Trà trộn phòng con gái - Phần 04
Cùng với sự chuyển động của
chìa khóa, máy xe khởi động phát ra tiếng nổ giòn tan, Trình Lộ cách đấy mười mấy
bước quay đầu lại nhìn tôi khởi động chiếc BMW, lại giận dữ lườm một cái nữa.
Đôi lúc cô ta cũng rất đáng
yêu. Tôi lái xe đến bên cạnh cô ta, kéo cửa kính xe xuống, hét to: “Này, lên xe
đi”.
“Ai thèm ngồi cái xe ghẻ của
anh!”. Trình Lộ cắn chặt môi, hai con mắt hạnh đào trừng lên như mắt trâu, lông
mi cô ta dài, khi trừng mắt lên cũng không xấu xí mấy.
Nhưng, cô ta dám gọi cái xe yêu
quý của tôi là “xe ghẻ”.
“Hôm nay cô ngủ dậy muộn, còn
không mau lên xe là muộn làm đấy”. Tôi nói với cô ta. Tôi hy vọng cô ta sẽ lên
xe, để cô ta phải nợ tôi một ân tình.
“Hứ!”. Cô ta hứ một tiếng, càng
bước nhanh hơn về phía bến xe bus trước mặt.
Đã vậy, tôi cũng không gượng ép
nữa, tăng ga, chiếc xe nhanh chóng vượt qua cô ta, chạy về phía công ty.
Đúng là lòng tốt lại bị coi là
gan lừa, cứ làm như tôi phải nịnh nọt cô ta không bằng. Hứ.
Chiếc BMW trắng chen chúc vào
dòng xe trên đường, hòa nhập với sự huyên náo của thành phố. Căn cứ vào kinh
nghiệm lái xe nhiều năm của tôi, Trình Lộ đi xe bus chắc chắn sẽ đến làm muộn,
cho dù là ngồi taxi đi nữa, muộn năm phút, tình trạng tắc đường sẽ càng nghiêm
trọng. Nói một cách đơn giản, tôi cầm chắc hôm nay cô ta sẽ đi làm muộn, nửa
ngày lương hôm nay của cô ta bị trừ là cái chắc.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi
không tránh khỏi thấy vui sướng trên nỗi đau khổ của cô ta.
Tôi đến công ty đúng giờ, quẹt
thẻ đúng giờ, đi đến bàn làm việc của mình, cầm cuốn Bước vào đông y vừa đọc hết
một nửa tối qua lên, viết kế hoạch theo những chỗ đã đánh dấu bằng bút chì
trong sách. Muốn biến một cuốn sách khó bán thành bán chạy, đối với tôi mà nói,
là thách thức, cũng là trò chơi trí tuệ.
Cũng không biết làm sao, bình
thường tôi bước vào trạng thái làm việc rất nhanh, nhưng sáng nay lại không thể
làm cho các tế bào não đi vào trạng thái tích cực được.
File trên máy tính đã mở rất
lâu rồi mà vẫn trống trơn. Ngẩng đầu lên nhìn chiếc đồng hồ treo tường trong
phòng, đã chín giờ ba mươi.
Cuối cùng, tôi nhìn thấy một
cái bóng xuất hiện ở cổng lớn phía dưới. Cái bóng này vội vội vàng vàng chạy về
phía tòa nhà xuất bản Hoa Văn nơi tôi làm việc, dáng vẻ rất nhếch nhác.
Tôi đã bảo là sẽ đi làm muộn
còn không tin. Tôi hứ một tiếng lạnh lùng trong lòng, rời ánh mắt từ cửa sổ đến
cửa phòng làm việc, chuẩn bị mục kích cô ta đi qua.
Vài phút trôi qua, quả nhiên
Trình Lộ đang thở hổn hển đi ngang qua hành lang bên ngoài phòng làm việc của
tôi.
Tôi bất giác cười, định vùi đầu
vào tiếp tục làm nốt công việc của mình.
Đột nhiên, Trình Lộ vốn đã đi
qua rồi lại quay lại trước cửa phòng làm việc của bộ phận chúng tôi, quay về
phía tôi trừng mắt lên lườm, sau đó mới quay về phòng làm việc của cô ta.
Quái lạ, có phải tôi làm cho cô
đi muộn đâu. Tôi nghĩ thầm.
Các đồng nghiệp trong phòng đều
nhìn tôi bằng ánh mắt nghi hoặc, suy đoán xem giữa tôi và Trình Lộ bên phòng bản
quyền rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có điều, họ biết tính khí của Trình Lộ
nên cũng không dám hỏi nhiều.
Tôi thu lại ánh mắt về màn hình
vi tính, nhìn bản kế hoạch trống trơn, bắt đầu cảm thấy lo lắng: Vị “Bạch lãnh
cốt cán tinh anh”(*) gọi tắt là “bạch cốt tinh” này, chắc không vì tức giận tôi
mà đi làm chuyện gì đó báo thù đấy chứ?
(*) Chỉ nhân viên văn phòng giỏi
giang, là người chủ chốt trong đơn vị (ND).
Nhiều chuyện càng nghĩ càng thấy
lo. Nhất là lúc này cô ta nắm được thóp tôi, cho dù là tin giả, nếu cô ta đem
đi kể lể, thì tôi tha hồ ăn đủ.
Nhìn thời gian trên chiếc đồng
hồ treo trên tường rì rì trôi qua, tôi thấy vẫn cần phải đi tìm cô ta nói chuyện.
Đúng lúc tôi đang định đứng dậy,
đột nhiên chú Vương bên phòng nhân sự đi vào phòng tôi.
Thông thường, nhân viên phòng
nhân sự đến tìm không phải chuyện tốt lành gì. Nếu không phải tính nhầm lương
thì là tín hiệu giảm lương hoặc đuổi việc. Không chỉ tôi nghĩ vậy, tất cả mọi
người trong phòng đều nghĩ vậy. Mọi người đều ngừng làm việc, nhìn vị khách quý
phòng nhân sự như nhìn người ngoài hành tinh.
Chú Vương thì lại đi thẳng đến
chỗ tôi ngồi.
“Tiểu Lương à, bây giờ cậu có rảnh
không?”. Chú hỏi tôi.
“Cũng bình thường, cháu đang
làm kế hoạch cho cuốn sách đông y”. Tôi trả lời.
“Đừng làm việc đó nữa, tổng
giám đốc Ngô cho gọi cậu lên phòng ông ấy một chút”. Chú Vương nói.
Xong rồi, nhất định là Trình Lộ
đã nói gì đó. Người đàn bà này, không biết chừng biết mực gì cả.
Trong lòng tôi kêu toi rồi, bề
ngoài thì cố tỏ ra trấn tĩnh đứng lên: “Được, chú Vương, cháu lên ngay đây.
Cháu hỏi trước chút, là chuyện tốt hay chuyện xấu thế hả chú?”.
“Không phải việc tốt cũng không
phải việc xấu. Cậu cứ lên đấy nói chuyện là biết ngay thôi”. Chú Vương trả lời
tôi.
Trong ngực tôi như có bảy tám
cái trống đang đánh thùng thùng, lo lắng bất an, đi hết dãy hành lang, cuối
cùng đến phòng tổng giám đốc.
Đến công ty một năm nay, tôi
luôn rất thuận buồm xuôi gió, không chỉ được các đồng nghiệp nể phục mà còn được
sếp khen ngợi. Nhưng con người luôn là vậy, khi ai đó làm việc quá hoàn hảo, những
người khác đều sẽ nghĩ anh ta có khuyết điểm nào đó.
Cho nên, nếu Trình Lộ nói với
người khác tôi là gay, cũng có khả năng rất cao là mọi người sẽ hoàn toàn tin
vào điều đó. Chuyện này đến tai sếp là điều không hay chút nào.
Tôi gõ cửa bước vào, ho nhẹ hai
tiếng, cố gắng hỏi bằng giọng điệu kính trọng nhất: “Tổng giám đốc Ngô, sếp tìm
em ạ?”.
“Tiểu Lương, ngồi đi”. Sếp Ngô
chỉ vào chiếc ghế trước bàn làm việc.
Tôi ngồi xuống, tiếp đó sếp lại
nói: “Cuốn Bước vào đông y cậu làm đến đâu rồi?”.
“Em vẫn chưa bắt đầu, em định tìm
một cách thâm nhập hay hơn rồi mới làm”. Tôi trả lời.
“Cậu không cần làm nữa, chuyển
cho người khác đi. Chuyện Trình Lộ bên phòng bản quyền nói chắc cậu biết rồi”.
Sếp Ngô nhìn tôi, nói.
“Á?”. Miệng tôi biến thành hình
chữ O, thật sự không thể ngờ rằng vấn đề cá nhân bé tí tẹo lại cướp đi bát cơm
của tôi. Phải biết, bây giờ là thời kỳ khủng hoảng kinh tế, sếp chắc không lấy
cớ này đuổi việc tôi chứ.
“Tiểu Lương, sao cậu lại lắp ba
lắp bắp thế, phong độ ngày thường của cậu đi đâu mất rồi?”. Sếp Ngô hỏi.
“Em… cái này… em biết rồi, em
biết rồi, nhưng sự thực không phải như vậy…”. Tôi vẫn không biết phải giải
thích thế nào.
“Được rồi, tôi biết cậu sẽ phục
tùng theo sự sắp xếp của công ty. Đi thu dọn đồ đi”. Sếp Ngô nhìn tôi, nói.
Khi không lại bảo tôi thu dọn đồ?
Tôi thực sự bị ép bức quá, hỏi: “Sếp Ngô, rốt cuộc là có chuyện gì ạ?”.
Tôi muốn biết, rốt cuộc cô ả xấu
xa Trình Lộ kia đã đưa tin đồn nhảm gì về tôi!
“Cái gì, Trình Lộ vẫn chưa nói
với cậu sao?”. Sếp Ngô ngạc nhiên nhìn tôi.
“Nói cái gì ạ? Em với cô ta
không nói chuyện được với nhau! Sếp Ngô, anh không thể tin cô ta hoàn toàn!”.
Tôi tức chết đi được, âm lượng cũng không biết đã tăng cao từ lúc nào, còn nhảy
dựng lên từ chiếc ghế đang ngồi.
“Tiểu Lương, thái độ như vậy
không tốt đâu. Tôi biết cậu có năng lực, nhưng công ty sắp xếp cho cậu sang bên
đó, chắc chắn công ty đã suy xét thấu đáo”. Sếp Ngô đứng lên, vỗ vỗ vào vai
tôi, nói.
“Sắp xếp đến đâu ạ?”. Trong chốc
lát, đầu tôi đầy sương mù.
“Sắp xếp đến bộ phận của Trình
Lộ”. Sếp Ngô cười khà khà, “Có phải bận nhiều việc quá đâm ra hồ đồ rồi
không?”.
“Á?” Miệng tôi lại biến thành
hình chữ O một lần nữa.
“Chắc là Trình Lộ chưa nói rõ với
cậu”. Sếp Ngô vỗ nhẹ lên vai bảo tôi ngồi xuống ghế, “Chuyện là thế này, tháng
sau tập đoàn xuất bản lớn nhất châu Âu Wolters Kluwer(*) chuẩn bị đến Trung Quốc
tìm bạn hợp tác lâu dài để xuất bản sách bản quyền tiếng Trung của họ”.
(*) Wolters Kluwer: Là công ty
hàng đầu, hoạt động chuyên nghiệp trong lĩnh vực xuất bản và cung ứng thông tin
toàn cầu, trụ sở chính của tập đoàn đặt ở Hà Lan (BTV).
“Ồ…”. Tôi khẽ đáp lời. Lăn lộn
trong ngành xuất bản hơn một năm, tôi biết trong ngành xuất bản trên thế giới,
cái tên Wolters Kluwer đồng nghĩa với cái gì.
“Hai năm trở lại đây công ty ta
phát triển rất tốt, đặc biệt là mảng văn học nước ngoài, có khá nhiều kinh nghiệm,
cho nên cũng là trường hợp nằm trong sự suy xét của họ. Vì vậy, việc này sẽ là
việc trọng yếu nhất của công ty trong năm nay”. Sếp Ngô tiếp tục nói.
“Sếp muốn em qua giúp Trình Lộ
một tay?”. Tôi hỏi sếp.
“Không phải tôi muốn bảo cậu
giúp cô ấy mà chính cô ấy yêu cầu đích danh cậu”. Sếp Ngô cười, “Thực ra mấy
hôm trước, tôi đã nói với Trình Lộ, lần này công ty ta sẽ dốc hết sức làm, về mặt
nhân viên thì sẽ để tùy cô ấy chọn. Vừa rồi cô ấy đến nói với tôi, những người ở
bộ phận khác trong công ty cô ấy không cần bất cứ ai, chỉ cần một mình cậu”.
“Cái gì?!”. Tôi kinh ngạc suýt
nữa hét to lên.
“Tôi nghĩ kỹ thì thấy cô ấy chọn
cậu cũng rất có lý. Cậu rất nhạy cảm trong vấn đề thị trường, cũng có những kế
hoạch rất linh hoạt, để cậu giúp đỡ cô ấy, quả thực không còn gì tốt hơn. Con mắt
nhìn người của Trình Lộ đúng là tốt thật, chớp mắt đã bê được bảo bối trong
công ty vào bộ phận của cô ấy”.
“Sếp Ngô, anh quá khen rồi ạ.
Nhưng mà… em làm rất tốt ở phòng thị trường, em không quen với việc làm bản quyền,
chỉ sợ làm không nổi…”. Tôi vội vàng nói.
“Tiểu Lương! Tôi tin vào năng lực
của cậu! Ngày trước cậu cũng chuyển từ phòng biên tập sang phòng thị trường mà!
Bây giờ chẳng phải là làm rất tốt sao! Việc của Wolters Kluwer rất quan trọng đối
với tiền đồ của công ty. Cậu yên tâm đi, cậu đến phòng bản quyền, tôi sẽ không
cắt giảm lương của cậu, nếu làm xong việc, tôi còn thưởng cậu một trăm nghìn nữa!”.
“Nhưng mà… em và cái cô Trình Lộ
đó không hợp nhau…”. Không thể từ chối, không còn cách nào khác tôi chỉ có thể
lấy vũ khí này ra.
“Tính cách Trình Lộ có hơi thẳng
thắn, nhưng năng lực tuyệt đối có thể tin tưởng, tôi biết năng lực của cậu
không thua kém gì cô ấy, nhưng tạm thời chuyển sang phòng bản quyền thì cứ làm
cấp dưới của cô ấy đi. Về tiền lương, tôi sẽ không bạc đãi cậu, có thể còn cao
hơn cô ấy nữa”.
“Tiền không phải là vấn đề… mấu
chốt là…”.
Tôi vẫn muốn thoái thác, sếp
Ngô dần lộ rõ sắc mặt không vui, “Tiểu Lương, trước đây cậu làm việc rất dứt
khoát, sao bây giờ lại dây dưa lằng nhằng thế? Có phải có gì không bằng lòng với
Trình Lộ? Hay là để tôi gọi cô ấy qua đây, ba người chúng ta làm rõ chuyện”.
Trong lòng tôi nghĩ cái này thì
không cần thiết, Trình Lộ dám đến đây yêu cầu tôi chuyển vào phòng cô ta là biết
chắc tôi không dám bức bách cô ta. Mâu thuẫn nho nhỏ giữa cá nhân, đến tai sếp
là lựa chọn hoàn toàn không thông minh chút nào.
“Quan hệ giữa em và cô ấy cũng
tàm tạm, chỉ có điều em cảm thấy phong cách làm việc của em và cô ấy không giống
nhau, sợ rằng sẽ có tranh chấp. Nhưng nếu sếp đã bảo em giúp thì em sẽ cố hết sức
xem sao”. Không còn cách nào khác, đến phút chót, tôi chỉ còn cách gật đầu đồng
ý.
Trình Lộ dám giở trò sau lưng
tôi, quả là khiến tôi không kịp phòng tránh.
“Vậy thì tốt, tôi tin hai cô cậu
sẽ hợp tác vui vẻ thôi. Cả hai đều là hạt giống mà tôi gieo trồng, tôi không muốn
hai người đấu nhau”. Sếp vui vẻ vỗ vai tôi, “Được rồi, chuyển đồ đến bộ phận của
Trình Lộ đi, tôi chúc hai người mã đáo thành công!”
“Dạ”. Bề ngoài tôi xã giao cười
vui vẻ, nhưng bên trong lại tức giận nghiến răng ken két.
Khi tôi quay về phòng thị trường,
các đồng nghiệp thi nhau hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.
Những người làm ở phòng thị trường
đều rất nhạy cảm. Ngay từ sáng sớm nay khi Trình Lộ đứng ở cửa phòng trừng trừng
nhìn tôi, họ đều cảm thấy có gì đó khác thường. Vừa rồi sếp lại gọi tôi lên nói
chuyện gần nửa tiếng đồng hồ, điều này càng khiến bọn họ thấy kỳ quặc.
“Các bạn! Tôi phải chuyển đến
phòng của Trình Lộ rồi!”. Tôi xem cái chết như không, tuyên bố.
“Sao lại thế được?!”. Mười mấy vị
nam thanh nữ tú cùng trợn tròn mắt. Họ đều không tin tôi lại từ bỏ phòng thị
trường nơi tiền đồ rộng mở để chuyển phòng bản quyền nơi vừa khô khan vừa tiền
đồ xám xịt. Họ càng không tin một người có sách lược dùng người giống Gia Cát
Lượng như sếp lại vứt tôi - “cây hái ra tiền” của phòng thị trường sang “nha
môn thanh đạm” thiếu dầu thiếu mỡ.
“Đây là sự sắp xếp của công ty,
tôi cũng không còn cách nào khác”. Tôi vừa thu dọn đồ đạc, vừa lắc đầu.
Thực ra tôi không ghét việc phải
chuyển sang phòng khác, mà ngược lại còn có chút hiếu kỳ nữa. Chỉ có điều cứ
nghĩ đến việc phải làm cấp dưới của Trình Lộ lại có cảm giác sắp bị người khác
sai bảo.
“Giám đốc Trình của phòng bản
quyền tuổi không cao, nhưng làm việc gì cũng cứng nhắc, cậu phải cẩn thận đấy”.
Một đồng nghiệp nhắc nhở tôi.
Tôi cười, không nói gì. Cũng
không hiểu sao, tôi nghĩ đến chuyện bây giờ tôi đã sống cùng một nhà với Trình
Lộ, trong lòng lại có chút thích thú. Cô nàng Trình Lộ ở công ty thì cứ ra vẻ đứng
đắn, tôi muốn xem dáng vẻ của cô ta ở nhà ra làm sao.
Tôi chồng tất cả đồ đạc vào rồi
ôm cả đống đi về phía phòng bản quyền cách đó mười bước chân dưới con mắt
thương hại của các đồng nghiệp phòng thị trường.
Thực ra, phòng bản quyền không
có nhiều nhân viên, tính cả Trình Lộ vào cũng chỉ có năm người. Chức danh “Giám
đốc” của Trình Lộ nhìn bề ngoài thì có vẻ to lắm, nhưng thực chất chỉ quản có bốn
người.
Bản quyền là một trong những
phòng luôn được công ty coi trọng, vì thế Trình Lộ không phải là nhân vật mà mọi
người có thể coi thường. Nhất là ngoại ngữ của cô ta, tuyệt đối thuộc trình độ
hàng đầu, trước đây tuy tôi không làm ở phòng cô ta, nhưng cũng từng tận tai
nghe thấy cô ta là thủ khoa trường Đại học Ngoại ngữ khóa 2007.
Thấy tôi bê một đống đồ đi vào
phòng làm việc, Trình Lộ ngồi tít trong cùng nhìn tôi, lạnh lùng hứ một tiếng.
“Giám đốc Trình, sau này xin chị
chỉ giáo nhiều”. Tôi cố tình đi đến trước mặt cô ta, chào hỏi với cung cách là
người mới đến.
“Đã sắp xếp bàn cho anh rồi đấy”.
Trình Lộ lườm tôi một cái, vẻ mặt đanh thép.
“Trời ơi, hôm nay giám đốc
Trình bị trừ nửa ngày lương nhỉ”. Đột nhiên tôi nói.
Cạch.
Suýt nữa Trình Lộ bẻ gãy chiếc
bút bi trong tay. Cô ta trừng mắt nhìn tôi, cố gắng giữ vẻ lạnh lùng, hàm răng
đều tăm tắp nghiến chặt lại, không nói lời nào.
“Giám đốc Trình, hôm nay tôi phải
làm gì đây?”. Tôi đặt những thứ trong lòng xuống bàn làm việc mới của mình, hỏi
Trình Lộ.
“Phân cho anh hai cuốn sách,
anh cứ đọc hết đi rồi nói tiếp. Là file điện tử, tôi đã gửi vào máy tính anh rồi
đấy”. Trình Lộ lạnh lùng nói.
Trong phòng còn có các đồng
nghiệp khác đang làm việc, tôi cũng không nhiều lời với cô ta nữa, mở máy tính
ra.
“Để chứng minh anh rất chuyên
tâm đọc sách, trước khi tan làm, anh hãy giao cho tôi hai bài cảm nghĩ. Tất cả
là hai bài, mỗi bài trên mười nghìn chữ”. Trình Lộ đột ngột bổ sung thêm một
câu.
“Cô…”. Tôi lập tức nhìn về phía
cô ta.
Cô ta cũng không hề sợ hãi nhìn
lại tôi, mắt còn trợn to hơn tôi.
Thôi bỏ đi, chẳng qua cũng chỉ
là bình luận sách thôi mà, khi còn ở phòng thị trường tôi đã PR cho rất nhiều
cuốn sách bán chạy, có bắt viết bình sách dài hơn nữa thì tôi cũng viết được
năm, mười bài trong một ngày.
Tôi nuốt nỗi tức giận vào lòng,
ngồi xuống bàn, quan sát cách bài trí văn phòng của phòng bản quyền.
Chỗ ngồi của tôi ngay gần Trình
Lộ, sát bên cửa sổ. Vị trí của bốn nhân viên khác trong phòng đều ở phía cửa ra
vào, ở giữa là một dãy bàn dài, trên đó đặt các loại sách gốc của nước ngoài, vừa
đúng ngăn cách tôi và Trình Lộ với bốn nhân viên còn lại.
Tôi không biết đây là do cố ý sắp
đặt hay là vốn dĩ đã như thế, nhưng bố cục này khiến vị trí của tôi và Trình Lộ
tạo thành một vùng trời riêng. Nếu bốn nhân viên kia không dướn cổ nhìn qua bên
này, chắc chắn không thể nhìn thấy tôi và Trình Lộ đang nói gì, làm gì.
“Này, hôm nay có cần tôi tiện
đường cho quá giang về không?”. Tôi hỏi.
Hôm này cô ta mặc áo khoác kẻ sọc
có hai hàng khuy, áo sơ mi lông cừu màu xanh đậm, đeo chiếc vòng cổ màu bạc,
nói thật là rất xinh. Nhất là trong ánh nắng chan hòa, vẻ mặt tập trung vào
công việc của cô ta trông như một bức tranh.
Cô ta không thèm để ý đến tôi,
những ngón tay thon dài lật tiếp một trang sách tiếng Anh, rồi lại ghi ghi chép
chép cái gì đó vào cuốn sổ tay.
Tôi không có hứng, cũng không định
hỏi cô ta, xoay người quay mặt vào máy tính của mình.
Trên desktop máy tính của tôi đã
có sẵn hai file với tựa đề: Văn học sử châu Âu và Tuyển tập Tolstoy.
Cả hai cuốn sách điện tử này đều
để dạng file PDF, tôi mở ra xem, mỗi cuốn phải đến hơn một nghìn trang!
“Cứ từ từ đọc, từ từ viết,
không được phép lười biếng”. Đột nhiên Trình Lộ nói.
Gương mặt xinh đẹp của cô ta,
vào giây phút này, cuối cùng cũng để lộ nụ cười đắc ý.
Tôi cố gắng trấn tĩnh, ngồi
ngay ngắn lại, vừa vặn phía sau màn hình vi tính, tránh xa ánh mắt của cô ta.
“À, cái máy tính của anh hôm
nay vẫn chưa được nối mạng”. Trình Lộ đột ngột nói. Tôi không nhìn thấy mặt cô
ta, nhưng giọng nói của cô ta thì có thể vòng qua màn hình máy tính lọt vào tai
tôi.
“Yên tâm đi, chỉ là hai bài
bình luận sách dài mười nghìn chữ thôi chứ có gì đâu, tôi cũng chẳng cần lên mạng
để tìm tài liệu đâu”. Tôi trả lời.
Trình Lộ không nói thêm gì nữa,
ở góc này của phòng, chỉ còn tiếng lật sách sột soạt của cô ta. Tôi cũng im lặng
“nhằn” hai cuốn sách này, chìm đắm trong suy tư của riêng mình.
Rất lâu sau, Trình Lộ bất ngờ hỏi:
“Anh có thật là gay không?”.
Lúc này, đến lượt tôi phớt lờ
cô ta.
“Anh giúp tôi một việc được
không?”. Thấy tôi không nói gì, Trình Lộ nói tiếp.
Tôi vẫn phớt lờ cô ta.
Cộc, cộc, cô ta gõ gõ bàn.
Lúc này tôi mới xoay người, lộ
mặt sau màn hình vi tính, nhìn cô ta, “Cái gì?”.
“Tuần sau, bố mẹ tôi đến đây”.
Trình Lộ nhìn tôi bằng ánh mắt phòng bị không yên tâm, nói.
“Bố mẹ cô đến đây thì có liên
quan gì đến tôi?”. Tôi lẩm bẩm nói.
“Lần trước tôi nói với họ tôi
đã có bạn trai”. Trình Lộ nói.
“Muốn nhờ tôi đóng giả làm bạn
trai cô hả?”. Tôi giả vờ không quan tâm nói.
“Anh là gay, tôi cũng yên tâm
hơn”. Cô ta nói.
“Tại sao?”. Tôi hỏi cô ta.
Trong lòng tôi hơi tức giận, cô ta cứ mở miệng ra là “gay”, xem ra cô ta đã thực
sự coi tôi là kẻ đồng tính rồi.
“Sẽ không có hậu quả gì đâu,
cùng lắm thì giả bộ ôm ấp, hôn hít nhau, tôi cũng có thể chịu đựng được, dù sao
tôi cũng coi anh là phụ nữ mà”. Trình Lộ chần chừ một lúc, nói.
“Thật ngại quá, tôi lại không
cung cấp loại hình dịch vụ này”. Tôi trả lời.
“Anh…”. Cô ta không ngờ tôi lại
từ chối thẳng thừng như vậy, bất giác cảm thấy mất mặt.
“Xem ra anh đúng là gay thật,
tôi cố ý thử anh thôi”. Ngập ngừng vài giây, cô ta nói.
Tôi cười lạnh lùng trong bụng,
trông bộ mặt lúc đỏ lúc trắng của cô ta, tôi biết ngay câu nói này của cô ta chỉ
là cái cớ để cô ta đỡ mất mặt mà thôi.
Lập tức, tôi cảm thấy hơi hối hận.
Nếu như đồng ý đóng giả làm bạn trai cô ta, còn có thể bỡn cợt Trình Lộ trước mặt
bố mẹ cô ta, không chừng cũng vui ra trò.
“Đọc nốt đống sách của anh
đi!”. Thấy tôi nhìn cô ta như muốn xuyên thấu bí mật trong lòng cô ta, Trình Lộ
ngại quá đâm phát cáu, lạnh lùng ra lệnh cho tôi.
Trình Lộ chết tiệt, cô cứ hung
hăng ở công ty đi, để về nhà tôi cho cô biết tay. Tôi lườm cô ta rồi tiếp tục
giấu mặt sau màn hình máy tính, tránh xa bộ mặt thối tha đang cau có của cô ta.
Hai cuốn sách điện tử dài hơn
nghìn trang này khiến tôi hoa mắt chóng mặt. Chẳng mấy chốc đã gần đến giờ tan
sở, Trình Lộ thấy tôi chỉ ngồi đọc, cả ngày trời rồi mà vẫn không viết lách gì,
cuối cùng không chịu được, thúc giục: “Lương Mân, anh định dậm dờ đến mấy giờ hả?”.
Tôi ngẩng đôi mắt đờ đẫn lên,
lườm cô ta một cái, rồi lại tiếp tục nhìn màn hình dày đặc chữ.
“Còn một tiếng nữa, để tôi xem
anh viết kiểu gì”. Thấy tôi không trả lời, cô ta cũng mất hứng, lạnh lùng buông
một câu, bất mãn bĩu môi.
Tôi đứng lên, thong thả đi tới
chỗ đặt bình nước, pha một tách cà phê, rồi lại đủng đỉnh bê tách cà phê về chỗ
ngồi.
Thấy tôi thong dong như vậy,
Trình Lộ chau mày, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Hôm nay không xong hai bài bình luận
sách thì ngày mai sẽ còn giao cho anh nhiều việc hơn. Giao việc cho anh anh
không thèm làm, anh cho rằng tôi đang bỡn cợt với anh à!”.
Cô ta càng tức giận tôi càng đủng
đỉnh.
“Vội cái gì, vẫn chưa hết giờ
làm mà”. Tôi thong thả nhấp một ngụm cà phê.
“Hứ!”. Trình Lộ vứt bỏ công việc
đang làm dở, ngả người vào thành ghế, nhìn tôi trân trân, xem tôi giở được trò
gì.
Trước đây chỉ là vô tình gặp cô
ta trong công ty thì đấu khẩu mấy câu, bây giờ mới phát hiện hóa ra cô ta cũng
rất thú vị. Tôi cầm tách cà phê, nhấp hai ngụm nữa, rồi ngửa cổ lên uống một
hơi hết sạch.
Bụp bụp.
Tôi tắt cửa sổ hai cuốn sách điện
tử, mở hai file word.