trong ghế bành trông chú ấy có vẻ như còn sống. Nhưng Tommy biết rõ chú ấy ra
sao rồi.
Mẹ
cũng đã chết, đang nằm trước của lối xuống bếp. Trước đó chắc chắn là bà đang
cầm hai chiếc cốc. Một đã vỡ tan tành, những mảnh thủy tinh nằm rải rác trên
nền nhà, còn chiếc kia rơi mà không vỡ. Mẹ vẫn nói nếu ngã xuống nền nhà thì sẽ
chết. Tuy nhiên, có một chiếc cốc không vỡ.
Tommy
đã muốn nói với một trong những viên Cảnh sát là không nên sờ mó vào xác chết
nhưng rồi lại thôi. Họ biết phải làm như thế nào mà không cần một đứa bé tám
tuổi giải thích. Nó lại trở về ngồi trên ghế tràng kỉ để đợi. Nó còn phải đợi.
Nó đã hết run so với lúc nhấc máy nói và lúc này nó cảm thấy dễ chịu.
Một
trong những viên Cảnh sát đến bên Tommy.
-
Chuyện xảy ra như thế nào, anh bạn?
Tommy
ngước mắt lên và bắt đầu kể nhưng một Cảnh sát khác nói:
-
Tốt hơn cả là đợi ông trung úy đến.
Và
người ấy nhún vai làm như không nhìn thấy Tommy nhìn thấy cử chỉ của mình.
-
Có thể là nó không thể nhắc lại được... đây chỉ là một đứa trẻ. Gọi dây nói đi,
Charlie, để họ thấy rõ công việc.
Charlie
đi gọi điện thoại. Người đồng nghiệp của Charlie quàng tay lên cổ Tommy.
-
Thế nào, anh bạn?
Người
ấy nói bằng giọng mà nó chưa hề được nghe trên ti-vi. Nó gỡ cánh tay ấy ra.
-
Tốt hơn rồi - Nó trả lời.
Cánh
tay ấm áp khiến Tommy buồn ngủ. Nhưng nó biết lúc này thì không thể đi nằm được.
Chưa được. Phải đợi cho đến khi mọi việc kết thúc đã. Người Cảnh sát ngả người
về phía sau và nhìn nó.
-
Cháu là đứa bé cam đảm - Người ấy nói. Tommy nghĩ nó chỉ làm những việc cần
làm, nhưng nó không nói. Nó biết viên trung úy sắp đến. Ông không mặc như những
người này và chính ông ấy là người đặt ra câu hỏi. Người vừa nói chuyện với nó
không có việc gì làm. Nhưng như vậy người ấy cũng không được phép ngồi bên và
quàng cổ nó để gợi chuyện nó được.
Rồi
ông trung úy cũng đến. Đây là một người nhỏ bé, thấp hơn những người khác và
ông ấy không đến một mình. Có cả một nhóm người đi theo: một người cầm máy ảnh,
một người cầm chiếc va-li dụng cụ, thuốc men y tế, một người khác phun thuốc
khắp căn phòng để lấy các dấu vân tay. Và bỗng chốc căn phòng đầy những Cảnh
sát đang đi đi lại lại như để quay phim truyền hình ấy.
Viên
trung úy nhìn Tommy một lúc lâu, sau đó liếc mắt nhìn hai xác chết. Tommy tự
hỏi rằng nó có thể bị dẫn đi không. Sau đó ông trung úy đến trước mặt nó, tay
đút túi, lưng gù xuống.
-
Nó ở nhà một mình ư? - Ông hỏi viên Cảnh sát.
Người
này đứng lên.
-
Vâng - Người ấy trả lời - Tuy nhiên nó vẫn khỏe khoắn.
Rồi
người Cảnh sát nói thêm với giọng lạ lùng:
-
Chính nó là người gọi điện thoại - Người thường trực nói với tôi như vậy.
Ông
trung úy nhìn Tommy rồi ngồi xổm trước mặt nó.
- Cháu tên là gì? - Ông hỏi.
- Van - Nó trả lời.
Viên trung úy vẫn nhìn nó.
- Trên áo của cháu có chữ "Tommy" - Ông
nói và chỉ tay vào chữ thêu trên áo.
- Đó là tên của mẹ đặt cho. Mẹ vẫn gọi như vậy từ
ngày bố ra đi. Nhưng bố thì gọi là Van. Đó mới là tên.
- Người nằm ở kia không phải là cha cháu ư? - Bất
chợt ông trung úy hỏi.
- Đấy là chú Mark - Nó trả lời.
Tommy còn muốn nói với ông trung úy rằng chú Mark
thường gọi nó là T.v Smith vì T.v là chữ viết tắt tên nó. Và nó chỉ muốn ngồi
trước máy thu hình khi chú Mark có mặt ở đây. Nhưng nó quyết định không nói.
Viên trung úy nhìn người Cảnh sát.
- Cha cháu hiện đang ở đâu? - Ông hỏi Tommy.
- Bố không ở đây. Chỉ có mẹ và cháu thôi.
Tommy nhìn viên trung úy và nói bằng giọng nghiêm
trang:
- Bố và mẹ không lấy nhau nữa.
Mặt của ông trung úy tỏ vẻ hài lòng. Ông lại nhìn
viên Cảnh sát. Sau đó mặt ông đanh lại, ông cố phác ra một nụ cười.
- Tối nay cha cháu về đây làm gì? - Ông hỏi - Cha
cháu muốn nói chuyện với mẹ cháu ư?
- Bố không về đây! - Tommy ngạc nhiên trả lời -
Hôm nay bố không về. Thỉnh thoảng bố về vào ngày chủ nhật. Không về vào buổi
tối. Buổi tối chỉ có chú Mark thôi.
Một lần nữa mặt của viên trung úy lại đanh lại khi
nghe câu trả lời. Cùng lúc ấy, một trong những viên Cảnh sát tiến lại và nói:
- Thưa trung úy, theo tôi thì sự việc đã diễn ra
như thế này...
Ông trung úy đứng lên và lắng nghe. Cả Tommy cũng
nghe và cố gắng không run rẩy. Nó không muốn để người khác biết chuyện. Và, lần
đầu tiên, nó tự hỏi khi nào thì bố về. Vì bố về thì nó biết. Và lúc ấy Tommy
không còn là Tommy nữa. Nó trở lại là Van.
Người ta không thể để một đứa bé tám tuổi ở một
mình trong căn hộ trên cao như thế này. Nó sẽ đi theo bố, và thế là tốt. Một
ngàn lần tốt hơn so với việc chỉ có văn phòng của bố.
Mẹ không thích Tommy vào văn phòng này. Đó là căn
phòng rất nhỏ trên gác, nơi trước kia bố ngồi hàng ngày để viết những cuốn sách
của mình. Trong phòng có một chiếc bàn, một giá sách và một chiếc ghế bành bọc
da mà Tommy rất thích nằm ở đấy để ngủ. Ở đấy cũng có một chiếc hộp bí mật của
nó. Chiếc hộp này trước kia là của bố đặt ở giá sách. Bây giờ bố không ở đây
nữa, nó là của Tommy. Chiếc hộp là sự bí mật của Tommy, bí mật độc nhất, nó
giải thích, do đó tại sao nó thích căn phòng này.
Nhưng khi bố về thì nó không cần vào căn phòng này
để ngửi mùi thuốc lá và mùi da của chiếc ghế bành nữa. Nó cũng không cần đến
chiếc hộp bí mật nữa.
Nó nghe người Cảnh sát nói với trung úy Bill.
- Câu chuyện đã diễn ra gần giống như thế. Người
đàn ông ngồi trên ghế bành trong khi người mẹ của đứa trẻ chuẩn bị đồ uống ở
trong bếp. Trước hết người ta bắn vào anh ta trên ghế bành - có thể đây là súng
cỡ nòng ba mươi hai nhưng chưa mấy chắc chắn - và sau đó vào người đàn bà ra
khỏi bếp với hai chiếc cốc trên tay.
- Tại sao người đàn ông không đứng lên? - Trung úy
Bill hỏi - Nếu một người nào đó đã bấm chuông hoặc xuất hiện trong nhà...
Người dưới quyền của ông lắc đầu.
- Không, anh ta ngồi. Có thể là cánh cửa không khóa
bên trong hoặc khi thấy kẻ giết người thì anh ta không kịp tránh. Nhưng đây chỉ
là giả thiết... Người đàn ông đầu tiên, sau đó đến người đàn bà - Anh ta lắc
đầu - Mỗi người một viên đạn. Cái chết đến gần như ngay tức khắc.
Viên trung úy lại chú ý đến Tommy. Ông ngồi xuống
bên cạnh còn nó thì luôn luôn nhìn ông.
- Cậu bé này sẽ giúp chúng ta - Ông nói - Cậu ta
sẽ kể lại cho chúng ta nghe mọi chuyện. Đúng không, Tommy?
- Bây giờ tôi đã biết tên ông - Tommy bảo viên
trung úy - Ông là trung úy Bill.
Mọi người cất tiếng cười và ông trung úy nói:
- Đồng ý, Tommy, cháu có thể gọi ta là trung úy Bill.
Bây giờ, ông nói thêm, ta sẽ đặt ra cho cháu một vài câu hỏi. Cháu phải rất chú
ý và trả lời đúng sự thật. Bằng cách đó, cháu có thể giúp chúng ta biết ai là
kẻ đã giết mẹ cháu. Cháu hiểu không?
- Hiểu ạ! - Tommy trả lời.
Nó còn muốn yêu cầu từ nay gọi nó là Van, vì từ
nay đó là tên của nó, nhưng nó không nói.
Trung
úy Bill dặt tay lên vai nó.
-
Tốt chứ? - Ông hỏi với vẻ lo âu - Ta cần hỏi cháu, Tommy. Cháu cần tỏ ra mình
là đứa trẻ ngoan ngoãn để giúp chúng ta.
-
Đồng ý - Tommy nhắc lại tuy nó không biết mình sẽ giúp đỡ Cảnh sát bằng cách
nào. - Khi nào thì Bố về đây?
-
Chúng ta sẽ gọi cha cháu về càng nhanh càng tốt - Trung úy Bill trả lời - Ta
hứa đấy. Chúng ta cũng cần gặp ông ấy.
-
Nói xem, Mark là bạn của mẹ cháu, đúng không?
-
Đúng - Tommy trả lời - Từ ngày bố bỏ đi, chú Mark thường tới đây.
Những
người xung quanh bật cười. Tommy biết rõ lí do nhưng nó vẫn lờ đi. Trung úy Bill
cau mày và lập tức mọi người yên lặng.
-
Có những chú khác tới đây không? - Trung úy Bill hỏi - Mấy người?
Tommy
suy nghĩ. Nó phải rất thận trọng.
-
Lúc đầu có một vài người. Nhưng không lâu. Sau đó chỉ có chú Mark. Vì mẹ và chú
ấy sắp cưới nhau.
Nó
nhìn mặt ông trung úy và hiểu khai như vậy là được.
-
Hai người có hay cãi nhau không - Ông trung úy hỏi - Cháu có nghe thấy họ cãi
nhau không?
Tommy
lại suy nghĩ.
-
Có một vài lần. Nhưng không nhiều bằng bố với mẹ.
-
Họ cãi nhau về việc gì?
Tommy
nhìn vào mặt ông trung úy.
-
Vì cháu. Hầu hết là như vậy
-
Mark có là bạn của cháu không?
Tommy
suy nghĩ một lúc.
- Đó là bạn của mẹ. Chú ấy không yêu cháu. Chú ấy
nói đáng lẽ bố phải nuôi cháu chứ không phải là mẹ. Mẹ thì bảo mẹ đi đâu thì
cháu đi đấy, mẹ không giao cháu cho bố.
Ông trung úy quay lại những người của mình.
- Đi hỏi già, về nhà hỏi trẻ. Rất đúng.
Và Tommy biết rõ ông trung úy đang nghĩ gì.
- Tại sao cha cháu mẹ cháu hay cãi nhau? Có phải
vì một người nào đó không?
Tommy lắc đầu.
- Cũng vì cháu. Nhưng không phải như chú Mark. Hai
người đều muốn giữ cháu.
Nó thở một hơi thật sâu.
- Một hôm hai người to tiếng cũng vì lí do ấy. Thế
là ông quan tòa lôi cháu riêng ra một chỗ hỏi cháu muốn ở với ai. Cháu trả lời
là muốn ở với bố.
Nhưng cuối cùng ông quan tòa giao cháu cho mẹ, còn
bố thì chỉ được đến thăm cháu vào ngày chủ nhật thôi. Mẹ cũng không muốn thấy cháu
vào văn phòng và nằm trên chiếc ghế bành bọc da của bố hoặc dùng những đồ đạc
mà bố để lại nữa.
- Đứa bé khốn khổ! - Trung úy Bill nói mà không tỏ
ra là nói với ai. Giọng ông êm ái không giống như Cảnh sát trên máy thu hình. -
Mẹ cháu không yêu cháu, đúng không?
- Có chứ. Nhưng mẹ chỉ yêu trong chừng mực có thể
thôi.
Nó nghiêm trang nhìn ông trung úy như cố để ông
hiểu đúng ý mình.
- Nhưng mẹ đã có chú Mark. Mẹ không cần đến cháu
nữa.
Yên lặng một vài giây và Tommy nhìn những người
xung quanh nó. Họ đều ngừng tay để nghe nó nói chuyện với viên trung úy.
Ông này lại đặt tay vào đầu gối nó và nói:
- Ta sẽ đặt ra cho cháu một câu hỏi nghiêm túc. Ta
biết là nó khó trả lời, nhưng cháu là một cậu con trai và cháu rất can đảm. Ta
tin chắc rằng cháu nói đúng sự thật.
- Cháu sẽ nói đúng sự thật, nếu có thể.
Viên trung úy lại xoa đầu nó như bố thường làm.
- Cháu nói cho ta biết tối hôm nay đã xảy ra những
việc gì? Kể từ đầu đến cuối. Trước hết cháu đang nằm trên giường thì...
- Vâng, cháu đang nằm, chú Mark đang ở trong buồng
ngủ. Cháu nghe thấy chú Mark và mẹ cháu đang nói chuyện trong buồng. Tối nay
hai người không cãi nhau. Họ cười to tiếng. Một lát sau cháu không nghe thấy họ
nói gì nữa. Cháu đi ngủ thì đột nhiên cháu nghe thấy những tiếng súng nổ.
Nó ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Người ta đã bắn bốn phát súng. Thoạt tiên cháu
sợ. Cháu chui vào trong chăn. Sau đó cháu trở dậy và đi xuống buồng ngủ. Có chú
Mark trong ghế bành và mẹ ở trước cửa lối vào bếp cùng với một chiếc cốc đã vỡ
và một chiếc kia thì còn nguyên. Họ đều chết và cửa thông xuống đường thì mở
toang. Rồi cháu đi đóng cửa lại và đi gọi điện thoại cho Cảnh sát. Cháu gọi cho
người phụ trách nhưng người ấy không bằng lòng vì tưởng cháu nghịch ngợm. Nhưng
người ấy cũng gọi cho Cảnh sát. Đầu tiên thì hai chú Cảnh sát tới. Sau đó các
chú khác và nói cha cháu sắp trở về.
Nó ngừng nói, mắt nhìn thẳng vào viên trung úy đang
nhăn nhó như đã khó nhọc lắm ông mới nghe thủng được câu chuyện. Tommy biết cái
đó vì ông không rời tay khỏi vai nó, trái lại ông bóp mạnh hơn.
- Cháu không nhìn thấy ai ư? - Ông hỏi - Không có
ai cả ư? Nhớ kỹ xem.
- Không - Tommy trả lời - Như đã nói, thoạt tiên
cháu thò đầu ra khỏi chăn trước khi rời khỏi giường. Cửa mở toang. Không thấy
ai cả.
Viên trung úy đứng lên.
- Tôi cho rằng thằng bé đã giúp chúng ta theo khả
năng của nó.
Rồi ông chăm chú nhìn Tommy.
- Đúng là một cậu bé tốt.
Quay mặt đi chỗ khác, Tommy nghĩ đến các chương
trình truyền hình. Đã quá khuya rồi. Trung úy Bill như hoàn toàn quên Tommy.
Câu nói của ông trở nên vắn tắt và nghiêm trang.
- Có tin gì của người chồng cũ không? - Ông hỏi
những người của mình - Anh ta là người tình nghi số một và chắc chắn có một
chứng cứ vô can. Bây giờ phải có quyết định về đứa trẻ. Nó không thể đứng như
vậy suốt đêm được, tôi muốn người ta đưa nó đi chỗ khác. Tinh thần của nó rất
căng thẳng, nó cần gặp cha nó, ít nhất là...
Ông ngừng nói. Ông không nhìn Tommy nữa và nó đã
hiểu. Trung úy Bill cho rằng bố đã trở về giết mẹ và chú Mark và chính bố đã
không đóng cửa. Tommy hi vọng bố có một chứng cứ ngoại phạm vì nó không muốn
vào trại trẻ em mồ côi. Bây giờ nó cần một người nào đó. Rất cần.
Nó ngồi thẳng người trên ghế tràng kỉ nhìn những
nhân viên Cảnh sát đặt hai xác người lên cáng rồi đưa ra xe cứu thương, trong
khi đó thì một người nhỏ bé đi lấy dấu vân tay với chất bột của mình. Rồi nó
nghĩ có nên yêu cầu ông trung úy Bill cho phép nó lên văn phòng của bố để ngồi
chờ không, nhưng sau đó nó tự nhủ tốt hơn hết là không.
Rồi chuông điện thoại réo. Viên trung úy nói với
người nào đó một lúc. Sau đó ông đến chỗ Tommy:
- Ngoại phạm - Ông nói và đưa máy nói cho một Cảnh
sát khác - Tối hôm nay anh ta dự một bữa tiệc với bạn bè. Người ta luôn thấy
anh ta trong bữa ăn.
Và ông nói với Tommy:
- Chúng ta tìm được cha cháu rồi. Cháu yên tâm.
Ông ấy sẽ về đây đón cháu.
- Bố có chứng cứ ngoại phạm không? - Nó hỏi.
Trung
úy Bill bật cười:
-
Có. Không có chứng cứ nào tốt hơn nữa. Cha cháu không giết mẹ cháu. Chúng ta
tuyệt đối tin.
-
Cháu biết rõ cái đó - Nó nói - Cháu chỉ sợ ông không tin thôi.
Trung
úy Bill lắc đầu.
-
Cái đó cũng chẳng giải quyết được gì - Ông lẩm bẩm - Lại phức tạp hơn.
Nhưng
Tommy không lo ngại điều ông trung úy nói. Nó đợi và cuối cùng thì bố đã đến.
Một người vội vã bước vào phòng và ôm lấy nó. Nó khóc thút thít vì bố ôm nó quá
chặt, gấp hơn trăm lần nằm trên chiếc ghế bành bọc da.
Rồi
ông trung úy và bố nói thì thầm gì với nhau một lúc. Nhưng Tommy không để ý. Nó
nhìn người phụ nữ đi theo bố.
Đó
là người đàn bà rất xinh đẹp. Cô ấy mặc một chiếc áo dài trắng, nổi bật trong
đám đông. Cô ấy nhìn Tommy nhưng lại tỏ ra bối rối, nửa muốn chạy đến ôm lấy
nó, nửa lại sợ sệt nếu mình làm việc này.
Bố
quay lại nói với nó:
-
Lại đây, bé Van của Bố. Bố sẽ dẫn con về nhà. Từ nay con ở với bố.
Tommy
chỉ tay vào người đi theo bố.
-
Ai vậy bố?
Bố
cười một cách kì lạ.
- Đó là cô Martha - Người cha nói.
Cô Martha đến bên Tomm ấp hai bàn tay nó trong
tray của mình và cười với nó. Bố nhìn Tommy.
- Cô ấy sẽ là người mẹ mới của con - Người cha nói
một cách ngốc nghếch như những người lớn thường mắc phải - Bố mong mọi việc sẽ
êm đẹp.
Tommy vẫn nhìn cô Martha. Nó nhìn chằm chằm vào bố
rồi hỏi.
- Nếu ở nhà bố, con có thể có những bí mật riêng
không? - Nó hỏi.
Tommy
tin chắc vào mình. Chẳng phải cả đêm nay nó đã như vậy đó sao? Nó nghĩ mọi việc
sẽ kết thúc khi bố có mặt ở đây. Nhưng nó không thể tỏ ra bối rối được.
-
Chắc chắn là như vậy - Bố nói một cách nồng nhiệt - Mọi bí mật nếu con có thể
giữ. Con sẽ có căn phòng riêng của con.
-
Những bí mật thực sự chứ? - Nó hỏi gặng - Không phải là những thứ có vẻ bí mật
chứ?
-
Tất nhiên. Con biết rõ là bố giữ lời hứa.
Tommy
lại chỉ vào cô Martha:
-
Nhưng còn cô?
-
Cũng như vậy, Van - Martha nói và cô cũng cười một cách ngốc nghếch như bố.
-
Mọi đứa trẻ đều có những bí mật nhỏ của mình.
-
Tốt rồi. Con có một bí mật cần mang theo. Đó là chiếc hộp.
-
Con đi tìm nó đi - Người cha nói - Trước khi về nhà, con yêu.
Tommy
lên văn phòng của bố. Nó mở cửa. Nó không cần bật đèn. Nó có thể đi thẳng vào
chiếc bàn, mở ngăn kéo ở phía dưới.
Nó
thò tay sâu vào ngăn kéo và lấy ra một chiếc hộp. Đó là chiếc hộp đựng xì gà đã
cũ mà nó tìm thấy khi bố đang làm việc. Từ ngày ấy chiếc hộp là của nó. Nó là
bí mật của Tommy. Mọi bí mật trên thế gian này.
Nó
cắp hộp dưới nách và rời khỏi văn phòng. Tới đầu cầu thang nó dừng bước. Trong
đêm tối nó mở nắp hộp và sờ vào bên trong. Nó thấy cái giá lạnh của kim loại của
một khẩu súng lục nòng cỡ ba mươi hai. Nó nắm lấy báng súng một lúc lâu. Trước
đó nó đã cầm súng bằng cả hai tay và ngắm thẳng.
Đã
từ lâu nó biết sử dụng súng như thế nào rồi. Nó đã thấy bộ mặt ngạc nhiên của
Mark. Sau đó nó quay lại bắn thêm một phát nữa. Nhưng nó không nhìn rõ mặt mẹ
lúc ấy.
Trong
súng còn hai viên đạn. Rồi nó đặt súng vào hộp, đậy nắp hộp lại, cắp hộp dưới
nách và đi xuống nhà.
Và
bố cười, cô Martha cười, ông trung úy Bill cũng vậy và mọi người có mặt đều
cười khi nhìn thấy nó rời ngôi nhà một cách can đảm để đi đến một chân trời mới
thực sự là của nó với chiếc hộp bí mật cặp chặt dưới nách.