Từ Hy Thái Hậu - Chương 3 phần 06
Tóm lại, bất luận người nào ở vào hạng người nào,
địa vị nào, đều phải có phần đóng góp. Trong buồng the kín đáo Cung thân vương
than phiền với vợ, người duy nhất ông mới dám tỏ bày hết tâm sự. Ông thở dài,
nói: “Ta phải chiều theo ý con rồng cái, nếu ta làm phật lòng nó, rất có thể nó
dám giết hết.” Bà vợ trả lời: “Em nghĩ thấy cũng buồn, giá mình nghèo hèn, sống
trong dân dã, có lẽ lại sướng hơn, được yên thân hơn.”
Nhưng ông đã sinh ra ở nơi lầu son điện ngọc, làm
thân vương, ông phải có bổn phận khác người dân thường.
Cung thân vương phải mất năm năm trời để xây cất
lăng tẩm, phần mất bao nhiêu năm tâm trí, huyết hãn để tạo ra có một ngân khoản
khổng lồ, phần phải lo trang trí trong lăng, đục những tảng đá lớn, chạm trổ
thành những vệ sĩ, các giống vật: Voi, ngựa đứng chầu ở cửa lăng. Những tảng đá
lớn lấy ở cách xa kinh thành một trăm năm mươi ngàn cây số, chuyên chở những
súc đá lớn bằng những chiếc xe lớn sáu bánh phải sáu trăm ngựa, lừa kéo, buộc
vào hai chiếc thừng bện bằng gai rất dày, ở trong cốt bằng dây sắt, mỗi chiếc
thừng dài năm trăm thước. Trên mỗi chiếc xe có viên quản kì cầm một lá cờ lớn
của hoàng triều và bốn tên thái giám ngồi xung quanh. Đi độ nửa giờ, chiếc xe
ngừng lại một lúc rồi lại tiếp tục đi khi nào có hiệu chuông đồng. Một người
lính cưỡi ngựa, cầm cờ đi trước đoàn xe. Năm mươi tảng đá khổng lồ được vận
chuyển như thế, đá về đến công trường đã có thợ đúc đá danh tiếng được lựa chọn
bắt tay ngay vào việc.
Lăng làm toàn bằng đá hoa, ở giữa có một bệ mạ vàng
cẩn ngọc nơi đặt linh sàng. Ở đây, một ngày mùa thu trong sáng, thi hài cố
Hoàng thượng được đặt trong cỗ quan tài làm bằng gỗ trầm hương đánh bóng. Người
ta buộc vào thi hài ông vua đã khô đét những thứ ngọc quý: Hồng ngọc, cẩm
thạch, ngọc bích Ấn Độ, hạt trai, người ta gắn nắp quan tài bằng nhựa thông và
nhựa cây Tây Hà liễu. Hai thứ nhựa này khi đã khô, rắn chắc. Hai bên sườn áo
quan có khắc những chữ Phạn của nhà Phật. Xung quanh linh sàn, bọn thái giám
gắn lên những cành tre những hình nhân bằng lụa, bằng giấy, tượng trưng quân
hầu đi theo Tiên đế về suối vàng. Trong thời cổ xưa, chưa được văn minh, người
ta chôn những người sống cạnh mộ vua để theo hầu nơi chín suối. Bà cố Hoàng
hậu, chị lớn bà Đông cung, thi hài quản đã được mười lăm năm nay trong một ngôi
chùa gần đó, để chờ song táng cùng với cố Hoàng thượng cũng được đem về lăng,
chôn dưới chân cố Hoàng thượng trên một chiếc bệ nhỏ hơn.
Khi các sư sãi đã tụng niệm xong, lưỡng cung kiêm
nhiếp chính và ấu đế sụp xuống lễ trước mộ rồi rút lui. Những ngọn nến được
thắp quanh linh đài, ngọn lửa chập chờn, khi tỏ khi mờ, chiếu vào viên ngọc gắn
ở châu đài và những bức vẽ ở quanh tường... Những cánh cửa đồng được đóng kín
lại, nghi trượng tang lễ trở về cấm thành.
Ngày hôm sau, khi lễ quy lăng đã viên thành, bà Thái
hậu cho công bố một chiếu chỉ, xét về công trạng và sự trung kiên của Cung thân
vương, bao nhiêu lỗi lầm của thân vương được hoàn toàn miễn thứ.
Chiều hôm đó, bà Thái hậu dạo chơi tha thẩn một mình
trong vườn ngự uyển. Ánh chiều như nhuộm hồng trên nền trời. Bà thấy bâng
khuâng trong dạ, bà không có gì thắc mắc, bận lòng đáng phải buồn. Bà đã quen
sống cảnh cô đơn. Sự cao sang, quyền quý tột đỉnh, lầu son gác tía, gấm vóc phủ
phê, bà phải hi sinh tất cả mới tạo ra được, phải trả một giá rất đắt. Dù là
chúa tể thiên hạ, bà vẫn mang tâm hồn một phụ nhân, bà tưởng tượng nghĩ đến một
gia đình nhỏ ấm cúng, người vợ sống cạnh chồng, sinh con đẻ cái, đầy đàn đầy
lũ. Trong khi còn tang chế, thái giám báo tin bà hay. Nhung Lữ sanh con trai.
Mai, vợ Nhung Lữ hạ sanh 3 giờ sáng một đứa trẻ khỏe mạnh, kháu khỉnh. Hôm đó, bà
thấy buồn buồn, mấy lần bà nghĩ đến đứa trẻ mới sanh. Nhung Lữ cũng như mọi
người phải thọ tang, suốt thời kì tang chế, nét mặt không lộ vẻ gì vui. Nghĩa
quân thần, trong khi tang chế, sắc diện phải nghiêm chỉnh là bổn phận của một
thần dân, nhưng chiều hôm đó, nghe tin vợ sanh con trai, liệu sắc diện có thay
đổi, có vui không? Không bao giờ bà có thể biết được.
Bà thủng thẳng dạo bước trên những con đường nhỏ
trong vườn, giữa những hàng cúc nở muộn, đàn chó theo sau. Cũng như mọi lần, bà
lại cương quyết với ý chí sắt đá dập tắt lửa lòng, để tâm trí lo toan việc
nước.
Hai năm sau, một ngày mùa hạ, bà Thái hậu ngự lãm ở
Dương Hải cung một vở tuồng hát bộ. Bà ngó thấy tên thái giám Lý Liên Anh đột
nhiên đứng dậy, loay hoay tìm đường lẩn ra ngoài. Không có một việc gì, dù nhỏ
cũng không qua được mắt bà. Bà ngoắc tay, gọi hắn đến gần.
- Mi định đi đâu? Đang ngồi coi hát, mi bỏ đi như
thế, mi không biết mi vô lễ với người trên mi đang đóng trò trên sân khấu
à?
Lý Liên Anh khẽ tâu:
- Tâu Thái hậu, hạ thần sực nhớ ra một lời hứa với
ấu đế. Hạ thần mải coi hát, suýt quên.
- Hứa gì?
- Tâu Thái hậu, ấu đế không biết nghe ai nói hiện có
một thứ xe ngoại quốc tự động, ấu đế có truyền cho hạ thần đi mua một chiếc. Hạ
thần không biết tìm mua ở đâu? Hạ thần có hỏi tổng quản thái giám… Y nói có một
cửa hàng của ngoại nhân ở con đường gần cổng sứ quán. Hạ thần định đến nơi
đó.
Bà Thái hậu trợn mắt, xếch ngược đôi lông mày,
nói:
- Ta cấm mi không được mua thứ đó.
- Tâu Thái hậu, xin Thái hậu rộng lòng thương cho
phép con, nếu con trái lời ấu đế con sẽ bị đòn.
- Ta sẽ bảo cho hắn biết, ta cấm chỉ không cho con
đồ chơi của ngoại nhân. Ấu đế không còn là một đứa con nít.
- Tâu Thái hậu, chính hạ thần đã nói là đồ chơi, vì
hạ thần không có hi vọng tìm thấy một chiếc xe ma thuật ở trong nước ta.
- Đồ chơi hay không phải đồ chơi, dù sao cũng là một
thứ ngoại lai, ta cấm chỉ. Ngồi xuống.
Lý Liên Anh phải tuân lệnh, ngồi xuống ghế. Vở tuồng
diễn hôm đó, bà Thái hậu mất hết cả hứng thú. Bà trở về cung, ngồi suy nghĩ một
lúc, cho gọi viên tổng quản thái giám.
Mặc dù, tên tổng thái giám, người to béo, nom cao
ráo, hắn liếc mắt táo bạo nhìn bà Thái hậu, bà biết tên này tính nết xấc láo,
hạng vô sỉ. Người ta xì xầm An Đắc Hải không phải chính thực là một tên hoạn
quan, hắn có con ở trong nội thành. Bà không muốn nghe, không muốn biết chuyện
riêng tư của hắn.
Bà đối với hắn rất nghiêm khắc. Bà hỏi:
- Sao mi dám âm mưu với Lý Liên Anh?
An Đắc Hải nói như người đứt hơi:
- Tâu Thái hậu… Hạ thần âm mưu…
- Phải, mi định mua cho con ta một chiếc xe ngoại
lai.
Tên thái giám cố gặng cười.
- Tâu Thái hậu, Thái hậu cho thế là âm mưu? Hạ thần
nghĩ muốn ấu đế ấu có đồ chơi.
- Mi cũng biết ta không muốn người nào cho con ta
những đồ vật ngoại lai. Sao mi làm lạc chí hướng con ta có tư tưởng vọng
ngoại.
Tên thái giám năn nỉ kêu:
- Tâu Thái hậu, hạ thần không có ý đó. Chúng con có
bổn phận phải tuân lệnh Hoàng thượng.
- Không được, nếu ấu đế muốn thứ gì, ta phải xét xem
có hại không đã. Ta đã bảo mi nhiều lần ta không muốn hắn có những tật xấu như
phụ vương hắn xưa kia. Nếu mi đã chiều theo ý muốn về việc này, thì mi sẽ chiều
theo bao nhiêu thứ khác nữa.
-Tâu Thái hậu…
- Thôi cút ngay khuất mắt ta, quân bất trung.
Tên tổng quản thái giám nghe bà nói sợ quá. Đã lâu
hắn được bà Thái hậu sủng ái nhưng lòng quyến cố của chủ đối với tôi tớ không
có gì là vững bền, nó như ánh nắng mùa xuân lúc ban mai. Lòng quyến cố mỗi ngày
một giảm dần cho đến một ngày nào, rất có thể đầu rời khỏi cổ.
Tên thái giám quỳ dưới chân bà khóc nức nở:
- Tâu Thái hậu, tất cả đời con thuộc về Thái hậu.
Lệnh Thái hậu ban xuống con xin triệt để tuân theo.
Bà lấy chân hất hắn ra.
- Cút đi cho khuất mắt ta.
Hắn bò ra ngoài. Khi đến ngoài, hắn vội vàng đến cầu
cứu một người có thể làm bà Thái hậu nguôi giận. Người đó là Nhung Lữ. Nhung Lữ
lúc đó đang nghiên cứu những phúc trình để ngày mai đệ nạp lên ngai rồng. Nhung
Lữ tiếp tên thái giám và hứa sẽ giúp hắn nói với bà Thái hậu nhưng với điều
kiện từ nay không quá nuông chiều, dễ dãi với ấu đế.
Hôm đó, Nhung Lữ ở rất lâu trong thư phòng, cô vợ
trẻ đến nhìn trộm qua bức rèm, không dám hỏi han vì thấy nét mặt chồng rất
nghiêm nghị. Người thiếu phụ đáng thương này cũng tự biết không chiếm trọn trái
tim của chồng, chồng thương yêu được phần nào hay phần ấy, nàng bao giờ cũng
rất lịch sự, chiều chuộng chồng. Nàng cảm thấy, không gần gũi chồng mặc dù ở
cạnh chồng, đêm nằm trong vòng tay chồng. Tuy thế, nàng không lo lắng gì, vì
chồng đối với nàng rất tốt. Nhưng dù sao nàng vẫn cảm thấy nàng không với tới
được chồng vì cảm thấy như cách xa cả một bãi sa mạc.
Thời giờ trôi qua, đêm đã khuya, cô vợ nóng ruột
thấy chồng ngồi mãi không đi ngủ. Cô rón rén đến gần chồng, sẽ sàng đặt bàn tay
lên vai chồng, cô nói:
- Trời gần sáng, anh vẫn chưa đi nằm?
Chồng giật mình quay lại, nét mặt bơ phờ. Nàng âu
yếm quàng tay qua cổ chồng, nói:
- Em xem anh có điều gì phiền não, nếu anh có điều
gì lo lắng xin cho em biết với.
Chồng lấy vẻ tự nhiên trả lời:
- Ồ, những chuyện cũ xưa, nhưng vấn đề không bao giờ
giải tỏa được, không cần phải để ý suy nghĩ. Thôi, đi ngủ.
Hai vợ chồng sánh vai cùng đi, đến cửa buồng ngủ,
chồng vừa nghĩ sực ra, bảo vợ:
- Em có bầu lần này có thấy dễ chịu như lần trước
không?
- Cám ơn anh, dễ chịu.
Chồng mỉm cười nói thêm:
- Chắc lần này em sinh con gái. Anh nghe người ta
thường nói, có bầu con trai nặng nề, khó nhọc hơn con gái.
- Em sanh con gái anh có buồn không?
- Không, nếu con giống em.
Chồng khẽ nghiêng đầu chào rồi về phòng ngủ.
Ngày mai, khi chiếc “lậu khắc” chỉ ba giờ quá trưa,
thái giám Lý Liên Anh vào tâu bà Thái hậu, viên quân cơ Nhung Lữ đứng chờ ngoài
cửa, nếu Thái hậu xét giờ này có tiện cho phép y được vào bệ kiến.
Bà trả lời.
- Giờ nào tiếp người anh họ ta chẳng được. Mi ra mời
ông vào.
Một lát sau, Nhung Lữ vào điện triều kiến, bà Thái hậu
ngồi chờ sẵn trên ngai. Bà ra hiệu, bảo tên thái giám lui ra ngoài. Bà bảo
Nhung Lữ không phải quỳ, ra ngồi ở cạnh ngai. Bà nói:
- Đối với tôi, xin anh không cần phải giữ lễ. Anh
cũng biết, tuy hiện nay tôi là Hoàng Thái hậu, anh cũng đã biết tôi khi tôi còn
nhỏ, còn là con gái.
Gian điện rộng lớn, bà nói nhỏ, giọng dịu dàng êm ái
không ai có thể nghe thấy. Mặc dù Nhung Lữ vẫn sợ có người rình mò nghe trộm,
không dám nói gì, chỉ ngước mắt nhìn bà một lúc lâu, lấy bàn tay mặt che
mồm.
- Bỏ tay xuống anh.
Nhung Lữ bỏ bàn tay xuống, bà thấy hắn cắn chặt hai
môi, bà nói:
- Răng anh trắng và chắc như răng cọp, anh đừng cắn
môi, tội nghiệp cho đôi môi.
Nhung Lữ quay mặt nhìn chỗ khác.
- Tôi đến đây để tâu với Thái hậu về ấu đế.
Đó là một mánh khóe của Nhung Lữ để đánh lạc hướng
bà Thái hậu. Bà nghĩ ngay đến con không nghĩ gì đến chuyện khác. Bà hỏi:
- Hắn làm sao?
Nhung Lữ thấy nhẹ nhõm, thoát được lúc nào hay lúc
đó, chiếc dây tình ái như ràng buộc giữa hai người không bao giờ thôi. Hắn
nói:
- Tôi rất lo buồn về vấn đề giáo huấn ấu đế. Gần bọn
thái giám, ấu đế dễ bị tập nhiễm tính nết xấu xa, hư hỏng. Thái hậu đã biết cố
tiên vương bị tai hại vì những chuyện tồi bại. Vấn đề giáo dục của ấu đế phải
để ý săn sóc từ bây giờ, không sợ trễ quá.
Bà nghe, đỏ mặt, không nói gì. Một lúc sau bà bình
tĩnh trả lời:
- Ấu đế thiếu sự trông nom săn sóc của người cha.
Tôi rất mừng thấy anh để ý về vấn đề giáo dục hắn như một người cha. Tôi rất lo
ngại nhưng không biết làm thế nào, vì tôi là một người đàn bà. Tôi không thể
nói ra, bảo hắn những chuyện mà tôi không muốn nghĩ, muốn biết tới. Đó là công
việc thuộc phạm vi người đàn ông.
- Cũng vì thế, hôm nay tôi đến đây để bàn với Thái
hậu về chuyện đó. Ý tôi nên lo vợ cho ấu đế, càng sớm chừng nào tốt chừng ấy.
Để cho hắn tùy ý lựa chọn một người vợ với sự chấp thuận của Thái hậu. Ấu đế
lấy vợ sớm hơn hai năm, nghĩa là năm mười sáu tuổi. Tôi nghĩ ấu đế lập Hoàng
hậu sẽ tránh khỏi bị tập nhiễm thói xấu, nết hư.
- Sao anh biết?
Nhung Lữ trả lời cộc lốc:
- Tôi biết.
Hắn không nói gì thêm. Khi bà để ý nhìn, hắn quay
đầu nhìn chỗ khác.
Bà thở dài, anh chàng này giữ đúng lề lối, cương vị
không sao dụ dỗ, mơn trớn được.
- Thôi được, tôi theo lời anh khuyên nhủ. Bây giờ
cho tập hợp các thiếu nữ sửa soạn như tôi hồi nào. Ngày giờ đi chóng thật. Lúc
này, với cương vị Hoàng Thái hậu tôi đứng lên lựa chọn. Anh còn nhớ không nhỉ,
cố Hoàng Thái hậu ngày xưa không ưa gì tôi.
- Thái hậu đã chinh phục bà ta như đã chinh phục tất
cả mọi người.
Hắn khẽ nói, đầu ngoảnh đi không quay về bà.
Bà mỉm cười, đôi môi đỏ run run, bà muốn chọc ghẹo
chơi song bà lại thôi, lại lấy vẻ bệ vệ của địa vị Hoàng Thái hậu:
- Được rồi, cứ đúng như thế. Cám ơn lời bàn, khuyên
nhủ của anh.
Bà nói to, giọng rõ ràng, An Đắc Hải đến gần nghe
thấy, Nhung Lữ đứng dậy, cúi rạp người chào. Bà Thái hậu khẽ nghiêng đầu đáp
lễ, Nhung Lữ đi ra.
Tên tổng quản thái giám trong lòng bồn chồn, lo
lắng. Hắn tưởng địa vị của hắn vững như ngai rồng nhưng không thể nào rung lay.
Các vua chúa, hết ông này đến ông khác, nhưng thái giám còn mãi nhất là tổng
quản thái giám. Đột nhiên bà Thái hậu lại giận hờn hắn. Trong lòng hắn vô cùng
bối rối, hắn muốn ra khỏi cấm thành, hắn như bị nhốt suốt cả đời ở đây.
Hắn lẩm bẩm nói một mình “Suốt đời ta như bị nhốt
trong này, không biết bên kia bức tường thành, thế giới ở ngoài ra sao?”. Hắn
như sực nhớ một mộng ước xa xưa, đánh liều đến xin trình diện trước bà Thái
hậu.
- Tâu Thái hậu, hạ thần cũng tự biết một thái giám
đi ra khỏi kinh thành là trái với lề lối của triều đường. Nhưng từ nhỏ hạ thần
vẫn có mộng ước được đi chơi thuyền trên con sông lớn để ngắm giang sơn cẩm tú
của nước ta. Hạ thần đến xin Thái hậu cho phép hạ thần đươc đi du lịch một lần
trong ít lâu rồi hạ thần sẽ trở về.
Bà Thái hậu ngồi yên nghe lời thỉnh nguyện của tên
thái giám. Bà biết các thân vương, các quan trong triều, các thể nữ vẫn công
kích sau lưng bà những ân huệ mà bà ban phát cho bọn thái giám. Lịch sử cũng
ghi chép dưới thời ông vua nào các thái giám được biệt đãi nhất. Đó là dưới
thời Hoàng đế Phúc Linh cách đây hai trăm năm mươi năm. Ông vua này thích đọc
sách, ngồi thiền, sống cảnh tu hành, để mặc cho bọn thái giám muốn làm gì trong
cung tùy ý. Có biết đâu bao nhiêu việc hư hỏng cũng vì bọn này.
Một hôm, Cung thân vương không nói câu nào, đưa một
cuốn sách có ghi chép những sự tệ hại của bọn thái giám dưới đời vua Phúc Linh.
Bà Thái hậu đọc cuốn sách đó, trong lòng giận lắm, đọc xong lẳng lặng trao trả
Cung thân vương, không một lời bình phẩm, nhìn thân vương với con mắt nghiêm
khắc.
Bà suy nghĩ thái độ của bà đối với bọn hoạn quan, bà
dùng bọn này để do thám, tên nào làm được việc bà thưởng rất hậu. Bà đối đãi
với An Đắc Hải rất rộng rãi, không những vì hắn rất trung thành, lại có mẽ
người đóng trò kép hát rất tài tình, đàn hát giỏi.
Bà nghĩ, tự bào chữa, nếu che chở bọn thái giám
nhiều cái phải bỏ qua làm ngơ, vì một người đàn bà lên cầm quyền bính không thể
tin cậy vào ai. Bà cần có bọn đó, dùng để do thám những người nghịch với bà,
phá những mưu đồ của họ có hại cho bà.
- Mi làm phiền ta quá. Nếu ta cho phép mi ra ngoài
thành chơi, người ta sẽ dị nghị ta, cho ta vi phạm luật lệ quốc gia, lề lối của
triều đường.
Tên thái giám thở dài rất não nuột. Hắn năn
nỉ:
- Con đã hi sinh cả đời con, con tự hủy hoại thân
thể, để không vợ không con, nay con như bị nhốt trong bốn bức tường thành cho
đến khi già, khi chết.
Hắn còn ít tuổi, đáng lí hãy còn trong tuổi thanh
niên, tráng kiện, tuấn tú, song vì chơi bời trác táng, nên người đã như già
trước tuổi, xung quanh mồm đã in vết nhăn, hai má phinh phính, không còn là
trai trẻ nhanh nhẹn. Bà Thái hậu mến hắn vì giọng nói của hắn, êm dịu, nói năng
rành rẽ gọn gàng, dáng dấp đường hoàng.
Bà Thái hậu cũng tự biết bà có thiệc cảm với tên
thái giám này, không những hắn có mẽ người, biết ăn nói mà nhất hắn rất mực
trung thành, những lúc bà lo nghĩ ưu sầu, hắn cố tìm cách giải khuây, làm bà
phấn khởi.
Bà Thái hậu ngồi lần mần ngắm chiếc tháp móng tay
bằng vàng ở ngón tay út, bà thủng thẳng nói giọng như mơ màng:
- Ta có thể cắt cử mi đi thanh tra cơ sở dệt thảm của
hoàng triều. Ta có đặt làm mấy tấm thảm đặc biệt dùng trong lễ thành hôn của
con ta. Tuy đã hết sức dặn bảo cách thức làm song ta vẫn ngại người ta nhầm
lẫn. Ta nhớ một lần bọn thợ dệt ở đó gửi lên những tấm vóc, màu vàng nhạt quá,
không đúng màu sắc của hoàng triều. Mi đi Nam Kinh bảo họ màu vàng phải thứ
vàng sẫm, vàng tươi, màu lam đừng làm lạt quá. Mi cũng biết màu lam sáng là màu
ta ưa chuộng nhất.
Bà đã lấy quyết nghị, khi đã quyết nghị bà không do
dự, cho thi hành và đối phó với búa rìu của dư luận.
Vài hôm sau, tên tổng quản thái giám đi Nam Kinh với
một đội quân hộ tống. Đội quân hộ tống hùng hậu gồm sáu chiếc thuyền cắm cờ xí
hoàng triều. Trên chiếc thuyền có tên thái giám treo huy hiệu long kì.
Tên thái giám lộng hành, hống hách, chơi bời trác
táng không coi ai ra gì, dâm dật, làm nhiều điều càn rỡ, các quan miền duyên hà
hắn đi ngang qua vô cùng tức giận. Cung thân vương nhận được công văn mật,
tường trình về thái độ của tên thái giám. Ông vô cùng phẫn nộ, dựa vào thế lực
của bà Đông cung xin bà kí vào tờ sắc chỉ, kết án tử hình tên thái giám hống
hách, bất lương, vô sỉ.
Được tin tên thái giám bị hành quyết bà Thái hậu vô
cùng buồn bã, thương tiếc một tên đầy tớ trung thành với bà. Bà bị đau trong
bốn hôm, bà mất ăn, mất ngủ, vô cùng tức giận bà Đông cung, nhất là Cung thân
vương.
Bà kêu lên:
- Hắn đã biến cái con chuột nhắt thành một con sư tử
cái.
Mấy hôm sau, bà có ý định đem Cung thân vương ra
hành quyết.
Lý Liên Anh thấy ý định đó sợ hết hồn, vội vàng nhật
báo cho Nhung Lữ biết.
Nhung Lữ tất tưởi đến ngay cung bà Thái hậu. Đến
thềm phòng ngủ của bà, thấy các rèm buông kín, bà nằm vật vã trên giường. Với
một giọng lạnh lùng, cứng rắn, Nhung Lữ nói:
- Nếu bà còn nghĩ đến ngai vàng, xin bà đừng làm gì
hết. Bà nên dậy, lo công việc như thường lệ. An Đắc Hải là một tên thái giám vô
hại, bà nuông chiều nó quá, nó ỷ lại làm nhiều điều xằng bậy, càn rỡ. Như thế
bà đã vi phạm luật lệ và tục lệ của triều đường.
Bà chấp nhận sự chỉ trích, phán đoán hợp lí đó, song
bà cũng tự bênh vực. Bà nói:
- Anh cũng biết tôi phải dung túng bọn đó, ở trong
này tôi sống cô đơn... Một người đàn bà lẻ loi chiếc bóng, sống thui
thủi…
Nhung Lữ chỉ nói:
- Tâu Thái hậu…
Rồi rảo bước ra ngay.
Bà nghe lời ngồi dậy, tắm rửa, thay quần áo, ăn uống
chút ít. Các thể nữ, a hoàn xúm lại hầu hạ, người nào cũng lặng thinh, không ai
dám nói một câu. Bà Thái hậu đi chậm chạp, dáng điệu mệt mỏi đến thư viện. Bà
ngồi luôn suốt mấy tiếng đồng hồ, nghiên cứu các tờ phúc trình ở các nơi gởi
đến để trên bàn làm việc. Gần chiều bà gọi Lý Liên Anh đến bảo:
- Từ nay trở đi, mi làm tổng thái giám, thân mạng và
công việc của mi tùy thuộc vào sự tuyệt đối trung thành, ngẩng đầu lên thề một
lòng, một dạ phục vụ bà.
Từ hôm đó bà Thái hậu không còn tỏ ý căm thù Cung
thân vương, thái độ bà vẫn như thường, tiếp nhận công việc của thân vương. Tuy
vậy trong lòng bà ghét lắm, chờ một dịp nào thuận tiện bà sẽ triệt hạ cái tính
ngông nghênh kiêu ngạo của hắn.
Mặc dù trong nước gặp hồi nhiễu nhương hỗn loạn,
công việc đa đoan, bà Thái hậu vẫn không quên lời khuyên nhủ của Nhung Lữ, lập
Hoàng hậu cho ấu đế. Bà càng suy nghĩ thấy việc đó rất hợp với thâm ý của
bà.
Con bà giống cả tinh thần lẫn thể chất, nhưng con bà
cũng làm bà rất buồn lòng, nỗi lòng không thể thộ lộ với ai, cả với tác giả của
người con, bà sợ lỡ lộ chuyện. Con bà từ khi còn nhỏ, đã thích bà Đông cung với
đồng bọn hơn mẹ ruột. Thường thường bà thấy con bà ở bên bà Từ An.
Tính bà tự cao tự đại, nên cho đó là một việc tầm
thường, tuy bề ngoài bà không lộ một vẻ gì thắc mắc hay khiển trách về việc đó,
nhưng trong thâm tâm bà lấy làm lạ, sao con bà lại quyến luyến người khác hơn
mẹ. Bà tha thiết yêu con, không muốn hỏi han gì con, tính tự cao, không muốn hạ
mình nói hết tâm tư với thân vương Cung hay Nhung Lữ. Bà cũng chẳng cần phải hỏi,
trong thâm tâm bà cũng biết tại sao con bà hay la cà ở bên dinh bà Đông cung,
chỉ đến thăm mẹ khi nào có cho gọi đến. Con cái ở độ tuổi mới lớn thường làm mẹ
khổ tâm, bực mình. Nhiều lúc mẹ không thể chiều theo ý con, bà cố rèn nắn con
sau này thành một người hiểu biết, một người hữu ích hay hơn nữa một vị anh
quân, minh chúa. Bà Đông cung lại khác hẳn, không chịu dạy dỗ lại còn ý nuông
chiều, cậu nhỏ muốn gì bà chiều theo, vì bà hoàn toàn không có trách
nhiệm.
Bà Thái hậu thấy bà Đông cung có ý làm hư hỏng con
bà, bà giận bầm gan, tím ruột. Rất có thể bà Đông cung đã lén lút cho mua chiếc
đồ chơi ngoại lai, giấu kín trong cung để cho con bà chơi mà bà không biết.
Chuyện này có thể lắm, không còn hồ nghi gì nữa, vì mỗi buổi sáng, sau khi bãi
triều, con bà có vẻ vội vàng làm cho xong việc mấy thể thức về lễ nghi ở triều
đường muốn đi ngay chỗ khác. Bà Thái hậu để ý giữ con ở lại, đưa vào trong văn
phòng ở thư viện, kiểm điểm, phê phán lại những sớ tấu, các triều thần trình
bày lúc thiết triều. Bà thấy con bà lơ đãng không để ý vào công việc. Bà khiển
trách, cậu nhỏ hét lên:
- Thế ra, ngày nào mấy anh già lẩm bẩm nói gì trong
chòm râu, con phải để tai nghe và thuộc lòng sao?
Thấy con ăn nói hổn xược, bà giận quá dang tay tát
con mấy cái thật mạnh. Cậu nhỏ không nói gì, giương to hai mắt đẫm lệ nhìn mẹ,
quay người định đi ra. Cậu định sang dinh bà Đông cung, ở đấy hắn được dỗ dành
nuông chiều. Chắc chắn bà Đông cung sẽ nói với cậu nhỏ tính nết cục cằn, hung
bạo của người em họ, tính đó đã phát hiện từ khi còn nhỏ.
Thấy đứa con độc nhất, cứng đầu cứng cổ khó dạy, bà
Thái hậu nghĩ tủi thân, nghẹn ngào khóc. Bà thật khó nghĩ nếu chiều theo ý con,
con sẽ hư hỏng, mà cho vào khuôn vào phép, theo lề lối, con sẽ oán hận căm thù
bà, tình mẹ con sẽ phai nhạt dần. Một mẹ một con, vấn đề thật nan xử. Con bà
không đem lại nguồn vui như bà mong muốn. Bà đã tận tâm vì con, bà đã cố gắng
giữ gìn giang sơn nguyên vẹn để trao lại cho con lên trị vì.