Cung khuynh - Chương 104 - 105

Đệ nhất bách linh tứ chương

Mẫu tử gặp mặt

“Dung, có đau không?” Hách
Liên Huân nhìn khuôn mặt sưng đỏ của Dung Vũ Ca, đau lòng hỏi, ngón tay muốn
xoa lên mặt Dung Vũ Ca nhưng bị nàng nhẹ nhàng tránh được.

“Không sao cả.” Dung Vũ Ca
thản nhiên nói, giống như nửa khuôn mặt bị đánh kia không phải của mình vậy.

“Ta giúp ngươi thoa thuốc
nhé.” Hách Liên Huân lấy ra cao dược muốn giúp Dung Vũ Ca.

Dung Vũ Ca nhìn vẻ mặt ân cần
và lo lắng của Hách Liên Huân, lời cự tuyệt cũng không nói thành lời, có đôi
khi Dung Vũ Ca nghĩ, nếu nàng còn có khả năng yêu thương người khác không phải
tốt hơn sao, nhưng liệu còn có khả năng ấy không? Dung Vũ Ca cười khổ trong
lòng.

Dung Vũ Ca lặng yên để Hách
Liên Huân bôi thuốc cho mình, lúc này Hách Liên Huân cách nàng rất gần, hương
thơm thiếu nữ hòa lẫn với mùi hương dị thường của hương liệu Tây Vực bỗng chốc
tạo nên lực hấp dẫn vô cùng, nhưng Dung Vũ Ca không hiểu sao lại hoảng hốt nghĩ
đến mùi hương của người kia, nguyên lai hương vị là khó quên nhất, là mùi bút
mực sách vở nhàn nhạt hòa với hương hoa lan thanh đạm…

Hách Liên Huân thấy Dung Vũ
Ca không cự tuyệt, lòng thầm mừng rỡ, thật khó có dịp Dung không tỏ vẻ cự tuyệt
người từ ngàn dặm xa xôi như trước đây, động tác thoa dược lại càng thêm ôn
nhu.

“Vệ Minh Khê là ai?” Hách Liên Huân hỏi, từ lúc vừa rồi nàng luôn tò mò
muốn biết người này là ai, có cảm giác người này với Dung có mối quan hệ không
tầm thường, có đôi khi trực giác của nữ nhân luôn nhạy cảm thần kì.

Cái tên này làm cho Dung Vũ Ca đột nhiên bừng tỉnh trong nháy mắt, trái tim
khẽ quặn thắt, không ngờ đến bây giờ vẫn còn có thể đau đớn như thế. Nhưng Dung
Vũ Ca vẫn như trước trầm mặc không nói, đây là một cấm kị, là giới hạn của
nàng, ngay cả chính nàng cũng không muốn chạm đến cấm kị đó, huống hồ để cho
người khác chạm vào.

“Hắn là nam hay nữ?” Hách
Liên Huân tiếp tục truy vấn, tuy rằng nàng biết từ miệng Dung Vũ Ca nàng sẽ
không tìm được đáp án mình muốn, nhưng Hách Liên Huân vẫn muốn hỏi, nàng khát
vọng muốn biết tất cả mọi chuyện có liên quan đến Dung, vô luận có bao nhiêu
bức tường ngăn trở, nàng cũng không để ý, nàng sẽ chờ Dung đáp lại tình cảm của
mình.

Dung Vũ Ca vẫn như trước
không trả lời, chỉ là lẳng lặng suy nghĩ, phải bao lâu nữa tâm nàng mới có thể
tĩnh lặng mỗi khi nghe tên người ấy? Dung Vũ Ca ngẩn người, mấy năm nay, nàng
luôn vô cớ ngẩn người.

Hách Liên Huân cảm giác được
hồn Dung Vũ Ca đang ở đâu đâu, ngay cả hơi thở cũng nhàn nhạt khí tức u buồn
không lúc nào không bao phủ lấy nàng, làm cho Hách Liên Huân không khỏi đau
lòng. Nhìn dung nhan tuyệt mĩ của Dung Vũ Ca, Hách Liên Huân thương tiếc cúi
thấp người, mang theo đôi môi kìm lòng không đặng khẽ hôn lên trán Dung Vũ Ca,
giờ khắc thân cận này làm cho Hách Liên Huân cứ ngỡ như mình đang nằm mơ.

Lúc làn môi ấm áp chạm vào
trán Dung Vũ Ca, Dung Vũ Ca liền sực tỉnh, sau khi nhìn rõ Hách Liên Huân vừa
làm gì với mình, nàng mở to hai mắt, lập tức đẩy Hách Liên Huân ra, phẫn nộ
nhìn nàng.

“Ai cho phép ngươi chạm vào ta?” Ngữ khí Dung Vũ Ca đầy bất thiện chất vấn
Hách Liên Huân, nhưng Hách Liên Huân chỉ nhìn chăm chăm vào Dung Vũ Ca, biết
Dung lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy Dung nóng giận đến vậy, nàng chán
ghét mình đụng chạm đến thế sao? Mọi tâm tình của Hách Liên Huân trong nháy mắt
liền rơi vào đáy cốc.

“Ngươi thực sự chán ghét đến vậy sao? Hay trong lòng ngươi vẫn luôn có
người khác?” Hách Liên Huân hỏi, nếu biết Dung chán ghét như vậy, nàng chắc
chắn sẽ khắc chế bản thân.

Dung Vũ Ca thấy tâm tình của Hách Liên Huân chùng xuống, còn có biểu tình
hối hận, những lời trách cứ sắp tuôn ra khỏi miệng đành phải nuốt lại vào bụng,
chỉ liếc nhìn Hách Liên Huân một cái rồi xoay người rời đi. Tuy Hách Liên Huân
không làm ra tội ác tày đình gì nhưng Dung Vũ Ca hiểu rõ thân thể mình không
thể tiếp nhận được bất cứ kẻ nào, cũng không thể yêu thêm bất kì người nào nữa,
từ thân thể đến tâm linh đều bài xích bất luận ai muốn tới gần.

Dung Vũ Ca đi ra ngoài, để Hách Liên Huân ở lại một mình trong phòng, nàng
cảm thấy có chút phiền muộn, muốn đi hậu viện một chút. Vừa lúc nhìn thấy mẫu
thân ở cách đó không xa đang tưới nước cho bồn mẫu đơn, Dung Vũ Ca liền dừng
cước bộ, lo lắng sợ hãi không dám tiến lên. Không nghĩ đến sau nhiều năm gặp
lại mẫu thân mình lại luống cuống đến thế, Dung Vũ Ca cười khổ.

“Mẫu thân...” Dung Vũ Ca vẫn nhịn không được kêu lên một tiếng.

Vũ Dương ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Dung Vũ Ca một cái rồi tiếp tục cúi đầu
cắt tỉa cành lá hoa cỏ.

Tuy rằng từ sáng sớm Dung Vũ Ca đã chuẩn bị sẵn tâm lí, nhưng khi thấy mẫu
thân đối xử với mình lạnh nhạt như người xa lạ, trong lòng vẫn có tư vị không
thoải mái.

“Mẫu thân.” Dung Vũ Ca lại gọi một lần nữa, Vũ Dương vẫn không để ý, làm
cho mọi lòng tin trong lòng Dung Vũ Ca đều nhanh chóng sụt giảm, mẫu thân vẫn
tức giận với mình, cũng phải thôi, mình không đáng được tha thứ. Nhưng Dung Vũ
Ca không muốn rút lui, mục đích lần này nàng trở về chính là muốn hàn gắn vết
rách tình cảm trước kia với mẫu thân, vô luận như thế nào nàng cũng không lùi bước.

“Mẫu thân, con sai rồi, mẫu thân tức giận có thể đánh con, có thể mắng con,
đừng không nhận con nữa. Mấy năm nay ở bên ngoài, nữ nhi nhớ thương nhất chính
là mẫu thân...” Dung Vũ Ca không dừng lại tiếp tục nói, tuy rằng nàng biết xác
suất được hồi đáp là rất thấp.

“Sai rồi?” Vũ Dương không ngẩng đầu, chỉ lấy ngữ khí lạnh nhạt và châm học
hỏi ngược lại.

Tuy rằng như thế, Dung Vũ Ca vẫn mừng rỡ như điên, nàng không sợ mẫu thân
chê cười, chỉ sợ mẫu thân hờ hững, không để ý tới nàng.

“Ở bên ngoài phiêu bạt nhiều năm, màn trời chiếu đất cũng không dám về nhà,
loại tư vị này cũng không tốt lành gì, nhưng làm sai chính là làm sai, đây là
báo ứng của nữ nhi.” Dung Vũ Ca thở dài nói.

“Sớm biết có ngày hôm nay thì sao lúc trước còn làm vậy?” Vũ Dương không
biết lúc đó giữa Dung Vũ Ca cùng Vệ Minh Khê đã xảy ra chuyện gì, mặc dù mơ hồ
cũng đoán được có quan hệ đến việc sinh ra Mộ Ca, nhưng nàng biết mấy năm nay
nữ nhi cũng không tốt lành gì, vinh hoa phú quý không được hưởng, phải dầm mưa
dãi nắng qua ngày, nói không đau lòng là gạt người, nhưng trong lòng vẫn chứa
một cỗ tức khí, làm sao nói xua là có thể xua đi được.

Dung Vũ Ca im lặng không nói, trên đời này không có thuốc hối hận, sai lầm
chính là sai lầm, nàng không muốn giảo biện.

“Nếu cho ngươi chọn lại một lần nữa ngươi sẽ chọn thế nào?” Vũ Dương nhướn
mày hỏi.

Dung Vũ Ca vừa nghe vậy liền cảm thấy mù mịt, nếu chọn lại lần nữa thì sẽ
ra sao? Dung Vũ Ca nhìn mẫu thân, trong nhất thời không biết đáp lại thế nào,
mà hiển nhiên mình không thể đưa ra đáp án mà mẫu thân muốn.

“Nếu không phải chọn như vậy thì hiện tại sẽ không biết đó là sai.” Dung Vũ
Ca hồi đáp, tận lực lựa chọn một đáp án vừa có thể làm mẫu thân hài lòng vừa
không trái lương tâm mình.

“Nếu được chọn lại một lần, ngươi vẫn sẽ chọn nàng, vậy còn trở về làm gì?”
Vũ Dương cười lạnh, với khẩu khí này thì xem ra cả đời đều không thể vãn hồi.

“Mẫu thân, con cùng nàng tuyệt đối không có khả năng, mẫu thân đừng đuổi
con nữa, chẳng lẽ mẫu thân thật sự muốn con ở bên ngoài lưu lạc như cô hồn dã quỷ
sao?” Dung Vũ Ca vội quỳ xuống, ôm lấy chân Vũ Dương, nàng không tin mẫu thân
không đau lòng vì mình.

Vũ Dương nghe vậy, không nói gì, cho dù có tức giận nàng thế nào, rốt cuộc
cũng mềm lòng không bỏ được. Chẳng qua giờ phút này trong lòng Vũ Dương quả
thật vẫn còn khúc mắc, vừa không chịu được việc nữ nhi phải ra ngoài lưu lạc,
vừa không muốn dễ dàng tha thứ cho Dung Vũ Ca. Nên Dung Vũ Ca cứ như vậy ôm lấy
chân Vũ Dương, còn Vũ Dương mặt lạnh giá không nói một lời, cứ thế giằng co hồi
lâu.

Dung Vũ Ca cũng hiểu tính tình mẫu thân, nhất thời nửa khắc sẽ không dễ
dàng thỏa hiệp như vậy. Nãy giờ mẫu thân không nói lời nặng nề nào, xem ra cũng
không dễ dàng gì, nhưng mẫu thân không lên tiếng, nàng cũng không thể đứng lên,
chỉ có thể tiếp tục quỳ, Dung Vũ Ca thực hi vọng giờ phút này có người đến giải
vây cho nàng.

“Mộ Ca đến thăm ngoại tổ mẫu.” Thanh âm nữ oa non nớt vang lên, phá vỡ cục
diện bế tắc.

Dung Vũ Ca ngẩng đầu nhìn thấy Cao Mộ Ca, Cao Mộ Ca cũng thấy được Dung Vũ
Ca.

***

Đệ nhất
bách linh ngũ chương

Hoàng tổ
mẫu, người kia đã trở về…

Dung Vũ Ca ngẩn người nhìn hài tử kia, bất giác buông lỏng bàn tay đang ôm
lấy chân Vũ Dương, đời này Dung Vũ Ca không hề có ý định sẽ gặp hài tử này, giờ
vô tình gặp mặt làm cho nàng không biết phải làm sao.

Lúc này Cao Mộ Ca mới nhìn thấy rõ nữ nhân đang quỳ gối trước mặt ngoại tổ
mẫu, mặc dù cho tới bây giờ nàng chưa từng gặp qua nhưng Mộ Ca biết nữ tử vừa
xa lạ lại vừa quen thuộc kia là ai, nàng là người hoàng tổ mẫu thương nhớ, cũng
là mẫu hậu mà mình chưa bao giờ gặp.

“Mẫu hậu, người là mẫu hậu ta sao?” Cao Mộ Ca nhìn Dung Vũ Ca hỏi.

Lúc Dung Vũ Ca nghe thấy nữ oa hỏi mình có phải mẫu hậu nàng hay không,
trái tim nghe thấy hai chữ “mẫu hậu” không hiểu sao co rút lại, vô cùng đau
đớn.

“Ta không phải mẫu hậu của ngươi!” Dung Vũ Ca lập tức lớn tiếng phủ nhận
mình không phải mẫu hậu của nàng, giống như chỉ cần thanh âm lớn một chút thì
có thể phủ nhận mối quan hệ của hai người vậy. Nàng hận hài tử này, tuy rằng
trong lòng biết rõ đứa bé này vô tội, nhưng hài tử này tồn tại lại làm cho nàng
không có cách nào tha thứ cho Vệ Minh Khê.

Vũ Dương khẽ híp hai mắt nhìn Dung Vũ Ca kích động phủ nhận, Cao Mộ Ca cũng
ngơ ngác nhìn Dung Vũ Ca, mình nhận lầm người sao? “Ngoại tổ mẫu, nàng không
phải mẫu hậu sao?” Nếu đúng là mẫu hậu, vậy vì sao nàng không nhận mình?

“Mộ Ca ra ngoài trước đi, ngoại tổ mẫu sẽ nói cho ngươi biết sau.” Vũ Dương
nói với Cao Mộ Ca, Cao Mộ Ca nghi hoặc nhìn Vũ Dương, lại nhìn sang người rõ
ràng có bộ dáng hoàn toàn giống với nữ nhân trong bức họa của hoàng tổ mẫu rồi
mới rời đi.

Sau khi Cao Mộ Ca rời đi, Vũ Dương lạnh lùng hỏi: “Nàng không phải do ngươi
sinh ra sao?”

Dung Vũ Ca không trả lời, tựa hồ vết sẹo trong quá khứ vốn đã chôn sâu nay
lại bị xé rách một lần nữa, miệng vết thương lại trào ra máu tươi, rõ ràng
không phải đã không còn đau nữa sao? Nhưng sao vẫn còn khó chịu như vậy, vẫn
không tài nào thở nổi.

“Sao không trả lời?” Vũ Dương lại hỏi, mỗi người đều phải có trách nhiệm
với những việc mình đã làm.

“Mẫu thân, chuyện đã qua con không muốn nhắc lại nữa.” Dung Vũ Ca tận lực
dùng thanh âm bình tĩnh nói, cố gắng làm cho cảm xúc mình không bị ảnh hưởng.

“Vệ Minh Khê bắt ngươi sinh ra?” Vũ Dương không cho Dung Vũ Ca cơ hội hồi
phục, tiếp tục ép hỏi.

“Mẫu thân, con và nàng đã chấm dứt, người không nên hỏi nữa!” Ngữ khí Dung
Vũ Ca lộ ra cảm xúc không bình tĩnh, giọng nói ẩn chứa sự đau đớn nàng cố chịu
đựng và nỗi tức giận không biết tỏ cùng ai, mà nỗi tức giận này Dung Vũ Ca cũng
không biết là đối với người nào, có lẽ là đối với chính bản thân nàng nhiều
hơn.

Vũ Dương nhìn nữ nhi, xem ra mấy năm nay tiến bộ không ít, nhưng từ trong
cốt tủy thì cái gì cũng chưa thay đổi.

“Hài tử này là nguyên nhân ngươi ra đi sao? Xem ra ngươi từ trên người Vệ
Minh Khê chịu không ít đau khổ nhỉ, đời này có bao nhiêu nam nhi tốt cho ngươi
chọn, ngươi không chọn lại cứ cố chọn lấy nàng, vì nàng giết vua thí thân, thân
nhân xa lánh đều không tiếc, đây là tình yêu của ngươi sao? Nói xem ngươi được
cái gì?” Vũ Dương khí thế bức nhân hỏi.

“Mẫu thân!” Dung Vũ Ca thấp giọng gọi mẫu thân, ngăn nàng tiếp tục xát muối
lên vết thương của mình, nàng không muốn đau thêm nữa, năm đó nàng vì Vệ Minh
Khê có chết cũng không sợ hãi, thì còn có cái gì nàng không thể chấp nhận đâu?
Cho nên vô luận bị mẫu thân châm chọc khiêu khích thế nào, nàng cũng không hối
hận với lựa chọn trước kia của mình. Chẳng qua nỗi đau khắc cốt ghi tâm này
nàng không thể nào quên được, cho nên mới lựa chọn rời xa căn nguyên làm cho
nàng tổn thương, hoàn toàn đoạn tuyệt tình yêu.

“Hừ! Thôi cứ xem như ta sinh phải một nghiệt chướng chấp mê bất ngộ vậy,
chuyện đã qua không đề cập đến cũng được, nhưng nếu ngươi đã không phải là một
nữ nhi tốt thì ta hi vọng ngươi có thể làm một mẫu thân tốt.” Cao Mộ Ca là tôn
nữ nàng đã thừa nhận, nên dù cho nữ nhi này không tiếp nhận, thì tôn nữ cũng
không thể không nhận, ít nhất nàng sẽ không giống mẫu thân nàng làm cho mình
thương tâm.

“Cho tới giờ con cũng không hi vọng có hài tử đó xuất hiện trên cõi đời
này, từ khi nàng sinh ra cho tới bây giờ ngoài thống khổ thì chưa từng mang đến
cho con niềm vui sướng nào, thử hỏi làm sao con có thể làm một mẫu thân tốt
đây?” Dung Vũ Ca cười khổ hỏi mẫu thân.

“Nếu ngươi không chấp nhận nàng, vậy cũng không cần nhận ta nữa.” Vũ Dương
không muốn quản chuyện phát sinh giữa nữ nhi và Vệ Minh Khê nữa, nhưng hài tử
này vô tội, trên người Mộ Ca dù sao cũng chảy huyết mạch Cao gia và Dung gia,
mình đã thừa nhận thì không chấp nhận Dung Vũ Ca phủ nhận, làm đứa bé này tổn
thương.

“Mẫu thân...” Dung Vũ Ca nhìn mẫu thân đi xa, không nghĩ tới điều kiện tiên
quyết để mẫu thân tha thứ cho mình lại là huyết mạch kia, cũng đúng, nếu không
phải vì mối quan hệ máu mủ kia, xét tính cách mẫu thân thì có lẽ đến chết cũng
không tha thứ cho mình. Xem ra Vệ Minh Khê muốn hài tử này xuất hiện, chắc chắn
đã liệu đến tính tình quyết liệt của mẫu thân, nhưng cho dù là vậy, Dung Vũ Ca
vẫn không thể tha thứ cho Vệ Minh Khê, dù bất kì lí do gì cũng không đủ để nàng
tha thứ cho Vệ Minh Khê.

***

“Nàng là mẫu hậu của ta sao? Nếu đúng vậy thì tại sao nàng không nhận ta?
Ta không ngoan sao?” Cao Mộ Ca hỏi Vũ Dương, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn lén Dung
Vũ Ca đang ở cách đó không xa, trong lòng đối với mẫu thân chưa từng gặp qua có
chút thấp thỏm và khẩn trương, tuy rằng giữa Dung Vũ Ca và Cao Mộ Ca mà nói thì
chỉ có chút quen thuộc hơn so với người xa lạ mà thôi.

“Không phải Mộ Ca không ngoan, là mẫu hậu ngươi không tốt. Thế giới người
lớn rất phức tạp, chờ Mộ Ca lớn lên sẽ hiểu.” Vũ Dương thở dài, nhân sinh luôn
có nhiều điều bất đắc dĩ.

“Có phải khi Mộ Ca trưởng thành rồi thì cái gì cũng có thể hiểu phải không?”
Cao Mộ Ca lại hỏi, thật ra nàng cũng không quá để ý Dung Vũ Ca có nhận mình hay
không, dù sao từ nhỏ cũng chưa từng gặp qua, chỉ là trong lòng thầm nghĩ, mẫu
hậu trong bức họa đã trở lại, có lẽ hoàng tổ mẫu sẽ rất vui.

“Trên đời này làm gì có người nào chuyện gì cũng có thể biết hết đâu?” Vũ
Dương xoa đầu Cao Mộ Ca, ôn nhu cười nói: “Đế vương bản kỉ Mộ Ca đã đọc đến đâu
rồi?”

“Hán Nguyên Đế(26), thái tử của Hán Tuyên Đế(27) là người ôn hòa văn nhã,
thấy Tuyên Đế sử dụng nhiều quan lại hình bộ, lấy pháp trị trói buộc, đại thần
Dương Uẩn(28) vì tội dùng ngôn luận nhạo báng mà bị xử tử, nên lúc yến tiệc
bình tĩnh nói: “Phụ hoàng dùng hình quá nặng, nên dùng học giả”. Tuyên đế biến
sắc đáp: “Nhà Hán có chế độ riêng, làm sao có thể lẫn lộn đạo làm vua hòa theo
Nho giáo, không thấy cái gương nhà Chu đó sao! Vả lại những nhà nho bình thường
nào có hiểu được thời thế, chỉ biết khen xưa chê nay, mê hoặc nhân tâm, không
biết tuân thủ, làm sao ủy nhiệm!” Ngoại tổ mẫu, câu này có nghĩa là gì?”

(26) Hán Nguyên Đế ( 76
TCN - 33 TCN), tên thật là Lưu Thích, là vị Hoàng đế thứ 11
của nhà Tây Hán trong lịch sử Trung Quốc.

(27) Hán Tuyên Đế (91 TCN - 49
TCN), tên thật là Lưu Tuân, là vị Hoàng đế thứ 10 của nhà Tây
Hán trong lịch sử Trung Quốc, trị vì từ năm 74 đến năm 49 TCN. Dưới
thời ông, triều Hán duy trì được sự thịnh trị.

(28) Dương Uẩn (? - 45 TCN),
người Tây Hán, làm Tả Tào thời Tuyên đế, là sĩ phu nổi tiếng, từ nhỏ đã rất có
danh khí trong triều, làm quan chí công vô tư, tuân theo luật pháp, không thiên
tư tình, làm quan thanh liêm. Bất hòa cùng thái phó Đái Trường Nhạc, bị Trường
Nhạc vu oan, Tuyên đế đem hạ ngục, sau được thả. Sau có viết bức thư về quê,
lời lẽ đối hoàng đế oán giận, sau bị thượng thư Quy Cữu cáo tội, điều tra ra
bức thư, Tuyên đế xem xong giận dữ, phán tội đại nghịch bất đạo, đem chém ngang
eo.

“Không có gì đáng ngại, nếu hiện tại
phụ hoàng không hiểu, ngày sau ta sẽ học.” Mộ Ca nghe được cái hiểu cái không,
nhưng vẫn chăm chú nhớ kĩ những lời ngoại tổ mẫu nói. Mộ Ca nhớ rõ, hoàng tổ
mẫu đã nói phải nhớ kĩ những lời ngoại tổ mẫu, nhất định sẽ giúp ích nhiều.
Ngày sau Cao Mộ Ca trở thành người như thế nào, phải xem ở Vũ Dương vậy.

“Tốt, ngày sau tiểu Mộ Ca của ta nhất định có tiền đồ hơn so với mẫu hậu
chỉ biết nhi nữ tình trường của ngươi!” Vũ Dương tán thưởng, đây mới đích thực
là tử tôn Cao gia, còn nhỏ tuổi đã có khí phách thế này, ngày sau vị tất đã
không thể quân lâm thiên hạ. Năm đó khi sinh ra Dung Vũ Ca, Vũ Dương chỉ hi
vọng Dung Vũ Ca cả đời đại phú đại quý, vô ưu vô lo, nhưng ở Cao Mộ Ca lại làm
cho Vũ Dương kí thác thật nhiều kì vọng, hi vọng hài tử chảy huyết mạch này của
mình có thể như đại bàng giương cánh, ở trên vạn người.

Dung Vũ Ca đứng từ đằng xa nhìn lại, trăm ngàn tư vị nảy sinh trong lòng,
năm đó mình cũng từng là nữ oa trong lòng mẫu thân, nhưng nay cảnh còn người
mất. Đến lúc này Dung Vũ Ca mới cẩn thận quan sát hài tử kia, nàng không giống
Cao Hiên, lại càng không giống mình, không thể tưởng tượng nổi mình lại sinh ra
một tiểu hài tử xấu như vậy, Dung Vũ Ca thầm nghĩ. Tuy nàng không thích đứa bé
này, nhưng cũng không quá chán ghét như nàng vốn tưởng tượng, mặc dù nhìn nữ oa
này vẫn cảm thấy chướng mắt.

“Ngươi thích ngoại tổ mẫu hay
hoàng tổ mẫu hơn?” Vũ Dương giống như tất cả người bình thường nào khác, muốn
biết đối với hài tử này ai mới là người thân nhất, đặc biệt từ sau khi nữ nhi
hướng về Vệ Minh Khê, nàng lại càng thêm để ý.

Dung Vũ Ca nghe vậy thì biết
mẫu thân quả nhiên vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện Vệ Minh Khê.

“Ta thích ngoại tổ mẫu hơn.”
Cao Mộ Ca suy tư chốc lát liền đáp lời.

Vũ Dương vừa lòng gật đầu:
“Không uổng công ngoại tổ mẫu thương ngươi như vậy, không giống lúc trước nuôi
ong tay áo(29).” Vũ Dương chỉ dâu mắng hòe nói.

(29) Nguyên văn: Bạch nhãn lang (sói mắt trắng) sói
khi sinh ra thường có mắt màu đỏ, sói mà có mắt trắng tức là một con sói ko
giống những con khác, không cùng đồng loại, lạc loài.

“Lúc đó Tuyên
đế tương đối trọng dụng hình pháp, nhưng nhi tử hắn, cũng là Nguyên đế sau này,
lại đề nghị Tuyên đế nên dùng đạo đức giáo hóa. Tuyên đế nghe xong mới nói nhà
Hán có chế độ riêng, từ đó mới xuất xứ ra hai từ “Bá”, “Vương”, lễ pháp đều xem
trọng như nhau, làm sao có thể dùng chỉ đức giáo. Phụ hoàng ngươi chính là
người nhu nhược thiện dùng nho sĩ, không hiểu “Vương”, “Bá” chi đạo tức đạo làm
vua...” Vũ Dương phản bác, quân quyền Cao gia trong tay Cao Hiên bị đám nho
sinh kia phân chia hơn nửa, cũng may là chúng nho sinh an phận, thiên hạ mới
bình an vô sự, nhưng quân quyền nhất định phải được đặt trong tay mình mới bảo
đảm an toàn.

Dung Vũ Ca chỉ có thể cười
khổ.

“Mộ Ca, việc hôm nay nhìn
thấy mẫu hậu ngươi, không được nói cho hoàng tổ mẫu biết, hiểu không?” Vũ Dương
nhắc, nàng không muốn nữ nhi cùng nữ nhân kia dây dưa không rõ, nếu các nàng đã
kết thúc, vậy để cho các nàng hoàn toàn chấm dứt đi.

Những lời này của Vũ Dương
lại rất hợp tâm ý Dung Vũ Ca, đó là người mà cả đời này nàng cũng không mong
gặp lại, cũng không muốn nhìn thấy lần thứ hai.

Cao Mộ Ca liếc nhìn Dung Vũ
Ca và Vũ Dương, do dự gật đầu: “Vâng, Mộ Ca sẽ không nói cho hoàng tổ mẫu
biết.”

***

“Hoàng tổ mẫu...” Cao Mộ Ca
đứng ở sau lưng Vệ Minh Khê khẽ gọi, Vệ Minh Khê không mặc cung bào, toàn thân
bạch sắc, vòng eo mảnh mai như nhu liễu, mái tóc thật dài khẽ phi tán theo gió,
lẳng lặng đứng ở ven hồ. Trong trí nhớ của Cao Mộ Ca, hoàng tổ mẫu luôn ưu
thương như vậy, đạm khiết như vầng minh nguyệt trên cao.

“Ừ?” Vệ Minh Khê quay đầu
nhìn Cao Mộ Ca.

“Hôm nay ngoại tổ mẫu hỏi ta
thích ngoại tổ mẫu hơn hay hoàng tổ mẫu hơn, ta trả lời thích ngoại tổ mẫu hơn,
hoàng tổ mẫu có giận không?” Cao Mộ Ca đem chuyện phát sinh hôm nay nói với Vệ
Minh Khê.

“Kì thật trong lòng ta thích
hoàng tổ mẫu nhiều hơn, mặc dù ta cũng thích ngoại tổ mẫu...” Cao Mộ Ca nói,
tuy thời gian hoàng tổ mẫu ở trong cung không nhiều lắm, mặc dù bề ngoài ngoại
tổ mẫu có vẻ thương nàng hơn hoàng tổ mẫu, nhưng nàng vẫn thích hoàng tổ mẫu
hơn.

“Trả lời rất đúng, về sau nếu
ngoại tổ mẫu ngươi hỏi lại, cứ trả lời như vậy.” Vệ Minh Khê thản nhiên cười
nói.

“Vì sao ngoại tổ mẫu không
thích người?” Cao Mộ Ca hỏi, tuy rằng ngoại tổ mẫu chưa bao giờ nói, nhưng nàng
vẫn cảm giác được ngoại tổ mẫu không thích hoàng tổ mẫu một chút nào.

“Tiểu hài tử không hiểu được
đâu, lớn lên sẽ nói cho ngươi biết.” Vệ Minh Khê nghe vậy, nàng biết khúc mắc
của Vũ Dương đối với mình sợ là đến chết cũng không thể cởi bỏ.

“Ta sẽ lớn nhanh thôi!” Cao Mộ Ca nhíu mày, nghiêm trang tuyên bố.

Vệ Minh Khê nhìn Cao Mộ Ca, ôn nhu nở nụ cười, vẫn là nụ cười nhàn nhạt như
trước, hài tử này trưởng thành rồi có thể tha thứ cho thứ tình cảm nghịch luân
như vậy không?

“Hoàng tổ mẫu, người kia đã trở về.” Tuy rằng Cao Mộ Ca đã đáp ứng Vũ Dương
không nói cho Vệ Minh Khê biết, nhưng tâm Cao Mộ Ca rốt cuộc vẫn hướng về Vệ
Minh Khê, vẫn muốn nói cho nàng biết.

“Người kia?” Vệ Minh Khê nghi hoặc hỏi.

“Người trong bức họa của hoàng tổ mẫu, mẫu hậu của ta, ta nhìn thấy nàng ở
phủ công chúa.” Trong lòng Cao Mộ Ca vẫn có chút thấp thỏm, dù sao nàng cũng đã
đáp ứng ngoại tổ mẫu không nói cho hoàng tổ mẫu biết, hành vi này nếu bị ngoại
tổ mẫu biết, nhất định ngoại tổ mẫu sẽ mất hứng, nhưng hoàng tổ mẫu rất nhớ
người kia, nàng phải nói với hoàng tổ mẫu.

Vệ Minh Khê vừa nghe xong, hoàn toàn ngây ngẩn cả người, trái tim giống như
bị ai bóp chặt, không phải vui sướng mà là đau đớn, là hoài niệm đau đớn.

***

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3