Nếu em là truyền thuyết của anh - Chương 03 - Phần 1
Chương 3
Nếu như em biết làm như thế nào để từ bỏ anh thì mọi chuyện
sẽ tốt biết bao.
***
Thấm thoát, Đinh Tiểu Á đã công tác tại công ty Thiên Vũ được
hai tuần. Đinh Thần không ngờ cô bé quen được nâng niu, chiều chuộng từ bé vậy
mà năng lực rất khá, rất biết cách xã giao hòa đồng vui vẻ cùng các bạn đồng
nghiệp.
Đinh Tiểu Á nhanh chóng dọn khỏi nhà bố mẹ Đinh Thần, cô thuê
một căn nhà gần công ty, nói văn vẻ hoa mỹ thì chính là muốn rèn luyện cho mình
khả năng sống độc lập.
Đinh Thần nhận được điện thoại đánh tiếng gửi gắm Đinh Tiểu Á
cho cô chăm sóc, đồng thời muốn cô giúp họ trông chừng đừng để Tiểu Á gây phiền
toái ở ngoài.
Bố mẹ Đinh Thần cũng vì việc này mà ân cần khuyên bảo cô, gần
như gửi gắm cả sự nghiệp và danh dự của Tiểu Á vào tay Đinh Thần.
Đinh Thần không khỏi ngán ngẩm đặt tay lên trán, cảm thấy hứa
hẹn việc đưa Đinh Tiểu Á vào làm việc cùng công ty là một quyết định không mấy
sáng suốt.
Diệp Tử cười ngất trong điện thoại: “Chúc mừng cậu có thêm
một cô con gái.”
Đinh Thần uể oải: “Cậu còn cười trên nỗi đau khổ của người
khác nữa!”
Bùi Tử Mặc an ủi cô: “Em ráng chịu vất vả chút đi, khi nào
rỗi rãi anh sẽ giúp em canh chừng em họ!”
Nhưng anh còn bận rộn hơn cả Đinh Thần, lúc rỗi rãi anh chỉ
đi xem phim, dạo phố cùng Đinh Thần chứ chẳng hề nghĩ tới cô em Tiểu Á.
Đinh Thần cũng rất khó xử, mối quan hệ giữa cô và Đinh Tiểu Á
khá tốt, nhưng quản chặt quá mức cũng khiến Tiểu Á không vui, Đinh Thần chẳng
khác gì một bà già, không quản thì Đinh Thần lại cảm thấy có lỗi với sự ủy thác
của bố mẹ và chú thím.
Thật là đau đầu!
Thời kỳ nổi loạn dậy thì của Đinh Tiểu Á dường như đến khá
trễ hoặc có lẽ vì không dễ dàng gì thoát khỏi sự trói buộc của bố mẹ, cô phấn
khích chẳng khác gì con ngựa đứt cương, mỗi ngày bạn bè đều réo gọi Tiểu Á đi
chơi đến tận nửa đêm mới chịu mò về nhà.
Mấy lần Đinh Thần gọi điện thoại cho Tiểu Á, cô đều nghe thấy
tạp âm đặc trưng của quán bar cùng tiếng gào rống cuồng loạn trong phòng KTV,
Đinh Thần không khỏi lo lắng. Trái lại Bùi Tử Mặc rất mực yên tâm: “Tiểu Á đã
lớn rồi, nó biết giữ chừng mực!”
Cuối năm, Đinh Thần vừa bận rộn hội chợ triển lãm vừa phải
ứng phó với các cuộc điện thoại giục hàng, ngoài ra cô còn phải thiết kế lô quà
đặc biệt cho những khách hàng quan trọng đã ủng hộ và giúp đỡ Thiên Vũ trong
suốt một năm qua. Chỉ có thể quản lý để Đinh Tiểu Á không phạm sai sót trong
công việc còn những việc khác thì cô thực sự chẳng còn sức lực nào mà quản được
nữa.
“Giám đốc Đinh, điện thoại của chị, chuyển máy vào chứ ạ?”
Đinh Thần chưa bao giờ yêu cầu nhưng Tiểu Á phân biệt rạch ròi giữa công việc
và đời tư, xưa nay cô chưa bao giờ vượt quá giới hạn.
“Được.” Điện thoại của Đinh Thần thông thường thông qua trợ
lý sàng lọc, với những cuộc điện thoại không thể làm chủ thì Tiểu Á mới chuyển
thẳng vào cho Đinh Thần toàn quyền xử lý.
“Cô Đinh? Tôi là Thẩm Dịch Trần, không biết cô có còn nhớ tôi
không?”
Đinh Thần chưng hửng trong giây lát, thói quen nghề nghiệp
khiến cô mỉm cười trả lời theo phản xạ tiềm thức: “Dĩ nhiên là nhớ!” Cô nhanh
chóng nhớ ra thân phận của chàng trai này, dù thế nào thì xét cho cùng với
những nhân vật thoát tục xuất trần thế này mới gặp nhưng lại khó quên.
“Cô Đinh, chiếc áo măng tô của cô…”
Đinh Thần nhanh chóng cắt ngang lời anh ta: “Đã giặt sạch
rồi, anh Thẩm không cần phải bận tâm!”
“Là tại tôi làm vấy bẩn áo của cô, tôi phải có trách nhiệm
đền bù tổn thất cho cô Đinh!”
“Thực sự là không cần mà, không tốn bao nhiêu tiền!” Thực tế
tốn bao nhiêu tiền Đinh Thần hoàn toàn không biết, chiếc áo do Bùi Tử Mặc đem
đi giặt rồi lại giúp cô lấy về, khiến cô không phải bận lòng.
“Chiếc áo măng tô chẳng phải rẻ, phí giặt khô cũng không ít
ỏi, đây là phí tổn tôi phải trả, cô Đinh không cần khách sáo!”
Thái độ kiên quyết khăng khăng của Thẩm Dịch Trần khiến Đinh
Thần không biết phải làm thế nào, cô chỉ còn cách nói: “Chiếc áo này do chồng
tôi đem đi giặt, nếu như anh Thẩm đây nhất định muốn bồi thường, đợi tôi nói
lại với anh ấy rồi sẽ liên lạc với anh, được chứ?”
“Chuyện này…” Thẩm Dịch Trần ngập ngừng trong giây lát: “Được
thôi, nếu như cô Đinh vẫn không để tâm đến việc này thì tôi đành phải đến chỗ
cô một chuyến!”
Đinh Thần bật cười, cô chưa từng thấy người nào nhiệt tình
tặng tiền như anh chàng này.
Cuối tháng là thời điểm họp lớp, sáng sớm trước khi đi làm,
Bùi Tử Mặc đã xác nhận anh đồng ý đi cùng cô, anh còn hứa sau giờ làm sẽ đến
đón cô đồng thời còn chắc chắn rằng sẽ ăn mặc khôi ngô tuấn tú để giữ thể diện
cho Đinh Thần.
Nhưng đến giờ tan tầm, Đinh Thần chẳng thấy bóng dáng Bùi Tử
Mặc đâu. Cô gọi điện cho anh, lúc này anh mới sực nhớ ra, cất tiếng nói lời xin
lỗi với cô: “Thần Thần, xin lỗi em, công ty có việc gấp cần phải xử lý, e rằng
anh không thể đến đón em được. Hay là em cứ đi trước, làm xong việc anh sẽ đến
ngay!”
“Công việc là quan trọng!” Đinh
Thần xưa nay luôn là người hiểu chuyện, dĩ nhiên cô sẽ không trách anh.
Đinh Thần một mình lái xe tới địa
điểm họp lớp ngay tại nhà hàng Charme trên tòa nhà Capital Land. Lúc đầu, lớp
trưởng Biện Vĩnh Phong đã phải trăn trở rất lâu trước khi chọn địa điểm này.
Mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, người thích ăn món Tứ Xuyên, kẻ lại
không thích ăn cay, người thích những nơi phong cách, kẻ lại thích tĩnh lặng.
Cuối cùng, lớp trưởng đặt một phòng ngay tại nhà hàng Charme mới có thể đáp ứng
tất cả nhu cầu của mọi người.
Đinh Thần đứng trước cửa báo số
phòng, vừa được nhân viên phục vụ dẫn vào trong, liền có người thét lên: “Đinh
Thần, cậu đến trễ rồi, tự chịu phạt ba ly.”
“Không thành vấn đề!” Đinh Thần
thoải mái nhận phạt, bởi vì cô hiểu rằng, ba ly cùng lắm là ba ly trà mà thôi.
“Người nhà cậu đâu?” Biện Vĩnh
Phong hỏi.
Đinh Thần vốn là người sống khép
kín, từ sau khi tốt nghiệp cô rất ít khi qua lại với bạn bè, vì vậy chẳng ai
hay biết chuyện cô đã kết hôn. Đinh Thần trầm tĩnh, chẳng hề giải thích gì
thêm: “Hôm nay anh ấy tăng ca.”
Biện Vĩnh Phong hứng thú hỏi: “Anh
ấy làm nghề gì?”
“Công ty anh ấy là đại lý phân
phối trang thiết bị quy mô lớn!” Đinh Thần trả lời, không muốn giải thích gì
nhiều.
Biện Vĩnh Phong khép hờ đôi mắt,
anh ta xoay sang hỏi: “Mọi người đến đông đủ cả chưa?” Nhìn trái nhìn phải: “Đều
đã đến khá đủ rồi, dọn thức ăn lên thôi!”
Đinh Thần gần đây ăn ngon miệng,
trước kia cô kỵ những món dầu mỡ, đồ cay, giờ thì món nào vào miệng cô cũng đều
trở nên có hương vị. Đĩa thăn lợn trước mặt, một mình cô đã chén sạch hơn một
nửa.
Lý Lợi ngồi ngay cạnh Đinh Thần,
trố mắt sửng sốt nhìn cô: “Không ngờ Đinh Thần vóc dáng nhỏ nhắn mà khẩu vị lại
khá đến vậy?”
Ngay lập tức có người tiếp lời: “Chẳng
lẽ một người ăn luôn phần của hai người?”
“Ha ha ha ha!” Ai đó phá lên
cười.
“Đinh Thần, cậu ăn nhiều như vậy
làm sao Đồng Hoa kham cho nổi?” Thi Hàm Kiệt cười chế nhạo, hòng tạo bầu không
khí sôi động.
Quả thật là nằm yên cũng trúng
chưởng, Đinh Thần ngồi nghiêm chỉnh ăn cơm vậy mà cũng bị dính đòn công kích
đầy khó hiểu. Cô cười rạng rỡ, hàng chân mày nhướng lên.
“Há, nhắc đến Đồng Hoa, cậu ta
đâu rồi?”
“Đến rồi, đến rồi!” Có người đầu
nhễ nhại mồ hôi đẩy cửa bước vào: “Xin lỗi, mình đến trễ.”
“Quả là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo
đến!”
Kéo theo tràng cười giòn tan.
“Mọi người nói gì về mình vậy?” Đồng Hoa thoáng thấy chỗ
trống ngay cạnh Lý Lợi bèn chen vào ngồi.
Lý Lợi hiểu ngay ra vấn đề, liền đổi chỗ ngồi ngay với anh.
Đồng Hoa niềm nở chào hỏi Đinh Thần: “Cậu đến rồi à, trông
cậu vẫn chẳng thay đổi chút nào!”
“Phải rồi, Đinh Thần vẫn xinh như xưa!” Thi Hàm Kiệt cười
khanh khách nói chen vào.
“Cậu cũng thế, vẫn chẳng khác gì trước đây!” Đinh Thần cười.
Suốt ba năm cấp ba, mọi người ai cũng biết Đồng Hoa thầm yêu
trộm nhớ mà không dám bày tỏ cùng Đinh Thần. Đinh Thần chẳng mảy may để ý đến.
Sau đó, cả hai thi đỗ hai trường đại học khác nhau, tuy thi thoảng Đồng Hoa có
viết thư cho cô nhưng Đinh Thần vẫn chẳng đoái hoài gì đến anh ta, từ đó trở đi
Đồng Hoa dần tuyệt vọng. Tiếp sau đó là khoảng thời gian học nghiên cứu sinh,
rồi đi làm hai người cắt đứt liên lạc.
Biện Vĩnh Phong chớp mắt nhìn Đồng Hoa: “Phải nắm chặt lấy cơ
hội!”
Thi Hàm Kiệt giật vạt áo Đồng Hoa, khẽ nói: “Một lát họp lớp
xong, cậu hẹn Đinh Thần đi xem phim, uống cà phê đi!”
Đồng Hoa căng thẳng, trán lấm tấm mồ hôi, dường như anh đang
trở về những năm tháng ngây ngô trước kia của mình.
Đinh Thần hiểu rõ, hôm nay cô không làm rõ thân phận đã lập
gia đình của mình xem ra không ổn. Cặp mắt Đinh Thần bình thản chẳng chút dậy
sóng, cô vờ như mình không hề nghe thấy điều gì. Đinh Thần chậm rãi nhấc cánh
tay trái đặt lên mặt bàn, cố ý đung đưa bàn tay, chiếc nhẫn nhỏ nhắn trên ngón
tay áp út hiện ra thu hút sự chú ý của mọi người.
Lý Lợi chợt kinh ngạc: “Đinh Thần, cậu kết hôn rồi à?”
Đinh Thần gật đầu: “Phải, thiếu nữ có chồng nay đã luông tuổi.”
Thi Hàm Kiệt cùng Biện Vĩnh Phong nhìn nhau, Đồng Hoa rót
tràn nước vào cốc trà.
Xét cho cùng, Đồng Hoa không còn ở độ tuổi yêu đương bốc đồng
nữa, anh nhanh chóng lấy lại tinh thần, quay sang nói cười vui vẻ cùng hai
người bạn thân, dường như câu chuyện vừa rồi chẳng qua chỉ là khúc nhạc đệm.
Đinh Thần hít một hơi thật sâu.
Chẳng rõ tự lúc nào Biện Vĩnh Phong trở thành lỗ châu mai, kẻ
châm ngòi chính là Lý Lợi thuận miệng hỏi anh ta một câu: “Biện Vĩnh Phong, anh
cậu vẫn khỏe chứ?”
Thoáng chốc, bầu không khí trong phòng nhốn nháo ầm ĩ hẳn
lên, ai nấy đều cười nghiêng ngả.
Lý Lợi còn chưa hiểu ra chuyện gì, liền hỏi: “Sao thế? Mình nói
sai chỗ nào à?”
Lời vừa thốt lên, mọi người càng
cười vui vẻ hơn.
Đinh Thần bụm miệng cười.
Biện Vĩnh Phong có một người anh
song sinh tên là Biện Vĩnh Hòa, học cùng trường nhưng khác lớp với anh ta. Vì
hai người sinh đôi, để phân biệt, thầy cô giáo thường có thói quen gọi Biện
Vĩnh Hòa là đại Biện còn Biện Vĩnh Phong là tiểu Biện [1], vốn dĩ đây là chuyện
rất đỗi bình thường nhưng do vấn đề liên quan đến họ tên đã trở thành tròi cười
cho toàn thể giáo viên trong trường, nhất là lúc hai anh em Biện Vĩnh Phong
cùng xuất hiện thì tình hình càng trở nên thê thảm.
[1] Đại
biện với tiểu biện âm đọc giống đại tiện với tiểu tiện. (Mọi chú thích trong
cuốn sách đều của người dịch.)
Biện Vĩnh Phong mặt trắng bệch
chuyển sang ửng đỏ, vốn dĩ anh tưởng không ai nhắc đến chuyện này, chẳng ngờ… Anh
ta hung hăng trừng mắt lườm Lý Lợi.
Lý Lợi ấm ức bĩu môi. Sau một hồi
nghe Đinh Thần giải thích, Lý Lợi hiểu ra bản thân mình vô tình gây tai họa. Cô
tinh nghịch lè lưỡi vịn vai Đinh Thần cười mãi.
Mọi người ai nấy đều cất tiếng
cười vang, nhân viên phục vụ ngoài cửa biết rằng họ là bạn bè cũ tụ hợp, nếu
không sẽ ngỡ rằng bọn họ chính là toàn thể bệnh nhân mắc bệnh tâm thần vừa
thoát khỏi nhà thương.
Điện thoại Đinh Thần đã chuyển
sang chế độ rung nhưng cô chờ mãi mà chẳng nhận được điện thoại của Bùi Tử Mặc.
Dùng xong bữa, Biện Vĩnh Phong đề
nghị đi hát karaoke, Đinh Thần khéo léo tỏ ý muốn về trước.
Biện Vĩnh Phong vừa toan cất lời
thì Lý Lợi cướp lời nói: “Đinh Thần là người đã yên bề gia thất, không thể lúc
nào cũng bù khú cùng chúng ta được!”
Đinh Thần mím môi, không bày tỏ ý
tán thành hay phủ nhận.
Điện thoại trong tay Đinh Thần
rung lên: “Thần Thần, anh đến rồi, bọn em ở phòng nào?”
Đinh Thần nói: “Anh bước ra thang
máy là thấy em rồi!”
Lời vừa dứt, cửa thang máy liền
mở ra.
“Ở đây!” Đinh Thần gọi.
Bùi Tử Mặc để lộ nụ cười quyến rũ
đến chết người, dịu dàng nói: “Xin lỗi em, anh đến trễ!”
“Không trễ, vừa đúng lúc đưa em
về!”
“Vậy chúng tôi xin phép về trước,
hôm khác mời mọi người dùng bữa.” Bùi Tử Mặc lịch sự gật đầu nói với mọi người.
Đến khi bóng cả hai người khuất
dần trong thang máy, mọi người mới kịp phản ứng lại.
Lý Lợi mắt long lanh: “Chồng Đinh
Thần đẹp trai quá, giống hệt chàng bạch mã hoàng tử!”
Thi Hàm Kiệt nhìn Đồng Hoa tỏ vẻ
thương hại: “Thảo nào cậu chẳng có cơ hội.”
Đồng Hoa chỉ còn biết cười gượng
gạo.
Bùi Tử Mặc nắm tay kéo Đinh Thần
lên chiếc Audi TT vàng rực của mình, sắc mặt rất đỗi dịu dàng giúp cô thắt dây
an toàn.
Đinh Thần cười, hỏi: “Vậy xe em
thì tính sao?”
“Mai đến lấy!”
“Vậy em đi làm thế nào?”
Bùi Tử Mặc véo chóp mũi cô với vẻ
trìu mến: “Anh phụ trách chuyện đưa đón em là được chứ gì?”
“Là anh nói đấy nhé, đến lúc đó
chớ giở trò!” Nụ cười Đinh Thần thấp thoáng vẻ vui mừng mãn nguyện.
Bùi Tử Mặc yêu thích bộ dạng khép
nép dựa dẫm vào anh như đứa trẻ của Đinh Thần, điều này khiến vòng tay của
trang nam tử như anh càng trở nên vô hạn.
Năm mới sắp cận kề, trên phố khắp
nơi tràn ngập bầu không khí tân xuân vui mừng náo nhiệt.
Bùi Tử Mặc một tay đẩy xe hàng,
tay kia dìu Đinh Thần cẩn thận bước đi giữa đám đông, đây là lần đầu tiên hai người
cùng nhau đi siêu thị kể từ sau khi kết hôn.
“Dịp Tết bên nhà em có kế hoạch
gì không?” Bùi Tử Mặc nắm lấy tay Đinh Thần trong áo măng tô, đôi tay mềm mại,
gần đây anh thấy yêu mến cảm giác này, thứ cảm xúc tinh tế khiến anh quyến
luyến chẳng muốn rời.
Đinh Thần ngẫm nghĩ: “Mùng ba về
nhà bố mẹ em, mùng bốn cô em mời cơm, mùng năm sang nhà cậu anh, ở đó chơi hai
ngày rồi về, mùng tám đi làm rồi!”
“Lịch kín thật!” Bùi Tử Mặc nhìn
thấy Đinh Thần cúi đầu để lộ phần cổ trắng mịn nõn nà, anh cau mày tháo khăn
quàng cổ che lại cho cô.
“Anh làm gì vậy?” Đinh Thần không
hiểu, hỏi.
Bùi Tử Mặc cười mà như không nói:
“Anh sợ em bị lạnh.”
“Siêu thị này có hệ thống sưởi
mà.” Đinh Thần trầm ngâm quan sát anh: “Rốt cuộc anh đang giở trò gì?”
Bùi Tử Mặc nheo mắt nói rù rì bên
tai Đinh Thần, cô đỏ ửng mặt đẩy anh ra.
“Đúng rồi, ngày mai công ty mở
cuộc họp thường niên, em và anh cùng đi nhé!”
“Em cũng có thể đi sao?” Đinh
Thần đang chọn bánh bích quy, gần đây cô đặc biệt không nhịn được đói, lại thêm
việc cô thích ăn món quy giòn và khô đến mực kỳ lạ. Trước đây, cô không có sở
thích với những món ăn vặt này, chẳng hiểu liệu có phải mấy ngày gần đây cô bị
Bùi Tử Mặc chiều sinh hư rồi hay không.
“Công ty em và công ty anh xưa
nay có hợp tác với nhau mà, dĩ nhiên là em đi được, một lát anh dẫn em đi mua
váy đẹp nhé!” Bùi Tử Mặc quan sát Đinh Thần từ trên xuống dưới: “Anh sắp giới
thiệu em với vài đồng nghiệp trong công ty để em làm quen, ngày mai chính là cơ
hội tốt đó!”
Đinh Thần cười xòa: “Không cần
phải mua đồ mới đâu, em có rất nhiều lễ phục, em chỉ mặc trong những buổi tiệc
tại công ty thôi.” Cô vừa nói vừa kiễng gót chân rút vài bịch bích quy hình gấu
đủ mùi vị trên giá hàng rồi ném tất cả vào xe đẩy hàng.
“Về nhà lấy ra mặc anh xem thử,
anh tư vấn giúp em.” Đôi mắt đen láy rực sáng của Bùi Tử Mặc nhìn cô: “Anh nhất
định sẽ giúp em sặc sỡ, rạng ngời!”
“Bùi Tử Mặc, lúc còn đi học, điểm
kiểm tra ngôn ngữ văn của anh chưa bao giờ đạt điểm trung bình cả đúng không?”
Đinh Thần lén che miệng cười, trình độ sử dụng từ ngữ của anh sai be bét.
Bùi Tử Mặc cụp mắt vờ như che
đậy, bàn tay xoa xoa đỉnh đầu Đinh Thần, dẫn cô đến quầy tính tiền.
Sắp Tết, nhà nào nhà nấy đều bận
rộn sắm sửa đồ Tết, trước quầy thu ngân là hai hàng người xếp dài. Bùi Tử Mặc
đẩy xe hàng, vô tình đưa mắt nhìn cảnh tượng xung quanh, anh chợt trông thấy
bóng dáng của một cô gái rất đỗi quen thuộc đứng cạnh hai nhân viên quầy thu
ngân. Gương mặt xinh xắn, mái tóc dài uốn xoăn, khoác chiếc áo măng tô lông cừu
đỏ rực, đang đặt từng món hàng cho thu ngân tính tiền.
Không phải cô ấy, Bùi Tử Mặc thở
phào nhẹ nhõm. Mãi đến tận ngày hôm nay, anh vẫn chẳng thể nào xác định liệu có
phải là cô xuất hiện một lần nữa ngay trước mặt anh hay không, phải chăng cô
vẫn còn để lại sức ảnh hưởng nặng nề tới anh?
“Anh đang nhìn gì vậy?” Đinh Thần
tò mò hỏi. Đôi mắt anh ngơ ngác, thần sắc thẫn thờ.
“Không có gì!” Bùi Tử Mặc mỉm
cười: “Đến lượt chúng ta rồi!” Anh đẩy xe hàng tiến đến phía trước.
Đinh Thần dõi mắt về hướng nhìn
vừa rồi của Bùi Tử Mặc, cô trông thấy một bé gái khoảng chừng hơn hai tuổi
khoác chiếc áo lông vũ màu mận tím đang được một người đàn ông cao to ôm vào
lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn cười vui sướng, miệng đang gặm khoanh bánh quy cầm
chặt trong tay.
Một đứa bé thật đáng yêu, Đinh
Thần cảm thán, có lẽ sinh một đứa bé không phải không tốt, tốt nhất là một bé
gái xinh xắn hệt như Bùi Tử Mặc.
“Về nhà thôi!” Bùi Tử Mặc tay
xách túi mua hàng, tay kia vòng sang ôm lấy Đinh Thần, thoáng chốc cô cảm nhận
niềm hạnh phúc dâng trào.
Về đến nhà, Đinh Thần chui ngay
vào phòng thay đồ. Cô rầu rĩ đứng trước tủ quần áo, lôi toàn bộ lễ phục cùng
váy dạ hội ra để chọn lựa. Kiểu dáng chiếc váy màu đỏ này đã lỗi thời, chiếc
váy xanh kia thì quá quê mùa, chiếc váy đen này lại quá hở hang, mua về nhưng
cô chưa có cơ hội để mặc, cô cũng chẳng rõ bản thân mình vì sao lại quyết định
mua chúng.
“Chiếc váy màu tím kia sẽ tôn làn
da của em!” Bùi Tử Mặc đưa tay lấy chiếc móc áo ngay sau lưng cô.
Đó là bộ lễ phục ngắn dạng ống ôm
ngực, chất vải tơ tằm buông rủ, sắc tím đậm mang lại cảm giác quyến rũ. Phần
ngực áo điểm xuyết đầy cánh hoa mẫu đơn bằng những sợi chỉ tơ vàng óng ánh sặc
sỡ, rực rỡ tráng lệ.