Nếu đa tình, cười với ta - Chương 08

Chương 8.1

Không biết qua bao lâu, ý thức của Lục Minh Triêu bắt đầu thức tỉnh, hắn
cảm thấy cả người nặng như khối chì, mí mắt cũng nặng đến mức ngay cả vén lên
cũng khó khăn.

“Theo thuốc thì hắn sẽ mau tỉnh thôi, nhưng nội công của Minh Triêu thâm
hậu, có lẽ thời gian tỉnh dậy sẽ nhanh hơn bình thường.”

Ai đang nói chuyện vậy… Mí mắt nặng nề không mở ra được, ý thức bắt đầu
tỉnh dậy, nhưng lại cồng kềnh, phản ứng chậm chạp.

“Tiểu tử ngốc, cha mẹ ngươi thông minh như thế, sao ngươi lại ngu xuẩn như
vậy?!”

Một cái đánh vỗ lên đầu Lục Minh Triêu, làm cho hắn bật ra tiếng rên rỉ bực
mình.

“Không được đánh hắn, không được nói hắn ngu xuẩn, hắn chỉ là chân thành
thôi, không giống như cha mẹ kì lạ của hắn!” Tiếng Nhan San San đau lòng truyền
đến, sau đó, Lục Minh Triêu cảm nhận được, đầu của mình bất giác rơi vào một
nơi vừa mềm mại, vừa ấm áp.

“Tiểu tử ngốc này, nếu tỉnh rồi, biết hắn đang tựa vào ngực ngươi, không
biết sẽ phun máu mũi hay là hưng phấn đến độ bất tỉnh luôn đây!”

“Đã bảo không cho đánh hắn nữa mà, ngươi còn làm vậy, coi chừng ta không
khách khí!” Nhan San San đỡ tay đối
phương, cảnh cáo nói.

“Ai da! San San, ngươi nói
như vậy mà nghe được sao, hồi nhỏ ngươi đóng kịch, ta cũng giúp đỡ ngươi hết
mình mà, sao bây giờ mục đích đạt thành rồi lại quên ta!”

“Chúng ta chỉ là giao dịch
thôi, nếu so với giúp đỡ, ta càng giúp đỡ ngươi không bị lộ vẻ mặt đáng sợ ra
hơn mà, không phải sao?”

“Ai da! Tương lai chúng ta sẽ
có quan hệ thân thích đó, ngươi đã uy hiếp ta sớm vậy, coi chừng tam tòng tứ
đức đó!”

“Được, vậy thì hủy bỏ giao
dịch, ngươi để tiếp tục bị trói ở đế đô, ta đi trước!”

“Con dâu ngoan, đừng vui đùa
kiểu đó, được được được, ngươi muốn làm sao thì làm vậy đi!” Đối phương vội
vàng cười dụ dỗ.

“Vậy thì cứ tiến hành như
thế, nếu không để Chu Dục nhúng tay vào, giao dịch gì cũng không còn!” Nhan San
San bĩu môi. “Bây giờ phải nhờ Thiếu Sơ ngăn Chu Dục lại, nếu không đúng là khó
mà thoát thân.” Tên hoàng tử ma quái đó, thường lấy Minh Triêu ra để kiềm chế
nàng, mục tiêu cũng chỉ là Thiếu Sơ mà thôi!

“Đừng tưởng vở kịch ngươi và
Tô Thiếu Sơ đóng Tam hoàng tử không nhận ra, hắn chỉ càng có thêm hứng thú với
tiểu tử họ Tô kia thôi, nếu không thì đừng hòng hắn buông món đồ chơi mà hắn
yêu thích ra!”

“Lục Minh Triêu là của Nhan
San San ta, chỉ ta mới được chơi, ai cũng đừng hòng đụng vào đồ của Nhan San
San này!” Dung nhan thoát tục ngang nhiên nói.

“Này, này, này, “đồ” mà ngươi
và Tam hoàng tử giành giật là con mà ta sinh đó, đừng có nói như là tự nhiên
vậy chứ, chẳng phải ngươi nên hỏi người mẹ khổ cực sinh ra nó trước sao?”

“Vậy thì sao, từ nhỏ đã chơi
với hắn, dạy dỗ cho hắn biết thế sự thiên hạ, đều là ta nha!” Làm bạn cùng hắn
từ khi còn nhỏ đến lúc trưởng thành, thử hỏi công lao của ai lớn hơn?

“San San, ngươi xác định từ
nhỏ ngươi đã dạy Minh Triêu, chứ không phải chơi nó sao?”

“Đó là dạy, không phải là chơi!” Nàng nói như vàng không sợ lửa. “Người đàn
ông cả đời của Nhan San San ta, đương nhiên phải xem mọi sở thích của ta đều là
đúng, phải dạy dỗ cho tốt để trở thành người đàn ông phù hợp nhất với ta!”

Thì ra, vào một ngày Tết, trưởng bối hai bên đều say rượu, cho nên nhất
thời đính hôn cho đời sau của mình, cho nên khi Nhan San San bảy tuổi biết được
chuyện này, nhìn Lục Minh Triêu mới năm tuổi còn đang ngủ say, nàng cực kì
không vui, cho dù là nói giỡn thì cũng không nên tùy tiện chọn trượng phu cho
nàng chứ! Tức giận, nàng đưa tay véo lấy gương mặt người trong mộng, khi hắn
tỉnh lại, điệu bộ muốn khóc nhưng cố nén lại, bị nàng đe dọa cũng không dám lên
tiếng, chỉ hỏi nàng có chuyện gì?

Cuối cùng, Nhan San San thuận miệng nói là mình không thoải mái, muốn nằm ở
vị trí hắn đang ngủ, không ngờ hắn thật sự nhường chỗ cho nàng, muốn hắn quạt
mát rót trà hắn cũng nghe theo, còn sợ con muỗi làm nàng không ngủ được nên
ngồi bắt muỗi, trưởng bối hỏi chuyện thì sợ làm ầm ĩ nàng khó ngủ, Lục Minh
Triêu nho nhỏ cố gắng bảo vệ cho giấc ngủ của giai nhân, cho nên Nhan San San
trưởng thành sớm lập tức quyết định, hôn sự được chỉ định này-nên-tiếp-tục!

Nhưng nàng muốn hôn sự này lén tiến hành, cũng không chịu nói với Lục Minh
Triêu, bởi vì nàng còn muốn chơi… Ờ thì, “bồi dưỡng” cuộc sống với chồng tương
lai trước, lúc ấy nàng chính là nói vậy với trưởng bối.

Từ đó, mỗi khi nhìn thấy gương mặt bối rối của Lục Minh Triêu, nhìn Lục
Minh Triêu nghe theo lời nàng, muốn hắn làm gì hắn làm nấy, nàng lại cảm thấy
tinh thần mình phấn chấn lên, tương lai rất đáng mong đợi, vì tương lai của
mình, cho nên nàng phải triển khai “Đạo dạy chồng” mới đúng, cho hắn biết thế
nào là… xem vợ là trời, xem lời của vợ là thánh chỉ, xem vợ quan trọng hơn hết
thảy mọi chuyện, vợ vui sướng là mình vui sướng, vợ hạnh phúc là mình hạnh
phúc!

Có rất nhiều chuyện cần làm, vì vậy khó trách khóa “giáo dục” này kéo dài
lâu như thế.

“San San, nhiều năm trôi qua, ngươi vẫn kiên trì xem hắn là vị hôn phu,
nguyên nhân vì sao vậy?” Tính cách hai người thật sự khác biệt, tuy nói có thể
bù lẫn cho nhau, nhưng cúi đầu, ngẩng đầu là lại cãi nhau, chỉ tiếc, con trai
bà vĩnh viễn cũng không phải người chiếm thế thượng phong.

“Còn phải nói sao?” Nắm chặt đầu ngón tay. “Võ công cao cường, bản tính dễ
bắt nạt, đùa giỡn rất vui, dễ làm nô dịch, trọng điểm là, ta dạy dỗ hắn nhiều
năm, vất vả lắm mới trưởng thành thành “vị hôn phu” của ta, làm sao có thể
buông tay?”

“Nghe đây, cái mà ta hướng đến chính là… “Hạnh phúc”, từ nhỏ hắn đã hạnh
phúc vì được mĩ nữ như ta chọn trúng đấy.”

“Nếu mẹ chồng tương lai thấy tiếc nuối thì xin trả đứa con trai này lại cho
người, để người tiếp tục ở lại Lục phủ giúp chồng dạy con, cho đến già cũng
không thoát khỏi được, vĩnh viễn cũng không được trở lại giang hồ, không còn
được sống tự do như trước; bố chồng tương lai cũng có thể tiếp tục cùng người
diễn vở tuồng này!” Trong lòng hai lão gia này nghĩ gì, chẳng lẽ nàng còn không
hiểu sao?

“Ai da! Cuộc đời có một đứa con dâu như vậy, không biết là ta may mắn hay
bất hạnh?” Tiếng u oán, tiếng thở dài, những giọt lệ biệt li rơi xuống, “Triêu
Nhi, sau này không thể chăm sóc cho con nữa, mọi chuyện đều giao lại cho con,
phúc hay họa, tự con xem đi!”

“Thân tình cảm động thật, chớp mắt là thấy biến mất không dấu vết rồi.”
Nhan San San khẽ gắt.

Lúc này, người trong ngực Nhan San San phát ra một tiếng than nhẹ, hàng
lông mày đau khổ nhíu mặt, giống như đang muốn tỉnh dậy.

“Không được rồi, hắn tỉnh dậy sớm hơn dự đoán của chúng ta!” Nhìn thấy
người trong ngực động đậy, hiển nhiên thuốc đã bắt đầu mất hiệu quả, “Làm sao
bây giờ? Mấy người kia còn chưa tới, để hắn tỉnh lại thì không hay!”

“Thật không đơn giản!”

Sau đó, một lực mạnh đánh vào gáy Lục Minh Triêu, cùng với tiếng la của
Nhan San San, hắn hoàn toàn chìm vào bóng tối, cũng hoàn toàn ngăn cách với
những gì từ nãy đến giờ nghe được.

“Thiếu tông chủ, đây là các món điểm tâm dự bị cho tối Trung thu ngày mai,
đặc biệt làm một phần trước cho người nếm thử.”

Lục Tu bưng một cái khay điểm tâm tinh xảo lên, kéo suy nghĩ của Lục Minh
Triêu về hiện tại.

“Thọ Bá luôn có lòng như vậy.”

Đầu bếp ở Lục gia đã làm việc hai mươi năm, mỗi khi có lễ tết, trừ chuẩn bị
những món chính để tiếp khách ra, còn vắt óc suy nghĩ ra những món trà, bánh có
mùi vị độc đáo, sau đó lấy cái tên Cát Tường để có thêm không khí.

“Tiểu Tu, trong cảm giác của ngươi, cha mẹ ta là người như thế nào?” Nhìn
Lục Tu rót trà, lấy bánh ra, Lục Minh Triêu hỏi.

“Lão gia, phu nhân!” Đối với vấn đề này của chủ nhân, Lục Tu không chút suy
nghĩ, thao thao bất tuyệt: “Lão gia là một mĩ nam tử người người tán dương, tuy
đã bốn mươi tuổi rồi nhưng không hề có chút dấu vết nào mà năm tháng để lại,
vĩnh viễn cũng đều tuấn mĩ như thế: về phần phu nhân, hoàn toàn phù hợp với
hình tượng hiền lương thục đức, mặc dù xuất thân từ giang hồ nhưng mỗi một lời
nói, mỗi một cử chỉ đều có nề có nếp, hai người họ, sau mười tám năm vẫn ân ái
như thế, làm cho người ta hâm mộ cực kì.”

“Ngươi có từng thấy mẹ ta thô lỗ, đánh người chưa?”

“Điều này làm sao có thể!” Lục Tu trực tiếp phủ nhận lời của chủ nhân. “Phu
nhân luôn ăn nói nhỏ nhẹ, cho dù có tức giận với hạ nhân thế nào đi nữa cũng
không hề trách cứ, người là một phu nhân đoan trang hiền tuệ. Thiếu tông chủ
nói, thô lỗ, đánh người, hình như cái này là nói… Thiếu phu nhân thì đúng hơn!”
Bất quá, đối tượng đánh, mắng là Thiếu tông chủ!

Lục Minh Triêu nghĩ ngợi gật đầu, hình dung của Tiểu Tu quả giống với cha
mẹ trong ấn tượng của hắn, nói vậy, ý thức lúc hắn hôn mê, những gì hắn nghe
được là thật, hay chỉ là giấc mộng?

Nếu là thật, vậy tại sao người kia hoàn toàn không giống với tính cách ngày
thường của mẫu thân, giọng nói cũng đầy vẻ trách cứ, cảm giác rất quen thuộc,
nhưng tuyệt không phải tiếng của mẫu thân, vậy thì chẳng lẽ là mơ hay sao?!

“Chẳng qua… Giấc mơ này cũng quá chân thật rồi!”

Hơn nữa, khi tỉnh dậy, đầu óc hắn choáng váng, không rõ có chuyện gì xảy
ra, lập tức nhìn thấy các vị trưởng bối, cha mẹ hắn, Nhan Hiểu Thông, Lục gia
tổng quản và sư phụ, vẻ mặt mọi người đều nghiêm nghị nhìn hắn!

Lục Minh Triêu sợ hãi nhanh chóng đứng dậy, nhưng phát hiện quần áo của
mình không chỉnh tề, trên người còn có nước đọng lại, mùi rượu đậm đặc truyền
đến, trên giường vẫn có loáng thoáng quần áo của nữ nhân bị xé rách!

Chuyện gì xảy ra? Đã xảy ra chuyện gì? Ý niệm trong đầu mới hiện lên, hắn
đã nghe thấy loáng thoáng tiếng khóc lóc!

“San San, ngươi làm sao vậy?”
Nhan San San nằm bên cạnh bọc chăn lại, được Lệ Nhi ôm vào ngực, an ủi chủ nhân
đang khóc đến nỗi hai vai cũng nức nở theo.

Lục Minh Triêu khiếp sợ, hắn
biết San San không bao giờ khóc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!

“Tiểu thư, chúng ta đến sương
phòng bên cạnh đi, Lục phu nhân đã chuẩn bị quần áo xong rồi, quần áo của người
cũng bị xé rách hết rồi!”

Nhan San San không nói gì, để
Lệ Nhi đỡ đi.

Quần áo bị xé rách?! Lời này
lọt vào tai Lục Minh Triêu vô cùng nguy hiểm! “San San… Ai xé quần áo của
ngươi… Ai bắt nạt ngươi…?”

Lục Minh Triêu đang muốn nhảy
dựng lên, lại bị một lực mạnh đè xuống giường!

“Ai bắt nạt nó?!” Nhan Hiểu
Thông tức giận gầm lên! “Những lời không có tính người như vậy mà ngươi cũng
nói ra được?”

“Nhan, Nhan thế bá, đã xảy ra
chuyện gì?” Ý thức nửa tỉnh nửa mê làm cho Lục Minh Triêu vẫn chưa hiểu gì!

“Xảy ra chuyện gì?!” Một câu
hỏi thật vô tội, làm cho sắc mặt của đối phương càng dữ tợn hơn, “Nhìn lại tay
phải của ngươi đi!”

Lục Minh Triêu giơ tay phải
lên, một cái yếm màu xanh biếc đang giắt trên tay hắn! “Đây là…”

Còn chưa kịp hỏi, Nhan Hiểu
Thông đã vòng tay qua cổ Lục Minh Triêu, trách mắng: “Chứng cớ nằm trên tay
ngươi, phá sự trong trắng của con gái ta, ngươi còn muốn nói gì?”

Phá sự trong trắng của San
San! Lục Minh Triêu sợ hãi đến nỗi ý thức gì cũng tỉnh táo hết! “Cái… cái yếm
này là của, của San San?!”

“Tiểu tử thúi, ngươi đừng có
chống chế!”

“Ta, ta đối với San San…”

Chương 8.2

“Triêu Nhi, mẹ biết con trước
giờ mến Nhan cô nương, nhưng bây giờ con mượn rượu mất lí trí, đối với Nhan cô
nương… Làm ra những hành vi man rợ này, làm cha mẹ… Làm sao có thể ăn nói với
San San và Nhan bá đây?!” Lục phu nhân nói đến câu cuối, dường như nghẹn ngào
nức nở tựa vào người trượng phu bên cạnh.

Mượn rượu mất lí trí?! “Ta…
Ta chỉ uống có một chén rượu, làm sao mà…” Từ trước đến giờ, hắn có tửu lượng
khá tốt, làm sao chỉ vì một chén rượu mà mất hết lí trí chứ?

“Một chén!” Lục Trường Đạo la
mắng con trai, “Mùi rượu nồng nặc như vậy, ngươi nói chỉ có một chén thôi sao?
Từ nhỏ cha đã nói với con, là nam tử hán, dám làm phải dám chịu, không được
kiếm cớ!”

“Cha, ta…” Hắn không có kiếm
cớ, chỉ là mọi chuyện dồn dập quá làm hắn không cách nào hiểu nổi, hơn nữa, mùi
rượu nồng nặc như thế này, ngửi thế nào cũng thấy giống như bị đổ rượu lên người
vậy!

“Triêu Nhi.” Thanh Tiêu Tử
nãy giờ vốn giữ yên lặng chợt lên tiếng gọi.

“Sư phụ!” Ân sư chính là
người hiểu rõ hắn nhất.

Thanh Tiêu Tử thở dài. “Cho
dù nguyên nhân là như thế nào thì kết quả đã không thay đổi được nữa, con hãy
nghe lời trưởng bối đi!” Không đành lòng nhìn đệ tử bối rối, lời nói của hắn
chứa đầy hàm ý: “Nhan cô nương chính là định mệnh của con, bây giờ, chỉ là đổi
một cách khác để thành toàn con thôi.”

“Ý của sư phụ là...”

“Chuyện như vậy còn hỏi sao?” Nhan Hiểu Thông vỗ hai gò má của hắn, uy
nghiêm quát lớn, “Lập tức, lập tức, cưới con gái của ta ngay!”

“Cưới San San!” Hai mắt Lục Minh Triêu sáng ngời, nhưng lại nghĩ đến điều
gì đó, mãnh liệt lắc đầu. “Không được, ta không thể cưới San San!”

“Ngươi nói cái gì!” Dường như không ngờ hắn sẽ nói vậy, nhất thời, toàn bộ
mọi người đều sửng sốt!

“San San… Không thương ta!”
Hắn đau khổ nói: “Ta không thể… Làm cho nàng ấy khó chịu, giành giật tình yêu
của người ta!”

“Thì ra là chuyện này!” Vừa nghe thấy nguyên nhân, mọi người đều thở ra.

“Xem ra hôn lễ này phải cử hành nhanh một chút.” Lục Trường Đạo quay sang
thê tử bên cạnh nói.

“Mong là không có gì ngoài ý muốn!”

“Lão gia, phu nhân xin yên tâm, chuyện đám cưới, lão nô sẽ cử hành trong
thời gian nhanh nhất có thể.” Lục gia tổng quản lập tức bảo đảm.

“San nhi xuất giá, ta cũng có thể yên tâm.” Nhan Hiểu Thông hài lòng vuốt
râu.

Sắc mặt mọi người như trút được gánh nặng, bắt đầu thảo luận chuyện hôn lễ.

“Cha, mẹ, Nhan thế bá, mọi người không nghe thấy con nói vừa rồi sao, con
thật sự không thể cưới San San!” Giành giật tình yêu, chuyện như vậy hắn không
thể làm được!

“Tiểu tử thúi…” Lục Trường Đạo đưa tay đánh con trai! “Trong trắng của con
gái nhà người ta bị hủy trong tay con, con còn có thể lựa chọn sao?”

Lục Minh Triêu gãi đầu, cảm giác, lực đạo này rất là quen thuộc!

“Triêu Nhi, đối với người mình yêu, đôi khi cũng nên cường ngạnh một chút,
con như vậy, khó trách San San buồn bã như thế!” Lục phu nhân bỗng nhiên lắc
đầu, nói với con trai.

“Tiểu tử, nhìn thấy không, đây là cái gì?” Nhan Hiểu Thông lại đè hắn lần
nữa.

“Một, một tờ giấy!” Ở trên được viết chi chít.

“Đó là khế ước! Tay.” Nhan Hiểu Thông cầm tay phải của hắn lên, nắm lấy
ngón trỏ của hắn, ấn vào chu sa, sau đó ấn lên mặt giấy một lần nữa.

“Nhan thế bá… Người làm gì vậy?” Lục Minh Triêu vội vã giựt tay về.

“Đồng ý, ngươi phải làm theo khế ước này, con gái của ta sẽ là trách nhiệm
của ngươi, ngươi phải trông nom tốt thê tử của mình, tương lai cho dù có vấn đề
gì cũng không còn liên quan đến lão phu nữa, ngàn lần vạn lần đừng có cho San
San đi tìm lão phu tính sổ, có chuyện gì thì ngươi nhường nhịn cho nó, tuyệt
đối không được cho thê tử của ngươi có ý niệm về nhà mẹ đẻ tìm lão phu để tính
sổ!” Ấn, ấn, ấn, kí, kí, kí, một tờ giấy, chỗ nào cũng đầy dấu vân tay màu đỏ.

“Nhớ cho kĩ, nếu ngươi không tuân theo, mọi hành vi man rợ của ngươi đều sẽ
bị truyền ra ngoài võ lâm, bằng địa vị của lão phu, tuyệt đối có cách để phá
nát hình tượng của ngươi, đến lúc đó, chuyện này sẽ trở thành mục tiêu bi phẫn,
làm cho các nhân sĩ võ lâm đuổi giết ngươi, ngươi nhớ đó, ái nữ của ta đã gả
thì tuyệt đối không được trả về!”

Ngón tay cuối cùng cũng đã ấn xuống, Nhan Hiểu Thông cầm khế ước lên, thổi
cho khô mực, mừng rỡ cực kì, rốt cục cũng có thể gả nha đầu thông minh chuyên
môn ăn hiếp phụ thân này ra ngoài rồi! Tự do, tự do, rốt cuộc ông cũng được
giải thoát khỏi ma chưởng của con gái, ngày tháng đáng sợ sau này để cho Lục
Minh Triêu từ từ hưởng thụ đi!

“Em trai, em dâu, Thanh Tiêu đạo nhân, ta phải mau chóng nói cho San Nhi
biết chuyện này, không thể để lâu.” Nhan Hiểu Thông vội vàng bỏ đi.

“Thế, thế bá… Đợi, đợi đã…” Lục Minh Triêu vội vàng đứng lên muốn ngăn cản,
không ngờ cha mẹ lại đến gần hắn.

“Triêu Nhi, nửa tháng sau chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ, chúc mừng con cưới
được một cô gái xinh đẹp như thế!” Lục phu nhân cảm động rơi lệ.

“Rốt cuộc cũng thấy được con lập gia đình, sau khi con đám cưới rồi, Lục
gia giao lại cho con, cha mẹ cuối cùng cũng có thể dỡ gánh nặng xuống!” Lục
Trường Đạo vỗ vỗ vai con trai nói.

“Nửa tháng sau phải thành thân!” Nhanh vậy sao? Lục Minh Triêu hoàn toàn mơ
hồ!

“Còn chậm quá sao?” Nhìn thấy phản ứng của con trai, Lục Trường Đạo khuyên
bảo: “Triêu Nhi, San San dù sao cũng là người của con rồi, còn sợ gì nữa?”

“Không phải vậy! Cha, như vậy
với San San thật…”

“Được được được, con nghỉ
ngơi đi…” Lục Trường Đạo cắt lời hắn lần nữa, vỗ vai hắn, thật lòng đề nghị. “Có
thời gian thì nghĩ lại xem nên dỗ dành San San thế nào, nếu không… Ngày sau của
con sẽ khó qua đó!”

“Tướng công, Thanh Tiêu sư
thúc, chúng ta ra ngoài trước đi! Để Triêu Nhi nghỉ ngơi cho tốt!” Lục phu nhân
thúc giục những người còn lại ra khỏi phòng.

“Cha, mẹ, sư phụ…” Tại sao
mọi người ăn ý như thế? Dường như đã có chuẩn bị trước vậy, không chịu để ý đến
lời nói của hắn!

“Thiếu tông chủ, lát nữa lão
nô sẽ gọi Tiểu Tu đến để sửa soạn cho người, hầu hạ người tắm rửa thay quần
áo.”

Trước khi lão tổng quản rời
khỏi, nói với Thiếu chủ nhân một chút, coi như là hoàn thành trách nhiệm.

“Đừng nói gì cả, ta muốn đi
tìm San San trước, xem đã xảy ra chuyện gì!”

Lục Minh Triêu nhảy xuống
giường, nhìn vào áo yếm màu xanh vẫn còn nằm trong tay mình, vậy là hắn và San
San đã có… Quan hệ thân thể!

“Thiếu tông chủ!” Lão tổng
quản kinh ngạc nhìn Thiếu chủ nhân cúi đầu, sau đó máu mũi xịt ra liên tiếp.
“Mau nâng đầu lên!”

Mấy ngày sau, Lục Minh Triêu
vừa nhìn thấy áo yếm thì máu mũi lập tức chảy ra, cuối cùng, mẫu thân đành phải
giấu hết áo yếm đi, tránh cho hắn chưa đám cưới đã chết vì mất máu quá nhiều!

Cuối cùng, đến trước hôn lễ,
hắn vẫn chưa gặp lại Nhan San San, bởi vì theo tập tục, hai người trước khi kết
hôn không được gặp nhau, làm cho Minh Triêu nửa buồn nửa vui, chỉ đành chuẩn bị
hôn lễ cho thật tốt; lo là vội vàng lập gia đình như thế là vì hành vi man rợ
của hắn, làm San San tổn thương; vui là hắn nằm mơ cũng không ngờ, có ngày có thể
cưới nàng vào cửa!

Hắn từng sai người mang tin
cho San San, xin tạ tội với nàng, cũng nói rõ rằng mình sẽ phụ trách, nhưng
càng tôn trọng suy nghĩ của nàng hơn, San San chỉ đáp lại một câu: Chuyện đã
định, không cần phải lo nữa!

Câu này, chẳng những làm cho
Lục Minh Triêu ngũ vị tạp trần, còn có một chút... sợ hãi!

Từ nhỏ đến lớn, người có thể
làm cho Lục Minh Triêu sợ hãi như thế này, tuyệt đối chỉ có Nhan San San!

Hắn hiểu rất rõ San San, mỗi
khi nàng tức giận, nụ cười đặc biệt xinh đẹp, nét mặt đặc biệt quyến rũ, lời
nói tuy lơ đãng nhưng đó tuyệt đối là lúc bắt đầu những giây phút đau khổ của
ngươi!

Bây giờ San San sẽ chơi hắn
sau khi cưới, hay là đã tha thứ cho hắn rồi?! Theo San San không hề thích nhẫn
nhục, cho nên nghĩ thế nào đi nữa thì thấy vẫn là đáp án một đúng hơn!

Mây đen bay đến xung quanh
đầu Lục Minh Triêu, từ khi bắt đầu đến lúc đám cưới, hắn lo bao nhiêu thì vui
cũng bấy nhiêu, nhưng hắn vẫn thấy có rất nhiều điểm đáng nghi, hắn nhớ thế nào
cũng không nhớ nổi được, hơn nữa mọi chuyện cũng thật hoang đường, cứ cho là
hắn uống rượu say rồi hành động man rợ đi, thì chí ít cũng phải có chút ấn
tượng gì đó mới đúng, nhưng hắn chỉ nhớ được, mình đỡ San San vào phòng, rồi
sau đó nhìn thấy nụ cười của nàng, sau đó thì không còn nhớ nổi nữa!

Hơn nữa, sau khi tỉnh dậy,
hắn chỉ có cảm giác duy nhất là đau đầu, thế thì làm sao mà biết mình đã xâm
phạm San San thế nào!

Trước đám cưới, Lục Minh
Triêu sống trong thấp thỏm lo âu, càng ngày càng nhiều thêm.

“Thiếu tông chủ, người muốn
đi đâu?” Nhìn chủ nhân muốn bỏ đi, xuyên qua chính sảnh đi thẳng đến công viên,
Lục Tu vội vàng đuổi theo.

“Suỵt! Nhỏ giọng một chút, ta
chờ người đến!” Lục Minh Triêu vươn ngón trỏ lên, thân hình nhanh chóng biến
mất trong bụi rậm, hiển nhiên là đã dùng khinh công tung người bay khỏi.

“Nhìn theo hướng đi thì hẳn
là bay đến Đông Húc Biệt Uyển, trời ạ! Lát nữa thì được động phòng rồi, còn gấp
gáp muốn đi tìm Thiếu phu nhân!” Lục Tu điệu bộ chắc lưỡi hít hà.

Mượn màu đen của màn đêm để
lách qua khỏi đám nha hoàn, Lục Minh Triêu nhanh chóng đi đến phòng ngủ vừa
được sửa sang lại, cũng là tân phòng hôm nay.

Đám cưới của Lục gia và Nhan
gia, nội giao tình của hai nhà thôi cũng đủ trở thành quốc gia đại sự rồi, sóng
người đi đi lại lại không dứt, ngay cả láng giềng cũng phải giúp đỡ chiêu đãi
quan khách ở xa tới.

Khi mọi người trong nội sảnh
và ngoại sảnh bắt đầu quậy phá, Lục Minh Triêu phải hao hết tâm lực mới thoát
thân được, đến trước Đông Húc Biệt Uyển, bên ngoài tân phòng, hắn muốn gặp San
San, trước kia, nhiều lắm chỉ hai, ba ngày là hắn không gặp được San San, bây
giờ đã hơn nửa tháng không gặp, không biết lát nữa đám người kia sẽ bắt hắn hầu
rượu đến chừng nào, Lục Minh Triêu cảm thấy không chờ nổi nữa, hắn muốn nhanh
chóng mở hỉ khăn ra, gặp lại San San.

Trái tim mang theo chút áy
náy, tay hắn vừa chạm đến cánh cửa, từ bên trong đã truyền ra tiếng của San
San.

“Thiếu Sơ, ngươi đáng ghét
quá, sao cứ hỏi ta vấn đề này chứ.”

“Trên đời này cũng có vấn đề
mà Nhan cô nương không trả lời được sao, vậy thì càng phải hỏi!”

Tô Thiếu Sơ! Lục Minh Triêu
kinh ngạc, đêm tân hôn, Tô Thiếu Sơ ở trong tân phòng làm gì? Tiếng trêu chọc
thỉnh thoảng lại truyền ra từ trong phòng, cô nam quả nữ ở chung một phòng, lại
còn là trong đêm tân hôn của hắn! Lục Minh Triêu cho dù rộng lượng thế nào đi nữa
cũng không có cách nào bảo với bản thân rằng, đừng để ý chứ!

“Ối, ngươi làm gì vậy?”

“Đây là nói với ngươi, nửa
tháng trước ở nham đình thậm chí bỏ ta ở lại, chọn Lục Minh Triêu.”

Bọn họ rốt cuộc đang làm gì
thế? Nghi ngờ và tức giận cùng nhau dâng lên, hắn lướt qua cánh cửa, đi đến
ngoài cửa sổ, cẩn thận mở ra khoảng cách nhỏ, nhưng vừa nhìn thấy, lại khơi gợi
sự đố kị trong lòng Lục Minh Triêu!

Hỉ khăn của Nhan San San đã
được gỡ xuống, mà Tô Thiếu Sơ mặc áo bào trắng, bóng dáng thon dài đang cầm hai
gò má của nàng lên, nhìn thẳng vào nàng, hai tay San San khoác lên hông hắn,
hai người thoạt nhìn như đang ôm nhau vậy!

Lệ Nhi ngồi bên cạnh lại chỉ
lo sửa soạn đồ đạc, đối với cử chỉ thân mật quá độ của hai người này, lại không
có phản ứng gì!

“A, bây giờ là đang khóc với ta sao?!”

Có một chút khoảng cách, làm cho Lục Minh Triêu chỉ thấy Tô Thiếu Sơ đang
dùng tay áo mơn trớn gò má nàng, sau đó cúi đầu…

Vô sỉ! Lục Minh Triêu không nhìn được nữa, đành xoay người lại, nét mặt đau
khổ nhíu mày lại. Không ngờ, San San và hắn lại có thể thân thiết trong tân
phòng như vậy!

San San đang khóc? Bởi vì gả
cho hắn?

“Thiếu Sơ, sau này chúng ta
không thể gặp nhau như lúc trước nữa, một ngày gặp ba lần.” Bên trong truyền ra
tiếng than nhẹ của San San.

Một ngày gặp Tô Thiếu Sơ ba
lần! Lục Minh Triêu hai mắt giận sôi lên, nhiều lắm, hai ba ngày San San mới
gặp hắn một lần.

“Thế nào? Bắt đầu nghĩ tới ta
rồi sao?” Âm điệu dễ nghe vang lên.

“Chúng ta phải nghĩ cách liên
lạc không làm cho người ta nghi ngờ mới được, ngươi… Cười cái gì chứ?!” Đứng
đắn một chút có được không?!

“Không có gì, vụng trộm sau
cưới, kích thích thật, ta thích.”

“Ngươi cũng thành công ở
“Ngọc Quỳnh lâu” lắm đó chứ.” Giọng điệu càng lúc càng giống như đang chất vấn.

“Tô công tử, tán tỉnh gì thì
cũng nhanh đi! Hôm nay là ngày mừng của tiểu thư, nếu để Lục tông chủ bắt gặp
ngươi ở trong tân phòng, có nhảy xuống sông cũng không rửa sạch!” Lệ Nhi tức
giận thúc giục hắn.

“Dĩ nhiên rửa không sạch,
“gian tình” giữa ta và tiểu thư nhà ngươi đã không còn là chuyện một sớm một
chiều nữa, phải nhảy thêm mấy cái sông nữa mới rửa sạch được!” Tô Thiếu Sơ cũng
vui đùa với Lệ Nhi.

“Ngươi đừng làm rộn, đi nhanh
đi!”

Tô Thiếu Sơ chào hỏi với Nhan
San San. “Khi nào nghĩ ra cách vụng trộm thì báo với ta, ta sẽ chờ ngươi, Hồng
Hạnh Tiểu nương tử.”

“Được rồi, tiểu tình lang
ngoài tường, ta sẽ sai người thông báo với ngươi!” Nhan San San cười mắng.

Hồng hạnh vượt tường! Còn dám
giễu cợt nhau trắng trợn như vậy!

Lục Minh Triêu không nghe
tiếp nữa, cả người như bị bắt hết hồn phách, mơ mơ hồ hồ, không biết đám cưới
hôm nay là buồn, hay là vui?

“Thiếu tông chủ, người ở đây
làm gì, mau ra ngoại sảnh đường đi, mọi người đang ồn ào tìm người kìa!” Lục Tu
chạy đến, vừa lúc nhìn thấy Lục Minh Triêu trong vườn, lập tức kéo hắn đi.

“Ta nên làm như thế nào cho
phải?” Hắn chợt tự hỏi.

“Cái gì phải chứ! Đương nhiên
là phải ra ngoài phòng khách hầu rượu với mọi người, để mọi người nhìn Lục gia
Thiếu tông chủ là như thế nào!” Lục Tu nhìn vẻ mặt của chủ nhân, cảm thấy kì
lạ. “Thiếu tông chủ, hôm nay là ngày mừng của người, nhưng sao vẻ mặt của người
như thất hồn lạc phách vậy, phải giữ vững tinh thần, đừng quên, lát nữa người
còn phải động phòng cùng phu nhân mà.”

“Động phòng…”

“Thiếu tông chủ, còn giả bộ
làm gì nữa!” Lục Tu nở nụ cười mờ ám với chủ nhân: “Võ lâm đệ nhất mĩ nhân là
giai nhân trong mộng của bao nhiêu người, Thiếu tông chủ người cưới được vào
cửa, bao nhiêu người hâm mộ chết rồi!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3