Ngự phồn hoa - Chương 11 - 12

Chương 11

Đêm đến, tiếng vó ngựa trong trẻo như mưa rơi, các
tướng quân mang theo thủ hạ bước vào phủ tướng quân. Nay chiếm thành đã hơn một
tháng, triều đình phương Bắc còn chưa có phản ứng gì, Thượng tướng quân hạ lệnh
triệu tập các tướng lĩnh bố trí phòng thủ.

“Đều đến cả rồi sao?” Nhận lấy bội kiếm thân vệ đưa
tới, Giang Tái Sơ thuận miệng hỏi.

“Mạnh tướng quân còn chưa tới.” Thân vệ do dự một
lát, “Đã phái thân vệ đến, nói là chậm một chút.”

Trong lòng Giang Tái Sơ cảm thấy chút bất an: “Đã xảy
ra chuyện gì?”

“Mạnh Lương không biết là ai đến nghị sự trễ thì
nghiêm trị không tha sao?” Giang Tái Sơ lạnh lùng nói, “Đi, bắt hắn kéo qua đây
cho ta!”

Ước chừng sau nửa nén hương, trong phòng nghị sự,
các tướng quân đưa mắt nhìn nhau, chỉ có Thượng tướng quân ngồi ở cạnh bàn,
ngón tay gõ lên bàn, từng nhịp từng nhịp, mặc dù không có quy luật nhưng tự
dưng lại khiến cho mọi người cảm thấy tim đập nhanh.

Đại môn bị đẩy ra.

Mạnh Lương vẻ mặt hoảng loạn chạy lại gần, quỳ xuống
nói: “Tướng quân, Mạnh Lương đến chậm. Cam nguyện bị phạt.”

Ánh mắt Giang Tái Sơ đảo qua một vòng trên người hắn,
hờ hững nói: “Chuyện gì mà muộn?”

“Ta, ta…” Mạnh Lương rõ ràng khó có thể mở miệng, thật
lâu sau mới nói, “Giờ Ngọ uống nhiều rượu, kết quả là lệnh bài cấp cho đã đánh
mất.”

Giang Tái Sơ cầm kiếm lên, lệ quang vừa hiện, các
quân sĩ không ai dám mở miệng, không khỏi ngừng thở, không biết tướng quân có nổi
trận lôi đình hay không.

Thật lâu sau, lời quở trách như mong đợi vẫn chưa
truyền đến, Mạnh Lương đánh bạo, ngẩng đầu nhìn một cái, đã thấy Thượng tướng
quân đứng ở bên giường, ánh mắt dường như có chút mờ mịt. Một lát sau, hắn đổi
tầm nhìn, nhìn chư tướng bên dưới: “Mạnh Lương uống rượu hỏng việc, làm mất lệnh
bài trong quân, tự đi lĩnh năm mươi gậy, phạt ba tháng bổng lộc.” Hắn dừng một
chút, trong giọng nói phảng phất có chút tiêu điều, “Hôm nay giải tán đi, Cảnh
Vân lưu lại.”

Mọi người đều nhìn ra trong lòng Thượng tướng quân
đang bốc hỏa, cũng không có người có dũng khí có ý kiến gì, vội vàng rời đi. Cảnh
Vân ngầm hiểu, đợi cho mọi người đi hết, thị vệ truyền mật báo về: “Bên kia
không có người.”

Lòng Cảnh Vân trầm xuống, phất tay, xoay người vào
trong.

“Thế nào?” Sắc mặt Giang Tái Sơ cực kì bình tĩnh.

“Nàng ta… hình như là cầm lệnh bài của Hổ Báo Kị, đã
đi rồi.” Cảnh Vân khổ sở nói, “Khó trách mấy ngày nay cố ý tiếp cận Mạnh
Lương.”

Giang Tái Sơ lại cúi đầu, vẫn còn cười một tiếng,
đang lúc ánh sáng đang tắt dần, hắn nói không nên lời.

“Cảnh Vân, đệ thay ta đóng giữ ở đây, mọi sự lấy làm
trọng.”

“Tướng quân!” Cảnh Vân thở dài, can ngăn, “Hay là ta
đi…”

Giang Tái Sơ chỉ phất tay, “Ta sẽ quay về ngay lập tức.”

Hắn càng thờ ơ như vậy, Cảnh Vân càng hoảng sợ,
“Huynh có biết nàng ta đi đâu không?”

“Đi đâu?” Giang Tái Sơ cười nhẹ, “Tất nhiên là trở về
chốn cũ.”

Cảnh Vân nhìn bóng lưng của hắn, vội vàng nói: “Ta
đi gọi binh mã…”

Giang Tái Sơ phất tay: “Ta xuất phát liền, không cần
kinh động bất kì kẻ nào.”

“Tướng quân, huynh sẽ giết nàng ta sao?” Cảnh Vân đứng
tại chỗ, rốt cuộc vẫn nói, “Vẫn là giết đi, chấm dứt như vậy, đều là giải thoát
đối với huynh và với cả nàng ta.”

Câu nói kia giống như một lời khẩn cầu, lệ khí vẫn
phủ đầy trên gương mặt tuấn mĩ của Giang Tái Sơ như trước, hai hàng lông mày khẽ
chau lại, lúc mở miệng đã mang theo âm thanh sát phạt: “Ta biết rồi.”

Duy Tang ôm đầu gối ngồi giữa nơi núi trọi, không
dám đốt lửa, chỉ có thể cuộn tròn thân, tựa vào bên cây mà ngủ.

Vào ban đêm, tuy là giữa hè, rốt cuộc vẫn có chút lạnh
lẽo, muỗi lại nhiều, nàng ngủ một lát, lại lập tức bừng tỉnh, nhìn một mảnh tối
đen trước mặt, cảm thấy cuối cũng cũng kiên định mấy phần.

Hôm trước nàng thừa dịp Mạnh Lương say rượu, lặng lẽ
cầm lệnh bài đi.

Bỏ qua ước định, nàng cầm lệnh bài đưa cho Vị Hi, bảo
nàng ta cưỡi ngựa đi về phía tây, còn mình thì trăm cay nghìn đắng theo vết nứt
trên Độc Tú Phong đi ra ngoài, đi hướng nam trước, rồi rẽ sang hướng tây.

Có lẽ Giang Tái Sơ cũng sẽ nghĩ như vậy.

Nàng dụi mắt, lấy bánh nướng áp chảo trong bọc quần
áo ra, bẻ một nửa, đặt ở trong miệng chậm rãi cắn. Bánh nướng áp chảo chắc là
do để lâu, cảm giác vừa khô vừa ráp, nàng lại đi đến bờ sông, vốc tay xuống nước,
uống vài hớp.

Nước sông lẳng lặng phản chiếu một mảnh hỗn độn trên
người nàng, nàng đi không ngủ mấy ngày nay, hai chân hiện tại vừa mỏi vừa đau,
nhưng Duy Tang ngồi xuống, nói với mình không thể dừng lại.

Nàng không xác định Giang Tái Sơ sau khi biết mình bỏ
trốn có giận dữ hay không, có lẽ… Nàng chẳng qua là quá lo lắng, dù sao hiện tại
đối với hắn, nàng đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Trừ khi, trừ khi… Hắn không bỏ được, là muốn mình phải
chết.

Ở xa bỗng nhiên nổi lên tiếng chim cú, thảm thiết
như muốn xé rách bầu trời đêm yên tĩnh.

Duy Tang bỗng nhiên ngồi dậy, đáy lòng cũng nặng
trĩu.

Tín hiệu này, đồng bạn ở dưới chân núi nói cho nàng
biết, Giang Tái Sơ… đã bắt đầu truy lùng. Nàng phải nhanh chóng chạy xuống chân
núi, chuẩn bị ngựa, thúc ngựa thoát khỏi đây.

Duy Tang không dám dừng lại, cắn răng đứng lên, ngẩng
đầu nhìn những ngôi sao lờ mờ trên bầu trời, miễn cưỡng xác định hướng đi.

Tuy rằng đã sớm dự đoán được con đường này không dễ
đi, nhưng vì đi vội vội vàng vàng, nàng chỉ chuẩn bị một ít thức ăn, nay giày vải
đã rách nát, nhưng cũng chỉ có thể dùng vải bố đơn giản buộc lại, bước thấp bước
cao tiếp tục đi về phía trước.

Con đường núi này hiếm có người qua lại, cũng không
thể gọi là đường mòn, bụi gai đá vụn khắp nơi, thỉnh thoảng đâm vào lòng bàn
chân, nàng lại giống như không cảm thấy… Cảm giác sợ hãi khi có người đuổi theo
phía sau thúc giục nàng dùng hết chút sức lực cuối cùng tiến về phía trước.

Lại đi qua hai mỏm núi, hẳn là đã ra khỏi vùng núi của
thành Trường Phong, tới cảnh nội huyện Lang Khê.

Duy Tang lau những giọt mồ hôi trên trán, đã không
còn dám nhìn máu tươi loang lổ trên chân, chỉ đoán chừng canh giờ, bỗng nhiên
bên trong núi sâu, một đám quạ vẫy cánh, ào ào bay tới.

Duy Tang vội vàng giấu mình sau cây đại thụ, tập
trung nín thở, lại nghe được một chuỗi tiếng bước chân từ xa đến gần.

Dường như là có người đã đuổi theo hướng mình đi mà
tới.

Nàng không dám tùy tiện hiện thân, trong lòng như có
vật gì đè nặng, tim đập liên hồi.

“Quận chúa, đi mau!” Giọng nói sắc nhọn của cô gái
xé rách sự yên tĩnh giữa chốn rừng núi, đâm thẳng vào tai Duy Tang.

“Quận chúa, đừng ra!” Cô gái vừa chạy tới vừa khàn
giọng kêu, rất nhanh, Duy Tang nghe thấy tiếng binh khí, không quá hai chiêu
thì có một người rên hừ một tiếng, nặng nề té xuống đất.

Sống lưng Duy Tang dính sát vào cây, trong phút chốc
mồ hôi lạnh đầm đìa, toàn thân mỗi một tấc da tấc thịt và thần kinh đều căng thẳng.

Giọng nam nhân trầm xuống: “Các ngươi dùng cách gì để
liên lạc với nhau?”

Phía trước, cô gái kia xì một tiếng khinh miệt,
không hé nửa chữ.

Khẽ cười một tiếng, vật thể bén nhọn đâm thấu cơ thể,
có lẽ còn có tiếng máu tươi chảy xuống.

Duy Tang theo bản năng đưa tay lên, dùng sức cắn cổ
tay của mình.

“Hàn Duy Tang, dưới chân núi tổng cộng có ba mươi bảy
người, hai mươi nữ tử, mười bảy nam tử. Nếu ngươi không muốn bọn họ chết thì tự
mình đi ra.” Giọng nói nam nhân không thèm đếm xỉa tới, thậm chí còn cười nhẹ một
tiếng, “Ngươi nên biết, ta đã tìm được nơi này, ngươi chạy không thoát đâu.”

Duy Tang hít một hơi thật sâu, dường như muốn tống hết
mọi sợ hãi ra khỏi cơ thể, nặng nề phun ra ngoài.

Móng tay bấu thật sâu vào lòng bàn tay, nàng chậm
rãi bước ra: “Ta ở trong này.”

Trong tay Giang Tái Sơ cầm một thanh trường thương(1)
màu bạc, bởi vì ngược sáng, nàng không thấy rõ nét mặt của hắn lúc này. Cũng
không biết, hắn thường ngày cao quý tuấn mĩ như vậy, trên mặt có máu sẽ trông
như thế nào.

(1) Trường thương: giáo dài.

Nàng chỉ dựa vào hướng giọng nói của hắn mà đi tới,
mũi giáo kéo dài trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai.

Lúc này đây, quả thật là chạy không thoát.

Hắn xưa nay chỉ dùng bội kiếm Tiên hoàng ban cho, gọi
là kiếm Lịch Khoan, kiếm thuật cũng là nhất nhì, nhưng nàng biết hắn thật ra
dùng kiếm không nhiều. Bởi vì trên chiến trường, khi giết người, hắn thích dùng
trường thương.

Lần này, hắn tự mình đi tìm nàng, chính là mang theo
trường thương.

Mơ hồ cảm thấy một trận kình phong cuốn qua, sau đó
lại ứ đọng trên ngực, Duy Tang nhắm mắt lại, cũng đã chuẩn bị tâm lí thật tốt.
Thật lâu sau, nàng vẫn không có cảm giác bị đâm xuyên.

Nàng nghi hoặc mở to mắt, vừa nhìn thấy người trong
tộc nằm cách mình không xa, ngực rõ ràng bị đâm chảy máu, một vết thương trí mạng,
nhanh chóng mà hung ác… Nàng trợn tròn mắt, ánh mắt trống rỗng, sắc mặt đầy sợ
hãi.

“Giết ta đi, cầu
xin ngươi.” Nàng quay đầu để không phải đối mặt với ánh mắt kia, nhẹ nhàng cười
một tiếng, “Nhanh một chút, tàn nhẫn một chút.”

Giang Tái Sơ nhìn
nàng, giống như đã nhìn thấy con mồi, gương mặt anh tuấn như sương giá: “Vì cái
gì?”

“Vì cái gì phải bỏ
đi sao?” Duy Tang cảm thấy có chút sốt ruột, cười ha ha, “Ta muốn đi cứu A
Trang.”

Khóe môi hắn cứng lại,
cười như hư vô, che giấu sự rét lạnh vô cùng tận.

“Hàn Duy Tang, vẫn
giống như năm đó, ngươi vẫn phụ lòng ta.” Hắn thản nhiên mở miệng, trường
thương trong tay tiến nửa tấc về phía trước, đặt trước ngực nàng, đâm rách lớp
vải ngoài cùng.

Duy Tang vẫn không
nhúc nhích, tựa như không hiểu những lời này của hắn.

Tay trái hắn khẽ động,
ném một vật gì đó vào mặt cô gái đang chờ chết.

Duy Tang đưa tay nhận
lấy, trong lúc mở ra, một chút huyết sắc cuối cùng nhạt đi, trong phút chốc lại
trắng bệch như tờ giấy.

Là lệnh điều binh.

Vốn là hôm trước,
ngày nàng lên kế hoạch bỏ đi, hắn đã chuẩn bị hạ lệnh hai quân đoàn dưới trướng,
mười vạn người đi về hướng tây, chinh phạt Dương Lâm đất Thục.

Giang Tái Sơ nhìn
ánh mắt hoảng sợ của nàng, dưới tình thế cấp bách này lại cắn rách môi, hắn lạnh
lùng cười: “Hàn Duy Tang, ngươi vẫn là không tin ta. Đối với ngươi, Giang Tái
Sơ ta chưa từng bội tín ngươi?!”

Có lẽ, đó thật là ý
trời.

Sự đời chính là như
vậy, cho dù gắng sức chạy đi đâu, nhưng hết lần này đến lần khác đều là cái ngã
ba.

Nàng đem hết toàn lực
đi đến nơi này, như vậy, coi như hết.

Duy Tang chậm rãi
nhắm hai mắt lại, dùng giọng nói đủ thấp khó mà thừa nhận: “Là ta từ đầu đến cuối
không dám tin ngươi.”

Giang Tái Sơ nhìn
thiếu nữ mặt xám như tro tàn, chuôi thương còn cầm vững trong tay, lại bỗng
nhiên nhận thấy một lực nhẹ hướng tới. Đúng là Duy Tang tự mình hướng đến mũi
giáo.

Tiếng xoẹt xoẹt
vang lên.

Chương 12

Lồng ngực của nàng
sắp bị đâm xuyên.

Trong nháy mắt, vô
số những ý niệm như cỏ dại điên cuồng vươn lên trong đầu Giang Tái Sơ.

Giọng nói kiềm chế
tỉnh táo kia nói cho hắn biết, nàng chết như vậy quả thật là một chuyện tốt.
Sau đêm nay, tim sẽ không bất thình lình đập nhanh, trong lòng sẽ tan hết buồn
bực, cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi nữa…

Từ nay về sau, hắn
thầm nghĩ, muốn bình định giang sơn, tiếp sau những ngày chia năm xẻ bảy như thế
sẽ là thái bình…

Đây là hắn nợ thiên
hạ, nhưng cũng là vì nàng còn ở đây.

Nhưng tất cả lí trí
theo bản năng phản ứng lại, nàng có thể chết, nhưng tuyệt đối không để cho nàng
tự chọn cách để chết!

Giang Tái Sơ đột
nhiên bừng tỉnh, dùng sức rút trường thương lại, tiến lên từng bước đón lấy
thân mình ngã xuống của nàng, siết chặt hai má nàng, nghiến răng nghiến lợi:
“Hàn Duy Tang, nếu ngươi đã là của ta, từ khi nào lại có thể tự mình quyết định
sinh tử?!”

Hắn không chút cố kị
kéo ngực áo nàng xuống, may mà mũi thương chỉ đâm vào nửa tấc, chỉ vừa rách da.
Hắn thuận tay ném một bình sứ lên người nàng: “Bôi thuốc đi.”

Bình sứ từ trên người
nàng rơi xuống đất, Duy Tang cũng không nhặt lên, chỉ che ngực lại, đứng trước
mặt Giang Tái Sơ: “Vì sao ngươi không giết ta? Giang Tái Sơ, ta đã chuẩn bị rồi.”

Hắn mím môi không nói,
con ngươi chìm trong u tối.

Nụ cười của nàng
tái nhợt, cũng rất vui tươi, giống như ngày trước: “Giữ ta lại còn có ích gì?
Giang Tái Sơ, ngươi… giết ta đi.”

Giang Tái Sơ chuyển
tầm mắt, hờ hững nói: “Kiếm tuyết trong tay ngươi đâu?”

“Ngươi…” Duy Tang vô
thức nhìn người trong tộc chết đi, có lẽ vì sợ hãi mà khàn giọng, “Ngươi làm thế
nào mà biết…”

“Ngươi thật cho là
thời gian ba năm này, ta chỉ muốn ngươi chết? Cho là đất Thục bất lực sao?”
Giang Tái Sơ một tay nhẹ nhàng xoa cổ nàng, ngón tay lạnh băng từ từ siết chặt,
“Ngươi muốn chết, ta không ngăn được ngươi… Nhưng mà mỗi người cầm một cây kiếm
tuyết, chôn cùng với ngươi, đường đi xuống hoàng tuyền, ngươi cũng chẳng phải
cô đơn lạnh lẽo.”

Lời còn chưa dứt,
cũng không thấy động tác hắn thế nào, nhưng trường thương trong tay hắn lại đâm
thẳng vào ngực cô gái đã chết kia, lại một lần nữa đâm qua thân thể cụ già đã
không còn tri giác, dưới lực lớn như vậy, máu tươi mãnh liệt trào ra, còn mang
theo ấm áp, bắn lên mặt Duy Tang.

“Dừng tay…”

Duy Tang bị hắn kẹp
cổ nên không thể động đậy, nước mắt trộn lẫn máu tươi, từng giọt rơi xuống, dừng
trên mu bàn tay Giang Tái Sơ, mềm mại mà nóng rực, hắn liền giật mình, buông lỏng
tay ra.

Duy Tang lui về
phía sau hai bước, nàng biết mình không nên yếu thế trước mặt hắn.

Nhưng mà, phụ thân,
đại ca, a tẩu… Mọi người có nhìn thấy không? Lúc ta yếu đuối, lúc ta sắp chết,
lại vẫn là không thể…

Trong lúc hoảng hốt,
nàng không thể kiềm chế như bình thường, xoay người khóc thút thít, ngồi xổm xuống
như một đứa trẻ, dùng sức ôm lấy hai đầu gối của mình.

Cái ôm uổng phí mà
hư ảo này, làm nàng nhớ tới khi đó a tẩu ôm mình, mình lại ôm A Trang…

Nàng im lặng cắn
môi, nước mắt rơi lã chã, tựa như dòng chảy vô tận.

À, nếu đã rơi hết
nước mắt, máu trên người cũng sẽ chảy ra hết, có lẽ có thể nhìn thấy mọi người
rồi…

Duy Tang đi đến chỗ
người trong tộc đã chết, vươn tay thật chậm, khép lại đôi mắt chưa nhắm, sau đó
nâng cây thương lên, dùng sức rút ra.

Người nàng co lại,
tư thế cứng còng, không động đậy nữa.

Duy Tang cầm cây
thương kia, lê đầu gối về phía trước, quỳ xuống bên chân Giang Tái Sơ.

Khóe môi hắn cười lạnh,
nhìn nhất cử nhất động của nàng, thản nhiên nói: “Khóc đủ chưa?”

Khi rút cây thương
kia ra, nàng đã không hề khóc. Duy Tang bỗng nhiên nhìn hắn, ánh mắt một lần nữa
trở nên rõ ràng mà kiên định, chỉ là trong giọng nói lộ ra một chút mù mịt:
“Ngươi xem, mỗi lần ta muốn buông tay… Các ngươi, các ngươi đều buộc ta đi về
phía trước.” Nàng nhắm mắt lại, cười khẽ, “Ta chỉ có thể cứ như vậy mà đi về
phía trước.”

Đầu ngón tay Giang
Tái Sơ không tự chủ nắm chặt, con ngươi màu đen cuộn xoáy như muốn cắn nuốt
nàng: “Các ngươi?”

Đúng vậy, các
ngươi… Phụ thân, đại ca, a tẩu, còn có ngươi… Nàng khẽ cười, “Các ngươi.”

Có lẽ nụ cười này
quá chướng mắt, Giang Tái Sơ chuyển tầm mắt, chỉ trầm giọng nói: “Theo ta xuống
núi.”

Ước chừng đêm đến mới
xuống núi.

Ra đến quan đạo(1),
ngựa Ô Kim đang thở phì phò, không kiên nhẫn mà quay qua quay lại.

(1) Quan đạo: đường
đắp lên cho xe ngựa của viên chức triều đình đi hay đường sá do triều đình, lập
ra để dân chúng dùng.

Bỗng nhiên nhìn thấy
chủ nhân, tuấn mã vui sướng nhảy lại gần, cọ cọ vào thân Giang Tái Sơ không muốn
rời đi.

Giang Tái Sơ đem
trường thương buộc ở trên ngựa, xoay người lên ngựa, lại vươn tay ra.

Duy Tang đứng không
nhúc nhích, thấp giọng hỏi: “Người trong tộc của ta đâu?”

“Ngươi còn sống, bọn
họ không chết được.” Hắn cười có chút thích thú.

Nàng ngửa đầu, duỗi
tay ra, ngón tay thon dài mạnh mẽ. Nàng định thần, rốt cuộc cũng đặt tay của
mình lên.

Một lực mạnh cuốn
nàng lại, trong nháy mắt, nàng đã ngồi trước người hắn, ngựa Ô Kim hí vang vui
mừng một tiếng, tung bốn vó, nhảy về phía trước.

Âm thanh gió gào
thét bên tai thổi qua, tuy là đêm hè nhưng cũng cảm thấy có chút ớn lạnh.

Lồng ngực phía sau
lưng dù rộng và ấm áp, Duy Tang cũng không dám dựa vào, hơi thẳng lưng. Lúc xóc
nảy, nàng cảm thấy tư thế này vô cùng khó chịu. Chỉ là Duy Tang không ngừng dịch
về phía trước, vẫn chưa chú ý tới phía sau người nọ cố ý tiến sát lại gần, mà
tiếng cười sau lưng cố tình kéo dài, tựa hồ như từ trong ngực truyền đến.

Đến lúc nàng phản ứng
kịp, thắt lưng đã bị kẹp chặt, ngay tại lúc ngựa Ô Kim chạy như bay, thân mình
như muốn rớt một cái. Duy Tang ngồi đối mặt với Giang Tái Sơ, hai chân tách ra
hai bên hông hắn.

Bởi vì ngực áo nàng
bị kéo xuống một chút, Duy Tang đau đến mức hít khí lạnh, mắt nổ đom đóm. Nàng
thấy gương mặt hắn tiến lại gần, bỗng nhiên cảm thấy không ổn.

Giang Tái Sơ một
tay cầm cương ngựa, tay kia thì luồn dưới váy nàng, dùng sức xé ra.

“Ngươi làm cái gì?”
Duy Tang chỉ cảm thấy tiếp theo chân mình lạnh run, theo bản năng trở tay ngăn
cản.

Động tác của hắn
nhanh hơn nàng, xoẹt một tiếng, lớp vải trên váy bị kéo xuống, trói hai tay
nàng ra sau lưng. Hắn thuận thế đỡ lấy eo nàng, không cho nàng ngã xuống:
“Không làm cái gì cả, chỉ là bản tướng quân cảm thấy, đêm khuya đi đường, quá mức
không thú vị.”

Cách lớp vải dệt,
Duy Tang có thể cảm thấy có thứ gì đó giữa hai đùi, cứng rắn mà nóng rực.

Tiếng gió thổi qua
bên tai, nàng bỗng nhiên hiểu được hắn muốn làm cái gì… nhưng hắn… phải ở chỗ
này, hắn điên rồi sao?

Cảm giác tuyệt vọng
và xấu hổ trong lúc đó đè ép nàng, nàng ngơ ngác nhìn hắn, vô thức giãy giụa:
“Giang Tái Sơ, ngươi dám!”

“Ta không dám sao?”
Một tay hắn đỡ eo nàng, khẽ ấn lên một huyệt vị nào đó, nàng ra sức đạp loạn xạ,
cả người đột nhiên bủn rủn, ngã vào ngực hắn, khó có thể nhúc nhích.

Hắn hơi hất cằm,
gương mặt tuấn mĩ mang theo nụ cười trào phúng. Bỗng hắn cúi đầu, dường như
đang thưởng thức sự luống cuống và khuất phục của nàng lúc này, trong đôi mắt
phượng tràn đầy hứng thú, tay đỡ eo nàng chậm rãi đi xuống, nâng mông của nàng
lên, dùng sức nâng lên, hầu như vắt ngang qua hông của hắn.

Dục vọng của hắn cọ
xát da thịt trên bắp đùi nàng. Trong nháy mắt, Duy Tang cảm thấy hạ thân của
mình bị xuyên qua một cách hung bạo. Cỗ lực kia mang theo sự nóng bỏng khó mà
kháng cự, không cho nàng một tí không gian để thở, tiến thẳng vào hạ thân của
nàng.

Trong lúc xé rách,
chất lỏng ấm áp theo đùi chảy xuống dưới, Duy Tang đau đến ngửa đầu, hắn từ
trên cao nhìn xuống, sắc mặt mang chút dữ tợn, xa xăm thế nhưng lại rõ ràng như
vậy.

Cảm giác tuyệt vọng
và nhục nhã trôi qua, nàng bỗng nhiên nhớ tới chuôi cây giáo bạc… Lúc đó không
chết, thật là ngốc.

Giang Tái Sơ không
hề quan tâm đến cảm nhận của nàng, một tay dùng sức, nâng nàng cao hơn một tí.
Ngựa Ô Kim chạy như điên, dường như có thiên nhiên trợ lực, hắn không cần cố sức
đã có thể đâm sâu vào cơ thể nàng.

Một lần, hai lần…
Duy Tang ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, từ đau đớn, đến nhục nhã, đến chết lặng, từng
chấm nhỏ kia, sáng ngời như ánh ngọc, cũng như chỉ bạc thêu trên áo gấm a tẩu,
hoa lệ như vậy, mềm mại như vậy…

Nước mắt lặng lẽ chảy
xuống hai bên gò má, nàng có lẽ đã đếm hết một nửa số sao trên trời rồi.

Có lẽ là đã đi được
năm mươi dặm, hay là trăm dặm, đợi cho đến khi hắn cho ngựa chạy chậm lại, rốt
cuộc cũng nhìn cô gái trong ngực. Chiếc eo nhỏ nhắn của nàng vẫn còn trong vòng
tay hắn, dường như siết chặt hơn nữa thì sẽ bẻ gãy.

Tóc mai ẩm ướt của
nàng dán trên mặt, mắt vẫn mở, có chút mờ mịt nhìn bầu trời đêm phía sau, chỉ
là hơi thở rất yếu, lông mi run nhè nhẹ, cứ như vậy mà chịu đựng tất cả.

Hắn vẫn còn ở trong
cơ thể nàng, cuối cùng cũng cảm thấy thỏa mãn, tay cởi dây trói cho nàng, nhìn
nàng từ từ chống đỡ, sau đó thu lại ánh mắt rã rời, nhìn hắn chằm chằm.

Giang Tái Sơ thong
thả cúi người, nhẹ nhàng mở miệng bên tai nàng:

“Quận chúa, năm đó
cưới hỏi đàng hoàng, động phòng hoa chúc ngươi không cần, bây giờ lại muốn tằng
tịu ở nơi thôn dã này.”

Câu chữ truyền rõ
ràng vào tai Duy Tang, nhưng nàng lại có chút không rõ… Nam nhân trẻ tuổi trước
mặt, vẫn là bộ dáng khi đó, chiếc mũi thanh tú, môi như vót mỏng, gò má hơi
lõm, nhưng mỗi việc hắn làm, mỗi câu hắn nói, vì sao lại trở nên xa lạ như thế?

A, nàng nhớ lại, là
nàng thay đổi trước, nàng lừa hắn trước…

Nếu thời gian có thể
quay lại, thế sự có thể đảo ngược, nàng thà rằng mùa xuân ấm áp ở rừng hạnh khi
đó, nàng chỉ gặp thoáng qua hắn, chưa từng quen biết hắn.

Tác giả có lời muốn
nói: Xin đừng chế giễu H của ta… Ta đã hết sức rồi…

Rừng hạnh

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3