Nếu đa tình, cười với ta - Chương 04

Chương 4.1

Nhan San San đứng trước cửa
phòng ngủ, nhìn mấy vật nhỏ đặt trước bàn, bắt đầu tìm cái rương nhỏ bỏ vào.

Hơn mười ngày trước, cãi nhau
với tiểu tử Lục Minh Triêu kia, nàng trực tiếp sang bên Tây Hà Các, không đem
theo vật dụng hằn ngày làm nàng thấy không quen, lần này sang đây, tiện thể lấy
luôn về Tây Hà Các.

Mở tủ lớn ra, nhìn thấy các
áo yếm đủ màu rực rỡ được cất kĩ vào một góc, cô dứt khoát lôi hết ra bỏ vào
rương mang đi, lại bị người phía sau cầm cổ tay lại, cánh tay tráng kiện ôm lấy
cái eo thon của nàng, làm người nàng ngã vào lồng ngực rộng lớn đằng sau!

“Đủ rồi, không được mang đồ
đi, muốn dùng thì về Đông Húc Biệt Uyển.”

“Ngươi đang giở thói gia
trưởng ra, ra lệnh với ta sao?” Nhan San San không quay đầu lại cũng không đẩy
người phía sau ra, chỉ ngước mắt hỏi.

“Ta ra lệnh, ngươi sẽ nghe
sao?” Lục Minh Triêu cúi đầu xuống, chiếm hữu mái tóc xõa trên vai của nàng,
ngửi ngửi mùi thơm thuộc về nàng.

“Nếu như ngươi đừng để ý đến
hành động của ta như vậy nữa thì ta có thể xem xét lại.”

Sau khi tranh cãi ầm ĩ, Nhan
San San phát hiện mình rất khó đi ra Lục gia, nếu nhất định phải đi thì phải có
thêm tướng công “làm bạn”, cho nên nàng dứt khoát trốn trong Tây Hà Các, không
bước ra khỏi phòng nửa bước, để hắn ngay cả muốn thấy nàng cũng khó khăn, để
xem ai đau khổ!

“Nếu như ngươi đồng ý đừng có
quan hệ với Tô Thiếu Sơ nữa thì ta bằng lòng với ngươi mọi chuyện.”

“Ngươi đã không tin tưởng ta
rồi, vậy thì cảm ơn, ta không làm được!”

“Ngươi…” Lục Minh Triêu cắn
răng, lại ôm chặt nàng hơn, bàn tay to xoa xoa cần cổ mảnh mai của nàng, như
chất vấn, như trêu chọc đùa bỡn bên tai nàng. “Tô Thiếu Sơ quan trọng với ngươi
vậy sao? Làm cho ngươi ngay cả khi đã có chồng, đã là vợ người ta cũng phải
thường xuyên gặp hắn như vậy!”

Nhan San San thở dài, đưa tay
vỗ lấy gương mặt bên cạnh. “Ta và Thiếu Sơ tuyệt đối không phải loại quan hệ
như ngươi đang nghĩ!”

“Nếu không phải như ta nghĩ
thì khi hắn bị thương, có cần ngươi phải tự mình chạy đến đó chăm sóc không?”

“Ta chỉ đi thăm cố nhân*
thôi, thấy hắn bị thương thì tiện bề chăm sóc, không ngờ ngươi lại nhớ lâu như
vậy!” Thật nhỏ mọn.

(* người quen cũ)

“Vậy có cần đuổi hạ nhân đi,
sắp xếp cho hai người ở chung không?” Hắn đã sớm nghe hạ nhân mật báo lại.

“Thiếu Sơ vốn không thích có
quá nhiều người, huống chi hắn bị thương cần phải giữ yên tĩnh, lúc ấy Lệ Nhi
cũng có ở bên cạnh ta, đâu phải chỉ có hai chúng ta ở cùng đâu?”

“Chỉ sợ Tô Thiếu Sơ vừa vẫy
tay một cái thì ngươi lập tức đi đến cạnh hắn!”

“Sao ngươi lại có thành kiến
với Thiếu Sơ vậy chứ!” Rõ là.

“Bởi vì chỉ có ngươi là gọi
tên của hắn!” Trong tứ đại gia tộc, chỉ có một mình San San là có thể gọi thẳng
tên Thiếu Sơ.

“Thiếu Sơ rất đặc biệt với
ta, hơn nữa chúng ta đều là thanh mai trúc mã, chẳng phải ngươi cũng gọi tên
hắn sao, có vấn đề gì chứ?”

“Có vấn đề gì!” Nghe thấy
kiều thê trong ngực chính miệng thừa nhận Tô Thiếu Sơ đặc biệt, trong lòng Lục
Minh Triêu cảm thấy căng thẳng, bàn tay trên cổ nàng cũng căng thẳng theo, trầm
giọng nghiến răng, “Hắn đối với ngươi… Thật sự khác biệt vậy sao?”

“Hắn là…”

“Đừng nói!” Lục Minh Triêu
chợt ôm chặt nàng, giống như đang muốn dùng thân thể to lớn của mình, vĩnh viễn
buột chặt lại kiều thê vậy, ôm chặt nàng trong lòng. “Ta không muốn nghe ngươi
nói Tô Thiếu Sơ quan trọng với ngươi bao nhiêu!”

Nhan San San bị ôm chặt cảm
thấy như từng khúc xương sắp gãy lìa ra, ngay cả hai chân cũng bắt đầu cách xa
mặt đất, đau đến mức làm nàng la lên, “Minh Triêu… Ngươi để…”

“Ta không buông…” hắn rống
lên, hôn thật sâu vào tóc, tai và hai bên gáy của nàng, “Ngươi đã là thê tử của
Lục Minh Triêu ta… là ngươi lựa chọn ta… cho dù ngươi có hối hận thì cũng không
kịp nữa rồi, ta sẽ không buông tay… “

“Ta… Không phải kêu ngươi
buông tay …” Nàng khó chịu la. “Ta chỉ muốn ngươi thả lỏng một chút… Ngươi ôm
làm cho ta… Sắp không thở được nữa!”

Lục Minh Triêu chôn đầu vào
trong mái tóc nàng, không nói gì nữa, vẫn ôm chặt nàng!

“Minh Triêu!”

“Ta chỉ hỏi ngươi, Tô Thiếu
Sơ rất quan trọng với ngươi, vậy còn ta? Ta và hắn, ai quan trọng nhất?”

Trời ạ! Nhan San San thật
không biết nên khóc hay cười! “Ngươi… Buông tay ra, ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Trầm mặc trong chốc lát, Lục
Minh Triêu đặt nàng xuống, nhưng vẫn ôm chặt nàng như cũ.

Chân vừa chạm đất, Nhan San
San thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút ảo não nói: “Thật là, sao ngươi lại
tự so sánh mình với Thiếu Sơ chứ!” Hỏi cái chuyện này thì có ý nghĩa gì?

Nghe những lời này, Lục Minh
Triêu lại nghĩ rằng mình không nặng bằng Tô Thiếu Sơ, tức giận lại bùng lên lần
nữa, không ngờ giai nhân trong ngực lại xoay người, ôm lấy cổ hắn, đôi môi mỏng
dần đến gần hắn.

“San…”

Đôi môi như cánh hoa anh đào
chạm vào môi Lục Minh Triêu, đầu lưỡi dịu dàng quấn lấy vào hắn, làm cho hắn
quên mất lửa giận và lời muốn nói, cho đến đau nhói truyền đến từ môi dưới, làm
cho Lục Minh Triêu bỗng hoàn hồn lại, nàng vừa cắn hắn.

“Trượng phu của Nhan San San ta
chỉ có một mình Lục Minh Triêu ngươi, không phải là Tô Thiếu Sơ, sao có thể so
sánh ngươi với Tô Thiếu Sơ chứ? Ngu ngốc!” Đôi môi đỏ hồng vừa rời ra, Nhan San
San đã dùng ngón tay chỉ chỉ vào trá hắn. “Còn dám nói ngươi không trẻ con!”

“San San.” Tuy bị kiều thê
mắng là ngu ngốc trẻ con nhưng Lục Minh Triêu chỉ cười, hắn ôm lấy nàng lần
nữa, nhưng không nâng nàng lên không trung nữa, để hai người có thể nhìn lẫn
nhau, là đôi vợ chồng son ngọt ngào nên Lục Minh Triêu thường xuyên ôm lấy
nàng, sau đó hôn nhau thắm thiết.

“Nói vậy trong lòng ngươi, ta
quan trọng nhất?”

“Chỉ bây giờ thôi!” Nàng cũng
vòng tay qua cổ hắn nói.

“Tại sao chỉ có bây giờ?”

“Nhìn biểu hiện của ngươi,
chắc chắn tình yêu không đủ cho cả đời!”

“Ngươi muốn ta biểu hiện như
thế nào?”

“Ngươi hỏi ta điều này, chứng
tỏ ngươi không tin ta.” Nhan San San chớp mắt, vẫn như lúc trước, cả người nàng
dựa vào hắn, cánh môi cong lên, càng lớn nàng càng to gan, thường ôm lấy cả
gương mặt hắn, hoặc cố ý “chôn” thân thể mềm mại không xương vào người hắn, bờ
ngực chạm vào xương quai xanh của hắn, đôi môi cố ý mà như vô ý lướt qua cái
miệng đang mở của hắn.

“Thân là trượng phu của Nhan
San San ta, sao lại không hiểu phong tình như vậy?” Nàng nhu hòa vỗ vỗ mặt hắn.
“Minh Triêu, sao ngươi không nói gì?”

“Ta…”

Cho dù đã kết hôn, cho dù
biết rõ nàng đang cố ý trêu chọc làm hắn tâm hoảng ý loạn, nhưng chỉ cần nàng
dùng tư thế này trươc mặt hắn, lập tức làm cho trái tim hắn đập nhanh hơn, ngôn
ngữ cũng dần mất đi, trở nên thiếu thốn vô cùng.

“Ngươi làm sao vậy?” Nhan San
San để lại dấu son môi trên mũi hắn, môi trên, môi dưới, hờn dỗi cong lên nói:
“Nói chuyện đi! Minh Triêu.”

Nuốt nước miếng xuống, Lục
Minh Triêu cố gắng nhẫn nhịn dục vọng trong thân thể, San San dịu dàng chắc
chắn là đang cố ý muốn chỉnh hắn, hắn phải nhịn, phải nhịn…

“Minh Triêu, ngươi nhìn người
ta như vậy làm cho người ta sợ lắm đó!” Ngón tay thon dài vỗ về đầu lông mày
của hắn, mắt của hắn, theo đường viền của gương mặt khôi ngô, đôi mắt đẹp liếc
nhìn đến hai mắt đang run sợ của hắn: “Minh Triêu, từ nhỏ ta đã thích gọi tên
của ngươi rồi! Giống như chỉ cần gọi tên ngươi thì không cần phải sợ điều gì
nữa!”

Dĩ nhiên, từ nhỏ, chỉ cần
nàng gọi tên hắn thì mọi chuyện hắn đều giải quyết giúp nàng, nếu không làm
được thì đến phiên nàng giải quyết, cách rất hay!

Biết rõ như thế, nhưng Lục
Minh Triêu vẫn thích nghe âm thanh dịu dàng của nàng khi gọi tên hắn, hơn nữa
bây giờ lại dựa sát vào hắn, đôi môi ướt át đỏ mọng, thân thể mềm mại lung linh…

“San San…”

Trong không khí đầy nóng bỏng
này, dung nhan nở một một nụ cười lúm đồng tiền, đã mười ngày không được đụng
đến một cọng tóc của giai nhân, Lục Minh Triêu không chịu được sự dụ dỗ ngọt
ngào này, từ từ dán lên cánh môi non mềm kia, muốn cùng người trong lòng triền
miên lần nữa, nhưng vừa nếm thử xúc cảm từ đôi môi kia, một giây đã lập tức mất
mục tiêu!

“Đây là cái gì?”

Nhan San San vốn dựa vào
người hắn tò mò rút một phong thư ra từ túi hắn.

“Đó là thư mà Tam hoàng tử
sai người đưa tới.”

Không thực hiện được cái hôn
hừng hực lửa, Lục Minh Triêu ảo não, lưu luyến không rời với gò má béo mập của
nàng.

“Là tên Tam hoàng tử Chu Dục
nam nữ đều xơi kia sao!” Nhan San San điệu bộ nôn mửa, khinh thường nhìn lá
thư, “Hắn muốn làm gì?”

“Cống phẩm mà Đông Vực tiến
cống gặp nạn, “Đà Na Ni Châu” quan trọng nhất bị mất, Tam hoàng tử thông báo
mọi chuyện cho ta, sau đó sẽ xin Thánh thượng hạ lệnh cho Lục gia phá án.”

“Vậy thì chờ Thánh thượng hạ
lệnh rồi nói sau! Không có gì sao phải phí sức đưa thư tới trước chứ?” Nhan San
San tức giận.

“Tam hoàng tử sợ trong quá
trình điều tra sẽ gặp phải Tử Phi Song Nguyệt, làm cho hai bên gặp mặt thành kẻ
thù nên muốn ta cẩn thận một chút.”

“Thật là cám ơn hắn, ta thấy
cho dù có gặp Tử Phi Song Nguyệt cũng tốt hơn là có liên quan đến Tam hoàng tử
ác quỷ này!”

“Tam hoàng tử là người vô cùng
quan trọng với Lục gia chúng ta, tuy thường ngày ngươi hơi lãnh đạm một chút
trong trong tứ đại gia tộc, ngài tương đối tốt với Lục gia nhất!” Lục Minh
Triêu mặc dù cũng sợ hãi khi nghe đến vị Tam hoàng tử này, nhưng nói hắn ác quỷ
cũng là quá thất lễ.

“Chiếu cố Lục gia là vì nhờ
có ngươi, ngươi không thấy từ nhỏ đến lớn hắn thường thích đến gần ngươi, cố ý
đùa bỡn cả ngươi sao?”

“Có... có sao?” Thích đùa
giỡn với hắn từ nhỏ đến lớn hình như là kiều thê trước mắt này!

“Dĩ nhiên là hắn!” Nhan San
San vứt cho hắn một cái nhìn xem thường! “Tên Chu Dục thối đó, đừng để ta biết
hắn đang có âm mưu gì!” Nếu không chắc chắn nàng sẽ không nương tay!

“Từ trước đến nay, ngươi và
Tam hoàng tử vốn không hợp nhau rồi!” Cả hai bên vừa gặp là đã bắt đầu nói móc
nhau, còn đi tới đi lui, tỏa ra sát khí cực kì mãnh liệt, không biết rốt cuộc
hai người này vì chuyện gì mà kết thành hận thù như nước và lửa thế kia!

“Minh Triêu, ngươi phải nhớ kĩ,
cho dù mục tiêu thật sự của Tam hoàng tử không phải là ngươi đi nữa thì cũng
khó đảm bảo là hắn sẽ không nhân cơ hội mà hãm hại ngươi, ngươi nên giữ khoảng
cách với hắn!”

“Mục tiêu? Thời cơ?” San San
có phải nói quá nghiêm trọng rồi không! Hơn nữa, Tam hoàng tử có mục tiêu với
ai sao?

“Ngươi phải hứa với ta, không
được tiếp xúc với tên ma quỷ kia, Minh Triêu?” Nhan San San lại ôm cổ trượng
phu lần nữa, giở giọng mềm mại hờn dỗi ra.

“Chỉ cần ngươi trở về Đông
Húc Biệt Uyển, ta hứa sẽ không có bất kì tiếp xúc gì với Tam hoàng tử.” Lục
Minh Triêu cũng nhân cơ hội yêu cầu nàng.

Nhan San San khẽ cười, Lục
Minh Triêu đáp lại bằng cách hôn lên môi nàng, hai đôi môi nhiệt liệt quấn vào
nhau, đến nỗi chẳng phân biệt được tiếng gõ cửa của Lục Tu.

“Thiếu tông chủ, Thiếu phu
nhân, Tiểu Tu mang đồ đưa đến cho Thiếu tông chủ.”

“Vào đi!” Lục Minh Triêu lưu
luyến không rời rời khỏi thân thể mềm mại trong ngực.

Lục Tu mở cửa, cầm theo một
hộp gỗ đi vào, phía sau còn dẫn theo A Toàn, A Bình.

“Thiếu phu nhân, đây là vật
mà Thiếu tông chủ muốn giao cho người.” Lục Tu cung kính trình lên.

Chương 4.2

“Là cái gì?” Nhan San San vui
vẻ hỏi.

“San San.” Trước khi nàng mở
hộp gỗ ra, Lục Minh Triêu chợt đè tay nàng lại, dùng ánh mắt thành khẩn khóa
chặt nàng, ôn nhu nói: “Hi vọng ngươi chuẩn bị tâm lí trước, món đồ bên trong
hộp sẽ làm ngươi thấy đau lòng đấy, nhưng ta biết nó rất quan trọng với ngươi,
cho nên sau khi thận trọng thu dọn lại, ta trả cho ngươi, hi vọng ngươi đừng
quá đau lòng”

Nghe hắn nói “dọn dẹp”, Nhan
San San vừa không hiểu ra sao vừa thấy buồn cười, nhưng nhìn hắn chân thành như
vậy, nàng đành chân thành gật đầu hưởng ứng, mở hộp gỗ ra, “Đây là…” vừa nhìn
thứ trong hộp, San San kinh ngạc mở to mắt, miệng mở to như quả trứng gà!

Thấy vậy, Lục Minh Triêu nhanh
chóng vỗ về lưng của ái thê. “Ta biết ngươi rất yêu thương con mèo Hoa Cầu này,
ai da! Sáng nay còn thấy nó rất vui vẻ, không ngờ buổi chiều lại thấy nó chết
trong vườn.”

Hắn vừa an ủi ái thê, vừa
nhìn xác con mèo đang dần đen lại trong hộp, bên cạnh còn có mấy bó hoa tươi.
Trong lòng thầm bội phục Lục Tu và A Toàn, A Bình, có thể làm cho thi thể vốn
không còn là mèo nữa sạch sẽ như vậy, bên trong hộp lại trang nhã như vậy, đúng
là thuộc hạ tri kỉ, thuộc hạ tốt, thuộc hạ tốt!

“Sáng nay ngươi còn thấy Hoa
Cầu… vui vẻ?!” Nhan San San không dám tin nhìn về phía hắn.

Lục Minh Triêu gật đầu. “Ta
đã sai người chuẩn bị sạch sẽ cho Hoa Cầu, thận trọng dọn dẹp cho nó, San San
đừng quá đau lòng, tính mạng của những con vật nhỏ luôn yếu ớt như vậy đó!”

“Lục, Minh, Triêu… ngươi thật
khiến cho người ta nôn mửa!” Nhan San San tức giận đưa tay đẩy hắn ra! “Hôm qua
Hoa Cầu đã chết rồi, cũng đã nhập thổ vi an (*chôn xác xuống đất) rồi, vậy mà
sáng nay ngươi còn nhìn thấy nó sao?”

Hôm qua Hoa Cầu đã chết rồi!
Những lời này làm cho toàn bộ mọi người có mặt bên cạnh kinh ngạc!

“Càng quá đáng hơn là… Ngươi
dám đào thi thể của Hoa Cầu lên!” Vốn là thị nữ tới báo cho nàng biết thi thể
của Hoa Cầu biến mất, nàng còn sai người tìm chung quanh Tây Hà Các, không ngờ
đúng là ông chồng kính yêu của nàng làm! “Cho dù ngươi… Muốn chọc giận ta cũng
đừng dùng cách này chứ!”

“San San, ngươi bớt… bớt
giận, chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu!” Ánh mắt của Lục Minh Triêu nhanh
chóng chuyển về phía người khởi xuống. “Tin ta đi, Tiểu Tu sẽ cho ngươi biết
đáp án tốt nhất!”

“Ta, ta…” Lục Tu bị chủ nhân
chuyển làm tiêu điểm túa mồ hôi hột ra.

“Có liên quan đến Tiểu Tu?” Nhan San
San liếc sang Lục Tu.

“Đúng vậy, là hắn đưa cho ta
xem thi thể của Hoa Cầu.” Về phần trước đó và sau đó, ánh mắt u ám của Lục Minh
Triêu đã nói rất rõ với Lục Tu, nghĩ cách giải quyết đi,nếu không hắn (Lục Minh
Triêu) sẽ giải quyết hắn (Lục Tu)!

“Chuyện này… Trên thực tế…”
Dưới nét mặt đáng sợ của hai vị chủ nhâng, Lục Tu trực tiếp đưa tay về phía
sau, bắt lấy A Toàn, A Bình đang định bỏ chạy. “Là A Toàn, A Bình phát hiện Hoa
Cầu trước!”

A Toàn, A Bình đang muốn chuồn đi lại bị túm cổ áo, đành quay trở lại.

“Đây là lúc các ngươi báo ân chủ nhân rồi, nhớ kĩ, chỉ cần hai ngươi chịu
trách nhiệm thì thiên hạ lập tức thái bình!” Lục Tu thấp giọng sau khi nói
xong, đẩy hai gã mặt trắng xui xẻo lên đằng trước mình.

“Tốt lắm, vậy thì mau nói cho ta biết, tại sao Hoa Cầu đã chết lại có thể
sống lại, rồi chết thêm lần nữa?” Nhan San San trợn mắt quét qua, làm cho hai
gã sai vặt lập tức run lên, nàng vẻn vẹn nhả ra một chữ, “Nói!”

Một câu “nói” uy nghiêm mười phần, làm cho A Toàn, A Bình đang đứng đành
quỳ xuống!

“Thiếu phu nhân…”

“Chuyện này…”

“Vì A Toàn, A Bình cảm thấy rất khó nói nên lừa gạt Thiếu tông chủ bảo nhìn
thấy Hoa Cầu đang chơi ở công viên, làm cho Thiếu tông chủ nhầm lẫn, nhưng
Thiếu phu nhân thưởng phạt phân minh, Thiếu tông chủ yêu, hận tiên minh, cho dù
hai người này có nỗi khổ mới làm vậy nhưng tin chắc Thiếu phu nhân và Thiếu
tông chủ công bằng khách quan, có thể xử trí thật thích hợp!”

Lục Tu đứng đằng sau lên tiếng nói, một mặt giải thích giúp chủ nhân vì sao
nhìn thấy Hoa Cầu trong công viên, mặt khác cũng muốn nói rõ với bọn họ - hai
vị chủ nhân thưởng phạt phân minh và yêu hận tiên minh rằng họ có nỗi khổ không
nói nên lời, chiêu thức mệt nhọc tinh thần này của Thiếu tông chủ, Đông Húc
Biệt Uyển đã hiểu quá rõ ràng.

“Thưởng phạt phân minh…”

“Yêu hận tiên minh…”

Thử nghĩ đi, chủ nhân lúc nào cũng suy nghĩ đến chuyện vụn vặt này, cho nên
chuyện lúc nào cũng trở nên hỏng be bét như thế, lại thường dựa dẫm vào người
khác nên mọi chuyện mới dây dưa lâu thật lâu; ngược lại, Thiếu phu nhân từ
trước đến giờ thanh thoát quyết đoán, trừng trị người nào cũng rất nhanh chóng,
một lần là xong!

Nói khách quan hơn thì nếu như nhận tội về chuyện của Hoa Cầu, chấp nhận bị
Thiếu phu nhân trừng phạt…

“A Toàn, A Bình, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nói mau!” Nhan San San không kiên nhẫn nói.

A Toàn, A Bình dùng tất cả
bình tĩnh trong cả cuộc đời ưỡn ngực lên, dùng một vẻ mặt nghiêm túc nhìn chủ
nhân, quyết định, hai người nhanh chóng chạy đến gần Nhan San San, chỉ tay về
chủ nhân nhà mình - Lục Minh Triêu!

“Thiếu phu nhân, mọi chuyện
đều là ý của chủ nhân, A Toàn, A Bình chỉ là bất đắc dĩ thôi!”

Ở phòng ngủ, sau giờ Ngọ, sau
một tiếng kêu thảm thiết, lần lượt truyền ra những tiếng “bốp” bạt tay, sau đó
cánh cửa bị đá văng một cái, Nhan San San tức giận cầm hộp gỗ đi ra!

“Lục Minh Triêu… đừng nghĩ có
thể đụng vào người ta nữa, ngươi đúng là tên lường gạt hèn hạ!”

Tức giận liếc nhìn phòng mình
một cái, nàng lẩm bẩm dùng chân đá cửa lại, vươn tay bỏ đi!

Ở trong phòng, Lục Minh Triêu
vỗ về hai gò má nóng lên vì bị đánh của mình, bị thưởng cho hai cái tát quá rõ
ràng, hắn nhìn về phía Lục Tu, A Bình, A Toàn đang quỳ, không ai dám động đậy,
cũng không ai dám nói, sau đó Lục Minh Triêu giận hóa cười, cười rất lớn, rất
lớn, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy xương sống lạnh lên, mọi người đều
phát run.

“Tiểu Tu, chúng ta đã thí
nghiệm thử cách ba mươi tám tờ giấy rồi, chỉ là lần này ta muốn thay đổi một
chút, không cần nghiên mực, không cần phải ngồi đếm nữa, chỉ cần dùng kiếm rạch
lên người ngươi, rạch đến khi nào ngươi giống như cái lưới cá, như vậy nhất
định kích thích lắm!”

“Thiếu tông chủ… Tiểu Tu cũng là con một trong nhà a…” Lục Tu cũng quỳ
xuống, gia nhập vào hàng ngũ những người đang quỳ.

“A Toàn, A Bình, mò tiền các ngươi cũng mò lâu rồi, có kinh nghiệm rồi thì
mò đến khi nào đầy túi cho ta mới thôi.”

“Thiếu tông chủ… tha mạng nha… A Toàn (A Bình)… chỉ là bất đắc dĩ…”

A Toàn, A Bình quỳ trước mặt chủ nhân liều chết khóc thét!

Thiếu tông chủ có công lực cao thâm như vậy mà mò suốt một ngày mới có được
một “Ước nguyện trở thành sự thật”, bọn họ chắc phải mò suốt cả tháng, thậm chí
là mấy tháng, sang đến năm tiếp theo… Căn bản là bảo bọn họ chìm xuống đáy nước
luôn đi, không cần đi lên nữa!

Bán đứng chủ nhân nhà mình, đó cũng chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ thôi a!

A Toàn, A Bình không phải là ngu ngốc, nếu nhận chuyện của Hoa Cầu, Thiếu
phu nhân không những trừng trị bọn họ, cũng sẽ không chịu tha thứ cho Thiếu
tông chủ, tất nhiên cũng là Thiếu tông chủ đứng đầu chịu trận, chỉ cần Thiếu
tông chủ chịu trận, tâm trạng buồn bực, theo lẽ thường thì bọn họ cũng khổ
chết, thay vì hai bên cũng chịu khổ, chi bằng để chủ nhân ra nhận hết vậy!

Dĩ nhiên, không thể phủ nhận, vì sợ Thiếu tông chủ sẽ nuốt sống lột da, vốn
định chỉ tội chủ nhân rồi, van xin Thiếu phu nhân đưa bọn họ đến Tây Hà Các, ai
mà ngờ Thiếu phu nhân tức giận đánh Thiếu tông chủ xong rồi, sau đó xoay người
bỏ đi, bỏ lại một mình bọn họ ở lại đối phó với bão dữ!

“Cảm giác hiện giờ của ta là đang muốn tìm người phát tiết, thế nên mới đem
mấy người ra khai đao trước…” Lục Minh Triêu rốt cục cũng tức giận rống lên,
“Dâng hương, rửa bút, xé giấy, đánh đàn, mò tiền… cái nào cũng không được
thiếu… toàn bộ mau chuẩn bị cho Thiếu tông chủ!”

“Đà La Ni châu là giả!”

Trong một hang động trên núi cao vùng ngoại thành đế đô, hai đội nhân mã tụ
tập cạnh một suốt nước lạnh, trong hang động có một khoảng không gian cực kì
cao và rộng lớn, bên trong động lại có thêm một ngọn núi đi vào sâu trong, vừa
phức tạp vừa kín đáo.

Người cầm đầu nhóm mặc phục sức màu vàng và hồng, cầm miếng vải đen phủ lên
hộp gấm, gương mặt ngăm đen, sắc mặt cực kì nghiêm trọng!

“Xác định?” Người cầm đầu nhóm màu trắng hỏi.

Vì đoạt được viên kì châu này, bọn họ hi sinh không ít, từ Đông Vực đi đến
Trung Nguyên, cuối cùng phải xuất thủ với đoàn tiến cống, chiến đấu kịch liệt
với đám binh vệ của Thiên Đô mới đoạt được kì châu, vậy mà lại là đồ dỏm!

“Ngọc trai mặt dù không tỏa sáng dưới ánh mặt trời nhưng sẽ tỏa nhiệt,
ngược lại, trong bóng tối, nó sẽ phản chiếu ra nọc làm độc mắt người, nhưng
viên “Đà La Ni châu” lại không có!”

Người đàn ông đang cầm hộp gấm chợt vạch miếng vải đen che viên kì châu ra,
người bên ngoài giật mình vô thức che mắt lại, bởi vì bọn họ hiểu năng lực của
Đà La Ni châu này đáng sợ bao nhiêu, nhưng, viên châu chỉ phản ra một tia sáng
yếu ớt, cả viên châu hoàn toàn không có ánh sáng đặt biệt mà truyền thuyết nói
đến!

Người cầm đầu nhóm màu trắng dùng tay nâng viên châu lên, chỉ cảm thấy lạnh
như băng, không có bất kì nhiệt độ nào!

“Đây là viên châu thật hay giả?”

Bọn họ chưa có ai thật sự nhìn thấy Đà La Ni châu, hôm nay, gặp phải viên
Đà La Ni châu giả này, nhất thời không ai dám nói gì, chẳng lẽ tốn bao nhiêu
công sức để rồi trở thành công dã tràng hết sao?

Lúc này, một ngọn gió lạnh quất vào mặt, một thân ảnh màu tím nhanh nhẹn
lướt qua, chỉ trong tích tắc, hộp gấm trong tay đã biến mất!

“Có người đoạt châu - cẩn thận!”

Mọi người lập tức kinh hãi, nhanh chóng bày trận thế đối phó!

“Người đâu, mau tìm!”

“Ở đây, ở trên nham thạch chảy ra từ đỉnh núi đó!”

Mọi người đưa mắt nhìn dòng nham thạch vừa chảy ra, một thân ảnh phiêu dật
nhưng lạnh nhạt, chiếc khăn màu trắng che đi gương mặt, đặc biệt nhất là hai
cánh tay được quấn bằng vải gấm, cánh tay phải được quấn nhiều dải vải gấm màu
tuyết, ngang nhiên đứng trên mỏm núi.

“Tử Phi Song Nguyệt!” Nhìn thấy màu viền hồng trên tay người đó, hai dải
vải gấm dài, một trong số người đứng phía dưới la lên.

“Cẩn thận, nghe nói thân hình, khinh công và kiếm pháp của người này rất
nhanh và nguy hiểm!”

Người trên mỏm núi cao nhìn vào hạt châu trong tay, con ngươi trở nên sắc
bén, chợt bốp nát viên châu trong tay!

“Hừ! Chu Dục.” Tử Phi Song Nguyệt cười lạnh một tiếng, giương bàn tay đầy
vụn hạt châu đã vỡ lên, rắc xuống dòng nham thạch và cả đám người bên dưới,
giống như đang cười bọn họ ngu muội, đã biết là giả mà còn không chịu hủy đi!

“Bắt hắn!” Lần đầu tiên lại bị người ta nhục nhã như thế!

Mọi người lại cảm gió mát lướt qua thân, trong chớp mắt, Tử Phi Song Nguyệt
đã biến mất, không thấy tung tích!

“Mau đuổi theo!” Mọi người đuổi theo ra đến cửa động.

“Không cần đuổi theo!” Người cầm đầu nhóm màu nâu và trắng quát bảo ngừng
lại.

“Diêm Ty đại nhân!”

“Chỉ là một hạt châu giả, không cần thiết phải gây nhiều chuyện, xem ra
tung tích Đà La Ni châu có liên quan đếm Tam hoàng tử của vương triều Thiên
Đô.” Nếu như hắn không nghe nhầm cái tên từ miệng Tử Phi Song Nguyệt phát ra!

“Đà La Ni châu nhất định phải tìm cho được, nó là bảo vật của Trấn tộc ta,
há có thể tùy ý tiến cống cho Trung Nguyên để cầu xin thái bình!”

“Vâng, Diêm Ty đại nhân, thuộc hạ đã rõ!”

Mọi người thề, không đoạt được bảo vật của Trấn tộc, quyết đổ máu cũng
không trở về!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3