Trà trộn phòng con gái - Phần 34

Chốc lát, tôi có cảm giác như
mình đang cầm chiếc hộp thời gian, thoáng cái đã quay trở lại mùa hè cách đây bốn
năm. Bên cạnh tôi vẫn là Cố Sảnh trong sáng, mạnh mẽ.

“Bức ảnh cũ kỹ vậy rồi mà vẫn để
đấy”. Nhìn bức ảnh cũ, Cố Sảnh có chút ngại ngùng.

“Bởi vì các thầy cô cũng rất nhớ
những ngày tháng đó”. Tôi nhìn những bức ảnh, khẽ nói.

Điều tôi tiếc nhất trong bốn
năm học đại học, đó là chỉ thích một mình Cố Sảnh, nhưng cuối cùng lại không
dám thổ lộ với cô ấy.

Bây giờ cô ấy đang đứng bên cạnh
tôi, tất cả vẫn như cũ, một cơ hội nữa lại đến trong đời, như thể trong suốt
hai năm qua, cô ấy vẫn luôn chờ tôi.

Tôi và Cố Sảnh rời khỏi nhà hiệu
bộ, trong lòng nặng trĩu. Sở dĩ tuổi trẻ đáng quý là vì nó sẽ không bao giờ trở
lại.

Bây giờ tuy tuổi chưa cao,
nhưng những ngày tháng cuồng nhiệt thời thanh xuân đó rốt cuộc đã trôi qua.

Còn nhớ đêm hội chào đón tân
sinh viên năm đó, nhớ những lời tán dương đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, chỉ có điều,
bây giờ bức màn đã khép lại, bữa tiệc đã tàn, chỉ còn lại hai người dẫn chương
trình đối diện với sân khấu trống trải là tôi và Cố Sảnh.

Ra bên ngoài tòa nhà, đột nhiên
Cố Sảnh đi sát vào tôi, kéo tay tôi lại, đan tay vào tay tôi.

Ngón tay cô ấy mềm mại, mái tóc
khẽ bay bay theo gió, lặng lẽ bước đi bên cạnh tôi, không nói lời nào.

Trong dòng người đi lại sau buổi
trưa, tôi và cô ấy như thể không nhuốm hồng trần, bước đi rất nhẹ nhàng. Không
biết có bao nhiêu sinh viên quay đầu lại nhìn chúng tôi, tôi chỉ nhìn về phía
trước, Cố Sảnh khẽ cúi đầu. Người đi bên cạnh, những việc xảy ra bên cạnh, dường
như trong thoáng chốc đã trở lại quãng thời gian bốn năm trước đây.

Đôi tình nhân thần tiên có lẽ
cũng chỉ đến thế này.

Giảng đường màu trắng, con đường
màu xanh, tất cả vẫn như cũ, đơn giản mà rất tự nhiên. Đời người như một vở kịch,
suốt bốn năm đại học tôi chưa bao giờ cầm đôi tay nhỏ nhắn này, sau nhiều năm
như vậy, bàn tay ấy lại dịu dàng nằm trong tay tôi.

Một chú cá nhảy lên khỏi mặt nước,
tạo ra những đợt sóng trên mặt hồ.

Những con sóng gợn lăn tăn.

“Em muốn ở lại Bình Hải vài
ngày, anh có chỗ nào cho em ở không?”. Đột nhiên cô ấy hỏi.

Tôi hiểu ý cô ấy muốn ở cùng chỗ
tôi, nhưng cô ấy đâu biết tôi đang ở cùng bọn Tô Tô. Tôi mỉm cười, móc ra một
chùm chìa khóa, rồi miêu tả một địa chỉ cho cô ấy: “Căn phòng ở khu đô thị mới
Cổ Bắc, tạm thời anh chưa ở đấy, nếu em muốn ở lại Bình Hải mấy ngày thì cứ ở
đó đi”.

Cố Sảnh có chút thất vọng,
nhưng vẫn cầm chìa khóa.

Tiếp đó, cô ấy nắm lấy tay tôi.
Tôi thở dài, định gỡ tay cô ấy ra nhưng cô ấy vẫn nắm chặt.

Chúng tôi đi dạo xung quanh hồ.
Những bóng cây loang lổ đổ trên gương mặt chúng tôi.

“Đi Bắc Kinh cùng em nhé”. Đột
nhiên Cố Sảnh lên tiếng, “Chúng mình mua một căn nhà, hàng ngày cùng nhau đi
làm. Hai năm nay, em lúc nào cũng nhớ những ngày tháng khi còn học đại học,
trái tim của em không thể chấp nhận được người khác. Em biết anh yêu thích
sách, chúng ta cùng đầu quân vào ngành xuất bản, chúng ta sẽ là những cộng sự
làm việc ăn ý nhất…”.

Lời của cô ấy, từng câu, từng
chữ gõ cửa trái tim tôi.

“Cộng sự của anh là Trình Lộ”.
Tôi ngắt lời cô ấy, “Sảnh, em đừng giữ mãi chuyện cũ nữa. Cái gọi là hạnh phúc
không thể lên kế hoạch được. Làm bạn cũng vui mà làm đối thủ cũng thú vị. Nếu
em vẫn là một Cố Sảnh lúc nào cũng thích đối đầu với anh trước đây, thì hãy
đánh bại anh ngay trên thị trường xuất bản đi”.

Cố Sảnh nhìn tôi, đột ngột nới
lỏng bàn tay.

“Nghe bạn bè nói anh đã từng
quay lại, định nhờ anh ấy chuyển lời hỏi thăm anh, chỉ vì sợ gặp anh rồi thì
không thốt nên lời, tình cảm của anh còn nhiều hay ít, hỡi chàng trai đã làm
tan vỡ trái tim em, em vẫn yêu anh say đắm. Muốn gặp anh nhưng lại không dám đối
diện, vẫn còn rất yêu nhưng phải chôn giấu tận sâu trong đáy lòng, em chỉ có thể
chôn chặt anh trong tim em, nỗi đau muốn gặp nhưng lại không dám đối diện, làm
cho nỗi nhớ anh ngày càng sâu đậm hơn…”.

Trên loa phát thanh của trường
bỗng nhiên phát bài Nghe nói tình yêu từng quay lại.

Tôi nghe lời bài hát, đi về
phía cổng trường. Trái tim như bị mũi kim châm, vừa chua xót lại vừa đau đớn.

Cố Sảnh không đi theo tôi nữa.

Tôi quay lại quán karaoke, mấy
người họ lấy làm lạ không biết tôi bỏ đi đâu mất. Tôi không giải thích nhiều,
nói dối là đi vệ sinh, chỉ có Trình Lộ thấy sắc mặt tôi không vui, đã ngầm đoán
biết được điều gì đó.

Thấy họ đã hát khản cả cổ, tôi
đưa họ về Lam Kiều Hoa Uyển.

Vào nhà, người thì đi tắm người
thì đi thay quần áo. Tôi về phòng mình, tắm gội, rồi lấy một bộ đồ ngủ trong tủ
mặc lên người.

Đột nhiên, tôi liếc thấy bộ đồng
phục tán thủ màu trắng nằm tít ở góc trong cùng của tủ quần áo.

Tôi lấy nó ra, thấy tên mình được
in trước ngực, màu chữ đỏ tươi vì tôi là đội trưởng.

Bọn Đại Ngưu chưa ai vứt bỏ bộ
đồng phục này, Linh Huyên khẽ mở cửa bước vào.

Cô ấy thấy tôi cầm bộ quần áo đứng
đờ một chỗ, đi đến bên tôi nhẹ nhàng cất tiếng hỏi: “Anh đang nhớ cuộc sống thời
sinh viên à?”.

Tôi gượng cười, để lại bộ đồng
phục vào trong tủ: “Chỉ là đột nhiên nhìn thấy nó trong tủ nên bỏ ra xem thôi”.

“Hôm nay anh vất vả rồi, mau đi
ngủ sớm đi”. Cô ấy nhìn tôi ánh mắt đầy vẻ quan tâm.

“Em cũng vậy, hôm nay các em
cũng mệt rồi. Hơn nữa em còn xin nghỉ đến giúp anh nữa”. Tôi nhìn Hiểu Linh dịu
dàng xinh đẹp, nói.

“Em tình nguyện mà”. Cô ấy nhìn
tôi, than thở một câu, “Không hiểu sao, em rất không muốn rời xa anh”.

“Sao? Em phải đi đâu à?”. Tôi
kinh ngạc nhìn cô ấy.

“Ý em không phải vậy”. Linh
Huyên lắc đầu, “Ý em là, con người ai cũng có lòng ích kỷ. Nhưng nguyện vọng
không phải lúc nào cũng có thể trở thành hiện thực”.

“Linh Huyên, em có tâm sự gì hả?”.
Tôi hỏi.

“Em thích anh, phải làm sao
đây?”. Linh Huyên ngẩng đầu lên, hỏi tôi.

Tôi ngây người nhìn cô ấy, trái
tim gần như ngừng đập.

Thấy tôi ngây ra nhìn mình,
Linh Huyên tự cười mỉa mai: “Trước đây em không hề có cảm giác này với anh Đới
Duy, nhưng hình như lần này không như lần trước. Hy vọng em nói ra điều này
không khiến anh cảm thấy khó xử”.

Tôi nhìn Linh Huyên từ từ rời
khỏi phòng mình, nằm trên giường, nhớ lại câu nói vừa rồi của Linh Huyên.

Hai chúng ta đã từng cùng nhau
đi dạo, khuôn mặt em khẽ chạm vào ngực anh… Em nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của
anh, cũng có lúc ngây ngất. Cơn gió mùa hè đang nhẹ nhàng thổi qua, len lỏi qua
làn tóc, lướt qua vành tai…

Dáng vẻ dịu dàng, ngây ngất của
Linh Huyên khi hát trong phòng karaoke dần hiện lên trước mắt tôi.

Trong phòng có cảm giác rất oi
bức, tôi ngồi dậy, mở cửa sổ cho không khí trong lành ngoài vườn hoa tràn vào.

Vừa lúc tôi mở cửa sổ thì nghe
thấy tiếng nói chuyện ở phòng Trình Lộ bên cạnh.

“Hiểu Ngưng, hôm nay cậu cũng
thật quá đáng. Cậu không thấy Linh Huyên suýt nữa thì nổi cáu à?”.

“Tớ không cần biết Linh Huyên
nghĩ thế nào, tớ chỉ muốn biết cậu nghĩ thế nào?”. Tiếp đó là giọng nói của Hiểu
Ngưng.

“Tớ á?”. Giọng Trình Lộ hơi ngập
ngừng, do dự.

“Cậu nghĩ gì về Lương Mân?”. Hiểu
Ngưng truy hỏi.

Tai tôi bỗng nhiên dựng lên lắng
nghe.

Trình Lộ im lặng vài giây, rồi
nói: “Anh ta… cảm thấy cũng tốt. Thôi cậu đừng có dài dòng nữa, tớ muốn biết
hôm nay cậu có chuyện gì?”.

Tôi nghe không rõ lắm, nhưng
hình như họ đang bất đồng quan điểm về chuyện gì đó.

“Được rồi, coi như tớ không đủ
lý trí”. Hiểu Ngưng im lặng trong phút chốc rồi hỏi tiếp, “Cậu thực sự tin anh ấy
là gay hả?”.

“Giấy chứng nhận do bác sĩ tâm
lý cấp, chắc không thể sai được”. Trình Lộ nói.

Dường như Hiểu Ngưng không hài
lòng với câu trả lời của Trình Lộ, lại truy hỏi: “Trình Lộ, tớ muốn cậu nói thật
lòng mình”.

“Nói thật… cậu muốn tớ nói thật
cái gì?”. Trình Lộ hỏi lại.

Hình như họ đang đứng nói chuyện
ngoài ban công để tránh người khác ở phòng khách nghe thấy khi đi qua phòng
Trình Lộ, đâu có ngờ bị tôi nghe thấy hết.

“Rốt cuộc cậu nghĩ gì về Lương
Mân?”. Hiểu Ngưng truy hỏi Trình Lộ, “Nếu anh ấy không phải là gay thì sao?”.

Trình Lộ im lặng hồi lâu rồi khẽ
nói.

Đáng tiếc tôi không nghe rõ.

Đêm đó tôi ngủ rất mơ màng.

“Anh Tiểu Mân!”.

Tiếng gọi đầy hưng phấn làm tôi
tỉnh giấc. Suýt nữa thì tôi đã bị rớt khỏi giường.

Tô Tô chạy bổ vào phòng tôi,
kéo tôi dậy: “Anh Tiểu Mân, anh đoán xem ai đến?”.

“…?”. Tôi dụi dụi mắt, “Em ấy
à, đến thứ bảy cũng không cho anh ngủ yên”.

“Anh Đới Duy! Anh Đới Duy về rồi!”.
Tô Tô kích động nói.

Hả? Tên gay đó?

Tôi ngã nhào xuống sàn nhà.

Tô Tô kéo tôi dậy, lôi tôi ra
ngoài phòng khách.

Trên sofa ngoài phòng khách là
một anh chàng cao to, khôi ngô, tuấn tú.

“Anh Lương Mân, đây là anh Đới
Duy”. Linh Huyên đang đeo tạp dề bước lại phía tôi.

Nghe thấy tiếng reo hò của Tô
Tô, Trình Lộ bước từ phòng ra, nhìn thấy Đới Duy cũng hơi bất ngờ.

“Anh Đới Duy đột ngột quay về,
anh ấy muốn cho mọi người một điều bất ngờ”. Linh Huyên giải thích với bọn tôi,
rồi lại quay sang nói với Đới Duy, “Anh ấy là Lương Mân, lần trước em đã kể với
anh trong điện thoại rồi đấy”.

Nghe thấy Linh Huyên giới thiệu
như vậy, Đới Duy đưa tay về phía tôi: “Chào anh”.

Giọng nói của anh ta rất nam
tính, các nét trên khuôn mặt đều rõ ràng, thân hình vạm vỡ, tóc đen, ôm quanh
gương mặt tuấn tú, là một mỹ nam không hơn không kém. Nếu chỉ nhìn ngoại hình của
anh ta, phần lớn các cô gái đều sẽ quy anh ta vào hạng đẹp trai.

Lần đầu tiên tôi bắt tay với
gay, tự xưng là gay lâu như vậy, nhưng khi thực sự tiếp xúc với gay, vẫn thấy rợn
tóc gáy.

Thấy anh ta đã giơ tay ra, tôi
chỉ còn cách lau lau tay vào bên quần rồi giơ tay ra bắt tay với anh ta.

Anh ta bắt tay tôi một cách rất
lịch sự, khách sáo, rồi lập tức thu tay về. Lúc bắt tay, anh ta nhìn thẳng vào
mắt tôi, dường như có chút nghi ngờ, cảnh giác.

Tôi né tránh ánh mắt của anh
ta, hỏi Linh Huyên: “Có cần anh giúp không?”.

“Thôi chết, em quên không tắt bếp
rồi!”. Lúc này Linh Huyên mới nhớ đến thức ăn trong bếp, vội vàng quay người chạy
thẳng vào bếp.

Tôi và Đới Duy cũng chạy vào
theo, trong bếp đang bốc khói nghi ngút, chỗ rau cải trong nồi đã chuyển sang
màu đen.

Nồi nóng quá, một cô gái yếu ớt
như Linh Huyên hoàn toàn không thể đến gần. Đới Duy lập tức cầm lấy chiếc vung
nồi đậy vào, rồi tắt gas.

“Nhìn em kìa, anh mới đi có một
tháng mà em đã lóng nga lóng ngóng rồi”. Đới Duy để lộ nụ cười rạng rỡ như ánh
nắng, nói với Linh Huyên.

Linh Huyên cúi đầu, cười tỏ vẻ
hối lỗi, rồi kiễng chân chỉ lên phía trên: “Anh lấy giúp em gói mỳ chính ở trên
kia với”.

Thế là Đới Duy mở cái tủ bên
trên, nhẹ nhàng đưa cho Linh Huyên gói mỳ chính.

Linh Huyên cười vui vẻ, lấy dao
cắt gói mỳ chính, còn Đới Duy bê chiếc nồi rau bị cháy đổ đi, rồi lại lấy chiếc
giẻ rửa bát, cố gắng cọ sạch nồi dưới vòi nước.

Không hiểu sao, trong lòng tôi
có cảm giác khó chịu, buồn bực.

Ghen tỵ với một tên đồng tính,
có đáng không? Tôi tự hỏi bản thân.

“Anh Lương Mân, chắc thịt hầm
trong nồi áp suất được rồi đấy, anh lấy ra giúp em đi, cẩn thận kẻo bị bỏng đấy”.
Thấy tôi đứng bất động, Linh Huyên ngoái đầu nhìn tôi, phân chia cho tôi một nhiệm
vụ.

Tôi mở nồi áp suất ra, thò tay
vào định lấy cái đĩa ra, mơ mơ màng màng quên mất không đi găng tay cách nhiệt,
ngón tay vừa chạm vào rìa đĩa thì thấy nóng bỏng, suýt nữa thì làm đổ.

“Anh có sao không?”. Linh Huyên
vội vàng sà đến bên tôi, cầm ngón tay tôi lên, hỏi đầy vẻ lo lắng: “Sao anh bất
cẩn thế?”.

“Anh không sao”. Tôi lắc đầu.

Trong lúc chúng tôi đang nói
chuyện, Đới Duy đã nhấc đĩa thịt nóng hổi ra ngoài một cách an toàn, đặt lên kệ
bếp bằng đá hoa.

“Anh bưng ra ngoài nhé!”. Anh
ta hỏi Linh Huyên.

“Dạ, em cảm ơn anh”. Linh Huyên
vừa cầm tay tôi vừa nói với Đới Duy.

Đới Duy cười vui vẻ với Linh
Huyên, rồi lại quay sang nhìn tôi, tiếp đó bưng đĩa thịt ra khỏi nhà bếp.

“Chẳng phải anh ta đã đi Mỹ rồi
à? Sao lại quay về?”. Tôi nhìn Linh Huyên, thắc mắc.

“Anh nói anh Đới Duy á?”. Linh
Huyên nhìn ngón tay sưng đỏ của tôi, kéo tôi đến bên bồn nước, vừa mở vòi nước
lạnh xả vào tay tôi vừa nói, “Hình như anh ấy biết anh sống ở đây, không an tâm
lắm nên về kiểm tra lại”.

“Bao giờ anh ta đi?”. Tôi hỏi tiếp
luôn.

“Anh yên tâm, anh ấy rất hòa đồng.
Anh ấy còn vô hại hơn anh, nói thẳng ra là động vật ăn cỏ”. Linh Huyên lấy lọ
thuốc từ trong ngăn kéo ra, vừa bôi thuốc cho tôi, vừa an ủi tôi.

Động vật ăn cỏ á? Cho dù là động
vật ăn cỏ hiền lành thế nào đi chăng nữa thì cũng phải có suy nghĩ chứ? Tên gay
chính cống này rõ ràng là không muốn để chị em tốt của “cô ta” bị tổn thương,
nên mới về để kiểm tra tôi.

“Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi”.
Linh Huyên đi vào phòng ăn, gọi to.

“Hi hi, sao hôm nay bữa sáng mà
cũng thịnh soạn thế?”. Tô Tô phấn khởi hỏi.

“Anh Đới Duy mới quay lại, phải
tiếp đón anh ấy thật tốt chứ”. Linh Huyên tươi cười nói.

Đới Duy ngồi đối diện với tôi,
anh ta nhìn tôi chằm chằm như thể đang quan sát nhất cử nhất động của tôi. Hiểu
Ngưng ngồi bên cạnh Đới Duy, cũng nhìn tôi chăm chú.

Tôi bị họ để ý đến mức sởn tóc
gáy, thấy Đới Duy cứ nhìn tôi trân trân, Tô Tô bất mãn nói: “Anh Đới Duy đừng
có nhìn chằm chằm anh Tiểu Mân thế chứ!”.

Linh Huyên mỉm cười, hỏi Đới
Duy: “Lần này anh về định ở lại bao lâu?”.

“Còn để xem tình hình đã, nếu
không có chuyện gì, hai ba ngày nữa anh sẽ đi”. Anh ta cầm đũa lên, nói.

“Không tìm Hoan sao?”. Linh
Huyên lại hỏi.

“Bỏ đi, chuyện đã qua rồi thì
cho qua. Ở Mỹ anh đã có bạn trai mới, lần này quay về chỉ để thăm mọi người
thôi”, Đới Duy nói. Bọn họ nói chuyện như bình thường, tên gay chính cống này
không hề bận tâm đến thân phận của mình.

“Gần đây mọi người thế nào? Dạo
này anh bận mở văn phòng tại Mỹ, mãi mà không về thăm mọi người được”. Đới Duy
tiếp tục hỏi.

Giọng nói của anh ta thâm trầm,
vẻ mặt cũng rất tự nhiên, như một người anh trai đích thực, hoàn toàn khác xa với
những ấn tượng của tôi về gay.

“Bọn em đều rất ổn, từ sau khi
anh Lương Mân chuyển đến đây ở, tất cả đều rất thuận lợi”. Linh Huyên vui vẻ trả
lời.

“Tô Tô thì sao, chuyện thi cử tốt
đẹp cả chứ?”. Đới Duy quay sang hỏi Tô Tô.

“Dạ! Đều là nhờ công anh Tiểu
Mân giúp em ôn thi! Đều qua ngay lần đầu tiên!”. Tô Tô vui vẻ nói với giọng đầy
kiêu hãnh.

Đới Duy cười: “Ờ, đúng rồi, Tô
Tô, chị em dạo này bận không? Anh định mai mời chị em ăn cơm”.

“Em không biết, anh tự liên lạc
với chị ấy xem. Em cảm giác dạo này chị ấy rất bận, em đoán, phân nửa là vì chị
ấy đã có bạn trai rồi”. Tô Tô nghiêng đầu, nói.

“Ha ha, cô ấy mà cũng có bạn
trai hả? Được rồi, mai anh sẽ liên lạc”. Đới Duy hỏi một vòng tất cả mọi người,
cuối cùng nhìn tôi chằm chằm, hỏi Tô Tô ngồi bên cạnh, “Anh Tiểu Mân của em làm
thế nào mà chuyển đến đây ở? Xem ra anh đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện đúng không?”.

“Nói ra thì dài lắm. Hôm đó chẳng
phải anh thất tình sao”. Tô Tô nói nửa câu đầu, đột ngột dừng lại, “Mà thôi, để
tối em kể cho anh nghe, chị Linh Huyên không cho em vừa ăn vừa nói chuyện. Anh
đi rồi, chị ấy càng quản lý em chặt chẽ hơn”.

Cô bé thừa cơ tố cáo với Đới
Duy, Linh Huyên cũng chỉ biết ngồi cười xòa.

Ăn sáng xong, Tô Tô kéo Đới Duy
về phòng mình tâm sự, cứ như có hàng tỷ câu chuyện muốn kể cho anh ta. Còn tôi
thì giúp Linh Huyên dọn dẹp bàn ăn, trong lòng có chút bất an.

“Anh yên tâm, anh Đới Duy chỉ
tò mò hỏi vậy thôi, không có chuyện gì nghiêm trọng đâu”. Dường như Linh Huyên
nhìn thấu tâm trạng lo lắng của tôi, an ủi.

Tôi chỉ biết cười, luôn cảm thấy
lần này không hề đơn giản. Tên Đới Duy này quay về quá đúng lúc, việc tuyên
truyền cho cuốn sách mới vừa kết thúc thì anh ta xuất hiện.

“Mấy lời em nói tối qua, hy vọng
anh không bận tâm”. Cô ấy tiến lại gần, nói nhỏ với tôi.

Tôi nhìn Linh Huyên, đột nhiên
cũng không biết nói gì. Thực ra thì có người đàn ông nào mà không thích người
con gái dịu dàng, nữ tính như Linh Huyên chứ?

“Dạo này em hơi bấn loạn, chắc
tại bận rộn quá”. Linh Huyên sờ lên mặt mình, gượng gạo cười.

“Lương Mân, tôi có thể nói chuyện
với anh được không?”. Đột nhiên Đới Duy xuất hiện ở cửa bếp nói với tôi.

Anh ta đi vào phòng tôi, cũng
chính là phòng anh ta trước đây, tôi cũng đi vào theo.

Anh ta đóng sập cửa lại.

“Anh không cùng loại với tôi”.
Anh ta nhìn tôi, bình thản nói.

Ánh mắt anh ta rất điềm tĩnh,
nhưng cũng rất nghiêm nghị. Thật khó tưởng tượng, anh ta chính là người đàn ông
dịu dàng, biết quan tâm chăm sóc người khác mà Linh Huyên vẫn thường kể.

“Rốt cuộc mục đích anh chuyển
vào đây là gì?”. Anh ta tiếp tục hỏi tôi.

“Sao anh biết tôi không cùng loại
với anh?”. Tôi cố làm ra vẻ bình tĩnh, hỏi lại anh ta.

“Đừng có làm bộ nữa. Nếu là
cùng loại thì chỉ cần nhìn khí chất là nhận ra ngay. Ánh mắt nhìn đàn ông và
ánh mắt nhìn phụ nữ của anh không giống nhau, đây chính là sự khác biệt”. Anh
ta vừa nói vừa bước lên phía trước, “Anh có âm mưu gì, nói mau. Nếu không, tôi
sẽ nói chân tướng ra ngay bây giờ”.

Thấy anh ta có vẻ rất nghiêm
túc, đây chắc chắn không phải chuyện đùa. Anh ta nói vậy, tất nhiên là vì anh
ta muốn bảo vệ bốn cô gái. Không ngờ một tên đồng tính như anh mà cũng có tinh
thần trách nhiệm cao đến thế.

“Yên tâm đi, tôi sẽ chuyển ra
ngoài”. Tôi nói.

Anh ta lườm tôi: “Nếu anh thích
một trong số họ thì hãy theo đuổi một cách quang minh chính đại đừng có dùng
cách này để lừa dối họ, đồng thời cũng hủy hoại thanh danh của chúng tôi”.

“Đồng tính cũng có thanh danh
sao?”. Tôi hỏi.

Nghe tôi hỏi vậy, vẻ mặt anh ta
đang bình tĩnh bỗng nổi khùng nắm lấy cổ áo tôi.

Tôi lùi lại nửa bước, định bắt
lấy khuỷu tay anh ta, nào ngờ anh ta rất mạnh mẽ, trong chốc lát đã nắm được cổ
tay tôi.

Đúng lúc này, cửa bất thình
lình mở ra, Tô Tô đứng ở cửa nhìn chúng tôi: “Chị Linh Huyên hỏi các anh có muốn
uống trà sữa trân châu không?...”.

Tô Tô vừa nói xong, chợt nhìn
thấy tôi và Đới Duy đang nắm cổ tay nhau, kinh ngạc hỏi: “Các anh… đang đánh
nhau hả?”.

Đới Duy nhìn thấy Tô Tô xuất hiện
ở cửa, vẻ mặt lại rạng rỡ như anh trai, lắc lắc đầu, duỗi thẳng tay ra, nói:
“Anh và anh Tiểu Mân của em đang so xem da ai trắng hơn”.

Tô Tô cũng tin là thật, thở
phào nhẹ nhõm, bước vào trong: “Anh Đới Duy đúng là, lôi anh Tiểu Mân vào chỉ để
so cái này, anh càng ngày càng giống con gái rồi”.

“Anh là đàn ông”. Đới Duy thanh
minh.

“Được rồi, được rồi. Anh Đới
Duy là đàn ông”. Tô Tô vỗ vai Đới Duy anh ủi, rồi lại hỏi anh ta, “Anh Tiểu Mân
nhà em rất đẹp trai đúng không? Anh không được thích anh ấy đâu đấy”.

Đới Duy khoát tay, nhún nhún
vai.

“Nhân tiện đây em cũng nói một
câu, da anh Tiểu Mân là màu da khỏe mạnh, trắng quá có đẹp đẽ gì đâu”. Tô Tô
khoác tay tôi ra khỏi phòng, nói. Rất rõ ràng, cô bé cố ý tỏ ra cho Đới Duy thấy
cô bé quý tôi hơn.

“Anh Tiểu Mân, ngày trước anh
còn nói tuyệt đối không có tình cảm với anh Đới Duy”. Kéo tôi ra khỏi phòng, Tô
Tô ngoảnh đầu sang nhìn tôi, hơi không hài lòng, “Hứ, em cảnh cáo anh, không được
để anh Đới Duy quyến rũ. Tuy anh Đới Duy rất đẹp, nhưng anh cũng không được
thích anh ấy. Nếu không, anh mà bỏ đi Mỹ với anh ấy, thì em biết làm thế nào?”.

Tôi dở khóc dở cười, hóa ra cái
Tô Tô lo lắng là cái này nên mới phá cửa xộc vào, phá hoại không khí giữa chúng
tôi. Nhưng cũng may, lần này cô bé đã cứu tôi khỏi vòng tra khảo của Đới Duy.

Lúc này, Trình Lộ quàng chiếc
khăn màu trắng vừa bước từ trong nhà tắm ra. Dáng người cao một mét bảy, kết hợp
với cơ thể thon thả, cộng với gương mặt đang ửng hồng, khiến tôi không thể
không ngắm nhìn, chiêm ngưỡng.

Cô ta đi đôi dép nhung, làn da
trắng như trứng gà bóc, phần chân nõn nà từ gót chân đến vạt dưới chiếc váy ngắn,
đôi chân dài thẳng, trông rất bắt mắt.

“Tô Tô, đừng có lúc nào cũng
dính lấy anh ta”. Cô ta vừa lau khô tóc vừa nhìn Tô Tô, chiếc váy liền thân bằng
tơ lụa phập phồng trước ngực, khiến trái tim người khác cũng phải rung động.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3