Có cần lấy chồng không? - Chương 17 - Phần 1

CHƯƠNG 17

CÁCH LY

Còn Đỗ
Lôi Ty, người bị hại của chúng ta lại ngô nghê chạy khắp nơi với kẻ tội phạm,
hoàn toàn không biết mình đã tiến vào cạm bẫy mà sếp tổng đại nhân đã thiết kế
sẵn, đến khi sực tỉnh ra thì chuyến du lịch bảy ngày cách ly tại khách sạn miễn
phí đã mở rộng vòng tay chào đón cô.

Lừa
cô đi đón, lại lừa cô đến khách sạn, cuối cùng còn lừa gạt cô từ một cô gái khỏe
mạnh trở thành một kẻ bị cách ly với mọi người! Sếp tổng lần này đã lên sẵn âm
mưu, hành động có mục đích, lừa đảo cô rơi vào bẫy của anh.

Đỗ
Lôi Ty thực sự phẫn nộ!

“Sao
anh có thể thế được?” Đỗ Lôi Ty phản đối mạnh mẽ, “Biết rõ mình phải cách ly mà
còn gọi em ra làm bao cát, anh làm thế thật quá đáng!”

Không
ngờ sếp tổng phản bác: “Quá đáng chỗ nào?”

Còn mặt
dày hỏi à? Căn bản là chỗ nào cũng quá đáng.

Đỗ
Lôi Ty tức tối: “Anh là sếp lớn thì không cần lo nghĩ, nhưng em chỉ là một nhân
viên quèn! Ở đây bảy ngày có nghĩa là mất đi bảy ngày tiền lương, bảy ngày tiền
lương anh có biết là bao nhiêu không?”

Liêm
Tuấn nhướn mày: “Bao nhiêu?”

Đỗ
Lôi Ty vốn định nói là ba trăm tệ, nhưng để sự việc trông có vẻ nghiêm trọng
hơn, cô lại bồi thêm hai trăm nữa: “Năm trăm!” Đỗ Lôi Ty giơ năm ngón tay ra.

“Anh
trả gấp đôi cho em!”

Anh
nói gì? Đỗ Lôi Ty ngu ngơ: “Anh… anh trả cho em?”

“Đúng
thế, bảy ngày này em tổn hại bao nhiêu, anh sẽ đền gấp đôi, thế nào?”

Đỗ
Lôi Ty im lặng, không ngờ sếp tổng hào phóng như vậy, biết sớm đã nói nhiều hơn
rồi… = =

“Sao,
không cần à?”

“Cần!”
Đỗ Lôi Ty vội đáp.

Vốn
dĩ làm bảy ngày chỉ có thể kiếm ba trăm tệ, bây giờ ở khách sạn ăn uống miễn
phí và cầm một ngàn tệ, trừ đi hai mươi tệ ngồi xe bò và năm mươi tệ đi taxi
lúc nãy, còn có thể lời được chín trăm ba mươi tệ. Cứ nghĩ đến chuyện tự dưng
có chín trăm ba mươi tệ tiền mặt bay vào túi mình, cơn giận trong lòng cô đã
tiêu mất một nửa, không kìm được lại hí ha hí hửng.

“Nhưng
anh có một yêu cầu.” Liêm Tuấn bỗng chuyển đề tài.

Đỗ
Lôi Ty đang sung sướng, nghe anh nói thế thì hơi ngẩn ra: “Yêu cầu gì ạ?”

“Nếu
tiền lương bảy ngày này của em do anh trả, thì anh sẽ là sếp của em, bảy ngày
này em phải nghe lời anh.”

Khỉ
thật! Quả nhiên là nhà tư bản, không bao giờ để mình chịu thiệt! Đỗ Lôi Ty nghiến
răng, thầm chỉ trích bọn tư bản ác độc trăm ngàn lần trong bụng.

“Sao?
Em không chịu à?”

“Ai
nói em không chịu?” Đỗ Lôi Ty nghiến răng, “Em yêu cầu tăng thêm năm trăm nữa!”
Dù sao cũng phải tách nhau ra để cách ly, làm được gì cô chứ? Nhiều nhất là gọi
điện trò chuyện phiếm với nhau mà thôi!

“Được.”
Liêm Tuấn nhận lời ngay, “Vậy từ bây giờ anh là sếp của em rồi?”

“Vâng…”
Sao cảm thấy hơi thiếu tự nhiên?

“Không
hối hận?”

“Không…
không hối hận…” Sao lại cảm thấy hơi lúng túng?

Đôi mắt
đen sâu thoáng một nụ cười ý nhị rồi biến mất, Liêm Tuấn chậm rãi nói: “Được, vậy
đi thôi.”

Ra khỏi
thang máy thì đã có nhân viên bệnh viện đứng đợi trước cửa phòng. Mới nhìn đã
biết không phải là bác sĩ thực tập phái đến tùy tiện.

Quả
nhiên, đợi hai người họ tiến đến, một bác sĩ trung niên mặc blouse trắng đứng đầu
đã cung kính chào Liêm Tuấn: “Tổng giám đốc Liêm, do tình huống đặc biệt nên bất
đắc dĩ phải làm chậm trễ hành trình của ngài, thật sự xin lỗi.”

Ối! Lần
đầu thấy cách ly mà còn xin lỗi nữa đấy, Đỗ Lôi Ty đứng cạnh quan sát phản ứng
của sếp tổng.

Liêm
Tuấn gật đầu: “Mấy hôm nay có gì cần chú ý không?”

“Trước
khi cách ly chúng tôi phải lần lượt kiểm tra thân nhiệt của ngài và phu nhân,
sau đó mỗi sáng và tối, chúng tôi sẽ phái chuyên gia đến đo nhiệt độ cho hai vị,
nếu trong bảy ngày không phát hiện ra thân nhiệt bất thường thì hai vị không bị
cách ly nữa.”

Nghiêm
túc quá nhỉ, Đỗ Lôi Ty thầm nghĩ.

Lúc ấy
đã có bác sĩ cầm nhiệt kế bước đến, Đỗ Lôi Ty vội vàng hợp tác để kiểm tra, sau
đó lại điền một bảng tình trạng sức khỏe cơ bản. Đến khi mọi thứ kết thúc, bác
sĩ cũng đi rồi thì hai người mới vào phòng.

Liêm
Tuấn phớt lờ cô, đưa tay lên bắt đầu cởi nút áo vest.

Bỗng
dưng, Đỗ Lôi Ty cảm thấy hơi kỳ quặc.

“Cái
đó…” Cô yếu ớt lên tiếng.

Cứ ngỡ
sếp tổng chưa nghe, Đỗ Lôi Ty tiến lại, cố ý cao giọng: “Cái đó…”

Lúc ấy
Liêm Tuấn đã cởi áo ngoài, đang tháo cà vạt.

“Em
muốn…”

“Chuyện
gì?” Liêm Tuấn dừng tay, ánh mắt phóng thẳng đến.

Sao cởi
cái cà vạt thôi mà lại thấy áp lực thế này? Đỗ Lôi Ty định thần, cố gắng cười
tươi, “Em… em muốn hỏi cái đó… em… em ngủ ở đâu?”

“Ở
kia.” Liêm Tuấn chỉ vào phòng bên trong.

Đỗ
Lôi Ty đần người, lâu sau mới nói: “Vậy… vậy anh ngủ ở đâu?”

“Ở
kia.” Ngón tay sếp tổng chỉ cùng một hướng.

Lần
này Đỗ Lôi Ty choáng váng, yếu ớt nói: “Bên đó… hình như chỉ có một phòng…” “Gì
nữa?” Liêm Tuấn hỏi.

“…
Bên trong hình như chỉ có một giường…”

“Còn
gì nữa không?”

“…
Em…” Đỗ Lôi Ty cắn răng, hạ quyết tâm, bày tỏ điều mình đang suy nghĩ: “Em
không muốn ngủ trên sàn nhà nữa.”

Khóe
môi sếp tổng nhướn lên một nụ cười, “Ai nói là bắt em ngủ sàn nhà?”

Hả? Đỗ
Lôi Ty càng ngờ nghệch: “Chẳng lẽ… anh muốn?”

Vừa
nói xong, nụ cười của anh vụt tắt: “Em dám bắt anh ngủ sàn nhà?”

“Không
phải không phải!” Đỗ Lôi Ty giật mình lắc đầu, lắc một lúc, cô lại thấy kỳ cục,
“Anh không ngủ sàn nhà, em cũng không ngủ sàn nhà, vậy chúng ta…”

“Chúng
ta ngủ trên giường.”

Ầm…

Đầu
óc Đỗ Lôi Ty bùng nổ.

“Không
được! Em không muốn ngủ chung với anh!” Đỗ Lôi Ty không nghĩ ngợi gì, buột miệng
nói.

“Em
nói gì?” Sắc mặt Liêm Tuấn từ trong xanh chuyển sang mây mù, có thể thấy gió
bão sắp đến nơi rồi.

“Em…
em không muốn… không muốn… không muốn ép anh phải chen lên một chiếc giường với
em…” Đỗ Lôi Ty nói xong, thầm tát cho mình một bạt tai, Đỗ Lôi Ty ơi Đỗ Lôi Ty,
sao mày có thể mất nguyên tắc thế hả?

Sắc mặt
Liêm Tuấn dịu lại: “Anh không quan tâm.” Nói xong lại bổ sung, “Dù sao cũng chẳng
phải lần đầu.” Soạt! Mặt Đỗ Lôi Ty, đỏ lên.

Sếp tổng
rõ ràng là ép cô ngủ chung một giường với anh mà! Khoảnh khắc đó, EQ khép kín bấy
lâu của Đỗ Lôi Ty bỗng sáng suốt, chẳng lẽ sếp tổng muốn… muốn ăn đậu hủ[5] của
cô?

[5] Ăn đậu hủ: Cách nói mới của giới trẻ
Trung Quốc, chỉ việc lợi dụng, sờ mó kẻ khác

Nghĩ
đến đó, Đỗ Lôi Ty cũng khiếp hãi với suy nghĩ đó.

Sếp tổng
đại nhân sao có thể muốn ăn đậu hủ của cô chứ? Chẳng lẽ cũng giống như họ nói rằng,
ăn đậu hủ trắng quen rồi, thỉnh thoảng cũng muốn nếm thử mùi vị đậu hủ thối?

Xùy
xùy! Sao cô lại là đậu hủ thối chứ? Rõ ràng cô là một miếng đậu hủ thơm ngon trắng
nõn mịn màng cơ mà! (Đỗ Đỗ, cậu đánh giá cao bản thân quá -_-|||)

Vấn đề
là, sếp tổng đại nhân ăn đậu hủ cũng không chuyên nghiệp không nhân đạo tí nào!
Rõ ràng người thiệt thòi là cô, nhưng lại bị anh xoay ngược tình thế, làm như
cô bức bách anh không bằng, bảo miếng đậu hủ là cô làm sao chịu được?

***

“Phi
Phi, có người muốn ăn đậu hủ của tớ!” Cơn oán giận trong lòng không xả đi đâu
được, nhân lúc sếp tổng đi tắm, Đỗ Lôi Ty bắt đầu gửi tin nhắn cho Chu Dao Phi.

Một
lúc sau tin nhắn tới: “Đứa nào vớ vẩn thế, đến đậu hủ của cậu mà cũng ăn à?”

Lòng
tự trọng bé nhỏ của Đỗ Lôi Ty bị đả kích: “Người đó ngang ngược, cố chấp, vô sỉ,
mặt người dạ thú, thú đội lốt người, đúng là ác độc đến cực điểm!”

“Thú
đội lốt người thông thường đều khá là đẹp.”

“Hừm…
anh ấy thực sự là khá đẹp trai.”

“Vậy
có tiền không?” “Có rất nhiều tiền…”

Một
lúc sau, Đỗ Lôi Ty chưa nhận được tin nhắn mà đã thấy Chu Dao Phi gọi đến. Cô
nghe máy, bạn cô đã mắng phủ đầu: “Đẹp trai lại có tiền, đàn ông thế mà cậu
không thừa dịp ăn đậu hủ của anh ta thì chẳng lẽ còn đợi người ta ăn đậu hủ của
cậu? Cậu ngốc hả?”

Sóng
âm cao mạnh kia khiến Đỗ Lôi Ty rung động không hoàn hồn nổi, một lúc sau, cô bỗng
sực tỉnh – Đúng rồi! Tại sao cô không ăn đậu hủ của sếp tổng chứ?

***

Phải
ăn đậu hủ của sếp tổng, suy nghĩ này nghe rất phấn kích, rất dữ dội, nhưng cũng
rất khó khăn.

Đỗ
Lôi Ty vừa cúp máy thì cửa phòng tắm đột ngột mở ra, sếp tổng mặc áo khoác tắm
màu hạt dẻ ra khỏi phòng tắm, cảnh tượng ấy khiến cô nhớ lại hình tượng bán khỏa
thân như thiên thần của sếp tổng không lâu trước đó, mặt bỗng đỏ bừng bừng, hệt
như một quả cà chua chín.

Cô vội
vàng cúp máy, hai tay luống cuống chẳng biết để đâu.

Lúc
đó Liêm Tuấn tiến lại, quan sát cô rồi nói: “Em nhìn trộm anh tắm?”


chua chín biến thành cà chua nhừ, vừa đỏ vừa đen:

“Ai…
ai nhìn trộm anh tắm chứ?”

“Vậy
sao mặt em lại đỏ?”

“Em…
em…” Đỗ Lôi Ty lắp bắp không biết nói gì, không thể nói sếp tổng rằng lúc nãy
cô đang nghĩ cách ăn đậu hủ của anh chứ? “Em cảm thấy hơi nóng!” Cô chỉ biết
tìm đại một cái cớ.

Nóng?
Liêm Tuấn nheo mắt quan sát cô, gò má đỏ rực, hai mắt cụp xuống, ánh mắt bất định.
Có giống nóng đâu? Rõ ràng là đang nghĩ âm mưu gì đó… Không kìm được lại thoáng
một nụ cười.

“Nếu
nóng thì vào tắm đi.”

Đỗ
Lôi Ty đang ngượng ngập, nghe sếp tổng nói thế thì như tìm thấy lối thoát, vội
vàng gật đầu như gà mổ thóc, sau đó lao như bay vào phòng tắm.

Cửa
phòng tắm bị đóng sầm lại, nhưng không thể đóng nổi nhịp tim đang đập loạn
trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài, dù là tiếng nước chảy cũng không xóa nổi
sự phiền muộn sốt ruột của cô.


phòng khách bên ngoài phòng tắm, Liêm Tuấn đang nở nụ cười vẻ rất khoái chí.

Một
tiếng sau.

Liêm
Tuấn ngẩng lên nhìn đồng hồ trên tường, bất giác thấy có gì đó lạ lùng.

“Này,
em không sao chứ?” Anh gõ cửa phòng tắm.

Bên
trong không có tiếng động, một lúc sau mới vẳng đến giọng nói yếu ớt: “Em… quên
lấy quần áo rồi…”

Không
sai! Do lúc nãy một cô ngố đi quá nhanh, quên lấy quần áo, đến khi hiểu ra thì
quần áo cũ đã bị ngâm ướt sũng rồi.

“Anh
lấy cho em.”

Giọng
nói trầm trầm quyến rũ cách một lớp cửa vọng vào nhà tắm, mặt Đỗ Lôi Ty ngượng
đến đỏ bừng, “Nhưng… nhưng em không mang theo quần áo…” Chỉ tại sếp tổng đại
nhân, không thông báo một tiếng đã đưa cô đến đây, hại cô ngoài áo pull + quần
jeans trên người ra thì chẳng còn bộ nào khác, mà ngay cả quần áo lót cũng
không…

Ngượng
ngùng quá! Thực sự là quá ngượng ngùng!

“Em đợi
một chút.” Bên ngoài bỗng vang đến giọng của sếp tổng.

Đỗ
Lôi Ty ngẩn người, một lúc sau, giọng anh lại vang lên, “Mở cửa ra.” Mở cửa?

Đỗ
Lôi Ty không tránh khỏi căng thẳng, do dự một lúc mới run run hé mở cánh cửa.

Thấy
từ khe cửa mịt mù hơi nước trắng đục thò ra một bộ “móng vuốt” nho nhỏ, tâm trạng
Liêm Tuấn bỗng tươi vui hẳn, đưa đồ trong tay anh cho cô.

Lúc
trao nhau, tay cô bất cẩn để tay anh chạm vào, khiến Đỗ Lôi Ty hoảng hốt vội
vàng rụt tay lại, sau đó hoảng loạn đóng sầm cửa.

Mẹ
ơi! Tình huống này sao giống những cuộc tình vụng trộm lén lút vậy? Đỗ Lôi Ty
ngẩn người nhìn đồ trong tay mình.

Áo sơ
mi… trắng… sao nhìn có vẻ to vậy? Chẳng lẽ…

Đỗ
Lôi Ty bàng hoàng mở to mắt, chắc không phải là áo sơ mi của sếp tổng đấy chứ?

Cảm
giác ấy giống như được cầm một tấm da hổ của một con hổ dữ tợn vô cùng, bàn tay
của Đỗ Lôi Ty đã bắt đầu run lẩy bẩy, và một món đồ nào đó kẹp trong áo sơ mi
rơi xuống, bay là đà đậu trên nền đất.

Đỗ Lôi
Ty nhìn kỹ, choáng!

Màu hồng…
bằng lụa… - quần – lót - nữ!

Lúc Đỗ
Lôi Ty mặc chiếc áo sơ mi nam rộng thùng thình xuất hiện ở cửa, Liêm Tuấn đang
đứng trước cửa sổ, đôi mắt nhìn chăm chú ngắm cảnh đêm bên ngoài. Động tĩnh rất
nhỏ ấy đã khiến anh quay lại, một bóng dáng luống cuống xuất hiện trong tầm mắt
anh.

Cô rất
nhỏ bé, áo sơ mi nam mặc trên người càng trở nên dài hơn, cặp đùi thon và thẳng
khép chặt lại, đầu gối vì căng thẳng nên đã bắt đầu cọ xát vào nhau. Mặt cúi gằm,
trông có màu đỏ hồng, đôi tay bắt chéo phía trước đang nhúc nhích không an phận.

Không
gợi cảm, nhưng… khiến người ta bỗng nảy sinh ước muốn được bảo vệ.

Đây
đã là lần thứ ba trong ngày Liêm Tuấn không kìm được nụ cười, anh không làm gì,
chỉ nói ngắn gọn: “Muộn rồi, ngủ thôi.”

“Ồ…”
Đỗ Lôi Ty cúi gằm đầu nhích từng bước như ốc sên bò, nhích dần nhích dần, cô tò
mò: “Cái đó… tại sao anh lại có… lại có… lại có quần lót nữ?” Lúc hỏi, Đỗ Lôi
Ty luôn miệng thầm mắng bản thân: Ai chẳng có quái tật chứ? Huống hồ gì là đại
gia? Không chừng người ta thích quần lót nữ thì sao?

Sếp tổng
thích quần lót nữ? Đỗ Lôi Ty cũng thấy buồn nôn với suy nghĩ của chính mình.

Vốn
dĩ câu hỏi này sẽ khiến sếp tổng không vui, ai ngờ

Liêm
Tuấn không nghĩ gì mà trả lời bình thản: “Quà.” “Quà?” Đỗ Lôi Ty sửng sốt.

“Ừ.”
Liêm Tuấn gật đầu, nhìn cô, “Em không thích à?”

“Không…
không phải…” Vấn đề là có người đàn ông nào đi công tác lại mua quần lót cho phụ
nữ? Kỳ quặc quá đi mất! Hơn nữa nghe nói là mua quần lót thực ra là ám hiệu
tình dục với phụ nữ…

Lẽ
nào sếp tổng đại nhân muốn ăn đậu hủ thối là cô thật? Không đúng không đúng, phải
là đậu hủ non vừa trắng vừa mềm mới phải!

Đúng
lúc Đỗ Lôi Ty đang suy nghĩ xem cô là món đậu hủ nào, thì sếp tổng đại nhân đã
đến trước mặt cô, sau đó hỏi: “Em mấy tuổi rồi?”

Hả? Đỗ
Lôi Ty ngẩn ngơ, máy móc trả lời: “Hai mươi sáu.”

“Một
cô gái hai mươi sáu tuổi mà còn mặc quần lót Cừu Vui Vẻ, em không thấy mất mặt
à?”

Xoảng…

Mặt
ai đó… vỡ tan!

“Ai?
Ai nói em mặc quần lót cừu vui vẻ? Anh… anh nói bậy…” Người ta rõ ràng là mặc
quần lót cừu lười biếng! T^T

Thực
ra cô mặc quần lót gì không quan trọng, quan trọng là sếp tổng đại nhân làm sao
biết cô mặc quần lót cừu chứ?

Đúng
thế, sếp tổng tại sao lại biết Đỗ Lôi Ty mặc quần lót cừu?

Hãy
xem một đoạn phim nhé!

>>>
VCR[6] đang trình chiếu >>>

[6] VCR: Video cassette recorder

Vào một
ngày cách đây mấy tuần, thím Ngô đang giặt quần áo thì cháu của thím là Lượng
Lượng chơi ở bên cạnh.

Bỗng
dưng Lượng Lượng sáng mắt: “Có cừu!” Bàn tay nhỏ chụp lấy quần lót của Đỗ Lôi
Ty, “Bà nội, cái này là cừu lười biếng!”

Thím
Ngô đang bận giặt quần áo, bị Lượng Lượng quấy rầy nên nóng nảy khoát tay:
“Tránh ra tránh ra! Đến kia mà chơi!”

Và thế
là quần lót cừu đáng thương của Đỗ Lôi Ty bị Lượng Lượng túm lấy chạy mấy vòng,
sau đó chán chơi rồi, cậu bé nhét ngay vào đống quần áo đã giặt xong, chạy ra
ngoài chơi tiếp.

Sau
đó, cảnh phim chuyển đến sáng hôm sau.

Liêm
Tuấn vào phòng vệ sinh, lúc rửa tay xong anh đút tay vào túi lấy một thứ ra như
thói quen.

Khăn
tay không thấy đâu, mà chỉ có một cái quần lót.

Sau
khi ngẩn người một lúc, anh lại ung dung nhét quần lót trở vào túi.

“Sếp
tổng, trên khăn tay của ngài… hình như có cừu…” Jason đứng rửa tay bên cạnh, hỏi.

“Ừ.”
Liêm Tuấn điềm nhiên trả lời, “Thỉnh thoảng cũng thay đổi khẩu vị.”

>>>
VCR kết thúc >>>

Những
điều này Đỗ Lôi Ty tất nhiên là không biết, nên mãi đến lúc nằm trên giường rồi
mà cô vẫn không ngừng thắc mắc, rốt cuộc sếp tổng sao lại nhìn thấy con cừu lười
biếng trên quần lót của cô?

Do
quá băn khoăn, hại Đỗ Lôi Ty quên cả sự ngượng ngùng khi nằm cùng giường với anh,
cũng quên cả nỗi xấu hổ khi anh tặng quần lót cho cô, càng quên cả việc ăn đậu
hủ của sếp tổng.

Trong
một mớ thắc mắc đầy đầu, ngày đầu tiên cách ly, kết thúc viên mãn!

Do mất
ngủ nên sáng hôm sau Đỗ Lôi Ty dậy rất muộn, lúc dậy rồi hai mắt hệt mắt gấu
trúc, chỉ có điều là con gấu trúc này trông có vẻ hơi “suy dinh dưỡng”.

Lúc
ra khỏi phòng, tóc cô rũ rượi, vừa dụi mắt vừa ngáp dài, bay vào phòng vệ sinh
như u hồn.

Đi vệ
sinh, đánh răng, rửa mặt, sau đó lại tiếp tục bay ra khỏi phòng vệ sinh như hồn
ma.

Bỗng
dưng, một tiếng cười khẽ đã thức tỉnh cô.

“Ai?”
Cô dáo dác tìm kiếm, nhìn thấy ngay một đôi mắt lấp lánh nụ cười, sau đó Đỗ Lôi
Ty hoàn toàn tỉnh hẳn từ trạng thái nửa mộng du đó. Sếp tổng mặc thường phục,
ngồi bên bàn sách trong thư phòng, dưới tay là một đống tài liệu chất chồng.
Ánh nắng vàng rực buổi sáng chiếu vào phòng qua ô cửa sổ lớn, rọi trên mặt,
trên cổ anh, vẽ nên một đường nét kỳ diệu.

Đỗ
Lôi Ty nhìn đến ngẩn ngơ.

“Đến
đây.” Liêm Tuấn vẫy tay với cô, giống như đang gọi thú cưng.

Chưa
đợi đại não phản ứng, Đỗ Lôi Ty đã tự động nhấc bước.

“Giúp
anh rót ly cà-phê.”

“Ồ…”
Đỗ Lôi Ty đờ đẫn đáp lại, đang định quay đi thì bỗng sực tỉnh, “Tại sao em phải
giúp anh rót cà-phê?” Sếp tổng sai bảo người ta thản nhiên như chuyện thường
tình ở huyện thế? Mà cô là một cô gái trẻ trí thức thời đại mới, tính chất nô
tì tuyệt đối không được có. Vì vậy, tại sao lại phải ngoan ngoãn thực hiện chứ?

Liêm
Tuấn ngẩng lên: “Em không làm?”

“Muốn
uống cà-phê thì tự mà rót, em sẽ không rót cho anh đâu!” Đỗ Lôi Ty kiên quyết.

“Tốt
thôi.” Liêm Tuấn cầm ly nước trên bàn, lẩm bẩm, “Vậy em muốn có lương thì tự mà
kiếm nhé, anh cũng không phát.”

Á!
Câu nói đó đã thức tỉnh Đỗ Lôi Ty, tiền lương một ngàn rưỡi tệ của nhà tư bản
không phải là phát không.

“Hay
để em làm cho!” Cô nhanh chóng giật ly nước trong tay Liêm Tuấn, cười tươi rói,
“He he… Lúc nãy em chưa tỉnh ngủ, anh đừng lạ, em đi lấy cà-phê cho anh ngay
đây!” Nói xong, cầm ly nước, lao đi pha cà-phê với dáng vẻ nịnh nọt hết biết!

Pha
cà-phê xong, Đỗ Lôi Ty lại cung kính dâng lên bàn của sếp tổng bằng hai tay,
“Được rồi, mời dùng cà-phê.”

Liêm
Tuấn khẽ đáp lại rồi cầm ly lên hớp một ngụm, sau đó tiếp tục cúi xuống xem tài
liệu. Rồi anh bỗng thấy kỳ quặc, ngẩng lên nhìn đôi mắt mong đợi của Đỗ Lôi Ty
đang đứng với dáng cún con (gọi tắt là mắt cún).

“Em
còn đứng đó làm gì?” Anh hỏi.

Đỗ
Lôi Ty tiếp tục “Cà-phê có ngon không ạ?”

Liêm
Tuấn gật đầu: “Cũng được.”

“Thế…
tiền lương… vẫn phát ạ?”

Thì
ra cô vì điều này, Liêm Tuấn thấy hứng thú, cố ra vẻ suy nghĩ: “Cái này phải
xem biểu hiện về sau của em.”

Còn
phải xem biểu hiện? Đỗ Lôi Ty hào hứng vỗ ngực, nói: “Anh yên tâm! Lấy tiền người
ta phải giúp người ta, chỉ cần anh có việc gì cần em làm, em nhất định sẽ làm”

Liêm
Tuấn nhướn môi: “Tốt, vậy anh không khách sáo!”

Câu
này nghe có vẻ kỳ quặc? Không kịp nghĩ nhiều, một chồng tài liệu đã được đẩy đến
trước mặt Đỗ Lôi Ty, “Giúp anh nhập liệu đống tài liệu này.”

Nhập
liệu? Đó là sở trường của phóng viên, Đỗ Lôi Ty hí hửng đón lấy, đang định đi
chiến đấu thì Liêm Tuấn bỗng gọi cô lại.

“Còn
chuyện gì nữa ạ?” Đỗ Lôi Ty quay lại.

“…
Lúc nãy anh bảo Jason mang đến mấy bộ quần áo, em thay ra đã.” Có trời mới biết
trước đó vì một ngàn rưỡi tệ mà cô cao hứng đến độ hoa chân múa tay trước mặt
anh là quyến rũ đến mức nào. Khác với ánh đèn u ám tối qua, dưới ánh nắng đôi
chân của cô hoàn toàn lộ ra khiến người ta khó mà cầm lòng.

Nhưng
Đỗ Lôi Ty không nghĩ nhiều, cô chỉ cảm thấy hưng phấn vì được sếp tổng phát
lương, lại còn phát cho cả phúc lợi! Một ông chủ tốt như thế biết tìm ở đâu?
Xem ra nhà tư bản lúc dịu dàng cũng có chút nhân tính đấy chứ!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3