Nhật ký lấy chồng - Chương 03 - Phần 1

Chương 3

Rau
quá vụ trên thị trường mối lái

Khi chưa đi gặp gỡ đối tượng qua người làm mối giới thiệu,
cảm thấy điểm nào mình cũng ổn, khi đã bị đưa vào thị trường này rồi, mới đột
nhiên phát hiện ra mình đã là một mớ rau quá vụ, không thể tự hào được nữa.

Vấn đề là, nếu điểm nào cũng ổn, thì tại sao phải đi làm
một cây rau?

Thứ
bảy, sáng nào Y Y tỉnh giấc cũng đã là gần mười giờ sáng, cô ngồi dậy xuống lầu
ăn sáng. Cô Trương đã giúp việc cho nhà cô lâu năm, nhưng nhìn thấy cô vẫn một
điều mợ hai điều mợ, khiến có lúc Y Y cảm thấy mình đang đóng phim ngày xưa của
Hồng Kông, vẫn là loại phim được chiếu đi chiếu lại.

“Mợ
ạ, mợ dậy rồi à? Đêm qua cậu có về, cô đang ngủ. Cậu nói sáng nay có cuộc họp ở
Nam Kinh, không muốn đánh thức mợ dậy nữa, cậu đi lúc nửa đêm”.

“Vâng”.
Y Y đã quá quen với tình huống này, bèn vâng một tiếng. Chiếc áo ngủ khá dài,
lúc bước xuống bậc cuối cùng, cô cẩn thận kéo lên.

Việc làm ăn của Ngưu Chấn Thanh trải dài trên
khắp cả nước, năm xưa khi hai người còn đang yêu nhau, anh còn hào hứng đưa cô
chạy hết chỗ này đến chỗ khác, nhưng đến nơi nào đó, phần lớn đều là cô lang
thang một mình, hoặc nằm ngủ trong khách sạn, đợi anh bận xong cũng đã là nửa
đêm, thời gian nắm tay nhau ngắm mặt trời cũng rất ít. Sau khi kết hôn càng tệ
hơn, thường là mười ngày, nửa tháng không nhìn thấy mặt nhau.

Thời
gian đầu còn nhẹ nhàng trách móc, sau đó cũng thấy quen, kể cả hai người có ở gần
nhau thật thì nói được gì với nhau?

Hoặc
là có thể người nào nói chuyện người đấy, nội dung mà anh đề cập phần lớn là những
vấn đề như sóng gió trên thị trường gần đây, vật liệu tăng giá, ảnh hưởng đến
các ngành phía dưới, chính vì thế làm việc gì cũng phải cẩn trọng…

Còn
cô cũng chỉ có thể nói chuyện bà Trương mới mua được một chiếc đồng hồ kim
cương được bán với số lượng có hạn, cô Lý không hài lòng với chiếc xe Porsche
mui trần của mình, đều là những tin vỉa hè đăng trên báo lá cải rất dễ bị người
ta ném trên xe bus.

Thôi
vậy, nói ra cũng chỉ là nhìn nhau thẫn thờ mà thôi, chính vì thế chủ đề gần đây
nhất mà cả hai người đều hứng thú thảo luận là giới thiệu cho Tiền Đa Đa một đối
tượng thích hợp.

Trên
bàn ăn có nước đậu nành, quẩy, và còn cả sữa, bánh mì, ngày nào cũng như vậy,
nhìn đã thấy không muốn ăn. Y Y úp chiếc thìa xuống đảo đi đảo lại, nghĩ đến Tiền
Đa Đa liền đưa tay lấy điện thoại.

Lần
đầu gọi cho Tiền Đa Đa, cô ấy tắt máy. Thấy hơi lạ, Tiền Đa Đa được mệnh danh
là tiểu siêu nhân trên “chiến trường” công việc, điện thoại di động được coi là
đường sinh mệnh, mở máy hai mươi tư giờ đồng hồ, có lúc nửa đêm cô không có việc
gì làm, bấm máy thì thấy đầu bên kia vẫn có tiếng bàn phím gõ lạch cạch, không
phục không được.

Định
bấm số nhà của bạn, không ngờ điện thoại di động lại đổ chuông, Tiền Đa Đa gọi
đến. “Y Y, cậu có rỗi không? Ra ngoài với tớ một chút”.

Dĩ nhiên là có thời gian rồi, mấy năm nay cô
không có cái gì dư dả, chỉ có thời gian là dư dả, chính vì thế có thể hỗ trợ trọn
vẹn cho Tiền Đa Đa, tình bạn khăng khít bền lâu.

Hào
hứng chạy lên lầu thay quần áo, cô Trương chạy theo nói: “Mợ à, mợ không ăn gì
mà lại đi ư? Cẩn thận hạ đường huyết đấy”.

“Cháu
không đói”. Cô chúi đầu vào phòng thay đồ rộng rãi tìm kiếm, cuối cùng chọn ra
một chiếc áo khoác thắt eo, “Mặc cái này”.


Trương đã ở gia đình này bảy, tám năm nay, hầu hết thời gian là ở bên cô chủ
thích làm nũng trong căn phòng này. Lúc đến Y Y mới hơn hai mươi tuổi, mặc dù
miệng gọi cô là mợ, nhưng trong lòng luôn nghĩ cô chủ này chẳng khác gì một cô
bé, lại xấp xỉ tuổi con gái mình, nhìn thấy cô làm nũng cũng mềm lòng, chính vì
thế đối xử với cô rất thật lòng, tình cảm của hai người rất gắn bó.

Năm
nay cô Trương hơn năm mươi tuổi, bản tính thích càu nhàu. Lúc này vừa giúp Y Y
mặc áo khoác vừa cằn nhằn: “Hoặc là không ăn, hoặc là ăn có chút xíu, cái eo
này đói hóp hết cả vào rồi đây này”.

“Eo
bé mới đẹp, có ai thích eo bánh mì đâu? Có đẹp không cô?”. Cửa phòng thay đồ là
một chiếc gương to, Y Y đứng trước gương ngắm nghía, cười hỏi.


Trương giúp cô thắt thắt lưng rồi ngẩng đầu lên ngắm. Làn da Y Y trắng nõn,
trên cổ áo của chiếc áo khoác còn cài một hàng lông vũ màu đen, chạm nhẹ vào
hai bên quai hàm của cô, khiến da càng trắng như tuyết.

“Đẹp
lắm”, cô Trương khen thật lòng, sau đó thuận miệng nói tiếp, “Nhưng mợ ạ, gầy
quá khó nuôi con lắm, sau này sinh cũng vất vả”.

Nói ra lại thấy hối hận, nhưng không rút lại
được nữa, hai người vừa nãy còn nói cười rôm rả, giờ lại cùng im lặng, sau đó đều
quay đầu đi, coi như không nghe thấy gì cả.


Trương biết mình lỡ lời. Về chuyện em bé, khi mới kết hôn, Y Y cũng có bầu một
lần, được ba tháng đi siêu âm, là một bé trai. Bố mẹ chồng mừng hơn bắt được
vàng, chồng cũng phấn khởi lắm, chỉ có điều hồi đó cô còn là một cô bé, làm việc
gì cũng không cẩn thận, một hôm chồng về muộn, lúc xuống lầu đón chồng chạy vội
quá, vấp ngã thế là sảy.

Sau
đó không thấy có nữa, đến bệnh viện kiểm tra hết lần này đến lần khác, đều nói
không có vấn đề gì, nhưng vẫn không có lại được.

Đã
nói ra rồi, muốn rút lại cũng không rút được nữa, cô Trương có phần ngượng
ngùng. Sau mấy giây sững người, Y Y lại cười như không có chuyện gì xảy ra,
khua tay với cô Trương, “Thôi cháu đi đây, cô đừng đợi cháu về ăn cơm nhé, cháu
ăn cơm với Đa Đa ở ngoài”.

Y
Y đến sớm, Đa Đa vẫn chưa đến, cô gọi đồ uống, một mình ngồi trong góc nhỏ quen
thuộc chờ đợi. Nhân viên phục vụ ở đây đều biết cô, lúc bưng cà phê đến mỉm cười
chào cô, nhưng thấy cô thẫn thờ, không dám nói gì thêm nữa.

Thứ
bảy, quán cà phê rất đông khách, tám mươi phần trăm chỗ ngồi đã kín. Các đôi
tình nhân kề sát bên nhau, thầm thì chuyện trò; còn có một số đôi đã có phần cứng
tuổi, nhưng không nói gì với nhau, người phụ nữ tay cầm tạp chí, người đàn ông
nét mặt thờ ơ; một gia đình vào nghỉ chân, đứa trẻ mặt đỏ gay gắt khóc lóc,
giãy giụa, khiến mọi người xung quanh đều liếc nhìn, bà mẹ trẻ luống cuống, ông
bà xúm vào giúp một tay, ông bố ngồi bên cạnh với nét mặt vô cảm, dường như
mình đang ở một thế giới khác; chỉ có những người cao tuổi lại có chủ đề chung,
hai vợ chồng già vừa uống cà phê vừa cười nói, hào hứng chỉ vào mọi thứ xảy ra
xung quanh mình.

Khi
còn học đại học, cô và Tiền Đa Đa đã thích đến chỗ này, còn nhớ hồi đó hai người
thường ngồi đối diện với nhau ở đây cả buổi chiều. Ít nhất Tiền Đa Đa có thể
hoàn thành hai bản báo cáo, còn cô, đọc hết mọi tạp chí kỳ đó, lại còn có thời
gian để sắp xếp lại những cảm nghĩ của mình.

Quán
cà phê đã sửa sang mấy lần, ông chủ cũng đã đổi mấy lần, nhưng người qua kẻ lại,
bầu không khí ở đây dường như không có gì thay đổi, không, vẫn có sự thay đổi,
chẳng mấy chốc mà hai người đã gần ba mươi rồi.


bưng chiếc cốc một cách vô thức rồi nhìn ra ngoài, đột nhiên liếc thấy một bóng
người quen thuộc, nét mặt của cô thay đổi rõ rệt, mắt trợn tròn, phản ứng đầu tiên
là muốn ghé sát vào tấm kính để nhìn cho rõ hơn, nhưng cả người lại co về phía
sau, dường như muốn biến thành một hạt giống, giấu mình đi.

Ngoài
cửa sổ người đi lại như mắc cửi, bóng người đó lướt qua. Ảo giác chăng! Nét mặt
cô lộ rõ vẻ sửng sốt, một chuyện không thể xẩy ra, ít nhất trong thành phố này,
là chuyện không thể xẩy ra.

Cửa
bị đẩy ra, Tiền Đa Đa xuất hiện, không hề ngó nghiêng, đi thẳng về phía này,
nhìn thấy cô không chào một câu, ngồi thụp xuống ghế sofa, trông rất uể oải.

Đợi
hồi lâu không có tiếng hỏi han, cuối cùng Tiền Đa Đa bỗng nhỏm người lên một
cách kỳ quái, sau đó nhìn vào mặt cô tỏ vẻ kinh ngạc, “Y Y, cậu sao vậy? Mặt trắng
bệch thế kia, trời lạnh như thế này mà còn toát mồ hôi”.

“À,
không sao cả. Vừa nãy tớ uống một cốc nước lạnh, uống vội quá”, cô cắn môi trở
về với thực tại, gạt ảo giác ban nãy ra khỏi đầu, sau khi nhìn thẳng vào Tiền
Đa Đa cũng thắc mắc, “Cậu sao vậy, sao mà uể oải thế?”.

Từ
xưa đến nay tinh thần Tiền Đa Đa lúc nào cũng hăng hái, vẻ uể oải này thực sự rất
hiếm thấy.

“Tớ
có mối thù với một kẻ”. Tiền Đa Đa chống người lên cởi áo khoác, nghiến răng
ken két.

Đã
trở lại bình thường, Y Y nhìn cô mắt sáng lên, sau đó nghiêng người về phía trước
cười.

“Đa
Đa, hôm nay cậu mặc đẹp quá”.

Bên
trong áo khoác Tiền Đa Đa mặc một bộ váy liền bằng nhung đến đầu gối, cánh tay
và bắp chân lộ ra ngoài, lập tức bàn của họ trở thành tâm điểm thu hút sự chú ý
của mọi người.

“Tối có cuộc hẹn”. Lúc nói ra câu này, Tiền Đa
Đa tỏ ra rất bình thản, dường như đang nói về một cuộc họp nhỏ không quan trọng
nào đó trong lịch công tác của mình.

“Cuộc
hẹn? Diệp Minh Thân ư?”. Y Y cười tươi, “Steve nói với tớ rồi, anh ấy rất hài
lòng về cậu, còn cậu thì thế nào? Có phải yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên không?
Hôm nay là cuộc hẹn thứ mấy rồi?”.


hỏi dồn dập, Tiền Đa Đa vẫn tỏ ra bải hoải, “Cũng được, rất khá”.

Đây
là tính từ gì? Y Y lại hỏi tiếp: “À, vừa nãy cậu nói có thù với ai vậy?”.

Nói
đến chủ đề này, tinh thần của Tiền Đa Đa lập tức quay trở lại, cô cau mày thốt
ra mấy chữ: “Kerry Hứa”.

“Ai
vậy?”.

“Giám
đốc điều hành mới của khối thị trường, Hứa Phi”. Lần này, câu trả của Tiền Đa
Đa được rít qua kẽ răng, ai cũng có thể thấy đây là một mối thù lớn.

Hả?
Y Y sững người. Bình thường những chuyện Tiền Đa Đa nói nhiều nhất với cô vẫn
là công việc, nhưng theo những gì cô nhớ thì từ trước đến nay, ở công ty, Đa Đa
rất thuận buồm xuôi gió, tại sao lại đột xuất như vậy? Tự nhiên lại mọc ra một
giám đốc điều hành mới khiến cô nàng hận đến tận xương tận tủy?


còn Hứa Phi - Tại sao cái tên này nghe quen thế nhỉ? Y Y ngửa mặt lên suy nghĩ
mông lung.


phê được mang đến, Tiền Đa Đa đưa tay đón lấy, cầm cốc uống một ngụm trước.


từ nhà trốn ra đây. Tối qua đúng một trận hỗn loạn, lúc cô về đến nhà đã là tờ
mờ sáng, không nói gì trước với bố mẹ, họ đều sốt ruột đến phát điên, chỉ còn
thiếu mỗi nước báo cảnh sát, sau đó cô mới phát hiện ra điện thoại di động của
mình đã tắt máy. Cô mệt như một chú chó, không còn đủ sức để nói gì nữa, tắm
xong liền đổ vật xuống giường.

Sáng
ra, vừa ăn sáng vừa giải thích mấy câu, nói hơi quá chén trong bữa tiệc của
công ty, còn bị mẹ chửi cho một trận: “Tưởng là có hẹn với ai, cuối cùng vẫn lại
là công việc, tức chết đi được”.

Câu
nói này thật là… Cuối cùng Tiền Đa Đa đã phát hiện ra rằng chuyện khiến mẹ cô nổi
khùng không phải là chuyện cô đi đêm về hôm, mà là đến giờ cô vẫn chưa được ở
bên cạnh anh chàng nào để đi đêm về hôm.

Thực
ra sự thật không phải như vậy! Phẫn nộ quá, Tiền Đa Đa muốn nói thật, đang định
nói ra thì nhớ ra rằng, nói thật ra điều đó, có khi đến thứ hai mẹ cô lại xông
đến công ty, bắt anh chàng hôn cô phải gánh trách nhiệm. Tỉnh táo thì nên im miệng,
cô hậm hực thốt ra một câu: “Con đi có việc, tối không về ăn cơm”.

Mẹ
Tiền Đa Đa tự nhiên nổi khùng: “Lại đi làm thêm giờ hả?”.

“Con
có cuộc hẹn! Lần này thì mẹ hài lòng rồi chứ?”. Lúc ra cửa, Tiền Đa Đa còn cất
cao giọng.

“Tớ
nhớ ra rồi!”. Đột nhiên Y Y vỗ hai tay vào nhau, bốp một tiếng, “Anh chàng Hứa
Phi mà cậu nói, có phải học cùng trường đại học với cậu không?”.

Đang uống cà phê, Tiền Đa Đa giật mình suýt
phun cà phê ra ngoài vì câu nói đầy xúc động của Y Y, cô vội lấy một tờ giấy ăn
lau miệng, “Cậu nói gì vậy?”.

“Có
đúng không?”. Y Y hào hứng, “Hồi đó chúng tớ chuẩn bị tốt nghiệp, nghe nói trường
các cậu có một tiểu phi nhân học năm thứ nhất, đội bọn tớ còn tổ chức riêng một
đoàn toàn fan đi xem anh ta thi chạy. Sân vận động to lắm, còn có cả cổ động
viên, giăng banner, cả đội đều hô “Hứa Phi, Hứa Phi”, tớ nhớ rất rõ”.

Tiền
Đa Đa ngơ ngác, “Thật ư?”.

Hồi
học đại học, ngoài việc có hứng thú với học bổng, cô không còn niềm đam mê nào
khác. Đặc biệt là năm thứ tư, cô bận rộn đi thực tập ở mấy công ty để tích lũy
kinh nghiệm, làm gì có thời gian quan tâm đến cái gọi là tiểu phi nhân nữa?

“Thật
chứ, chỉ có điều không biết có phải là trùng tên trùng họ hay không? Đúng ra là
anh ta phải ít hơn bọn mình ít nhất hai, ba tuổi, làm sao lại có thể leo lên
làm sếp của cậu nhanh như vậy?”.

“Đúng
là rất trẻ”. Nói đến tuổi tác, Tiền Đa Đa lại nghiến răng.

“Rốt
cục có phải không nhỉ? Anh chàng Hứa Phi đó rất đẹp trai! Sau đó tớ có nghe mấy
cô bạn khóa dưới nhắc đến anh ta, nghe nói còn làm cả hội trưởng hội sinh
viên”. Y Y nắm chặt hai tay lại bắt đầu mơ màng.

Cuộc
sống thời sinh viên của Y Y hoàn toàn khác với Đa Đa, cô học ở Học viện nữ
sinh, chương trình học rất nhẹ, rất nhiều thời gian rỗi, ngoài thời gian hẹn hò
còn hay theo các chị em khác đi ngắm các anh chàng đẹp trai ở khắp nơi, chính
vì thế còn nhớ rất rõ cảnh tượng hoành tráng năm xưa.

Hội
trưởng hội sinh viên… Cuối cùng, cô nàng vô tâm vô tính Tiền Đa Đa như nhớ ra
điều gì, bàn tay bưng cốc cà phê bắt đầu run rẩy, cà phê trong cốc sứ trắng
sóng sánh.

“Đa
Đa?”. Thấy vẻ mặt của bạn hơi bất thường, cuối cùng Y Y đã bình tĩnh trở lại
sau một hồi hưng phấn, rụt rè gọi tên bạn.

“Hóa
ra là hắn!”. Ký ức vốn có phần mơ hồ lập tức lóe lên như tia chớp. Đa Đa đặt mạnh
cốc cà phê xuống bàn, đứng bật dậy, không quan tâm đến nước cà phê đã bắn ra
ngoài.

Sau
khi sắp xếp lại các chi tiết, Tiền Đa Đa - một con người rất giỏi tổng kết đã
hiểu ra vấn đề, kết quả có được khiến cô vô cùng bất ngờ. Thật thế ư? Năm xưa
chỉ là một câu nói đùa. Hắn ta lại chấp nhặt vậy ư? Dám dùng thủ đoạn bỉ ổi đó
để trả thù cô ư?

Nhưng
nghĩ lại lại thấy không thể. Elizabeth nói rất rõ rồi, hắn ta vào UVL với cương
vị là quản trị viên tập sự, cũng có nghĩa hắn là người tin cẩn do một vị lãnh đạo
cấp trên trực tiếp lựa chọn, mấy năm nay hắn lại không ở trong nước, về nước
trúng ngay chức giám đốc điều hành, việc gì phải chấp nhặt một câu nói với cô?

Chưa
chắc! Đa Đa lại một lần nữa phủ định suy nghĩ của mình. Hắn là một người đàn
ông, ai mà biết trong lòng đàn ông đang nghĩ gì? Có những nhân vật nhìn bề
ngoài đặc biệt thành công, sau này lại vỡ lở ra những chuyện bẩn thỉu không ai
dám tin. Ai dám chắc rằng hắn không có những suy nghĩ biến thái?

Đầu
óc rối bời, suy nghĩ liên miên, Tiền Đa Đa vô cùng đau khổ.

Sau
khi nói xong năm chữ đó, lúc thì Tiền Đa Đa cau mày, lúc lại mím môi, nét mặt rất
lạ. Y Y vô cùng tò mò, nhiệt tình dò hỏi: “Nói đi, rốt cục là chuyện gì? Trước
đây không lẽ hai người cũng đã từng có một đoạn tình sử ư?”.

“Đùa
gì vậy! Làm sao tớ lại dính líu với hắn ta được chứ? Hắn kém tớ mấy tuổi! Đùa
gì vậy!”. Tiền Đa Đa kiên quyết phủ nhận.

“Ừ…”,
Y Y kéo dài giọng tỏ vẻ thất vọng. Cũng phải thôi, Tiền Đa Đa là người có
nguyên tắc, Hứa Phi ít tuổi hơn cô, lại cách mấy khóa như vậy, không thể có mối
quan hệ đặc biệt gì với cô.

Haizz!
Không có thông tin nào có thể khai thác, cụt hứng quá.

Đang
nói chuyện thì điện thoại của Đa Đa đổ chuông, là Diệp Minh Thân. Giọng nói em
ái trong điện thoại, khiến người ta có cảm giác đang được tắm trong gió xuân.

“Đa
Đa, em đang ở đâu vậy? Anh vừa từ trường về, giờ anh đi đón em được không?”.

Bài
học đau đớn vẫn còn trước mắt, lúc này Tiền Đa Đa hạ quyết tâm, cho dù thế nào
cũng không thể tiếp tục đi trên con đường độc thân nữa. Hiện giờ tình hình xung
quanh cô rất phức tạp, ngộ nhỡ ra có chuyện, đến lúc đó tốt xấu gì cũng kéo ra
được một anh chàng làm chỗ dựa.

Kể
cả cô phức tạp hóa vấn đề, thì ít nhất lần sau uống say cũng có người đàn ông
danh chính ngôn thuận có thể đưa cô về nhà, ít nhất sẽ không đến nỗi phải xuất
hiện cảnh tượng khiến cô vô cùng mất mặt đó nữa.

Nghĩ
vậy, cô bèn nói địa chỉ, lòng thấy rất thoải mái. Y Y cười hi hi ở phía đối diện,
“Có phải Diệp Minh Thân không?”.

Tiền
Đa Đa gật đầu, “Lát nữa tớ sẽ rút lui sớm”.

“Ok,
no vấn đề! Hy vọng lần này sẽ thành công, tớ chờ tin vui của cậu”.

Tạm
thời gạt qua một bên những suy nghĩ rối bời, Tiền Đa Đa đã trở lại với thực tại,
nghe xong lời Y Y liền than thở, “Tớ cũng muốn thành công lắm chứ! Nhưng thấy
cũng lạ, rõ ràng là không có điểm nào có thể chê, nhưng cứ cảm thấy vô vị làm
sao ấy”.

“Thế
cái gì mới là không vô vị? Nhìn thấy người ấy ánh mắt liền tóe lửa, chỉ mong được
sà vào và hòa vào làm một ư? Tiểu thư, đó là chuyện đáng lẽ phải rầu rĩ từ mười
lăm năm trước!”.

Ánh
mắt tóe lửa, chỉ mong được sà vào và hòa vào làm một? Trong đầu tự nhiên lại hiện
ra khuôn mặt của một người đàn ông khác, làn da trẻ trung lấp lánh, mồ hôi lấm
tấm, hơi thở nóng bỏng đầy đam mê… Đột nhiên cảm thấy miệng khô khốc, mặt Tiền
Đa Đa nóng bừng.

“Ấy?
Sao lại đỏ mặt? Nóng lắm à?”. Y Y thắc mắc.

“Ừ”.
Tiền Đa Đa có vẻ ngượng ngùng, lập tức chuyển sang chủ đề khác, “À này, anh
chàng Diệp Minh Thân đó, dường như anh ta rất muốn tìm một người để cưới gấp,
không biết có vấn đề gì không?”.

“Anh
ấy ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi rồi, đàn ông cũng có khủng hoảng tuổi tác đấy.
Ok?”.

“Đàn
ông có khủng hoảng tuổi tác gì, tớ cảm thấy bọn họ thích nhất là ăn chơi đùa giỡn
với gái đẹp suốt đời”.

“Giọng
này nghe như cung oán ngâm khúc ấy nhỉ?”. Y Y thè lưỡi, “Có ai là không thích
cái đẹp? Nhìn thấy Don Juan mà cậu không nhỏ nước miếng ư?”.

Gương
mặt đàn ông ấy lại một lần nữa hiện lên trong đầu, Tiền Đa Đa bực bội. Nhỏ nước
miếng? Có những gã cô chỉ muốn băm vằm ra thành trăm nghìn mảnh.

“Nếu
hai bên đều không thể chỉ ngắm một người suốt đời, thì tại sao con người phải kết
hôn?”. Gạt gương mặt đáng ghét đó sang một bên không nghĩ nữa, Tiền Đa Đa tiếp
tục hỏi.

“Mỗi
người lấy cái mình cần mà thôi. Trước khi kết hôn đã xác định rõ điều này, thì
đương nhiên sẽ sống yên ổn suốt đời”. Y Y trả lời rất nhanh, sau đó lấy tay vân
vê đám lông vũ của chiếc áo khoác đặt trên tay ghế sofa. Lông vũ màu đen tuyền,
ngón tay cô trắng muốt, những cái quá đẹp ở bên nhau, khiến người ta cảm thấy
không thực.

“Tớ
thì tớ nghĩ như vậy, còn người khác nghĩ thế nào, ai mà biết được?”.

Đã
biết từ lâu, bái phục cậu ở điểm này. Tiền Đa Đa cắn móng tay, “Năm xưa sao cậu
không bảo tớ? Nếu không tớ đã tìm một người cùng chung chí hướng từ lâu rồi, cần
gì phải đợi đến ngày hôm nay?”.

“Haizz,
đến giờ mà cậu vẫn còn cắn móng tay?”. Y Y đưa tay ra đập vào tay cô. Đa Đa có
một thói xấu, cứ cảm thấy bực bội là cắn móng tay nham nhở, chính vì thế từ nhỏ
tới lớn móng tay đều cắt ngắn không để lại chút nào, chỉ sợ giơ ra bị người
khác nhìn thấy đám móng tay nham nhở như chó cắn đó.

“Nói
tớ hả? Không phải cậu cũng cắn môi đó sao? Sáng nay xảy ra chuyện gì vậy? Cậu cắn
bật cả máu rồi”. Chơi với nhau mười mấy năm, sao không hiểu nhau? Đa Đa cũng
thuộc làu làu thói xấu của Y Y.

Sờ
lên môi mình lại càng lộ ra chân tướng, Y Y thè lưỡi, “Sợi dây chuyền tớ thích
bị người ta mua mất rồi, cứ nghĩ đến đó lại thấy bực, đêm qua mất ngủ đến tận
sáng”.

Biết
bạn đang đùa, Đa Đa cười lớn, tâm trạng đã vui hơn, nói tiếp: “Sao không ra tay
sớm hơn?”.

“Vì
còn có một kiểu khác cũng rất thích, cứ đắn đo giữa hai kiểu, đợi đến khi người
ta mua rồi mới biết hóa ra sợi dây chuyền đó là sợi mà tớ thích nhất, haizz”.
Hai người chơi với nhau từ nhỏ, nói chuyện rất ăn ý, để tạo thêm không khí, Y Y
còn giả vờ chấm nước mắt.

“Tại
em cả, sao không đợi anh? Đợi thêm mấy năm nữa anh thành tỉ phú, cưới em là
xong. Mua liền một lúc hai dây luôn, khỏi cần phải gọi điện thoại báo cáo”.

Y
Y giả bộ sà vào, ôm cánh tay Đa Đa làm nũng, “Honey, nếu như lấy anh, làm sao
em dám tiêu đồng tiền mồ hôi nước mắt của anh được? Dĩ nhiên là em sẽ không đòi
mua sợi dây nào cả, tiết kiệm được thì cố tiết kiệm”.

“Thế
tiêu đồng tiền mồ hôi nước mắt của Steve không xót hay sao?”. Tiền Đa Đa cười
khúc khích.

“Xót
chứ, chính vì thế mới không mua liền hai sợi dây, đến giờ mới thấy chán”. Y Y
ngồi thẳng người đáp một câu, nửa đùa nửa thật, khiến Tiền Đa Đa cau mày lại.

Hai
người vẫn còn muốn nói chuyện thêm một lát nữa, cửa quán cà phê bị đẩy ra, người
đàn ông bước vào mặc chiếc áo len màu sữa, bên trong là chiếc áo sơ mi màu xanh
nhạt, đeo một cặp kính gọng mỏng, trông rất trí thức. Vào trong anh ta cũng
không ngó nghiêng gì, bước thẳng đến chỗ họ.


Diệp Minh Thân. Y Y đã nhìn thấy trước, bèn giả vờ khen cô: “Đa Đa, hôm nay ăn
mặc yểu điệu thục nữ thế, hơi bị hiếm gặp đó”.

“Không
phải đã nói là tối nay có hẹn đó sao? Dù là con khỉ cái, cũng phải biết chải
lông cho mình trước khi chưa chinh phục được hoàn toàn con khỉ đực chứ?”. Từ
trước đến nay, Đa Đa nói năng rất thẳng thắn.

Y
Y đang uống cà phê, nghe thấy vậy suýt thì sặc, bất chấp hình ảnh thục nữ, đôi
mắt cô trợn tròn, “Cậu bảo chải lông trước ai?”.

“Đó
là viềm vinh hạnh của anh”. Tiền Đa Đa chưa kịp mở miệng, đã có tiếng đàn ông
xen vào trên đầu cô, ngẩng đầu lên liền chạm ngay mặt Diệp Minh Thân, lần này đến
lượt Tiền Đa Đa suýt phun cà phê ra ngoài.

Sau
khi đưa mắt dõi theo Đa Đa và Diệp Minh Thân rời khỏi quán cà phê, Y Y mới uể oải
đứng dậy xách túi đi ra, đứng trước cổng đợi lái xe riêng đánh xe đến.

Đã
sang tháng ba rồi, Thượng Hải vẫn rét căm căm, cô rụt cằm vào cổ áo lông. Phía
đối diện bên kia đường chính là một trong những khu shopping xa xỉ nhất thành
phố, cô thường đến đây, đương nhiên là thuộc làu như sân nhà mình, nhưng hôm
nay lại không có hứng thú sang đó, chỉ muốn về nhà sớm, một mình chui vào
phòng.

Cảm
giác chấn động mà ảo giác ban nãy gây ra vẫn còn, cô rút tay ra khỏi túi áo
khoác, cởi đôi găng tay may bằng chất liệu da dê ra hơi phiền hà, cô gỡ từng
ngón tay ra, cuối cùng nhìn bàn tay mình để trần trong không khí lạnh giá.

Nhẫn
cưới rất vừa tay, chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.

Chói
mắt biết bao! Năm xưa lần đầu tiên nhìn thấy, cô mừng khôn xiết. Cả ngày giơ
tay lên ngắm, tách năm ngón tay ra, đặt trước ánh mặt trời, ánh đèn, thậm chí
trong bóng đêm, chỉ cần có một ánh sáng, nó sẽ lấp lánh rạng ngời.

Xe
ô tô chầm chậm dừng lại trước mặt, cô thu tay về kéo cửa sau ra ngồi lên xe, vừa
đóng cửa vào thì phát hiện ra mình nhầm.

Thật
đúng là lẩm cẩm, mặc dù là cùng một kiểu xe, nhưng nội thất của chiếc xe này rất
sang trọng, gam màu cũng khác hoàn toàn. Không ngờ lại lên nhầm xe! Đúng là
hôm nay cô không nên đi lung tung trên đường.

“Xin
lỗi, tôi nhầm xe”. Cô xin lỗi, sau đó đưa tay ra mở cửa.

Cạch!
Tiếng khóa cửa tự động vang lên rất gãy gọn. Xe đã từ từ chuyển bánh, người ngồi
trên ghế lái không ngoái đầu lại, chỉ trả lời hai chữ, ngắn gọn nhưng dứt
khoát, “Không nhầm”.

Qua
gương chiếu hậu, cô đã nhìn thấy khuôn mặt xa cách từ lâu đó, sau đó lấy hai
tay che mặt. Chiếc găng tay rơi xuống đầu gối, chiếc nhẫn vẫn lấp lánh.

Tốc
độ của xe nhanh dần, người đó quay đầu nhìn cô, vẫn đôi môi mỏng đó, cặp lông
mày rậm đó, hóa ra thế gian thực sự có phép lạ. Tám năm qua, anh không hề thay
đổi. Đáng sợ quá, sương gió lại buông tha cho anh.


ràng là Diệp Minh Thân đã nghe rõ mồn một cuộc đối thoại về khỉ đực và khỉ cái
ban nãy, nhưng người ta là người có giáo dục, đi đến chỗ đỗ xe liền lịch lãm mở
cửa cho Tiền Đa Đa, không nhắc đến chữ nào, vẻ mặt cũng bình tĩnh tự nhiên.

Tiền
Đa Đa cũng không còn tinh thần nào để nói nhiều, tối qua bị kích động mạnh như
vậy, thực ra lúc này cô chỉ muốn tìm một nơi nào đó để chữa trị vết thương.

Diệp
Minh Thân lái chiếc Volkswagen màu bạc rất trang nhã, ghế sau còn vắt một chiếc
áo khoác đen, vừa nhìn là biết là giảng viên đại học.

Anh
lái xe cũng rất chắc tay, trước khi nói chuyện mỉm cười với cô một cái, thái độ
điềm đạm.

“Đa
Đa, em muốn ăn gì?”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3