Hàng Không Bán - Chương 01

Chương 1

Cậu nhân viên phục vụ luôn mang nụ cười chuyên nghiệp cuối
cùng cũng không còn đủ kiên nhẫn nữa, vì Lâm Hàn cứ lừng khừng đắn đo đứng mãi ở
cửa, phân vân không biết có nên vào hay không.

- Anh này, thế tóm lại là anh có muốn vào không? Phí thấp nhất
chỉ có chừng đó thôi mà cũng cần phải nghĩ đến mấy tiếng đồng hồ sao?

Cậu nhân viên nói vậy khiến Lâm Hàn sợ hãi, luống cuống nhìn
trái nhìn phải, thấy xung quanh bắt đầu có người hiếu kỳ nhìn về phía mình, bèn
nhanh chóng thò một chân bước vào quán bar.

Quả nhiên, phía sau cánh cửa là một thế giới hoàn toàn khác.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com – gác nhỏ cho
người yêu sách.]

Trước đó Lâm Hàn đã hạ quyết tâm không biết bao nhiêu lần
nhưng vẫn không đủ can đảm để bước vào. Hôm nay sau khi vào trong, được nhân
viên phục vụ ở đây hướng dẫn ngoặt chỗ này rẽ chỗ kia, cuối cùng cậu cũng đã
tìm được một chỗ ngồi còn trống, bản thân không nén nổi tò mò ngó nghiêng xung
quanh với vẻ cực kỳ ngô nghê.

- Nhiều người quá đi mất…

Hơn nữa còn đều là nam giới.

Từ trước đến giờ cậu chưa từng nhìn thấy chỗ nào lại đông nghịt
toàn gay là gay như thế, cảnh tượng quả thực vô cùng náo nhiệt. Thì ra có nhiều
"đồng loại" ẩn núp trong thành phố này đến vậy, bình thường ngay tới
một người cậu cũng không gặp nổi.

Lâm Hàn gọi đại một cốc rượu, thấp thỏm đứng ngồi không yên, vừa
uống vừa suy nghĩ xem phải mở miệng hỏi như thế nào.

Cậu đến đây đương nhiên không phải để uống thứ rượu có giá mua
ở ngoài chỉ bằng một phần mười chỗ này. Narcissism được xem là một quán bar đồng
tính nổi tiếng, ngoài việc vì rượu đắt đến mức khiến người ta khó quên thì quan
trọng hơn hết là ở đây cung cấp dịch vụ MB[1] có chất lượng tốt trên
mức hoàn hảo.

[1]. MB: Moneyboy, trai
bao

Lâm Hàm nhẩm đi nhẩm lại trong lòng, cuối cùng dốc hết can đảm
chặn một người phục vụ lại.

- Quý khách còn cần gì nữa không ạ?

- Tôi… – Lâm Hàn căng thẳng đến mức dạ dày nhộn nhạo, ấp úng
khó mở miệng nói nên lời. – Tôi… tôi muốn…

Cậu phục vụ thấy vậy còn căng thẳng hơn cả Lâm Hàn:

- Sao cơ ạ?

Lâm Hàn bắt đầu lắp bắp:

- Tôi… ừm muốn…

- Chỗ chúng tôi là nơi làm ăn nghiêm chỉnh, không phải là nơi
buôn bán mấy loại phi pháp như thuốc lắc đâu.

- Không phải vậy… – Rốt cuộc Lâm Hàn cũng gom góp đủ can đảm.
– Tôi… tôi muốn gọi MB.

Đối phương im lặng mất một lúc, khuôn mặt bình thản như Lâm
Hàn chỉ gọi thêm một cốc rượu nữa mà thôi.

- Chỉ có vậy thôi sao? Tôi còn cứ tưởng anh ấp úng như vậy là
quên không mang tiền chứ.

Lâm Hàn vô cùng kinh ngạc, thì ra trong lúc bản thân không để
ý, thế giới lại trở nên “thoáng” như thế này rồi. Sau đó tức thì có người tới dẫn
cậu đi, rồi chỉ cho cậu mấy chàng trai, kẻ đứng người ngồi đang uống rượu tán gẫu.

- Thật ngại quá, giờ chỉ còn lại mấy người thế này thôi.

Hôm nay là ngày dân tình lĩnh lương, quán bar làm ăn thực sự rất
khá. Lâm Hàn đến tầm này rõ ràng không đúng lúc, lại còn là khách lạ, ba, bốn
người mà quán để cho cậu chọn, nếu nói không khách sáo thì đều là “loại hàng”
chẳng ra gì cả.

Cũng không phải họ không đẹp trai, chỉ là khiến cho người ta
có cảm giác không thoải mái. Cái nghề này trông thế chứ phong thái thực ra lại
quan trọng hơn khuôn mặt.

Vốn dĩ Lâm Hàn đang hơi buồn bã, lại thêm bối rối vì không tìm
được người nào đủ chu đáo và dễ gần, còn sợ rằng sinh nhật năm nay của mình
càng thêm thê thảm. Chẳng chọn được ai, Lâm Hàn nhìn ngó xung quanh, nghĩ đành
cố gắng chọn lấy một người gần với kiểu mình thích vậy. Đang rầu rĩ thì đột
nhiên cậu nhìn thấy một chàng trai đi tới, dừng lại gần đám thanh niên, cúi xuống
nói gì đó với bọn họ.

Người này trông khá cao to đẹp trai, dáng vóc hắn khi đứng
trong đám người đó rất thu hút, khuôn mặt lại mang vẻ quyến rũ mơ hồ. Lâm Hàn đứng
ngây ra nhìn về phía hắn; hắn cũng nhìn lại Lâm Hàn, khi hai người mặt đối mặt
thì mỉm cười một cái.

Nụ cười ấm áp đó ngay lập tức khiến Lâm Hàn thấy rất cảm động.
Cậu đang đau lòng suốt cả ngày nay, thật sự rất cần người có nụ cười thuộc khoa
trị liệu ấy đến an ủi.

- Ừm, tôi muốn người này có được không? – Lần đầu tiên trong đời
Lâm Hàn đi tìm vui nên không tránh khỏi có chút sợ hãi.

Mấy người đó dừng cuộc nói chuyện lại, đưa mắt nhìn nhau, chỉ
có chàng trai kia nhướng mày đánh giá cậu từ trên xuống dưới, một lúc lâu sau hắn
mới cười cười trả lời:

- Được.

Bước đầu tiên khó khăn nhất đã vượt qua được, những bước tiếp
theo đơn giản hơn rất nhiều. Hai người đi ra ngoài thuê phòng ở một khách sạn gần
đó. Sau khi uống vài ba ly rượu, nói đôi ba câu chuyện, Lâm Hàn nghĩ đã tới lúc
nên dùng món hàng mình vừa mua rồi.

Nhưng…

- Thật… thật ngại quá.

Lâm Hàn thực sự không biết nên bắt đầu như thế nào với chàng
trai ăn mặc rất chỉnh tề đang sờ sờ trước mặt này.

- Ừm… à… tôi… tôi
tên là Lâm Hàn.

Đối phương cười
nói:

- Tôi tên Diệp Tu
Thác.

- Cậu muốn… muốn
xem ti-vi không?

Lâm Hàn không biết
phải bắt đầu thế nào, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu được thân mật với một
người đẹp trai như vậy. Thậm chí cậu cảm thấy không cần làm chuyện ấy cũng
không sao, chỉ nói chuyện tán gẫu thôi cũng được.

Diệp Tu Thác cười một
cái, hắn cười trông rất đẹp, nửa dịu dàng nửa ranh mãnh:

- Chúng ta đến chỗ
này chỉ để xem ti-vi sao?

- A, đúng thế. –
Lâm Hàn vội vàng đứng dậy. – Vậy… cậu có muốn tắm trước không?

- Chúng ta tắm cùng
nhau đi. – Trái lại Diệp Tu Thác chẳng hề có chút gượng gạo nào, mỉm cười đưa
tay ra như muốn ôm lấy cậu.

- Không, không,
không, đợi tôi tắm trước rồi cậu hẵng tắm.

Lâm Hàn cảm thấy có
chút sợ hãi. Rõ ràng là cậu bỏ tiền mua người ta mà, làm sao lại có cảm giác giống
như người ta mua cậu vậy?

Cuối cùng thì hai
người cũng phải trần trụi đối diện nhau, động tác lột phăng áo tắm chỉ cần ba
giây là xong. Lâm Hàn trợn mắt nhìn cơ thể không-chút-vải-nào của chàng trai
cao to đẹp trai trước mặt, lại cảm thấy mồ hôi lạnh tuôn ra.

- Ừm thì…

Lâm Hàn còn chưa
lên tiếng bàn xem phải làm ra sao thì chàng trai đang trần trụi ấy đã ôm lấy cậu,
đặt cơ thể trơn láng của cậu xuống giường.

- Chuyện này…

Cảm giác môi chạm
môi vô cùng thích thú, nhưng một ngón tay của hắn vừa động đã khiến Lâm Hàn thấy
đau ngay. Cậu lo lắng nói:

- Cậu nhẹ, nhẹ một
chút…

- Ừm.

- Tôi… tôi không có
kinh nghiệm.

- Hả? – Đối phương
kinh ngạc nhìn cậu. – Đây là lần đầu tiên anh đến quán bar? Anh thật phóng túng
mà.

- Tôi… tôi chỉ là
muốn… – Lâm Hàn có phần hơi sợ cái ngón tay vẫn còn đang ngọ nguậy. – Hôm nay
là sinh nhật tôi. Tôi ba mươi tuổi rồi vẫn chưa từng có bạn trai… cho nên muốn
có chút kinh nghiệm…

- À… – Đối phương
hiểu ra vấn đề liền tạm thời rút khỏi cậu, ôm cậu rồi lật người lại, cười. –
Nói vậy thì tôi là quà sinh nhật của anh rồi? Thật vinh dự quá.

Động tác tiếp theo
quả nhiên là dịu dàng hơn nhiều. Hắn hôn cậu rất nhiều, mềm nhẹ như mưa rơi,
trong lúc bàn tay thận trọng làm công tác chuẩn bị, rồi mới bắt đầu từ phía
sau, nhẹ nhàng tỉ mỉ.

Đúng là dân chuyên
nghiệp khác hẳn với kẻ ngoài nghề, kỹ thuật tốt vô cùng, ngay cả Lâm Hàn lần đầu
trải nghiệm chuyện này, tuy trong lòng hoảng sợ vì nằm dưới mà vẫn đạt được
khoái cảm, song không thể chối bỏ sự sung sướng trào dâng tựa như những đợt
sóng liên tục vỗ bờ, dữ dội hơn cả cơn khó chịu ban đầu. Đến mức cả hai đều cảm
thấy khó neo lại bản thân.

Sau nhiều lần bùng
nổ cả hai mới dừng lại tạm nghỉ. Chàng trai rời khỏi người Lâm Hàn, song vẫn ôm
lấy cậu. Hai người ôm nhau nằm trên giường uể oải rã rời, có điều cảm giác thân
mật đầy ấm áp này khiến Lâm Hàn đột nhiên cực kỳ muốn nói chuyện với hắn.

- Ừm, chuyện…

- Hử? – Đối phương
lại hôn lên cổ, lên vành tai cậu, nụ hôn cũng dần trở nên mạnh mẽ hơn. Rõ ràng
là vừa mới kết thúc nhưng vẻ như trong người hắn lại dâng tràn ham muốn.

- Thực ra… tôi
thích một người.

Lâm Hàn băn khoăn ấp
úp. Nói chuyện này vào thời điểm hiện tại thực sự vô cùng mất hứng, khả năng
khiến người đàn ông đang hừng hực bận bịu này xụi lơ ngay tại trận rất cao,
nhưng cậu không thể nhịn được.

- Ừm? – Quả nhiên đối
phương dừng lại.

- Nhưng anh ấy là
“thẳng”, anh ấy thích phụ nữ…

Diệp Tu Thác nhìn cậu
tỏ vẻ thông hiểu, bàn tay dừng lại không vuốt ve, chuyển qua nhẹ nhàng xoa đầu
cậu. Lâm Hàn được Diệp Tu Thác khích lệ như vậy bèn nói tiếp.

- Anh ấy là người mẫu,
rất đẹp trai cũng rất tốt tính. Tôi quen anh ấy cũng được mấy năm rồi, trước giờ
luôn là bạn cực kỳ thân, không, là người bạn thân nhất của tôi. Chúng tôi thuê
chung một căn hộ, có chuyện gì anh ấy cũng nói với tôi, mỗi lần có bạn gái mới
cũng đều mang về giới thiệu với tôi, hỏi ý kiến của tôi… Tôi còn thường hay mời
anh ấy đi ăn, đúng rồi, tôi còn tặng anh ấy hai đôi tất…

Diệp Tu Thác nhìn cậu.

- Vậy tại sao tối
nay anh ta lại không đón sinh nhật cùng anh chứ?

- Tối nay anh ấy có
một show diễn rất quan trọng phải đi, chạy show xong còn phải dự tiệc với mọi
người, muộn lắm mới về được…

Diệp Tu Thác chẳng
tỏ thái độ gì, chỉ cười cười. Lâm Hàn nhìn hắn, vội vã hỏi:

- Cậu có cảm thấy
anh ấy thích tôi chút nào không?

Diệp Tu Thác cười một
cái, nói:

- Hoàn toàn không
có chút nào.

- Nhưng anh ấy đối
xử với tôi rất tốt, thỉnh thoảng nói chuyện với tôi cũng rất trìu mến, anh ấy
còn nói rằng nếu tôi là phụ nữ nhất định sẽ hẹn hò với tôi…

Diệp Tu Thác không
hề khách sáo cắt ngang lời cậu:

- Chính trong lòng
anh cũng rõ mà, nếu anh cảm nhận được anh ta thích mình thì đã chẳng đến quán
bar kiếm MB rồi.

Lâm Hàn chẳng hiểu
vì sao nước mắt đột nhiên rơi xuống. Cậu cũng biết những lời Diệp Tu Thác nói
là thật. Diệp Tu Thác lại thở dài, lau nước mắt giúp cậu.

- Đừng khóc nữa mà.

- Xin… xin lỗi cậu.

Lâm Hàn biết rõ
đang lúc vui vẻ thế này mà khóc lóc ỉ ôi thì thực mất hứng vô cùng, nên cố gắng
hít hít để nước mũi không chảy ra ngoài, nhưng cuối cùng cậu vẫn không cầm nổi
nước mắt.

Cậu cũng biết bản
thân mình thực sự quá mức ủy mị. Hồi còn nhỏ cũng vì cái tính cách này mà suốt
ngày cậu bị trêu chọc là đồ mít ướt. Sau này rốt cuộc vất vả mãi mới thay đổi
được một chút, nhưng cho dù có cố gắng đến đâu, nếu gặp phải chuyện buồn, nước
mắt có kìm nén thế nào cũng không giữ được. Ngay cả khi xem một bộ phim, gặp những
đoạn cảm động cậu cũng khóc như mưa như gió hết luôn cả gói giấy ăn.

Nhưng mà đàn ông
thì phải ra dáng đàn ông mới được chào đón, ở đâu cũng thế thôi. Thân là nam mà
yếu đuối như phụ nữ thế này thì ai mà thích được chứ?

- Đừng buồn nữa,
anh còn có tôi mà.

Đúng là "đắt xắt
ra miếng", chất lượng phục vụ vượt trội, đối phương vô cùng dịu dàng,
không mảy may khó chịu vì bị phá vỡ không khí, ngược lại còn kiên nhẫn dỗ dành
cậu.

- Ít nhất cũng có
tôi đón sinh nhật cùng anh. Sinh nhật ba mươi tuổi không phải rất quan trọng
sao?

Lâm Hàn lập tức
khóc thảm thiết hơn lúc nãy.

- Được rồi, ngày
mai tôi sẽ mời anh ăn bánh ngọt được không? Này, anh đến đây để quên chuyện
liên quan đến anh ta, không phải sao? – Diệp Tu Thác hôn cậu, rồi lại xoa đầu
và lưng cậu. – Vậy chỉ cần nghĩ đến tôi là được rồi, tôi sẽ khiến anh hạnh phúc
mà…

Lâm Hàn nghĩ đến
người đàn ông vừa rời khỏi sàn catwalk, đang vui vẻ ăn uống cùng cả đám nam
thanh nữ tú, rồi lại nghĩ đến bản thân mình đành phải bao trai để có được trải
nghiệm lần đầu tiên ở tuổi ba mươi, chẳng kìm được nữa mà khóc òa lên.

Diệp Tu Thác vẫn ôm
lấy Lâm Hàn, kiên trì vỗ vỗ lưng cậu, rút khăn giấy để nơi đầu giường cho cậu
lau nước mắt và xì mũi, vừa giống người tình vừa giống người thân ai ủi quan
tâm cậu. Đợi đến khi tiếng thút thít dần dần không còn nữa, hắn lại ôm cậu vào
lòng một cách dịu dàng nhất.

Cảm giác được người
khác yêu thương quan tâm thật sự vô cùng ấm áp hạnh phúc, đau buồn cũng trở nên
không còn rõ nét nữa. Lâm Hàn thút tha thút thít một lúc, tâm trạng cũng bắt đầu
trở lại bình thường, rồi ngủ thiếp đi.

Vốn dĩ cậu tưởng
ngày hôm sau sẽ ngủ say một mạch đến trưa, không thì cũng ngủ không buồn tỉnh dậy,
kết quả vừa mới sáng bảnh mắt đã muốn đi vệ sinh. Thực tế chẳng bao giờ đẹp như
mơ, cậu đành ngọ nguậy bò khỏi giường đi vào phòng tắm.

Vừa ngồi lên bồn cầu
cậu mới cảm nhận rõ rệt toàn thân ê ẩm đến kiệt sức, đau râm ran, e rằng đến mấy
ngày sau cũng chưa đỡ được là bao. Rõ ràng là cậu đi tìm vui, nào ngờ sau đó lại
bị hành hạ khổ sở thế này. Lâm Hàn ngồi ngây trong đó nghỉ một lúc lâu rồi mới
đứng lên, biết rõ giờ quay lại giường cũng chẳng thể nào ngủ nổi, cậu đành tắm
qua loa rồi thay quần áo chuẩn bị ra về.

Diệp Tu Thác vẫn
đang nằm nghiêng một bên ngủ rất say, tư thế hoàn toàn thoải mái tự nhiên,
trông vô cùng dễ chịu. Lâm Hàn đặt tiền lên đầu giường để cảm ơn, nghĩ ngợi một
lúc lại thêm một ít tiền boa, mặc dù rõ ràng khá nhiều nhưng đấy là tiền Diệp
Tu Thác đáng được nhận.

Xã hội phát triển
hơn đã khiến nhiều thứ thay đổi hoàn toàn. Hiện tại người ta không để ý nhiều đến
khuôn mặt hay tính cách của người bên cạnh mình nữa. Narcissism chuyên nghiệp đến
mức có cả nhân viên tận tâm xoa dịu vết thương lòng cho khách như vậy, chẳng
trách vì sao quán bar này lại nổi tiếng đến thế.

••

Lâm Hàn lảo đảo ra
khỏi khách sạn, gọi xe taxi về nhà, về đến nơi đúng lúc thang máy ở chung cư
đang sửa chữa. Người đã đau gần chết, lại còn phải leo thang bộ khiến cậu suýt
chút nữa thành người khuyết tật.

Cậu cẩn thận vặn
chìa khóa mở cửa căn hộ, cố gắng không tạo ra tiếng động để tránh đánh thức người
trong nhà. Nào ngờ vừa bước vào cậu đã nhìn thấy một người đàn ông cao to
khoanh hai tay trước ngực, trông dáng vẻ giống như muốn đánh người, đứng ở
phòng khách nhìn chằm chằm cậu với vẻ không tốt lành gì.

- Á… – Lâm Hàn bất
ngờ, sợ đến nỗi rụt lại.

- Cả tối qua cậu đi
đâu, làm gì vậy?

- Tôi… tôi đi ra
ngoài chơi chút…

Sắc mặt của Trình Hạo
tái mét, trông còn khó chịu hơn cả đế giày.

- Bây giờ mới biết
về nhà sao?! Mất công tôi còn đi mua bánh ngọt về chúc mừng sinh nhật cậu.

Lúc này Lâm Hàn mới
thấy hộp bánh ngọt chưa mở để trên bàn, cậu vừa vui mừng lại vừa thấy tiếc.

- Nhưng, nhưng mà…
anh chẳng nói buổi tối có một show phải đi còn gì, không có thời gian đón sinh
nhật với tôi…

- Tôi đúng là không
rảnh, nếu sớm biết cậu sẽ ra ngoài chơi bời như vậy, tôi cũng chẳng cần vừa chạy
xong show đã cuống cuồng về nhà. – Trình Hạo giận dữ nhìn trừng trừng, còn nhíu
mày quan sát cậu từ đầu đến chân, nghi ngờ hỏi. – Rốt cuộc tối qua cậu đã đi
đâu, làm gì?

- À, tôi… – Lâm Hàn
là người không biết nói dối, nhìn tư thế hiện tại của bản thân - hai chân rõ
ràng không khép lại được, cậu đành ngoan ngoãn thật thà khai báo. – Tôi đi bao
trai.

Vẻ mặt của Trình Hạo
trông như thể bị sấm nổ cho ù tai nhức óc, y ngoáy một bên lỗ tai.

- Cái gì cơ?

Lâm Hàn sợ y không
hiểu, lại giải thích:

- Gọi trai ở trong
hộp đêm, anh cũng biết tôi là đồng tính mà…

- Trai gọi? Bao
trai?

Con ngươi và gân
xanh trên mặt Trình Hạo đều lồi hết ra ngoài, như thể máu cũng sắp bắn ra đến
nơi.

- Tôi ở nhà đợi cậu
cả một đêm vì muốn dành cho cậu bất ngờ, mà cậu lại đi bao trai?

- Nhưng mà…

- Cậu qua đây cho
tôi! – Trình Hạo không khách sáo lôi Lâm Hàn vào nhà, nhìn cậu khắp lượt từ đầu
đến chân rồi hỏi – Ở trên hay dưới?

- Dưới…

Lâm Hàn sợ hãi, run
giọng nói. Đối phương nhìn cậu khắp lượt từ đầu đến chân rồi hỏi:

- Có dùng “áo mưa”
không đấy?

- A…

Nhìn thấy bộ mặt “vừa
mới nhớ ra” của Lâm Hàn, Trình Hạo biết ngay là cậu quên mất rồi. Y chỉ muốn
bóp chết cậu thôi.

- Ngay cả chuyện cơ
bản như vậy cũng không biết, còn học đòi ăn chơi này nọ!

Lâm Hàn bị hắn mắng,
sợ hãi ấp úp nói:

- Một lần chắc
không sao đâu, mà người đó trông cũng không có vấn đề gì…

- Đã là hạng người
đó thì làm sao mà không có vấn đề được chứ! Cậu qua lại lung tung như vậy thà cặp
với tôi còn hơn!

Lâm Hàn có chút bất
mãn, khó chịu gỡ tay y ra.

- Anh đâu có giống
tôi.

Cậu thích Trình Hạo,
nhưng Trình Hạo không biết, hoặc giả bộ làm ngơ không biết, tóm lại hai người bọn
họ chỉ là bạn bè.

Lâm Hàn yêu đơn
phương, thầm thương trộm nhớ hết một năm rồi lại thêm một năm, Trình Hạo thay bạn
gái không biết đã bao nhiêu lần. Nhìn bọn họ trước mắt mình thân mật, thường
hay nghe tiếng làm tình ngay sát tường, Lâm Hàn ngày càng chẳng còn thấy một
chút hy vọng nào.

Đau khổ yêu một người
bao nhiêu năm như vậy mà không được kết quả gì, cuối cùng cậu cũng muốn thử hưởng
thụ một lần, xem xem cảm giác được người khác yêu thương rốt cuộc như thế nào.
Sinh nhật hôm qua cậu đã tiêu rất nhiều tiền, cuối cùng cũng đã được trải nghiệm.

Thời buổi này thứ
gì cũng đều có thể đem ra trao đổi, thật quá tốt.

- Cậu còn ngây ra
đó làm gì. – Trình Hạo “hừ” một tiếng. – Mau ăn bằng sạch bánh ngọt cho tôi,
sau đó chúng ta tới bệnh viện.

Lâm Hàn vâng vâng dạ
dạ ngồi xuống bàn, mở hộp bánh ra, Trình Hạo khoanh tay đứng bên cạnh, đằng đằng
sát khí theo dõi cậu ăn bánh.

Trình Hạo là người
mẫu chuyên nghiệp, cao to đẹp trai, lại có gu thẩm mỹ, rất biết cách ăn mặc,
đương nhiên sẽ không giống một người đàn ông lôi thôi nhếch nhác. Y là người mắc
bệnh sạch sẽ, rất chú trọng đến vẻ bề ngoài, có hẳn một cái giá để nước hoa và
các sản phẩm chăm sóc da. Y còn biết tỉa lông mày, thậm chí Lâm Hàn còn từng thấy
y đánh phấn, dùng son.

Dựa theo những điều
đó, vốn dĩ ban đầu Lâm Hàn vẫn còn ôm chút hi vọng, cho rằng khả năng y là đồng
tính khá cao.

Sau đó cậu mới hiểu
đó chỉ là yêu cầu của nghề người mẫu, Trình Hạo thực chất là một “straight thuần
chủng”, ngoài miệng thì vẫn đùa là chẳng sao cả, nhưng thật sự muốn y chạm vào
đàn ông hoặc là để đàn ông chạm vào, có đánh chết cũng không thể nào được.

Lâm Hàn vừa ăn, vừa
nghe Trình Hạo mắng chửi. Cuối cùng mắng chán, Trình Hạo ra lệnh:

- Cậu ăn hết bánh
cho tôi! Còn thừa lại nhiều thế này, cậu muốn chết phải không?

Lâm Hàn bị y mắng đến
nỗi hai mắt đỏ hoe, nhưng vẫn cố gắng kiên nhẫn nhét đầy bánh vào miệng, bị nghẹn
đến run rẩy cả người. Trình Hạo thấy bộ dạng cậu như vậy, lại dịu giọng xuống:

- Uống ít nước đi,
cẩn thận nghẹn.

Lâm Hàn mặc dù hơi
ngốc, nhưng Trình Hạo rất thích làm bạn với cậu.

Chính bởi vì cái vẻ
ngốc nghếch của cậu không phải là kém thông minh, mà chỉ là thiếu tinh ý, không
nhạy bén. Cậu là loại người chỉ bị người ta tính toán âm mưu chứ không có khả
năng tính toán với người khác. Làm bạn với kiểu người này rất an toàn.

Ngốc nghếch không
phải là chuyện hay ho gì, nhưng may mà Lâm Hàn biết rõ sự ngốc nghếch của bản
thân, chính vì ngốc nhưng lại tốt tính, so với kiểu người lúc nào cũng tự cho
mình là khôn ngoan đáng yêu hơn nhiều.

Lâm Hàn cũng tự hiểu
mình là người chẳng có lập trường gì, gặp phải người ghê gớm sẽ thuận theo
ngay. Ý kiến của Trình Hạo cho dù sai lầm, cậu cũng ngoan ngoãn làm theo, thất
bại cũng không dám oán trách.

Người bạn như vậy
cho dù chẳng có tác dụng gì nhưng cũng không gây phiền phức cho y; thỉnh thoảng
giận cá chém thớt cậu cũng không phản kháng, nên Trình Hạo rất thích.

- Được rồi, thực sự
không ăn nổi nữa thì đừng cố.

Lúc này Lâm Hàn mới
ngoan ngoãn đặt miếng bánh xuống.

- Có điều tôi sẽ
không tha thứ cho cậu nhanh như vậy đâu. Tối nay bạn gái tôi muốn qua đây chơi,
nếu cậu nấu được mấy món ngon thì sẽ bỏ qua chuyện cậu khiến tôi mất niềm tin lần
này.

- Được.

Lâm Hàn sụt sịt
mũi, nghĩ đến việc lại phải chứng kiến cảnh người trong mộng thân thiết anh anh
em em với người khác trước mặt mình, liền thầm nhủ đám bản vẽ của ngày hôm nay
chắc không xong kịp rồi.

Lâm Hàn là một tác
giả vẽ truyện tranh. Là nam giới nhưng khi mới vào nghề, cậu chỉ vẽ thể loại
truyện tranh thiếu nữ. Sau bị người nhà mắng cho gần chết, mới đành chuyển sang
vẽ thể loại kiếm hiệp giả tưởng đánh đấm kịch tính. Không còn nam chính đẹp
trai với lời thoại lãng mạn ngọt ngào nữa, chỉ còn lại huynh đệ đánh đánh đấm đấm,
rốt cục lại may mắn được người ta khen ngợi.

Bây giờ trong lòng
cậu đang đau khổ muốn chết thế này, làm sao có nổi cảm hứng mà vẽ vời nữa.

••

Ngày hôm sau Lâm
Hàn vẫn giao bản thảo đúng thời hạn, nhưng bộ dạng thì rõ là uể oải.

Bởi vì tối qua phải
tận mắt chứng kiến Trình Hạo thân mật với một cô người mẫu xinh đẹp, tâm trạng
tuột dốc không phanh, trong một lúc lơ đễnh cậu đã khai tử nhân vật đặc sắc nhất
trong bộ truyện dài kỳ lần này. Biên tập viên nhận bản thảo xong, tức muốn thổ
huyết, nhưng lại không thể để tạp chí bị bỏ trống chuyên mục được, nên mắng chửi
cậu suốt hai tiếng đồng hồ liền.

Lúc này, bất luận
là xem ảnh của Trình Hạo mà cậu yêu nhất trên chuyên mục thời trang hay là đọc
bình luận về mình trên tạp chí truyện tranh, cũng chẳng thể nào làm cậu lấy lại
được tinh thần.

Cậu ngồi một lúc
trong công viên, không hiểu sao lại nhơ nhớ Diệp Tu Thác. Ở bên cạnh hắn cậu muốn
nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm, thoải mái dễ chịu vô cùng.

Lâm Hàn suy tính kỹ
càng một lúc, nếu gặp Diệp Tu Thác thường xuyên chắc chắn sẽ tốn rất nhiều tiền,
cậu không kham nổi, nhưng nếu không làm chuyện ấy mà chỉ tán gẫu cùng nhau thôi
hẳn sẽ rẻ hơn nhiều.

Niềm hạnh phúc khi
được nói chuyện, chắc là cậu đủ khả năng mua được.

Nhưng mấy lần sau đến
Narcissism, Lâm Hàn đều không thấy Diệp Tu Thác ở đó, không biết có phải được
người khác bao rồi không. Nếu Diệp Tu Thác là Moneyboy chuyên nghiệp đến vậy
thì đắt khách là chuyện đương nhiên. Để có thể gặp lại hắn, Lâm Hàn đành phải
thường xuyên lai vãng đến Narcissism.

••

Sau mấy ngày toi
công phí tiền uống rượu đắt cắt cổ, cuối cùng Lâm Hàn cũng nhìn thấy Diệp Tu
Thác xuất hiện trong quán bar. Cậu bất chấp tất cả, vội vàng chen qua đám đông
đi tới.

- Ừm…

Diệp Tu Thác đang
ngồi ở sô pha uống rượu với mấy người nữa, quay sang nhìn thấy cậu, liền mỉm cười
nói:

- A, là anh ư, lâu
lắm không gặp.

Lâm Hàn không biết
có phải hắn đang bận làm ăn hay không, cũng không hiểu theo quy tắc thì nên nói
thế nào, đành khẽ hỏi hắn:

- Mấy người kia là
khách của cậu hả?

Diệp Tu Thác quay
người lại, cười nhìn cậu:

- Không phải. Sao
thế, anh lại muốn gọi tôi hả? Nghe nói mấy hôm nay anh thường đến đây, không phải
muốn tôi đấy chứ?

- Đúng rồi. – Lâm
Hàn gật đầu, đột nhiên thấy mấy người kia đổ dồn mắt về phía mình, cậu mới nhận
ra mình nói chuyện quá trắng trợn, liền lúng túng chữa lại. – Không, không cần
lên giường, chỉ ngồi thôi cũng được… Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu.

- Hử? – Diệp Tu
Thác chống cằm. Hắn làm động tác này trông vừa tự nhiên lại vừa đáng yêu. –
Nhưng tôi chỉ lên giường thôi, không có thời gian ngồi.

- … Hở?

Mặc dù Lâm Hàn
không phải là người biết giá cả thị trường cho lắm, nhưng cũng cảm thấy hình
như phải ngược lại mới đúng, có người nào chỉ muốn bán thân không muốn bán nghệ
chứ. Nhưng vẻ mặt của Diệp Tu Thác lại hoàn toàn không có vẻ gì là đang đùa.

- Cậu không thể chỉ
ngồi nói chuyện thôi sao?

- Không được.

- Không thì thế này
đi, tôi sẽ trả nhiều tiền hơn so với phí chỉ ngồi nói chuyện, mà như vậy cậu
cũng không phải lao lực…

Diệp Tu Thác lắc đầu,
nói bằng giọng điệu không cho cậu cò kè mặc cả.

- Làm tình, miễn
phí thêm nói chuyện không giới hạn giờ giấc, anh có muốn không?

Lâm Hàn rầu rĩ mãi,
bị cái điều kiện mua một tặng một kèm theo đó hấp dẫn, cuối cùng gật đầu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3