Tầng phía dưới bầu trời - Chương 11 - 12

CHƯƠNG 11

BÍ MẬT GIA TỘC

Thì ra, cảm
giác khi biết được

lúc nào cũng
có một người ở bên mình, che chở cho mình,

dung túng cho
tất cả những gì mình làm, lại hạnh phúc đến thế.

---oo0oo---

ĐƯỜNG PHI

Chiều thứ bảy,
Dĩnh Hân nổi hứng muốn cùng chúng tôi đi khu thương xá. Kể từ lần trước Thiên Luân
suýt ra tay với cô ấy đến giờ, ước chừng cũng đã vài tháng cô ấy không vào thị trấn,
thế nên khi cô vừa đề nghị, Dĩnh Ngôn chẳng nói chẳng rằng đã đồng ý.

Dĩnh Ngôn cũng
có việc cần đến khu thương xá, Khải Nam lại không muốn Hi Văn hộ tống Hân. Vậy là
bất đắc dĩ, tôi cũng bị kéo theo.

Tâm tình tôi thời
điểm này không thể nói là tốt. Thời gian còn lại chỉ còn đếm được từng ngày, chưa
nói đến chuyện nhiệm vụ có khả năng thành công hay không, tôi đã mơ hồ cảm thấy
tên nhóc Thiên Luân kia có triệu chứng chưa đánh đã muốn bỏ chạy rồi.

Thôi được rồi,
cứ coi như không có Thiên Luân, một mình tôi vẫn có thể hoàn tất nhiệm vụ kia mà.

Mắt tôi lẳng lặng
dõi theo bóng dáng Khải Nam và Dĩnh Hân lướt qua các gian hàng hóa. Lúc này, Hân
đang níu tay áo đòi Khải Nam chơi trò chơi gì đó. Đôi mắt Nam hơi cau lại, nhưng
rồi cậu ấy cũng nhẹ thở dài, bằng lòng dẫn Hân qua hàng trò chơi.

Bỗng nhiên tôi
có một dự cảm khá lạ. Cặp mắt Khải Nam nhìn Hân thật không bình thường tí nào. Không
lẽ thằng nhóc này cũng… Tôi cau mày, bắt đầu đắn đo về suy đoán của mình. Chỉ là
một con bé bị mất trí thôi mà. Không lẽ thật sự có sức hút thế sao?

Lúc quay đầu lại,
bất giác tôi bắt gặp Dĩnh Ngôn đang nhìn theo, biểu cảm cũng khá lạ. Từ hôm Hi Văn
bị thương đến giờ, hầu như Dĩnh Ngôn và Dĩnh Hân rất ít khi trò chuyện với nhau.
Mặc dù bình thường, hai chị em nhà này cũng không phải hòa hợp gì lắm, nhưng tôi
mơ hồ cảm thấy Dĩnh Ngôn đối với Dĩnh Hân, giờ dường như còn có chút cảm giác áy
náy.

Nói gì thì nói,
cho dù là thằng mù cũng biết rằng Dĩnh Hân thích Hi Văn mà.

Dĩnh Ngôn bắt gặp
ánh mắt tôi, có vẻ hơi chột dạ. Tôi cười hề hề, lẽo đẽo theo cô ta xuống tầng dưới
mua hàng. Vừa nhìn thấy mớ áo gối là tôi phát oải. Vừa giơ tay tính ngáp một cái,
Dĩnh Ngôn liền quẳng sang cho tôi cái nhìn khinh bỉ. Tôi sượng sùng, nhất thời cũng
bỏ tay xuống.

Thú thật nếu không
phải đã nhận nhiệm vụ này thì tôi còn lâu mới lết xác đến khu thương xá. Thường
ngày ở nhà tôi cũng chỉ ăn rồi ngủ, nếu có nhu yếu phẩm cần thiết sẽ đặt các cửa
hàng trên mạng mang đến. Thời buổi công nghệ thông tin cơ mà, ai còn phải bỏ công
bỏ sức đi vòng vòng để lựa hàng nữa chứ.

Tôi mua một cốc
kem tươi, vừa ăn vừa tranh thủ quan sát động tĩnh xung quanh. Hôm nay không phải
cuối tuần, khu vực chúng tôi ở cũng không phải đông đúc nên đại sảnh khá thưa người.
Một cô nàng da trắng toát đi qua, chiếc áo cổ tim lấp ló theo từng bước chân cô,
thấp thoáng cả hình vòng cung căng tròn lồ lộ ra đó khiến tôi bất giác nhìn theo.
Cô nàng quay lại, quẳng cho tôi cái nhìn khêu gợi.

Không phải vậy
chứ? Thời đại này con gái tỉnh thành đều biết hóa thân thành Can Lộ Lộ hết sao?

Đúng lúc tôi đang
phân vân không biết có nên tiến lại làm quen với cô nàng xinh xắn này không thì
bị Dĩnh Ngôn kéo lại. Tôi hơi bực, nghĩ rằng cô ấy hơi khó tính thái quá, chẳng
lẽ ngắm gái đẹp cũng không cho sao? Nhưng lúc nhìn lại đã thấy gương mặt cô cau
có, kèm theo vẻ nghiêm trọng khó gặp.

Tôi cũng cau mày:
“Chuyện gì vậy?”.

“Anh nghe có tiếng
Dĩnh Hân hét lên không?”. Cô ấy thận trọng nhìn tôi hỏi.

“Không, tôi chỉ
nghe tiếng nhạc từ loa vọng xuống thôi”. Tôi đáp cẩu thả, song trông thấy vẻ lo
lắng của cô ấy, đành phải vờ quan tâm hỏi: “Cô nghe thấy gì sao?”.

Dĩnh Ngôn gật đầu,
cũng không đợi tôi phản ứng mà vội lấy điện thoại ra gọi cho Khải Nam. Chẳng mấy
chốc đã nghe thấy giọng Khải Nam gấp gáp nói: “Dĩnh Ngôn, có chuyện rồi. Thang máy
B của tòa nhà bị hỏng, Kẹo Chanh bị kẹt trong thang máy”.

Đầu tôi bất giác
như bị đánh BANG. Không phải con bé này xui xẻo vậy chứ? Chỉ đi mua sắm thôi cũng
gặp chuyện được sao?

“Hai người đang
ở tầng nào?”. Dĩnh Ngôn cố trấn tĩnh hỏi.

“Tầng năm, nhưng
nhân viên nói với tôi dây tải bị trượt, có lẽ thang máy đã rơi xuống những tầng
dưới. Đội cứu hộ đang tới. Hai người…”.

Khải Nam không
nói được hết câu đã nghe tiếng Dĩnh Ngôn lầm rầm nguyền rủa gì đó. Tôi cũng không
vội. Đằng nào tôi cũng không ưa con bé đó lắm, nói như Thiên Luân thì nếu có người
muốn Dĩnh Hân chết nhất thì người đó chỉ có thể là tôi chứ không ai khác.

Dĩ nhiên, tôi cũng
không ngu gì thẳng toẹt điều này trước mặt Dĩnh Ngôn.

“Anh còn đứng đó
làm gì, nghĩ cách đi chứ?”. Bỗng nhiên Dĩnh Ngôn quát vào tôi, ánh mắt bỗng chốc
đỏ thẫm.

“Cách gì bây giờ?”.
Tôi nhún vai. “Chỉ là kẹt thang máy thôi mà. Mười phút nữa đội cứu hộ sẽ có mặt
ngay”.

“Anh có điên không,
biết rõ Hân bị chứng sợ hộp kín mà”. Ngoài dự liệu của tôi, Dĩnh Ngôn bắt đầu quát.
“Huống chi, nó còn có bệnh tim trong người. Đừng nói là mười phút, năm phút tôi
cũng sợ là nó chịu không nổi, năm năm trước chẳng phải nó…”.

Đang quát ngon
lành, bỗng nhiên Dĩnh Ngôn im bặt. Vẻ mặt cô cực kì khó coi. Cô đưa tay quệt mấy
giọt nước đọng lại trên mí, trừng mắt nhìn tôi như thể Hân bị kẹt trong thang máy
là lỗi của tôi vậy. Xong cô cất bước, đi thẳng về dãy thang máy B.

Tôi chậm rãi bước
theo cô, mày kiếm bắt đầu nhăn lại. Đột nhiên tôi cảm thấy mình đã đánh hơi thấy
điểm khả nghi nào đó.

Trước khi đến đây,
vốn tổ chức đã giao cho tôi toàn bộ hồ sơ cần thiết của chị em nhà họ Dương, vì
thế khi gặp Dĩnh Ngôn và Dĩnh Hân tôi không mấy bất ngờ. Trong tài liệu đó nói,
khác với Dĩnh Ngôn từ nhỏ đã ương ngạnh, Dĩnh Hân lại là một đứa trẻ ngoan ngoãn
và thông minh, năm năm trước, bằng khả năng của mình đã thi đỗ vào một trường đại
học ở Mĩ. Lãotỉ phú Dương Thái rất cưng chiều con bé này, còn dự định tương lai
sẽ giao toàn bộ tập đoàn khách sạn Star Sky cho nó.

Nhưng không biết
đã xảy ra chuyện gì, trong một đêm mọi thứ đều thay đổi. Dĩnh Hân không sang Mĩ,
lão Dương Thái nhốt cô bé ở nhà, từ đó chưa từng có ai bên ngoài tiếp xúc với cô
nữa. Năm đó, nghe nói, Dĩnh Ngôn cũng rất chống đối. Cô gây hấn với Dương Thái và
mẹ mình, tìm mọi cách đưa Dĩnh Hân sang Mĩ nhưng tất cả đều thất bại. Sau đó, Dĩnh
Ngôn trở nên hằn học, mãi cho đến hai năm trước, sau khi tốt nghiệp, bà Dương mất,
cô mới chịu trở về nước.

Hiển nhiên, một
việc quan trọng khác cũng được tổ chức tìm hiểu đầy đủ, Dĩnh Ngôn và Dĩnh Hân vốn
không phải chị em cùng mẹ. Dĩnh Hân là con của Dương Thái với tình nhân bên ngoài,
đến khi sáu, bảy tuổi mới được mang về nuôi. Quan hệ giữa bà Dương và Dĩnh Hân vốn
dĩ chưa bao giờ tốt.

Dĩnh Ngôn lúc này
dường như đã huy động hầu hết lực lượng an ninh trong thương xá. Tôi chống tay,
đuổi theo cô từ tầng này đến tầng khác. Cứ mỗi tầng dừng lại, Dĩnh Ngôn lại áp mình
vào cửa thang máy, thét vọng vào để tìm giọng nói của Hân. Thanh âm cô dần trở nên
khàn khàn, còn nước mắt thì càng lúc càng rơi như mưa.

Nhìn thấy thế,
tôi hơi cau mày. Trước đây tôi vốn nghĩ tình cảm của Dĩnh Ngôn và Dĩnh Hân không
tốt lắm. Đến lúc này tôi mới biết mình đã lầm.

Rốt cuộc ở tầng
ba, chúng tôi nghe được tiếng Dĩnh Hân yếu ớt đáp lại. Khải Nam cũng đã ở đó, đang
cúi người trước thang máy, giọng nhỏ nhẹ trấn an Hân ở bên trong, nhưng gương mặt
lại đầy lo lắng. Tôi cũng không nói không rằng, lẳng lặng nhìn đội cứu hộ đến cạy
cửa ra.

Vốn dĩ tôi cho
rằng bao nhiêu năm làm sát thủ, cảm xúc của mình đã trở nên băng giá, song lúc nhìn
thấy Dĩnh Hân lao ra ngoài, ôm chầm lấy Dĩnh Ngôn, tôi mới hiểu mình đã lầm.

Thì ra, cảm giác
khi biết lúc nào cũng có một người ở bên mình, che chở cho mình, dung túng cho tất
cả những gì mình làm lại hạnh phúc đến thế.

Tình thân? Đây
chính là cái mà mọi người vẫn nhắc đến đó sao?

Chúng tôi cứ đứng
lặng đó nhìn hai chị em họ. Dĩnh Hân không ngừng khóc, còn Dĩnh Ngôn dịu dàng vuốt
lưng cho cô ấy, thanh âm vang lên run rẩy: “Đừng sợ, có chị ở đây rồi. Đừng sợ…”.

Tôi liếc sang Khải
Nam, khẽ cười. Cậu ấy cũng cứng đờ ra, bàn tay nắm chặt.

---oo0oo---

Lúc chúng tôi đưa
Dĩnh Hân ra đến xe, cô ấy vẫn vùi mặt vào người Dĩnh Ngôn, đôi vai khẽ run rẩy.
Dĩnh Ngôn nhẹ nhàng an ủi cô. Trông thấy cảnh ấy, đột nhiên tôi cảm thấy thấy có
chút kì quái. Không nghĩ được là Dĩnh Ngôn cũng có lúc dịu dàng như thế. Ngồi cạnh
tôi, Khải Nam chống tay vào kính xe, gương mặt đầy đăm chiêu.

Tôi cũng hiểu đôi
chút nỗi lo của cậu ấy. Ám ảnh hộp kín là một chứng bệnh tâm lí thi thoảng vẫn bắt
gặp ở người đã từng trải qua biến cố. Thật ra, lúc phát bệnh, ngoại trừ tâm trí
sợ hãi bất an, sinh ra khó thở thì cũng không có gì nghiêm trọng lắm, thế nhưng
vấn đề ở đây là Dĩnh Hân lại sẵn có bệnh tim. Một khi hai căn bệnh này kết hợp,
những không gian như thang máy vừa rồi chỉ có thể cầm chắc là mộ phần của cô bé.

Bên ngoài, gió
bắt đầu thổi mạnh hơn, vài hạt mưa lấm tấm tạt vào khung kính tạo nên một làn sương
mờ ảo. Tôi chỉnh lại kính, quyết định không để những yếu tố ngoại cảnh này tác động
nữa.

Nói cho cùng thì
hai chị em họ cũng chỉ là mục tiêu của tôi thôi, không phải sao?

CHƯƠNG 12

ÁC MỘNG

Tôi biết, tôi
luyến tiếc vòng tay này, hơi ấm này.

Sự ấm áp mà
trừ Dĩnh Ngôn ra, chỉ anh mới có thể mang đến cho tôi.

---oo0oo---

DĨNH HÂN

Đó là một khoảng
không tăm tối, rất đáng sợ.

Tôi không biết
mình đã nằm đó bao lâu, chỉ có thể đếm được thời gian đang khẽ trôi, từng giây,
từng giây một.

Tôi hít mạnh, phát
hiện miệng mình đã bị bịt kín bằng một mảnh vải bố, hai tay hai chân bị trói oặt
ra phía sau. Không hề có chút ấn tượng về nơi mình đang ở, tôi chỉ biết nơi đó chật
hẹp vô cùng, vừa đủ bao trọn tôi, chỉ cần khẽ cử động là sẽ chạm vào vách tường
thép.

Nóng, rất nóng.
Tôi há hốc, gần như nghẹt thở.

Đột nhiên tôi thấy
sợ hãi. Rốt cuộc nơi này là nơi nào? Tại sao tôi lại ở đây, bị trói, còn Dĩnh Ngôn?
Dĩnh Ngôn đâu rồi? Cả ba nữa. Họ có biết tôi đang ở đây không?

Đúng lúc ấy, đột
nhiên ánh sáng bao trùm. Tôi nheo mắt, chưa kịp thích nghi với ánh sáng, chỉ thấy
đứng dưới ánh mặt trời chói lọi kia, một thân mình dong dỏng cao đang kiêu ngạo
nhìn xuống, khóe mép anh ta khẽ động.

Tâm trí tôi bất
chợt run rẩy. Tôi không thể nhìn rõ mặt anh ta, nhưng dáng vẻ chết chóc kia khiến
tôi cảm giác có thứ gì đó đang đè nặng lên ngực mình, đau đến tận trong tim phổi.

Đáng sợ, rất đáng
sợ. Đột nhiên tôi muốn khóc. Nếu tôi khóc, Dĩnh Ngôn hay ba có phát hiện ra tôi
đang ở đây và đến cứu tôi không? Lúc này, tôi mới nhận thấy hóa ra tôi dựa dẫm vào
họ biết bao.

Ấy vậy mà lạ thay,
trái ngược với sự hoảng loạn của tôi, cái cơ thể nhỏ bé này vẫn lạnh lùng bàng quan
như thể đang chứng kiến câu chuyện của người khác.

Tôi giương mắt
lên nhìn người đàn ông, thẫn thờ nói: “Tại sao lại là tôi?”.

Hắn ta bất chợt
cười lớn, giọng điệu đó khiến tôi có chút cảm giác quen thuộc, song lại không rõ
là đã từng nghe qua ở đâu.

“Muốn biết sao?”.
Dưới ánh mặt trời chói lọi, cái bóng của hắn ta phủ lên người tôi, giọng nói trầm
trầm mang chút sắc màu tà mị. Ngón tay hắn khẽ vuốt lên mặt tôi, chút lí trí cuối
cùng cũng rơi vỡ.

Giờ thì tôi biết,
tôi không nên chọc vào người đàn ông này, giọng nói của hắn, tà khí của hắn gần
như bức trái tim tôi phát điên. Tôi muốn lùi lại, nhưng sau lưng chỉ có vách tường
thép nóng hổi.

Hắn thấy thế, cười
nhạt: “Giết một cô bé xinh đẹp thế này quả thật có chút đáng tiếc. Có điều, cô cũng
không thể trách tôi, bé con ạ. Có trách thì trách cô là con của lão già đó”.

Trước áp lực của
hắn, quả tim tôi đập càng lúc càng nhanh. Vận dụng chút sức lực cuối cùng, tôi định
vùng dậy, bám víu hi vọng thoát ra khỏi không gian đáng sợ này, nhưng đó cũng là
lúc cả thế giới quanh tôi tối sầm lại.

“Dĩnh Ngôn. Cứu…”.

Tôi bật dậy, mồ
hôi túa ra ướt đẫm gương mặt. Mất vài phút định thần mới nhận ra mình vẫn đang nằm
trong phòng, tấm màn treo trước ban công khẽ lay động, mở ra tấm lưới bàng bạc treo
trên biển. Bên cạnh tôi, Dĩnh Ngôn nằm nửa người trên giường, mặt áp vào tấm ga
trải, dường như rất mệt mỏi.

Tôi thở phào.

Chỉ là một giấc
mơ thôi, chỉ là một giấc mơ.

Tôi cố gắng trấn
an mình, nhưng trái tim vẫn không sao bình tĩnh được, nó lại đập như trống giã.
Thật ra tôi muốn khóc, cảnh tượng ấy cho dù cả trong mơ cũng thật đáng sợ.

Cánh tay tôi nắm
chặt, run run. Tôi biết mình cần một nơi để phát tiết, nếu không thật sự không ổn.

Đúng lúc ấy, cánh
cửa hé nhẹ. Khải Nam khẽ nhìn vào, trong đôi mắt anh ngập tràn nỗi bất an. Không
hiểu sao tôi thở phào, vội vã nhảy xuống giường, ngay cả dép lê cũng không kịp mang
mà chạy vội đến ôm chầm lấy anh.

Khải Nam khẽ động,
nhưng khi cảm thấy đôi vai tôi run lên không ngừng, lại nhìn đến Dĩnh Ngôn đang
ngủ say, anh như chợt hiểu, dang tay ôm chặt lấy tôi.

Màn đêm vẫn yên
tĩnh, gió biển nhàn nhạt lượn lờ, chúng tôi ôm chặt lấy nhau, hơi ấm của anh sưởi
ấm cho trái tim tôi. Dần dần, tôi cảm thấy mình đã bình tĩnh hơn, nhưng vẫn không
buông anh ra.

Tôi biết, tôi luyến
tiếc vòng tay này, hơi ấm này. Sự ấm áp mà trừ Dĩnh Ngôn ra, chỉ anh mới có thể
mang đến cho tôi.

Dường như rất lâu
sau, khi tôi gần như sắp gục đi trong lồng ngực anh, đột nhiên lại cảm thấy tóc
mai ngưa ngứa. Biết không thể vờ chết đứng được nữa, tôi ngẩng đầu nhìn anh.

Hóa ra anh đang
vuốt tóc tôi. Những ngón tay thon dài quấn lấy từng lọn tóc, đôi mắt lại ôn hòa,
ấm áp, trong lúc tôi như tê dại đi thì anh cốc nhẹ vào đầu tôi, thật sự là đau đến
quên cả khóc.

“Ngốc, mơ thấy
ác mộng à?”.

Tôi gật gật. Chỉ
có Khải Nam và Dĩnh Ngôn biết tôi mỗi đêm đều nằm mơ thấy ác mộng. Thông thường,
họ đều tranh thủ thời gian ghé qua xem tôi có bị thức giấc không, có lúc Khải Nam
lại bắt tôi uống hết chén canh hạt sen. Thật ra tôi chưa bao giờ kể cho họ nghe
những gì mình đã trải qua trong mộng. Tôi có một cảm giác, cô gái bị nhốt ấy chính
là tôi. Nhưng điều này nói ra cũng không mấy quan trọng, chỉ là một giấc mộng không
đầu không đuôi thôi mà. Qua hôm nay, tôi sẽ lại quên hết thôi.

Khải Nam liếc qua
Dĩnh Ngôn vẫn còn ngủ say, mỉm cười kéo tay tôi ra hành lang. Thì ra, anh đem canh
đến cho tôi nhưng lại sợ Dĩnh Ngôn thức giấc. Khải Nam vẫn luôn tinh tế như vậy.
Lúc tôi cúi xuống, thoắt cái đã cho muỗng canh vào miệng, anh chỉ im lặng nhìn,
nhìn đến nỗi tôi có cảm giác như bản thân mình đã biến thành trong suốt rồi ấy.

“Chuyện hôm nay
ở thương xá…”. Anh rốt cục cũng mở miệng. “Kẹo Chanh, sao em không nói cho anh biết
em mắc chứng sợ hộp kín?”.

Giọng điệu không
còn ôn hòa như ban nãy nữa. Tôi biết anh giận, nhưng lại không biết giải thích thế
nào. Nhất thời chính tôi cũng quên béng mà, sao có thể nói với anh được? Bình thường
những lúc Khải Nam có vẻ giận, tôi chỉ cần mở to mắt, nũng nịu như muốn khóc là
anh sẽ lập tức mềm lòng mà tha cho tôi.

Nghĩ thế tôi liếm
mép, nhưng chưa kịp mở miệng, Khải Nam đã cau mày tiếp: “Sau này, mỗi tuần đều phải
đến khu thương xá, không chỉ vậy còn phải đi bằng thang máy”.

Mắt tôi bắt đầu
đỏ hoe. Không phải chứ, Khải Nam chưa từng dùng giọng điệu này nói với tôi, hơn
nữa lại không hề để ý đến tâm tình tôi tí nào. Lần này không phải là giả vờ, nước
mắt tôi tự dưng rơi xuống thật.

Tôi khóc càng lúc
càng lớn. Oa oa, người ta sống đến từng này tuổi chưa từng bị bắt nạt như vậy. Được
rồi, anh thật giỏi đấy Khải Nam, lần này tôi xem anh làm sao giải quyết đây.

Đúng như tôi nghĩ,
tiếng khóc vừa đủ để đánh động cả nhà. Dĩnh Ngôn lao vội ra khỏi phòng, dáo dác
nhìn tôi. Thế là tôi ôm chầm lấy chị ấy, không ngừng mách lẻo là Khải Nam ăn hiếp
tôi. Dĩnh Ngôn nghiến răng nghiến lợi quát vài câu gì đó, rồi lời qua tiếng lại
với Khải Nam, tôi nghe không rõ lắm. Hi Văn, Chí Bân, Thiên Luân cũng đã dậy cả,
vội kéo đến xem thế nào. Vừa nhìn thấy Hi Văn, tôi hơi chột dạ, nhanh chóng nấp
sau Dĩnh Ngôn, nhưng rồi lại nhớ đến cảnh tượng anh và Dĩnh Ngôn ở bên nhau, cánh
tay tôi bất giác chùng xuống.

Thôi được, tôi
thừa nhận mình có chút ích kỉ. Tôi ghen tị với Dĩnh Ngôn. Dù sao thì tôi cũng khá
thích Hi Văn đấy.

“Chuyện gì chưa
sáng mà đã ồn vậy?”.

Chí Bân vừa nói
vừa lấy tay che cái mỏ ngái ngủ. Hi hi, may mà hôm nay cậu ấy không bị mộng du.
Mấy hôm bị mộng du cậu ấy hay lén qua chỗ tôi ăn chùa canh hạt sen của Khải Nam
lắm.

“Hỏi bạn tốt của
cậu kìa”. Dĩnh Ngôn gắt gỏng nói. “Cậu ta ăn hiếp Dĩnh Hân nhà chúng ta”.

“Cha cha, thiệt
là chuyện kinh thiên động địa lúc nửa đêm nha, Khải Nam lại có gan đó sao?”. Chí
Bân nói, không che giấu ý cười. “Không phải là ngược lại chứ?”.

Tôi quẳng sang
cậu ta một cái liếc xéo. Được rồi, dù bình thường tôi hay nhõng nhẽo bắt nạt Khải
Nam thật, nhưng lần này rõ ràng là anh ấy gây sự với tôi mà. Tôi trăm phần trăm
vô tội luôn đó.

Khải Nam không
nói không rằng bước đến chỗ tôi. Dĩnh Ngôn lại đứng trước mặt y như đang chơi trò
diều hâu đấu gà mẹ vậy. Chà chà, lúc nhỏ tôi thích trò này lắm nè.

Mà chờ đã, lúc
nhỏ của tôi? Là bao lâu rồi? Bây giờ tôi vẫn còn nhỏ lắm nha.

“Kẹo Chanh!”.Khải
Nam trầm giọng nói.“Trước giờ có bao giờ anh làm chuyện gì bất lợi cho em không?”.

Tôi mím môi, lắc
đầu. Tôi biết anh thương tôi còn không hết, sao lại gây bất lợi cho tôi?

“Vậy Kẹo Chanh
có nên nghe lời anh không?”.

Khải Nam lại nhẹ
nhàng nhìn tôi, một ánh nhìn trong suốt. Tôi ngây người trong chốc lát mới chợt
tỉnh. Mèng ơi, sao tôi lại không có tiền đồ như vậy chứ, người ta mới ngon ngọt
có mấy tiếng mà đã xuội lơ rồi. Tôi đúng là rất háo sắc mà.

“Kẹo Chanh!”. Khải
Nam kiên nhẫn lặp lại.

Lần này, tôi ráng
không nhìn vào mắt anh, nhưng rốt cuộc cũng rơi tuột vào tròng. Tôi tin là anh thương
tôi rồi đó. Thế nên, tôi gật đầu.

Khải Nam như trút
được gánh nặng, anh nắm lấy tay tôi, kéo tôi ra khỏi vòng bảo vệ của Dĩnh Ngôn,
nhẹ giọng tuyên bố với mọi người: “Tôi có quen một người bạn là bác sĩ tâm lí. Tôi
sẽ gọi cho cô ấy đến chữa bệnh cho Kẹo Chanh”. Anh tinh tế nhìn tôi, hạ giọng: “Chứng
sợ hộp kín nhìn thì không có gì đáng lo ngại, nhưng về lâu dài có thể sinh ra nhiều
tác hại nguy hiểm”.

Tôi đưa mắt cầu
cứu Dĩnh Ngôn, Dĩnh Ngôn đã định phản đối nhưng vừa nhìn thấy Hi Văn đồng tình thì
đến chị cũng im lặng. Thế đấy. Huhu, tôi tin lầm Dĩnh Ngôn rồi. Nghe lời bạn trai
đến bán cả em gái mà.

---oo0oo---

Hôm sau, tâm trạng
tôi có hơi buồn bực. Lúc này trời vừa vào hè, thời tiết khá tốt lại gặp lúc Dĩnh
Ngôn được nghỉ, cả nhà bèn kéo nhau ra bãi biển chơi bóng chuyền.

Nói là cả bọn,
song thực tế chỉ có năm tên con trai chơi, chia đội thế nào cũng không ổn nên Chí
Bân cứ nài nỉ tôi ra với bọn họ, nào là chỉ cần đứng một chỗ không cần làm gì hết.
Xin lỗi, tôi mà thèm ấy à?

Tôi giậm giậm chân,
đón nhận cây kem Dĩnh Ngôn đưa, bĩu môi phụng phịu với chị ấy rồi mới chịu ăn. Thật
ra tôi cũng chưa chịu tha thứ cho chị ấy đâu. Trọng sắc khinh tình thân là chuyện
khó chấp nhận lắm.

Phía xa xa, Thiên
Luân vừa đánh được một cú đập đất ăn trọn điểm. Anh đập tay ăn mừng với Khải Nam,
thoáng chốc lại bắt gặp tôi đang nhìn, ánh mắt có hơi chùn lại. Tôi mỉm cười, giơ
ngón tay cái về phía anh ấy.

Hừ. Dù thế nào
tôi cũng biết chọn cho mình một con đường lui mà. Vừa gây sự với Dĩnh Ngôn và Khải
Nam xong, không có hai người này bênh vực, càng không thể trông chờ Hi Văn, nhất
thiết phải dựa vào Thiên Luân rồi. Thấy tôi cười, Thiên Luân như ngây đi vài giây,
sau đó lại càng có vẻ hăng hái hơn.

Nhưng tôi không
kịp chứng kiến màn thể hiện tiếp theo của anh ấy, bởi Dĩnh Ngôn đã nhích người qua
phía tôi, giọng thì thầm: “Hân, nói chuyện chút được không?”.

Tôi nâng ánh mắt
nhìn chị ấy, nhớ tới chuyện tối qua thì định nói không, nhưng rốt cuộc cũng gật
đầu. Haiz. Chỉ trách sao tôi lại mềm lòng đến vậy.

Dĩnh Ngôn đặt tay
lên tay tôi, giọng điệu thân thiết làm tôi có chút bất ngờ. Hình như chưa bao giờ
Dĩnh Ngôn trưng ra bộ mặt này trước đây thì phải.

“Hân, nói thật
chị nghe, em thích Hi Văn lắm có phải không?”.

Tôi mở to mắt,
hơi ngạc nhiên khi Dĩnh Ngôn lại nhắc đến chuyện này, vô ý lại trông thấy Hi Văn
đang đập bóng phía xa. Không nghĩ ngợi nhiều, đầu tôi vô ý lại gật gật.

Dĩnh Ngôn nhướng
mày, cảm xúc lẫn lộn. Tôi không kịp đợi chị nói tiếp thì đã cười hi hi ha ha, vẻ
ngây ngô đáp lời: “Hi Văn hay dẫn em đi ngắm mây, lại hay cho em kẹo. Dĩnh Hân thích
lắm!”.

Không ngờ tôi sẽ
nói vậy, Dĩnh Ngôn lại đờ người ra. Mất lúc lâu, rốt cục chị ấy cũng nói: “Em thích
Hi Văn chỉ vì anh ấy dẫn em đi ngắm mây thôi sao?”.

Tôi cực kì ngoan
ngoãn gật đầu.

“Vậy, nếu Thiên
Luân cũng dẫn em đi ngắm mây, em cũng thích cậu ấy sao?”.

Tôi ra vẻ nghĩ
ngợi: “Không. Em thích Luân vì anh ấy nắm tay em. Tay của anh ấy rất ấm”.

“…”.

Không cần nói cũng
biết, câu trả lời này làm Dĩnh Ngôn suýt té ngửa.

Mà tôi cũng chẳng
đợi chị ấy hoàn hồn, đã nhanh chóng tiếp lời: “Em còn thích Bân vì Bân thường ngủ
chung với em, thích Nam vì anh ấy thường ôm em vào lòng nữa. Có điều em không thích
Phi, anh ấy hay cau có bắt nạt em, thấy ghét lắm”.

Sắc mặt Dĩnh Ngôn
chuyển từ trắng bệch sang tím ngắt. Kết thúc buổi nói chuyện bèn lếch đếch đi về
phòng, mặc kệ Hi Văn gọi thế nào cũng không thèm trả lời nữa.

Thật sự tôi rất
không hiểu tại sao thái độ của Dĩnh Ngôn lại kì lạ như vậy. Thế nên tối đó, khi
ngồi chồm hổm phía sau lưng Khải Nam xem anh xào đồ ăn, tôi không kìm lòng được
mà kể việc này ra. Nam nghe xong chỉ thiếu điều ôm bụng lăn ra cười.

“Có gì đáng cười
chứ?”. Tôi cắn môi nói, gì chứ anh cho rằng tôi không biết xấu hổ sao?

Mãi một lúc Nam
mới nín cười. Anh mím môi, lại lấy tay xoa đầu tôi: “Bé con của anh, em chẳng biết
gì cả, ‘thích’ mà Dĩnh Ngôn nói không phải là như vậy đâu?”.

Tôi nghiêng đầu
nghĩ ngợi: “Không lẽ phải giống như Bân nói sao?”.

“Bân nói gì với
em?”. Nam có vẻ thích thú.

“Cậu ấy nói muốn
biết có phải thật là thích hay không, phải hôn mới biết được”. Tôi nghĩ nghĩ, lại
thêm vào: “Nhưng như thế bẩn lắm”.

Nụ cười trên môi
Nam tắt hẳn. Đột nhiên anh lại có vẻ nghiêm túc đến mức tôi cảm thấy không quen.
Anh với tay tắt lửa trên bếp, đoạn nhìn tôi đầy mờ ám: “Đó là vì em hôn không đúng
cách thôi. Hôn đúng cách sẽ không bẩn”.

“Anh nói thật không
đấy?”. Tôi cau mày, anh nghĩ trẻ con dễ lừa lắm chắc.

“Thật, không tin
để anh thử cho em xem. Trước tiên em hôn anh thử, anh sẽ chỉ cho em biết em sai
chỗ nào”.

Tôi cố quan sát
một lúc, nhưng gương mặt Nam không có vẻ gì là đang đùa. Mọi khi anh ấy cũng ít
khi nghiêm túc như thế thật, thế nên tôi cũng có đôi chút tin tưởng.

Chỉ thử thôi mà.
Cũng có mất gì đâu nhỉ.

Nghĩ thế, tôi bước
đến gần anh một chút. Như hiểu được vấn đề của tôi, anh cúi người xuống, ánh mắt
nhìn tôi chờ đợi.

Tôi hôn nhẹ lên
trán anh.

“Chỉ thế thôi à?”.
Vẻ mặt anh phút chốc trở nên đen thui.

“Chứ anh muốn thế
nào nữa?”.

“Bé con à, hôn
ở trán thì không thể nào biết được có thích hay không đâu”. Anh cười cười đầy khó
hiểu. “Cứ để anh chịu thiệt dạy em một lần vậy”.

Khải Nam vừa nói
vừa tiến tới, dồn tôi vào trong góc. Tôi cũng chẳng biết sao sắc mặt anh lúc này
lại có vẻ gian tà đến lạ, khiến tôi sợ hãi cứ lùi về phía sau, cho đến lúc đụng
phải tường thì hai tay cũng bị anh nắm lấy, dán chặt vào tường.

“Em nghĩ… hay là
để khi khác thử lại cũng được”. Tôi lắp bắp lên tiếng. Chẳng hiểu sao Khải Nam thế
này lại khiến tôi rất lạ lẫm.

“Không được, học
phải học liền đi, nếu không sẽ quên mất”. Nam nói.

Khoảng cách của
tôi và anh rất gần, gần đến mức hơi thở anh cứ phả vào má tôi, ngứa muốn chết đi
được. Tôi cố động đậy nhưng chẳng thể di dời nổi cánh tay, nào ngờ đúng lúc đó,
Nam đột nhiên áp sát, anh ngậm lấy môi dưới của tôi.

Đồ lừa đảo, đúng
thật là lừa đảo mà. Tôi quả thật muốn la lên hơn bao giờ hết. Khải Nam nói hôn sẽ
không bẩn, thế mà giờ còn ngậm lấy môi tôi.

Bẩn chết đi được!

Suy nghĩ đầu tiên
của tôi là, nếu thoát khỏi anh tôi phải đi súc miệng ngay lập tức.

Ấy thế mà, lúc
đó tôi vẫn còn chưa đoán được những hành động sau đó của anh. Mãi sau này về phòng
ngồi ngẫm nghĩ, tôi mới chợt nhận ra Khải Nam mới là tên biến thái nhất trong số
tất cả những tên biến thái.

Suốt nửa giờ đồng
hồ, anh ta giam tôi trong nhà bếp, báo hại hai tay tôi bị siết chặt đến đau nhức,
môi thì sưng phồng lên như quả nho. Đó là chưa kể đến đầu lưỡi đau như mới ăn xong
vài cái cùi thơm ấy.

Nhưng bấy nhiêu
không quan trọng, quan trọng là tôi phát hiện ra một sự thật phủ phàng: Khải Nam
lừa gạt tôi.

Hôn đúng là hành
động bẩn nhất trên đời!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3