Âm mưu nơi công sở - Chương 17 - 18
Chương
17. Một đứa trẻ xa lạ
Tô Duyệt Duyệt đang định trách móc
hành động bộc phát của Doanh Thiệu Kiệt nhưng anh ta giống như người điên, đã quên
mất cô gái ở phía sau xe, cũng quên mất Bồn tắm nhỏ đang run rẩy sợ hãi nhìn mình,
chỉ chú ý khởi động xe và vào số. Chiếc xe nhanh chóng tăng tốc, bảy mươi, tám mươi,
tám mươi lăm, chín mươi...
Kim chỉ tốc tộ tăng lên một cách
chóng mặt, đã vượt quá tốc độ cho phép chạy trên đường phố, chiếc xe Polo màu đen
lạng lách đánh võng hết bên này sang bên kia, Tô Duyệt Duyệt nắm chặt tay vịn không
rời, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
“Chậm lại, muốn chết à, chậm lại
đi!” Thấy chiếc xe cứ vun vút lao qua hết xe này đến xe khác, chạm sát sạt xe bên
cạnh, Tô Duyệt Duyệt run sợ hét lên nhưng Doanh Thiệu Kiệt không thèm để tâm, chỉ
nhìn thẳng phía trước, tiếp tục lướt đi vèo vèo với tốc độ chóng mặt.
Thao Thao.
Rốt cuộc là ai đã khiến một người
điềm tĩnh như anh ta phát điên, phát cuồng đến vậy, Tô Duyệt Duyệt chẳng nghĩ được
gì, chỉ biết mình càng hét đi chậm lại, anh ta càng phóng nhanh hơn, mãi tới nửa
giờ sau, chiếc xe mới rẽ vào một con đường nhỏ, tiến vào sân của đồn công an.
Tô Duyệt Duyệt ngạc nhiên sững sờ,
tuy hai chữ “công an” to tướng lướt qua trước mặt, nhưng chỉ đến khi chiếc xe đỗ
xịch lại một chỗ cách Quốc huy không xa, cô mới thực sự tin rằng mình đang ở trong
sân của đồn công an.
“Rầm...”
Doanh Thiệu Kiệt chẳng nói lời nào
với Tô Duyệt Duyệt, cứ thế bước ra khỏi xe đóng cánh cửa lại, Bồn tắm nhỏ ư ử mấy
tiếng trong cổ họng, nem nép nhìn ra phía ngoài qua cửa kính.
“Đáng ghét!”
Tô Duyệt Duyệt nhìn theo anh ta,
lẩm bẩm chửi rủa, đối với cô, cho dù xảy ra chuyện gì thì con người ta cũng vẫn
có khả năng kiểm soát, đàn ông càng nên như vậy mới phải, đằng này Doanh Thiệu Kiệt
đã lái xe lạng lách vi phạm luật giao thông, lại còn còn vô cùng mất lịch sự.
“Bồn tắm nhỏ, em không sao chứ?”
Tô Duyệt Duyệt nhoài người lên ghế
trên, ôm lấy Bồn tắm nhỏ đang run rẩy sợ hãi, xoa xoa đầu nó, nói: “Lần sau nếu
anh ta còn đối xử thô lỗ với chúng ta như vậy, em cứ ị một bãi vào chỗ anh ta cho
anh ta tức chết đi.”
Bồn tắm nhỏ “gâu gâu” mấy tiếng,
rồi thu người lọt thỏm trong lòng Tô Duyệt Duyệt, Tô Duyệt Duyệt cũng bắt đầu lo
lắng cho người đàn ông kia, không phải anh ta đã gặp chuyện gì chứ?
Ôm Bồn tắm nhỏ trên tay, Tô Duyệt
Duyệt bước ra khỏi xe, đột nhiên, một chiếc xe BMW lướt đến, đỗ xịch ngay bên cạnh
chiếc Polo, chiếc xe BMW này hoàn toàn che khuất chiếc Polo nhỏ bé. Từ trên xe,
một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi bước xuống, anh ta mặc com lê, trông tràn
đầy sức sống, toàn thân tỏa ra mùi nước hoa nhè nhẹ.
“Tôi đến rồi.”
Người đàn ông đeo tai nghe bluetooth,
nói rất điềm đạm, Tô Duyệt Duyệt khẽ liếc nhìn rồi từ từ tiến về căn phòng phía
tây mà lúc nãy Doanh Thiệu Kiệt đi tới, ngay sau đó cô nghe thấy phía sau có tiếng
bước chân, Tô Duyệt Duyệt nghĩ thầm, chắc người đàn ông kia cũng đang đi về phía
căn phòng phía tây?
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì cô nghe
thấy tiếng Doanh Thiệu Kiệt vọng lại từ phía hành lang: “Tôi sẽ đưa Thao Thao về.”
“Thiệu Kiệt, cậu bình tĩnh một chút,
cậu không phải người giám hộ pháp lý của Thao Thao, cậu không thể làm như vậy.”
“Tại sao không thể?! Anh ta đã từng
làm tròn trách nhiệm của một người bố chưa?! Chưa từng!”
Tô Duyệt Duyệt đi về phía căn phòng
phát ra tiếng nói oang oang của Doanh Thiệu Kiệt, còn Bồn tắm nhỏ lại bị tiếng quát
tháo ấy làm cho sợ hãi, cúi đầu cụp tai. Tô Duyệt Duyệt thầm nghĩ tại sao lúc này
anh ta lại không bị nói lắp, ngược lại còn liên miệng nhắc tới Thao Thao, lẽ nào
Thao Thao là một đứa trẻ?
“Doanh Thiệu Kiệt, Thao Thao là
con trai tôi, mong cậu hãy biết rõ vị trí của mình.”
Đột nhiên, người đàn ông ở phía
sau Tô Duyệt Duyệt vượt qua cô, bước vào văn phòng, chẳng ai để ý đến Tô Duyệt Duyệt,
cô cũng đi sau người đàn ông đó vào phòng. Căn phòng quét vôi màu xanh nhạt khiến
người ta có cảm giác lạnh lẽo, Tô Duyệt Duyệt cảm thấy không được thoải mái, song
cảm giác này đã nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự hiếu kỳ trước màn tranh
cãi nảy lửa của hai người đàn ông trước mặt.
“Vu Phong này, anh... anh đã làm
tròn trách nhiệm của một người bố chưa?” Vẻ lịch sự, nho nhã vốn có của Doanh Thiệu
Kiệt đã hoàn toàn biến mất, quay người lại, chẳng nói chẳng rằng, túm chặt lấy cổ
áo của người đàn ông mà anh ta gọi là Vu Phong kia, giận dữ quát lớn.
Vu Phong mặt mày lạnh tanh, gỡ tay
Doanh Thiệu Kiệt ra, quay sang nói với anh công an đang khuyên can hai người: “Hứa
Dương, lúc nào Thao Thao có thể trở về? Con tôi đã phải chịu khổ ở đó rồi, đừng
bắt cháu đi tàu hỏa, hãy để cháu đi máy bay, tôi sẽ chịu mọi chi phí.”
“Vu Phong à, chuyện này còn phải
đợi phía công an địa phương sắp xếp.”
Anh công an tên Hứa Dương kéo Doanh
Thiệu Kiệt sang một bên, còn mình đứng ở giữa hai người đàn ông đang cãi lộn, nói
với Vu Phong. Vu Phong chau mày, “ừ” một tiếng, nhưng Doanh Thiệu Kiệt không chịu
để yên, lập tức nói: “Hứa Dương, hôm nay tôi sẽ đi đón Thao Thao.”
“Thiệu Kiệt, tất cả mọi việc đều
phải làm theo trình tự, cậu không thể chỉ biết đến mình như vậy.”
“Các người đi mà làm theo trình
tự của các người, Thao Thao đi tàu hỏa thì tôi sẽ đi tàu hỏa, Thao Thao đi máy bay,
tôi sẽ đi máy bay.” Hứa Dương còn đang nói, Doanh Thiệu Kiệt đã vội ngắt lời. Trong
lòng anh, Thao Thao chiếm một vị trí cực kỳ quan trọng, vì sự việc năm đó khiến
anh luôn cảm thấy ăn năn, day dứt, giờ đây anh phải có trách nhiệm với đứa trẻ này,
anh cần phải bảo vệ đứa trẻ để bù lại những tổn thương đã gây ra cho nó.
“Thiệu Kiệt,
nếu muốn Thao Thao trở về bình an, cậu không thể làm việc hồ đồ như vậy. Hơn nữa,
lúc nãy tôi đã nói rồi, tất cả mọi thủ tục cần phải có người giám hộ pháp lý, vì
vậy việc này nhất định phải do Vu Phong ký tên xác nhận.”
“Tôi là cậu của Thao Thao, tôi có
quyền này! Còn anh, từ khi Thao Thao sinh ra đến nay, anh chưa lúc nào làm tròn
nghĩa vụ của một người bố!” Doanh Thiệu Kiệt bất chấp tất cả, đẩy Hứa Dương ra,
mắng chửi Vu Phong thậm tệ, từng câu từng chữ đều sắc bén, gãy gọn thu hút sự chú
ý của những người xung quanh, vì thế khi thấy hai người bước ra từ phòng đối diện,
mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ. Đứng đằng sau Doanh Thiệu Kiệt một đoạn không
xa, cô gái ôm chú chó trên tay nhìn người đàn ông phía trước cười khẩy một cái.
Bộ dạng mắng chửi của anh ta thật hung dữ, lời nói đanh thép, hoàn toàn trái ngược
với vẻ lắp ba lắp bắp thường ngày.
Anh ta là cậu của Thao Thao, có
nghĩa Thao Thao chính là con của chị gái anh ta, vậy chị gái anh ta đâu? Tô Duyệt
Duyệt vừa ôm Bồn tắm nhỏ vừa nghĩ, nhưng suy nghĩ mới chỉ thoáng qua lập tức đã
lại giật nảy mình bởi tiếng mắng trả ầm ầm của Vu Phong: “Doanh Thiệu Kiệt, cậu
nên biết điều một chút! Lần đó nếu không phải tại cậu, Thao Thao liệu có bị bắt
cóc bán đi hay không? Đúng vậy, tôi đã ly hôn với chị gái cậu nhưng tôi vẫn là người
có quyền giám hộ! Chị gái cậu đã qua đời, tôi chính là người giám hộ duy nhất của
Thao Thao!”
“Anh!”
Doanh Thiệu Kiệt bước lên, đẩy Hứa
Dương sang bên, giơ nắm đấm về phía Vu Phong, tuy nhiên dù gì Hứa Dương cũng là
công an, chỉ chớp mắt đã giữ chặt Doanh Thiệu Kiệt - người cao hơn mình hẳn nửa
cái đầu, lôi anh ta về chỗ cũ, quát lớn: “Cậu định làm gì thế?!”
“Không có
tôi và chị gái cậu, liệu cậu có tiền học đại học không? Bây giờ còn dám mắng tôi
nữa! Cậu có tư cách gì mắng tôi? Không làm tròn trách nhiệm của người bố, con trai
tôi bị bọn buôn người bắt đi, là ai đã khiến nó bị như vậy?”
Vu Phong chỉnh lại cổ áo, vẻ mặt
lạnh tanh. Doanh Thiệu Kiệt đứng chết trân như khúc gỗ, mình đã từng cùng anh ta
ngồi chung một bàn, ăn chung một mâm do cùng một người phụ nữ nấu, anh ta đã từng
chu cấp tiền bạc cho mình ăn học, anh ta đã từng vỗ vai mình dạy cách sống sao cho
đàng hoàng, có trách nhiệm của một người đàn ông. Vậy mà, quá khứ đã qua lại trở
thành hiện thực đau xót, người đàn ông phong thái đạo mạo kia và mình chính là hai
người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời chị nhưng cũng hủy hoại hạnh phúc cả
đời của chị, thậm chí, cả tính mạng của chị.
Bầu không khí căng thẳng bỗng nhiên
dịu lại, ánh mắt hung dữ nảy lửa vừa rồi như thể bị phủ lên một tầng khói mỏng.
Chị gái, chị gái ruột của anh, đúng vậy, đâu đó trong đầu anh bỗng thấp thoáng hiện
ra nụ cười ấm áp của chị và cả dáng người xanh xao tiều tụy của chị.
Vu Phong.
Thao Thao.
Chị đã mất đi tình yêu của mình.
Chị đã mất đi đứa con trai của mình.
Gia đình tan nát, đổ vỡ ngay trước
mắt chị, chị đã không thể chịu nổi, mắc bệnh ngày một nặng, có lẽ mọi gửi gắm của
một người đều đã tan biến vào hư không, chị từ từ rơi vào vòng xoáy trống rỗng vô
biên, không ai giúp đỡ, cho đến khi vòng xoáy đó nuốt chửng cả người chị.
“Chị...”
Anh nghẹn ngào gọi một tiếng, cánh
mũi hơi đỏ, mọi chuyện trong quá khứ bỗng chốc ùa về giống như những mũi kim đâm
vào tim buốt nhói. Hứa Dương vốn đang khuyên can, thấy Vu Phong nhắc lại chuyện
cũ, vội khuyên anh ta đừng nên nghĩ ngợi nhiều, có điều thật không ngờ, người đàn
ông trước mặt đã sải bước ra khỏi đồn công an mà không nói một lời nào, chỉ nghe
thấy tiếng bước chân ngày một xa khuất khỏi hành lang. Tô Duyệt Duyệt một tay ôm
Bồn tắm nhỏ, một tay gỡ kính, cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm
thấy Doanh Thiệu Kiệt đang phải gánh chịu nỗi đau đớn, dằn vặt do chính mình gây
ra. Vừa nghĩ cô vừa chạy theo anh. Lúc này Hứa Dương mới chú ý tới cô gái đi cùng
Doanh Thiệu Kiệt, có điều chưa nhìn rõ mặt cô gái đó thì đã thấy trước mặt còn trơ
lại một mình Vu Phong.
Chương
18. Chuyến đi Bắc Kinh bất ngờ
Khi Tô Duyệt Duyệt chạy ra ngoài,
sự căng thẳng đã giảm bớt đi nhiều, mặc dù chiếc xe Polo màu đen bị chiếc BMW che
khuất nhưng từ vị trí chéo này cô vẫn có thể nhìn thấy đầu xe.
“May mà chưa đi.”
Tô Duyệt Duyệt thở dài một tiếng,
vội vã sải bước đi tới. Doanh Thiệu Kiệt đã ngồi yên lặng trong xe, có điều hai
mắt đều nhắm lại, ngay cả khi Tô Duyệt Duyệt leo lên xe, ngồi ở ghế bên cạnh, anh
cũng vẫn nhắm mắt, ngả đầu ra sau.
Tô Duyệt Duyệt liếc nhìn Doanh Thiệu
Kiệt, cẩn thận đặt Bồn tắm nhỏ xuống băng ghế sau rồi nhẹ nhàng hỏi: “Anh không
sao chứ?”
Doanh Thiệu Kiệt không trả lời.
Cô mím môi, biết ý ngồi lặng im
bên cạnh, trong sách từng nói, nam giới cũng có cảm xúc giống nữ giới, lúc này tốt
nhất không nên làm phiền, tránh không để anh ta bị kích động.
“Đừng xem tôi chỉ là một con cừu,
sự thông minh của loài cừu thật khó tưởng tượng, trời có cao tới đâu, tình cảm cũng
vô cùng dạt dào...” Đột nhiên, chuông điện thoại của Tô Duyệt Duyệt
vang lên.
“Shelly?” Tô Duyệt Duyệt ngạc nhiên,
hôm nay là cuối tuần, Shelly gọi điện đến lẽ nào lại muốn mình làm thêm? Thôi kệ
đi, cứ nghe điện thoại rồi tính sau. Khi Tô Duyệt Duyệt còn làm ở doanh nghiệp tư
nhân, cô cũng thường xuyên phải làm thêm nên cũng đã quen với việc này, chỉ có điều
lúc này Shelly gọi điện đến bảo làm thêm thì thật không thích hợp chút nào.
“Sue.”
Vừa bấm nút nghe đã thấy Shelly
réo tên mình, chưa kịp chào hỏi cô ta một tiếng thì Shelly đã nói ngay vào chủ để
chính: “Đồng nghiệp Emma ở trụ sở văn phòng Bắc Kinh của chúng ta từ chức rồi, cô
ta là nhân viên lâu năm, xin nghỉ phép quá nhiều nên thời gian bàn giao công việc
đáng lẽ là một tháng nay chỉ gói gọn trong một tuần, bộ phận Nhân sự vẫn chưa tuyển
được người, Kevin cũng bận không có thời gian tới gặp cô ta, cô sẽ đi Bắc Kinh một
tuần để nhận bàn giao công việc...”
Shelly chưa nói xong, Tô Duyệt Duyệt
đã đoán ra vấn đề, Shelly muốn mình tới đó nhận việc nhưng mình vừa chân ướt chân
ráo vào JSCT, sao có thể đi nhận bàn giao công việc chứ, người đồng nghiệp tên Emma
đó mặt mũi thế nào, ăn nói ra sao mình đều không biết, bảo mình nhận bàn giao thế
nào đây? Không đợi Shelly nói xong, Tô Duyệt Duyệt đã vội nói: “Shelly, tôi không
hiểu công việc ở trụ sở Bắc Kinh, đường đột đi như vậy, chẳng may có sơ suất gì
thì phải làm thế nào?”
“Sue, đây là cơ hội để cô rèn luyện,
ai mà chẳng phải chịu áp lực chứ? Với độ tuổi của cô và tôi hiện nay, áp lực phải
lớn một chút mới đúng.”
Shelly không nói áp lực của cô lớn
thế nào, chỉ lấy thế của kẻ bề trên ép buộc Tô Duyệt Duyệt kiểu gì cũng phải tới
Bắc Kinh nhận công việc bàn giao này. Cuối cùng, Shelly còn nói thêm một câu: “Cô
có thể gọi điện cho Kevin, hỏi ý kiến anh ta xem sao, nhưng trước khi anh ta đi
công tác đã trao toàn quyền giải quyết mọi việc trong bộ phận cho tôi rồi, tôi cũng
là vì nghĩ cho bộ phận. Đương nhiên, nếu cô thực sự không muốn đi, tôi cũng sẽ không
ép.”
“Vậy công việc hiện tại của tôi
thì sao?” Tô Duyệt Duyệt biết hiện giờ mình như cá nằm trên thớt, sếp bảo làm gì
thì làm đó, có điều công việc ở bộ phận Quản lý hợp đồng chất cao như núi, cô không
thể bỏ đi như vậy được.
“Thứ Hai hãy cố gắng sắp xếp ổn
thỏa mọi việc, sau đó phát sinh chuyện gì, tôi sẽ làm thay cô.”
“Vâng.”
Thấy Tô Duyệt Duyệt đã đồng ý, Shelly
mừng rỡ ra mặt, sau đó còn hướng dẫn cô tới phòng Tài chính để yêu cầu đặt phòng,
đặt vé máy bay, Tô Duyệt Duyệt chưa từng đi máy bay bao giờ, đây chính là lần đầu
tiên, mặc dù cảm thấy lo lắng về công việc nhưng nghĩ đến được ngồi máy bay, cô
lại thấy hưng phấn.
Cuộc điện thoại vừa chấm dứt, còn
đang mải suy nghĩ mông lung, đột nhiên Tô Duyệt Duyệt nghe thấy tiếng nói ở bên
cạnh: “Cô, cô bảo cô ta gửi, gửi thư cho cô, rồi gửi bản sao cho Kevin.”
“Ủa, anh không sao chứ?”
Người đàn ông bên cạnh không biết
đã ngồi thẳng người lên từ lúc nào, lại nói lắp như cũ, không còn vẻ trôi chảy như
lúc cãi nhau với Vu Phong nữa, Tô Duyệt Duyệt sững người một lát, sau đó quan tâm
hỏi han anh ta, Doanh Thiệu Kiệt quay mặt sang, chỉ nói khẽ: “Chuyện gì, cũng phải
có, có bằng chứng mới được.”
“Anh nói cũng đúng, nhưng cô ấy
vừa gọi điện cho tôi, hay giờ tôi nhắn tin, bảo cô ấy gửi thư nhỉ!” Tô Duyệt Duyệt
tự lẩm bẩm một mình, tin nhắn đã soạn xong mà mãi một lúc sau mới gửi đi nhưng Shelly
mãi vẫn không thấy hồi âm, Tô Duyệt Duyệt đang lo lắng thì thấy Doanh Thiệu Kiệt
khởi động xe, bèn ngồi ngay ngắn vào vị trí, chợt nhớ lại trạng thái lái xe điên
loạn ban nãy của Doanh Thiệu Kiệt, vội vàng cất điện thoại, nói: “Tôi còn chưa ngồi
về ghế sau.”
“Ồ!”
Anh đáp lại một tiếng, sau đó táp
xe vào lề đường, Tô Duyệt Duyệt không ngờ Doanh Thiệu Kiệt lại dừng xe để mình trở
về vị trí băng ghế sau. Cô chỉ buột miệng nói ra vậy thôi nhưng khi đối phương đáp
ứng yêu cầu của mình thì cô lại cảm thấy không thoải mái cho lắm, thấy mình hơi
phức tạp, lắm chuyện, liền nói: “Nói vậy thôi, ngồi thì cũng đã ngồi rồi, còn đổi
gì nữa!”
Lần này, Doanh Thiệu Kiệt chẳng
nói chẳng rằng, lái thẳng xe đến trước cổng tầng nhà Tô Duyệt Duyệt, giúp Tô Duyệt
Duyệt xách đồ của Bồn tắm nhỏ vào nhà, Tô Duyệt Duyệt còn chưa kịp mời anh ta uống
nước và nói lời cảm ơn thì anh ta đã lẳng lặng ra về, nghe tiếng bước chân mỗi lúc
một xa, trong lòng cô cảm thấy có chút lo lắng, thực ra trong hoàn cảnh này ai cũng
muốn hỏi cho ra nhẽ, rốt cuộc chuyện của Thao Thao là thế nào? Tại sao Vu Phong
nói Thao Thao bị bắt cóc là do Doanh Thiệu Kiệt? Tại sao chị gái của Doanh Thiệu
Kiệt lại chết? Càng nghĩ tới chuyện này, cô càng cảm thấy kỳ lạ nhưng con người
cô chính là vậy, thường ngày mồn mép như tép nhảy, giờ bảo cô tìm hiểu về đời tư
của người khác thì cô lại không làm được.
Đóng cửa lại, Tô Duyệt Duyệt thở
dài một tiếng, Bồn tắm nhỏ nằm dài trên đống thức ăn, không hề động đậy, đôi mắt
như hai quả nho của nó đảo qua đảo lại, trong mắt nó, ở căn nhà này chỉ có gói thức
ăn kia là quen thuộc, vì ở nhà Mèo con cũng cho nó ăn loại thức ăn này.
“Cún con ngốc
nghếch!” Tô Duyệt Duyệt thấy bộ dạng Bồn tắm nhỏ như vậy, khẽ mỉm cười. Sau đó đặt
khay vệ sinh dành cho chó vào buồng vệ sinh, sắp xếp đồ đạc mua về từ siêu thị,
làm xong mọi việc, quay trở lại vẫn thấy Bồn tắm nhỏ nằm im trên đống thức ăn, Tô
Duyệt Duyệt muốn bế nó lên, như vậy mới dọn dẹp được đống thức ăn ở trên sàn.
“Gâu... gâu... gâu...”
Bồn tắm nhỏ hiền lành là thế đột
nhiên nhe răng sủa Tô Duyệt Duyệt khiến cô giật mình lùi lại mấy bước, chẳng may
giẫm vào một vật cứng, cúi xuống nhìn thì ra đó là điện thoại của Doanh Thiệu Kiệt.
Chắc hẳn lúc nãy anh ta đã đánh rơi khi chuyển đồ, Tô Duyệt Duyệt đang mải nghĩ
thì chuông cửa bỗng vang lên.
“A, vừa nghĩ tới đã đến rồi.”
Cô ra mở cửa, đang định trêu chọc
Doanh Thiệu Kiệt thì đã thấy anh ta chìa trước mặt mình một chiếc điện thoại: “Của
cô này.”
“Điện thoại của tôi?”
Tô Duyệt Duyệt đưa tay sờ túi, quả
nhiên không thấy điện thoại của mình đâu, vốn định trêu anh ta mấy câu, không ngờ
lại bị anh ta trêu trước. Đúng lúc này, chiếc điện thoại trong tay cô bỗng đổ chuông,
Doanh Thiệu Kiệt không để cô kịp phản ứng, chìa tay về phía cô, nói: “Điện thoại
của tôi, cảm ơn!”
“Ơ!”
Tô Duyệt Duyệt đành đưa điện thoại
cho Doanh Thiệu Kiệt, anh ta quay người nghe điện thoại. Giọng của anh ta thì thà
thì thầm khiến Tô Duyệt Duyệt không nghe được câu nào, chỉ nghe thấy câu cuối cùng,
“Ok, tối gặp sau.”
“Nhất định, phải, phải yêu cầu Shelly
gửi thư.”
Sau khi tắt điện thoại, Doanh Thiệu
Kiệt quay sang nói với cô bằng vẻ mặt nghiêm túc, đây đã là lần thứ hai anh ta nhắc
nhở cô, cô cảm thấy hình như anh ta hơi có thành kiến với Shelly, luôn nói bóng
nói gió rằng Shelly là người không đáng tin nhưng chuyện liên quan tới Shelly, anh
ta lại không hé răng nói nửa lời.
“Tôi đi, đi đây.”
Doanh Thiệu Kiệt một lần nữa rời
khỏi nhà Tô Duyệt Duyệt, Tô Duyệt Duyệt nhìn chiếc điện thoại đã lâu không có tin
nhắn mới, bất giác nhớ lại lời của Doanh Thiệu Kiệt. Lẽ nào Shelly đang lừa mình?
Hay Shelly đã giở trò gì đó sau lưng mà mình không hay biết?
“Gừ... gừ...”
Không biết Bồn tắm nhỏ từ lúc nào
đã nhảy xuống khỏi đống thức ăn, chạy tới bên cạnh Tô Duyệt Duyệt, cọ mình vào chân
cô đòi bế. Tô Duyệt Duyệt âu yếm nhìn nó, vốn cô không để ý tới nó, nào ngờ cảm
thấy mềm mềm ở dưới chân, bỗng thấy muộn phiền vơi đi hẳn, khẽ mắng yêu: “Em ấy
à, chị Duyệt Duyệt thương em như thế mà còn hung dữ với chị!”
Lúc này Bồn tắm nhỏ lại tỏ ra rất
ngoan ngoãn, nước dãi rớt xuống dính cả vào lông, sau khi Tô Duyệt Duyệt ôm nó lên
mới phát hiện thì ra chú chó tinh nghịch này đã cắn trộm túi thức ăn dành cho chó,
có điều không cắn rách nổi nên mới chạy đến nịnh nọt như vậy.
“Em ấy à, thật đáng ghét!”