Cũng Chỉ Là Hạt Bụi - Chương 14 - Phần 1

Chương 14

Vu Dịch nửa đêm mới lái xe về tới nhà, sợ đánh thức
hai mẹ con chị Vu Nam nên anh dè dặt đóng cửa. Vậy mà mới đi được vài bước đã
thấy phòng bếp còn sáng đèn, Vu Nam đang nấu nướng gì đó.

“Về rồi đấy à?” Vu Nam hỏi.

Vu Dịch liếc nhìn cháu trai đang
ở trong phòng ngủ.

Vu Nam hiểu ý bèn nói: “Chíp Bông
ngủ rồi, nó mà ngủ thì có sấm chớp đùng đùng cũng không tỉnh đâu.”

Vu Dịch mỉm cười gật đầu: “Muộn
thế này chị còn làm gì thế?”

“Nấu đồ ăn cho cậu đấy. Sợ sáng
mai dậy làm không kịp.” Tuy lớn hơn Vu Dịch mười tuổi nhưng vì biết cách chăm
sóc nên thoạt nhìn, Vu Nam không giống bà mẹ có con vào cấp ba cho lắm.

Chị dừng tay, ra khỏi bếp: “Gặp
chưa?”

“Chưa.” Vu Dịch ngồi xuống ghế.

“Sao lại chưa?”

“Tăng Lý nói có việc bận.” Vu
Dịch cười đáp.

Tăng Lý gọi điện bảo cô không đến
gặp anh được, anh hỏi nguyên nhân, cô nói: “Ngày trước anh có một bạn học tên
Ngải Cảnh Sơ, hiện giờ em và anh ấy đang yêu nhau. Anh ấy có lẽ không thích em
một mình đi gặp anh. Vì thế hôm nay tạm thời không gặp nhau nữa.”

Cô xưa nay không biết nói dối, có
sao nói vậy thật sự không lo nghĩ tới cảm nhận của người khác.

“Dịch, không vui à?” Vu Nam hỏi.

“Không ạ, em không nỡ xa chị đấy
chứ.” Vu Dịch cười cười, “Em chỉ muốn gói ghém chị vào hành lí đưa đi cùng để
mỗi ngày được ăn cơm chị nấu thôi! Đương nhiên cũng phải đưa cả Chíp Bông đi,
nếu không chị lại khóc sướt mướt cả ngày. Sau đó em sẽ giới thiệu cho chị một
người đàn ông thật tốt, để anh rể hối hận chết đi!” Vì chuyện công việc mà gần
đây hai vợ chồng Vu Nam đang nảy sinh chiến tranh tranh lạnh.

“Huyên thuyên!” Vu Nam bật cười,
“Chị nấu cháo mộc nhĩ cho cậu rồi đấy.”

Khi Vu Dịch đã ăn hết nửa bát
cháo, Vu Nam mới nói: '”Em cũng nên tìm người nào đó đi, sống một mình như thế
mọi người không yên tâm.”

“Thì em vẫn đang tìm mà.” Vu Dịch
đáp.

“Vâng! Tìm rồi lại đổi, đổi rồi
lại tìm!” Vu Nam mắng.

“Ơ chẳng lẽ tìm hai người đổi một
người ạ?” Vu Dịch giả vờ ngơ ngác.

Vu Nam khẽ gõ vào đầu anh: “Lém
lỉnh vừa thôi!”

“Mẹ lại phái chị đến làm thuyết
khách đấy à?”

“Cậu cũng hơn ba mươi rồi đấy. Vu
Dịch này, nếu ngày trước chuyện với Tăng Lý mà suôn sẻ, có lẽ giờ này hai đứa
có con lớn tướng rồi ấy nhỉ.”

Thấy chị gái nhắc tới Tăng Lý, Vu
Dịch nói: “Tăng Lý có người yêu rồi, sau này mọi người đừng có động một tí là
nhắc đến chuyện này nữa, người ngoài nghe thấy cũng không hay.”

Vu Nam sửng sốt: “Thật à? Chị
thích con bé ấy lắm, tiếc quá. Nó còn tốt gấp trăm lần mấy cô bạn gái kia của
cậu. Vừa ngoan vừa lễ phép, chẳng bao giờ to tiếng với ai, lại rất nghe lời
cậu. Hơn nữa biết nó từ khi còn bé, hiểu rõ gia cảnh nhau rồi. Bây giờ cái
chuyện hai họ thông gia đi thông gia lại có thiếu gì đâu, hai đứa chỉ là chênh
nhau một vai vế, mà cũng chẳng phải họ hàng gần, quan tâm người khác nói ra nói
vào làm gì. Nếu không phải mẹ mình không chịu kết thông với mẹ Tăng Lý thì cậu
đâu làm chuyện có lỗi với nó...”

“Chị”, Vu Dịch ngắt lời Vu Nam
“Bao nhiêu năm rồi còn nhắc lại chuyện này làm gì nữa.”

“Chị cũng nghĩ là con bé không
quên được cậu, nên mới độc thân suốt như vậy.”

“Chắc là chưa gặp được người
thích hợp thôi.”

Một lúc sau, Vu Dịch đột nhiên
hỏi: “Em thấy sách vở hay nói, tình yêu cuối cùng rồi sẽ biến thành tình thân,
có phải như vậy không?” Đâu phải anh đọc trong sách, đây là bạn gái trước của
anh nói.

Vu Nam ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Có
lẽ vậy, chị và anh rể cậu kết hôn đã hơn hai mươi năm rồi. Bây giờ chắc cũng là
cảm giác thân thuộc.

“Thế ngược lại thì sao?”

“Ngược lại cái gì?”

Vu Dịch không nói nữa, cũng không
giải thích, mà chỉ nói đùa với chị vài câu. Hai giờ sáng anh mới đi ngủ, nằm
trên giường, vừa nhắm lại anh chợt nghĩ tới năm đó, Tăng Lý bị bà nội dẫn đến
trước mặt anh, bắt cô gọi anh là chú họ, nhưng cô chỉ rụt rè nhìn anh, không hề
lên tiếng.

Sáng sớm hôm sau ra sân bay, Vu
Dịch vừa gửi hành lí xong thì thấy Tăng Lý đúng hẹn tới.

Cô không gầy, chỉ có gương mặt là
hơi hóp lại. Cô mặc chiếc áo T-shirt trắng và quần soóc, hệt như một sinh viên
đại học. Tóc cô để dài, cô và mẹ cô đều có mái tóc xoăn tự nhiên giống nhau. Vì
nguyên nhân này mà mỗi một học kì cô đều phải về nhà xin xác nhận, nếu không sẽ
bị nhà trường bắt ép thẳng.

Sáng nay Vu Dịch đã nói cho cô
anh làm thủ tục ở sảnh số mấy, nên vừa vào cửa Tăng Lý đã trông thấy anh.

Cô sửng sốt, bước chân chậm lại,
từng bước một đi về phía anh. Nhiều năm qua cô cứ nghĩ, gặp lại anh, nhất định
cô sẽ khóc. Vậy mà lúc này hoàn toàn không có một giọt nước mắt nào rơi ra.

“Hi!” Vu Dịch nghiêng đầu cười
với cô.

“Hi!” Cô đáp lại.

“Có Ngải Cảnh Sơ rồi nên phớt lờ
anh phải không?” Vu Dịch cười nói.

“Không phải…” Tăng Lý lúng túng
không biết phải trả lời thế nào. Cô cũng định gọi Ngải Cảnh Sơ cùng đến, nhưng
để làm gì? Đưa bạn trai hiện tại đi gặp bạn trai cũ để ra oai ư? Cố ý chứng
minh rằng, không có anh, cuộc sống của em còn tốt hơn ư? Như vậy thật sự không
hay cho lắm, huống hồ hai người họ còn là bạn học bao nhiêu năm.

Trước khi đến đây, cô đã hỏi ý
Ngải Cảnh Sơ, anh nói thế nào cũng được. Không biết có thật không, hay anh thực
sự không muốn gặp Vu Dịch.

“Không ai tiễn anh à?” Tăng Lý cứ
tưởng sẽ bắt gặp người nhà Vu Dịch ở đây.

“Mọi người quen rồi, với cả Chíp
Bông hôm nay có lớp học thêm, chị Nam đưa nó đi rồi.” Anh lại nói, “Hơn nữa,
chẳng phải có em đến tiễn rồi đấy thôi?”

Sáng sớm nên sảnh chờ quốc tế
không có chỗ nào để đi dạo, ngay cả ghế cũng còn rất ít, hai người đành sang
hàng thức ăn nhanh ngồi.

Vu Dịch nói nhiều, mở miệng ra là
có thể thao thao bất tuyệt không dứt. Anh nói về tình hình gần đây của một vài
người trong nhà mà Tăng Lý quen, kề về cuộc sống của mình ở nước ngoài, có
những chuyện rất nhỏ nhặt nhưng qua lời kể của anh lại trở nên vô cùng thú vị.

Đến lượt Tăng Lý nói, Vu Dịch sẽ
chống cằm lắng nghe, ngón tay gõ lên mặt bàn những tiết tấu đều đặn, thói quen
này, anh và Ngải Cảnh Sơ giống nhau.

Bị nhìn chằm chằm như vậy, nếu
đổi lại là người khác, thậm chí Ngải Cảnh Sơ, Tăng Lý cũng sẽ cảm thấy mất tự
nhiên, nhưng Vu Dịch và cô đã thân thiết từ nhỏ, cho dù đã xa nhau nhiều năm,
mới gặp lại có phần gượng gạo, nhưng chỉ cần nói mấy câu là đã có thể thoải
mái.

Mỗi lần Tăng Lý mở miệng, Vu Dịch
sẽ chú ý tới răng của cô, rốt cuộc anh hỏi: “Đeo niềng răng bao lâu rồi?”

“Nửa năm.” Tăng Lý đáp.

“Quen Ngải Cảnh Sơ như thế à?”

“Ừm.”

Anh và Ngải Cảnh Sơ đều rất thông
minh, chỉ bằng một câu hỏi là đã có thể khái quát được toàn bộ sự việc.

“Cậu ấy... tốt với em không?”

“Rất tốt.”

“Không ngờ hai người lại đến được
với nhau.” Vu Dịch nói.

“Em cũng không ngờ.”

“Sau này em phải tự lập nhiều
hơn. Anh không nói sống, mà là chuyện tình cảm.” Vu Dịch nhìn cô và nói.

Phải chăng đây chính là nguyên
nhân hai người chia tay? Cô quá xem trọng tình yêu, coi nó như tính mạng của
mình, còn anh, có lẽ do thế giới của anh quá đặc sắc, nên với anh chẳng qua chỉ
là một thứ gia vị mà thôi. Anh không muốn đánh mất bản thân, càng không muốn
cô, nhưng áp lực cô tạo ra khiến anh khó thở, cuối cùng, anh nhu nhược lựa chọn
cách trốn tránh và buông tay.

Vì thế, anh gọi điện cho cô, nói
hai người không hợp nhau, nói anh đã yêu người khác.

Thế nhưng, nhiều năm qua đi, quay
đầu nhìn lại quãng thời gian xưa anh mới thấy tình cảm ấy trong sáng và đáng
yêu biết bao, có lẽ cả đời này sẽ chẳng có người con gái thứ hai như vậy dành
cho anh.

Không phải anh không hối hận.

Chẳng qua, anh không phải kiểu
người chỉ biết tiếc nuối, người ta sống luôn phải hướng về phía trước.

Vu Dịch lại nói: “Nhưng mà Ngải
Cảnh Sơ và anh khác nhau. Cậu ấy hẳn là người thích hợp với em. Cậu ấy rất
thông minh, thứ mà người khác phải lao tâm khổ tứ mới có được thì cậu ấy lại có
được một cách dễ dàng. Với cả, điều kiện gia đình nhà cậu ấy cũng tốt, không
quá quy củ nhưng cũng không thua kém ai, cậu ấy từ lúc bước chân vào con đường
y thuật, luôn rất chuyên tâm, hoàn toàn là một người sống trong lí tưởng.” Vì
thế, khi yêu một người, hẳn là cậu ấy cũng sẽ toàn tâm toàn ý.

Câu nói cuối cùng, Vu Dịch không
nói ra. Ngải Cảnh Sơ và anh còn khác nhau ở một điểm, đó là, vì mưu sinh, anh
phải lăn lộn trong xã hội này đến mức bản thân đã thay đổi rất nhiều.

Anh không nói, nhưng Tăng Lý hiểu
rõ, cô không biết phải nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu.

Vu Dịch chăm chú nhìn cô, chợt
nhớ tới hồi cô còn nhỏ, anh bất giác giơ tay chạm lên mặt cô.

Tăng Lý không né tránh.

Năm đầu ngón tay của Vu Dịch chỉ
vuốt nhẹ da mặt cô một chút rồi thôi, sau đó anh xoa đầu cô: “Cô bé ngoan!”

Nghe anh nói câu này, Tăng Lý đột
nhiên bật khóc. Những năm đó, mỗi khi bố mẹ cãi nhau, Vu Dịch đều kể chuyện
cười cho cô vui, dỗ dành cô xong, anh luôn nói ba chữ ấy. Chúng hệt như chất
dẫn cháy, khơi gợi toàn bộ tình cảm mà cô đang kìm nén.

Vu Dịch cười nói: “Lớn thế này
rồi còn khóc nhè hả? Ngày xưa anh nói mãi rồi, em khóc nhìn xấu lắm!”

Anh trêu chọc cô, nhưng không
quên đứng dậy kéo cô vào ngực mà dỗ dành.

Nước mắt cô trào ra như lũ vỡ đê.
Vu Dịch vỗ vỗ lưng cô và nói: “Thôi nào, đừng khóc nữa. Để Ngải Cảnh Sơ thấy,
kiểu gì anh cũng bị đánh vỡ đầu!”

“Ngộ nhỡ bị đánh cho gãy hết cả
răng, anh còn phải đến chỗ cậu ta để điều trị. Ôi mất mặt chết đi được!”

“Em không biết mấy người học răng
hàm mặt ấy đâu, chẳng có sở trường gì ngoài tay khỏe cả. Có thể dùng một tay
cầm kìm vặn dây thép được, anh không đánh lại nổi đâu!”

Mấy câu nói của Vu Dịch khiến
Tăng Lý không nhịn được cười.

Gần đến giờ, Vu Dịch tiễn Tăng Lý
ra cửa sân bay, nói mấy câu từ biệt rồi anh quay vào. Đi được vài bước, bỗng
nhiên anh nghe thấy giọng nói thân thuộc kia gọi to một tiếng: “Chú họ!”

Vu Dịch sững người, mấy giây sau
anh mới ngoảnh đầu lại. Cả đời này, lần đầu tiên anh nghe thấy cô gọi mình như
vậy.

Tăng Lý đang vẫy tay tạm biệt
anh, nước mắt đã được lau khô.

Anh mỉm cười với cô.

Đúng rồi không phải là không hối
hận.

Chỉ là, chúng ta không phải người
mà đối phương cần tìm.

Trên đường từ sân bay trở lại
thành phố, Tăng Lý tranh thủ đi mua thức ăn. Về tới nhà, cô dọn dẹp nhà cửa rồi
nấu cơm. Cô làm rất nhiều món, nhưng sau đó chỉ ngồi bất động nhìn một bàn đầy
đồ ăn. Tất cả các món cô làm đều hơi mặn một chút. Thực ra ban đầu cô không
thích ăn cay, chỉ vì Vu Dịch thích nên cô cũng thích.

Các món ăn cô biết đều là dựa
theo sở thích của anh mà học.

Lúc này, Tăng Lý không khóc, cô
im lặng ngồi ở bàn ăn, không hề động đũa. Đợi đồ ăn đã nguội hết, màu sắc không
còn tươi nguyên, cô mới đứng dậy cầm từng đĩa thức ăn lần lượt đổ vào thùng
rác. Lúc đổ bát canh lạc, cô bỗng nhớ tới dáng vẻ ngang bướng của Ngải Cảnh Sơ
khi nói: “Anh không ăn lạc.”

Đúng lúc này thì chuông điện
thoại reo.

“Nghe mọi người nói con bị ngã xe
đạp?” Mẹ Tăng gượng gạo nói. Kể từ sau lần cãi nhau kia, hai mẹ con cô chưa hề
nói chuyện với nhau.

“Vâng, phải khâu mấy mũi.”

“Sao không bảo mẹ?”

“Lúc đó con không kịp gọi cho mẹ,
điều trị xong cảm thấy không nghiêm trọng nên con không nói.”

“Giờ sao rồi?”

“Đỡ nhiều rồi, con đi cắt chỉ
rồi.”

“Đỡ cái gì mà đỡ! Động đến xương
cốt phải cẩn thận. Mẹ nấu bát canh cá tiện đường mang đến cho cô đây, xuống lấy
đi.”

“Dạ?”

“Dạ dẫm gì? Nhanh lên, người ta
còn đang đợi mẹ đi mua sắm. Xuống cổng chung cư lấy đi.”

Tăng Lý chạy tới nơi, mẹ Tăng đang đứng một mình bên
hè đường, tay xách một cặp lồng giữ nhiệt.

Miệng nói đang vội nhưng khi thấy cô, mẹ Tăng cũng
không đưa đồ cho cô ngay mà xị mặt nói: “Vết thương đâu xem nào?”

Tăng Lý ngửa mặt để mẹ nhìn cằm. Tuy đã cắt chỉ vết
thương còn chưa lành hẳn, lồi ra ngoài một chút, nhìn cực kì xấu.

Kiểm tra xong, mẹ Tăng nhíu mày: “Thế này có chết
không! Rồi thành sẹo ra đấy!”

“Dần dần sẽ khỏi thôi mẹ.” Tăng Lý nói cho mẹ yên
lòng.

“Mấy tháng tới không được ăn gừng, xì dầu, ớt, tỏi.
Canh này tốt cho vết thương, ăn đi, hết mai mẹ lại nấu cho.”

Tăng Lý mỉm cười.

“Lấy chồng sớm đi thì có phải giờ đỡ mệt mỏi không!”

Tăng Lý lại cười, cô không dám nói gì chọc vào mẹ.

“Làm gì cũng ẩu đoảng! Đang yên đang lành tự dưng đi
xe đạp làm gì? Đi cũng không hẳn hoi, mấy năm cấp hai đi suốt có ngã bao giờ
đâu mà giờ lại ngã? Ngã kiểu gì không ngã, lại đập mặt xuống đường! Chồng còn
chưa lấy, nó mà để lại sẹo thì có kêu trời cũng không thấu. Nuôi ăn hai mươi
mấy năm trời phí cả cơm gạo. Mày bảo sớm với mẹ thì mẹ đã nhờ người quen giới
thiệu bác sĩ giỏi cho rồi...” Mẹ Tăng lẩm bẩm mãi không thôi.

“Mẹ!” Tăng Lý khẽ nói, “Hay mẹ lên nhà ngồi tẹo đã?”
Đứng đây người qua người lại, hàng xóm trông thấy thật không hay.

“Gì?” Mẹ Tăng rốt cuộc cũng dừng lại, chợt nhớ ra ban
nảy nói mình bận việc, bà vội lên tiếng “Thôi khỏi, tôi đang bận, rảnh rỗi đâu
mà lo cho cô. Đi đây.”

Đưa cặp lồng canh cho Tăng Lý xong, bà quay lưng đi.
Tăng Lý đột nhiên gọi “Mẹ!”

“Cảm ơn mẹ!”

Mẹ Tăng lúng túng, giả vờ tỉnh bơ đáp lại một câu:
“Còn nữa, ơn huệ cái gì.”

Trở về nhà, Tăng Lý bỏ canh cá ra ăn, từng miếng từng
miếng nóng hổi trôi tuột vào dạ dày, ăn xong, cả người đổ mồ hôi.

Ti-vi đang phát chương trình giới thiệu địa điểm du
lịch, vừa ngước mắt, Tăng Lý bỗng dưng kích động. Cô không do dự đứng dậy thu
dọn hành lí, chưa bao giờ cô có quyết tâm mạnh như vậy. Đầu tiên cô liên hệ với
công ty du lịch, rồi điện cho chủ nhiệm Lý xin phê chuẩn kì nghỉ phép thường
niên kéo dài năm ngày. Sau đó cô đặt vé máy bay, đặt phòng khách sạn, buổi
chiều khởi hành ngay.

Đến sân bay, cô mới gọi điện báo với Ngải Cảnh Sơ.

Ấn phím gọi, lòng cô thấp thỏm không yên.

Lúc cuộc gọi được kết nối, Ngải Cảnh Sơ đang hợp. Cuối
tuần này có một buổi thảo luận về việc giảng dạy ở Đại học A nên mấy hôm nay
anh đều rất bận.

“Cậu ấy đi chưa?” Ngải Cảnh Sơ hỏi.

“Đi rồi.”

“Về nhà đợi anh, xong việc anh đến gặp em.” Giọng của
anh rất ấm áp, rất dịu dàng.

Tăng Lý vội nói: “Em phải đi ra ngoài một chuyến.”

“Thế em đi đi, lát anh tới đón em.”

“Không phải, em đi xa.” Cô giải thích.

“Đi đâu? Em đang ở đâu?” Anh bắt đầu lo lắng.

“Em đang ở sân bay, sắp đi rồi.”

“Vì anh?” Anh hỏi.

“Không, không phải!” Cô phủ nhận theo phản xạ, nhưng
sau đó lại chậm chạp nói: “Vâng.”

Ngải Cảnh Sơ im lặng.

Tăng Lý nói tiếp: “Anh đừng giận, vì anh, nhưng cũng
không phải vì anh.”

Đúng là Ngải Cảnh Sơ có chút tức giận, anh buồn bã
nói: “Em không muốn gặp anh thì thôi, không cần phải làm vậy.”

Hai người cùng trầm mặc.

Qua một lúc, Tăng Lý lên tiếng: “Ngải Cảnh Sơ!” Giọng
nói của cô cực kì dịu dàng, khiến người khác nghe mà lòng mềm nhũn.

Cô nói: “Em từ nhỏ đã ngưỡng mộ những người đi du lịch
khắp nơi với một cái ba lô, nhưng hơn hai mươi năm nay, quãng đường xa nhất em
đi chỉ là từ thị trấn ở quê đến thành phố này. Những người được đi từ nửa này
sang nửa kia trái đất như anh sẽ không hiểu được cảm giác này của em. Trước kia
không đi được là vì em không có tiền, về sau kiếm được tiền rồi em lại nói với
người khác rằng em còn phải làm việc, không có thời gian, không được nghỉ phép.
Thực ra chỉ mình em biết, nguyện nhân là vì em không dám. Ngay cả hành lang tối
thui không đèn trong chung cư mà em còn sợ hãi, không dám đi một mình. Em sợ
những thứ xa lạ, sợ đến một nơi xa xôi rồi lại cảm thấy nó không tốt như mình
nghĩ; em sợ sẽ gặp phải những người khiến em sợ hãi ở một thành phố lạ lẫm nào
đó; sợ em tiêu hết tiền rồi không thể trở về nhà; thậm chí em còn sợ thuê phải
một khách sạn không tốt, sợ đi đường vất vả,… Vì thế, mỗi khi đọc trên sách báo
hoặc tận tai nghe những người chung quanh kể về những chuyến đi thú vị, em đã
âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải đi một nơi nào đó mới được. Vậy mà gần thực
hiện em đều lại sợ sệt. Hôm nay em đột nhiên muốn thử, muốn một mình đi khám
phá thế giới bên ngoài..”

Ngải Cảnh Sơ lặng im nghe cô nói hết, cô dừng lại một
lúc, anh mới mở miệng: “Chỉ cần có anh ở bên cạnh, em không phải sợ gì cả.”

“Ngải Cảnh Sơ!” Cô lại gọi tên anh.

“Ừ.” Anh đáp.

“Anh biết không, trên đời này, chính tại khoảnh khắc
này, em sợ nhất – chính là anh!” Cô nói: “Em sợ sau khi có được anh rồi, em lại
phát hiện ra anh không giống trong tưởng tượng của em, như Vu Dịch trước kia
vậy. Tối qua, trên đường đến gặp Vu Dịch, em đột nhiên hiểu ra, với em, anh
quan trọng hơn Vu Dịch rất rất nhiều. Thà rằng cả đời này không gặp lại anh ấy,
em cũng không muốn thấy dáng vẻ âm thầm chịu đựng nỗi buồn của anh. Vì thế em
quay lại tìm anh. Anh có cảm nhận được em đã yêu anh rồi không? Ngải Cảnh Sơ,
em nghĩ em đã yêu anh thật rồi. Nhưng hãy cho em một khoảng thời gian, được
không?”

Tăng Lý một tay nắm chặt di động, một tay đặt lên ngực
mình. Trái tim vẫn đang đập rộn ràng, nhưng trái tim này chỉ tạm thời gửi lại
đây thêm một chút nữa thôi.

Giấc mơ càng đẹp, hiện thực càng tàn khốc. Hành trình
của Tăng Lý không được ổn cho lắm.

Đích đến đầu tiên của cô là biển, không ngờ vì lí do
thời tiết nên máy bay hoãn lại ba tiếng, khi cô xuống máy bay thì đã gần nửa
đêm. Cô chật vật vác hành lí tới khách sạn gần bãi biển, nhân viên lễ tân tươi
cười nói: “Xin lỗi, phòng quý khách đặt đã bị hủy rồi.”

“Vì sao?” Tăng Lý ngây người.

“Lúc đặt phòng chị không nói rõ, vì thế chúng em chi
giữ phòng đến sáu giờ chiều.”

“Nhưng chuyến bay của tôi bị hoãn nên mới đến muộn.”

“Xin lỗi chị, vì không liên lạc được với chị, lại có
khách nên chúng em đã hủy mất rồi ạ.”

“Thế còn phòng trống không?”

“Không còn ạ.” Cô lễ tân duy trì nụ cười và đáp.

Tăng Lý lại lóc cóc kéo hành lí ra ngoài trời mưa bụi,
hỏi liên tiếp mấy khách sạn mà đều hết phòng, hôm nay là cuối tuần nên khách du
lịch nhiều. Rút ra được kết luận này, Tăng Lý đột nhiên hối hận, cô lại không
dám bắt taxi vào thành phố giờ này.

Trên hè phố có một quán hàng rong bật đèn vàng, thấy
ông lão bán hàng có vẻ là người tử tế, Tăng Lý bèn vào hỏi thăm. Nghe xong câu
hỏi của cô, ông lão chỉ vào tòa nhà đối diện, mất kiên nhẫn nói bằng thứ tiếng
địa phương không rõ ràng: “Chỗ kia ở được đấy thôi!”

Tăng Lý nhìn theo, trên tấm bảng hiệu khách sạn có dán
hình ngôi sao thắp đèn sáng nhấp nháy, trông vậy cũng đủ để cô chùn bước. Cô
lấy di động ra, lên mạng tìm kiếm khách sạn ở khu lân cận, chưa được vài phút
thì hết pin. Cuối cùng, cô đánh bạo kéo hành lí vào sảnh lớn khách sạn năm sao
sang trọng kia. Nhân viên tiếp đón ngoài cửa nhiệt tình hỏi cô cần gì, cô mặt
dày nói muốn ngồi chờ một lúc. Sau đó, cô nhanh chóng lẩn tránh ánh mắt dò xét
của người ta, lò dò đi về phía chiếc sofa ở một góc sảnh lớn, may mà có ổ điện.
Tăng Lý cầm sạc điện thoại, tiếp tục lên mạng dò tìm.

Đợi đến khi thuê được phòng, cô mới gọi điện cho Ngải
Cảnh Sơ báo bình an.

“Tới nơi rồi?” Anh hỏi.

“Ừ.”

“Muộn thế?”

“Chuyến bay bị hoãn.”

“Những cái khác suôn sẽ cả chứ?”

“Suôn sẻ.” Cô đáp.

“Em nghỉ sớm đi, mai anh gọi lại cho em.”

Tắm rửa xong, Tăng Lý nhắn tin cho Mã Y Y và Ngũ Dĩnh
rồi mới ngủ.

Cô lạ giường, hơn nữa mỗi lần trở mình là giường lại
phát ra tiếng động, vì vậy cả đêm ngủ cứ chập chờn không yên. Đã thế, đoàn du
lịch ở mấy phòng bên cạnh trời chưa sáng đã trả phòng, hành lang ồn ào tiếng
bước chân và nói chuyện, khiến cô bị tỉnh giấc.

Hôm sau, Tăng Lý ra bãi biển, trời vẫn mưa. Gió lồng
lộng thổi mang theo hơi lạnh và ẩm ướt, bao nhiêu hào hứng của cô về lần đầu
tiên được ngắm biển cũng vì thế mà tan tành mây khói. Cô đành quay về khách sạn
ăn qua quýt cho xong bữa rồi ngủ trưa. Có lẽ quá mệt nên cô ngủ rất say, tỉnh
dậy đã là hoàng hôn. Cô che ô ra ngoài đi dạo vài vòng rồi trở lại phòng nghỉ
ngơi.

Tối, Ngải Cảnh Sơ gọi điện.

“Đang làm gì thê?”

“Xem ti-vi”, cô đáp “Trời mưa suốt.”

“Đi ngắm biển chưa?”

“Rồi.” Hóa ra, biển cũng chẳng có gì.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3