Lưu Hương Đạo Soái - Chương 30

Chương 30 - TRỞ VÀO ĐỊA NGỤC

Trương
Tam thốt:

- Có
lẽ họ hẹn ước với nhau, vào ngày đó sẽ tranh đoạt một vật gì, bây giờ có dịp,
họ định thanh toán nhau trước khỏi phải chờ đợi mấy tháng nữa.

Cao
Á Nam gật đầu:

- Có
lí!

Trương
Tam thở dài:

- Hiện
tại họ như hành khách đi chung một chiếc thuyền, thuyền đắm, tất cả ngộ nạn, họ
phải tiếp trợ lẫn nhau, họ phải liên kết để chống lại mối đai họa chung. Ngờ
đâu họ sanh lòng tương tàn tương sát nhau. Biết được việc nầy chắc Nguyên Tùy
Vân thích thú lắm.

Trương
Tam cũng thở dài:

- Biết
đâu hắn đã hay rồi.

Trương
Tam nhìn qua cuộc hỗn chiến rồi tiếp:

- Chắc
vậy! Và do hắn an bài tất cả.

Vào
sơn động lần nầy Hồ Thiết Hoa vững tâm hơn. Chỉ vì y biết rõ tình huống bên
trong rồi. Y hiểu sơn động không phải là địa ngục thật sự. Hắc ám vẫn là hắc
ám, muôn đời không biến đổi. Hồ Thiết Hoa từ từ đi tới, hi vọng thấy mồi lửa
nơi tay Lưu Hương. Y chẳng thấy gì mà cũng chẳng nghe gì. Rồi y bắt đầu sợ hắc
ám.

Y
tự hỏi Lưu Hương hiện ở đâu? Có sa vào tay địch chăng? Còn Nguyên Tùy Vân? Còn
Hoa Chân Chân? Còn Kim Linh Chi?

Đột
nhiên y nghe tiếng ho vang vang văng vẳng trong hắc ám. Lập tức y phi thân về phía
đó, đồng thời kêu lên:

- Lão…!

Y
dừng lại ngay, không nói gì nữa, bởi y phát hiện ra người đó không phải là Lưu
Hương. Người đó định lách mình qua bên cạnh Hồ Thiết Hoa, Hồ Thiết Hoa vọt ra
đưa tay chận lại. Lần này y xuất thủ nhanh và nhẹ, không gây tiếng gió. Người
đó như bóng u linh, Hồ Thiết Hoa đánh ra bảy chiêu rồi y vẫn tránh né dễ dàng.
Y hoài nghi trong hắc ám còn có người. Và y đã gặp người.

Nếu
người đó không thể biến thành đợt khói thì nhất định là phải còn ở đây.

Nếu còn là y phải đánh trúng. Tại sao y cứ hụt
mãi? Hụt luôn bảy chiêu? Hồ Thiết Hoa cười lạnh:

- Vô luận ngươi là người hay là quỷ, ta vẫn bắt
ngươi được như thường. Đừng mong trốn thoát.

Y lại vung tay, lần này đánh mạnh, bất chấp sanh
gió. Y không quyết đánh ngã đối phương mà chỉ mong đối phương xuất thủ thôi.

Trong
hắc ám, tiếng ho lại vang lên.

Hồ
Thiết Hoa cười lớn:

- Ta
biết mà!

Bỗng
y ngưng câu nói, y nghe lạnh ở mạch môn tay tả. Một vật gì đó quét ngang trúng
phải. Nội lực nơi bàn tay đó tiêu tan liền. Tay tả buông xuống, y vung tay hữu
liền. Người đó vọt ngang đầu y, rồi tiếng ho vang lên cách hai trượng xa. Hồ
Thiết Hoa quay nhanh mình lại, lần nầy thì tiếng cười vang lên chứ không là
tiếng ho nữa. Tiếng cười vang ngoài bốn trượng. Hồ Thiết Hoa tức uất, phi thân
đến ngay, chạm phải một vật vừa mềm, vừa cứng. Vật đó là một người! Y chạm
mạnh, dù cây đứng cũng phải ngã, song ngươi đó không ngã.

Hồ
Thiết Hoa càng tức uất, xòe bàn tay chặt cạnh vào cổ, người đó như bóng u linh
hoành nhanh ra phía sau lưng Hồ Thiết Hoa. Hồ Thiết Hoa sôi giận, định xuất thủ
thì người đó kêu lên:

- Tiểu
Hồ! Đụng ta suýt vỡ mũi đây, ngươi cho là chưa đủ sao?

Lưu
Hương! Hồ Thiết Hoa suýt buột miệng mắng mấy tiếng. Tuy nhiên y chỉ buông giọng
hận hỏi:

- Tại
sao gặp ta, ngươi chạy trốn? Ta cứ tưởng là gặp quỷ.

Lưu Hương đáp:

- Đúng là ngươi gặp quỷ rồi. Ta chỉ đứng tại đây
thôi, có làm gì đâu? Chính ngươi bỗng dưng lại vọt tới chạm vào mình ta.

Hồ Thiết Hoa giật mình:

- Thật vậy? Ngươi chỉ đứng đây thôi?

Lưu Hương thốt:

- Thực ra ta vừa đến thôi.

Hồ Thiết Hoa khẽ gắt:

- Người giao thủ với ta vừa rồi không phải là
ngươi sao?

Lưu Hương lắc đầu:

- Ta giao thủ với ngươi từ lúc nào?

Hồ Thiết Hoa trầm giọng:

- Thế người đó là ai?

Lưu Hương hỏi:

- Người nào?

Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng:

- Hắn từ nơi nầy chạy đi, ngươi không thấy à?

Lưu Hương cười mỉa:

- Ngươi đang nằm mộng phải không? Ở đây quỷ cũng
vắng bóng, nói chi là người sống?

Hồ Thiết Hoa phát sợ. Như vậy là nghĩa gì? Chẳng
lẽ y gặp quỷ? Rồi y thở dài lẩm nhẩm:

- Quỷ? Hay là ta gặp quỷ thật sự?!

Bỗng y xuất thủ, chụp mạch môn của Lưu Hương hỏi:

- Ngươi là ai?

Lưu Hương hỏi lại:

- Đến ta mà ngươi cũng không nhận ra thanh âm nữa
sao?

Hồ Thiết Hoa cười lạnh:

- Mắt thấy còn chưa đúng là thật, huống hồ tai
nghe.

Lưu Hương thở dài, cươi khổ:

- Bây giờ thì ngươi học được cái thói lì. Ăn nói
liều quá.

Hồ Thiết Hoa gằn giọng:

- Nếu ngươi đúng là Lão Xú Trùn thì trao mồi lửa
cho ta xem, ta mới tin.

Lưu Hương đáp:

- Thì nó ở trong mình ta đây!

Hồ Thiết Hoa bảo:

- Bật lửa lên đi! Cho ta xem!

Lưu Hương hỏi:

- Xem gì?

Hồ Thiết Hoa buông gọn:

- Xem ngươi! Lưu Hương thốt:

- Buông tay ta đi, ta mới…!

Câu nói của chàng chưa dứt, từ xa xa, có lửa chớp
lên. Một bóng người chớp hiện theo ánh lửa rồi biến mất. Hồ Thiết Hoa tung ngay
một quyền vào người trước mặt. Bởi trong sơn động nầy, trừ Lưu Hương ra không
có kẻ thứ hai có vật bật lửa. Bây giờ lửa tóe ở xa xa kia thì người đối diện
tuyệt nhiên không phải là Lưu Hương. Đạo lí đó giản dị quá, rõ rệt quá.

Người đối diện bị nắm ở mạch môn, lại bất động thì
chắc chắn Hồ Thiết Hoa đánh trúng. Nhưng tay quyền của y tung vào khoảng không.
Chẳng những thế, y còn nghe tê ở cạnh chỏ hữu, rồi người đó vuột khỏi tay nắm
của y. Y kinh hãi đánh luôn tay tả, trúng phải vật cho đó, tay tả tê luôn. Thế
là hai tay cùng tê dại. Nếu lúc đó đối phương đánh trả thì y cầm chắc là phải
đi đời. Nhưng đối phương không phản kích.

Y nghiến răng hét:

- Có gan lướt tới đây giao thủ với ta! Ai sợ ngươi
chứ!

Trong bóng tối có tiếng đáp lại:

- Ngươi không sợ ta nhưng ta sợ ngươi.

Lửa lại chớp lên. Lửa chớp ngay trước mặt Hồ Thiết
Hoa, người cầm vật bật lửa đứng cách y độ năm sáu thước! Không phải Lưu Hương
thì còn ai nữa?

Hồ Thiết Hoa trừng mắt:

- Ngươi? Ngươi?! Ngươi đến từ lúc nào?

Lưu Hương cười khổ:

- Ngươi suýt đánh vỡ đầu ta lại còn hỏi?

Hồ Thiết Hoa sững sờ. Nhưng y cãi:

- Không phải ngươi! Lửa chớp lên cách ta khá xa
mà!

Lưu Hương quả quyết:

- Ngươi đánh ta rõ ràng.

Hồ Thiết Hoa lại sững sờ. Thế là sao? Không lẽ Lưu
Hương chạy đi bật lửa lên rồi chạy trở lại đây đùa với y?

Lưu Hương thốt:

- Ngươi nắm ta, lửa nháng lên, ta vuột khỏi tay
ngươi đuổi theo song không kịp.

Hồ Thiết Hoa trố mắt:

- Hắn có mồi lửa nữa sao?

Lưu Hương cười mỉa:

- Ai cấm hắn mang vật bật lửa?

Hồ Thiết Hoa tức uất:

- Hắn mang vật đó theo mình làm gì?

Lưu Hương đáp:

- Làm gì, thực sự chỉ có hắn biết mà thôi, bất quá
cũng lừa được ngươi, có dịp đánh bằng hữu.

Hồ Thiết Hoa gắt:

- Mà hắn là ai?

Lưu Hương đáp:

- Hắn là hắn, ta làm sao biết được là ai?

Họ cải vã nhau một lúc nữa. Hồ Thiết Hoa trách:

- Bên ngoài người ta đang chờ ngươi, mà ở đây
Nguyên Tùy Vân cũng đã chuồn rồi, ngươi còn nấn ná làm gì? Tâm tình đâu mà
ngươi đùa cợt ta?

Lưu Hương hỏi:

- Ta đùa cợt ngươi từ lúc nào? Tại ngươi hồ đồ, để
cho người đó chạy mất rồi đổ thừa cho ta. Chứ bên ngoài có bao nhiêu người cả thảy?

Hồ Thiết Hoa đáp:

- Kể luôn bọn mình, có độ trên hai mươi người.

Lưu Hương cười nhẹ:

- Gần ba mươi người ở bên ngoài, Nguyên Tùy Vân
thoát lọt nổi sao mà ngươi sợ?

Hồ Thiết Hoa giật mình:

- Hắn không thoát thì hắn đi đâu?

Lưu Hương lắc đầu:

- Làm sao ta biết?

Hồ Thiết Hoa hừ lạnh:

- Ngươi không biết thì ai biết?

Lưu Hương cười khổ:

- Không ai biết cả. Ở đây có nhiều hang, ngách,
một con chuột trốn, hàng vạn con mèo cũng không bắt được, huống hồ một mình ta?

Hồ Thiết Hoa giậm chân:

- Thế là đành bỏ cuộc sao?

Lưu Hương mỉm cười:

- Lo gì? Mình không tìm ta hắn thì cứ đợi hắn đến
tìm mình.

Hồ Thiết Hoa cau mày:

- Ở đây mà đợi?

Lưu Hương gật đầu:

- Nơi nầy thuận tiện nhất!

Hồ Thiết Hoa hỏi:

- Nếu hắn không đến?

Lưu Hương thở dài:

- Chẳng lẽ hắn chịu chết rí trong một xó?

Đoạn chàng tiếp:

- Ta tìm hơn nữa ngày, chẳng gặp một bóng người.

Hồ Thiết Hoa thốt:

- Còn ta, vừa vào đây là gặp ngay một người.

Y kể lại bị người quét vật gì lạnh qua cổ tay? Bỗng
y tiếp:

- Ngươi muốn đợi, cứ ở đây mà đợi.

Lưu Hương hỏi:

- Còn ngươi?

Hồ Thiết Hoa đáp:

- Ta đi tìm.

Lưu Hương trầm giọng:

- Chắc gì ngươi gặp Nguyên Tùy Vân?

Hồ Thiết Hoa đáp:

- Không gặp hắn thì gặp người khác! Nào chỉ tìm
mỗi một hắn đâu.

Lưu Hương cau mày:

- Ai?

Hồ Thiết Hoa tiếp:

- Kim Linh Chi, Hoa Chân Chân.

Dừng lại một chút, y tiếp luôn:

- Ta biết Hoa Chân Chân rất có cảm tình với ngươi,
song nàng đã giết Bạch Liệp, tội ác của nàng rõ ràng, ta nghĩ ngươi không nên
che chở cho nàng nữa.

Lưu Hương không đáp:

- Do đâu nàng quen biết Nguyên Tùy Vân? Nàng có
liên hệ gì với hắn?

Lưu Hương mỉm cười. Nụ cười của chàng hơi khác lạ.
Cứ mỗi lần chàng cười như vậy là y như chàng có phát hiện ra sự gì mà người
khác không biết nỗi? Vừa lúc đó, một người xuất hiện trong hắc ám. Người đó vận
y phục đen, bao mặt bằng khăn đen, trông như người của đảo Biên Bức. Thân pháp
của người đó khinh linh vô cùng, dù cho là Nguyên Tùy Vân cũng khó hơn. Người
đó bế trong tay một người nữa, lướt đến trước mặt Lưu Hương. Chàng không hề có
một phản ứng, như vậy chàng biết người đó.

Hồ Thiết Hoa hỏi:

- Ai thế?

Người đó không đáp mà lại ho một tiếng. Hồ Thiết
Hoa biến sắc, nhận ra âm thanh ngay. Người đó là bóng quỷ, y vùng đuổi theo thì
Lưu Hương đến.

Y bế trong tay một người, chính là Kim Linh Chi. Y
là người bật mồi lửa, lúc quần hùng đuổi theo Nguyên Tùy Vân, gặp con dơi sắt
nơi vách đá? Y là người vô hình?

Hồ Thiết Hoa hỏi:

- Ngươi biết hắn?

Lưu Hương gật đầu. Hồ Thiết Hoa cau mày:

- Hắn là ai? Làm gì ngươi có bằng hữu trong chốn
nầy?

Lưu Hương cười nhẹ:

- Không phải người của chốn nầy đâu!

Hồ Thiết Hoa hỏi:

- Thế là bằng hữu ở ngoài? Tại sao ta không biết?

Lưu
Hương hỏi:

- Kim
cô nương bị thương?

Người
đó gật đầu. Lưu Hương lại hỏi:

- Nặng
lắm không?

Người
đó lắc đầu. Lưu Hương tiếp:

- Nếu
vậy chúng ta đi ra.

Người
đó gật đầu. Hồ Thiết Hoa lấy làm lạ tự hỏi:

- Hắn
câm?

Họ
đã chạy đi, Lưu Hương trước, Hồ Thiết Hoa theo sau cùng.

Bao
nhiêu người bên ngoài đều chết hết! Cả Trương Tam, Cao Á Nam, Đông Tam Nương
cũng chết luôn. Độ ba mươi xác chết nằm la liệt. Cao Á Nam nằm úp trên mình
Đông Tam Nương như bảo vệ nàng đến hơi thở cuối cùng. Lưu Hương, Hồ Thiết Hoa,
cả người kia đều sững sờ. Máu linh láng, phát bốc mùi tanh nặng nề. Chợt có
tiếng rên. Hai người rên! Tiếng rên xuất từ Cao Á Nam và Đông Tam Nương. Lưu
Hương từ từ tiến về họ. Chàng bước đi rất dè dặt.

Hồ
Thiết Hoa hét:

- Gấp
lên chứ! Biết đâu chúng ta còn cứu kịp nàng.

Y
lao vút mình theo Lưu Hương. Nhưng y vừa nhúng chân, Cao Á Nam và Đông Tam
Nương vụt đứng phắt dậy.

Bốn
bàn tay tung lên. Bốn vầng đen bay tới, nhắm vào ba người.

Hồ
Thiết Hoa kinh hãi kêu lên:

- Ám
khí!

Lưu
Hương vốn dè dặt, nhảy tránh ngay, người bí mật cũng thế. Chỉ có Hồ Thiết Hoa.
Y cầm chắc cái chết trong tay! Bởi vì dù y có tài thánh, trong lúc vô tình,
cũng không làm sao mà tránh kịp. Nhưng mạng y còn dài. Một kình lực từ bên cạnh
y bay qua, xô y ngã nhào, đúng lúc vầng đen bay rào rào ngang chỗ y đứng Người
cứu y là người bí mật. Chính người bí mật xuất thủ luôn, đánh ngã Đông Tam
Nương. Riêng Cao Á Nam thì vẫn đứng đó, sững như trời trồng.

Một
lúc sau, nàng ngã xuống, tự ngã rồi bật khóc ồ ồ, không nói tiếng nào. Hồ Thiết
Hoa không hiểu tại sao nàng toan giết y, muốn hỏi cho rõ ràng, song nàng khóc
rống lên, y còn hỏi chi được.

Y xoay qua Lưu Hương hỏi:

- Tại sao Đông Tam Nương hạ thủ với ngươi?

Lưu Hương lắc đầu:

- Nàng không phải là Đông Tam Nương.

Nữ nhân đó bao mặt làm sao Hồ Thiết Hoa biết là
Đông Tam Nương thật hay giả? Đông Tam Nương giả đành rồi, còn Cao Á Nam chính thật
là Cao Á Nam! Hồ Thiết Hoa giặm chân:

- Làm sao ngươi biết là Đông Tam Nương giả?

Lưu Hương đáp;

- Ta chỉ hoài nghi thôi.

Hồ Thiết Hoa hỏi;

- Ngươi biết là ai chăng?

Lưu Hương trầm ngâm một lúc đoạn thở dài:

- Là ai vĩnh viễn ngươi không tưởng nổi!

Hồ Thiết Hoa chớp mắt:

- Hung thủ?

Lưu Hương gật đầu:

- Phải!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3