Ngự phồn hoa - Chương 07

Chương 7

Hiện giờ, bên cạnh
con kênh dẫn nước ở Độc Tú Phong, các quân sĩ ngồi ở trên cao, nhìn nước lũ
dâng trào mà mệt mỏi rã rời.

“Kiểm kê nhân số,
xuống núi.”

“Tướng quân, thiếu
mười ba người, đều là do không kịp trèo lên khi nước lũ đến nên bị cuốn đi.”

Cảnh Vân im lặng một
lát, nhìn quanh bốn phía, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy chút bất an nên gọi
thân vệ tới: “Hàn công tử đâu?”

“Hàn công tử… ở
trong mười ba người này.”

Cảnh Vân giật mình,
bỗng nhiên hét lớn: “Ai cũng không được phép rời đi! Tìm ra Hàn Duy Tang!”

Trận chiến cuối
cùng ở phủ tướng quân cuối cùng đã chấm dứt.

Lúc Giang Tái Sơ bước
vào trong phủ, các binh sĩ trong đình viện đang xách nước giếng, dội rửa máu
tươi trên mặt đất.

Sắc mặt hắn vẫn
không khác mấy, chỉ đến khi bước vào trong thư phòng, nhìn khối đá trước cửa, hắn
thoáng kinh hoàng một lát.

“Thượng tướng quân,
thi thể Vương lão tướng quân đã thu xếp ổn thỏa.”

“Hậu táng.” Giang
Tái Sơ nhẹ nhàng thở ra một hơi, tay đẩy cửa sổ đang đóng chặt ra, chỉ cảm thấy
ngực như bị đè nặng, thở không thông.

“Cảnh Vân xuống núi
chưa?”

“Tả tướng quân vẫn
còn đang ở trên núi…” Ánh mắt thị vệ có chút mập mờ.

Giang Tái Sơ cau
mày: “Sao còn chưa xuống?”

“Nói là lúc đào
kênh xong, có người bị cuốn đi, đến giờ vẫn còn đang tìm kiếm.”

“Người nào bị cuốn
đi, Tả tướng quân nói sao?” Trong lòng Giang Tái Sơ đã có một đáp án, chỉ là mơ
mơ hồ hồ, lại làm người ta khó có thể tin.

“Tả tướng quân
không nói tỉ mỉ. Ngài ấy chỉ cho người chuyển lời nói… sẽ tìm người trở về.”

Giang Tái Sơ kinh
ngạc, sải bước ra cửa, lúc gần ra tới thì đột nhiên dừng lại, đứng nghiêm ở đấy.
Bất tri bất giác, tay phải đặt trên vỏ kiếm nổi gân xanh, hắn gằn từng tiếng:
“Truyền lệnh cho Cảnh Vân, tìm không thấy thì quên đi. Trở về cho ta!”

Chuyện hậu chiến so
với thời chiến, vụn vặt phức tạp hơn nhiều.

Mọi khi, chuyện thu
dọn chiến trường sẽ giao cho Mạnh Lương, mà chỉnh đốn quân lực trị an sẽ giao
cho Liên Tú vốn tương đối cẩn thận. Thượng tướng quân ở phủ tướng quân, cũng cả
đêm chưa ngủ rồi.

Thượng tướng quân
bây giờ đoạn tuyệt với ngày xưa, cũng không coi là quyết đoán. Bình thường thì
phải phản ứng một lát mới có thể lấy lại tinh thần. Nhưng mà càng như vậy, các
tướng lĩnh thủ hạ sẽ càng lo lắng đề phòng. Hắn cuối cùng lại cảm thấy có gì đó
không đúng, hàn quang trong mắt phượng hiện lên như lưỡi dao sắc bén cắm vào.

“Tả tướng quân đã
trở lại.” Thị vệ đẩy cửa ra báo lại.

Giang Tái Sơ dừng
bút một chút, chậm rãi buông xuống, “Truyền.”

Cảnh Vân vào cửa, mỏi
mệt không chịu nổi, tóc vướng víu, trên người đầy nước bùn, khàn giọng nói: “Tướng
quân, chúc mừng tướng quân đánh hạ thành Trường Phong.”

Giang Tái Sơ quan
sát hắn, nhất thời cũng không biết nói cái gì.

Nhưng thật ra Cảnh
Vân nhìn thấy vẻ mặt hắn không giống thường ngày, tiếp tục nói: “Đệ vừa dẫn mọi
người xuống. Có mấy người bị cuốn đi cũng đã tìm trở về.”

Giang Tái Sơ gật đầu
một cái, ánh mắt một lần nữa dừng trên ngòi bút, thản nhiên nói: “Được rồi, đi
nghỉ ngơi đi.”

Chào hỏi với nhóm bạn
đồng liêu, bị đùa là “Thợ gạch ngói,” Tả tướng quân Cảnh Vân liền rời khỏi thư
phòng, chỉ là lúc cố gắng xoay người ở cửa, hắn lại liếc mắt một cái nhìn Thượng
tướng quân, trong lòng thổn thức, nhẹ nhàng đi ra cửa.

Đứng ở trong đình
viện, Cảnh Vân thuận tay nhận lấy thùng gỗ trong tay quân sĩ, bên trong đầy nước
giếng lạnh buốt, tay nghiêng ngả, đổ ào một cái. Nước bùn trên người bị rửa
trôi, hắn nhất thời cảm thấy thoải mái hơn nhiều, lại nhớ tới một màn vừa rồi ở
trên núi, nhịn không được mà kinh hồn bạt vía.

Hàn Duy Tang quả thật
là không kịp trèo lên cao nên bị nước lũ cuốn đi. Hắn lệnh cho bọn lính tìm kiếm
khắp ngọn núi, kì thật cũng không ôm nhiều hi vọng. Tận đáy lòng hắn thậm chí
mơ hồ cho rằng, nếu nữ nhân này chết thì thật là tốt. Thượng tướng quân ba năm
trước đây tâm đã chết, nay lại chết một lần nữa, bất quá là chỉ khổ sở trong một
thời gian ngắn thì nhanh chóng ổn lại thôi.

Qua nửa đêm, dưới
núi truyền đến mệnh lệnh của Thượng tướng quân, chỉ nói “Tìm không thấy thì
quên đi.”

Cẩn thận cân nhắc
sáu chữ này, cả đêm chưa từng chợp mắt, Tả tướng quân lau nước bùn trên mặt, đè
giọng nói: “Sống hay chết cũng phải tìm được nàng ta!”

Cuốn theo dòng nước
lũ, rốt cuộc cũng tìm được Hàn Duy Tang ở ngã ba sông.

Quả thật là mạng lớn,
thân thể nàng kẹp giữa hai khối đá nên mới chưa bị nước lũ cuốn đi.

Tuy là ngã ba sông
nhưng dòng nước vẫn chảy xiết, binh lính vội vàng tìm dây thừng cứu người. Cách
đó thật xa, trong lòng Cảnh Vân cứ lơ lửng như vậy, nghĩ đến chuyện cũ, hắn như
người ngoài cuộc, nhưng cũng không biết giờ phút này là mong nàng còn sống hay
đã chết.

“Tướng quân, ta đi
cứu người.” Thân vệ cột dây thừng đến eo lưng, lại bị Cảnh Vân đoạt lấy, lạnh
nhạt nói, “Ta đi.”

Lần mò đến bờ bên
kia ngã ba, trèo lên khối đá, Cảnh Vân đưa tay xem hơi thở của Duy Tang. Dòng
khí ấm áp vòng qua đầu ngón tay, hắn đột nhiên yên lòng, lập tức cúi người ôm
Duy Tang lên bên hông, dùng sức mang nàng ra.

Tinh thần Duy Tang
vốn đã mơ hồ, lần này bị kinh động, cho là mình bị nước cuốn đi, cố gắng siết
chặt vật trong tay, không chịu buông tay. Cảnh Vân trầm ngâm nhìn, hóa ra là rễ
cây, to bằng cánh tay của tiểu hài tử. Hắn nghĩ lúc nàng bị cuốn đi, tay kéo rễ
cây này nên mới chống đỡ được đến bây giờ.

Bị dìm trong nước
lũ, da thịt trên người nàng đã nhăn nhíu lại, ngón tay vẫn như ngày xưa nhưng lại
cứng cáp hơn mấy lần.

Lưỡi dao trong tay
Cảnh Vân vung lên, chém đứt rễ cây, hắn bế nàng đi ra.

Nằm gọn trong lồng
ngực hắn, Hàn Duy Tang bỗng nhiên mở to mắt, khóe môi cong lên, rốt cuộc cũng nở
nụ cười: “Ta, còn, còn sống?”

“Không chết được.”
Hai tay Cảnh Vân ôm nàng, đạp từng bước giữa dòng nước, bởi vì hắn ngửa đầu nên
có thể nhìn thấy chiếc cằm vuông vức mà kiêu hãnh, “Quận chúa, ta không nghĩ rằng
ngươi muốn sống như vậy.”

Hàn Duy Tang cười
ha ha, dùng sức nắm lấy cánh tay Cảnh Vân, thì thào nói: “Tuy rằng sống rất mệt
mỏi, nhưng mà ta vẫn không thể chết.”

Hàn Duy Tang cảm
giác ước chừng như đã ngủ mấy canh giờ, trong lúc mơ mơ màng màng, trong lòng
nàng trước sau lại nhớ đến một chuyện, rốt cuộc vẫn là không yên tâm được nên cuối
cùng bắt mình mở to mắt.

“Cô nương tỉnh rồi?”
Thị nữ xa lạ nhẹ nhàng đi tới, đỡ nàng ngồi dậy, thuận tay nhét một cái gối gấm
vào sau lưng cho nàng dựa, đưa một chén trà tới.

Sau khi uống một ngụm,
Duy Tang mơ mơ màng màng hỏi: “Sao không phải là trà sâm?”

Thị nữ giật mình, động
tác trên tay chậm lại: “Ở đây… Không có trà sâm.”

Nhưng thật ra Duy
Tang đã phản ứng kịp, lắc đầu cười cười: “Đã bao lâu rồi?”

“Cô nương cứ ngủ rồi
tỉnh, đã qua mấy ngày rồi.”

“Mấy ngày rồi sao?”
Duy Tang cúi đầu nhìn, trên người mình quả nhiên đã thay y phục lụa hoa mùa hè.

Từ khi bước vào phủ
Thượng tướng quân hồi đầu xuân, trải qua cuộc chiến Trường Phong đến nay, khó
khăn lắm ba tháng mới trôi qua.

“Em tên là gì?” Duy
Tang nhìn thiếu nữ trong gương đồng, mặc dù không phải tuyệt mĩ nhưng cũng
thanh tú, khi cười để lộ lúm đồng tiền, nhìn vô cùng thân thiết.

“Cô nương cho em một
cái tên đi.” Thiếu nữ cười nói, “Em từ nhỏ đã bị bán vào phủ tướng quân, làm mấy
việc vặt vãnh, lúc nào cũng bị gọi loạn là A Tam A Tứ. Chẳng qua là mấy ngày
trước ở trên nói, về sau em sẽ hầu hạ cô nương.”

Duy Tang ngẩng đầu
một cái, mấy gốc cây đào trong viện vẫn còn, cành lá um tùm, màu phấn hồng trắng
nhạt nổi bật. Nàng cười khẽ: “Cây vẫn còn sum suê chưa thưa thớt(1). Em gọi là
Vị Hi được chứ?”

(1) Nguyên văn Hán
Việt: “Mãn thụ phồn hoa khai vị hi.”

“Tạ ơn cô nương,
tên này nghe thật hay.” Vị Hi mừng rỡ, trong tay vẫn còn cầm cây trâm cài, cười
nói, “Hôm nay đã là ngày sáu tháng sáu rồi. Cô nương vẫn muốn cải nam trang
sao? Hiện giờ bên ngoài đang rất náo nhiệt đấy.”

“Sáu tháng sáu?”
Duy Tang cả kinh, “Thượng tướng quân đâu?”

“Các tướng quân
đang nghị sự trong thư phòng ở hậu viện, bây giờ không gặp được.” Vị Hi cười
nói, “Cô nương ăn một chút gì trước đi.”

Duy Tang không kịp
húp một ngụm cháo, vội vàng chạy đến cửa hậu viện, đã thấy lớp lớp binh lính
canh gác, nửa bước cũng không thể tiến vào.

“Xin phiền thông
báo, nói là Hàn Duy Tang cầu kiến Thượng tướng quân.” Duy Tang thi lễ với vệ, đợi
ở cửa hậu viện.

Sau một lát, thị vệ
đến báo lại: “Hàn công tử, Thượng tướng quân nói hôm nay không tiếp khách.”

“Cảnh Vân tướng
quân đâu?”

“Cảnh tướng quân đi
ra ngoài thành tuần tra rồi.”

“Thế ta chờ ở đây vậy.”
Duy Tang bất đắc dĩ cười khổ, yên lặng đứng trong vườn hoa.

Đầu hạ, sắc trời
sáng nhẹ xuyên qua lớp khói mù, cũng xuyên qua những cành lá cây du rậm rạp, rọi
xuống lớp bùn đất xanh đen thành từng quầng sáng tròn trĩnh. Tòa thành này vừa
trải qua một trận giết chóc đẫm máu, nay đã trở nên yên bình.

Duy Tang cũng không
biết mình đã đứng bao lâu, đi từ hướng đông ra chính giữa, nàng nghe thấy một
gã thị vệ hạ giọng nói: “Hàn công tử, hay là ngài đừng đợi nữa… Thượng tướng
quân sáng sớm đã xuất phủ rồi.”

Duy Tang chỉ cảm thấy
binh sĩ này nhìn có chút quen mặt, mới nhớ rõ hóa ra là ngày đó cùng nhau lên
núi đào kênh, có lẽ hắn cũng có hảo ý. Duy Tang nói cám ơn, xoay người muốn đi,
suy nghĩ lại một lát, vì sao… Hắn phải giấu người ta xuất phủ?

“Vị Hi, em lại
chải búi tóc xoắn ốc sao?” Duy Tang sốt ruột, bản thân lại gỡ tóc ra, cởi bỏ
ngoại bào, “Còn nữa, nơi này có y phục cho nữ sao?”

“Cô nương, từ từ sẽ
tới. Đều đã chuẩn bị cả rồi.” Vị Hi cầm lược lên, đầu ngón tay linh hoạt cuốn
mái tóc dài của Duy Tang lên, thong thả quấn lại, “Cô nương muốn đi ra ngoài
sao?”

Duy Tang ra khỏi
phòng, nhất thời bị ánh mặt trời làm cho chói mắt, híp mắt một cái. Nàng vốn tưởng
rằng lúc này tường thành Trường Phong đã vỡ vụn, tất nhiên vẫn rơi vào cảnh tan
hoang nhưng không nghĩ rằng, trải qua mấy ngày ngắn ngủi, chiến sự chấm dứt,
nháy mắt liền khôi phục sức sống. Cư dân trong thành qua lại không ngớt, mà xa
xa trên tường thành những binh sĩ đang tu bổ lại tường, cả hai không quấy nhiễu
nhau, rất là hài hòa.

Dọc đường đi, nàng
dừng lại một chút, đi thẳng đến hai bờ sông chảy qua thành, đã thấy không ít
người đứng, cười hì hì đem mèo chó nuôi trong nhà ném ra giữa sông. Chó mèo rơi
xuống nước, vội vàng bơi trở về bờ, rũ một thân đầy nước.

Cái gọi là mồng sáu
tháng sáu, có tập tục tắm rửa cho mèo con chó con, đến nơi này vẫn còn tiếp tục.(2)

(2) Theo truyền thống
của dân tộc Hán và người Bố Y (sống ở Quý Châu, Trung Quốc), lễ hội ngày mồng
sáu tháng sáu còn gọi là tiết Lục Nguyệt Lục, có tục phơi áo quần có màu sắc và
sách vở để khỏi ẩm mốc, tắm rửa chó mèo cho sạch,…

Duy Tang đang muốn
đi lại gần hơn để nhìn một chút, bỗng nhiên nhìn thấy nam nhân trẻ tuổi đứng
bên bờ.

Mặc trường bào gấm
màu lam đậm hoa văn đám mây, bờ vai rộng thắt lưng hẹp, tóc dài được quấn bằng
ngọc quan, lẳng lặng đứng thẳng, khí thế cao quý trầm tĩnh. Chất liệu y phục
tuy rằng quý giá nhưng cũng không dệt vàng, có thể thấy được địa vị mặc dù tôn
kính nhưng lại vô cùng khiêm tốn. Nàng trầm mặc nhìn chăm chú một lúc lâu,
trong lòng đấu tranh, rốt cuộc vẫn quyết định xoay người lặng lẽ rời đi.

Vừa lúc ấy, một con
chó Đại Hoàng bò lên bờ, mạnh mẽ lắc thân phủi nước xuống, người thanh niên nhất
thời không định né tránh, nửa người rơi xuống nước. Người chủ con chó vội vàng
chạy tới nhận lỗi, người thanh niên chỉ khoát tay, nghiêng người, thản nhiên
nói: “Nếu đã đến đây, định cứ như vậy mà lặng lẽ đi sao?”

Bước chân Duy Tang
dừng một chút, vừa quay lại đã thấy trên mặt Giang Tái Sơ đều là nước, vài giọt
nước còn đọng trên lông mi dài, đem lúc muốn rớt xuống, ánh mặt trời chính ngọ
khúc xạ chói lọi. Trong ánh hào quang, ánh mắt trở nên sâu xa khó mà nắm bắt.

Nàng cũng không nhìn
lâu, chỉ chìa ra một chiếc khăn gấm.

Giang Tái Sơ nhận lấy,
nhưng chỉ nắm trong tay, khóe môi cong lên tỏ ý cười: “Mồng sáu tháng sáu.”

“Tàng thư và xiêm y
của công tử đều phơi nắng sao?” Nàng hơi ngẩng đầu lên, chiếc cằm cong thanh lệ,
cười đến hai mắt uốn cong.

Giang Tái Sơ
nghiêng đầu thật chậm, trong mắt xẹt qua bộ dáng nàng lúc này, tay áo hẹp màu
vàng nhạt, quần dài màu xanh lá mạ, chỗ ống quần cũng kết tơ hồng, đi hài mềm mại,
bên trên còn đeo một chiếc lục lạc màu bạc, lúc đi đường vang lên tiếng leng
keng, nghe từ xa đã biết nàng đến đây. Ánh mắt hắn khẽ ngẩn ngơ, giống như nhìn
thấy vẻ mặt Hàn Duy Tang kiêu ngạo ngày đó chạy tới, da trắng như tuyết, giữa
trán điểm đuôi phượng đỏ thắm, phấn chấn nói: “Vừa rồi phụ thân, đại ca và a tẩu
đều khen ta, nói A Duy nhà ta thật xinh đẹp.”

Hắn chưa bao giờ gặp
qua một nữ hài tử thích khoe khoang như vậy, nhưng cũng cảm thấy bộ dáng thanh
khiết này thật đẹp, vì thế cố ý quay sang một bên: “Hừ, kém xa lắc so với mấy
cô nương Đại Tấn của ta.”

Chỉ là thời gian như
những giọt nước mắt rơi lã chả, im lặng chảy xuôi mà trôi qua.

Lúc này, hắn híp mắt
lại, tìm kiếm chút gì đó, rốt cuộc cũng tìm được mớ kí ức kia, cười giễu một tiếng,
máu tươi như bắn ra trong mắt, trở nên đỏ thắm một mảnh.

Hắn nhắm mắt lại,
cười khẽ, vươn tay về phía nàng: “Đi thôi.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3