Cung khuynh - Chương 091
Đệ cửu thập nhất chương
Lựa chọn của Vệ Minh Khê.
“Mẫu hậu, ta lạnh quá...” Cao Hiên đổ nhào vào lòng Vệ Minh Khê, mọi yếu
đuối và nhu nhược đều lộ ra hết trước mặt nàng, nói cho cùng thì hắn chỉ là một
thiếu niên chưa đầy mười bảy tuổi mà thôi.
“Có chuyện gì vậy? Con vốn không thích uống rượu, sao tự dưng lại uống
nhiều thế này?” Vệ Minh Khê đau lòng hỏi, thân thể Cao Hiên lạnh như băng, làm
cho Vệ Minh Khê cực kì lo lắng.
“Trong lòng nhi thần rất buồn, vô luận nhi thần làm cái gì, Vũ Ca cũng
không thèm quay đầu liếc nhìn nhi thần một cái, từ nhỏ đã là vậy, trưởng thành
cũng là như vậy, đêm qua nàng nói với nhi thần, nàng không bao giờ muốn nhìn
thấy nhi thần nữa, nàng thật sự không muốn nhìn thấy nhi thần nữa...” Cao Hiên
khóc òa, cũng chỉ có ở trước mặt mẫu thân hắn mới dám khóc như thế.
“Mẫu hậu, người nói ta nên làm cái gì bây giờ, nên làm gì thì Vũ Ca mới
chịu nhìn tới ta? Mẫu hậu, ta thật sự rất khó chịu, Vũ Ca sẽ không để ý đến ta
nữa...” Bộ dáng thống khổ như vậy của Cao Hiên thật sự làm cho người làm mẫu
thân là Vệ Minh Khê vô cùng đau đớn, có lẽ tấm lòng mẫu thân luôn vĩ đại, vì
hài tử của mình hết thảy đều có thể hi sinh, ít nhất thì giờ khắc này Vệ Minh
Khê cũng quyết định lựa chọn hài tử của mình.
“Nàng sẽ không phớt lờ con nữa, mẫu hậu cam đoan!” Vệ Minh Khê cố quên đi
vết thương lòng đang rỉ máu đau đớn, nhẹ nhàng vỗ về Cao Hiên, trấn an cảm xúc
của hắn, cũng là cho hắn một lời cam kết.
“Vô dụng thôi, mẫu hậu người không biết, chúng ta thành hôn đã gần một năm,
vậy mà cho đến giờ nàng cũng chưa từng để ta chạm vào, sau này lại càng không
thể, ta vẫn thường suy nghĩ, nếu như ta có thể có được nàng dù chỉ một lần, một
lần thôi thì dù có chết ta cũng không hối tiếc, nhưng trong lòng nàng lại có
người khác...” Cao Hiên đem mọi ủy khuất trong lòng, tất cả đều nói ra ngoài,
thành hôn đã mười tháng, hắn làm trượng phu không phải một câu oán giận đều
không có, nhưng mà những câu oán giận này hắn biết nói cùng ai đây?
Trong lòng Vệ Minh Khê phút chốc tràn đầy cảm giác tội lỗi, Dung Vũ Ca vốn
là thê tử của nhi tử, nhưng lại không làm tròn nghĩa vụ thê tử, nàng chỉ xuất
hiện trên giường mẹ chồng, mà giường đó cũng chính là giường của mình. Trong
nhất thời trong lòng Vệ Minh Khê đều tràn đầy mặc cảm tội lỗi, là cảm giác xấu
hổ vì tình cảm nghịch luân đó, cũng là cảm giác tội lỗi vì đoạt thê tử của con…
hết thảy khiến cho Vệ Minh Khê khó lòng thoát khỏi việc khiển trách lương tâm
của mình. Trong nháy mắt đó, Vệ Minh Khê đã hạ một quyết định, một quyết định
chí mạng sẽ làm tổn thương chính mình cùng Dung Vũ Ca!
“Nàng sẽ là thê tử của con.” Vệ Minh Khê ôm lấy Cao Hiên, thống khổ nhắm
mắt lại, chậm rãi nói.
***
Cao Hiên ngã xuống hồ, đây đối với Dung Vũ Ca mà nói không thể nghi ngờ gì
chính là tin tức tồi tệ nhất, vốn Vệ Minh Khê đã cảm thấy mình nợ Cao Hiên rất
nhiều, nay Cao Hiên vừa giở khổ nhục kế này ra, sợ là sẽ khiến nàng và Vệ Minh
Khê lâm vào tình cảnh khó khăn. Trong lòng Dung Vũ Ca tràn ngập sợ hãi, nàng sợ
Vệ Minh Khê sẽ vì Cao Hiên mà không cần nàng nữa, ngoại trừ Vệ Minh Khê ra nàng
không còn gì cả. Nàng không thể không có Vệ Minh Khê, nếu như vậy, nàng sẽ chết
mất...
Từ sáng sớm Dung Vũ Ca đã đứng trước cửa Phượng Tường điện lẳng lặng chờ Vệ
Minh Khê, nàng không biết Vệ Minh Khê có thể gặp nàng hay không, cũng ngẫm nghĩ
xem nàng nên nói cái gì… Tâm Dung Vũ Ca hiện tại giống như bị Vệ Minh Khê lăng
trì, nàng đã đem tình yêu và tất cả của nàng đều đặt hết lên người Vệ Minh Khê,
Dung Vũ Ca đã không còn đường lui nữa, hết thảy nàng đều đang chờ Vệ Minh Khê
tuyên án, cho nên một khắc chờ đợi này cũng trở nên dài vô tận. Nàng hi vọng có
thể mau chóng biết được đáp án, nhưng cũng sợ hãi có được đáp án, bởi vì đáp án
lớn nhất có khả năng là nàng bị bỏ rơi, nàng chỉ còn biết dùng tim của mình để
đặt cược hết vào tia hi vọng nhỏ nhoi còn le lói trong lòng…
Khi cửa cung Phượng Tường điện từ từ mở ra, tâm tư Dung Vũ Ca cũng theo đó
mà hồi hộp rối bời, nhìn cửa cung đang dần hé mở, khóe mắt nàng vừa phát đau
vừa khẽ phiếm hồng, nàng không biết chờ đợi nàng là bản tuyên án nào.
“Hoàng hậu nương nương, mời vào bên trong.” Tĩnh Doanh chưa từng dùng ngữ
khí cung kính như thế nói chuyện cùng Dung Vũ Ca, mà Dung Vũ Ca cũng không nhận
thấy được, mọi tâm tư nàng đều đang đặt ở chỗ Vệ Minh Khê, bằng không nàng sẽ
phát hiện ra được trong ánh mắt Tĩnh Doanh, ngoài cảm xúc dao động còn có một
tia không đành lòng.
Dung Vũ Ca cảm giác bước chân của mình sao hôm nay rất nặng, tâm vừa thấp
thỏm vừa bất an cực kì, Chỉ nhi sẽ nói cái gì? Chỉ nhi sẽ quyết định thế nào?
Chỉ nhi…
Cõi lòng Dung Vũ Ca, tràn đầy đều là Vệ Minh Khê.
Vệ Minh Khê đang ngồi trang điểm trước gương, kia sắc mặt tái nhợt phản
chiếu qua lăng kính làm cho Dung Vũ Ca vô cùng đau lòng, nàng biết đêm qua nhất
định Vệ Minh Khê cũng giống mình, không hề chợp mắt cả đêm.
Tĩnh Doanh và cung nữ hầu hạ một bên đều lui cả xuống, để hai người bọn họ
lại với nhau.
Vệ Minh Khê cảm giác được hơi thở của Dung Vũ Ca, liền run sợ giật mình,
nàng cảm giác được Dung Vũ Ca đang tới gần mình, hơi thở Dung Vũ Ca càng tới
gần, càng làm cho tâm Vệ Minh Khê thêm đại loạn.
Dung Vũ Ca giống như lúc còn ở Giang Nam, cầm lấy cây lược gỗ đào trên bàn
trang điểm, bắt đầu yên lặng thay Vệ Minh Khê nhẹ nhàng chải những sợi tóc dài
mềm mại, thời khắc này vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được
thanh âm thưa thớt khi chiếc lược gỗ luồn qua mái tóc, không khỏi làm cho trong
lòng hai người vô vàn khó chịu.
Dung Vũ Ca chải hồi lâu nhưng vẫn như cũ không hề có ý dừng lại, như thể bị
tẩu hỏa nhập ma, tựa hồ chỉ có giờ phút thân mật này mới có thể mang đến cho
Dung Vũ Ca cảm giác an lòng vậy.
“Vũ Ca, chải tốt lắm, đã đủ rồi.” Vệ Minh Khê phá vỡ sự yên tĩnh, nhẹ nhàng
nói.
“Còn chưa có hoàn hảo, nên thêm một chút nữa...” Giọng nói Dung Vũ Ca pha
chút bối rối, giống như bị cưỡng bách, càng không dừng được tay của mình, có lẽ
Vệ Minh Khê vĩnh viễn không bao biết giờ phút này mình sợ hãi đến nhường nào.
“Đủ rồi!” Vệ Minh Khê giữ chặt bàn tay Dung Vũ Ca vẫn còn đang chải lung
tung trên mái tóc của mình, khoảnh khắc khi tay nàng chạm vào tay Dung Vũ Ca
liền cảm giác được bàn tay ấy đang run rẩy, Vệ Minh Khê đột nhiên hiểu rõ, thì
ra Dung Vũ Ca đang sợ, có lẽ từ sáng sớm Dung Vũ Ca đã đoán biết được kết quả
nên mới có thể sợ hãi như thế, Vệ Minh Khê nghĩ mà đau lòng.
“Vệ Minh Khê, nàng không cần ta nữa sao?” Dung Vũ Ca đột nhiên nghẹn ngào
hỏi, nàng không có biện pháp khống chế tâm tình của mình lúc này, nàng thực sự
rất sợ hãi.
Vệ Minh Khê nhìn giọt nước mắt trong suốt nơi khóe mắt Dung Vũ Ca, ngón tay
nhẹ nhàng vuốt ve dung nhan tuyệt mĩ kia, nếu Dung Vũ Ca không gặp phải mình,
có lẽ nàng sẽ là một nữ tử thường xuyên vui cười, sẽ là một nữ tử hạnh phúc, ít
nhất sẽ không phải khổ sở như bây giờ, Dung Vũ Ca không nên gặp phải mình, mình
chỉ biết làm cho nàng tổn thương…
“Đồ ngốc, vì sao lại khóc?” Đầu ngón tay vẫn còn vương một giọt nước mắt
nóng hổi của Dung Vũ Ca, nháy mắt đã thấm sâu vào cõi lòng Vệ Minh Khê, khiến
trái tim nàng đau đớn khó chịu.
“Vệ Minh Khê, nàng không thể không cần ta!” Dung Vũ Ca bật khóc, nàng thực
sự rất sợ hãi.
“Ta làm sao có thể không cần Vũ Ca được?” Trái tim Vệ Minh Khê như bị ai
bóp chặt, phải hao tổn rất nhiều tâm sức mới có thể khắc chế được lệ nóng chỉ
chờ tuôn ra, nàng thực sự không bỏ được Dung Vũ Ca, trái tim kia như bị cắt mất
một miếng thịt, sâu đến đầm đìa máu chảy, vô cùng đau đớn.
“Thật sao?” Dung Vũ Ca nghe vậy, lệ châu tạm ngừng, nhãn tình quang mang
lóng lanh nhìn Vệ Minh Khê, tràn đầy hi vọng.
Thứ quang mang rạng ngời hi vọng kia giống như đâm sâu vào lòng Vệ Minh
Khê, làm cho nàng nhức nhối, Vệ Minh Khê đưa tay lau đi những giọt nước mắt vẫn
còn vương nơi khóe mắt Dung Vũ Ca, khẽ gật đầu.
Dung Vũ Ca thật sự mừng rỡ, Vệ Minh Khê không có vứt bỏ mình, vui vẻ nhào
vào lòng Vệ Minh Khê, ôm chặt lấy nàng, đem mặt vùi vào cổ nàng, chỉ cần một
ánh mắt kiên định của nàng thôi, Dung Vũ Ca cảm thấy so với bất cứ thứ gì cũng
có thể làm cho mình vui vẻ hơn.
“Nàng có biết không? Vũ Ca đã lo sợ suốt cả một buổi tối, sợ Chỉ nhi không
còn cần ta nữa...” Mặt Dung Vũ Ca vẫn như trước vùi vào cổ Vệ Minh Khê, nhẹ
nhàng nói, nỗi lo sợ lúc trước vẫn còn làm lòng nàng sợ hãi.
“Ừ.” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng hồi đáp, nàng không dám nói cho Dung Vũ Ca biết
quyết định trong lòng mình, nàng biết sau khi Dung Vũ Ca biết, nhất định sẽ hận
mình. Vệ Minh Khê vừa nghĩ đến khả năng Dung Vũ Ca sẽ hận mình, trong lòng cũng
bắt đầu sợ hãi.
Suốt một ngày này, Dung Vũ Ca vẫn rúc vào lòng Vệ Minh Khê, Vệ Minh Khê
cũng mặc cho Dung Vũ Ca tìm mọi cách thân mật bám dính lấy mình, thậm chí còn
chủ động thân mật với nàng. Dung Vũ Ca có chút vui vẻ, hôm nay Chỉ nhi không
câu nệ giống như thường ngày, Dung Vũ Ca hạnh phúc nằm trong lòng Vệ Minh Khê,
cùng Vệ Minh Khê tay nắm tay cùng bát cầm huyền, phối hợp như thiên y vô phùng,
tiếng đàn kia sầu ý triền miên dần phiêu đãng quẩn quanh bên trong cung điện
trống rỗng.
Ở bên ngoài Tĩnh Doanh nghe tiếng đàn triền miên du dương như thế, chóp mũi
không khỏi thấy cay cay, giờ phút này càng triền miên, thì hiện thực sẽ càng
thương tâm cùng bất lực.
Vệ Minh Khê hôm nay đặc biệt hứng chí, một bên gảy cầm huyền cùng Dung Vũ
Ca hợp tấu, một bên nghiêng mình uống rượu, mĩ nhân trong lòng, nhất thời quên
cả lối về, Vệ Minh Khê dùng môi của mình che lại đôi môi Dung Vũ Ca, đem số
rượu trong miệng đều trút hết vào bụng nàng.
Nhìn như đều là Vệ Minh Khê uống, nhưng trên thực tế tất cả rượu đều tiến
nhập vào bụng Dung Vũ Ca, Dung Vũ Ca có chút mơ màng, nàng bị Vệ Minh Khê dùng mĩ
nhân kế mê hoặc đến bất phân nam bắc, nàng chỉ biết mình yêu Vệ Minh Khê giờ
phút này vô cùng, khi nàng đối với mình vừa không có cố kị vừa phóng túng như
thế, cũng không phát hiện được chút dị thường nào bên trong đó, vẫn là Dung Vũ
Ca vĩnh viễn không bao giờ đủ phòng bị với Vệ Minh Khê.
Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca đã có vài phần men say, đem thuốc bột đã chuẩn
bị từ trước đổ vào chén rượu, khẽ lay động một cái rồi nâng cốc đưa đến môi
nàng, Dung Vũ Ca vốn không hề phòng bị mà đem rượu trong chén uống một hơi cạn
sạch.
Vệ Minh Khê chỉ biết trơ mắt nhìn Dung Vũ Ca uống một giọt rượu cũng không chừa,
rồi từ từ thống khổ nhắm mắt lại.
Dung Vũ Ca cảm giác mắt mình sao ngày càng mơ hồ, nàng nhìn thấy bộ dáng
Chỉ nhi có vẻ rất thống khổ, nàng muốn an ủi Chỉ nhi, nhưng mí mắt càng ngày
càng nặng, ý thức cũng dần mơ hồ, càng ngày càng không mở ra nổi.
Vệ Minh Khê đỡ lấy Dung Vũ Ca, nhẹ nhàng đặt dấu son môi lên trán của nàng,
vừa hôn vừa ôm chặt lấy nàng hồi lâu mới gọi Tĩnh Doanh tiến vào.
“Đem nàng về Phượng Nghi cung đi.” Thanh âm Vệ Minh Khê không kìm được mà
run rẩy, nàng không dám nghĩ đến sau tối nay sẽ là cảnh tượng gì.
“Nương nương...” Tĩnh Doanh nhìn Dung Vũ Ca đã sớm hôn mê, không đành lòng
nói.
“Đem nàng về Phượng Nghi cung!” Vệ Minh Khê cảm giác mình đơn giản chỉ
thuật lại lời ấy một lần nữa nhưng ngay cả hô hấp cũng vô cùng khó khăn, nàng cũng
không biết mình làm đúng hay sai, chỉ là tâm rất đau, đau đến mức khiến nàng
không còn suy nghĩ được.
“Nương nương, nàng sẽ hận người.” Tĩnh Doanh khẽ thở dài, từ trong lòng Vệ
Minh Khê ôm lấy Dung Vũ Ca, nương nương đã quyết định làm một người quá đau
đớn.
Vệ Minh Khê không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn Tĩnh Doanh ôm Dung Vũ Ca đi, cho
đến khi không nhìn thấy Dung Vũ Ca nữa, nước mắt Vệ Minh Khê mới từ từ chảy
xuống, đã nói là đem thê tử trả lại cho Hiên nhi mà, vì cớ gì trái tim lại đau
đến như vậy?
***
Thần trí Dung Vũ Ca vô cùng mơ hồ, thân thể lại nóng rực dị thường, một
loại dục vọng lấn áp lí tính đang bao trùm lấy nàng, lại nhìn đến khuôn mặt
cùng Vệ Minh Khê cơ hồ có vài phần tương tự, liền điềm nhiên đem người kia trở
thành Vệ Minh Khê.
Đêm hôm đó, Cao Hiên như ý nguyện chiếm được Dung Vũ Ca, Cao Hiên hoàn toàn
không biết vì sao một đêm này, Dung Vũ Ca lại nguyện ý để cho mình chạm vào
nàng, mặc dù hắn chẳng qua là kẻ bị Dung Vũ Ca đương trường thay thế cho cái
người tên Chỉ nhi kia, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
***
Vệ Minh Khê gảy cầm suốt một đêm, mười ngón tay vết máu loang lổ cũng hồn
nhiên không biết, Vệ Minh Khê không biết rốt cuộc một đêm này đã trôi qua thế
nào, nàng chỉ biết là, đêm ấy, nàng đã đem nữ nhân mình yêu thương nhất đến
giường cho nhi tử, một đêm này, nàng chịu đựng đến đau đớn tâm can... Sắc mặt
Vệ Minh Khê tái nhợt không khác gì tờ giấy trắng.
***