Bùi Sơ Ảnh - Chương 07 - Phần 1
Chương
7
Vừa về tới nhà, Cố Diễn Trạch đã bị
Cố Khải Minh “khủng bố” điện thoại, đương nhiên không thể thiếu câu nói quen thuộc
kia: “Mày nhìn anh họ Vân Tu mà xem, lúc nó bằng tuổi mày đã tiếp quản công ty rồi
đấy!” Vừa mới nghe thế, Cố Diễn Trạch đã thấy đau đầu nhức óc, anh không thua kém
gì Cố Vân Tu, vậy mà trong mắt cha anh, Cố Vân Tu lúc nào cũng tài giỏi hơn. Anh
rất muốn biết lúc bằng tuổi mình, Cố Vân Tu đã làm nên công trạng to lớn gì nhưng
anh không dám mở miệng, dẫu sao thì hiện giờ ông anh họ này đã rất nổi tiếng trong
giới thương nhân, còn anh mới chỉ là một tên nhãi vừa bước chân vào chốn thương
trường mà thôi, so sánh làm sao cho được?
Cố Diễn Trạch bị cha đưa vào công
ty để làm quen dần với công việc. Cố Khải Minh là người rất biết bồi dưỡng nhân
tài, dưới sự trợ giúp của Mạc Khả, chẳng mấy chốc mà Cố Diễn Trạch đã nắm bắt được
phương hướng phát triển của công ty.
Hôm nay là ngày kết hôn của Cố Vân
Tu. Đây không phải lần đầu tiên Cố Diễn Trạch gặp Lục Diên Y, nhưng anh cẫn có cảm
giác xa lạ. Người ta nói quả nhiên không sai, cô dâu chính là người phụ nữ đẹp nhất
thế giới. Làn váy trắng càng tôn thêm vẻ thanh nhã của Lục Diên Y, trông cô như
đóa phù dung nhô lên khỏi mặt nước trong veo. Cố Vân Tu mặc một bộ comple chỉnh
tề, toàn thân toát ra phong thái đĩnh đạc, khiến Lục Diên Y đứng bên cạnh cứ như
một chú chim nhỏ yếu ớt.
“Anh làm thế nào mà giữ được chị dâu
trong tay thế?” Cố Diễn Trạch tranh thủ hỏi.
Cố Vân Tu cười: “Chuyện này còn cần
anh truyền kinh nghiệm nữa à? Anh tưởng mày chỉ cần anh dạy cách đuổi ong bướm đi
thôi chứ?
Cố Diễn Trạch gượng gạo cười: “Em
tin chắc anh rất có kinh nghiệm về việc này. Có cần em và chị dâu đi tìm hiểu không?”
“Thằng nhãi này!” Cố Vân Tu mắng vui.
Hôn lễ cực kì xa hoa, khách mời đều
là những người có uy tín trong giới thương trường. Phù dâu là một cô gái xinh đẹp,
có vẻ khá bạo dạn: “Chào anh, em là Lý Giai Tinh.”
Cố Diễn Trạch hơi nheo mắt: “Chào
em.”
“Người ta nói, quen biết nhau ở hôn
lễ là rất có duyên.” Lý Giai Tinh mỉm cười đầy tự tin.
“Thế thì chắc cô có duyên với nhiều
người lắm?” Cố Diễn Trạch thẳng thừng nói: “Xin phép, tôi qua bên kia. Chào cô!”
Nói đoạn, anh đi tới chỗ Cố Vân Tu và bác cả. Được vài bước, Cố Diễn Trạch nhìn
thấy Lâm Trạch và Lục Diên Y đang nói chuyện với nhau, anh khá ngạc nhiên vì hai
người họ có quen biết.
Lục Diên Y nói: “Không ngờ chúng ta
lại gặp nhau ở đây.”
“Anh cũng không ngờ! Đã nhiều năm
rồi.”
“Vâng, đã nhiều năm rồi, bây giờ em
là cô dâu của người khác.” Lục Diên Y tươi cười, nhưng đáy mắt vẫn xẹt qua một chút
bi ai.
“Anh ta tốt với em không?”
Lâm Trạch im lặng một lúc rồi hỏi.
Lục Diên Y gật đầu:
“Dù anh nghĩ thế nào về em, em cũng sẽ trả lời thật lòng. Anh ấy rất tốt với em.
Nếu không có anh ấy, em không ngờ mình còn có quyền được hưởng hạnh phúc. Hiện giờ
rốt cuộc em đã làm được rồi, em tin, anh cũng có thể.”
Lâm Trạch thở dài: “Thế
thì tốt rồi. Chỉ cần em hạnh phúc là anh vui rồi. Có điều, chúng ta không giống
nhau, mùa hè năm đó, anh đã để mất cơ hội theo đuổi hạnh phúc của mình rồi.”
Lục Diên Y không đáp
lời. Thâm tâm cô tin rằng, người đàn ông thông minh này sẽ có lựa chọn tốt nhất
cho bản thân anh.
Cố Diễn Trạch nghe đến
đây liền tiến lên nói: “Chị dâu, anh Vân Tu gọi chị kìa.”
Lục Diên Y gật đầu.
Cố Diễn Trạch đi theo
Cố Vân Tu, giúp anh uống khá nhiều rượu. Mọi người đều biết Lục Diên Y đang mang
thai nên không làm khó cô, nhưng Lý Giai Tinh lại bị chuốc mãi không thôi.
Cố Diễn Trạch không
phải kiểu người thích tự chuốc phiền phức vào mình, vì thế, mãi đến khi thấy Lý
Giai Tinh uống quá nhiều rồi anh mới giúp đỡ.
“Tửu lượng của cô tốt
thật đấy, uống bao nhiêu mà không say.” Cố Diễn Trạch mỉm cười nói: “Tôi không giúp
chắc cô cũng vẫn ổn nhỉ?”
“Em tưởng anh rất thích
thấy em bị chuốc say?” Lý Giai Tinh trừng mắt oán giận: “Đúng là một người đàn ông
dễ ghi thù.”
“No no no. Tôi cho rằng
một cô gái sống ở nước ngoài lâu như cô sẽ không quen với mấy cái biểu hiện phong
độ gì gì đó.”
“Em thì cho rằng phong
độ là môn học bắt buộc dành cho cả phụ nữ và đàn ông ở Anh. Hóa ra còn có ngoại
lệ.”
“Cô Lý không phải từ
Mỹ về ư? Chẳng lẽ tôi nhớ nhầm?”
“Hóa ra, tôi còn được
anh Cố quan tâm đến vậy. Thật lấy làm vinh hạnh.”
“Chỉ nghe qua thôi.
Ngay cả mấy điều lễ nghi vụn vặt hồi học tiểu học tới giờ tôi vẫn nhớ rõ lắm.”
“Anh…” Lý Giai Tinh
còn chưa nói hết câu Cố Diễn Trạch đã bỏ đi.
Cố Vân Tu lắc đầu: “Đôi
co với cả một cô gái! Giáo viên tiểu học dạy mày như thế à?”
“Thôi em xin anh! Lý
Thị và nhà chúng ta xưa nay không dính dáng gì, tự nhiên anh lại mời con gái cưng
nhà người ta làm phù dâu. Trong đầu anh nghĩ cái gì em còn không biết sao? Tưởng
em là thằng đần à? Còn nữa, chưa chắc cô ta đã tình nguyện nhé.” Cố Diễn Trạch khinh
khỉnh nói.
“Chuyện này không liên
quan đến anh, mày đi hỏi chú Khải Minh ấy.”
Cố Diễn Trạch ảo não:
“Haizzz. Mọi người cứ so sánh anh với em, rõ ràng năm nay anh ba mươi hai tuổi mới
kết hôn, em mới có hai mươi ba, sao bố mẹ em cứ cuống cả lên như thế?”
“Mày đừng có mà noi
gương anh. Vì chuyện này mà anh bị bố mẹ cằn nhằn mấy năm trời đấy. Ai cũng sợ anh
làm hư mày.”
Cố Diễn Trạch cười xùy
một tiếng: “Tốt nhất là anh đừng thông đồng với bố mẹ em nữa. Có chuyện gì thì nhớ
bắn tiếng trước cho em, nếu không, hậu quả thế nào em sẽ kéo anh chịu chung! Ví
dụ như chuyện hôm nay chẳng hạn.”
“Cái chuyện cỏn con
thế này mà mày cũng không giải quyết được hả? Uổng phí mấy năm ở Mỹ.”
“Anh đừng đánh trống
lảng!”
Cố Vân Tu tò mò hỏi:
“Này, đừng có nói với anh là mày nhắm được đối tượng rồi nhé? Con gái nhà nào thế?
Mang về anh duyệt xem sao?”
“Anh lo vợ anh trước
đi!” Cố Diễn Trạch cáu kỉnh.
Cố Vân Tu ngoảnh lại,
nhìn thấy Lục Diên Y đang bị đám đông vây lấy liền vội vàng qua đó.
Cố Diễn Trạch tủm tỉm
cười, ông anh họ này của anh không sợ trời, không sợ đất, ấy thế mà đối xử với bà
chị dâu yếu đuối kia hoàn toàn khác. Xem bộ dạng của Cố Vân Tu lúc này có vẻ còn
hạnh phúc hơn cả trúng số độc đắc.
Ai đó từng nói, đàn
ông chinh phục thiên hạ, phụ nữ chinh phục đàn ông. Lời này quả nhiên không sai.
Cố Diễn Trạch ngó nghiêng
xung quanh, nhìn thấy Lâm Trạch đang trò chuyện với vài người khác. Lâm Trạch tiến
lại phía anh, nói: “Chơi chán rồi mới chịu mò về đấy!”
Cố Diễn Trạch thở dài:
“Anh cho em xin, về nhà nghe hai vị đại nhân càu nhàu đã phát ngấy rồi.”
“Ai bảo cậu không chịu
nghe lời!” Lâm Trạch chẳng hề tỏ ra thông cảm.
“Sao anh lại thế!” Cố
Diễn Trạch bất mãn.
“Thôi không nói chuyện
này nữa. Bắc Thần và Lý Thị mới có một dự án hợp tác, chắc cậu biết rồi?” Lâm Trạch
cảm thấy mình cần phải cảnh báo cho Cố Diễn Trạch.
“Chưa xong chuyện này
đã nhảy chuyện khác…”
Lâm Trạch đánh mắt về
một phía, Cố Diễn Trạch nhìn theo, nhìn thấy cha mình và Lý Ngôn Thịnh đang nói
chuyện với nhau, có cả Lý Giai Tinh đứng bên cạnh.
“Cậu nghĩ vì sao con
bé đó cũng tới đây?”
“Chẳng lẽ bố em định…”
Cố Diễn Trạch cười bất đắc dĩ.
“Không thì để cậu noi
gương Cố Vân Tu chắc?”
“Noi gương gì chứ?”
Cố Diễn Trạch vội gạt phăng.
Lâm Trạch không nói
gì thêm, thái độ này của Cố Diễn Trạch chứng tỏ cậu ta đã có dự định của mình, mặc
dù anh còn chút lo lắng vì Cố Diễn Trạch chưa lăn lộn trong giới này nhiều, nhưng
cứ coi như đây là một thử nghiệm.
Cố Diễn Trạch vừa về
tới nhà đã bị mẹ gọi đến hỏi chuyện: “Con thấy con bé Lý Giai Tinh đó thế nào?”
“Lý Giai Tinh là ai?
Có người tên vậy ạ?” Cố Diễn Trạch hỏi lại.
La Hinh thở dài, rõ
ràng hôm nay bà nhìn thấy hai người họ nói chuyện một lúc, bây giờ con trai còn
giả vờ không biết.
Thấy mẹ tỏ ra thất vọng,
Cố Diễn Trạch mới thú thật: “À, mẹ nói phù dâu hôm nay hả? Ừm, trông cũng được.”
“Thế thôi à?” La Hinh
hỏi đến cùng.
“Còn gì nữa ạ? Hôm nay
con uống nhiều lắm, con đi tắm rồi ngủ đây. Có chuyện gì mai nói tiếp mẹ nhé.” Cố
Diễn Trạch nói với vẻ mất kiên nhẫn.
La Hinh đành đi ra ngoài.
Cố Diễn Trạch thở dài,
đóng cửa phòng lại sau đó nằm nhoài ra giường. Mới chỉ làm phù rể thôi đã mệt như
vậy rồi, làm chú rể chắc kiệt sức mất. Vậy mà chẳng hiểu sao vẫn có người ly hôn
rồi lại tái hôn!
Anh lắc đầu, ấn phím
điện thoại.
Sơ Ảnh đi ra ban công
nghe máy: “Sao muộn thế này rồi còn gọi?”
“Muộn lắm rồi à?” Cố
Diễn Trạch nhíu mày, nhìn đồng hồ: “Làm em mất giấc ngủ à?”
“Có chuyện gì à?”
“Ừm.” Anh gật đầu, sau
đó khẽ mỉm cười.
“Gì thế?” Sơ Ảnh có
thể cảm nhận được tâm trạng anh rất tốt.
“Anh nhớ em. Ừm… Em
có nhớ anh không?” Cố Diễn Trạch chợt cảm thấy nực cười, thực ra đây cũng không
phải điều anh muốn nói.
“Anh gọi điện để hỏi
em câu này à? Hay là… Anh say rượu đấy?”
“Em biết à?” Cố Diễn Trạch ngồi dậy,
ngửi ngửi một chút: “Chẳng lẽ mùi rượu truyền sang chỗ em rồi?”
Sơ Ảnh mỉm cười, quả nhiên là anh
đã say.
“Ừ, anh uống quá nhiều, làm ảnh hưởng
tới cả em rồi. Sau này đừng uống nhiều như thế nữa!”
“Chúng ta bao lâu rồi chưa liên lạc?”
“Sao tự dưng hỏi em thế?”
“Nếu anh không gọi thì có phải em
cũng không gọi cho anh phải không?”
“...”
“Phí điện thoại đâu có tốn lắm đâu?”
“…”
“Thực ra hôm nay thấy chị dâu mặc
váy cưới, đột nhiên anh nghĩ tới em. Không biết em mặc váy cưới sẽ thế nào?” Anh
ngừng lại một chút, không nghe thấy Sơ Ảnh lên tiếng, anh nói tiếp: “Chắc chắn sẽ
rất đẹp.”
“Anh say quá rồi…”
“Ừm, anh cũng nghĩ vậy.” Nếu không,
anh đã chẳng khác thường như thế.
Hôn nhân vì làm ăn vốn dĩ là chuyện
rất phổ biến, nhưng lúc tự mình tiếp xúc, anh vẫn không tránh khỏi có chút bài xích,
trong đầu bỗng hiện lên gương mặt cô. Đột nhiên anh nhận ra điểm kì lạ trong quan
hệ giữa hai người, cô chưa bao giờ chủ động gọi điện cho anh, dường như chỉ cần
anh không gọi cho cô là giữa họ hoàn toàn chẳng có mối liên hệ nào cả.
Giống suy nghĩ ban đầu của anh, anh
tưởng rằng chỉ cần mình muốn là có thể dễ dàng từ bỏ cô, không có bất cứ nỗi lo
lắng nào. Có lẽ ngay từ đầu anh đã ý thức được hai người rất khó đến được với nhau
nên đã cố gắng làm thật nhiều việc cho cô vui, muốn bù đắp lại nỗi hổ thẹn đối với
cô.
Thế nhưng hiện giờ, anh nhận ra bản
thân đã lún quá sâu, không thể buông tay cô.
“Vậy anh ngủ sớm đi nhé.”
“Ừ.” Anh nghe lời cô, cúp máy, chìm
vào giấc ngủ.
Ngồi trong nhà hàng, nhìn đồng hồ
đã quá giờ hẹn mười phút, khóe miệng Cố Diễn Trạch hơi nhếch lên, đang định lấy
di động ra thì thấy đối phương khoan thai đi tới.
“Xin lỗi, vừa nãy ra khỏi nhà em có
chút việc đột xuất.” Lý Giai Tinh áy náy nói.
“Không sao, tôi cũng đang rảnh.” Cố
Diễn Trạch vừa nói, vừa đưa thực đơn cho cô ta.
Lý Giai Tinh cười: “Tôi cứ tưởng nhà
họ Cố không chú trọng tới việc dạy con cái tác phong ga-lăng, hóa ra chỉ là tùy
thời mới bộc lộ.”
“Thực ra tôi là người theo xu hướng
đối sự bất đối nhân*.”
*Đối
sự bất đối nhân: Hành động dựa theo tình huống, không quan trọng đối phương là ai.
Lý Giai Tinh mỉm cười không nói.
Cố Diễn Trạch lắc đầu: “Chẳng lẽ cô
không biết, khi thích một thứ, muốn có được thì cần phải chinh phục được những thứ
xung quanh nó trước đã?”
Lý Giai Tinh tỉ mỉ quan sát Cố Diễn
Trạch, cảnh giác hỏi: “Anh có ý gì?”
“Cô rõ hơn tôi mà!” Cố Diễn Trạch
vẫy tay ra hiệu với phục vụ: “Nếu cô không gọi món thì để tôi gọi vậy.”
Xong xuôi, anh nhìn vẻ mặt nghi hoặc
của Lý Giai Tinh, nói: “Cô Lý, hình như cô rất tự tin vào khả năng diễn xuất của
mình nhỉ?”
Lý Giai Tinh bấy giờ mới mỉm cười.
Trước đây, cha cô từng nói, Cố Diễn Trạch chỉ là một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch,
du học Mỹ về chẳng qua là cái mác mà thôi, chứ thực lực hoàn toàn không có. Nhưng
xem ra, cha cô lần này đã đoán sai rồi, Cố Diễn Trạch này chẳng những được cái mã
ngoài mà còn có mắt quan sát rất tinh tế, ăn nói sắc sảo. Rõ ràng ở lễ cưới hôm
đó, cô chỉ liếc nhìn Lâm Trạch có vài lần, không ngờ Cố Diễn Trạch cũng phát hiện
ra…
“Em chẳng hiểu anh nói gì cả.”
Cố Diễn Trạch không bận tâm tới Lý
Giai Tinh, chỉ tập trung ăn cơm, lát sau anh liếc nhìn cô ta rồi hờ hững nói: “Tôi
cứ tưởng con gái đều ăn uống từ tốn, rất chú ý tới hình ảnh bản thân cơ.”
“Đấy là vì anh quen toàn những cô
thục nữ.” Lý Giai Tinh vẫn thản nhiên ăn: “Chẳng lẽ anh không cảm thấy em thoải
mái ăn thế này sẽ kích thích anh ăn ngon miệng hơn à?”
“Ờ đúng là như vậy thật.”
Lý Giai Tinh im lặng một lát mới hỏi:
“Ăn xong tính làm gì?”
“Cô thật sự giao toàn quyền quyết
định cho tôi đấy à?” Cố Diễn Trạch mỉm cười: “Vậy thì cứ đi theo tôi là được.”
Sau đó, Cố Diễn Trạch đưa Lý Giai
Tinh đi đánh bóng bàn. Anh chơi rất giỏi, so tài vài trận, Lý Giai Tinh đều thua,
cô tức giận nói: “Đối với bạn gái, anh cũng thế này sao? Không biết nhường phụ nữ
gì cả.”
“Dù sao thì cô cũng đâu có thân phận
đặc biệt gì? Thôi cứ chờ thua tiếp đi.”
Lý Giai Tinh sững sờ. Người đàn ông
này là kiểu người gì vậy?
Cố Diễn Trạch có vẻ rất thỏa mãn:
“Giờ mới phát hiện ra ưu điểm của tôi hả? Chưa hết đâu, lát nữa sẽ cho cô cảm nhận
dần dần.”
Lý Giai Tinh rất nhanh chóng được
tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Cố Diễn Trạch, bất kể là trượt băng hay khiêu vũ,
chơi gôn hay cưỡi ngựa, anh đều thành thạo. Thông thường, những người biết nhiều
thứ thì không quá giỏi, nhưng Cố Diễn Trạch thì khác, anh chẳng những biết nhiều
mà cái gì cũng xuất sắc.
Ném một quả bowling xong, Cố Diễn
Trạch quay sang nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lý Giai Tinh, anh mỉm cười: “Sao? Khuất
phục nhanh thế à?”
“Còn cái gì mà anh không biết không?”
“Ừm, để tôi nghĩ xem, khi nào nghĩ
ra tôi sẽ nói với cô.”
“Nhà anh đúng là có gene ăn hiếp kẻ
khác.”
“Ha ha… Hối hận vì không thích tôi
ngay từ đầu chưa?”
Lý Giai Tinh lắc đầu: “Em cảm thấy
rất may mắn. Bởi vì anh thật sự khiến người ta khó mà tin được rằng anh biết thế
nào là thích một người.”
Không rõ có phải ảo giác hay không,
Lý Giai Tinh đột nhiên thấy trong mắt Cố Diễn Trạch ẩn hiện nỗi ưu tư khó hiểu.
Một ngày đi cùng nhau, Lý Giai Tinh
đã phần nào hiểu được tính cách của Cố Diễn Trạch, thật lòng mà nói thì cũng có
cảm giác “tiếc vì gặp nhau quá muộn”.
Vừa thấy Cố Diễn Trạch về nhà, La
Hinh đã niềm nở săn đón: “Nghe nói hôm nay con và Giai Tinh đi chơi?”
Ồ, tin tức nhạy quá.
“Sao mẹ biết?” Cố Diễn Trạch vờ ngạc
nhiên.
“Hôm nay mẹ gọi điện hẹn bà Lý ra
ngoài thì nghe bà ấy nói thế. Con nói xem, trùng hợp quá phải không?”
Cố Diễn Trạch mỉm cười: “Vâng.”
Trở về phòng, chợt cảm thấy có gì
không ổn, nhưng anh không nghĩ nhiều nữa, tranh thủ nghỉ ngơi.
Mấy ngày sau đó, Cố Diễn Trạch và
Lý Giai Tinh rất năng gặp gỡ, báo chí Thâm Hạ đều đưa tin và ảnh với dòng tít: “Hỉ
sự sắp tới của hai thương nghiệp?”
Cố Diễn Trạch nhìn bài báo, mỉm cười
hài lòng.
Bắc Thần muốn khai thác một mảnh đất
ở ngoại ô để xây dựng khu vui chơi giải trí nhưng tài chính không đủ vì còn vướng
nhiều dự án khác, vậy nên buộc phải hợp tác với Lý Thị.
Mặc dù Cố Diễn Trạch hiện giờ chỉ
là một phó Tổng giám đốc còn đang học việc nhưng ai cũng biết sớm muộn gì Cố Khải
Minh cũng giao công ty vào tay anh, vì vậy, Cố Diễn Trạch làm gì cũng rất thuận
lợi.
Mạc Khả cầm một tập tài liệu đến,
dè dặt hỏi: “Làm như vậy ổn không?”
“Cô cứ làm theo tôi nói là được rồi.”
“Vậy...”
“Tôi đã thông báo với bố tôi rồi.”
Cố Diễn Trạch cười nói: “Phụ nữ bớt lo nghĩ sẽ giảm được nếp nhăn, cô không biết
à?”