Trà trộn phòng con gái - Phần 06

Cô ấy tiến đến gần, chìa ra một
lọ thuốc từ sau lưng, để trên mặt tủ đầu giường tôi. Sau đó lại lặng lẽ đi về
phía cửa.

“Hiểu Ngưng!”. Tôi gọi cô ấy lại.

Cô ấy quay nửa người lại, nhìn
tôi.

Chính vì cô ấy chỉ quay nửa người,
tôi nhìn thấy những đường cong nghiêng của cô ấy, vội vàng hít sâu.

Cô ấy chớp mắt, tiếp tục nhìn
tôi, đợi câu tiếp theo của tôi.

“Cảm ơn em”. Tôi khẽ nói.

“Hôm nay anh làm rất tốt”. Cô ấy
quý chữ như vàng, nói ra sáu tiếng rồi đi ra.

Tôi quay đầu nhìn lọ thuốc trên
tủ, bất giác mỉm cười. Trên lọ có dán một miếng giấy nhỏ với nét chữ rất đẹp: Uống
vào buổi tối, mỗi lần uống ba viên.

Trực giác cho tôi biết, Hiểu
Ngưng chỉ có vẻ ngoài lạnh lùng.

Rốt cuộc là tôi đang đau đớn
hay đang hạnh phúc đây… Tôi xoa bóp cái bụng vẫn đang đau âm ỉ, tự hỏi bản
thân.

“Tèn tén ten!”. Đúng lúc tôi
đang mê man, Tô Tô tay cầm một túi đồ to mở cửa nhảy vào phòng tôi mà không báo
trước.

Cô bé “bước ra sân khấu”, ôm một
đống đồ ăn mua từ siêu thị về, vui vẻ nhảy lên giường tôi.

Giường tôi rung lên, đống đồ
trong tay Tô Tô rơi xuống giường, cô bé cười ha ha, tiến sát mặt tôi, “Anh
Lương, anh đói rồi chứ?”.

“Không đói, chỉ hơi đau bụng
thôi”. Tôi nhìn cô bé, hoàn toàn bất lực.

“Anh…”. Tô Tô kinh ngạc há hốc
miệng, “Ăn hết chỗ đồ ăn chị Lộ Lộ nấu rồi ư?”.

“Cũng chưa ăn hết sạch, chỉ ăn
già nửa”. Tôi ngồi dậy, nhìn cô bé Tô Tô hoạt bát như chú thỏ con, cười. Bụng vẫn
còn đau, nhưng trông thấy Tô Tô, cơ thể tôi như được đưa ra ánh sáng, tinh thần
đã phấn chấn hơn.

“Em cứ nghĩ anh sẽ không ăn thức
ăn do chị Lộ Lộ nấu cơ!”. Tô Tô nhìn tôi vẻ trách móc, “Anh ngốc quá, nếu đã
không ngon, ăn khách sáo vài miếng thôi là được rồi. À, chắc anh sợ chị Lộ Lộ bị
tổn thương”.

Tôi lắc đầu cười, “Không phải.
Con người anh, không làm không nói”.

“Thế nào là không làm không
nói?”. Tô Tô mở to đôi mắt hiếu kỳ nhìn tôi. Khuôn mặt cô bé xinh xắn, dáng người
nhanh nhẹn, đáng quý hơn tất cả là sự thuần khiết, không giả tạo, cho dù đứng
giữa một biển mỹ nữ của Hoa Thương thì cũng thuộc hàng hoa khôi của học viện.

Nhìn ánh mắt sáng long lanh của
cô bé, tôi giải thích: “Có nghĩa là, nếu anh không động tay làm thì sẽ không
bình luận xem người đó làm thế nào. Bản thân không tự làm còn đi nói người ta
chỗ này không tốt chỗ kia không hay, chẳng có chút phong độ nào cả”.

“Vì thế tuy đồ ăn chị Lộ Lộ nấu
không ngon nhưng anh vẫn có thể ăn hết một nửa ư?”. Tô Tô trợn tròn mắt, nhìn
tôi với vẻ mặt không hiểu gì.

“Ừ”. Tôi gật gật đầu.

Tô Tô nhìn tôi bằng ánh mắt
thán phục.

“Anh Lương, nếu không phải anh
không thích phụ nữ, nhất định sẽ là một người đàn ông tuyệt vời”. Tiếp đó, Tô
Tô nói.

Tuy đây là một câu khen ngợi,
nhưng không hiểu sao nghe xong tôi cảm thấy hơi khó chịu.

“Còn em thì sao? Hôm nay họp lớp
thật hay là không dám về nhà ăn cơm Trình Lộ nấu?”. Tôi nhìn gương mặt nhỏ nhắn
xinh xắn của Tô Tô, hỏi.

Tô Tô cười hì hì, xê dịch về
phía tôi, “Tuần trước đã bị hành rồi, tuần này em không dám thử nữa. Hôm nay chắc
chị Linh Huyên và chị Hiểu Ngưng cũng không dám về nhà đúng không?”.

“Ừ, ba người bọn em là xấu tính
nhất, để một mình anh ăn đồ cô ta nấu”. Tôi giơ tay ra dí dí vào chiếc mũi nhỏ
của Tô Tô, mỉm cười, nói.

“Được rồi, anh đừng tức giận nữa”.
Cô bé nhặt một gói khoai tây trên giường lên, bóc ra, rồi cọ sát vào người tôi
như một chú mèo con, từ từ sà vào lòng tôi, dựa vào một cách thoải mái, móc một
miếng khoai tây nhét vào miệng tôi.

“Tô Tô, em đè lên người anh rồi”.
Tôi nhắc nhở cô bé.

“Thì cứ để em dựa vào anh”. Cô
bé nũng nịu nói một câu, rồi đột nhiên xoay đầu nhìn tôi, “Anh Lương, em có thể
hỏi anh một câu được không?”.

“Câu gì?”. Tôi vừa dùng hai tay
đỡ lưng cô bé, vừa ngửi mùi thơm trên mái tóc, vừa nhìn đôi mắt long lanh của
cô bé, nói.

Cô bé xinh đẹp như vậy, tuy nhỏ
hơn tôi mấy tuổi, nhưng cũng đủ để hớp hồn người khác.

“Giả dụ anh thích phụ nữ, anh
có thích chị Lộ Lộ không?”. Cô bé nhìn tôi chằm chằm, miệng khẽ mỉm cười, có
chút tinh ranh.

“Tại sao em lại hỏi anh câu
này?”. Tôi hỏi cô bé.

“Hì hì”. Tô Tô cười tinh nghịch,
“Trước đây em cứ có cảm giác chị Lộ Lộ hơi thích anh đấy”.

“Em còn chưa gặp anh thì làm
sao mà biết được”. Tôi nói.

Bị cơ thể mềm mại yếu ớt của cô
bé dựa vào, không hiểu sao, tôi lại có chút lưu luyến không nỡ rời, nên không đẩy
cô bé ra. Tương lai nếu công khai chuyện tôi không phải là gay, không biết họ sẽ
nghĩ thế nào, nhất là Tô Tô, chắc chắn sẽ nghĩ là tôi lừa cô bé.

Những thứ mềm mại là những thứ
dễ mắc nghiện, bây giờ tôi không cách nào nói rõ tất cả với Tô Tô. Mà cho dù
tôi có nói ra, cô bé cũng sẽ không tin.

“Trước đây đúng là em chưa từng
gặp anh thật, nhưng chị Lộ Lộ rất hay nhắc đến anh”. Tô Tô nói, sau đó thoải
mái nuốt một miếng khoai tây, rồi lại nhét một miếng khoai tây vào mồm tôi.

“Cô ta nói thế nào?”. Tôi hỏi
Tô Tô.

“Chị ấy nói ở công ty có một
tên khốn suốt ngày gây sự với chị ấy, lần nào cũng chỉ muốn ném hắn ta từ tầng
sáu xuống tầng một”. Tô Tô vừa nói, vừa bóc một túi thức ăn khác, nhét một miếng
Sa Kỳ Mã(*) vào tay tôi.

(*) Sa Kỳ Mã là một món ăn của
dân tộc Mãn, nghĩa là bánh sợi mỳ bọc đường (ND).

Tô Tô tựa lên ngực tôi, không hề
cảnh giác đề phòng, hoàn toàn coi tôi là một tấm tựa lưng bằng người.

“Như thế cũng gọi là thích anh
hả?”. Tôi kinh ngạc hỏi cô bé.

“Em còn chưa nói hết mà”. Tô Tô
há miệng, cho một chiếc bánh trứng vào, rồi tiếp tục nói: “Nhưng mỗi lần chị Lộ
Lộ đều nói, tên khốn này rất có năng lực, có muốn cũng không làm gì được hắn
ta”.

Hả? Không ngờ hóa ra Trình Lộ
cũng thừa nhận thực lực của tôi.

Trong lòng tôi không kìm nén được
sự đắc ý.

“Chị Lộ Lộ là người rất khó
tính, đặc biệt là đối với đàn ông. Vì thế chị ấy có thể khen anh là không dễ
dàng đâu”. Tô Tô xoay đầu nhìn tôi, nói. Miệng cô bé tỏa ra mùi thơm của bánh
trứng, làm người ta chỉ muốn lại gần mút một miếng.

“Anh Lương, anh cũng ăn một cái
nhé”. Tô Tô cầm một cái bánh trứng khác, tự tay nhét vào miệng tôi.

“Em ấy hả, bữa tối thì không chịu
ăn lại chui vào phòng anh ăn mấy thứ đồ ăn vặt này hả?”. Tôi vỗ nhẹ lên đầu cô
bé, nói.

“Cái gì, là em nhớ anh chứ bộ.
Em cứ nghĩ tối nay nhất định anh ăn rất ít nên mới mua riêng cho anh rất nhiều
đồ ăn”. Tô Tô giả bộ tức giận, bĩu bĩu môi, trông vô cùng đáng yêu.

“Ăn vặt thế này, em không sợ
béo hả?”. Tôi nhìn cô công chúa bé nhỏ với cơ thể xinh đẹp trong lòng, trêu
đùa. Nếu không vì tôi lớn hơn cô bé mấy tuổi, ôm một người đẹp trong lòng như vậy,
chắc chắn tôi sẽ nghĩ bậy nghĩ bạ.

“Em rất thích ăn mấy thứ này,
nhưng mãi mà không béo lên được”. Tô Tô đắc ý cười, dường như đang khoe khoang
dáng người mình.

“Đúng rồi, anh thấy trong mấy
người bọn em, dáng người của ai chuẩn nhất?”. Đột nhiên Tô Tô hỏi tôi, một cô nữ
sinh lắm chuyện điển hình.

“Tất cả đều rất chuẩn”. Tôi giả
bộ ngớ ngẩn, nói.

“Nhất định phải chọn ra một người!”.
Tô Tô ngẩng đầu nhìn tôi, lấy tay nhéo cằm tôi một cái.

Chắc là vì không phòng bị nên
cô bé rất thân mật với tôi. Nhưng, với tính cách của Tô Tô, tôi có thể tưởng tượng,
cô bé rất dễ sống chung với các chị em. Đổi lại, có ai mà không thích sống với
một cô bé nhí nhảnh thế này chứ.

Cô bé sống cùng với một tên đồng
tính suốt hai năm, nên không hề sợ những người đàn ông đồng tính, chỉ cần hợp
tính nhau thì có thể hòa hợp rất nhanh. Quan trọng nhất là, chính vì cô bé tin
chắc tôi là một tên đồng tính không hơn không kém, cho dù lần trước tôi đã giải
thích rồi mà cô bé vẫn không chịu tin.

“Tô Tô, còn chưa về phòng ngủ
đi hả? Ngày mai em còn phải đi học đấy”. Bên ngoài vang lên giọng nói của Linh
Huyên.

Tô Tô lè lưỡi về phía tôi, lêu
lêu mấy cái, rồi luồn ra khỏi ngực tôi, nhảy xuống giường.

“Anh Lương, em về phòng đây,
hôm nay còn có mấy bài tập phải làm nữa”. Nói đến đây, cô bé chỉ về phía cửa,
nói đùa: “Cứ ngồi mãi trong này, chị Linh Huyên ghen thì chết”.

“Được rồi, về đi”. Tôi nhìn cô
bé, mỉm cười, nói.

“Em để lại tất cả cho anh ăn, đừng
để bị đói đấy”. Tô Tô cầm lấy mấy ngón tay tôi, rồi nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.

Linh Huyên bước vào, nói: “Anh
cũng mau đi ngủ sớm đi”.

Cô ấy đã thay sang bộ đồ ngủ
màu trắng, chắc là vừa từ nhà tắm ra. Làn da thoắt ẩn thoắt hiện, khiến người ta
trào dâng sóng lòng.

Tôi cười, gật đầu với cô ấy.

Linh Huyên quay người, còn tiện
tay đóng luôn cửa cho tôi. Tôi nhìn giường đầy thức ăn, sờ lên ngực vẫn còn
vương lại chút hơi ấm, cảm giác hạnh phúc nhẹ nhàng, tôi lắc đầu cười.

Mỗi buổi sáng, có thể nhìn thấy
bốn mỹ nữ lượn đi lượn lại trước mặt chắc chắn là điều mơ ước của tất cả những
người đàn ông. Cảnh tưởng mãi mãi chỉ có thể xuất hiện trong giấc mơ giờ đây đã
trở thành hiện thực sờ sờ trong cuộc sống của tôi.

“Anh Lương, anh dậy rồi hả?”.
Cùng lúc tôi mắt nhắm mắt mở từ phòng mình đi ra thì Tô Tô với gương mặt luôn rạng
rỡ ánh hào quang đã đứng trong phòng khách chào hỏi tôi với vẻ mặt thích thú.

Hôm nay cô bé mặc áo len có
thêu hoa màu nâu, phối hợp với kiểu áo sơ mi kẻ ca rô đang rất thịnh hành năm
nay, trông rất ưa nhìn, đồng thời cũng thể hiện khí chất của một bông hoa trong
học viện. Áo sơ mi dáng dài càng làm tôn lên thân hình cao ráo, đáng yêu của cô
bé, hơn nữa, vạt áo dài trông khá giống một chiếc váy ngắn. Chiếc quần bò và
đôi bốt khiến cô bé trông vô cùng ngọt ngào, xinh xắn.

Trong học viện chắc chắn có
không ít nam sinh yêu thầm hoặc theo đuổi Tô Tô.

“Tô Tô, hôm nay em cũng dậy sớm
nhỉ”. Tôi ngáp một cái, hỏi. Bụng vẫn râm rẩm đau, nhưng tối qua đã uống thuốc
Hiểu Ngưng đưa nên cũng đỡ hơn nhiều rồi.

“Dạ, sáng nay em có tiết mà. Tiết
học lúc tám giờ”. Tô Tô vừa trả lời vừa uống sữa nóng, khóe miệng vẫn còn đầy sữa
trắng, trông giống như một con vật bé nhỏ, ngốc nghếch, vô cùng đáng yêu.

Còn ba người khác cũng đang tự
chuẩn bị đồ ăn sáng cho mình. Linh Huyên tự làm hamburger, Hiểu Ngưng luộc trứng
gà, lặng lẽ nhìn ngọn lửa. Trình Lộ thì đứng sau Linh Huyên, khẩn cầu Linh
Huyên làm cho cô ta một cái.

“Anh Lương, bữa sáng bọn em đều
tự giải quyết”. Thấy tôi đứng bất động, Tô Tô nói với tôi.

“Anh đến chỗ công ty mua cái gì
đó ăn cũng được”. Tôi gật đầu, nói.

“Anh ăn phần của em đi!”. Tô Tô
kéo tôi ngồi xuống bên cạnh, bẻ chiếc bánh mỳ làm đôi chia cho tôi một nửa, rồi
đổ một nửa sữa ra, đẩy qua trước mặt tôi.

Tôi nhìn cô bé, “Tô Tô, thế thì
em sẽ đói đấy”.

“Không vấn đề gì, em đến trường
lại mua đồ ăn tiếp, nhà ăn trường em có rất nhiều đồ ăn ngon. À, trước đây anh
Lương cũng là sinh viên trường Hoa Thương (tên gọi tắt của Học viện Thương mại
Hoa Đông), chắc anh cũng biết điều này chứ”.

“Hà hà, không biết bây giờ
trình độ nhà ăn của Hoa Thương có giảm sút không. Ngày trước quả thực là vừa
ngon vừa rẻ, sinh viên các trường xung quanh đều đến trường ta ăn”. Tôi nói, cảm
giác hơi nhớ nhung cuộc sống sinh viên đã lùi xa một năm. Tôi nhớ hồi đó, Đại
Bính học trường Đại học Bình Hải cách đó một con đường ngày nào cũng chạy sang
trường tôi ăn, một mặt là để ngắm gái đẹp, mặt khác là để tôi mời cậu ta ra nhà
ăn.

“Anh Lương, anh có nghĩ đến việc
về thăm trường không?”. Đột nhiên Tô Tô hỏi tôi.

“Đã tốt nghiệp rồi, còn quay về
làm gì nữa”. Tôi cười lắc đầu.

“Dạ…”. Tô Tô kéo dài giọng, hơi
cúi đầu, không biết đang toan tính điều gì.

Lúc này, Hiểu Ngưng, Linh Huyên
và Trình Lộ đều đã làm xong đồ ăn sáng, lần lượt kéo đến quây xung quanh bàn
ăn.

Linh Huyên cười với tôi, coi
như là chào hỏi. Hiểu Ngưng cũng nhìn tôi, tuy không nói gì, nhưng ánh mắt như
đang thăm hỏi tôi xem tối qua tôi đã uống thuốc chưa. Thế nên tôi cũng dùng ánh
mắt giao lưu với cô ấy, khẽ gật đầu, biểu thị bụng tôi đã đỡ hơn nhiều rồi.

Cái cách dùng ánh mắt mà có thể
giao lưu một cách thuận lợi, người ngoài khó có thể tưởng tượng nổi. Nụ cười của
Hiểu Ngưng thoáng qua trên khóe môi, chỉ trong chốc lát, không biết cô ấy vui
vì tôi có thể tương thông về tâm hồn với cô ấy, hay là yên tâm vì tôi đã ngoan
ngoãn uống thuốc theo sự chỉ dẫn.

Trong bọn họ, chỉ có sắc mặt của
Trình Lộ là không được tươi tắn lắm. Nhưng, không ai nhắc đến chuyện tối qua.

“À, anh Lương, tối qua anh vẫn
chưa trả lời câu hỏi của em đâu nhé!”. Tô Tô đang nói chuyện vui vẻ với Linh
Huyên, bỗng nhiên quay đầu nhìn tôi, nói.

“Câu hỏi gì?”. Tôi hỏi Tô Tô.

Tô Tô cười gian xảo, “Anh thấy
trong chị Linh Huyên, chị Trình Lộ và chị Hiểu Ngưng, dáng người của ai chuẩn
nhất?”.

Nghe Tô Tô hỏi như vậy, Linh
Huyên, Trình Lộ và Hiểu Ngưng đều cùng lúc ngừng các chủ đề đang nói lại, nhìn
tôi.

“Tô Tô, tối qua em hỏi anh là
trong cả bốn người cơ mà”. Tôi nói.

“Ôi dào, dáng người em thì
không bằng các chị ấy đâu, anh cứ loại trừ em đi”. Tô Tô nhìn tôi ánh mắt đầy
hy vọng, “Anh mau nói đi, anh thấy dáng người của chị nào chuẩn nhất”.

Linh Huyên, Hiểu Ngưng và Trình
Lộ đều nhìn tôi, có vẻ như rất quan tâm đến câu trả lời của tôi. Rõ ràng Tô Tô
không coi tôi là đàn ông nên mới hỏi tôi về chuyện dáng người của ba cô gái
ngay trước mặt họ. Có lẽ cô bé nghĩ rằng, đây chỉ là một câu bình luận giữa “chị
em” với nhau, chứ không phải là của một người đàn ông về phụ nữ.

“Dáng người cái gì chứ, cứ căn
cứ vào chiều cao, rất khó phán đoán”. Tôi cứng đầu, nói.

“Thế anh thấy chị nào xinh nhất”.
Tô Tô không chịu bỏ qua, lại truy hỏi thêm một câu.

Tôi khẽ hít một hơi, thật sự
không biết trả lời ra làm sao. Về Trình Lộ thì không vấn đề gì, nhưng còn Hiểu
Ngưng và Linh Huyên đều đối xử rất tốt với tôi, tôi bảo ai xinh đều có thể khiến
cho người kia cảm thấy không vui.

“Anh Lương, chán anh quá”. Tô
Tô bất mãn bĩu môi, sau đó nhìn Trình Lộ bằng ánh mắt ngưỡng mộ, “Em luôn thấy
chị Lộ Lộ xinh nhất, người vừa cao, dáng lại chuẩn, em mà cao bằng chị ý thì tốt
biết mấy”.

Nghe cô bé nói vậy, tôi lập tức
quan sát nét mặt của Linh Huyên và Hiểu Ngưng, thấy họ không hề có vẻ gì là
không vui, chỉ dịu dàng nhìn Tô Tô, cười.

“Nếu cho chị chọn thì Linh
Huyên là xinh nhất, vừa dịu dàng lại vừa biết chăm sóc người khác, đàn ông đều
thích kiểu phụ nữ như vậy”. Trình Lộ nói.

“Hiểu Ngưng mới hay, đàn ông đều
thích những cô gái yên lặng một chút. Người như tớ, làm bạn gái rồi họ lại bảo
tớ lắm điều”. Linh Huyên nói.

Hiểu Ngưng lắc lắc đầu, “Tô Tô
là xinh nhất. Vừa trẻ trung, vừa đáng yêu…”.

“Nói cứ như mình không còn trẻ
nữa ý”. Hiểu Ngưng chưa nói hết câu, ba người còn lại đã lập tức ngắt lời cô ấy.

Trên thực tế, chỉ có Linh Huyên
và Trình Lộ là trông có vẻ đã đi làm rồi. Còn Hiểu Ngưng, cho dù là cách ăn mặc
hay dáng vẻ đều giống sinh viên còn đang đi học. Chắc tại cô ấy làm việc trong
viện nghiên cứu, ít phải tiếp xúc với xã hội nên mới thế.

“Được rồi, không còn sớm nữa,
chúng ta xuất phát thôi”. Tô Tô nuốt miếng bánh cuối cùng, ngẩng đầu nhìn đồng
hồ, nói.

Bọn họ đều tỏ vẻ đồng ý, lũ lượt
đứng dậy mặc quần áo.

Ding. Trình Lộ ném một chiếc
chìa khóa xuống bàn trước mặt tôi.

“Đây là cái gì vậy?”. Tôi hỏi
cô ta.

“Thừa lời, đương nhiên là chìa
khóa nhà. Tôi không muốn ngày nào cũng đi làm rồi lại về nhà cùng với anh”.
Trình Lộ liếc xéo tôi một cái, nói.

“Thế còn chìa khóa phòng tôi
đâu?”. Tôi lườm trả cô ta, nhặt chiếc chìa khóa lên hỏi cô ta.

“Còn đòi chìa khóa phòng cái gì
nữa, đều là con gái với nhau cả, cũng quen nhau cả rồi, còn phải khóa cửa nữa
sao?”. Trình Lộ kéo dài câu sau, đặc biệt nhấn mạnh vào hai tiếng “con gái”.

“Tôi là đàn ông”. Tôi nhấn mạnh.

“Không có gì khác con gái cả”.
Trình Lộ cầm túi xách của cô ta lên, đi ra cửa.

Đồ đàn bà thối tha. Tôi thầm chửi
rủa trong lòng, móc chìa khóa nhà vào cùng với chìa khóa xe, cũng đi ra cửa đi
giày.

“Anh Lương Mân, nhớ tối về nhà
nấu cơm”. Linh Huyên đang đứng trong phòng khách nhắc nhở tôi.

“Ha, anh Lương nấu cơm, mong đợi
quá”. Tô Tô đứng bên cạnh Linh Huyên, mắt sáng long lanh.

“Ừ… anh sẽ tranh thủ về nhà sớm”.
Tôi vỗ vỗ trán, đi giày vào, ra trước.

Tôi ra khỏi nhà, thấy Trình Lộ
đã đi rất xa, hơn thế trạm dừng xe bus ở cổng phía nam khu nhà.

“Này, cô không ngồi xe cùng đi
à?”. Tôi gọi với theo cô ta.

“Chìa khóa đã đưa cho anh rồi,
chúng ta không ai nợ ai!”. Trình Lộ quay đầu nói một câu, rồi tiếp tục đi về
phía trạm xe bus.

Tôi nghĩ như thế cũng tốt,
tránh để người khác nhìn thấy tôi và cô ta đi làm cùng nhau. Trình Lộ chết tiệt,
BMW êm ái thì không ngồi, cứ nằng nặc chen chúc trong xe bus, trong lúc tôi
đang thầm rủa cô ta ngu ngốc thì cũng không thể không khâm phục cô ta không
tham lam những cái lợi nhỏ nhặt.

“Anh Lương, hóa ra anh còn có
BMW nữa cơ à! Hay là anh chở bọn em đi một đoạn đi!”. Đúng lúc này, Tô Tô từ
trong nhà đuổi theo ra, chốc lát đã ôm lấy khuỷu tay tôi một cách thân mật, nở
nụ cười ngọt ngào, nói.

“Tô Tô, anh Lương Mân còn phải
đi làm nữa”. Linh Huyên đi ra cùng Tô Tô, khuyên nhủ.

“Haizz, được rồi”. Tô Tô tỏ vẻ
tiếc nuối. Khác với Trình Lộ, Tô Tô lại có cách nghĩ “tham cái lợi nhỏ”.

“Để một người con trai lái BMW
chở em đi học, người khác nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào đây?”. Linh Huyên lại tiếp
tục giáo huấn Tô Tô.

“Nhưng mà… em lại không coi anh
Lương là con trai…”. Tô Tô dẩu môi, tỏ vẻ oan ức.

Lời này của cô bé làm tôi khóc
không nổi, cười không xong.

“Nhưng người khác không biết”.
Linh Huyên lườm Tô Tô, nói.

Tô Tô hơi bất mãn, “Chị Linh
Huyên cũng thật là, từ lúc anh Lương chuyển đến đây, lúc nào chị cũng bảo vệ
anh ấy”.

“Chị đâu có…”. Mặt Linh Huyên
thoáng ửng hồng, giả bộ giơ tay nhéo tai Tô Tô, Tô Tô lập tức cười hì hì tránh
né.

Lúc này, một chiếc váy liền
thân có hình hoa văn trang nhã lướt đến trước mặt tôi. Là Hiểu Ngưng.

“Đưa em đến viện nghiên cứu với,
cùng đường mà”. Cô ấy nhẹ nhàng nói.

Khi cô ấy mặc chiếc váy màu lạnh
có vạt viền ren này, trông rất ra dáng phụ nữ. Thiết kế eo cao, càng làm lộ rõ
những đường cong trên cơ thể cô ấy, bên trong lại mặc chiếc áo ba lỗ cao cổ,
không chỉ có cảm giác đang là mùa xuân, mà nhìn cũng rất đáng yêu.

Hiểu Ngưng có gương mặt rất học
sinh, giây phút này, một chiếc váy liền đơn giản đã làm tôn lên cả vẻ đẹp phụ nữ
và vẻ đẹp con gái của cô ấy một cách hoàn mỹ.

“Oa! Hôm nay chị Hiểu Ngưng mặc
đẹp quá!”. Tô Tô không ồn ào với Linh Huyên nữa, nhìn Hiểu Ngưng, ngạc nhiên,
thích thú nói.

“Hiểu Ngưng từ trước đến nay vẫn
xinh đẹp mà”. Linh Huyên đính chính lại câu nói của Tô Tô, sau đó cũng ngắm nhìn
Hiểu Ngưng, “Đây chính là chiếc váy tớ chọn cho cậu tháng trước, tớ đã nói là rất
đẹp mà, cậu còn ngại không dám mặc. Nói thật đi, hôm nay mặc cho ai ngắm hả?”.

Đôi mắt sáng long lanh của Hiểu
Ngưng nhảy nhót một chút, mấp máy miệng, “Dạo này thời tiết cũng ấm dần lên rồi,
đương nhiên có thể lấy ra mặc mà”.

“A! Chị Hiểu Ngưng nhất định là
đã yêu ai đó rồi!”. Tô Tô hét toáng lên.

“Đừng có nói bậy”. Hiểu Ngưng dịu
dàng lườm Tô Tô một cái, rồi quay người nhìn tôi, “Đưa em đến viện nghiên cứu
nhé, tiện đường mà”.

“Ừ”. Tôi nhìn Hiểu Ngưng thanh
tú, gật gật đầu.

Hiểu Ngưng khẽ mỉm cười với tôi
rồi ngồi lên xe.

“Em cũng muốn ngồi!”. Tô Tô bĩu
môi, đáng yêu biết bao.

“Được rồi, dù sao thì hôm nay
cũng vẫn sớm, anh chở các em đi”. Tôi nhìn cô ấy cười.

Tô Tô cười sung sướng như đạt
được mục đích, ngồi vào xe một cách tự nhiên, mông đã đặt trên ghế da rồi còn nảy
tưng tưng.

“Chị Linh Huyên, còn làm bộ làm
tịch gì nữa, mau lên xe đi!”. Cô bé không chỉ ngồi lên xe mà còn gọi Linh Huyên
đang đứng bên ngoài cùng ngồi vào xe.

“Linh Huyên, lên xe đi, anh đưa
em đến trường”. Tôi mở cửa xe, nói với cô ấy.

Linh Huyên đắn đo một lát, cuối
cùng cũng lên xe, “Ở đường Dân Sinh, nếu anh thấy xa quá thì không cần đưa cũng
được”.

“Cùng một hướng mà, không xa
đâu”. Tôi trả lời.

“Cảm ơn anh, Lương Mân. Chỉ lần
này thôi, lần sau không phiền anh nữa”. Linh Huyên nói.

Tôi mỉm cười với cô ấy. Tuy tôi
và Linh Huyên mới chỉ sống với nhau hai ngày, nhưng cứ như bạn đã thân thiết
nhiều năm, có lẽ đây chính là cái gọi là duyên phận.

“Em thì không cần nói nữa, đúng
không anh Lương?”. Tô Tô ngồi bên cạnh Linh Huyên, tinh nghịch xen ngang.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3