Lưu Hương Đạo Soái - Chương 01 phần 1

Chương 1 - LỬA DẬY SÔNG DÀI

Trong
võ lâm, có bảy phái kiếm lớn, trong bảy đại kiếm phái đó, duy Hoa Sơn phái có
nữ chưởng môn nhân, sự kiện nầy bắt đầu từ Nam Dương. Từ Thục Chân tiếp nhận
quyền chưởng môn, nhưng cũng bắt đầu từ lúc Hoa Sơn phái suy vi dần dần.


vậy, sơn môn vẫn theo con đường chánh nghĩa, không hề hành động bại hoại.

Những
nữ chưởng môn nhân các đời sau đều cẩn thận giữ gìn di huấn của Từ Thục Chân,
hết sức thận trọng trong việc tuyển chọn môn đồ, thà thu nhận ít là có được
những môn nhân sáng giá hơn là thu nhận bừa bãi bất chấp kẻ thiếu tư cách.

Vào
thời kì phồn thịnh nhất, Hoa Sơn phái có số môn nhân lên hơn bảy trăm, nhưng
đến đời Ẩm Vũ đại sư chọn môn đồ cực kì khe khắt. Phàm ai thuộc giới võ lâm
cũng đều biết như vậy.

Khô
Mai đại sư là đệ tử chân truyền y bát của Ẩm Vũ đại sư.

Theo
truyền thuyết trên giang hồ, thì năm mười ba tuổi, vì muốn nhập môn Hoa Sơn
phái, Khô Mai đại sư không ngại hứng tuyết dầm sương luôn bốn ngày đêm quỳ tại
Hoa Sơn.

Khi
Ẩm Vũ đại sư đáp ứng sự thỉnh cầu, thì Khô Mai đại sư vùi trọn thân mình trong
tuyết, nếu để chậm trễ một thời gian ngắn nữa thì chỉ sợ không còn cách nào làm
cho bà sống lại được.

Bảy
năm sau, Ẩm Vũ đại sư có việc phải li sơn xuất hành vùng Nam Hải, Khô Mai ở lại
bảo thủ căn cứ.

Bọn
Thái Ân Tứ Kiếm vì báo thù một chưởng ngày xưa, tập họp lực lượng kéo đến Hoa
Sơn, toan phóng hỏa đốt tiêu Huyền Ngọc Quán, càn quét sơn môn.

Khô
Mai đại sư nỗ lực chống cự, thọ thương ba mươi chín chỗ trên người, dù vậy bà
không hề bỏ cuộc, cứ tiếp tục ác đấu, cuối cùng hạ sát Tứ Kiếm Thái Ân.

Sau
chiến dịch đó, bà được giang hồ tặng cái hiệu là Thiết Tiên Cô.

Rồi,
năm năm lại trôi qua.

Lãnh
Diện La Sát, vùng Thanh Hải, gởi chiến thơ sang, muốn giao thủ với Ẩm Vũ đại sư
trên đỉnh Thái Sơn. Giả như sau cuộc so tài đó, Ẩm Vũ đại sư bại, thì Hoa Sơn
phái phải lệ thuộc La Sát bang.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Cuộc
thách thức đó đánh mạnh vào danh dự phái Hoa Sơn, tạo ảnh hưởng dây chuyền đến
sự tồn vong của sơn môn. Không may, vào lúc đó, Ẩm Vũ đại sư lại lâm vào tình
trạng tẩu hỏa nhập ma, mà Hoa Sơn phái, bằng mọi giá phải chấp nhận cuộc đấu
tại đỉnh Thái Sơn.

Khô
Mai đại sư phó ước thay cho sư phụ. Bà tự biết mình không phải là đối thủ của
Lãnh Diện La Sát, nên lúc hạ sơn phó ước, mang theo ý định chết vì danh dự sơn
môn, quyết cùng đối phương đồng quy vu tận.


nhiên, Lãnh Diện La Sát không hề lưu ý đến bà, để mặc bà chọn cách đấu.

Khô
Mai đại sư nấu sôi một chảo dầu, ung dung nhúng tay vào đó, thần sắc an tường
miệng cười tươi.

Lãnh
Diện La Sát dù có tài lệch đất nghiêng trời, cũng không dám thực hiện điều đó.

Hoa
Sơn phái lại thắng một keo nữa, danh dự vẫn được bảo trì. Và từ đó, Lãnh Diện
La Sát tuyệt tích giang hồ, không còn ai trông thấy bóng hình bà trên mười ba
tỉnh Trung Nguyên nữa.

Bàn
tay tả của Khô Mai đại sư chỉ trơ lại mấy đốt xương. Và cũng nhân thành tích
đó, mới có cái hiệu Khô Mai.

Thanh
danh của Thiết Tiên Cô Khô Mai đại sư vang dội khắp sông hồ sau hai chiến dịch
đó, bà tiếp nhận quyền chưởng môn Hoa Sơn phái lúc hai mươi chín tuổi.

Đến
nay, đã được ba mươi năm dài. Suốt ba mươi năm bà đảm nhận quyền chưởng môn,
các đệ tử của bà không hề thấy bà cười, dù chỉ là một lần.

Đại
khái, con người của Khô Mai đại sư như thế đó.

Nếu
có ai nói rằng bà đã nuôi tóc dài, hoàn tục, thì hẳn trên giang hồ không người
nào tin được! Nhưng, Đạo Soái Lưu Hương thì phải tin, bởi đó là sự thực, một sự
thực khó tin, song vẫn là sự thực, bắt buộc chàng phải tin.

*
*

Hoàng
hôn! Tịch dương trải rộng trên con sông dài, sông xuôi về đông, mang theo bóng
tịch dương trên đầu sóng để trả lại mặt nhật ngày mai, dệt lại chuỗi ngày liên
tục. Trên sông, nơi một khúc quanh, có năm sáu chiếc thuyền neo lại, trên
thuyền có khói bốc lên, quyện theo chiều gió. Thuyền neo sát, nhô bóng như nhà,
khói bốc biểu hiện bữa ăn chiều đang được chuẩn bị, hình ảnh đó nói lên một
thôn xóm êm đền nơi hoang vắng.

Một
thôn xóm phiêu linh, như khách giang hồ phiêu linh. Trong số đó, có một con
thuyền nổi bật hơn hết, chẳng những bởi cái vẻ tân kì của nó, mà còn vì con
người trên thuyền có cái vẻ hấp dẫn sự chú ý. Cửa hông thuyền có mành mành trúc
che khuất, mành mành cuốn lên nửa vời.

Dưới
ánh tà dương, hiện ra một lão phụ, tóc trắng xóa, lão phụ ngồi trên một chiếc
ghế bằng gỗ tử đàn. Tay hữu cầm một chiếc long đầu trượng, trượng chống xuống
sàn thuyền, tay tả giấu trong tay áo, lão phụ có gương mặt gầy, còn da bọc
xương, nhiều vết sẹo hằn trên gương mặt đó, một bên tai khuyết nửa vành, và đôi
mắt chỉ còn một, mắt còn lại khép hờ, chốc chốc mở ra tinh quang bắn như sao.
Vô luận là ai bắt gặp ánh mắt đó cũng phải rợn mình. Gương mặt của bà lạnh như
giá băng, không ai tưởng con người đó có một điểm nhỏ cảm tình. Bà ngồi bất
động như pho tượng, một pho tượng đặt tại một chỗ duy nhất trải qua muôn đời.

Vóc
người nhỏ thó, bà có cái oai phong nghiêm lạnh đáng khiếp. Ai muốn đối thoại
với bà, dù thích cái giọng oang oang của bà cũng phải hạ thấp âm thanh vừa đủ
nghe thôi. Bà có vẻ hấp dẫn như vậy, hai thiếu nữ đứng hầu sau còn hấp dẫn hơn.


nhiên cả hai đều đẹp, đẹp tuyệt vời, đẹp trên ý nghĩa của danh từ.

Một,
có vẻ nhu hòa như bậc khuê các trâm anh, đầu cúi thấp dường như thèn thẹn với
đời. Một, dù là nữ lưu song biểu hiện ý chí kiêu hùng như nam tử. Ai nhìn nàng
một, nàng trừng mắt nhìn lại hai, ba, không hề thẹn, ngán.

Thuyền
tân kì, lão phụ xấu xí, thiếu nữ diễm kiều, những vẻ đặc biệt đó không lọt
ngoài ánh mắt của Đạo Soái Lưu Hương ở khoảng cách xa xa...

Chàng
còn muốn đến gần hơn để quan sát kỹ.

Nhưng
Hồ Thiết Hoa ngăn chặn rồi hỏi:

- Ngươi
từng trông thấy Khô Mai đại sư chứ?

Lưu
Hương đáp:

- Bốn
năm trước có gặp một lần. Lần đó ta theo bọn Dung Nhi du ngoạn Hoa Sơn. Ta thấy
bà trong khoảng cách xa xa.

Hồ
Thiết Hoa hỏi:

- Ngươi
còn nhớ hình dạng bà?

Lưu
Hương thở dài:

- Ngươi
có tả cho ta biết rồi mà! Vô luận là ai, thấy bà một lần rồi là vĩnh viễn nhớ
mãi, không làm sao quên được!

Hồ
Thiết Hoa bảo:

- Ngươi
nhìn kỹ xem, lão phụ ngồi trong thuyền có phải là bà chăng?

Lưu
Hương đưa tay xoa chót mũi, nhếch nụ cười khổ:

- Ta
không tin cả đôi mắt của mình!

Hồ
Thiết Hoa cười nhẹ:

- Mũi
ngươi có tật chẳng lẽ đôi mắt cũng có tật luôn? Nếu vậy thì thật lạ lùng!

Mũi
của Lưu Hương không thính, chừng như không thông hơi, Hồ Thiết Hoa rất thính,
bởi chàng ít nhất cũng kém cỏi hơn hắn ở một điểm nào đó.

Lưu
Hương trầm ngâm một chúc tiếp:

- Ta
nghĩ vị tất bà phải hoàn tục! Nhưng sự thật là vậy, bất quá bà muốn che mắt thế
nhân!

Hồ
Thiết Hoa cau mày:

- Tại
sao bà cần che mắt thế nhân?

Lưu
Hương đáp:

- Bỗng
nhiên bà lại hạ sơn, hẳn là phải có một sự kiện trọng đại!

Hồ
Thiết Hoa lắc đầu:

- Tại
địa phương quỷ quái này làm gì có đại sự phát sanh? Hà huống cái tính khí của
bà, nhà ngươi cũng biết chứ! Bà thì còn sợ ai nữa? Bà không giống ngươi, thích
làm cái việc cải trang, sửa dung mạo, bởi bà cho rằng như vậy là hèn.

Hắn
mắng khéo Lưu Hương, cứ mỗi lần có dịp hạ Lưu Hương là hắn không từ bỏ và làm
được cái việc đó là hắn khoái vô cùng.

Lưu
Hương không nói gì, chàng chăm chú nhìn thiếu nữ kiêu hùng, bỗng bật cười khan,
thốt:

- Không
ngờ Cao Á Nam lại có thần thái đó! Chẳng những nàng không già mà lại trẻ người
ra, đủ biết con người không mang nặng tâm sự gì thì thời gian khó mà lưu giấu
vết tàn phá!

Hồ
Thiết Hoa ngẩng cao mặt lạnh lùng đáp:

- Theo
ta thấy thì nàng giờ đây già háp như một lão phụ không chừng! Đúng là con mắt
ngươi cũng có tật như chiếc mũi!

Lưu
Hương cười hì hì:

- Mũi
có tật thì mắt bình thường, mắt có tật thì mũi bình thường, bây giờ thì mũi của
ta hết tật rồi đó cho nên ta ngửi có mùi chua chua!

Hồ
Thiết Hoa chưa kịp trả miếng, từ xa xa một con thuyền nhẹ lướt tới như bay.
Trên thuyền đó có bốn người, hai người chèo, hai người đứng tại mũi, tuy có hai
tay chèo song họ đẩy con thuyền tiến tới quá nhanh, trong thoáng mắt thuyền đến
vịnh, khoảng cách còn xa song một đại hán vận y phục đen nhún chân phi thân
sang thuyền Khô Mai đại sư.

Hắn
có mang vẻ đặc biệt cho hạng người chuyên sinh hoạt trên mặt nước, nhìn thoáng
qua hắn, Lưu Hương biết ngay hắn là tay có căn bản vững chắc về thủy tánh.

Chân
vừa chấm mũi thuyền đại sư, hắn vừa trầm giọng thốt:

- Lão
thái thái ở trong thuyền phải không? Hẳn là có tiếp được thiếp mời nên mới cất
công đến đây? Bọn tiểu nhân vâng lệnh nghinh...

Tiếng
“tiếp” chưa buông, hắn bước tới định bước vào khoang thuyền.

Nhưng
hắn không còn có dịp tiếp cái tiếng đó, cũng như không bước tới một bước nào
hơn.

Không
thấy bàn tay Khô Mai đại sư nhích động nhưng đầu trượng nhấc lên điểm tới. Đại
hán đó bị bắn vút lên không, bay xa hơn mười trượng. Một tiếng bõm vang, ngàn
tia nước bắn như pháo hoa, đại hán chìm mất luôn.

Ba
người còn lại trên thuyền nhẹ biến sắc, kẻ cầm chèo lập tức đẩy mái chèo, kẻ
đứng tại mũi thuyền lập tức cao giọng hỏi:

- Anh
em tại hạ đến đây nghinh tiếp các vị, chẳng lẽ lại nghinh tiếp lầm?

Câu
nói vừa buông dứt, một vệt sáng chớp lên, hắn nghe lạnh một bên tai, bất giác
đưa tay rờ, mặt liền biến sắc. Vành tai mất theo ánh chớp của thanh kiếm.

Nhưng
nào ai thấy ai vung kiếm? Chỉ thấy thanh đoản kiếm của thiếu nữ bên cạnh đại sư
dường như chui vào vỏ đeo lủng lẳng bên hông, thanh kiếm còn run run. Nơi khóe miệng
nàng ẩn ước có nụ cười.

*
*

Khô
Mai đại sư vẫn ngồi bất động nơi chiếc ghế tử đàn. Bên cạnh bà, thiếu nữ vận áo
tía đang đọc cho bà nghe một đoạn kinh Huỳnh Đình, giọng thấp. Cả bà lẫn thiếu
nữ dường như không hay biết việc xảy ra, bà chăm chú nghe, thiếu nữ cúi đầu
đọc. Trong khoang thuyền khói trầm nghi ngút bốc từ chiếc lư hương lên, kết
vòng tròn, vừa lên vừa nở rộng, tản mát ra...

Khung
cảnh một phật đường thường, chỉ thiếu hương án, tượng thờ.

Làm
gì có việc bạo động xảy ra? Việc vừa qua chỉ là ảo ảnh hay sao?

Con
thuyền nhẹ đã chuyển hướng biến dạng trên trường giang. Đến đã nhanh, đi càng
nhanh hơn! Hồ Thiết Hoa lắc đầu:

- Con
người cao niên kỉ lắm rồi, mà tánh nóng vẫn còn! Lại nóng hơn thuở thiếu thời!

Lưu
Hương cười nhẹ:

- Tự
nhiên rồi! Gừng càng già càng cay!

Hồ
Thiết Hoa tiếp:

- Nhưng
neo thuyền tại đây là Khô Mai đại sư có hội với bọn áo đen! Điều này thì không
thể chối cãi!

Lưu
Hương buông gọn:

- Ừ!

Hồ
Thiết Hoa hỏi:

- Người
ta y ước đến nghinh đón, tại sao bà đuổi người ta đi?

Lưu
Hương mỉm cười:

- Chỉ
vì gã đó không tròn lễ độ, dù công lực cao thâm, Khô Mai đại sư vẫn là con
người, vẫn còn tự ái, thì tự nhiên bà không chấp nhận sự vô lễ của kẻ khác đối
với bà.

Hồ
Thiết Hoa lại lắc đầu:

- Cái
tánh khí của bà trên giang hồ còn ai không biết? Gã kia tự chuốc khổ, thì cững
đáng đời cho kẻ kém kiến thức!

Lưu
Hương tiếp:

- Có
gì đâu! Chẳng qua chúng không biết đối tượng là Khô Mai đại sư!

Hồ
Thiết Hoa cau mày:

- Nếu
chúng không nhận ra khách thì chúng đến đây để làm gì? Nếu họ được phái đi đón
thì họ phải biết khách là ai chứ!

Lưu
Hương cười đáp:

- Ta
đâu có phải là thần tiên, mà cũng không ở trong bụng của người ta, thì làm gì
biết được những điều ngươi muốn biết về họ? Ngươi muốn biết, ta cũng muốn biết,
ngươi hỏi ta, ta lại hỏi ai đây?

Hồ
Thiết Hoa xì một tiếng:

- Vậy
chớ người ta đã chẳng cho là Lưu Hương biết tất cả, biết những cái mà nhân loại
đều mù tịt đó sao? Thì ra, ngươi chẳng siêu việt! Ngươi vẫn ngu như một số
người ngu!

Lưu
Hương chừng như không nghe hắn nói gì, lẩm nhẩm theo dòng tư tưởng của chàng:

- Bao
năm không gặp Cao Á Nam! Ngờ đâu ngày nay nàng lại đẹp hơn xưa nữa! Kiếm pháp
lại cao hơn xưa! Ai lấy được nàng làm vợ, kẻ đó thực có phúc khí!

Hồ
Thiết Hoa vênh mặt:

- Ngươi
thấy thích nàng thì ta nhường cho đó!

Lưu
Hương bật cười lớn:

- Thế nàng là vật của ngươi à? Thì ra ngươi...

Chàng chưa nói dứt câu, mà chàng cũng không còn
thì giờ đâu để dứt câu, bởi một sự kiện hấp dẫn trọn tâm tư chàng. Sự kiện đó,
là con thuyền nhẹ đã đi rồi, bây giờ trở lại, rất nhanh. Trên mũi thuyền một
đại hán vận áo mỏng, đứng sững như cột buồm. Thuyền nhảy sóng lắc lư, hắn không
hề chao mình một chút nào.

Hồ Thiết Hoa tặc lưỡi:

- A!
Chúng đi tìm viện binh! Xem ra gã này có võ công khá lắm!

Thuyền
lướt nhanh, gió thổi ngược bốc tà áo của thiếu niên bay phất phới, trông hắn có
vẻ phiêu nhiên thoát tục, nhã khuất vô cùng. Gia dĩ, hắn lại có dung mạo anh
tuấn, miệng luôn điểm nụ cười tươi, thuyền còn cách xa xa, hắn vòng tay hỏi:

- Phía
trước đó, có phải là thuyền của Lam thái phu nhân chăng?

Âm
thanh của hắn không cao lắm nhưng vẫn vang đến tai Lưu Hương.

Khô
Mai đại sư bất động như thường, nhưng khẽ ra hiệu cho Cao Á Nam. Cao Á Nam từ
từ bước ra mũi thuyền, quan sát thiếu niên từ đầu đến chân, đoạn lạnh lùng hỏi:

- Ngươi
là ai? Đến đây làm gì?

Thiếu
niên cười vuốt đáp:

- Đệ
từ là Đinh Phong, vâng lệnh đến đây nghinh giá! Vừa rồi thuộc hạ vô lễ xúc phạm
thần oai, cầu xin Lam thái phu nhân và hai vị cô nương thứ tội!

Giọng
nói uyển chuyển, nụ cười hóa dịu, thiếu niên quả có cái thuật xoa dịu lòng
người. Cao Á Nam từ hòa trở lại, Đinh Phong lại thốt tiếp mấy câu.

Họ
nói với nhau rất nhỏ, Lưu Hương không còn nghe được nữa, rồi chàng thấy Đinh
Phong nhảy sang thuyền lớn cung kính làm lễ trước mặt Khô Mai đại sư. Khô Mai
đại sư gật đầu trước câu vấn an của hắn. Rồi thuyền lớn kéo neo, trương buồm,
xuyên màn đêm lướt đi.

Hồ
Thiết Hoa nhóng mũi hít hít, lẩm nhẩm:

- Tại
sao Khô Mai đại sư lại biến thành Lam thái phu nhân? Thật là kì quái!

Lưu
Hương trầm ngâm một lúc, thốt:

- Cứ
cái tình hình này thì bọn áo đen có ước hội với người mang tên Lam thái phu
nhân. Chẳng rõ tại sao, Khô Mai đại sư lại mạo nhận là Lam thái phu nhân mà đến
nơi ước hội?

Hồ
Thiết Hoa cau mày:

- Tại
sao Khô Mai đại sư mạo nhận tên người khác! Cái tên hiệu của bà không đủ dùng
sao?

Lưu
Hương tiếp:

- Có
thể vì tên hiệu của bà quá lớn cho nên bà mạo nhận một người có thinh danh vừa
phải. Tuy nhiên, điều đáng nói là với tánh khí của bà, mạo nhận danh hiệu người
khác đến nơi ước hẹn là một sự kiện lạ lùng. Hẳn là có một nguyên nhân cực kì
quan trọng!

Hồ
Thiết Hoa lắc đầu:

- Ta
không tưởng tượng nổi cái sự kiện lạ lùng quan trọng đó!

Lưu
Hương chớp mắt, bỗng bật cười khan, thốt:

- Có
thể vì cái việc kén chồng cho Cao Á Nam mà bà phải dàn cảnh đó! Vị công tử họ
Đinh đó, phong lưu anh tuấn quá mà! Võ công của y lại cao siêu, y thật xứng đôi
vừa lứa với cô nương nhà ta lắm!

Hồ
Thiết Hoa vênh mặt buông giọng lạnh:

- Hoạt
kê! Hoạt kê! Con mẹ nó! Ngươi thì lúc nào cũng đùa vô duyên được!

*
*

Theo
phương thức thông thường của một sinh hoạt trên mặt nước, thì khi hoàng hôn
xuống, mọi hoạt động đều dừng, thuyền neo, người nghỉ, rồi rượu thịt bày ra,
hứng gió sông mà đánh chén. Về đêm không ai buông lưới cả. Bởi cá tôm ngủ mà
người cũng muốn nghỉ để bù trừ một ngày dài xuôi ngược với ba đào! Nhưng vốn
không là ngư phủ, Lưu Hương có một phương thức của riêng chàng. Và cái phương
thức đó không lấy gì làm đặc biệt cho lắm. Trong khi chàng thuê thuyền, thì Hồ
Thiết Hoa dạo phố mua rượu, dự trữ rất nhiều rượu.

Hồ
Thiết Hoa rất nghèo, rất thiếu thốn, song những thiếu thốn về vật chất hay tinh
thần y bất cần, chẳng hạn không y phục tươm tất, không tiền dằn túi, không nhà
cửa, vợ con, y dửng dưng như không. Có điều không thể thiếu hai món mà y xem
như sanh mạng. Hai món đó là bằng hữu và rượu.

Đêm
xuống dần. Bóng tối dần dần. Trong bóng tối đó, mặt sông dài mờ mịt, lớp mờ mịt
đó là sương rơi hay khói từ các con thuyền bốc lên đọng lơ lửng?

Thuyền
của Khô Mai đại sư đã đi xa rồi, trong lớp mịt mờ đó, con thuyền gom lại chỉ
còn là một điểm sáng của ngọn đèn, điểm sáng chiếu mờ mờ cánh buồm trải rộng.

Thời
khắc trôi qua...

Chợt
chàng lẩm nhẩm:

- Kì
quá! Bình thời, hắn ba hoa chích chòe suốt ngày, không ai chịu nổi, nhưng bây
giờ tại sao hắn nín lặng như bình nhét nút? Hắn có tâm sự chi chăng?

Hồ
Thiết Hoa muốn làm ra vẻ không nghe lắm, y thử giả một lúc, cuối cùng rồi cũng
không dằn lòng được, cao giọng đáp:

- Ta
khoan khoái nhất trần đời đây, ai bảo là ta có tâm sự chứ?

Lưu
Hương mỉm cười:

- Không
có tâm sự sao lại trầm tư? Ít nhất, chốc chốc cũng phải nói năng tiếng chớ...

Hồ
Thiết Hoa xì nhẹ:

- Con
người chỉ có một cái miệng, mà miệng thì bận uống rượu thì còn nói năng gì
được?

Hồ
Thiết Hoa lại cầm chén uống cạn rồi lẩm nhẩm:

- Kì
quá! Bình thời, ngươi thấy rượu là uống, ngươi ham rượu còn hơn trẻ nít ham
kẹo, nhưng tại sao hôm nay lại không buồn nhìn đến rượu? Chẳng lẽ bỗng dưng
ngươi lại sanh thêm một cái tật lạ nữa?

Lưu
Hương điểm một nụ cười:

- Miệng
ta bận nói năng, đâu có rổi rảnh mà uống rượu?

Hồ
Thiết Hoa vụt đặt bầu rượu xuống, quay đầu lại trừng mắt nhìn chàng:

- Ngươi
muốn nói gì? Sao không nói ngay đi?

Lưu
Hương thốt:

- Có
một hôm, ngươi mang hai vò rượu đi tìm Khoái Võng Trương Tam, con người đó có
tài nướng cá, vừa thơm vừa mềm, ăn cái thứ cá nướng đó mà uống rượu thì tuyệt!
Phải vậy không?

Hồ
Thiết Hoa gật đầu:

- Đúng
vậy!

Lưu
Hương tiếp:

- Ngươi
và y ngồi tại mũi thuyền nướng cá đánh chén, bỗng có một con thuyền khác lướt
nhanh bên cạnh. Trên thuyền có ba người, một người là chỗ quen thuộc của ngươi.
Phải không?

Hồ
Thiết Hoa gật đầu:

- Đúng!

Lưu
Hương tiếp:

- Cái
con người quen thuộc đó, ngươi nhận ra là Cao Á Nam. Lâu lắm rồi ngươi không
gặp nàng, ngươi muốn vẫy tay gọi nàng. Nhưng nàng làm ngơ, ngươi lại muốn nhảy
sang thuyền nàng, khổ cái là ngươi không dám! Chỉ vì Khô Mai đại sư có mặt trên
thuyền đó. Trời ngươi không sợ, đất ngươi không ngán, nhưng ngàn vạn lần ngươi
không dám trêu vào Khô Mai đại sư. Phải không?

Hồ
Thiết Hoa không buồn buông cái tiếng đúng nữa, chỉ hốc mồm đón lấy trọn chén
rượu nốc ực.

Lưu
Hương tiếp:

- Khô
Mai đại sư vắng bóng trên giang hồ hơn hai mươi năm qua, mãi đến hôm nay mới hạ
sơn, mà lại cải trang, đổi dạng, do đó ngươi hoảng hồn, hấp tấp đi tìm ta...
Phải vậy không?

Hồ
Thiết Hoa vụt nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn Lưu Hương, kêu lớn:

- Thì
ta đã nói với ngươi như vậy đó, chẳng phải sao?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3