Lưu Hương Đạo Soái - Chương 03 phần 2

Y
chưa nói gì thì Lưu Hương cất tiếng:

- Kim
cô nương đấy!

Người
trong góc thuyền gật đầu.

Hồ
Thiết Hoa kêu lên:

- Phải
rồi! Khi giận nàng trừng mắt, cái trừng mắt rất đặc biệt, ta nhận ra dễ dàng.
Này Trương Tam…

Y
quay đầu đảo mắt tìm Trương Tam song Trương Tam như cái bóng ma, đã biến mất.

Lưu
Hương hỏi:

- Vì
sao cô nương lại đến đây?

Kim
Linh Chi vẫn còn thu hình trong góc chưa chịu mở miệng.

Hồ
Thiết Hoa trầm gương mặt, hừ lạnh thốt:

- Tôn
quý như Kim cô nương lại tìm đến một chỗ như thế này thì thật là một điều kì
quái. Hay là cô nương còn nuôi ý định lấy mạng sống của tại hạ?

Kim
Linh Chi chớp mắt, đôi mát dường như đỏ lên. Trái với thường lệ, nàng không
phát cáu. Nàng có vẻ đáng thương hại quá chừng. Bất giác Hồ Thiết Hoa cảm thấy
lòng mềm lại. Y vốn tánh không bạo tàn lắm, huống chi đối tượng là một nữ nhân!
Khách anh hùng nào chẳng cố gắng đối xử dịu dàng với nữ nhân! Huống chi nữ nhân
lại đẹp! Lòng mềm thì giọng dịu, y thốt:

- Nếu
cô nương còn giận dỗi tại hạ thì cứ đánh tại hạ mấy cái đi cho hả!

Lưu
Hương mỉm cười nối lời:

- Nhưng
Kim cô nương đến đây đâu có phải để tìm ngươi?

Hồ
Thiết Hoa trừng mắt:

- Không
tìm ta, chẳng lẽ Kim cô nương tìm ngươi! Nàng tìm ngươi để làm gì chứ?

Lưu
Hương không quan tâm đến y, trầm giọng hỏi:

- Kim
cô nương đã gặp sự gì ngoài ý muốn phải chăng?

Kim
Linh Chi gật đầu.

Hồ
Thiết Hoa vọt miệng hỏi:

- Chẳnh
lẽ có kẻ dám vô lễ với Kim cô nương?

Kim
Linh Chi cúi đầu dường như nàng khóc.

Hồ
Thiết Hoa tiếp:

- Hay
cô nương không phải là đối thủ của bọn người đó cho nên tìm đến đây mà trốn?

Kim
Linh Chi rút mình sát góc thuyền tựa hồ run run.

Hồ
Thiết Hoa cao giọng:

- Ai
dám khinh khi Kim cô nương? Có phải là tiểu tử Đinh Phong chăng?

Kim
Linh Chi không gật đầu, không lắc đầu nhưng khóc to, khóc nhiều hơn trước nghe
bi ai quá độ.

Hồ
Thiết Hoa nổi giận:

- Tiểu
tử đó quả thật to gan mà! Này Kim cô nương có bọn tại hạ Ở đây, cô nương đừng
sợ gì hết.

Y
càng thốt, càng biểu lộ khí khái. Tánh khí của y sôi động lên mỗi lúc thấy nam
nhân khi dễ nữ nhân. Y căm hận tiếp:

- Tiểu
tử đó hiện tại ở đâu? Cô nương hãy dẫn tại hạ đi tìm gã!

Kim
Linh Chi lại rút mình về phía hậu, đụng vách thuyền rồi mà còn muốn rút nữa,
rút mãi. Dường như là nàng bị truy nã không còn đường chạy, không còn chỗ trốn.
Nàng như con dê con bị con hổ đuổi dồn.

Hồ
Thiết Hoa cau mày:

- Cô
nương thọ thương?

Kim
Linh Chi run giọng:

- Tôi…

Nàng
rú khẽ một tiếng tựa hồ không chịu nổi cơn đau.

Hồ
Thiết Hoa xúc động tâm tư bảo:

- Thương
thế tại chỗ nào, có nặng lắm không? Cô nương cho xem được chứ?

Y
vừa thốt vừa chui vào mui thuyền. Lòng mui không lớn lại có mùi hôi thúi đặc
biệt, chỗ ở của nam nhân độc thân tự nhiên có cái mùi đặc biệt đó.

Kim
Linh Chi là bậc thiên kim tiểu thơ, thực ra dù có bị đuổi cùng đường, chết thì
chịu chứ khó chui mình ẩn trong cái xó hôi thúi đó nổi. Vậy mà nàng có mặt tại
đây! Hồ Thiết Hoa thở dài tiếp:

- Tuy
tại hạ không là danh y song có thể chữa trị thương tích được. Kim cô nương cứ
yên chí cho tại hạ xem thương thế đi. Nhất định là tại hạ có cách chữa!

Kim
Linh Chi chuyển mình duỗi chân ra, run run giọng thốt:

- Hắn…
Hắn muốn giết tôi! Nhát đao của hắn suýt làm cụt chân tôi!

Mui
thuyền rất tối, Hồ Thiết Hoa phải ngồi xuống song y cũng chẳng thấy vết thương
ở chỗ nào trên chân nàng. Bất giác y hét to:

- Trương
Tam! Ngươi chui vào xó nào rồi! Nghèo đến nỗi không có một ngọn đèn sáng à?

Y
định đưa tay sờ lên chân nàng tìm xem vết thương ở đâu. Nào ngờ tay y vừa đưa
ra, cái chân bị thương của Kim Linh Chi động đậy, chẳng những động được mà còn
động nhanh, động mạnh, chân đó đạp lên huyệt kiên tỉnh ở đầu vai y rồi chân kia
bay ra luôn, bắn tung Hồ Thiết Hoa ra ngoài.

Nàng
sử dụng Thôi Pháp Uyên Ương của Bắc phái chính tông. Hồ Thiết Hoa rơi xuống nằm
bất động không kịp kêu lên một tiếng. Rồi ánh kiếm chớp lên, mũi trường kiếm
chỉ thẳng yết hầu y.

Kim
Linh Chi trừng mắt quát:

- Con
quỷ háo sắc, ngươi dám mó đến đùi của ta à? Ngươi quên ta là ai rồi sao chứ?

Hồ Thiết Hoa thở dài cười khổ:

- Cái gì tại hạ cũng nhớ chỉ quên một điều, quên
cô nương là nữ nhân.

Nam nhân nào muốn giúp đỡ nữ nhân, Nam Hải động
chúa đó phải gặp phiền lụy là cái chắc! Kẻ nào tin lời nói của nữ nhân, kẻ đó
sắp sửa về chầu Diêm Chúa! Kim Linh Chi cười lạnh:

- Ngươi là cái quái gì mà ta cần đến sự trợ giúp
của ngươi. Dù trong thiên hạ có chết hết, ta cũng chẳng cần kêu gọi đến ngươi!

Bỗng nàng quay đầu lại hét lớn:

- Đứng đâu yên đó, kẻ nào nhích động ta giết hắn
trước!

Thực sự chỉ có mỗi một Lưu Hương tại cục trường và
chàng không hề nhích động. Khi chàng phát hiện sự tình bất lợi thì muộn mất
rời, không còn xuất thủ kịp nữa.

Kim
Linh Chi gằn giọng:

- Ta
hỏi ngươi, hắn có phải là bằng hữu của ngươi chăng?

Lưu
Hương thở dài:

- Xem
ra dù tại hạ có muốn không thừa nhận cũng không được!

Kim
Linh Chi tiếp:

- Ngươi
muốn hắn sống hay muốn hắn chết?

Hồ
Thiết Hoa chận liền:

- Đương
nhiên là hắn muốn tại hạ sống! Nếu tại hạ chết thì còn ai đánh giặc mồm với
hắn?

Lưu
Hương tiếp:

- Phải
đó! Hắn mà chết thì đúng là tại hạ hưởng cảnh thái bình. Rất tiếc bình sanh tại
hạ chưa hề được an ổn một ngày nào!

Kim
Linh Chi gật đầu:

- Được
rồi! Nếu ngươi muốn hắn sống thì hãy đi tìm Trương Tam dẫn về đây cho ta! Câu
nói của nàng vừa buông dứt, Trương Tam xuất hiện liền, gương mặt khổ não, hắn
thốt:

- Tại
hạ không muốn hắn chết, trong bọn bằng hữu của tại hạ không có ai ngốc như hắn!
Mất hắn rồi là khó tìm người lấp chỗ trống lắm!

Hồ
Thiết Hoa hét lên:

- Ta là quỷ háo sắc hay là ngốc tử?

Trương Tam đáp:

- Ngươi kiêm cả hai, là một ngốc quỷ háo sắc!

Hồ Thiết Hoa bật cười khan:

- Hay ghê! Hay ghê!

Kim Linh Chi chớp mắt, nghe họ đấu khẩu không chen
vào lời nào. Sự tình trước mắt làm cho nàng hết sức kinh dị. Nếu một người nào
sa vào tay nàng thì người đó dù không run sợ, không biến sắc cũng phải lo âu.
Nhưng Hồ Thiết Hoa cười nói tự nhiên, niềm vui thích hiển lộ rõ ràng. Y không
sợ chết! Bàn tay Kim Linh Chi nhích nhẹ một chút, mũi kiếm dí sát yết hầu Hồ
Thiết Hoa hơn rồi nàng cao giọng nạt:

- Các ngươi cho rằng ta không dám giết hắn phải
không?

Trương Tam thở dài lẩm nhảm:

- Tự nhiên cô nương dám lắm chứ! Đến nam nhân tắm
mà cô nương còn dám nhìn thay, thì trong thiên hạ có việc gì cô nương không dám
làm?

Kim
Linh Chi nổi giận:

- Ngươi
léo nhéo cái gì đó?

Trương
Tam cười vuốt:

- Tại
hạ nói cô nương là vị nữ trung hào kiệt, cô nương giết người đâu phải là việc
lạ? Chỉ cầu xin cô nương đừng bức bách tại hạ nhảy xuống sông thôi. Còn ngoài
ra, bất cứ nơi nào tại hạ cũng đi đến được.

Kim
Linh Chi hừ một tiếng:

- Ngươi
nhảy xuống sông tắm rửa đi cho ta!

Trương
Tam hét lên:

- Trời
ơi! Tắm rửa? Nửa tháng trước tại hạ có tắm một lần rồi mà! Hiện tại thân thể
còn sạch chán!

Kim
Linh Chi quát:

- Ngươi
muốn cứu hắn phải nhảy xuống sông ngay, không được nói lôi thôi gì cả!

Trương
Tam dở khóc dở cười nhăn mặt thốt:

- Bây
giờ tối rồi, nước sông lạnh mà lòng sông lại có vô số chướng ngại, nước lại chảy
xiết. Kim Linh Chi cười lạnh:

- Nếu
chẳng vậy, ta có bảo ngươi nhảy làm chi?

Trương
Tam hỏi:

- Tại
sao cô nương ác thế?

Kim
Linh Chi bĩu môi:

- Ngươi
báo hại ta nấp trong thuyền suốt nửa ngày, ngửi cái mùi hôi thúi của ngươi. Khi
nào ta không báo hận.

Trương
Tam lắc đầu:

- Nhưng
tại hạ đâu có mời thỉnh cô nương đến đây?

Kim
Linh Chi thốt:

- Tại
sao ngươi không thu dọn nơi nầy cho có ngăn nắp, sạch sẽ?

Trương
Tam lẩm nhẩm.

Kim
Linh Chi thốt:

- Ta
không cần ngươi phân trần gì cả. Ta chỉ hỏi ngươi nhảy hay không nhảy?

Trương
Tam thở dài lẩm nhẩm:

- Cái
vị cô nương nầy thật là không chịu nghe ai giảng lí! Ta nghĩ trong tương lai
chồng của nàng dám chết vì tức uất với nàng lắm!

Kim
Linh Chi trừng mắt:

- Ngươi
lại léo nhéo cái gì đó?

Trương
Tam vội cười vuốt:

- Tại
hạ nói cô nương phân phối thì còn kẻ nào dám cãi.

Hắn
đưa tay xoa chót mũi rồi nhún chân nhảy xuống dòng sông, kêu lên một tiếng.

Nhưng
Kim Linh Chi chưa hài lòng, trừng mắt nhìn Lưu Hương quát:

- Tiến
lại, đến lượt ngươi!

Lưu
Hương nhếch nụ cười khổ:

- Chẳng
lẽ cô nương cũng muốn cho tại hạ tắm rửa luôn?

Kim
Linh Chi cười lạnh:

- Đâu
có tiện nghi cho ngươi như vậy!

Lưu
Hương hỏi:

- Thế
cô nương muốn tại hạ phải như thế nào?

Kim
Linh Chi đáp:

- Ta
muốn ngươi thay ta lấy một vật. Nếu ngươi bằng lòng thì ta tha hắn tức khắc!

Lưu
Hương thở phào:

- Chẳng
hay cô nương bảo tại hạ lấy vật gì?

Kim
Linh Chi buông gọn:

- Đào!

Lưu
Hương chau mày:

- Đào!
Đào gì?

Kim
Linh Chi tiếp:

- Đào
là đào để ăn, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói đến thứ trái đó!

Lưu
Hương mỉm cười:

- Hiện
tại thì không nhằm mùa đào song cô nương muốn có thì phải cố tìm cho có!

Kim Linh Chi tiếp luôn:

- Bất
quá thứ đào ta đòi hỏi đó có phần đặc biệt hơn loại thông thường.

Lưu
Hương hỏi:

- Đặc
biệt như thế nào!

Bỗng
chàng biến sắc tựa hồ vừa nghĩ ra một điều gì. Chàng kêu lên thất thanh:

- Có
phải cô nương muốn thứ đào có cái tên là Ngọc Bàn Đào trồng trong Cực Lạc Cung
tại Tinh Tú Hải, ở hướng Tây?

Kim
Linh Chi gật đầu:

- Đúng
vậy!

Lưu
Hương thở ra một luồng hơi lạnh, nhếch nụ cười khổ tiếp:

- Loại
đào do cô nương đòi hỏi thật là đặc biệt!

Kim
Linh Chi lạnh lùng:

- Nếu
không đặc biệt thì ta đòi làm chi?

Nàng
tiếp luôn:

- Nửa
tháng nữa là đến đệ bát tuần của tổ mẫu ta. Các ca ca, thơ thơ, thúc thúc, bá
bá ta đều chuẩn bị lễ thọ xong cả rồi, chỉ còn ta là chưa có gì cả.

Lưu
Hương thở dài:

- Nếu
cô nương có thứ Ngọc Bàn Đào của Cực Lạc Cung làm lễ thọ thì xuất sắc là cái
chắc! Nhất định phải đặc biệt hơn tất cả các lễ thọ khác!

Kim
Linh Chi gật đầu:

- Đúng
vậy! Theo truyền ngôn của khách giang hồ thì Ngọc Bàn Đào là giống tiên đào của
Tây Thiên Vương Mẫu nương nương, hạng thiếu niên dùng thì dưỡng khí, bảo trì
dung nhan, người già thì trường sanh bất lão.

Lưu
Hương thốt:

- Nếu
cô nương biết vậy, hẳn cũng biết luôn là Ngọc Bàn Đào mười ba năm mới kết trái
một lần, vả lại…

Kim
Linh Chi chận lại:

- Ta
đã dọ tin kỹ rồi, năm nay là đúng mùa Ngọc Bàn Đào kết trái. Và ta không muốn
nhiều, chỉ cần bốn năm trái là đủ!

Lưu
Hương thở ra cười gượng:

- Cô
nương có biết là mỗi lần kết trái như vậy thực sự có bao nhiêu trái chăng?

Kim
Linh Chi đáp:

- Bảy
trái!

Hồ
Thiết Hoa xen vào:

- Đúng!
Ngọc Bàn Đào mười ba năm mới kết trái một lán và mỗi lần chỉ có bảy trái. Người
ta chỉ có bảy trái đào mà cô nương đòi đến năm trái thì chẳng lẽ cô nương cho
rằng lão quái vật tại Cực Lạc Cung là con cái của Lão Xú Trùn?

Lưu
Hương thở ra:

- Dù
cho là cha của lão quái vật, chỉ sợ một trái cũng không có,đừng nói là năm
trái!

Kim
Linh Chi hỏi:

- Tại
sao?

Lưu
Hương giải thích:

- Phu
nhân của Trương Bích kì, cung chủ Cực Lạc Cung là Tôn Bất Lão rất thích đẹp,
năm xưa từng phát trọng thệ, tuyệt đối không để cho chồng thấy vẻ già của bà.

Hồ
Thiết Hoa tiếp:

- Trương
phu nhân là người thông minh, biết rõ nam nhân rất chán thấy vợ già! Vợ mà già
rồi thì trong mười ông chồng có đến chín sanh tâm lạ ngay!

Kim
Linh Chi cũng thở dài thốt:

- Nhưng
là con người thì không ai tránh khỏi cái lúc già. Phải vậy không?

Nữ
nhân nói đến tiếng già là phải rầu ngay! Dù tánh khí chẳng khác nam nhân, nàng
cũng không ra ngoài lệ.

Lưu
Hương tặc lưỡi:

- Bà
ta nói thế là lo ngại mau già, mà khi cái già đến với bà là bà chết ngay, chết
để cho chồng bà không thấy được vẻ già của bà! Hồ Thiết Hoa cười cải:

- Ngươi
nói thế là đoán sai cái ý của bà.

Lưu
Hương cau mày:

- A?

Hồ
Thiết Hoa tiếp:

- Khi
cái già đến với bà, bà sẽ giết chồng vì chỉ có những người chết là không còn
thay đổi tâm tính được nữa! Phải vậy không?

Lưu
Hương thở dài:

- Thực
ra cái tình cang lệ của hai vợ chồng đó cực kì thâm hậu, họ là đôi vợ chồng yêu
quý nhau nhất, trong võ lâm không có đôi vợ chồng nào sánh bằng. Vô luận là ai
trong hai người, một chết đi là một còn lại không làm sao sống sót nổi!

Rồi
chàng tiếp luôn:

- Cực
Lạc Cung trước kia có cái tên là Li Sầu Cung, cung chủ Li Sầu là Hiên Viên Dã,
một tay nhất nhì trong hàng cao thủ võ lâm thuở đó.

Hồ
Thiết Hoa gật đầu:

- Ta
cũng có nghe đến nhân vật ấy. Trời sanh ra lão ta với một thần lực kinh người,
trên giang hồ không ai khả dĩ là đối thủ của lão. Lão dùng một loại vũ khí nặng
trên trăm cân, tuy nhiên về sau lão đột ngột mất tích, chẳng ai biết được kết
cuộc của lão như thế nào.

Lưu
Hương tiếp:

- Lúc
đó Trương Bích Kì chưa tròn ba mươi tuổi, lão ta cũng vừa góp mặt trên giang
hồ, tạo được chút thanh danh, có một hôm, lão tìm đến Tinh Tú Hải, đòi quyết
đấu với Hiên Viên Dã. Điều kiện ước đấu lại rất lạ kì, lão đem vợ chồng lão ra
đánh cuộc. Nếu bại cả hai chịu chết, nếu thắng lão chiếm đoạt Li Sầu Cung chỉ
vì tại Li Sầu Cung có Ngọc Bàn Đào, diên niên ích thọ!

Hồ
Thiết Hoa cười lớn:

- Một
cuộc ước đấu với những điều kiện như vậy cơ hồ bất công. Trương Bích Kì thắng
thì thừa hưởng một khung cảnh hoa lệ hơn hoàng cung mà vợ của lão lại còn có
thứ đào quý để giữ mãi dung nhan thanh xuân bất lão! Còn như Hiên Viên Dã thắng
thì lão ấy có lợi gì với hai xác chết ngông cuồng kia? Nếu ta là Hiên Viên Dã,
vị tất ta chấp nhận một cuộc đấu như vậy.

Lưu
Hương đáp:

- Đành
là chỗ bất công song Hiên Viên Dã là bậc đại thành danh, từng ngang dọc khắp
sông hồ, khi nào lão lại xem ra gì hay tay non vừa tập tễnh bước đi tìm con
đường phêu bạt? Do đó lão ta chấp thuận ngay và hạn định trong vòng ba trận
đấu.

Hồ
Thiết Hoa trợn mắt:

- Ba
trận?

Lưu
Hương gật đầu:

- Một
trận đấu bằng vũ khí, một bằng nội lực và trận thứ ba bằng khinh công.

Hồ
Thiết Hoa thốt:

- Về
vũ khí thì Hiên Viên Dã kể như vô địch trong thiên hạ rồi. Còn nội lực thì cũng
độc nhất trong thiên hạ. Tự nhiên hai tiểu tiểu tử và tiểu nữ ngoài vài mươi
tuổi làm sao địch nổi? Ít nhất Hiên Viên Dã cũng thắng được hai trận. Trong ba
thắng hai là thắng cuộc rồi!

Lưu
Hương mỉm cười:

- Lúc
đó Hiên Viên Dã cũng nghỉ như vậy. Ngờ đâu Trương Bích Kì chẳng những học được
võ công chân truyền, lão còn thông minh tuyệt đỉnh, đã sớm nghỉ đến sự tình như
vậy cho nên trước khi đến Tinh Tú Hải, lão ta đã chế tạo ra một thứ vũ khí khắc
lại vũ khí của Hiên Viên Dã.

Hồ
Thiết Hoa chớp mắt:

- Vũ
khí gì?

Lưu
Hương đáp:

- Thứ
dây đặc biệt tên là Tiêu Hồn Sách.

Hồ
Thiết Hoa cau mày:

- Ta
chưa từng nghe nói đến loại vũ khí đó.

Lưu
Hương cười nhẹ:

- Vật
đó Trương Bích Kì chế, tên cũng do lão đặt thì ngoài lão ra thì còn ai biết
được mà nói cho ngươi nghe.

Hồ
Thiết Hoa hỏi:

- Vật
đó ra sao?

Lưu
Hương thốt:

- Bất
quá là một thứ sợi dây dài vậy thôi.

Hồ
Thiết Hoa hừ một tiếng:

- Một
sợi dây dài đâu có thể dùng làm vũ khí? Làm cách nào gây tổn hại cho địch thủ?

Lưu
Hương giải thích:

- Sợi
dây đó dài độ ba trượng, lão đứng ngoài cách ba trượng giao đấu với Hiên Viên
Dã, vũ khí của Hiên Viên Dã tuy nặng thật song không làm sao đánh bay được sợi dây
dù vũ khí của Hiên Viên Dã có dài đến ba trượng. Thuật khinh công của Trương
Bích Kì lại có phần cao hơn. Hiên Viên Dã muốn xáp tới gần cũng không làm sao
được.

Hồ
Thiết Hoa lại hừ một tiếng:

- Nhưng
ngược lại, với sợi dây đó Trương Bích Kì làm gì được Hiên Viên Dã? Dùng sợi dây
làm vũ khí là tự tìm cái thế bất thắng rồi, đánh với người mà chọn cái thế bất
thắng thì còn gì ngu hơn!

Lưu
Hương đáp:

- Lão
không ngu mà lão cũng chẳng cần thắng. Mục đích của lão là làm tiêu hao dần dần
công lực của Hiên Viên Dã.

Hồ
Thiết Hoa ạ một tiếng:

- Phải!
Dùng một vũ khí nặng trên ngàn cân vung vẩy lên tất phải phí lực nhiều, càng
lâu càng phí. Tuy nhiên Hiên Viên Dã cũng không là ngốc tử, tự nhiên thấy cái
dụng ý của Trương Bích Kì. Vũ khí của Trương Bích Kì không gây tổn thương cho
Hiên Viên Dã thì cần gì phải phí lực?

Lưu
Hương mỉm cười:

- Vấn
đề là vậy đó! Cái lí thì Hiên Viên Dã không cần phí lực thì lão ta lại muốn
thắng, trong khi Trương Bích Kì không muốn thắng! Đã muốn thắng thì còn đánh
cầm chừng làm sao đưọc chứ?

Hồ
Thiết Hoa thở dài:

- Đúng
vậy! Với thân phận của Hiên Viên Dã tự nhiên lão ta không thể chấp nhận một
cuộc chiến hòa với Trương Bích Kì. Và với ý chí cầu thắng, lão phải mắc mưu
Trương Bích Kì là cái chắc!

Lưu
Hương tiếp:

- Cho
nên Hiên Viên Dã phải xuất lực, mà lại xuất toàn lực để tốc chiến tốc thắng.
Uớc vọng của Hiên Viên Dã là thế song cả hai đánh với nhau từ sáng sớm đến đêm
sâu, cuộc chiến vẫn còn giằng co ở cái thế bất phân thắng bại. Đột nhiên Trương
Bích Kì nhận bại. Bởi lúc đó lão nhận ra Hiên Viên Dã đã tiêu tan chân lực rồi,
cơ hồ thành một cây cung kéo thẳng sợi dây, nhích dây thêm chút nữa là cung gãy.

Hồ
Thiết Hoa kêu lên:

- Tại
sao Trương Bích Kì không nhân cơ hội đó mà hạ Hiên Viên Dã cho rồi? Hiên Viên
Dã sức cùng lực kiệt ngã xuống là điều tốt cho Trương Bích Kì chứ!

Lưu
Hương đáp:

- Chỉ
vì Hiên Viên Dã đã bức Trương Bích Kì vào tuyệt lộ, không còn lùi được nữa. Nếu
cứ cái đà đó mà tiếp tục giao đấu, dù Hiên Viên Dã có ngã luôn, chính Trương
Bích Kì cũng khó sống. Như vậy có lợi gì? Bởi cuộc chiến không do tử thù mà có,
nó chỉ do một tính toán thôi thì việc không có lợi Trương Bích Kì không hề làm.

Hồ
Thiết Hoa cau mày:

- Rồi
Trương Bích Kì nhân dịp đó đòi khai diễn cuộc đấu thứ hai?

Lưu
Hương gật đầu:

- Đúng
vậy!

Hồ
Thiết Hoa tiếp:

- Trong
trận thứ nhì, nhất định là họ tỉ thí võ công? Và lúc đó thì Hiên Viên Dã đã qua
một cuộc ác chiến suốt ngày đêm, công lực tiêu hao, chỉ sợ không còn là địch
thủ của Trương Bích Kì nữa.

Lưu
Hương lắc đầu:

- Ngươi
lầm rồi! Hiên Viên Dã là người trời sanh có thần lực vô cùng, tuy ác đấu suốt
ngày đêm, công lực kiệt quệ song Trương Bích Kì vẫn không nắm nổi phần thắng,
bởi trận thứ hai nầy song phương tỉ thí ám khí và khinh công.

Hồ
Thiết Hoa cau mày:

- Hiên
Viên Dã vốn không lấy ám khí và thuật khinh công làm sở trường, chỉ sợ Trương
Bích Kì thắng trận thứ hai nầy!

Lưu
Hương lại lắc đầu:

- Ngươi
lầm luôn! Trong trận thứ hai nầy chẳng phải Trương Bích Kì đối chiến mà chính
là vợ của lão, là Tôn Bất Lão.

Hồ
Thiết Hoa kêu lên:

- Thế
họ dùng xa luân chiến pháp?

Lưu
Hương đáp:

- Hiên
Viên Dã tuy biết họ thừa cơ thủ xảo nhưng lão tự phụ là thiên hạ đệ nhất cao
thủ, lão nắm cái lẽ tất thắng trong tay, cho nên không nề hà gì, với thân phận
của lão thì nói làm sao, lão giữ làm vậy, không hề cải sửa, dù rằng sau đó là
lão biết là có chỗ không hay cho lão.

Hồ
Thiết Hoa thở dài lẩm bẩm:

- Đúng
vậy! Phàm đã tự xưng là anh hùng thì bất cứ ai cũng phải chịu lỗ.

Lưu
Hương tiếp:

- Tôn
Bất Lão có ngoại hiệu là Lăng Ba Tiên Tử, Tán Hoa Thiên Nữ, về ám khí hay khinh
công, bà ta là tay thượng thặng, trong trận nầy Hiên Viên Dã phải bại, không
còn nghi ngờ gì nữa.

Hồ
Thiết Hoa nhìn xéo Lưu Hương điềm nhiên thốt:

- Thuật
khinh công cao cũng chẳng phải là một cái tài đáng sợ cái tài đó bất quá chỉ
hữu dụng lúc cần chạy trốn thôi.

Đến
lúc đó y cũng không quên buông vài tiếng xấu cho Lưu Hương. Nếu có dịp là y nói
xấu Lưu Hương, dù dịp đó đến cho y trong khi y sắp chết.

Lưu
Hương không để ý đến những gì Hồ Thiết Hoa vừa nói, cứ tiếp:

- Qua
hai trận đó rồi, Hiên Viên Dã như ngọc đèn sắp sạch dầu, mà Trương Bích Kì nhờ
Tôn Bất Lão thay thế, được rảnh rang diều dưỡng tức thần, lấy lại trọn vẹn công
lực. Khi trận thứ ba mở màn lão ta cầm chắc cái thắng.

Hồ
Thiết Hoa cười lạnh:

- Dù
cho Trương Bích Kì thắng cuộc, cái thắng đó không vinh quang chút nào. Theo ta
nghĩ phương pháp của lão ta không do chính lão tưởng ra.

Lưu
Hương hỏi:

- Nghĩa
là sao?

Hồ
Thiết Hoa đáp:

- Kế
hoạch đó nhất định do nữ nhân sắp đặt!

Lưu
Hương mỉm cười:

- Lúc
đó vợ chồng Trương Bích Kì còn là hậu bối trong võ lâm, vô luận họ dùng phương
pháp gì, Hiên Viên Dã cũng không thể nói năng gì. Liền sau cuộc đấu lão ta
nhượng Li Sầu Cung ra đi ngay. Từ đó lão thất tung luôn, đến nay hơn bốn mươi
năm qua rồi, trên giang hồ không một ai biết tin tức của lão.

- Nhưng
cũng từ sau cuộc chiến đó, vợ chồng Trương Bích Kì thưa đi lại trên giang hồ.
Nhất là trong hai mươi năm gần đây, họ tuyệt tích luôn. Hàng hậu bối cơ hồ
không nghe tên biết tiếng họ.

Hồ
Thiết Hoa lạnh lùng:

- Chỉ
sợ họ tự hiểu mình thắng cuộc không vinh quang gì, lòng thẹn nên ẩn mặt luôn!

Cả
hai giao đàm, người này nói xong, người kia tiếp, Kim Linh Chi cứ nghe không hề
chen lời, bởi cả hai có tài nói năng, câu chuyện lại hấp dẫn nàng nghe mê đến
xuất thần. Khi họ dứt câu chuyện nàng mới bừng tỉnh, trở về thực tế, cao giọng
nói:

- Ta
đến đây không phải để nghe các ngươi thuật sử, ta hỏi các ngươi, điều kiện do
ta đưa ra đó có đáp ứng không?

Lưu
Hương cười khổ:

- Tại
hạ thuật điều cố sự là muốn cho cô nương biết, đối với Ngọc Bàn Đào, vợ chồng
Trương Bích Kì trân quý thế nào. Mà tại hạ và họ bình sanh chưa hề quen biết
nhau, vậy làm sao lấy đào được?

Kim
Linh Chi thốt:

- Ta
biết ngươi không muốn đến đó. Ta biết ngươi khó vào, song ngươi phải đi lấy cho
được đào. Ngươi là Đạo Soái thì trong thiên hạ có vật chi Đạo Soái Lưu Hương
không trộm được đâu. Phải vậy không?

Lưu
Hương phân trần:

- Vợ
chồng Trương Bích Kì ở tại Cực Lạc Cung bốn mươi năm rồi, võ công họ cao như
thế nào, hẳn cô nương cũng thừa hiểu. Trong bốn mươi năm nay, trên giang hồ
không ít người muốn đến đó lấy đào. Bao nhiêu người đó không một người sống sót
trở về cả.

Chàng
thở dài tiếp:

- Hà
huống tại vùng cực Tây Tinh Tú Hải, đường xa vạn dặm, làm sao trong thời gian
nửa tháng tại hạ vừa khứ vừa hồi! Có phải cô nương buộc khó người ta chăng?

Kim
Linh Chi cao giọng:

- Phải
đó! Ta buộc khó ngươi! Nếu ngươi không đáp ứng ta giết hắn ngay!

Hồ
Thiết Hoa nhắm mắt lại, miệng nhếch nụ cười khổ thốt:

- Xem
ra ngươi nên đi gấp mua cho ta một cỗ quan tài đi! Mua quan tài thì dễ hơn là
trộm đào nhiều.

Kim
Linh Chi cười lạnh:

- Quan
tài cũng chẳng cần mua làm gì! Giết ngươi rồi ta quăng xác xuống sông làm mồi.

Nàng
chưa buông dứt câu, một tiếng bình vang lên rất lớn, thuyền thủng một lỗ to,
nước sông chảy vào ào ào. Thuyền tròng trành ngay. Vì bất ý, Kim Linh Chi trượt
chân rồi cổ tay tê dại, chẳng biết vật gì đánh trúng.

Tay
tê không còn kềm vững thanh kiếm nữa, thanh kiếm đột nhiên chuyền sang tay Lưu
Hương. Theo nước tràn vào có một người. Người đó là Khoái Võng Trương Tam.

Trương
Tam bật cười lớn:

- Cô
nương ở tại đây hơn nửa ngày rồi, hẳn là ngọc thể đẫm mùi hôi thúi ghê lắm! Vậy
hãy tắm cho sạch sẽ đi!

Hắn
đưa tay ôm đùi Kim Linh Chi. Gương mặt Kim Linh Chi biến trắng nhợt. Nàng làm
sao dám nhảy ra bên ngoài mũi thuyền vì con thuyền đắm dần dần.

Nàng
hét to:

- Ngươi
dám chạm đến mình ta. Ngươi dám!

Trương
Tam thấy rõ nàng không quen thủy tánh cho nên nàng rối hẳn lên, hắn cười đáp:

- Trên
cạn cô nương lợi hại quá. Nhưng xuống sông rồi cô nương mới biết nể tại hạ!

Kim
Linh Chi rú lên một tiếng hãi hùng, cảm thấy ai nắm cứng cánh chỏ rồi thân hình
bay bổng lên không, dĩ nhiên theo chiều chênh chếch, vút khỏi mui thuyền rồi
khỏi thuyền.

Lưu
Hương cười thốt:

- Lần
sau hãy nhớ là muốn là lấy tánh mạng người thì đừng bao giờ lắng nghe cố sự.

Thuyền
từ từ chìm, mỗi phút một sâu thêm. Trương Tam lội vào bờ, vẻ buồn rười rượi
nặng đong nơi gương mặt. Hắn không ngừng thở dài, chừng như hắn sắp sửa khóc.
Trong tâm Hồ Thiết Hoa thật sự cảm kích hắn vô cùng song ngoài miệng y cố
khích:

- Cũ
chưa mất hẳn, mới chưa tạo được, kể ra cũng là một sự bi ai! Ngươi nghĩ phải
vậy không? Trên cạn có nhà, trên sông có thuyền, chìm là lâm cảnh màn sương
chiếu nước, đúng cái danh tử bềnh bồng, phiêu bạt.

Rồi
y buông luôn:

- Suy
xét kỹ thà không có còn hơn! Có thứ thuyền hư hỏng đó dù mất đi mươi cái cũng
không đáng tiếc!

Trương
Tam nhảy dựng lên:

- Vậy
mà ta có được một chiếc! Chứ ngươi thì suốt đời không tạo nổi một mái nhà! Thử
hỏi thứ thuyền vô giá trị đối với ngươi có mấy chiếc? Hãy cho ta một chiếc đi!

Hồ
Thiết Hoa điềm nhiên:

- Đền
cho ngươi một chiếc là hợp lí. Người đền cho ngươi đáng lí cũng phải có mặt tại
đây. Rất tiếc…

Lưu
Hương cười tiếp nối:

- Tiếc
làm sao?

Hồ
Thiết Hoa trừng mắt hừ một tiếng:

- Vì
hoa hoa công tử đã phóng thích rồi.

Lưu
Hương cười hì hì:

- Ta
thả nàng ngươi không phục. Ta giữ nàng lại ngươi sẽ làm gì? Chẳng lẽ ngươi há
miệng cắn nàng đứt một vài miếng thịt?

Trương
Tam phụ họa:

- Đúng
vậy! Giữ nàng lại để làm gì chứ? Thả nàng là phải! Nàng ở lại, nàng sẽ khóc, mà
Tiểu Hồ thì hay xúc động lâm trường. Tiểu Hồ mềm lòng rồi rất có thể vuốt ve,
sờ mó vào đùi nàng rồi lại bị chong kiếm nơi yết hầu một lần nữa, rồi… - Hắn
thở dài thườn thượt đoạn lắc đầu tiếp:

- Nếu
ta muốn giải cứu Tiểu Hồ một lượt nữa thì làm sao tìm một con thuyền thứ hai mà
đục thủng lườn?

Hồ
Thiết Hoa bật cười ha hả:

- Tốt!
Tốt! Tốt! Hai người một tung một hứng định chọc tức cho ta chết! Cho các ngươi
biết, ta không thèm phát điên đâu! Ta lầm một, chắc gì phải lầm hai!

Trương
Tam ạ lên hai tiếng:

- Thế
ra, Tiểu Hồ bình sanh mới bị nữ nhân lừa lần thứ nhất đây à?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3