Âm mưu nơi công sở - Chương 01 - 02

Chương
1. Gặp phải anh chàng bất lịch sự có tật nói lắp

“Đừng xem
tôi chỉ là một con cừu, sự thông minh của loài cừu thật khó tưởng tượng, trời có
cao tới đâu, tình cảm cũng vô cùng dạt dào...”

Nhạc chuông điện thoại reo liên
hồi, chủ nhân của nó vẫn không có ý muốn nghe, ngửa cổ sục ọc ọc mấy tiếng: “Phù...”

Một đám bọt kem đánh răng nổi trên
bồn rửa mặt, khuôn mặt vừa tỉnh ngủ nở một nụ cười xấu xí trước gương, một chút
bọt kem dính bên mép, từ trong cổ họng phát ra vài câu tinh nghịch: “Số máy quý
khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Ôi dào, chủ nhà lại muốn đòi phòng
đây mà, vội vàng cái gì chứ, đợi Tô Duyệt Duyệt này ổn định công việc rồi hãy nói.
Cầm khăn bông lau mặt, Tô Duyệt Duyệt lôi điện thoại từ túi áo ngủ, mở ra xem mấy
giờ, bỗng kêu lên một tiếng ngạc nhiên: “Không phải à, hóa ra là Mèo con!”

Nhanh chóng ấn vào nút gọi lại,
đầu dây bên kia vang lên lời trách móc của Mèo con: “Duyệt Duyệt, cậu sao thế, gọi
mãi mà không nghe điện, mình sắp đến dưới tầng nhà cậu rồi.”

“Cậu biết rồi
mà, chủ nhà cứ thúc mình trả phòng, ông ta nói con trai ông ta sắp lấy vợ, căn nhà
mới mua sẽ nhường cho vợ chồng anh ta sau khi kết hôn, vì vậy họ sẽ quay về căn
phòng nhỏ này. Đúng là những kẻ chuyên ăn bám bố mẹ, mình sẽ không chuyển, không
chuyển là không chuyển.”

“Được rồi, được rồi, người ta kết
hôn, ăn bám bố mẹ thì có liên quan gì đến cậu, cậu cũng có phải tổ trưởng tổ dân
phố đâu!”

“Tổ trưởng tổ dân phố gì chứ! Mình
chẳng phải tổ trưởng tổ triếc gì cả, mình muốn trở thành nhân viên cấp cao của doanh
nghiệp nước ngoài.”

Tô Duyệt Duyệt điều chỉnh điện thoại
ở chế độ loa ngoài, thay quần áo đã chuẩn bị sẵn trong nhà vệ sinh chật hẹp, không
ngờ “tõm” một tiếng, chiếc di động bị ống tay áo gạt rơi vào bồn cầu.

“Thôi chết rồi!”

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên,
khuôn mặt Tô Duyệt Duyệt chiếu rọi trong hố nước dưới bồn cầu, còn giọng nói của
Mèo con chìm xuống làn nước “trong như gương” kia, chỉ còn lại tiếng kêu đầy thương
tiếc của Tô Duyệt Duyệt: “Điện thoại ơi là điện thoại, mày ra đi thật thảm hại!”

[Chúc bạn
đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu
sách.]

Chiếc điện thoại này đã ở bên Tô
Duyệt Duyệt một năm rưỡi rồi, cô đã mua nó trước khi đi làm lần đầu tiên, lúc đó
thật ngượng ngùng khi đếm số tiền “bóc lột” từ bố để trả tiền mua điện thoại, nhưng
đó cũng là số tiền cuối cùng bóc lột của bố, từ đó về sau, cô bắt đầu tự lập, tự
kiếm tiền nuôi bản thân.

Không mất cái cũ làm sao mua được
cái mới, Tô Duyệt Duyệt tự an ủi mình, cuối cùng đành dùng đũa gắp “xác” điện thoại
ra. Một lúc sau chuông cửa vang lên, Tô Duyệt Duyệt lập tức chạy ra cửa, nheo mắt
nhìn qua “mắt thần” gắn trên cửa, Mèo con đã tới nơi. Đôi lông mày cong cong trên
khuôn mặt xinh đẹp hơi nhíu lại. Cẩn thận mở cửa, Tô Duyệt Duyệt liền cướp lời chuộc
tội: “Báo cáo mỹ nhân Mèo con, điện thoại di động vừa hy sinh, không phản ánh tin
tức kịp thời, xin lỗi!”

Mèo con tên thật là Trương Nhân
Diệu, bạn thân nhất thời đại học của Tô Duyệt Duyệt, khi còn đi học đã yêu anh chàng
đẹp trai cùng trường hơn hai khóa, không ngờ anh chàng đẹp trai đó là một “đại gia
tiềm ẩn”, vừa tốt nghiệp, người nhà đã cho anh ta một khoản tiền để mở công ty thiết
kế, thêm vào đó, anh ta lại rất có năng lực, đợi Mèo con tốt nghiệp, bèn cầu hôn
cô. Thế là, Mèo con vẫn chưa đi làm đã trở thành một bà chủ đích thực.

Mọi người ngưỡng
mộ Mèo con nhưng cũng đố kỵ với cô. Khi kết hôn, Mèo con mời tất cả bạn cùng phòng
song chỉ có mỗi Tô Duyệt Duyệt đi, còn mừng phong bì một nghìn tệ. Mèo con biết
Tô Duyệt Duyệt làm gì có tiền, vừa đi làm lại phải chi tiêu vô số khoản, như mua
sắm quần áo, thuê nhà, ăn uống... tổng cộng tiền lương cũng chỉ có một nghìn tám
trăm tệ, vì thế, Mèo con khẳng định, Tô Duyệt Duyệt là một người bạn tốt, nên duy
trì mối quan hệ bền lâu.

Hôm nay, bạn thân đi ký hợp đồng
làm việc với một doanh nghiệp được xếp hạng trong top năm trăm doanh nghiệp lớn
mạnh nhất thế giới do tạp chí tài chính của Mỹ bình chọn, tất nhiên cô tình nguyện
làm tài xế một chuyến, để mang lại cho bạn một chút sĩ diện. Khi Tô Duyệt Duyệt
phỏng vấn xong, Mèo con hỏi kết quả ra sao, Tô Duyệt Duyệt chỉ khiêm tốn trả lời:
“Nói trước bước không qua”, rốt cuộc giờ cũng trúng tuyển, vậy thì không cần phải
khiêm tốn nữa rồi.

“Di động hy sinh ở đâu vậy?”

Thấy Tô Duyệt Duyệt nhăn mũi làm
mặt hề, Mèo con liền quan tâm đến chiếc di động của bạn. Chỉ thấy đôi mắt một mí
híp lại thành một đường chỉ sau cặp kính gọng đen, tay chỉ vào nhà vệ sinh, nói:
“Bồn cầu.”

“Bồn cầu?!”

“Xong rồi,
đã trục vớt lên rồi, nhưng chỉ còn là cái xác.”

Mèo con đang
định an ủi bạn nhưng Tô Duyệt Duyệt lại chỉ quan tâm đến việc của mình, đi vào phòng
ngủ. Ở nơi chỉ có một phòng khách và một phòng ngủ này thì phòng ngủ tương đối gần
cửa chính. Tô Duyệt Duyệt cầm túi trang điểm, trong đó đựng đồ mỹ phẩm đã mua một
năm rưỡi nay, cơ bản đều là loại rẻ tiền, chỉ có hai loại là hãng cao cấp, lại chính
là đồ Mèo con tặng. Bởi vì Mèo con nói, kem lót và nước tẩy trang tiếp xúc với da
mặt nhất nên phải dùng loại tốt, cao cấp, vì vậy mà trong túi trang điểm đơn giản
của cô cũng coi như có thêm được hai bảo bối.

“Kỹ thuật trang điểm của mình đã
tốt hơn rất nhiều, phải không?”

“Cũng tạm được.”

Mèo con không
dám tâng bốc kỹ thuật trang điểm của Tô Duyệt Duyệt, tuy nhiên để làm hài lòng một
cô gái có lòng tự tôn cao như cô thì không thể phản bác thẳng thừng, mỗi lần chỉ
dám góp ý vài lời: “Hôm khác mình sẽ dẫn cậu đi mua một chút phấn đánh mắt tối màu.”

Mèo con ngại không dám nói phấn
đánh mắt màu xanh lam này càng khiến khiếm khuyết duy nhất trên gương mặt Tô Duyệt
Duyệt - mắt một mí - nổi rõ hơn. Nói thực, trời sinh ra Tô Duyệt Duyệt đã là một
mỹ nhân, mũi thẳng, khuôn mặt trái xoan tinh tế, hàm răng trắng muốt ẩn sau đôi
môi hồng. Duy chỉ có đôi mắt một mí, nếu ở thời cổ đại, hẳn sẽ là một đại mỹ nhân,
nhưng đầu thai ở hiện tại thì đó là sự đáng tiếc.

Thực ra, Tô Duyệt Duyệt cũng biết
mình mắt một mí, vì thế mới lợi dụng bị cận thị để đeo một chiếc kính gọng đen nhằm
che đậy khuyết điểm này. Bây giờ, Mèo con nói cần mua phấn đánh mắt mới, cô thầm
nghĩ cũng hợp lý, làm việc cho một doanh nghiệp nước ngoài, ăn mặc, trang điểm cũng
cần chững chạc hơn một chút, tránh để người khác coi thường.

Hồi lâu sau, Tô Duyệt Duyệt cũng
trang điểm xong, tháo sim ra khỏi điện thoại, gói vào trong giấy ăn để vào túi,
nói với Mèo con: “Đi thôi!” Sau đó hai người cùng đi đến nơi cần đến ngày hôm nay,
tòa nhà Tổng bộ khu Hoa Đông Tập đoàn JS.

Tòa nhà Tổng bộ khu Hoa Đông Tập
đoàn JS nằm ở khu vực phồn hoa nhất của thành phố A, nhìn cách ăn mặc, trang điểm,
tốc độ đi lại của cán bộ công nhân viên nơi đây đủ thấy không thua kém gì Trung
Hoàn, Hồng Kông. Mèo con vừa đỗ xịch chiếc Smart lướt nhanh như bay của mình lại,
Tô Duyệt Duyệt đã vội vã xuống xe, chưa kịp chỉnh sửa lại áo khoác, một cơn gió
lạnh bất ngờ thổi ào tới, khiến cổ áo lật tung.

Mèo con ở phía sau nên không nhìn
rõ sự bối rối của Tô Duyệt Duyệt, chỉ thò đầu ra ngoài nói to: “Mình đi dạo một
vòng gần đây, lát nữa sẽ gọi điện cho cậu.”

Tô Duyệt Duyệt
vẫn chưa kịp gọi Mèo con dừng lại, chiếc Smart đã biến mất không chút dấu vết. Đúng
thật là, lẽ nào cô ấy đã quên mất chiếc di động của mình vừa “hy sinh”?

“Gọi điện thoại, gọi điện thoại
cái gì chứ?”

Tô Duyệt Duyệt
lẩm bẩm trách móc hai câu, cúi đầu kéo lại cổ áo, sải bước đến cổng phía nam của
tòa nhà. Bỗng đập “thịch” một cái vào một vật rất lớn, gọng kính cũng bị lệch đi,
mãi mới chỉnh lại được, Tô Duyệt Duyệt nhìn kĩ, thì ra “vật to lớn” kia là một người
đàn ông cao tầm một mét tám, phong thái rất tự nhiên, tuy màu da hơi giống sắc đồng
cổ nhưng đeo thêm một cặp kính với nửa gọng màu đen bóng đã làm tăng thêm vẻ lịch
lãm của anh ta. Nhưng Tô Duyệt Duyệt không quan tâm, một người đàn ông va phải một
người phụ nữ như cô mà không thèm xin lỗi, cô bực tức xả một hơi: “Đi đứng kiểu
gì thế, sao lại va vào tôi vậy hả?”

“À, tôi, tôi, tôi, không...”

Anh chàng này rõ ràng bị tật nói
lắp, Tô Duyệt Duyệt lại không chịu thua, một lần nữa đánh giá kĩ một lượt anh chàng
đẹp trai trước mặt, nói không chút khách khí: “Va vào người ta mà vẫn không thèm
xin lỗi?”

“Tôi, tôi...”

“Tôi làm sao, không có liêm sỉ à?”

Bởi vì còn phải đi ký hợp đồng lao
động nên Tô Duyệt Duyệt không muốn đôi co với anh ta thêm nữa, coi như mình xui
xẻo đụng phải bức tường đi, cô lướt qua vai người đàn ông rồi đi thẳng, bỗng nghe
thấy có tiếng người gọi lớn: “Cô à, cổng bên của tòa nhà đang sửa, phiền cô đi cổng
chính ở mặt phía đông.”

Hả? Mình đi sai cửa rồi.

Tô Duyệt Duyệt nhanh chóng quay
người, vẫn nhìn thấy anh chàng kia đứng trơ tại chỗ, giơ tay chỉ mặt phía đông nói:
“Cổng ở đằng, đằng kia.”

Đằng kia,
đằng kia, không biết là có phải cố ý trêu mình không. Tô Duyệt Duyệt lườm anh chàng
đẹp trai một cái, sải bước vượt qua trước mặt anh ta, đi về hướng cổng phía đông,
anh chàng sững sờ trố mắt nhìn rồi cũng đi về hướng đó.

Tô Duyệt Duyệt đã từng đến đây mấy
lần, tuy cổng bên đang đóng để kiểm tra, sửa sang nhưng bên trong tòa nhà không
có gì thay đổi. Tòa nhà Tổng bộ khu Hoa Đông Tập đoàn JS có mười cầu thang máy,
trong đó có hai cầu thang để chở hàng, tám chiếc còn lại có tới sáu chiếc có thể
dừng lại ở bất kỳ tầng nào, hai chiếc trực tiếp đi thẳng tới tầng mười tám trở lên.
Căn cứ vào cơ cấu tổ chức của Tập đoàn JS, hai mươi lăm tầng của toàn bộ tòa nhà
là văn phòng làm việc, tầng mười tám trở lên là văn phòng làm việc của Tổng bộ khu
Hoa Đông, tất cả những tầng bên dưới, ngoại trừ một số tầng cho các đại lý thuê,
còn lại được phân cho các công ty nhánh, hầu như mỗi công ty nhánh đều có vài tầng
độc lập và các nhà xưởng của công ty nhánh đều ở ngoại ô hoặc ven thành phố.

Tô Duyệt Duyệt
sẽ làm việc cho công ty Công nghệ thông tin JSCT của khu vực Hoa Đông thuộc Tập
đoàn JS. Trước cầu thang máy, cô đứng đợi cùng với hai người nữa.

“Anh Doanh!”

Cửa thang máy bằng kính, Tô Duyệt
Duyệt nhìn rõ anh chàng mất lịch sự ban nãy đang đứng trước một cầu thang máy khác
ở phía sau mình, một cô gái ăn mặc thời thượng, đi giày cao gót đứng bên cạnh gọi
anh ta.

Anh Dâm(1)!

(1) Trong tiếng Trung, từ “Doanh” đọc
là /yíng/, Tô Duyệt Duyệt nghe thành /yín/, nghĩa là “Dâm” nên gán cho anh ta cái
tên này.

“Phụt!”

Tô Duyệt Duyệt
bụm miệng cười, không ngờ con người không có liêm sỉ, ngay cả cái tên cũng thấy
“dớ dẩn”. Nhưng vẫn may anh ta không phải cùng một tầng lầu với mình. Cũng không
biết tại sao tòa nhà của Tập đoàn JS lại xuất hiện những người có tố chất như vậy,
may mắn, mình không liên quan gì đến anh ta, nếu mình phải làm việc với người đàn
ông như vậy, cộng thêm việc khinh thường anh ta, nhất định mình cũng sẽ coi thường
chính bản thân mình.

“Chào buổi sáng!”

Gớm, nhìn thấy gái đẹp, nói năng
nhanh nhẹn hẳn. Thang máy vừa tới, trước khi Tô Duyệt Duyệt bước vào trong, còn
khinh khỉnh nhìn theo bóng dáng của anh chàng mất lịch sự kia, chửi thầm.

Chương
2. Tập đoàn JS đồng nghĩa với Tập đoàn gian thương

Lên đến tầng mười sáu, Tô Duyệt
Duyệt ngồi chờ ở phòng tiếp đón, nhìn thấy trên giá sách có tạp chí mới liên quan
đến Tập đoàn JS, cô bước lại xem, lật bừa mấy trang, uống thêm một ít nước ấm. Thực
tế, nhân viên lễ tân phục vụ rất chu đáo, chỉ xét về khía cạnh được phục vụ tận
tình trong khi chờ đợi đã đủ khiến người ta có
cảm giác đây là tác phong của một công ty lớn. Tô Duyệt Duyệt xưa nay làm việc trong
doanh nghiệp tư nhân, tuy thỉnh thoảng tiếp xúc với doanh nghiệp nước ngoài nhưng
có thể nhận thấy rõ sự khác biệt rất lớn giữa doanh nghiệp tư nhân với doanh nghiệp
nước ngoài, chẳng hạn doanh nghiệp nước ngoài hàng đầu như Tập đoàn JS này, rất
nhiều chi tiết trong cách bài trí của họ đã phản ánh nền văn hóa doanh nghiệp được
kế thừa gần trăm năm nay.

Khoảng mười
lăm phút sau, Tô Duyệt Duyệt được một cô gái trẻ đưa đến phòng họp nhỏ bên cạnh
phòng Nhân sự, tiếp đó, cô gái trẻ nói: “Cô Tô, tôi là Amy - HR officer(2)
của JSCT. Chúng tôi đã xem hồ sơ của cô, đây là hợp đồng của chúng tôi, mỗi mẫu
ba bản, cô ký xong, chúng tôi sẽ đóng dấu, sau khi hợp đồng có hiệu lực, công ty
sẽ lưu lại một bộ, cô giữ một bộ, một bộ nữa giao cho Cục Nhân sự.”

(2) Human
Resource oficer: chuyên viên nhân sự.

“Vậy để tôi xem xem sao.”

Tô Duyệt Duyệt nhận bản hợp đồng
lao động, cẩn thận xem xét, có hai khoản quan trọng nhất, thứ nhất là nơi ghi tên
người nhận tài khoản, thứ hai là tiền lương.

“Cái gì?! Ba nghìn năm trăm?!”

Đôi mắt một
mí của Tô Duyệt Duyệt bỗng mở to hết cỡ, cô đẩy gọng kính màu đen trên sống mũi,
muốn nhìn cho thật rõ nhưng con số ở trước mắt kính kia vẫn không thay đổi: ba nghìn
năm trăm tệ, đầu dòng còn có hai chữ: trước thuế.

Chẳng phải
đây là doanh nghiệp trong top năm trăm doanh nghiệp hàng đầu thế giới vừa mạnh vừa
có tiền sao? Tại sao tiền lương lại chỉ có như vậy? Tập đoàn JS, tập đoàn Jianshang(3),
đã lừa gạt tình cảm của mình, sức lực của mình. Tô Duyệt Duyệt đang bay bổng trong
những giấc mơ về tương lai, bỗng chốc sự hưng phấn đó như từ trên cao tít trượt
thẳng xuống đáy. Ban đầu, cô tràn đầy hy vọng vác thân đi phỏng vấn, chưa cần nói
phải qua “năm cửa chém sáu tướng”, còn phải xin nghỉ để đi phỏng vấn bốn lần, mỗi
lần đều được chứng kiến đối thủ cạnh tranh của mình bị quét từng nhóm, từng nhóm
như lá rụng mùa thu. Nếu sớm biết tiền lương chỉ có vậy, Tô Duyệt Duyệt đã không
cố gắng chen lấn tàu điện ngầm, rồi đi xe buýt cả chục cây số chỉ để tranh giành
vị trí “chuyên viên quản lý hợp đồng Công ty nhánh PT Tập đoàn JS trong top năm
trăm thế giới”.

(3) Jianshang:
phiên âm tiếng Trung, có nghĩa là gian thương. Ở đây, Tô Duyệt Duyệt muốn nói Tập
đoàn JS là viết tắt của Tập đoàn gian thương.

Còn nữa, hôm nay cô đã đặc biệt
để Mèo con lái chiếc Smart của cô ấy đưa cô tới đây, giờ cô ấy mà biết cô đã nỗ
lực hết sức chỉ để giành được món tiền lương thấp như thế này, chẳng phải sẽ cười
cô thối mũi sao?

“Cô có vấn đề gì không?” Amy thấy
dáng vẻ bần thần của Tô Duyệt Duyệt, bàn tay cầm bút nắm chặt lại thành nắm đấm
thì bất giác hỏi, giọng nói rõ ràng là đã vô cùng ngạc nhiên.

“Tiền lương
là ba nghìn năm trăm tệ trước thuế phải không?”

Tô Duyệt Duyệt
vẫn ôm một chút hoang tưởng là mình cầm nhầm hợp đồng thì Amy lại khẳng định một
lần nữa, chắc như đinh đóng cột: “Cô Tô, trong hợp đồng đã viết rất rõ rồi.” Móng
tay sơn vẽ kiểu Pháp lưu lại vết mờ trên bản hợp đồng, sau ba nghìn năm trăm tệ
còn viết “tiền thưởng cuối năm là hai tháng lương, căn cứ vào sự đánh giá thành
tích thực tế cuối năm để thẩm duyệt. Công ty trợ cấp chi phí đi lại mười lăm tệ
một ngày, tiền ăn mười tệ một ngày, những phúc lợi khác căn cứ vào thông báo cuối
năm để cấp phát”.

“Khi phỏng vấn, tôi điền vào mức
lương hy vọng là năm nghìn tệ, ở đây khác xa với mức lương kỳ vọng mà tôi đã điền.”

Tô Duyệt Duyệt cuối cùng cũng chịu
không nổi mà nói thẳng ra, song trước sự chất vấn của Tô Duyệt Duyệt, Amy lại không
hề tỏ ra lo lắng như cô tưởng tượng, ngược lại, cô ấy cầm lấy hợp đồng, nhìn một
lượt, nói thẳng tưng bằng giọng hách dịch: “Cô Tô, tiền lương tương ứng với giá
trị của vị trí đó, nếu cô còn thắc mắc, tôi có thể mời quản lý tới nói chuyện với
cô nhưng...”

“Vậy phiền
cô mời Quản lý Tiêu lại nói chuyện với tôi.”

Tô Duyệt Duyệt nghĩ dù sao cũng
đã đến rồi, “đập một cái bình vỡ thì vẫn chỉ thu lại được những mảnh vỡ mà thôi”,
phải trực tiếp nói chuyện với lãnh đạo, vì thế chưa đợi Amy nói xong, cô liền ngắt
lời một cách thô lỗ, cũng coi như tỏ rõ thái độ không hài lòng. Ban đầu, khi công
ty nhánh có tên là PT trực thuộc Tập đoàn JS phỏng vấn đã nói rằng cần người tới
làm ngay, vì thế cô sau khi biết mình trúng tuyển, đã rất kích động, xin nghỉ việc
luôn, ai ngờ họ lại lừa gạt tình cảm của mình, thủ tục đã làm xong hết, cũng đã
kiểm tra sức khỏe rồi, hỏi lương bao nhiêu, thấy cũng xấp xỉ kỳ vọng của mình, nào
ngờ giờ ký hợp đồng lao động chính thức mới thấy trên giấy trắng mực đen ghi rõ
số lương là “ba nghìn năm trăm tệ trước thuế”. Trước thuế, vẫn là trước thuế, đừng
coi thường chữ “trước” nhỏ bé, chênh lệch không ít đâu nhé!

Amy đờ ra một lát, nghĩ cô gái đeo
kính trước mặt này thật lợi hại, chẳng qua Amy chỉ nói thế cho có lệ thôi, ai ngờ
cô ta lại muốn gặp Quản lý Tiêu thật, cô bĩu môi một cái, thong thả đứng dậy, nói:
“Cô đợi nhé!”

Amy rời khỏi căn phòng họp nhỏ bé.

Căn hòng họp này không có cửa sổ,
điều hòa mới vừa bật lên, ngột ngạt, khó chịu vô cùng, Tô Duyệt Duyệt xem lại bản
hợp đồng lao động, trong lòng cảm thấy bức bối. Cô không phải mới vừa chân ướt chân
ráo ra trường, may mắn đã từng làm việc ở hai công ty, nói thế nào thì cũng đã có
một năm rưỡi kinh nghiệm làm việc chứ chẳng chơi. Hơn nữa, vị trí cô ứng tuyển không
phải là chuyên viên quản lý hợp đồng sao? Trên hợp đồng viết rõ rành rành tiêu đề
bằng tiếng Anh là “Specialist”, “Specialist” có nghĩa là chuyên gia chứ còn là gì
nữa. Lúc trước, khi nói với bố mẹ cô muốn đổi việc, cô còn khoe khoang một hồi,
nói đây là một công việc tốt thuộc doanh nghiệp trong top năm trăm doanh nghiệp
hàng đầu thế giới, nhất định sẽ là một doanh nghiệp ba cao: lương cao, phúc lợi
cao, danh tiếng cao. Lúc đó, bố mẹ còn khen cô có năng lực. Bây giờ thì ngược lại,
không phải cô dát vàng lên mặt mà là đắp bột, làm cho da mặt mình dày thêm lớp nữa.

Mà không biết công ty trả bao nhiêu
tiền lương cho người trúng tuyển cùng đợt với cô nhỉ? Ban đầu khi phỏng vấn, công
ty nói muốn tuyển hai người, Tô Duyệt Duyệt nghĩ, nếu mình có thể nói chuyện với
Quản lý Tiêu, có lẽ sẽ giành được một chút quyền lợi gì đó chăng.

Nhưng Quản lý Tiêu mà Amy nói tới
mãi vẫn chưa thấy lộ diện, ban đầu Tô Duyệt Duyệt còn cảm thấy khó chịu, nhưng hai
mươi phút sau, trong lòng bỗng sinh nghi: “Liệu có phải cô ta đang đùa bỡn mình
hay không?”

Đúng lúc đó, một người phụ nữ trung
niên mặc váy màu xám đẩy cửa bước vào, khuôn mặt đẫy đà, xem ra rất dễ gần. Tô Duyệt
Duyệt vẫn còn đang quan sát, người phụ nữ trung niên đã giơ tay ra, nói: “Chào cô,
tôi là Ella Xiao, tổng phụ trách quản lý lương của bộ phận Nhân sự. Ban nãy, Amy
nói với tôi, cô có chút thắc mắc về hợp đồng, tôi nghĩ chúng ta có thể ngồi trao
đổi với nhau một chút.”

Thấy Quản lý Tiêu đưa tay ra, Tô
Duyệt Duyệt cũng đứng dậy bắt tay.

Quản lý Tiêu bỗng nhiên đưa mắt
nhìn Amy, Amy hiểu ý vội đóng cửa lại. Tình thế lập tức trở thành hai đối một, nói
thực, do phải chờ đợi và tình thế bất ngờ thay đổi, cơn bực tức ban nãy đã nguội
đi đáng kể. Đặc biệt là bàn tay ấm áp, đầy khí chất cùng giọng nói nhẹ nhàng của
Quản lý Tiêu thực sự đã khiến nỗi bực tức trong cô nguội lạnh hoàn toàn.

“Chắc cô thắc mắc về tiền lương.”

Quyền phát ngôn của Tô Duyệt Duyệt
bị Quản lý Tiêu - người ở vị trí chủ động - cướp mất, những lời kìm nén trong họng
bỗng nghẹn lại, cô đành nói: “Là thế này, trước tôi có viết trong cột “nguyện vọng
lương” là năm nghìn tệ, nay quý công ty lại trả tôi ở mức ba nghìn năm trăm tệ,
có vẻ quá ít so với nguyện vọng của tôi, công ty tôi hiện đang làm cũng trả tôi
ba nghìn tệ, còn có nhiều phúc lợi, tính ra còn cao hơn quý công ty một chút.”

Những lời Tô Duyệt Duyệt nói là
thật, bởi vì làm công việc xuất nhập khẩu trong doanh nghiệp tư nhân đó, căn cứ
vào quy tắc thỏa thuận ngầm trong công ty, lương cơ bản của mỗi người tuy chỉ có
một nghìn sáu trăm tệ nhưng bù lại, có không ít phúc lợi thông qua hình thức khác
như hóa đơn để tính thêm.

“Cô Tô, tôi nghĩ chắc đây là lần
đầu tiên cô làm việc với doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài, mấy lần phỏng vấn
trước, vì tôi đang bận họp tại Bắc Kinh nên không kịp tham dự. Về vấn đề phúc lợi
và tiền lương của công ty chúng tôi, tôi nghĩ mình có nghĩa vụ phải giải thích rõ
ràng cho cô hiểu.”

Quản lý Tiêu
lật đến phần lương trong bản hợp đồng, giải thích với Tô Duyệt Duyệt: “Tập đoàn
JS của chúng tôi ở Trung Quốc đã gần hai mươi năm rồi, có thể coi là một trong những
doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài xuất hiện tương đối sớm. Trong vòng năm năm
gần đây, Tập đoàn JS của chúng tôi hằng năm đều giành được danh hiệu doanh nghiệp
tốt nhất trong ngành, vì sao có được điều này?”

Quản lý Tiêu cười một cách ôn hòa,
đôi môi đó tuy không quyến rũ, cũng không mê hoặc người khác nhưng lại phác họa
một sự bình tĩnh và vững vàng khiến Tô Duyệt Duyệt vô cùng khâm phục. Cô thầm nghĩ:
“Khí phách của bà ta hơn hẳn chị giám đốc công ty cũ của mình. Đúng là doanh nghiệp
có vốn đầu tư nước ngoài, khí chất của con người cũng khác.”

Tô Duyệt Duyệt vẫn còn đang khâm
phục đã thấy Quản lý Tiêu giải thích tiếp: “Bởi vì Tập đoàn JS của chúng tôi không
chỉ chú trọng tiền lương của nhân viên mà còn chú trọng đến sự phát triển của nhân
viên, hằng năm, chúng tôi đều bồi dưỡng cho nhân viên có tiềm năng, cuối năm, giữa
nhân viên và cấp trên có sự đối thoại sâu sắc, sự đối thoại này không chỉ đơn thuần
là phản hồi của cấp trên đối với thái độ làm việc một năm của cấp dưới mà còn là
lúc để cấp dưới thoải mái biểu đạt suy nghĩ của mình với cấp trên. Cô Tô, tôi đã
làm việc trong Tập đoàn JS được mười năm, trong mười năm này, tôi đã thấy rất nhiều
nhân tài ưu tú như cô phát triển rất tốt trong các chi nhánh công ty của Tập đoàn
JS. Cô vẫn còn trẻ, tất nhiên, đứng ở góc độ cá nhân mà nói, lương của cô thực sự
không cao, nhưng tôi tin cô nộp hồ sơ vào công ty của chúng tôi không phải chỉ vì
tiền, đúng không? Người trẻ tuổi, ý chí chiến đấu sục sôi, không nên chỉ vì một
chút không hài lòng về vấn đề tiền bạc tạm thời mà bỏ qua cơ hội nâng cao bản thân
mình.”

Lời nói này đã đánh trúng tâm khảm
của Tô Duyệt Duyệt, còn nhớ trong buổi họp hướng dẫn lập nghiệp trước khi tốt nghiệp
đại học năm đó, thầy quản lý sinh viên trong trường đã nói những lời hết sức sâu
sắc, chỉ tiếc lúc đó, cô còn trẻ, không hiểu chuyện, muốn phát huy tinh thần dân
tộc, nhất định phải vào doanh nghiệp tư nhân, kết quả là liên tục đụng phải “đá
lớn”, lúc đó cô mới phát hiện doanh nghiệp tư nhân làm việc “đúng kiểu tư nhân”,
người trong nhà chẳng cần làm việc mà vẫn được thăng chức, tăng lương, còn người
ngoài làm việc thừa sống thiếu chết, cuối năm mới được tăng thêm hai trăm tệ. Nếu
không phải trình độ tiếng Anh của cô không đến nỗi tồi, may mắn tốt nghiệp một trường
nổi tiếng, e rằng làm đến mấy năm cũng không có được mức lương ba nghìn tệ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3