Dục vọng chiếm hữu - Chương 06 - 07

Chương 6

Chính lúc bị quẳng xuống
giường, trong lòng Hứa Triển đã lờ mờ hiểu rằng mình bị tên khốn này lừa. Tình
hình lúc này đang nguy cấp, nếu không, cô thật sự muốn tìm một xó yên tĩnh nào
đó rồi moi óc ra xem nó bị làm sao.

Tối mờ tối mịt rồi mà
còn mặc áo ngủ leo lên xe đàn ông, lại điên rồ đến mức theo anh ta về nhà, giờ
cũng gần khuya… Đợi qua đêm nay, tên khốn này cũng đã xong việc, mình mà có gạt
nước mắt đi báo cảnh sát, chắc chắn không một ai tin!

Có cô gái ngoan nào lại
làm như vậy không? Đáng đời! Tự mình rước họa vào thân!

Rồi sẽ thế nào đây? Nước
mắt còn chưa kịp rơi, cô đã thấy tên lưu manh kia “cưỡi” lên người mình. Tên
này ưa kén cá chọn canh, thế nên chê bẩn? Mà anh ta xịt nước hoa đắt tiền như vậy,
có phải để che đi “mùi tự nhiên”?

“Cả nhà anh bẩn ý!… À,
đúng! Tôi bẩn! Ba tháng nay tôi chưa tắm! Đủ thứ mùi luôn!” Hứa Triển giãy giụa
đến mức tóc tai bù xù, định tung một cú đá nhưng hai chân đã bị tên họ Uông ghì
chặt, cô không thể dậy nổi, muốn cào vài phát nhưng hai tay đã bị anh ta trói bằng
sợi dây lấy ở đâu ra không biết.

Giờ chỉ còn được mỗi
cái mồm nhanh nhảu, đành trông vào việc câu nói kia sẽ khiến anh ta chán ghét.
Uông Nhất Sơn chậm rãi vén tóc ra cho cô, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú.
Anh ta khẽ véo cằm cô, ngày càng đưa mặt lại gần mặt cô, đôi mắt ma mị nhìn chằm
chằm vẻ vừa tức giận vừa xấu hổ của Hứa Triển.

“Bao nhiêu năm tôi
không có mặt, thật đúng là lợi cho thằng khác, tôi phải kiểm tra xem…”
Nói xong, hai bàn tay to dày thành thục vuốt ve đôi báu vật, sau đó không hề
kiêng dè gì mà ngậm một nụ hồng vào miệng.

Lúc còn học Trung học,
Hứa Triển cung cấp dịch vụ cho thuê ngôn tình, mặc dù bận bịu kiếm ăn, nhưng cô
gái đang thì xuân xanh, lúc không có việc gì lại chui vào chăn giết thời gian với
vài cuốn. Thời gian rảnh rỗi đối với Hứa Triển mà nói là một thứ xa xỉ, sao có
thể đọc từ đầu đến cuối? Không sao! Hứa Triển quả thực là một kẻ tài cao nên
gan cũng lớn, không đọc khúc quanh co lòng vòng mà vào thẳng trọng tâm để tiếp
thu tinh hoa, lật lật vài trang cũng chỉ thấy những cảnh “thịt mỡ lều phều”,
đáng tiếc nữa là, thứ “thịt” trong đó thật không trong sáng! Thường thường, nữ
chính chỉ bị sờ sờ mó mó là đã bủn rủn tay chân, kêu rên vài tiếng rồi liền tự
động dạng hai chân ra… Mẹ kiếp! Thằng đàn ông là Nam Đế hay Bắc Cái sao? Điểm
trúng huyệt nào sao? Chỉ sờ thôi mà ghê gớm đến thế? Thật là vớ vẩn!

Nhưng hôm nay xem như
được thực nghiệm rồi! Bình thường lúc đi tắm, mình cũng tự sờ mình, nhưng đâu
có cảm giác gì khác thường! Sao mới bị một người đàn ông chạm nhẹ một cái mà đã
như có dòng điện chạy thẳng đến gót chân?

Cô nàng Hứa không kìm
được, rên lên vài tiếng! Không cần Uông Nhất Sơn nói, chính cô cũng cảm thấy tiếng
kêu thỏ thẻ đó thật hút hồn!

“Thì ra em mẫn cảm đến
thế…” Uông Nhất Sơn vẫn ngậm nụ hoa mềm, mỉm cười, dường như bị tiếng kêu đó
kích thích, đầu lưỡi càng linh hoạt hơn, như một đứa trẻ con tham ăn.

Một tay còn lại của anh
ta từ từ mò vào quần Hứa Triển, dùng móng tay khẽ cào một đường. Hứa Triển có
thể cảm nhận được một ngón tay của anh ta đang đi vào…

Loại cảm giác này thật
đáng sợ, khiến bụng dưới của cô liên tục co rút…

Một cô gái không kinh
nghiệm hẳn nhiên không chịu được chuyện này, Hứa Triển vừa xấu hổ vừa tức giận,
rốt cuộc thì một giọt nước mắt cũng trào ra.

“Uông… Uông Nhất Sơn… Tôi,
tôi xin anh, anh đừng làm như vậy…”

Uông Nhất Sơn ngẩng đầu,
nhìn gương mặt ướt nước mắt của Hứa Triển, dường như cũng có chút xót ruột,
nhưng nghĩ đến cái gì đó thì lại nói: “Em chảy nước rồi…”

Hứa Triển thật hận mình
không thể đập đầu tự tử cho xong. Lúc nói câu này, ngón tay phía dưới có thể để
yên được không? Cô cũng biết trên dưới mình đều có nước mà…

Lúc Uông Nhất sơn chạm
phải một tầng mỏng manh, anh ta mới thỏa mãn rút tay ra. Thấy mặt Hứa Triển hết
đỏ lại trắng, anh ta nói: “Yêu tinh nhỏ, muốn tôi thả em, em lấy gì đổi lại
đây?”
Bây giờ, thế nào gọi là đàn ông đáng sợ, cô đã hoàn toàn hiểu. Một cô nàng ghê
gớm cũng không đấu lại một tên lưu manh thuần chủng!

Cô nghẹn ngào nói: “Chỉ
cần bây giờ anh thả tôi ra, chuyện gì tôi cũng đồng ý. Nhưng mà… tôi… không có
tiền!” Người nghèo chí ngắn, thân có thể mất, tiền tuyệt đối không thể chảy đi…
Uông Nhất Sơn cười: “Đơn giản thôi, em rời khỏi trường, đến đây ở với tôi.”

Mặt người dạ thú! Trả
thù một lần thành nghiện, định trường kì trả thù nữa sao?

Lúc này đâu còn nghĩ được
là đi bán buôn hay bán lẻ nữa, trước tiên, phải lừa tên khốn này buông tha cho
mình đã.

“Được! Anh muốn gì cũng
được. Vậy thì buông tôi ra đi.”

Thấy Hứa Triển vừa nghe
xong đã đồng ý ngay lập tức, Uông cầm thú rõ ràng có chút thất vọng, như kiểu
không thể giở những trò “trời đánh thánh vật” ra với thằng bạn chí cốt vậy.
“Thế sao… Có điều, em không lừa tôi đấy chứ, ngộ nhỡ đổi ý thì sao? Hơn nữa, từ
nhỏ em đã thích nói xấu người khác, nếu đi rêu rao là tôi bắt nạt em hay là đi
báo cảnh sát… chẳng phải là tôi oan quá sao? Phải biết rằng tôi trưng cầu ý kiến
rất dân chủ đấy nhé…”

Dân chủ cái đầu anh ấy!
Hứa Triển thầm mắng.

Bây giờ, cô nhắc mình
phải thật tỉnh táo, trên mạng có không ít tin những cô gái chạy thoát khỏi tay
những kẻ bắt cóc biến thái. Muốn thành công thì phải dụ dỗ, hàn huyên với kẻ bắt
cóc, nói chuyện cảm tình với tên biến thái!

Cô cố gắng duy trì vẻ
khóc lóc, “Anh Uông… anh Uông, thật ra từ lúc nhỏ, em đã… thích anh rồi. Anh
không cảm nhận được sao? Em thường nói chuyện cay độc với anh, chính là bởi vì
em xấu hổ. Hồi đấy, còn chưa nói chuyện thì anh đã đi rồi, em khóc lóc vài
ngày, sau đó còn hỏi bố em xem có số điện thoại của anh hay không… Nhưng anh
bây giờ… Triển Triển rất sợ…”

Lúc Hứa Triển nói ra
hai chữ “Triển Triển”, quai hàm cứng ngắc, đầu lưỡi tê dại. Cô đã đến giới hạn
rồi, nếu kiểu gọi của thanh mai trúc mã không gợi được sự mủi lòng của tên họ
Uông, thì cô sẽ sống mái một phen, cùng đi đầu thai luôn!

Tên họ Uông này là kẻ lắm
tiền! Loại con gái nào mà chưa từng thử qua? Chỉ tại cô xui xẻo, dễ dàng bị người
ta lừa. Nhưng có vẻ tên này không còn mấy hứng thú cho lắm.
Xem ra chiêu dỗ ngọt này có tác dụng. Ánh mắt Uông Nhất Sơn thẫm lại, anh ta ôm
Hứa Triển rồi lăn ra giường, ghì chặt cô vào lòng, đôi môi mỏng hung hăng ngấu
nghiến môi Hứa Triển.
Hứa Triển cứng đờ người, để mặc cho anh ta hôn, lại vô thức đưa lưỡi hùa theo
anh ta.
Hôn hít một lúc, khi Hứa Triển suýt nghẹt thở, Uông Nhất Sơn mới chịu thôi.

“Vậy thì… anh Uông, anh
tháo sợi dây này cho em đi! Đau tay quá.”

“Triển Triển, anh Uông
cũng rất muốn thả em, đáng tiếc là anh Uông quá hiểu Triển Triển rồi, cái miệng
này của em không nói thật được lấy một câu!”

Nói xong, tay Uông Nhất
Sơn tăng thêm lực, càng ghì chặt Hứa Triển xuống giường hơn.

Chương 7

Trước kia, cô vẫn nghĩ
mình mạnh mẽ và đầy kinh nghiệm, đáng tiếc là những chuyện cô đã trải qua chưa
phải là gió bão gì to tát, quan trọng hơn là trước giờ cô chưa gặp phải một tên
biến thái như thế này.

“Con gái là phái yếu trời sinh.” Dường như đến giờ Hứa
Triển mới cảm thụ được câu nói này.

Cả người cô bị trói trên giường như con gà con, quần áo
thì bị lột sạch sẽ.

“Em cho anh Uông tín vật đi đã…”

Hai chân cô bị gập xuống, ánh đèn sáng chói trên điện thoại
chớp nhoáng. Hứa Triển chỉ có thể vừa khóc vừa kêu la, bất lực nhìn cơ thể trần
trụi của mình hiện lên màn hình điện thoại…
Dường như đã nghịch đủ rồi, rốt cuộc tên họ Uông cũng buông chân cô, rồi hấp tấp
thả con quái vật ra. Hứa Triển cực kì căng thẳng, còn đang sợ anh ta sẽ dùng
con quái thú đó để tra tấn mình. Thế nhưng, anh ta chỉ cọ tới cọ lui giữa hai
chân cô một lúc, cuối cùng phun một dòng chất lỏng hoi nồng lên bụng cô. Có lẽ
tên khốn đã cảm thấy thỏa mãn, sau khi chơi đùa cô như một con búp bê thì lại
ôm cơ thể vẫn bị trói của cô chìm vào giấc ngủ.

Hứa Triển cảm giác hai mắt mình đã sưng vù, bữa tối lại
ăn quá no nên gần như máu đang dồn xuống dạ dày. Còn chưa kịp tự xót thương
mình, cô đã nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ chập chờn lúc tỉnh lúc mê, giấc mộng cũng vụn vặt
đứt quãng. Lúc mơ màng tỉnh lại, cô cố gắng nhớ về những chuyện có liên quan đến
anh ta… Trong đầu cô quẩn quanh một suy nghĩ: Hứa Triển cô đã đắc tội gì với
tên khốn họ Uông này?

Cô mơ hồ nhớ lại mười năm trước. Còn nhớ sau lần bị xe
đâm, sau khi Uông Nhất Sơn bị ngoạm một phát nhục nhã, quả thực anh ta đã coi
cô là cái đinh trong mắt. Kì nghỉ năm ấy thật sự dài đằng đẵng mà lại vô cùng
khổ sở.

Mối hiềm khích ngày ấy là một chuỗi kí ức mơ hồ, nhưng lần
bị hại sau cùng thật sự là một tai nạn khủng khiếp… Tên khốn đó dám lừa cô đến
khu mỏ rồi nhốt cô dưới hầm.
Căn hầm đó của khu mỏ đã bị hỏng từ rất lâu rồi, kết quả là Uông Nhất Sơn còn
chưa kịp đóng giả ma quỷ để dọa cô thì hầm đã sập. Hai đứa xui xẻo, bị chôn sống
dưới hầm đúng hai ngày hai đêm.

May là có hai đứa trẻ khác nhìn thấy họ đi vào căn hầm,
nên kịp thời báo cho người lớn đến cứu, nếu không chắc chắn cả hai đã chết ngạt
dưới hầm rồi.

Hai ngày hai đêm đó quả thật rất đáng sợ. Có lẽ do bị mất
nước kéo dài dưới hầm, cũng có lẽ do lúc nhỏ không còn muốn nhớ lại hồi ức kinh
hoàng đó, Hứa Triển không thể nhớ nổi các chi tiết nữa. Cô chỉ mơ hồ nhớ là lúc
mình mở miệng kêu cứu, hai mắt bị khăn lông che lại, có nhân viên y tế nào đó
đã cố kéo bàn tay đang nắm chặt tay cô ra, bên tai vang lên tiếng nói khàn
khan.

“Đừng quên…”

Đừng quên cái gì? Khi ra viện, Hứa Triển đã quên hết sạch.

Bố của Uông Nhất Sơn biết con trai gây họa, ngoài việc trả
tiền thuốc men cho Hứa Triển ra, hình như còn đưa cho bố dượng Hứa Triển một
khoản tiền.

Từ khi ra viện, Hứa Triển cũng không còn gặp lại Uông Nhất
Sơn nữa. Có lẽ ông Uông còn lo sợ gì đó nên đã bán khu mỏ rồi đưa con đi nơi
khác. Lúc đó cô cũng lấy làm lạ, còn hỏi mẹ mấy lần xem làm thế nào có thể liên
lạc với Uông Nhất Sơn. Đúng là bị nước ngập não rồi, không đâu tự nhiên lại lưu
luyến một tên quỷ con…

Hồi đó, nếu chỉ một mình cô được cứu có phải tốt rồi
không…

Khi ánh nắng rọi thẳng vào phòng, Hứa Triển mới phát hiện
ra mình ngủ say như chết. Sợi dây trói tay không biết được cởi từ lúc nào, thân
thể cũng đã được lau rửa sạch sẽ. Trên giường không còn bóng dáng Uông Nhất Sơn
nữa.

Hứa Triển bật dậy, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu là
phải nhanh chóng trốn đi!

Nhìn bốn phía, phát hiện thấy một bộ váy ngủ nữ ở đuôi
giường, cô vội vàng mặc vào và thắt chặt đai, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng,
cuống cuồng chạy xuống dưới.

Đến nửa cầu thang, cô lại phát hiện ra Uông Nhất Sơn đang
ngồi trong phòng khách nói chuyện điện thoại.

“Ừ, được, tổng hợp số liệu đi, một lúc nữa tôi đến công
ti xử lí…” Thấy Hứa Triển xuống, Uông Nhất Sơn không động đậy, đưa tay chỉ bàn,
ý bảo Hứa Triển ngồi sang một bên. Trên bàn là bát cháo thịt nóng hổi, thêm một
đĩa sủi cảo tôm và một đĩa bánh bao.

Hứa Triển liếc xéo Uông Nhất Sơn một cái rồi chạy thẳng
ra khỏi cửa.

Lần này thật thuận lợi, không có ai ngăn cô lại. Có điều,
sau khi lao ra khỏi cửa, Hứa Triển không biết nên đi hướng nào.

Ngày hôm qua, lúc tới biệt thự thì trời đã tối, hơn nữa
xe lại chạy với tốc độ tên lửa, Hứa Triển còn chẳng nhìn rõ nổi khung cảnh xung
quanh.

Giờ cô mới nhìn lại, đây là vùng ngoại ô hoang vắng, rà
soát bốn phía cũng chỉ thấy độc một căn biệt thự. Xung quanh là rừng, có đúng một
con đường chạy thẳng xuống chân núi, đừng nói là xe, ngay cả người cũng không
thấy một mống.

Hứa Triển đành loẹt quẹt đôi dép lê chạy thẳng xuống chân
núi.

Xuống núi rồi thì nên làm gì đây? Trên người không có tiền,
chắc chắn không thể bắt xe về trường, chẳng lẽ chặn người đi đường cầu cứu? Chỉ
có thể vậy thôi. Uông Nhất Sơn không rời biệt thự, chỉ cần báo cảnh sát kịp thời,
bức ảnh thối nát kia sẽ không bị truyền ra ngoài…
Chạy khoảng hai mươi phút, cuối cùng thì cô cũng tới được chân núi. Ven đường
có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang dựa vào chiếc Mercedes Benz đen
nói chuyện với người trong xe.

Hai mắt Hứa Triển sáng lên, cô chạy nhanh đến rồi hô to:
“Cứu! Anh giai ơi! Cứu!”
Hai người đàn ông thấy Hứa Triển chạy đến, im lặng chốc lát rồi xuống xe.
Hứa Triển biết áo sống trên người không được chỉnh chu, cũng không biết hai người
này có chịu giúp mình hay không nữa. Vừa rồi chạy một mạch, tim cô đập thùm thụp,
cổ họng khô khốc, cô ôm ngực, cố gắng nói: “Anh… anh giai, có thể cho em mượn
điện thoại báo cảnh sát được không, em… em gặp phải người xấu…”

Một người khá đẹp trai trong hai người có vẻ suy nghĩ,
sau đó lấy di động ở túi áo trong ra, mở khóa và bấm một dãy số, rồi đưa cho Hứa
Triển.

Hứa Triển thầm thở phào nhẹ nhõm, cô biết mình đã thoát
khỏi nguy hiểm rồi, xem ra là gặp được người tốt. Cô nhận điện thoại, nghe thấy
ba tiếng tút rồi có người bắt máy.
Cô lập tức nói mà không cần suy nghĩ, “Alô? 110 phải không? Tôi muốn báo án!
Tôi gặp phải người xấu, anh ta bắt cóc tôi từ trường đến đây, còn… còn ép tôi
chụp ảnh, các anh mau cho người đến bắt anh ta đi…”

Hứa Triển nói một thôi một hồi mà đầu dây bên kia vẫn không
có ai trả lời. Hứa Triển sợ đối phương cúp máy nên cuống quýt gọi, “Alô, alô.”

“Triển Triển, em khiến anh Uông thật sự thất vọng.” Giọng
nói khàn khàn của Uông Nhất Sơn đột nhiên vọng ra.

Hứa Triển hoảng sợ, ném phắt điện thoại đi, kinh hãi nhìn
hai người đàn ông.
“Cô Hứa, lên xe thôi. Uông tổng còn đang chờ cô ăn sáng!” Một người đàn ông lễ
phép nói.
Hứa Triển trừng mắt nhìn, quay ngoắt đi định chạy tiếp.

“Cô Hứa, đừng lãng phí thời gian nữa, cả ngọn núi này là
của Uông tổng, muốn ra ngoài thì phải qua được cánh cổng giám sát hai tư giờ…”

Hứa Triển dừng bước, giờ đã rõ ràng. Cô là Tề Thiên Đại
Thánh, là con khỉ bị người ta giam trong lòng bàn tay.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3