Ngự phồn hoa - Chương 40 - 41

Chương 40

Bên ngoài thành Trường Phong, trời đã về khuya.

Ở trong doanh trướng, từ xa Duy Tang đã nghe thấy tiếng
trống trận tùng tùng. Nàng nhịn không được xoay người đứng dậy, nhẹ nhàng vén
rèm lên.

Đèn đuốc trong chủ trướng sáng trưng, tướng sĩ lui tới
không ngừng. Có lẽ là quân Tấn sắp có hành động lớn.

Duy Tang tựa vào trên tháp, khẽ nhắm mắt lại, lúc
này Giang Tái Sơ hẳn là đã gặp được Bạc Cơ chăng? Như vậy, hắn cũng có thể biết
mình đã rơi vào tay Nguyên Hạo Hành.

Cảnh Vân nói rất đúng, nàng không thể cứ ở bên cạnh
hắn, về phần A Trang, nàng cũng không còn đòi hỏi gì nữa, chỉ hi vọng nó bình
an là tốt rồi. Duy Tang ôm đầu gối, che áo ngủ bằng gấm trên người, từng cơn lạnh
từ đáy lòng trào dâng, cuối cùng vọt tới cổ họng, biến thành những cơn ho khan
dai dẳng khó mà kiềm chế… Nàng vội vàng lấy từ trong ngực ra một bình sứ nhỏ,
nuốt một viên thuốc vào. Bỗng nhiên ngoài rèm có một giọng nam trong trẻo lọt
vào: “Quận chúa còn chưa ngủ sao?”

Là Nguyên Hạo Hành.

Duy Tang vội vàng đứng dậy, kiểm tra quần áo rồi mới
nói: “Mời đại nhân vào.”

Nguyên Hạo vẫn một thân áo trắng như trước, áo bào
khẽ lướt qua, mặc dù bận rộn cả đêm nhưng tinh thần sáng láng, cũng không có vẻ
gì buồn chán.

“Đại nhân đêm khuya tới đây, không biết có chuyện gì
không?”

“Khó khi thấy được trăng sáng sao thưa, lại nghe nói
Quận chúa chưa ngủ nên liền đến nói chuyện phiếm một chút.” Nguyên Hạo Hành vô
cùng lễ độ, “Quận chúa có đồng ý không?”

Duy Tang đưa tay bó tóc lại, tươi cười dịu dàng: “Tất
nhiên rồi.”

Hai người ngồi xuống bên án, đầu ngón tay Nguyên Hạo
Hành khẽ gõ lên mặt bàn, “Nguyên mỗ quả thật vẫn còn thắc mắc một chuyện cũ
trong lòng, suy nghĩ tới lui nhưng vẫn không thể giải thích được.”

“Nguyên đại nhân thông tuệ như vậy mà cũng khó nghĩ
ra, chỉ sợ Duy Tang cũng không giúp được gì.”

“Năm đó Quận chúa trước khi vào Trung Nguyên đã quen
biết với Ninh Vương ở Xuyên Thục?”

“Đúng vậy.”

“Nếu Nguyên mỗ không nghĩ sai, Ninh Vương sớm đã
chung tình với Quận chúa?” Đôi mắt thâm thúy sâu lắng của Nguyên Hạo Hành dừng
trên mặt Duy Tang, hắn cười nói, “Cho đến bây giờ, hắn cũng chưa từng quên
chăng?”

Duy Tang lẳng lặng nghe, nhưng chẳng ừ hử gì cả.

“Năm đó hành thích vua một kiếm ở Hàm Nguyên Điện,
Nguyên mỗ sau đó cứ trằn trọc cân nhắc mãi vẫn cảm thấy quá mức ngoài ý muốn.
Ninh Vương thiên về thâm mưu, mà bên trong lại thận trọng. Nếu hắn muốn giết
tiên đế, tuyệt đối sẽ không xuống tay dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người,
lấy ngọc kiếm tấn công. Cách này quá sức ngu ngốc, nếu không thành công, Ninh
Vương bị bắt sẽ không còn đường lui.”

Duy Tang hơi cúi đầu, khóe môi lộ ra ý cười khinh
thường: “Đại nhân không biết có một đạo lí là có được phú quý trong nguy hiểm
sao? Ninh Vương nếu không mạo hiểm thì làm sao có thể một phát làm nên chuyện?”

Nguyên Hạo Hành cười cười, “Khi đó thế lực triều
đình bị chia rẽ, cơn sóng ngầm đã bắt đầu khởi động, tiên đế, Ninh Vương tất
nhiên sẽ có người ủng hộ. Ninh Vương nếu giành chiến thắng trong nguy hiểm, tất
nhiên sẽ tuyên bố chuyện tốt, tuyệt đối sẽ không tùy ý để cấm vệ quân giải vào
thiên lao… Cần phải biết rằng, ngây ngốc ở trong thiên lao nửa ngày cũng có thể
bị giết.” Hắn dừng một chút, hứng thú nói, “Nguyên gia ta nhiều thế hệ làm quan
ở Tấn triều, bao giờ cũng có mạng giao thiệp và nội ứng, mấy ngày trước khi Quận
chúa đại hôn cũng không thu được tin báo Ninh Vương làm loạn, nếu đã âm mưu đại
sự như thế thì sao lại không có một chút dấu vết? Ta thật không dám tin.”

Giang Tái Sơ từng ở trong thiên lao một ngày một
đêm, mãi cho đến khi được bộ hạ cứu ra. Lúc được cướp ra, hắn đã bị nghiêm hình
tra hỏi, dũng mãnh như hắn nhưng lại ngất đi mấy lần… Duy Tang lần đầu nghe
Nguyên Hạo Hành nói vậy liền giật mình, trong ánh mắt lướt qua một chút không
đành lòng, lại bị hắn thu hết vào trong mắt.

“Như vậy theo như lời đại nhân nói, có lẽ Ninh Vương
thích ta, bởi vì ta gả cho người khác, trong lòng nhất thời khó chịu thôi.”

“Ý kiến này Nguyên mỗ cũng từng nghĩ tới, nhưng Quận
chúa có lẽ vẫn không hiểu Ninh Vương. Lấy địa vị của hắn ở triều đình, bởi vì
đánh bại Hung Nô ở quan ngoại mà tiếng tăm vang dội, quyền thế trong tay lại
huy hoàng, tiên đế tuy rằng không hòathuận với hắn, quả thật là muốn làm khó hắn,
nhưng cũng khá khó khăn… Nếu Ninh Vương thật lòng muốn ở bên cạnh nàng, trên đường
đưa nàng tới kinh thành hoàn toàn có thể tìm ra một cái cớ cùng nàng cao chạy
xa bay cũng không phải là việc khó. Nhưng hắn cố tình để nàng bình yên tới đây,
có thể thấy lúc ấy cũng không phải là chuyện khó khăn gì.”

Duy Tang vẫn im lặng, thần sắc bình tĩnh, lông mi
dài rũ xuống, che kín tâm sự lúc này của nàng.

“Ninh Vương cũng không phải vì cá nhân mình mà khiến
cho thiên hạ đại loạn. Hắn làm như vậy, chỉ có một khả năng duy nhất, đó là
thân bất do kỉ.”

“Không ngờ Nguyên đại nhân lại đánh giá Ninh Vương
cao như thế.” Duy Tang nhẹ giọng nói, “Chỉ là ba năm trước hành thích vua một
kiếm, nội tình như thế nào, Nguyên đại nhân muốn biết ra sao thì phải tự hỏi hắn.”

“Nếu có chút cơ duyên, tất nhiên là sẽ hỏi một câu.
Chẳng qua là sau này Nguyên mỗ nghĩ lại, tân đế đăng cơ, Ninh Vương tạo phản,
loạn cục Tấn triều đã thành… Thâu được lợi ích duy nhất trong thế cục này, đó
chính là đất Thục.” Nguyên Hạo Hành thản nhiên nói, “Ba năm nay, triều đình
thân mình còn lo chưa xong, nếu ta nhớ không nhầm, chỉ sợ thuế đất Thục ba năm
nay không hề được giục thu?”

Cả người Duy Tang khẽ run lên.

“Nếu dựa theo suy nghĩ này, Ninh Vương giết huynh
trưởng, mọi người sẽ đem hết chú ý đặt lên người bọn họ, quả thật không ai còn
nghĩ đến chuyện Quận chúa tiến cung. Tất nhiên, cơn thịnh nộ của triều đình sẽ
không lan tới Xuyên Thục.”

“Còn nữa, ta cực khổ tìm chuôi kiếm ngọc này. Trên
thanh kiếm kia, dĩ nhiên là có máu tiên đế, cũng có máu tươi Ninh Vương phun ra
ở Hàm Nguyên Điện.”

“Qua gần một năm, thật dễ dàng nhận ra máu Ninh
Vương phun ra… đỏ tươi như lúc phun ra ngày đó. Hỏi qua thầy pháp mới biết Ninh
Vương lúc ấy trúng một loại cổ độc cực kì hiếm thấy.”

Duy Tang bỗng nhiên đứng dậy, giọng nói lạnh lùng:
“Trong lòng đại nhân đã có phán đoán, sao còn đến đây hỏi ta?!”

Nguyên Hạo Hành vẫn ngồi đó, ôn hòanhã nhặn nói: “Quận
chúa phản ứng như thế, Nguyên mỗ càng xác định.”

Duy Tang chậm rãi ngồi xuống, “Chuyện đã qua lâu như
vậy, Nguyên đại nhân còn truy cứu để làm gì?”

Nguyên Hạo Hành hứng thú tràn trề nhìn nàng, cười
nói: “Giả như tất cả suy đoán của Nguyên mỗ không sai, cách biệt ba năm, Ninh
Vương lại không giết nàng, có thể thấy ở trong lòng Ninh Vương Quận chúa chiếm
rất nhiều phân lượng.”

“Đại nhân muốn lấy ta trao đổi với Ninh Vương?”

“Nếu muốn trao đổi cái gì, Nguyên mỗ dù sao cũng phải
biết rõ lợi thế trong tay có bao nhiêu giá trị…”

“Đại nhân cũng biết ta vốn có cơ hội chạy trốn, lại
cam tâm tình nguyện bị bắt lại?” Mặt mày Duy Tang giãn ra, cảnh giác nhìn ánh mắt
đắc ý của Nguyên Hạo Hành.

Nàng cố ý tới gần hắn, hạ giọng nói: “Đại nhân có lẽ
không biết, rất nhanh thôi, đối với ngươi mà nói, ta sẽ không có chút giá trị
nào.”

Ý niệm trong đầu Nguyên Hạo Hành xoay chuyển cực
nhanh, “Quận chúa muốn tìm chết sao? Chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.”

Duy Tang chỉ cảm thấy cổ họng ngưa ngứa, không khỏi
ho khan thật mạnh, mà trận ho khan này lại nghiêm trọng hơn trước đây nhiều.
Nàng thấy Nguyên Hạo Hành khẽ nhíu mày: “Nàng quả thật cảm lạnh sao?”

“Có một chút, không có gì đáng ngại.” Hai gò má của
nàng thoáng có chút ửng hồng.

“Quận chúa vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta sẽ
gọi quân y đến xem nàng.” Hắn rốt cuộc cũng đứng dậy, lập tức nói, “Ít ngày nữa
đại quân sẽ khởi hành, Quận chúa còn có chỗ dùng với ta, phải chú ý giữ gìn sức
khỏe.”

Mặc dù ở thành Trường Phong bất quá chỉ có một ngày,
Duy Tang cũng đã nhìn ra, quân Tấn cũng không toàn lực công thành lần này, giống
như đang điều chỉnh chiến lược, tạm thời nghỉ ngơi.

“Ngươi không cần thành Trường Phong này?” Duy Tang
nhíu mày hỏi, “Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ đánh thẳng vào, gây rối sau lưng hắn.”

“Ta và nàng có thể nghĩ ra, Giang Tái Sơ sao lại
không nghĩ tới?” Nguyên Hạo Hành từ từ nói, vẫn chưa có gạt ý tứ của nàng, “Ta
đoán Ninh Vương ở hậu phương sẽ sắp xếp thêm nhiều phòng tuyến, chỉ sợ vượt qua
thành Trường Phong sẽ bị hãm sâu trong bùn, rốt cuộc không đi ra được nữa.”

“Vậy ngươi dự định làm gì bây giờ?”

Nguyên Hạo Hành chắp hai tay sau lưng, liếc nhìn Duy
Tang một cái: “Cũng không cần gạt Quận chúa… Ta biết hắn đêm tối gấp rút chạy tới
kinh thành, bức ta hồi binh giải vây. Nhưng ta sẽ không làm thế.”

“Hắn muốn tiên phát chế nhân(1), ta cứ để cho hắn
làm.” Khóe môi hắn lộ ra ý cười ung dung, tuấn mĩ không như người phàm, “Ta bên
này chỉ cần ngăn chặn tiểu Cảnh tướng quân là được.”

(1) Tiên phát chế nhân: hành động trước
để kiềm chế đối phương.

“Tiểu Cảnh tướng quân?” Duy Tang cau mày.

“A, nàng còn chưa biết sao? Phó soái xuất chinh lần
này là Cảnh Quán tướng quân, cũng chính là bá phụ của Cảnh Vân, binh pháp của Cảnh
Vân là do hắn tự tay dạy dỗ. Hiện giờ Cảnh tướng quân đã xuất phát, đi trước chặn
đánh Cảnh Vân.” Hắn dừng một chút, gằn từng tiếng, “Chỉ cần Cảnh Vân bị ngăn cản,
như vậy Ninh Vương ở bên kia sẽ đơn độc không ai giúp.”

Chương 41

Vốn cho rằng vượt qua sông thì sẽ bị quân phòng thủ
ngăn cản, không ngờ mấy vạn binh sĩ lại có thể bình yên qua sông không hề thấy
một tên địch. Bên kia bờ là chỗ trũng, vì phòng quân địch phục kích, Liên Tú sớm
đã phái kị binh đi trinh sát bốn phía, lúc này đã trở về báo an toàn. Đoạn đường
này bí mật đi trước, ngoại trừ tiêu diệt mấy đội nhân mã vô tình đụng phải thì
vẫn chưa đánh hẳn một trận. Điều này làm cho Liên Tú có chút bất an. Hắn giục
ngựa tới bên cạnh Giang Tái Sơ hỏi: “Tướng quân, có cần nghỉ ngơi một lát
không?”

“Toàn bộ đã qua sông rồi?” Giang Tái Sơ giấu mặt
trong mũ giáp, cũng không hề có biểu tình gì.

“Vâng.”

“Lên ngựa! Xuất phát!” Hắn nắm chặt dây cương.

“Thượng tướng quân…”

Giang Tái Sơ dừng động tác, nhìn hắn một cái.

Chỉ là một ánh mắt tùy ý, Liên Tú đột nhiên khẩn
trương. Tối hôm qua không đón được vị Hàn cô nương kia, hắn liền cảm thấy Thượng
tướng quân có chút thay đổi, giống như cái gì cũng thờ ơ.

“Thượng tướng quân, ta cảm thấy…”

“Ngươi cho rằng không bị quân địch ngăn cản thì có
gì kì lạ sao?” Hắn bình tĩnh nhạy bén đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

“Đúng vậy.”

Giang Tái Sơ thản nhiên nhìn về phía trước, “Nếu cảm
thấy kì lạ, chúng ta không cần trốn tránh nữa. Đằng trước chính là thị trấn
quan trọng Vĩnh Ninh, nhìn dưới thành một cái đã biết.”

“Thượng tướng quân, ngài nói… phải phá được Vĩnh
Ninh?” Ánh mắt Liên Tú sáng lên.

Vĩnh Ninh là thị trấn quan trọng, là bờ rào cuối
cùng che chắn cho kinh thành. Bọn họ tất nhiên có thể vòng qua núi cao, đánh thẳng
vào kinh thành, chỉ là như vậy khó tránh khỏi tiêu tốn nhiều ngày. Hiện giờ, nếu
Thượng tướng quân đã quyết định quang minh chính đại phá thành Vĩnh Ninh, có
nghĩa là… bọn họ không hề ẩn náu hành quân nữa, mà là muốn chính thức để lộ
hành tung trước mặt triều đình.

“Nếu trong vòng hai ngày có thể phá được Vĩnh Ninh,
tin này đến tai triều đình, nếu Thái hậu và Chu Cảnh Hoa biết ta chỉ còn cách bọn
họ trăm dặm, thế nào cũng sẽ gọi Nguyên Hạo Hành trở về cần vương.” Giang Tái
Sơ chuyển đề tài, “Chỉ là ta không biết Quan Ninh quân có chiếm được Vĩnh Ninh
trong vòng hai ngày hay không?”

Đối với tốc độ tiến công của kị binh, với thói quen
tiêu diệt đối thủ thần tốc của Quan Ninh quân mà nói, lâu nay bọn họ che giấu
chính mình, không giao chiến với kẻ địch, hiển nhiên đã nhẫn nại rất lâu rồi.
Liên Tú vừa nghe lời này, nhiệt huyết trào lên, xoay người xuống ngựa rồi quỳ một
gối xuống: “Quan Ninh quân tất không phụ sứ mệnh!”

“Đứng lên đi.” Hắn phất phất tay, ánh mắt trông về
phương bắc xa xa, tựa như đứng ở chỗ này liền có thể trông thấy hoàng thành.

Hắn thở dài một hơi, trong lòng lại kéo theo mờ mịt
và mất mát, nếu thật sự có một ngày có được giang sơn? Quân lâm thiên hạ… là có
thể có được tất cả những gì mình muốn sao?

Rời khỏi nơi tịch mịch kia, binh mã bên tai ồn ào
náo động, chiến kì treo cao, lộ ra những gương mặt trẻ tuổi mà xa lạ đánh chớp
nhoáng về phía trước. Giang Tái Sơ nhìn những binh sĩ này, là hắn dẫn theo bọn
họ tiến vào chiến trường, cũng có rất nhiều người từ nay về sau sẽ không thể trở
lại quê hương.

Nhưng hắn từng hứa hẹn vinh hoa và vinh quang cho họ,
nay, hắn mang theo bọn họ, hăng hái tiến thẳng về phía trước, thực hiện nhiệm vụ
của mình!

Sau hai canh giờ, Quan Ninh quân tiên phong đã đến
dưới cửa thành Vĩnh Ninh.

Nhóm kị binh im lặng ẩn nấp trong khu rừng dưới
thành nam, nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm cho bọn họ cảm thấy có chút kì lạ.

Hàng ngũ chậm rãi tách ra, vị tướng quân trẻ tuổi
nhìn về hắc thành xa xa. Đã qua thời gian giới nghiêm vào ban đêm, bọn lính
đang muốn đóng cửa thành nhưng vẫn có người dẫn gia đình chạy ra bên ngoài,
trong dòng người còn có rất nhiều xe đẩy tay, bên trên có vẻ như bày hết toàn bộ
gia sản, giống như là ra khỏi thành tị nạn.

“Thượng tướng quân, bọn họ biết phải đánh trận sao”
Liên Tú khó hiểu nói.

Giang Tái Sơ lẳng lặng nhìn cửa thành, “Nếu biết
chúng ta tới đây, bọn họ sẽ chạy về hướng bắc, mà không phải ở cửa nam.”

Cửa thành bên kia xảy ra tranh chấp, đoán chừng là bọn
lính muốn cưỡng chế đóng cửa, nhưng dòng người còn ở phía trước, nhất thời
không chịu bỏ qua, nhốn nháo cả lên.

Liên Tú giơ tay gọi một gã binh sĩ tới, khẽ phân phó
vài câu. Người nọ liền thay y phục tùy thân hàng ngày, trà trộn vào trong đám
người, đi về phía trước. Giang Tái Sơ nhìn bóng lưng tên thám báo kia dần dần
đi xa, trong lòng không khỏi dâng lên một chút bất an. Hắn cúi người xuống, nhẹ
nhàng sờ bờm ngựa Ô Kim, nhưng lại như đang suy ngẫm tình hình hiện giờ.

Đang lúc trầm tư, tên thám báo kia đã vội vàng trở lại,
“Thượng tướng quân, tướng quân, những người đó đều ra khỏi thành tị nạn. Nói
là… Nói là…” Có lẽ là cảm thấy lời này quá mức không thể tin được, nhất thời hắn
có chút do dự.

“Nói cái gì?” Liên Tú có phần sốt ruột mà hỏi.

“Nói là người Hung Nô sắp tới.”

“Người Hung Nô?” Liên Tú giật mình, không tức giận
mà còn cười, “Ngươi nghe được tin này ở đâu?”

Tên binh sĩ kia cúi đầu thấp hơn, lại không dám biện
bạch, chỉ ngập ngừng nói: “Mọi người ở đây đều nói như vậy.”

Ánh mắt Giang Tái Sơ hướng về thành trì xa xa. Hắn
ngăn Liên Tú đang tức giận lại, thần sắc trở nên vô cùng nghiêm túc.

“Thượng tướng quân?” Liên Tú có chút khó hiểu nhìn hắn,
“Bọn họ nhất định là lầm rồi.”

“Lầm rồi?” Khóe môi Giang Tái Sơ hơi cong lên, sâu
trong ánh mắt hẹp dài sáng ngời xẹt qua mấy phần sầu lo, “Toàn quân nghỉ ngơi hồi
phục ngay tại chỗ, chờ tiền phương xác định tin tức.”

“Thượng tướng quân, hiện tại xem ra tòathành này còn
không có phòng bị, là thời điểm tiến công tốt nhất…”

Giang Tái Sơ giơ tay lên, ở trước mặt bộ hạ, hắn
cũng không muốn lộ ra chút cảm xúc, nhưng lúc này, ý tưởng kia trong đầu hắn được
vẽ giống như thật, hắn không thể kiềm chế lo lắng trong lòng, liền hỏi, “Quan
Ninh quân phía sau còn chưa đến, còn bao lâu nữa?”

“Chưa tới một canh giờ nữa thì nhóm kị binh có thể
đuổi tới.”

Hắn nhẹ nhàng thở ra, “Liên Tú, lần này xuất chinh
trước, Thần Sách quân một phân thành hai, ước chừng tám ngàn người ở lại với
Quan Ninh quân, đưa bọn họ ra trận trước, chuẩn bị tác chiến.”

“Công thành đã dùng nhóm kị binh tinh nhuệ nhất?”
Liên Tú nghi hoặc hỏi.

“Chỉ sợ không cần phải công thành.” Giang Tái Sơ
bình tĩnh nói, “Liên Tú, đi truyền lệnh đi.”

Sau một canh giờ, toàn quân đã đến dưới thành Vĩnh
Ninh, Giang Tái Sơ lui về phía sau nhìn lại, binh lính đông nghìn nghịt nghỉ
ngơi tại chỗ, lại trầm mặc không nói tiếng nào. Đây là sư đoàn tinh nhuệ nhất của
hắn, xưa nay ngoài mặt không biểu lộ gì cả, nhưng trên chiến trường lại vô cùng
dũng cảm quyết tiến không lùi. Mà lúc này đây, hắn đang đợi một tin tức khác,
tin này quyết định đội quân của hắn có phải đi chặn đánh một toán địch khác hay
không.

Rốt cuộc, vài con ngựa từ phía trước trở về, nhóm hắc
y nhân nghiêng người, chưa khôi phục hơi thở liền nửa quỳ trước mặt Giang Tái
Sơ nói: “Thượng tướng quân, đã dò rõ rồi. Tiền phương quả thật là có một đội kị
binh đang thần tốc tiến đến. Dân lưu lạc ở đây đều nói đó là người Hung Nô, dọc
đường giết không ít người, cũng đoạt rất nhiều của cải. Chúng tôi để lại một nửa
số người tiếp tục đi về phía trước dò hỏi.”

“Người Hung Nô?” Sắc mặt Liên Tú cứng đờ, “Bọn chúng
sao lại vượt qua cửa khẩu mà đến được đây?”

Dẫn sói vào nhà… Suy đoán trong lòng Giang Tái Sơ đã
thành sự thật. Thật lâu sau, hắn mới nói, “Phái sứ giả đi gặp tướng thủ thành của
Vĩnh Ninh.”

Tháng sáu năm Vĩnh Gia thứ ba.

Loạn cục của Đại Tấn đã đến đỉnh điểm.

Nguyên Hạo Hành, Cảnh Quán dẫn quân Tấn từ kinh
thành lén đi tới thành Trường Phong, vốn muốn thừa dịp Giang Tái Sơ không hề
phòng bị mà đoạt lại; lại không ngờ Giang Tái Sơ chia binh làm hai đường, tự
mình dẫn đầu đội kị binh bộ hạ tinh nhuệ thẳng đến kinh thành mà đi, nhưng khi
còn cách kinh thành trăm dặm lại đột nhiên gặp biến cố.

Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, kị binh Hung Nô
xuất hiện trong Đại Tấn, một đường đốt giết cướp bóc, chạy thẳng đến phía nam.

Mà lúc này, trong hoàng thành cũng hỗn loạn như vậy.

Trong Tử Thần Cung, Thái hoàng Thái hậu Chu thị nhận
được tin báo từ các nơi, sắc mặt xanh mét.

Thừa tướng Chu Cảnh Hoa toát mồ hôi hột, đang muốn
giải thích lại nghe người bên trên hừ mạnh một tiếng: “Không phải nói giao tiền
thù lao là đủ rồi sao?! Đám man di này lại còn đốt giết cướp bóc, tiếp tục như
vậy thì khi nào mới xong?!”

“Tả Đồ Kì Vương Mạo Man đã phái sứ giả truyền tin tới,
bọn chúng đã chạy tới thành Vĩnh Ninh.”

“A, vậy đây là cái
gì?” Thái hoàng Thái hậu ném tấu chương trong tay xuống đất, “Tự ngươi xem đi!”

Đầu gối Chu Cảnh
Hoa tiến lên, hắn cầm tấu chương lên đọc một lần, mồ hôi theo hai má đổ xuống:
“Cái này… cái này…?”

“Chúng nó sao lại
phân ra một toán kị binh chạy thẳng đến kinh thành?!” Thái hoàng Thái hậu giận
dữ, “Đám người Hung Nô này có ý gì?”

“Lúc ước định trả
thù lao mượn binh là năm vạn tiền vàng, tiêu diệt nghịch tặc Giang Tái Sơ xong
bọn chúng sẽ xuất quan, ta nghĩ là có hiểu lầm gì ở đây.”

“Hiểu lầm mà phía
nam và phía bắc cũng chẳng phân biệt được sao!” Thái hoàng Thái hậu giận dữ,
“Ngươi tức khắc phái người đi bảo bọn chúng ngưng lại, không được tiến thêm nữa!
Nếu dám tiến vào kinh đô, giết không cần hỏi!”

“Dạ, dạ!”

Chu Cảnh Hoa đang
muốn đứng dậy, đột nhiên nói, “Thái hoàng Thái hậu, nếu không phải Nguyên Hạo
Hành đem phần lớn quân đội đi nam chinh, chúng ta cũng sẽ không rơi vào tình cảnh
khó xử như vây giờ!”

Lời còn chưa dứt,
ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo: “Bệ hạ đến, Thái hậu đến!”

Thái hoàng Thái hậu
ngồi bất động, chỉ nhìn tiểu Hoàng đế chạy nhanh tới, khóe miệng lộ ra nụ cười
ôn tồn.

“Hoàng tổ mẫu.” Tiểu
Hoàng đế hành lễ xong mới nói với Chu Cảnh Hoa, “Chu đại nhân miễn lễ.”

Thái hoàng Thái hậu
đặt đứa trẻ chưa đến bốn tuổi lên đùi, thản nhiên ngước mắt về phía vị Thái hậu
trẻ tuổi, chờ nàng vấn an rồi nói: “Không cần đa lễ.”

Thái hậu bất quá chỉ
mới hai mươi, tóc mai như mây, môi đỏ mọng xinh đẹp, lại giống như thưòng ngày,
ăn mặc rất giản dị. Nàng nhìn ánh mắt của Thái hoàng Thái hậu lúc nào cũng lộ vẽ
tàn nhẫn, nhẹ giọng nói, “Mẫu hậu, con dẫn Hoàng đế tới thỉnh an người.”

Thái Hậu nhíu mày,
“Huynh trưởng ngươi hiện giờ đang ở đâu?”

“Con không biết…”

“Ngươi không biết?!”
Thái hoàng Thái hậu tức giận xông tới, “Ngươi không biết lại còn trộm ngọc tỉ của
Hoàng đế, để huynh trưởng của ngươi đi phía nam?! Nếu không phải hắn và Cảnh
Quán dẫn theo mấy vạn nhân mã đi thành Trường Phong, chúng ta làm sao rơi vào
hoàn cảnh quẫn bách như vậy!”

Thái hậu vốn tính
tình nhu nhược, xưa nay có chút e ngại Thái hoàng Thái hậu, lúc này nàng đang sợ
hãi quỳ trên mặt đất, không nói được một lời.

Tiểu Hoàng đế thấy
mẫu thân quỳ xuống, vội vàng từ trên đùi tổ mẫu đứng dậy, cùng quỳ với mẫu
thân, “Hoàng tổ mẫu không nên tức giận. Cữu cữu đi phía nam là do tôn tử đồng ý.”

Thấy mặt mày đứa
cháu duy nhất này giống như con trai của mình, Thái hoàng Thái hậu nghe lời nói
trẻ con của nó xong, đúng là có chút mềm lòng.

“Nguyên Hạo Hành
tuy là cữu cữu của con, nhưng cũng là thần tử của con.” Bà gọi đứa cháu đến bên
cạnh, bình tĩnh nói, “Về sau nhớ kĩ điểm này.”

“Dạ.”

“Năm đó phụ hoàng
con mềm lòng mới xem thằng nghịch tặc kia là đệ đệ!” Nhớ tới chuyện cũ, hận ý
trong lòng Thái hoàng Thái hậu khó mà tiêu tan.

Thái hậu quỳ trên mặt
đất, một màn ở Hàm Nguyên Điện kia giống như còn đang ở trước mặt, nàng không
dám nói lời nào, đầu cúi càng ngày càng thấp.

“Chu đại nhân,
ngươi lấy danh nghĩa bệ hạ gọi Nguyên Hạo Hành trở về gấp, kêu hắn lập tức thu
quân hồi triều, cần vương cứu giá!” Thái hoàng Thái hậu suy nghĩ một chút, “Chiếu
thư cùng với kim bài, nếu không trở về, lấy tội khi quân mà luận xử.”

Chu Cảnh Hoa có
chút vui mừng, vội đáp: “Dạ.”

“Ngươi cần phải
liên hệ với thủ lĩnh kị binh Hung Nô bọn chúng, không thể để cho chúng tiến gần
đến kinh đô thêm nữa.” Thái hoàng Thái hậu dặn dò, “Sau khi chuyện thành công,
nữ tử, ngọc và tơ lụa vàng bạc, ai gia sẽ không bạc đãi bọn chúng.”

Năm Vĩnh Gia thứ ba
phát sinh đủ loại chuyện, ảnh hưởng sâu nhất chính là chuyện này.

Thái hoàng Thái hậu
Chu thị của Tấn triều chủ chính, mọi sự lớn nhỏ trong triều đều do cháu ruột
Chu Cảnh Hoa chủ trì. Thừa dịp Ngự Sử Nguyên Hạo Hành và Binh bộ Thượng thư Cảnh
Quán nam chinh, Chu Cảnh Hoa bày mưu, lấy bộ hạ của Tả Đồ Kì Vương Hung Nô Mạo
Man gần mười vạn người làm lính đánh thuê, lấy phần thưởng là vàng bạc ngọc ngà
và tơ lụa mà tiến vào Trung Nguyên, ý đồ tiêu diệt loạn cục của Giang Tái Sơ.
Thái hoàng Thái hậu đồng ý, cho người Hung Nô tiến qua cửa ải. Không ngờ sau
khi người Hung Nô vượt qua cửa khẩu đã xé bỏ hiệp nghị với Tấn triều, trắng trợn
cướp bóc, không chuyện ác nào mà không làm. Nhất thời dân lưu lạc ở bắc bộ
Trung Nguyên không nơi nương tựa, chiến tranh liên miên, sách sử gọi là “Vĩnh
Gia hồ loạn.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3