Ngự phồn hoa - Chương 02
Chương 2
Nàng vẫn không nhúc
nhích nhìn thẳng vào mắt hắn, có lẽ là vì bị đau nên lệ trong mắt lại chưa hề
rơi xuống. Trái lại, nàng cười cười, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Điện hạ.”
Lốc xoáy cuồn cuộn
rốt cuộc cũng thành lửa giận hừng hực. Nam nhân trẻ tuổi sải từng bước, cúi đầu
hỏi: “Ngươi gọi ta là gì?”
Hàn Duy Tang biết
mình có lẽ sắp chết, nhưng lại cúi đầu bật cười, vừa cười vừa nói: “Điện hạ…”
A, điện hạ.
Dường như rất nhiều
năm rồi không ai gọi hắn như vậy.
Thượng tướng quân
buông nàng ra, tầm mắt theo chiếc váy dài lộn xộn của nàng, cuối cùng dừng lại
trên da thịt ở ngón tay.
“Ta cho là ngươi đã
chết.” Thật lâu sau, hắn bình tĩnh nói.
Thiếu nữ ngược lại
cười cười, nhướng mày nhìn hắn: “Đúng, ta… đáng chết.”
“Ngươi đã chết rồi,
lại còn cố chấp xuất hiện trước mặt ta.”
Ban đêm, mưa đã ngừng
rơi, xa xa lộ ra vầng trăng khuyết vô cùng mờ nhạt.
Hắn đi ra khỏi
phòng, gió đêm phất đến, lướt qua mái tóc dài của vị tướng quân trẻ tuổi khiến
cho sau gáy hơi lạnh.
Một bóng đen nhanh
như chớp vụt đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói: “Tướng quân.”
“Thế nào?” Thượng
tướng quân thản nhiên hỏi.
“Đã tra qua. Cô gái
kia đúng là lưu lạc đến đây hơn một năm trước, bởi vì cực khổ không nơi nương tựa,
được lão nhạc công thu nhận về nhà. Trước đây mỗi lần có tiệc rượu đều là cha
con nhạc công đó đến, lần này lão nhạc công ngã bệnh, quả thực không có cách
nào liền dẫn nàng đến đây…”
Hắn hé mắt, khóe
môi hiện lên một nụ cười lạnh.
“Tướng quân.” Thị nữ
lặng lẽ đi lên trước, nói nhỏ, “Bạc phu nhân còn chưa muốn ngủ, một mực chờ
ngài…”
Đuôi lông mày rốt
cuộc cũng lộ ra một cái chớp mắt dịu dàng, hắn gật đầu: “Biết rồi, đi thôi.”
Trong phòng chỉ còn
lại có một mình Hàn Duy Tang, nàng kìm giọng, ngồi xuống bên ánh nến, cẩn thận
xem xét tay của mình.
Móng tay ngón trỏ
và ngón út tay phải đã hoàn toàn sứt ra, vài chỗ vết thương đã nhìn thấy xương,
máu rơi xuống từng giọt, mỗi giọt rơi trên mặt đất như hoa máu bung nở. Nam
nhân kia đã rời khỏi nơi này, luồng sát khí bức người kia cũng biến mất, dường
như đã nhận ra đau đớn.
Chỉ có điều, so với
những gì bản thân mình đã làm với hắn trước kia, cho dù mười đầu ngón tay này đều
bị hắn chặt bỏ, chắc là cũng không quá đáng chút nào? Hàn Duy Tang cắn răng, lấy
miếng vải ở góc áo nhẹ nhàng lau đi vết máu cho sạch, bất đắc dĩ rộ lên một tia
cười khổ. Trước khi hắn tiến vào nàng đã cố ý chuẩn bị làm tay bị thương, nhưng
vẫn là sơ suất bị nhận ra được.
Nhưng mà… lại có thể
nào không bị nhận ra đâu?
Tài đánh đàn của
nàng, chính là do một tay hắn dạy.
Chẳng qua là khi
đó, hắn còn chưa là Thượng tướng quân, là Ninh Vương điện hạ của Đại Tấn, mười
sáu tuổi đã dẫn binh chinh phạt, lập được chiến công hiển hách. Nay thiên hạ sụp
đổ, hắn tự lập ở đất Ngô Sở, lại bị coi là kẻ phản nghịch lớn nhất.
Giang Tái Sơ sớm đã
không còn như lúc trước nữa.
Hàn Duy Tang chậm
rãi đứng lên, quay về hướng chậu nước đục ngầu mà sửa sang lại tóc mai rồi mới
dựa vào ghế. Nàng dằn lại suy nghĩ của mình, hắn hiện giờ đã không giết mình,
thế nào cũng tăng thêm hành hạ. Nghĩ như vậy, nàng thản nhiên nhắm mắt lại, cho
đến lúc mệt mỏi cực điểm rồi chìm vào giấc ngủ.
Ước chừng là giờ Sửu(1),
Giang Tái Sơ từ trên tháp đứng dậy, mĩ nhân bên người đã ngủ say, một luồng tóc
đen bên ngoài áo ngủ bằng gấm màu hồng, nước da trên vai trắng mịn như tuyết,
chỉ để lại chút dấu vết ái muội như bướm đỏ. Hắn nghiêng người, thản nhiên đưa
mắt nhìn một lát, đem áo ngủ dịch đến cổ nàng rồi mới đi ra ngoài cửa.
(1) Giờ Sửu: 1 – 3
giờ sáng.
Người hầu vội vàng
phủ thêm áo khoác lông cừu cho hắn, thấp giọng nói: “Đất Thục cấp báo.”
Ánh trăng càng tỏ,
chỉ là trong thần sắc hắn vẫn còn thoáng hiện ra vẻ biếng nhác. Giang Tái Sơ bước
không nhanh không chậm đi về phía thư phòng.
“Nàng ta đâu?”
Người hầu ngẩn ra một
lúc mới hiểu được hắn đang ám chỉ nữ nhạc công bị mang về đầu hôm.
“Ở chỗ này, đang ngủ.”
“Nàng ta còn có thể
ngủ được.” Giang Tái Sơ cười nhạt, “Dẫn nàng ta lại đây.”
Bên trong thư phòng
đốt vài cây đèn cầy to, sáng như bình minh.
Cảnh Vân cát bụi dặm
trường mệt mỏi mà đến, vừa thấy Giang Tái Sơ liền quỳ xuống hành lễ: “Thượng tướng
quân.”
Hắn từ nhỏ đã là
thư đồng của Giang Tái Sơ, tình nghĩa thắm thiết từ đó đến giờ. Giang Tái Sơ dẫn
binh bình định biên cương, Cảnh Vân là phó tướng. Giang Tái Sơ dùng binh khởi sự,
hắn lại đi theo làm tướng hết lòng trung thành. Giang Tái Sơ đối với hắn hoàn
toàn không xem như người ngoài, đưa tay nâng dậy, hỏi: “Thế nào?”
“Thục Thừa tướng
Dương Lâm nay đã nắm giữ triều chính, tiểu Thục Hầu là con rối trong tay hắn,
đúng là phế mà lập, toàn dựa vào lời nói của hắn mà thôi. Nghe nói đã mấy ngày
nay, hắn động thủ với Thục Hầu… Sau đó tấu trình lên triều đình phương Bắc, xin
tự sắc lập mình làm Thục Hầu.”
Ngón tay Giang Tái
Sơ nhẹ nhàng gõ lên bàn, trong đêm khuya, âm thanh trong trẻo rõ ràng.
Cảnh Vân nhìn sắc mặt
bình tĩnh như nước của hắn, nhịn không được mà hỏi: “Đại ca, huynh xem phương Bắc
sẽ đồng ý sắc phong sao?”
Giang Tái Sơ không
đáp, một lát sau mới hỏi ngược lại: “Ngươi nói thử xem?”
Cảnh Vân lấy làm lạ,
“Huynh đây là hỏi ta sao?”
Sau bức bình phong
truyền ra một tiếng động cực nhỏ, giống như có vật gì bị va chạm. Giang Tái Sơ
thoáng nâng mắt lên, nhìn thẳng về phía bình phong, mím môi không nói gì.
Cảnh Vân bỗng nhiên
hiểu được, chẳng lẽ là… vị sủng cơ của Tướng quân vẫn còn trong thư phòng? Hắn
có chút hoang mang nhìn về phía Giang Tái Sơ, mặc dù biết Thượng tướng quân thật
sự mang theo Bạc Cơ ra trận. Nàng ta vô cùng kiêu căng, nhưng mà hắn sẽ không
đem việc công và chuyện yêu đương nhập vào làm một, làm sao hôm nay lại hỏi ý
kiến nữ nhân về chuyện binh quyền quan trọng kia chứ?
“Ngươi xem, phương
Bắc liệu có đáp ứng sắc phong tân Thục Hầu hay không?” Giang Tái Sơ trầm giọng,
hướng về phía kia hỏi lại.
Sau bình phong,
bóng người yêu kiều kia từng bước đi ra, cách Giang Tái Sơ hơn mười bước, quỳ
phịch xuống đất.
Quả nhiên là một cô
gái, nhưng mà quần áo mộc mạc, cũng không giống như sủng cơ của tướng quân.
Thiếu nữ kia vốn
hơi gầy, lúc hai đầu gối đập xuống đất, “đông” một tiếng, âm thanh kia khiến ngực
Cảnh Vân đau xót. Hắn cẩn thận đánh giá, chẳng qua là cái trán của nàng kia để
trên mặt đất, cũng không hề ngẩng đầu lên, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy máu trên
tay phải, nhưng rốt cuộc không biết lai lịch ra sao.
Giang Tái Sơ thấy
nàng không đáp, quay lại cười nói với Cảnh Vân: “Vất vả cho đệ rồi, đi nghỉ
đi.”
Cảnh Vân mặc dù cảm
thấy tò mò, nhưng cũng chỉ có thể xoay người nói: “Cảnh Vân cáo từ.”
Hắn đi tới cửa,
đang muốn bước ra, chợt nghe nữ tử đang quỳ kia mở miệng, giọng nói khẽ run: “Cầu
tướng quân… Cầu ngài…” Nàng nói không lưu loát, “Cầu ngài, cứu Thục Hầu.”
Giọng nói kia khiến
toàn thân Cảnh Vân chấn động, hắn dừng bước, xoay người nhìn cô gái kia, không
thể tin được mà nói: “Ngươi là… Ngươi là A Duy sao?”
Duy Tang không ngẩng
đầu, trán vẫn dập xuống đất như trước, dáng người gầy yếu, lại giống như tượng
đá, vẫn không nhúc nhích.
“Tướng quân! Nàng
ta…” Cảnh Vân sốt ruột muốn biết, ngẩng đầu hỏi, “Nàng ta có phải là Quận chúa
hay không?”
Tay phải Giang Tái
Sơ đặt ở trên bàn, rút cây trâm gỗ mun trên mái tóc dài đen bóng, nhàn nhạt
nói: “Cảnh Vân đệ muốn biết sao?”
Cảnh Vân cắn chặt
răng, một tay đặt trên vỏ kiếm, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Ngẩng đầu lên,
nhìn cố nhân một chút.” Hắn lãnh đạm dặn dò.
Duy Tang ngẩng đầu
lên thật chậm. Gương mặt trắng trong thuần khiết hé ra, chiếc cằm mịn, đôi con
ngươi đen rét lạnh trong suốt như nước, chỉ là vẻ mặt xơ xác khác thường… năm
đó như đầm nước thông, giờ đây lại yên tĩnh nặng nề.
Keng… Trường kiếm
trong tay Cảnh Vân đã ra khỏi vỏ, bổ thẳng về phía Hàn Duy Tang. Mũi kiếm lạnh
băng như nước, chưa chạm đến người Duy Tang thì kiếm khí đã cắt lấy một nhúm
tóc dài. Hàn Duy Tang không tránh không được, lông mi không động, nhìn thẳng
Giang Tái Sơ, dường như một nhát kiếm này không liên quan đến mình.
Mũi kiếm đã cắt lên
cổ của nàng, vết máu nhỏ dài chảy ra những giọt đỏ tươi, Giang Tái Sơ mới thản
nhiên hô: “Dừng tay.”
Trường kiếm của Cảnh
Vân miễn cưỡng ngừng lại, nhưng vẫn đặt trên cổ nàng, giọng hắn đầy căm hận:
“Tướng quân! Năm đó nếu không phải là nàng ta…”
“Bây giờ đệ giết
nàng, có phần không thú vị cho lắm.” Giang Tái Sơ khẽ cười khoát tay áo, tiện
đà cười đến mức kì lạ, “Gia Hủy quận chúa, ngươi nói xem?”
“Vâng.” Duy Tang quỳ
bất động, trong con ngươi đen hiện lên màu máu, “Cảnh tướng quân, ta và ngươi
trong lúc đó có nợ nước thù nhà, nếu là một kiếm giết ta đi, chẳng phải là đau
xót cho ta?”
Cảnh Vân thu kiếm lại,
nói: “Năm đó yêu nữ nhà ngươi thiếu chút nữa hại chết tướng quân, hôm nay vẫn
còn hi vọng tướng quân giúp ngươi?”
Giang Tái Sơ hơi nháy
mắt, ý bảo Cảnh Vân đi ra ngoài, mỉm cười nói: “Việc này để ta và Quận chúa
trao đổi sau.”
Cảnh Vân ra khỏi cửa.
Duy Tang vô cùng chậm
chạp khom lưng, dập đầu, gằn từng chữ: “Tiểu nữ mất nước không dám xưng Quận
chúa.”
Giang Tái Sơ hé mắt,
thấy nàng dập đầu một cái thật mạnh, vầng trán như tuyết trắng đã xanh tím một
mảnh, da tróc thịt bong.
“Vừa rồi Cảnh Vân
có câu nói sai rồi, ta thật sự có thể giúp ngươi. Chỉ là muốn xem, tại sao phải
giúp.” Giang Tái Sơ cúi sát đất chậm rãi mở miệng, “Duy Tang, ta cho ngươi thời
gian một chum trà. Nếu ngươi có thể thuyết phục được ta, ta sẽ giúp ngươi bảo
toàn tính mạng của Thục Hầu.”
Duy Tang vẫn quỳ
như cũ, chỉ là cố gắng thẳng người, nói giọng khàn khàn: “Nếu Tướng quân có thể
đáp ứng, Hàn Duy Tang sống hay chết, khuất phục hay sỉ nhục, đều do tướng quân
định đoạt.”
Giang Tái Sơ cười
khinh thường: “Hàn Duy Tang, ngươi có phần coi trọng bản thân quá rồi, giết hay
là làm nhục, bây giờ ngươi ở trong tay ta, còn muốn bàn chuyện đường sống sao?”
Nơi chiếc cổ mịn có
cảm giác ngứa, chất lỏng sền sệt dính trên y phục ẩm ướt, áo trắng một mảnh màu
đỏ tươi dữ tợn. Nàng lại lập tức đứng lên, nhìn thẳng Giang Tái Sơ, mỉm cười:
“Tướng quân, ngài quả nhiên đã không còn là điện hạ năm đó rồi.”
Giang Tái Sơ vẫn
không nói, dù sắc mặt lạnh nhạt nhưng khớp ngón tay lại gồ lên.
“Tướng quân cứu Thục
Hầu, Hàn Duy Tang tự nguyện làm tôi tớ, trợ giúp tướng quân đoạt thiên hạ này.”
Ánh mắt thiếu nữ trong trẻo, nàng gằn từng chữ, “Được không?”
Giang Tái Sơ bỗng
nhiên đứng dậy: “Dựa vào ngươi?”
“Ta biết tướng quân
hiện giờ không tin.” Hàn Duy Tang bước lên một bước, “Trong vòng ba tháng, ta
đem thành Trường Phong hiến cho Ngô quân để tỏ thành ý.”
Giang Tái Sơ phản bội
nhà Tấn, dùng thời gian ba năm cắt cứ phía nam. Mà thành Trường Phong trong lúc
đó ba mặt đều là núi vây, là cứ điểm quan trọng nổi tiếng, cũng là quan ải quan
trọng nhất đi từ nam ra bắc. Thượng tướng quân nay ở phía nam lập được căn cứ,
tiện đà thôn tính phía nam, tất nhiên phải đánh hạ được thành Trường Phong.
“Ngươi có biết ngươi
đang nói cái gì không?” Giang Tái Sơ đi đến trước mặt Duy Tang, một tay giữ lấy
cằm nàng, trầm giọng nói, “Thành Trường Phong?”
“Không sai, thành Trường Phong.” Duy Tang không chút
sợ hãi, nhìn thẳng hắn.
“Được. Ta sẽ bảo vệ Thục Hầu trong ba tháng. Hàn Duy
Tang, nếu ngươi làm không được, cho dù Dương Lâm không giết Thục Hầu, ta cũng sẽ
đem binh diệt đất Thục!” Hắn đã ép nàng đến góc, “Về phần ngươi, làm nô tì, có
lẽ cũng là một cách làm nhục ngươi.”
Nghe hắn nói một câu này, Duy Tang chợt hít thở một
hơi, nàng phải dựa vào tường mới có thể miễn cưỡng chèo chống thân thể lảo đảo
muốn ngã: “Đa tạ tướng quân.”
Giang Tái Sơ liếc xéo nàng một cái, con ngươi trở
nên sắc lạnh: “Ra ngoài đi.”
Mỗi một bước đi ra ngoài, nàng đều cẩn thận, sợ mình
không cẩn thận sẽ ngất xỉu. Đợi đến lúc vật lộn đi đến ngoài cửa, một đêm trăng
sáng rọi xuống, nàng bỗng nhiên cảm thấy kì diệu, con người luôn là như vậy,
khi bị chèn ép mạnh mẽ, đau đớn trên thân thể sẽ bị che đậy lại. Chỉ khi buông
ra sầu lo, cảm giác này trong giây lát sẽ khuếch đại lên, như sóng cả cuộn trào
mạnh liệt vọt tới, cho đến khi bao phủ lấy người. Nàng tùy tay lau cổ, tay đầy
máu, không phân biệt rõ là máu từ vết thương cũ, hay là do một kiếm kia của Cảnh
Vân.
Thật tốt, còn chưa có chết.
Nàng cười ha hả, không ai nói cho nàng biết hiện tại
nên đi đâu. Đám người hầu cúi đầu, dường như nàng cũng không tồn tại. Nàng có
chút mờ mịt dừng ở cửa một lát, liền dựa vào trí nhớ mà đi về phía trước.
Đến một mình… Chỉ có một mình một cõi, thì tốt rồi.
Nàng nghĩ như vậy, đi từng bước chậm rãi mà loạng
choạng.
Cảnh Vân chăm chú nhìn nàng thật lâu, ánh mắt từ phẫn
hận đến phức tạp. Hắn hít thật sâu vào một hơi, lúc này mới xoay người gõ cửa.
Thượng tướng quân chắp tay lại, đang ngửa đầu nhìn về
phía chân trời, không biết vì sao bóng lưng có chút tiêu điều.
“Đại ca, giết nàng ta đi.” Cảnh Vân gằn từng chữ, “Nếu
huynh không hạ thủ được, ta sẽ động thủ.”
Giang Tái Sơ vẫn đứng không nhúc nhích, chỉ nhàn nhạt
nói: “Cảnh Vân, nàng còn có chỗ dùng.”
“Mặc kệ nàng ta có hữu dụng hay không, ta sợ huynh…”
Hắn dừng một chút, chỉ không dám nói câu kế tiếp, “Hơn nữa, đánh thiên hạ vẫn
là dựa vào trường kiếm trong tay, nàng…”
“Sợ ta mềm lòng?” Giang Tái Sơ cắt lời nói lộn xộn của
hắn, xoay người nói, khuôn mặt vô cùng lãnh khốc, “Cảnh Vân, đệ có nghĩ tới, vì
sao nàng ta lại xuất hiện ở đây?”
“Là lão nhạc công thu nhận nàng ta, nàng ta có ơn mới
thay mặt lão nhạc công kia mà đến.”
“Nàng biết rõ ta ở chỗ này, nhưng vẫn tới, đệ tin
nàng chỉ là đền ơn?”
Hai hàng lông mày Cảnh Vân nhíu lại, hắn vốn là một
thanh niên ôn hòa trầm tĩnh, suy nghĩ càng lộ vẻ chững chạc, trầm ngâm nói:
“Đúng vậy, nếu không, có lẽ nàng ta có thể viện cớ đủ loại. Nhưng nàng ta… vẫn
phải tới.”
“Không chỉ có vậy, trước khi ta đến còn cố ý làm tay
bị thương, dường như muốn tránh ta.”
Cảnh Vân nhớ tới vết máu mơ hồ trên tay phải, hai
tròng mắt sáng lên: “Nàng ta… cũng là cố ý. Vừa thấy mặt liền tỏ ra yếu thế, muốn
cho đại ca mềm lòng.”
Nhưng đến tột cùng là vì sao?
Biết rõ chính mình bị đưa tới cửa, sẽ chết, sẽ bị
tra tấn, nhưng vẫn tới.
“Người của chúng ta có thể thăm dò biết Dương Lâm muốn
phế Thục Hầu, nàng tất nhiên cũng biết.” Ngón tay thon dài của Giang Tái Sơ nhẹ
nhàng xoa ấn đường(2), gằn từng chữ, chậm rãi, giống như sự yên lặng sẽ giúp
mình suy nghĩ, “Đất Thục hòa giải không thành, nàng không bảo vệ được Thục Hầu,
chỉ có thể đến cầu ta.”
(2) Ấn đường: điểm giữa hai đầu lông mày.
“Huynh tính giúp nàng ta sao?” Cảnh Vân kinh hãi,
“Tướng quân, không thể!”
Giang Tái Sơ im lặng nhìn người huynh đệ này. Không
biết vì sao hắn rất muốn cười một cái. Trong mắt Cảnh Vân, có lẽ mình vẫn là
Ninh Vương kia của ba năm trước đây, tuổi trẻ kích động, hăng hái, có thể không
cần giang sơn cố quốc, chỉ cần một nụ cười khuynh thành. Nhưng hiện nay, dưới
trướng hắn là hai mươi vạn tướng sĩ theo hắn chém giết, một tấc giáp, một tấc đất
hợp lại thành đất Ngô Sở bây giờ. Chính mình năm đó, thật sự rất xa lạ, cũng
quá mềm dẻo.
Hắn khẽ ho khan một tiếng: “Nàng dám một thân một
mình đến cầu ta, tất nhiên phải đưa ra lợi thế tương ứng. Cảnh Vân, nàng nói,
có thể tóm được thành Trường Phong.”
Cảnh Vân bỗng nhiên nhảy dựng lên, đang lúc mày kiếm
mắt sáng, cực kì kinh ngạc: “Thành Trường Phong?”
Mấy ngày trước đánh Nhai Thành một trận, Thượng tướng
quân rốt cuộc hoàn toàn bình định được đất Ngô Việt của các nước chư hầu lớn nhỏ,
nay mưu tính Bắc tiến. Thượng tướng quân đúng là kì tài quân sự, mỗi lần khởi
binh bày binh bố trận đều khiến người khác không ngờ, nhưng chỉ không đề cập tới
khi nào Bắc phạt, một trong những lo ngại, đó chính là cửa ải quan trọng nhất,
thành Trường Phong.
Thành Trường Phong cũng không phải thành lũy đánh
trăm lần không được, chỉ là nếu muốn đánh hạ, tất nhiên phải trả giá cho việc
tiến công bằng sức mạnh. Phá thành cao, muôn đời xơ xác, hắn biết Thượng tướng
quân chẳng qua là đang tìm một người có thể tìm ra cách phá thành mà vẫn bảo
toàn tính mạng của các tướng sĩ.
“Đệ tới nhìn xem.” Thượng tướng quân vẫy tay, ý bảo
Cảnh Vân đến đứng bên người mình, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm một góc trời,
“Thành Trường Phong ba mặt toàn là núi bao bọc, đây là chiếc bình phong tự
nhiên của nó. Duy nhất tường thành phía nam cao trăm thước, nhà Tấn tốn thời
gian mấy thập niên củng cố, ta đã từng trú ở trong thành, so với việc ai cũng
biết nó là chốt quân sự chắc chắn, nó hơn xa những thành trì chúng ta phá được
mấy năm nay.”
“Tiến công đi! Các huynh đệ không sợ chết!” Cảnh Vân
ngẩng đầu, trong ánh mắt vị tướng quân thiếu niên tràn đầy ánh sáng rực rỡ thường
chỉ có sau khi đánh thắng.
Giang Tái Sơ từ chối cho ý kiến, đôi mày tuấn tú hạ
xuống, hai mắt trầm tĩnh, hắn vẫn nhìn chăm chú vào mốc trành trì như bức tranh
thủy mặc, suy nghĩ lại bay xa dần, dường như đã muốn chạm vào thành trì vững chắc
kia, áo giáp lạnh như băng, cùng với nhiệt huyết dâng trào.