Lưu Hương Đạo Soái - Chương 22

Chương 22 -
ĐỊA NGỤC TRẦN GIAN

Trên đời này tuy không có hắc ám vĩnh cửu, thì
cũng không làm gì có quang minh vĩnh cửu. Cho nên, lắm cố sự bi thảm phát sanh,
lắm ca khúc thi phú não nùng được sáng tác. Nhưng, những cái đó đều không đáng
chú ý, khi một người thốt lên câu:

- Ta từ lâu không có dịp làm một việc gì do ý
muốn.

Bi thảm thay câu nói đó! Người nói lên câu nói đó,
có còn hoài bão một ý sống chăng? Người đó hết là con người rồi! Cũng có thể
người ta không thấu triệt ý niềm của người thốt lên câu đó! Chẳng qua, người ta
không thấu triệt là vì đạo ngộ của họ chưa đạt đến mức bi thảm! Hà huống ai ai
cũng tưởng là mình bi thảm nhất trần đời. Dù họ chưa đau khổ cùng cực. Thì còn
ai cho rằng có người đau khổ hơn họ? Người ta thường hãnh diện mà tự hào mình
là kẻ đau khổ nhất. Bởi đau khổ là lịch lãm, là sống đủ khía cạnh của thử
thách. Cho nên không ai chịu thể hội cái khổ cái khổ của người khác.

Lưu Hương có quan niệm khác thường, ai bị bỏ rơi
thì chàng lại tìm hiểu người đó. Cũng nhờ vậy, kinh nghiệm đời của chàng rất
phong phú. Và vì muốn trau dồi sự lịch lãm, chàng không ngần ngại làm kẻ trộm,
kẻ cướp. Do đó, chàng được tặng cái danh Đạo Soái, một tướng soái trong giới
đạo tặc! Một đạo soái độc nhất vô nhị, khoác luôn cái lớp phong lưu công tử, lê
gót chân du lãm khắp sông hồ. Nếu không có cái tâm thương khắp mọi người,
thương từ cặn bã đến hạn ưu đãi, thì làm gì chàng có cái danh ngày nay?

Hắc ám! Nơi nào cũng hắc ám! Hắc ám là vĩnh cửu
tại đảo Biên Bức này! Nữ nhân nắm tay Lưu Hương, đưa chàng đi trong hắc ám.
Lòng chàng dạt dào niềm thương cảm. Nàng đã nói với chàng:

- Ta không tên họ, ta là một công cụ. Giả như
ngươi muốn cho ta một cái tên, thì cứ gọi là Đông Tam nương, chỉ vì gian phòng
của ta mang số ba, ở về hướng Đông!

Vô luận con người đê tiện đến đâu, cũng có một cái
tên. Người ta còn cao hứng đặt tên cho cả con chó, con mèo nữa kia mà! Tại sao
nàng không tên?

Nàng hỏi:

- Ngươi muốn ta đưa ngươi đi đâu? Trốn đi chăng?

Đương nhiên là không có cái việc trốn đi rồi! Nàng
lại hỏi:

- Đi tìm Biên Bức công tử?

Cũng không phải.

Lưu Hương đáp:

- Đi cứu bằng hữu của ta!

Bằng hữu là thứ nhất, là trước hết. Bằng hữu là
tối khẩn nhất! Có người cho rằng Lưu Hương chỉ sống cho bằng hữu chứ không vì
chính mình! Điều đó do chàng cam tâm tình nguyện mà làm, không ai bức bách,
cưỡng ép, không đợi vang cầu. Cho đến bây giờ, trong tình huống nguy hiểm,
chàng cũng không nghĩ đến mình nhiều hơn là nghĩ đến bằng hữu, đến nàng đáng
thương đang nắm tay chàng đưa chàng đi.

Chàng tự hỏi:

- Nàng hòng trốn thoát được, tại sao chẳng có đủ
dũng khí để tự sát?

Hỏi, nhưng chàng thừa hiểu, chết là một vấn đề khó
khăn hơn sống! Huống chi một người chai lì với cái khổ qua tháng năm liên tục,
thì cần gì phải tìm cái chết? Họ đâu còn sợ khổ để mượn cái chết giúp họ trốn
khổ?

Họ uể oải quá rồi, tìm nguồn vui, họ còn lười
thay, thì công đâu họ tìm cái chết? Họ không muốn làm gì nữa cả, họ cứ lững lờ
để chờ hạt chuỗi ngày rụng dần, rụng dần!

Nàng thốt:

- Ta biết, ở phía kia, có một gian ngục tù, song
không rõ các bằng hữu của ngươi có bị giam trong đó chăng. Bởi rất có thể họ bị
hạ độc thủ rồi cũng nên!

Điều đó Lưu Hương không dám nghĩ đến! Nàng tiếp:

- Địa phương này có ba tầng. Chúng ta hiện đang ở
tại tầng thứ nhất.

Đúng là nàng sống trong một hầm ngục, của khu địa
ngục.

Nàng lại tiếp:

- Tầng dưới thấp này có ba dãy nhà Đông, Tây và
Nam. Trung gian là sảnh đường. Có lúc,
bọn ta hội lại sảnh đường hầu rượu cạnh khách.

Lưu
Hương chợt nhớ đến những kỹ viện mà chàng có dừng chân lại.

Những
nơi đó, có sảnh đường, quanh sảnh đường là phòng ngủ của các cô nương, họ ở
trong đó chờ khách mang tiền đến đánh đổi các thanh xuân của họ. Cũng có những
nàng được khách hào mua chuộc, giải phóng họ khỏi cái cảnh bán thịt làm giàu
cho bọn Tào kê. Nhưng ở đây làm gì có hạng khách hào đó? Hoặc giả, có ai phí
công tìm ngấn lệ trong nụ cười nghề nghiệp của họ! Cho nên, vào đây rồi, các
nàng đã biến thành những khúc gỗ, tuy được chuyền tay, song họ là những cái xác
không hồn. Họ uể oải hiến dâng, uể oải chờ chuỗi ngày rơi rụng đến hạt cuối cùng.

Nàng
tiếp:

- Hai
tầng trên, ta có đến đó vài lần, nên không hiểu rõ lắm! Cũng may, nhà ngục ở
tầng dưới này. Chúng ta dò đến sau nhà, đi theo vòng tường đến phía hữu, rồi
hoành ra phía sau nữa, là đến nơi.

Như
vậy con đường đi không xa lắm, song lần mò từng bước trong hắc ám mà đi, đường
ngắn cũng thành xa, phải mất thời gian. Ở đây, nơi nào cũng tràn ngập hắc ám.
Họ đi mà dường như như còn tại chỗ.

Nàng
tiếp:

- Còn
ở trong nhà, chúng ta còn nói năng được. Ra khỏi cửa rồi, là phải nín lặng,
tuyệt đối không nên gây một tiếng nhỏ. Bất cứ nơi nào cũng có mai phục giết
người! Cho nên, phải đi chậm, chậm đến độ như chẳng bao giờ đến đích, có vậy
mới mong được an toàn!


nhiên, những câu đó, nàng nói ra lúc còn ở trong nhà. Ra khỏi cửa rồi, nàng nín
lặng, chầm chậm bước đi.

Lưu
Hương nghe bàn tay nàng run mãi. Và mồ hôi lạnh tuôn ra, ươn ướt.

Chàng
có cảm giác sự bất tường đang chờ chực chàng. Bỗng, Đông Tam nương dùng chân,
tay nắm chặc tay Lưu Hương. Lưu Hương chẳng thấy gì cả, song chàng có cảm giác
là có người đi đến! Cả hai người đi đến. Họ bước dè dặt, chừng như họ nhón gót,
nên tiếng chân vang rất khẽ. Trên đảo Biên Bức chẳng phải bất cứ ai cũng giỏi
kinh công, dù cho bọn đó không là cao thủ, nếu Lưu Hương để cho họ phát hiện ra
chàng, thì hậu quả cũng như gặp đúng cao thủ vậy! Hậu quả đó do sự báo động,
hậu quả trước hết do mai phục mang lại, sau nữa là lực lượng toàn đảo đổ đến,
bao vây, chận đầu, chận đuôi...

Lưu
Hương ép sát lưng vào vách, nín thở. Hai người đó từ từ đi đến, như tuần phòng,
như truy tầm giấu vết địch! Chỉ cần một chút sáng, là họ trông thấy Lưu Hương.
Chàng đứng cách họ không hơn hai thước.

Nhưng,
ánh sáng là một thứ cấm tuyệt đối trên đảo. Vô luận là ai, cũng không được mang
vật đánh lửa bên mình. Kể cả người tại đảo, lẫn người lên đảo. Đến cái ăn, cũng
toàn là vật nguội lạnh. Bởi lửa sanh ra ánh sáng, mà ánh sáng là một điều cấm.
Hắc ám phải được bảo trì tuyệt đối. Đó là mạng lệnh của đảo chủ Biên Bức công
tử. Mạng lệnh đó phải được chấp hành nghiêm mật.

Hai
người đó không nói năng gì, song Lưu Hương bỗng nghe tiếng người đối thoại.
Cuộc đối thoại phát xuất từ bên trong một cánh cửa, và chẳng rõ từ lúc nào,
cánh cửa đó đã mở ra.

Một
giọng nam nhân vang lên:

- Tại
sao ngươi nắm tay ta? Có phải ngươi định hỏi, ta còn muốn chiếc điếu đó chăng?

Một
nữ nhân đáp:

- Chỉ
cần ngươi đưa vật đó cho ta, ngươi muốn gì, ta cũng cho cả!

Giọng
nàng rất dịu.

Nam
nhân điềm nhiên:

- Đáng
lẽ ngươi nên trao cho ta tất cả!

Nữ
nhân đáp:

- Lần
sau, ngươi đến đây...

Nam
nhân cười lạnh:

- Lần
sau? Làm sao ngươi biết là ta còn trở lại đây tìm ngươi? Tại đây, đâu phải chỉ
có một ngươi là nữ nhân?

Nữ
nhân không đáp. Sự thương lượng giữa họ kết thúc. Chợt nam nhân hỏi:

- Ngươi
không hút thuốc, tại sao đòi có chiếc điếu?

Nữ
nhân đáp nhẹ:

- Tại
ta thích vật đó. Ta thích cái hình khắc trên chiếc điếu.

Nam
nhân cười, hỏi:

- Bức
đồ họa trên điếu? Ngươi hiểu gì qua bức đồ họa đó?

Nữ
nhân đáp:

- Ta
sẽ nghiên cứu, tìm hiểu. Ta biết bức đồ họa đó có núi, có nước, dường như ngọn
núi cạnh nhà ta. Ta rờ tay lên đó, tưởng tượng qua các nét khắc, như ta trở về
nhà...

Nàng
nói như phác họa một cơn mộng. Mộng mà phác họa như vậy, là nàng mơ ngày mơ
đêm! Rồi nàng ôm chầm nam nhân vang cầu:

- Cho
ta đi! Ta van ngươi! Ta vốn xem mình như một kẻ đã chết, nhưng lúc ta rờ rẫm
chiếc điếu, ta có cảm tưởng là mình sống lại... Rờ rẫm nó, ta có cảm tưởng mình
thừa dũng khí chịu đựng mọi niềm đau. Bình sanh ra không hề ham muốn một vật gì
cả! Ngươi
cho ta đi! Lần sau đến, ta nhất định...

Nàng này cũng như Đông Tam nương, tâm sự chua chát
quá! Lưu Hương thương cảm, suýt buộc miệng van cầu kẻ nào đó hộ nàng. Nàng chưa
thốt dứt câu, một tiếng bốp vang lên, một bàn tay tát vào mặt. Nàng bị ai đó,
đánh ngã.

Nam nhân cười lạnh, thốt:

- Bàn tay ngươi, nếu từng sờ mó nam nhân, đâu xứng
chạm vào vật của ta! Ngươi là cái quái gì dám hỏi ta muốn...

Đông Tam nương vụt buông tay Lưu Hương, rồi nhào
tới.

Phẫn nộ bốc lên! Phẫn nộ làm cho con người bừng
tỉnh, người tê liệt cũng mảy động ít nhiều, hà huống chi tê liệt có phần hồn
thôi?

Đông Tam nương nhào tới, là nàng bất cố nhất
thiết. Nàng có cảm nghĩ, cái cảm nghĩ cái tát tay của y giáng vào mặt nàng, chứ
không phải y đánh nữ nhân kia.

Nam nhân nằm mộng cũng không tưởng là có người
nhào vào phòng như thế. Y kêu lên một tiếng kinh hãi, rồi một vật gì đó rơi xuống
nền, kêu cốc một tiếng, chiếc điếu rơi.

Hai người tuần phòng nghe có cuộc đối thoại đều
dừng chân. Họ không hề can thiệp. Đến bây
giờ, họ mới vào phòng. Có thể trong lúc đó, và hẳn là phải nhanh các cuộc mai
phục đều được báo động qua tiếng kêu kinh hãi của nam nhân. Có thể Lưu hương
nhân biến cố đó mà sa vào tay người trên đảo.


như vậy thì bao nhiêu nỗ lực để thực hiện một kế hoạch đều vô ích.

Kế
hoạch bị hủy diệt rồi! Chỉ vì một chiếc điếu! Chàng mạo hiểm cùng cực, vào lọt
nơi đây, rồi vì một vật vô giá trị, một chiếc điếu, mà bao nhiêu công trình
phải đổ sông đổ biển. Thật đáng hận, mà cũng đáng buồn cười! Nhưng, chàng không
oán hận! Bởi nguyên nhân chính của sự đổ vỡ kế hoạch, không phải là chiếc điếu,
mà là sự tôn kính. Tôn kính một người! Kế hoạch của chàng hư hỏng, vì sự tôn
kính một cá nhân.

Thực
hiện sự bảo vệ niềm tôn kính đó, bắt buộc kẻ kia phải biết tôn kính đồng loại,
Đông Tam nương không ngần ngại gây tiếng động, dạy cho kẻ lỗ mãng một bài học,
phải biết tôn kính cả đến một con người đê tiện.

Người
ta đê tiện, không phải người ta là phần tử bại hoại. Người ta đê tiện bất đắc
dĩ mà! Do quyền lực cưỡng bách, do tàn bạo uy hiếp mà! Trên đời, có ai cam tình
nguyện lao đầu vào chiếc vòng nhục nhã! Kẻ kia đừng ỷ thế, khinh miệt một con
người! Kẻ kia không có quyền muốn đánh ai, cứ đánh! Kẻ kia phải học làm người,
để biết tôn kính người.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3