Tầng phía dưới bầu trời - Chương 28 - Phần 2
Thật ra, có một số chuyện Khải Nam nói không hề sai.
Những người tôi quan tâm thật sự rất ít. Vừa may Dĩnh Ngôn và Hi Văn là hai trong
số đó. Trong câu chuyện sáu năm trước, khi Dĩnh Ngôn nói với tôi, chị ấy cũng thích
Hi Văn, tôi đã thật sự dao động. Tôi không thể không quan tâm đến Dĩnh Ngôn, nhưng
cũng không thể buông tay Hi Văn ra được. Vì thế tôi trở nên sợ hãi, tôi trốn tránh
Hi Văn vài ngày để ổn định lại tâm tình mình. Chẳng ngờ, sự việc này khiến anh ấy
quyết tâm hơn, lại bày ra chuyện tỏ tình với tôi ngay trước toàn trường. Quả thật,
khi đó tôi đã rất xúc động, thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thẫn thờ của Dĩnh Ngôn
trong đám đông, câu ‘đồng ý’ tôi mãi không thốt ra lời được. Thế nên, lúc đó tôi
từ chối khéo anh ấy, định rằng sẽ giải thích với anh ấy sau cũng được.
Thật ra, tôi luôn nghĩ hành động khi đó là vì tôi
quá để tâm đến Dĩnh Ngôn, quá thương tiếc Hi Văn, thế nhưng lí do thật sự có lẽ
vì tôi quá yêu quý bản thân mình, không muốn mất lòng ai trong hai người bọn họ.
Chỉ là, thế gian này có được có mất, làm gì có chuyện
hoàn mĩ như vậy? Làm gì có ai có thể mãi mãi cũng không bị tổn thương? Bài học này,
mãi sau khi mất Hi Văn, tôi mới hiểu ra được.
Khi đó, tôi không liên lạc được với Hi Văn, nên suốt
ba ngày, vừa đi học về liền ngay lập tức chạy đến phòng trọ chờ anh. Đến ngày thứ
ba, tôi gặp được một cô gái đang thu xếp đồ đạc. Cô ấy nói với tôi, người thuê trước
đã trả lại phòng rồi, còn nhét vào tay tôi một số đồ dùng cũ của Hi Văn, nhờ tôi
mang trả cho anh ấy.
Trở về nhà, tôi lấy đồ dùng của anh ra xem, tình
cờ lại thấy được một mảnh giấy có ghi thời gian và địa điểm gì đó. Trùng hợp cũng
đúng là ngày hôm đó. Suy nghĩ một lúc, tôi quyết định thử vận may, chạy đến bến
cảng đó tìm Hi Văn.
Thật ra nếu trí nhớ tôi tốt hơn một chút, sau này
gặp lại, tôi đã có thể nhận ra cô gái đó chính là Khả Vi.
Ngẫm lại, Khả Vi cũng có dụng ý của riêng mình. Cô
ấy cố tình truyền cho tôi mẩu giấy đó, để tôi trực tiếp chứng kiến cảnh Hi Văn và
bọn buôn lậu vũ khí đang giao dịch. Chỉ cần có ai đó tình cờ nhìn thấy, tôi chết
là chuyện không thể nghi ngờ.
Nhưng chính cô ấy cũng không ngờ được rằng, số tôi
vẫn còn may mắn. Tôi đến khá sớm, lúc nhìn thấy vẻ mặt đầy sát khí của tên giang
hồ đầu tiên xuất hiện, tôi lại đâm ra hoảng sợ mà tìm một góc tránh đi. Qua đó,
tôi thấy toàn bộ phiên giao dịch của bọn họ.
Trong lòng tôi khi đó rất hoảng loạn. Chưa bao giờ
tôi nghĩ đến việc Hi Văn của tôi, anh Lạc Bân thuở nào lại có thể trở thành một
gã buôn lậu vũ khí. Thì ra, sau khi rời khỏi tôi, anh lại mang một vẻ mặt lạnh lùng,
tàn nhẫn như vậy. Đây thật sự là Hi Văn mà tôi từng biết sao?
Vụ mua bán kết thúc, bọn người kia lần lượt rời đi,
chỉ còn Hi Văn và vài người khác vẫn nán lại kiểm tra các thùng hàng. Chẳng biết
sao tôi lại lẳng lặng đi theo anh ấy, trong lòng bỗng nhiên thầm nghĩ, anh ấy là
tội phạm thì đã sao chứ? Chỉ cần anh ấy tốt với tôi, tôi cũng chẳng thánh thiện
đến mức quan tâm tất cả mọi thứ trên thế gian này. Trong đời tôi, tôi chỉ biết có
hai loại người, hoặc tốt với tôi, hoặc không tốt với tôi. Tôi cho rằng, Hi Văn là
loại đầu tiên đó. Vì thế tôi càng không thể bỏ lỡ anh ấy được.
Lúc ra đến đường cái, nhìn thấy anh định chui vào
xe riêng, tôi đã định chạy theo gọi anh lại, nào ngờ vừa lúc đó một đoàn xe khác
lao đến. Vẻ mặt mấy người trong xe của Hi Văn hốt hoảng hẳn lên. Hi Văn ra hiệu
cho mấy chiếc tải nhỏ phía sau tản ra, bản thân anh ấy thì nhanh chóng lái xe riêng
đi một hướng khác.
Tôi cứ đứng đờ đẫn nhìn anh ấy, cho đến lúc một chiếc
xe trong đám xe vừa đến tách hướng đuổi theo. Tôi biết họ là cảnh sát, bởi vài chiếc
môtô bám đuổi đoàn xe tải đã chứng minh điều đó. Lúc chiếc xe hơi kia chạy đến gần,
khoảng cách hai xe càng lúc càng thu hẹp, tôi lại nảy sinh một suy nghĩ liều mạng.
Nếu bọn họ bắt được Hi Văn, tương lai của anh ấy
sẽ chấm dứt ngay lập tức. Anh ấy là một chàng trai cầu tiến, lại rất thông minh
hiếu học. Nếu không có gì thay đổi, sang năm còn được cử sang nước ngoài du học.
Làm sao tôi có thể trơ mắt nhìn thấy cuộc đời anh ấy kết thúc ngay tại đây?
Có lẽ trong những thời khắc quyết định nhất, phụ
nữ luôn nông nổi. Sau này nhìn lại, tôi cũng cảm thấy hành động của tôi khi đó là
minh chứng cho điều này, bởi tôi chẳng ngần ngại gì mà lao ra đường, vờ như vô tình
chắn ngang chiếc xe đang băng nhanh tới đó.
Khoảnh khắc cả người đập vào kính xe, lăn lóc như
một con búp bê vải rách nát bên đường, tôi mới nhận ra đó là việc ngu ngốc đến thế
nào. Nhưng kì lạ thay, sâu thẳm trong tim, hình như tôi không hối hận.
Hi Văn, tất cả mọi người đều nói rằng em sống quá
lí trí. Thế nhưng anh biết không, thì ra cũng đã từng có thời điểm, em vì anh mà
bất chấp tính mạng như thế.
Chỉ là những điều này, anh mãi mãi cũng không bao
giờ biết được…
Những ngày sau đó, tôi lấy lại được quyền điều hành
ở công ty. Trong khi Hi Văn hầu như biến mất không tung tích. Công việc quá nhiều
khiến tôi không có thời gian nghĩ đến những điều này nữa. Anh ta thật sự bỏ cuộc
cũng được, chỉ tạm thời rút lui để chờ cơ hội khác cũng được, tôi không quan tâm.
Việc cần phải làm hiện tại là lấy lại chủ quyền Star Sky.
Thế nhưng, cho dù cố gắng vờ như không bận tâm đến
thế nào, tôi vẫn có thể nhận ra, mỗi ngày mình bị đến hai nhóm người theo dõi. Một
là nhóm của Khải Nam, còn lại là của Hi Văn. Có lẽ giống như trước đây, một người
vẫn bất an về tôi, người kia lại sợ tôi chết chưa đủ đau đớn.
Có lần, tôi bắt gặp Hi Văn ở siêu thị. Không hiểu
sao hôm đó anh ta hành động đặc biệt chậm hơn rất nhiều, chẳng mấy chốc đã bị tôi
phát hiện. Lúc quay người lại, tôi hầu như kinh ngạc khi nhận ra cánh tay anh ta
bị thương, treo trên một sợi vải đeo ở cổ. Tôi quay lại quá nhanh, anh ta cũng không
kịp tránh, thế là cứ bốn mắt nhìn nhau.
Có phải do tôi ảo tưởng hay không, trong mắt anh
ta sao lại mang theo một tia hối hận và áy náy như vậy?
Trợ lí báo cho tôi biết, thời gian gần đây Hi Văn
sống cũng không khá khẩm lắm, thường xuyên bị truy sát. Lần trước, anh ta trở mặt
với người của Lạc Quân, bị truy sát đến suýt mất mạng, may mà được Chí Bân cứu.
Tôi nghe xong cũng chỉ cau mày. Lâm vào tình thế
nguy hiểm như vậy, cớ sao còn không trốn đi mà lại đứng nhìn tôi? Huống chi, Lạc
Quân cưng anh ta như thế, trở mặt hầu như là chuyện không thể. Hay là anh ta nghĩ
tôi ngốc đến mức sẽ rơi vào bẫy của anh ta như Dĩnh Ngôn trước đây?
Sau một tháng, việc công ty cũng dần dần đi vào quỹ
đạo. Khải Nam gặp riêng tôi, anh ấy vẫn nhắc nhở tôi về Hi Văn. Dường như sở cảnh
sát đánh hơi thấy được gì đó song họ lại bất lực trong việc tìm được manh mối để
đưa Hi Văn ra ngoài ánh sáng. Mặt khác, tôi cũng nhờ thám tử điều tra việc năm đó
liên quan đến Lạc Quân. Tôi không tin trải qua mấy năm, ông ta có thể chôn vùi bí
mật lâu đến như vậy.
Trong lúc tôi còn chưa rõ kết quả thì đã xảy ra chuyện.
Hôm đó, tôi nổi hứng muốn ra mộ thăm mẹ, chỉ dẫn theo hai viên an ninh và tài xế
bên người, không ngờ lúc trở về lại bị một nhóm xạ thủ tập kích. Hai vệ sĩ để tôi
ngồi yên trong xe, thân mình lao ra ngoài giải vây. Tôi cứ ngồi im đó, cúi người
nghe tiếng súng nổ, cho đến khi có một bóng người nhảy vào ghế lái, cũng chẳng nói
năng gì mà phóng xe, chở tôi lao thẳng.
Tôi lao tới, cố gắng dành quyền điều khiến với anh
ta, bất giác súng phía sau lại bắn tới khiến tôi hoảng hốt, không biết phải làm
thế nào. Hi Văn cáu gắt ấn tay tôi xuống, sẵng giọng quát: “Muốn sống thì ngồi yên
đó”.
Chẳng biết sao, khi đó, nhìn vào mắt anh ta, tôi
lại có chút liên tưởng đến những ngày trước đây. Chiếc xe lúc này vẫn lao như bay
về thành phố. Thôi được, dù sao cũng chỉ có hai chúng tôi, để xem anh ta định làm
thế nào.
Hi Văn chở tôi về đến nhà. Lúc tôi mở cửa xe bước
ra ngoài, còn nhìn anh ta ý muốn đuổi người. Ánh mắt anh nhìn tôi có chút đau lòng,
lại như không cam tâm, giữ tay tôi lại, vẻ hờn giận nói: “Hân, anh bị thương”.
“Vậy thì liên quan gì đến tôi?”.
“Em nhẫn tâm vậy sao? Hân, anh bị thương là vì em
mà”.
Tôi nhìn qua vai anh, đúng là bị thương thật, qua
lớp vest vẫn còn thấy rõ hai hai vết thương sâu hoắm. Tôi cau mày, ra một quyết
định mà nếu Khải Nam ở đây chắc chắn sẽ ăn tươi nuốt sống tôi mất. Tôi đưa Hi Văn
lên nhà mình, chữa thương cho anh ta.
Trước giờ tôi vốn không thạo công việc này, cũng
may mà đạn không nằm trong người, nếu không tôi thật sự cũng không biết phải làm
thế nào để giúp Hi Văn. Trong suốt thời gian tôi băng bó, Hi Văn chỉ ngồi một chỗ,
có vẻ thỏa mãn. Lúc xong xuôi mọi thứ, tôi quay người thu dọn mớ dụng cụ y tế, anh
ta bất chợt ôm lấy tôi từ phía sau.
Cằm anh đặt lên vai tôi, giọng nói khàn khàn: “Hân,
chúng ta bỏ qua mọi thứ, làm lại từ đầu được không?”.
Giọng nói thâm tình như vậy cứ găm thẳng vào tim
tôi. Đột nhiên tôi cảm thấy mình quay người lại thế này cũng có cái hay, ít ra không
phải đối mặt với ánh mắt anh ta, nếu không, tôi thật sự sợ rằng mình sẽ chết chìm
trong đó.
Ai cũng có một nhược điểm, cả đời này, Hi Văn chính
là nhược điểm chí mạng của tôi.
“Ba tôi chết rồi, Dĩnh Ngôn thì ra như vậy, anh cho
rằng còn có thể sao?”. Giọng tôi không lạnh không nhạt vang lên. Tôi cũng không
rõ sao mình lại có thể điềm tĩnh đến thế. Có lẽ, con người, chỉ cần bị tổn tương,
sẽ chậm rãi học được cách dửng dưng.
Tôi với Hi Văn là thế, mà tình cảm hai mươi năm mà
tôi dành cho anh cũng vậy.
Bất chợt, anh xoay người tôi lại, ánh mắt thống khổ
nhìn tôi, hạ giọng: “Em tin cũng được, không tin cũng được. Trước đây là anh sai.
Anh vốn cứ nghĩ, trả thù là mục tiêu lớn nhất của cuộc đời mình, anh phải trả thù
tất cả người nhà họ Dương, anh muốn Dương Thái thân bại danh liệt. Vì trả thù, anh
không tiếc lợi dụng em, lợi dụng Dĩnh Ngôn. Nhưng Hân à, trên đời này sẽ có một
số thứ khiến em nhận ra tất cả những gì mình làm là một sai lầm. Sẽ có một người,
ban đầu em cho rằng mình có thể lợi dụng, rồi bỏ rơi, khiến người ấy thương tâm
mà chết đi, em cũng không đau khổ. Nhưng em lại không biết tình yêu dành cho người
ấy mãnh liệt bao nhiêu. Đến lúc người ấy thật sự chết rồi, em mới hiểu được, báo
thù, quyền lực, tất cả đều không còn là gì cả”.
Đến đây, một dòng nước rơi khỏi mắt Hi Văn, anh nhấn
tôi vào lòng mình, để nước mắt ấm nóng rơi cả lên bờ vai tôi.
“Hân. Em có biết lúc nghe Chí Bân nói em chết rồi,
anh đau khổ thế nào không? Là anh sai, anh từng muốn bỏ qua em để chinh phục cả
thế giới này, nhưng lại hoàn toàn không nhận ra được rằng, từng mảnh trên thế giới
này đều sinh ra vì em. Trong giây phút đó, anh đã nói với ông trời, chỉ cần ông
ấy có thể cho em trở về bên anh, cái gì anh cũng không cần nữa. Anh chỉ cần em là
đủ rồi”.
Chẳng biết từ lúc nào, lệ cũng rơi khỏi mắt tôi.
Thú thật nếu Hi Văn nói những lời này trước đây, tôi chắc chắn sẽ bị dao động. Thế
nhưng, có một số chuyện qua rồi thì không thể quay lại. Anh hối hận là thật hay
giả cũng chẳng sao, với tôi cũng chẳng còn quan trọng nữa.
“Hi Văn…”. Tôi đẩy anh ra, nhẹ giọng nói: “Thiên
Luân chết rồi!”.
Gương mặt anh sững sờ nhìn tôi, lắp bắp: “Em phải
tin anh, chuyện của cậu ta không phải là anh…”.
“Có phải là anh hay không, trời biết đất biết, lương
tâm anh tự nhiên sẽ biết”. Tôi ngắt lời. “Dù cũng chẳng biết anh có còn cái gọi
là lương tâm hay không”.
Ánh mắt Hi Văn thoáng thất vọng. Chúng tôi cứ ngồi
nhìn nhau đăm đăm như thế, giống như một ngày nào đó cách đây hai mươi năm, tôi
chạy theo anh líu ríu gọi, anh Lạc Bân, anh Lạc Bân. Thằng bé khi đó vẫn hung hăng
đi về phía trước, vẻ ngoài vờ như không quan tâm tôi, nhưng thi thoảng sẽ lén lút
dừng lại quan sát tôi có bị lạc hay không, có té hay không, có bị người khác ức
hiếp hay không.
Thời gian trôi qua, cái gọi là tình cảm giữa chúng
tôi vẫn không đổi, thế nhưng con người sống trên đời còn rất nhiều thứ, đôi khi,
chỉ tình yêu thôi thì không đủ. Tôi tin, anh vẫn yêu tôi, hơn ai hết tôi biết rõ
điều này. Thế nhưng, bao nhiêu năm qua, rốt cuộc là anh yêu tôi nhất, hay yêu bản
thân anh nhất, tôi càng rõ hơn.
Nước mắt bất chợt tuôn ra khỏi làn mi ươn ướt, Hi
Văn đau lòng đưa tay lên lau cho tôi, khóe mắt anh cũng lấm tấm hơi sương.
Biết đây cũng là lúc, tôi chủ động ôm lấy anh, cơ
thể anh sững lại, sau đó lại như run rẩy khi nghe tôi nói: “Anh Lạc Bân, Hân Hân
thật sự rất mệt mỏi. Chúng ta đừng yêu nhau nữa có được không?”.
Cơ thể đột nhiên bị chấn động mạnh, Hi Văn nhấn chặt
tôi vào cái hôn của anh. Khoảnh khắc môi chạm môi, toàn bộ lí trí của tôi như sụp
đổ, dần dần hòa mình vào cái hôn của anh. Chúng tôi cứ như thế dây dưa lẫn nhau,
nụ hôn kích động, cuồng nhiệt như thể nhấn chìm tôi trong mưa bão. Mãi đến lúc anh
xoay người, đặt tôi xuống sô pha, tôi mới như thoát khỏi cơn mộng mị này.
“Buông em ra…”. Tôi hoảng hốt cố gắng giằng ra khỏi
anh.
Tiếc là Hi Văn vẫn khống chế tôi như những lần trước,
gương mặt anh kề sát tai tôi, ám muội ngậm cắn vành tai vừa đe dọa: “Hân, em biết
là anh không thể ngừng yêu em. Vì vậy, anh cũng không đồng ý để em ngừng yêu anh.
Nếu một ngày nào đó anh biết em không yêu anh nữa, anh nhất định sẽ giết chết em”.
Cảm giác ngưa ngứa ở vành tai khiến tôi rung động
nhẹ. Tưởng tôi đã thông suốt, Hi Văn mới hạ môi xuống ngậm lấy môi tôi lần nữa.
Lần này anh hôn rất nhẹ nhàng nhưng vẫn không để tôi có cơ hội phản kháng. Hơi ấm
từ môi lan đến toàn thân khiến tôi chỉ có thể yếu ớt đáp lại. Tôi bất giác lại vòng
tay ôm lấy cổ anh, muốn kéo chặt anh vào người mình. Hôn anh cứ như một liều thuốc
phiện, càng lúc càng muốn nhiều hơn. Khi cánh tay anh không nhịn được nữa mà bắt
đầu hành xử xấu trên ngực mình, tôi bất giác lại nhớ đến vấn đề quan trọng nhất,
vì vậy tôi khẽ ậm ừ, nửa tỉnh nửa mê nói: “Đau… đừng… ở đây”.
Tôi không nhìn thấy vẻ mặt Hi Văn lúc này, nhưng
đoan chắc rằng anh rất chấn động. Chẳng mấy chốc, anh bế xốc tôi lên, để chân tôi
choàng quanh hông anh, loạng choạng bước về phòng ngủ mà vẫn không ngừng gặm cắn
môi tôi.
Có cảm giác như lúc anh hạ tôi xuống giường đã là
rất lâu sau đó. Cơ thể Hi Văn rất nóng, dồn dập làm từng mạch máu trong tôi như
muốn vỡ ra, chỉ muốn được xiết chặt lấy anh. Cũng chẳng biết quần áo trên người
đã thoát ra từ lúc nào, môi anh gặm cắn bừa bãi trên người tôi, lại khiến lí trí
trong tôi bị nhấn chìm. Trong giây phút đó, tôi chẳng còn muốn biết gì nữa, chỉ
còn người con trai trước mặt tôi đây.
Anh yêu tôi. Tôi luôn biết điều đó, cho dù sự thật
là tôi không quan trọng bằng giấc mộng báo thù của riêng anh, nhưng trong những
thời khắc quan trọng nhất, bao giờ anh cũng sẽ để lại cho tôi một con đường sống.
Cũng không biết là may mắn hay dằn vặt, nhờ sự nương tay của anh, tôi trải qua tất
cả mà vẫn sống. Càng đau lòng hơn là, còn sống, tôi sẽ còn yêu anh.
Trong hai chúng tôi, mỗi người đều yêu thương bản
thân mình nhất, nhưng điều đó cũng chẳng có nghĩa lí gì. Bởi vì là con người, có
ai dám nói mình không yêu bản thân nhất đâu? Chỉ là bên cạnh cái ‘bản thân’ đó,
có lẽ vị trí của chúng tôi trong tim người kia là ngang nhau.
Yêu, là vì có yêu, nên mới hết lần này đến lần khác
làm tổn thương nhau, nhưng lại không cách nào rời khỏi nhau được.
Trong cơn mơ màng, dường như chính tôi còn cầu xin
anh yêu tôi.
Hi Văn hầu như rất phấn khích trước việc tôi phối
hợp với anh mà hoàn toàn không dùng thuốc. Chúng tôi yêu nhau, quen thuộc cơ thể
nhau, hoan ái cũng hòa hợp hơn rất nhiều.
Lúc cơ thể chúng tôi hòa quyện làm một, tôi siết
chặt lấy cổ anh, bật dậy ngồi lên người anh, một giọt nước ấm nóng lẳng lặng rơi
xuống bờ vai vẫn còn thắm đỏ.
Chúng tôi chờ đợi nhau, dây dưa nhau, có lẽ cũng
đã hai mươi năm. Chẳng qua là, chờ đợi đến như vậy, cuối cùng lại không giữ được
nhau.
Cơ thể anh đột nhiên run rẩy. Tôi luồn tay xuống
gối, rút ra một vật mình vẫn luôn đặt dưới đó, sau đó trơ mắt lạnh lùng nhìn anh.
Trong khoảnh khắc đó, tôi tự nói với lòng mình. Lạc Bân, nếu anh có thể sống sót
mà rời khỏi đây, thì yêu hận của chúng ta cũng nên chấm dứt rồi.
Em sẽ không hận anh nữa, nhưng cũng sẽ không yêu
anh nữa được không?
Tôi giơ con dao sắc nhọn lên trước mặt người đàn
ông của đời mình, nhìn thấy anh không nghi kị gì mà giáng xuống.
Nhát thứ nhất, là ân tình mà anh còn thiếu với Dĩnh
Ngôn.
Nhát thứ hai, là đáp trả cho Thiên Luân – một người
bạn bị anh phản bội
Nhát thứ ba, là câu trả lời cho cái chết của ba.
Máu bắn ra theo mỗi lần tôi rút dao, nhuộm đỏ cả
giường. Hi Văn run rẩy ngẩng lên nhìn tôi, gần như không tin nổi. Tôi chỉ cười nhàn
nhạt, đoạn ôm lấy anh, nhấn anh vào lồng ngực của minh.
Anh Lạc Bân, em nói sẽ đợi anh đến đón em, đã đợi
hai mươi năm rồi.
Thế này cũng tốt, chúng ta sống không thể ở bên nhau,
vậy thì chết cùng nhau có được không?