Cung khuynh - Chương 086 - 087

Đệ bát thập
lục chương

Vệ Minh Khê
chiêu phong dẫn điệp.

Sau khi tân hoàng đăng cơ, chính cục ổn định, khắp triều đình lan tỏa một
bầu không khí vui sướng hân hoan, làm cho lòng người cũng phá lệ mà thanh thản.

Hôm nay là ngày Thái Hậu và Hoàng Thượng thiết yến khoản đãi Cảnh thân
vương, kể từ năm đó khi Cao Hàn đăng cơ cho tới nay cũng chưa từng dùng lễ đối
đãi với Cao Cảnh như thế. Phải biết rằng ngoài việc Cao Hàn không thích Cao
Cảnh, y cũng ngại binh quyền trong tay Cao Cảnh nên có vài phần kiêng kị, cũng
may hằng năm Cao Cảnh đều đóng quân tại biên cương, mọi chuyện cũng bình an vô
sự. Điều không ngờ đến là đại yến lần đầu sau khi tân hoàng đăng cơ lại là
chiêu đãi Cao Cảnh, việc này làm cho các triều thần vô cùng kinh ngạc.

Người sáng suốt đều nhìn ra được tiên hoàng và Cảnh thân vương có quan hệ
không tốt, đến nỗi Cao Hàn đăng cơ hai mươi năm mà các đại thần cũng chưa từng
thấy được Cao Hàn và Cảnh thân vương hòa thuận vui vẻ. Hiện tại tân hoàng đăng
cơ, chuyện đầu tiên phải làm đương nhiên là lấy lòng Cảnh thân vương, người
đang nắm giữ trọng binh. Điều mọi người không ngờ đến là năm đó Cao Hàn vốn
không mời được Cao Cảnh, thì nay lẽ ra Cao Hiên lại càng khó mời hơn mới đúng,
nhưng ai ngờ y lại làm được.

Chính Cao Hiên cũng không biết vì sao mẫu hậu lại đột nhiên thiết yến tiếp
đãi Cao Cảnh, hắn nhớ rõ hằng năm vị bá bá này đều không ở kinh đô, đôi khi trở
về cũng không bao giờ lui tới, lẽ ra không thể có chút giao tình gì mới đúng.
Mặc dù Cao Hiên cảm thấy kì quái nhưng vẫn nghe lời mẫu thân nói, mở tiệc chiêu
đãi Cao Cảnh.

Ngay cả Dung Vũ Ca cũng không rõ vì sao Cao Cảnh lại đột nhiên mang binh
hồi kinh, điều nàng không hiểu là Cao Cảnh và Vệ Minh Khê vốn không thân cũng
chẳng quen, vậy vì sao hắn phải tổn hao tinh thần giúp Vệ Minh Khê như thế. Vệ
Minh Khê thiết yến hiển nhiên là để cảm tạ hắn. Dung Vũ Ca cũng từng hỏi qua lí
do Vệ Minh Khê có thể làm cho Cao Cảnh hồi kinh, nhưng Vệ Minh Khê vẫn nhất
quyết không nói, mà nàng càng không nói, Dung Vũ Ca lại càng tò mò.

Lại nói đến trước đây Cao Cảnh vô cùng khi dể Cao Hàn, mặc dù lúc đó hắn
chỉ là một vị hoàng tử. Về sau các hoàng tử lúc trước khi dể Cao Hàn đều bị
sung quân đến các vùng đất xa xôi, nhưng riêng Cao Cảnh thì Cao Hàn vẫn không
làm gì được mặc dù Cao Hàn rất ghét hắn. Cũng may Cao Hàn biết Vũ Dương luôn
đứng về phía mình, dù chỉ có một nửa binh lực cũng đủ để cùng Cao Cảnh đối
kháng, sau lại xác định Cao Cảnh không có tâm tư gì khác nên mới có thể an tâm
ngồi ngôi vị Hoàng đế của hắn.

Riêng Cao Cảnh lại vô cùng yêu thích cuộc sống vô câu vô thúc ngoài tái
ngoại, cho nên rất vui vẻ ở lại vùng biên cảnh chưa được khai hóa đó làm thổ
hoàng đế, cưỡi ngựa săn bắn, quả thực tự do tự tại.

Từ nhỏ thiên phú võ học của Cao Cảnh đã rất cao, nhưng đối với khoa cử văn
chương một khiếu cũng không thông, không phải hắn không muốn học, mà là học
không nổi, cho tới bây giờ cũng chỉ biết viết một vài chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, mà
tiên hoàng lại luôn mặc kệ các hoàng tử, cho nên cũng không để tâm đến hắn. Đặc
biệt đối với những thứ mình không am tường, con người thường có khuynh hướng
hướng đến, đại khái Cao Cảnh cũng thuộc loại người này, tuy hắn không có tài
học gì nhưng trong cốt tủy lại có tâm lí sùng kính đối với văn nhân.

Trong tâm mỗi người đều chứa một bí mật, Cao Cảnh cũng thế, mà cái này lại
có liên quan tới Vệ Minh Khê.

Cho tới nay Cao Cảnh vẫn chưa lập gia đình, người khác chỉ nghĩ hắn say mê
võ học, không thích nữ sắc, nhưng Cao Cảnh biết, đối với nữ nhân hắn lại chỉ
nghĩ đến Vệ Minh Khê, nữ tử cao khiết thanh nhã như đóa liên hoa, nữ tử làm cho
hắn đặc biệt sinh ra cảm giác tự ti mãnh liệt. Năm đó chỉ thoáng nhìn một chốc,
lại hoài niệm đến tận bây giờ.

Nói đến bí mật của Cao Cảnh, trước kia khi Dung Vũ Ca có thứ tình cảm
nghịch luân với Vệ Minh Khê, nàng hoàn toàn không biết mà chỉ có chút nghi
hoặc, nhưng kể từ khi biết Dung Vũ Ca đối với mình có thứ tình cảm như vậy,
nàng liền mơ hồ biết được bí mật của Cao Cảnh tựa hồ cũng không sai biệt lắm
với Dung Vũ Ca, bởi vì ánh mắt hắn nhìn nàng, nàng cũng đã từng nhìn thấy ở
Dung Vũ Ca.

Chỉ là Vệ Minh Khê cũng không xác định được mình đoán đúng hay sai, cũng
không biết rõ liệu Cao Cảnh có thể giúp nàng không. Nhưng nếu không có Cao
Cảnh, Vệ Minh Khê biết tình cảnh của mình và Hiên nhi sẽ vô cùng nguy hiểm, cho
nên Vệ Minh Khê không thể không cầu Cao Cảnh trợ giúp.

Người thông minh như Vệ Minh Khê tự nhiên sẽ không trực tiếp cầu Cao Cảnh
trợ giúp mình, làm vậy sẽ có vẻ như mình có tư tâm, hơn nữa thân phận nữ nhân
nếu đi cầu một người nam nhân, mà Cao Cảnh lại còn có thứ cảm tình nghịch luân
như thế đối với mình, Vệ Minh Khê lại càng kiêng dè.

Do đó Vệ Minh Khê liền dụng hết văn tài viết một bản trần tình, mượn danh
tiên hoàng, thể hiện chí nguyện trì thế. Trần tình biểu chia làm hai phần, phần
đầu biểu đạt nguyện vọng của tiên hoàng, miêu tả yêu cầu đối với quân vương nối
ngôi phải hiền minh sáng suốt, đại thần trung lương, cảnh tượng thịnh thế, bách
tính an cư lạc nghiệp, nói vừa có tình vừa có lí, làm cho chúng nhân đồng lòng
hướng đến. Phần sau lại miêu tả hiện tại triều đình chướng khí mù mịt, đời quân
vương nối tiếp trầm mê luyện đan như thế nào, cho thấy hiện tại đế quân khó có
thể đạt được chí nguyện to lớn của tiên đế ngày trước, xa cách hiền giả, gần
gũi gian thần, dân tâm khủng hoảng, dự báo đây là cảnh tượng loạn thế.

Bức thư này làm cho Cao Cảnh vô vàn bội phục Vệ Minh Khê từ đáy lòng, tuy
một lời thỉnh cầu nàng cũng không viết lại vẫn có thể làm cho mình dẫn binh hồi
kinh, có trách nhiệm muốn tạ lỗi với phụ hoàng đã mất, làm cho mình xuất sư hữu
danh, tránh được hiềm nghi dẫn binh tạo phản. Dù là hồi kinh giúp Vệ Minh Khê
nhưng trên danh nghĩa cũng chỉ vì đại cục mà suy nghĩ, không có quan hệ với
nàng, bởi vậy Vệ Minh Khê có ẩn giấu tư tâm cũng không thiếu mình phần ân tình
nào, đó chính là chỗ cao minh của Vệ Minh Khê.

“Trần tình biểu” này làm cho môn khách của Cao Cảnh xem mà nhiệt huyết sôi
trào, tuyệt đại bộ phận đều chủ động thỉnh được hồi kinh cứu viện, dù Cao Cảnh
không tồn tại tư tâm đi nữa thì cũng có khả năng bị thuyết phục, huống chi Cao
Cảnh lại còn có thứ tư tâm kia, anh hùng nổi giận vì hồng nhan từ trước tới nay
đều không thiếu, Cao Cảnh đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ, không nói hai lời
liền lập tức khải hoàn hồi kinh. Điều không ngờ đến là Vệ Minh Khê lại có thể
giải quyết cung biến trong hòa bình, làm cho Cao Cảnh có chút buồn bực nho nhỏ
trong lòng. Bản thân mình một thân bạch bào oai vệ chạy thẳng về đây, thế nhưng
chủ nghĩa nam tử anh hùng lại không thể biểu hiện ở trước mặt Vệ Minh Khê một
phen, đang chuẩn bị ảm đạm trở về thì Vệ Minh Khê lại cùng tiểu Hoàng đế mở
tiệc chiêu đãi.

Tâm tư Vệ Minh Khê kia thật sự rất cẩn mật, tuy rằng ngoài mặt văn võ bá
quan kính cẩn nghe theo, nhưng đáy lòng rốt cuộc cũng khinh thường tân hoàng
văn võ đều không ổn. Nếu mình tham dự, quan hệ thúc chất (cậu cháu) hòa
hảo, nhất định sẽ giúp cho Cao Hiên lập uy, nhưng nếu không tham dự, mình cũng
không mở lời cự tuyệt nổi. Cao Cảnh vốn không biết cách cự tuyệt nữ nhân, đặc
biệt là nữ nhân trong lòng hắn vừa kính lại vừa yêu

Hôm nay Cao Cảnh đặc biệt cạo đi bộ râu vốn che khuất khuôn mặt, chỉ sợ dọa
mất Vệ Minh Khê, ở trước mặt người mình thích, hắn không thể không chú ý đến
hình tượng của mình một chút, cũng sợ mình sỉ nhục tư văn.

Hiên nhi an ổn đăng cơ, Cảnh thân Vương hồi kinh bang trợ xem như cũng có
chút trợ giúp, hơn nữa Cao Cảnh có thể điều động binh lính trở về hỗ trợ mình,
Vệ Minh Khê vẫn một lòng cảm tạ. Theo lí là nên thiết yến khoản đãi hắn, nhưng
nếu một mình nàng thiết yến thì không ổn, dù sao Cao Cảnh đối với nàng cũng tồn
tại phần tâm tư kia, vẫn nên kiêng dè một chút, vì vậy Vệ Minh Khê mới lấy danh
nghĩa Cao Hiên mời y dự tiệc. Con ngựa hoang mà Cao Hàn cũng không thể thuần
phục, nếu Hiên nhi có thể cùng hắn có quan hệ tốt, nhất định sẽ có thể làm cho
văn võ bá quan không dám khinh thường.

***

Đại yến.

Vệ Minh Khê ngồi phía trên, Cao Hiên và Dung Vũ Ca ngồi phía dưới, dưới
cùng là Cao Cảnh, thoạt nhìn giống như gia yến.

Vệ Minh Khê kinh ngạc nhìn Cao Cảnh, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy
chân diện mục của hắn. Vẻ mặt Cao Cảnh sau khi cạo râu không ngờ lại thanh tú
thần kì, không giống một tướng quân lỗ mãng mà ngược lại giống một thư sinh
hơn, cũng may dáng người khôi ngô mới chứng minh hắn xác thực là một tướng
quân.

Cao Cảnh cảm giác được Vệ Minh Khê đang nhìn mình, trong lòng có cảm giác
không được tự nhiên, không có chòm râu vốn đã làm hắn ngại ngùng, ánh mắt kinh
ngạc của Vệ Minh Khê lại càng làm cho hắn đứng ngồi không yên, trên mặt lập tức
ửng đỏ, hắn biết hình tượng mình ở trong lòng Vệ Minh Khê nhất định là một kẻ
mãng phu.

Dung Vũ Ca cũng đã gặp qua vị cữu cữu không thân thiết này vài lần, nhưng
đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy bộ dáng Cao Cảnh sau khi cạo sạch râu.
Hắn vốn là nam nhân không để ý đến bề ngoài của mình, nhưng hôm nay lại chuẩn
bị tươm tất rồi mới xuất hiện, thật sự làm cho người ta bất ngờ, trừ khi là
phía trên có nữ nhân hắn để ý đang ngồi. Suy đoán này làm cho Dung Vũ Ca không
thích chút nào.

Dung Vũ Ca nhìn vẻ không được tự nhiên cùng một mảng hồng vựng chợt lóe qua
mặt Cao Cảnh, vừa vặn cũng nhìn thấy Vệ Minh Khê đang nhìn hắn, xem ra việc hắn
không được tự nhiên quả nhiên có liên quan với Vệ Minh Khê. Cái này cũng khó
trách vì sao Cao Cảnh lại tự nhiên xuất hiện ở kinh đô, vì hồng nhan mà chiến,
quá hợp lí rồi, đây cũng là lí do mà nàng hỏi Vệ Minh Khê nguyên nhân nhưng
nàng không nói. Trong lòng Dung Vũ Ca có điểm không thoải mái, Vệ Minh Khê cũng
quá chiêu phong dẫn điệp (dẫn dụ ong bướm) rồi!

Vệ Minh Khê cũng thấy được Dung Vũ Ca đang nhìn chăm chú Cao Cảnh, tầm mắt
nàng đều đang đặt hết lên người hắn. Dung Vũ Ca không để cho mình nhìn người
khác nhiều, sao chính nàng lại có thể nhìn người khác mãi như thế?

Đương nhiên, cho đến bây giờ Cao Hiên cũng vẫn không biết chân tướng, trên
thực tế, hắn không quen thuộc Cao Cảnh một chút nào, đối với vẻ mặt có chòm râu
của bá bá còn có cảm giác sợ hãi, cũng may hôm nay Cao Cảnh sửa soạn sạch sẽ,
khiến cho Cao Hiên cũng không quá sợ hãi, chỉ là không biết nên nói gì với hắn
cho phải.

“Cảnh thân Vương đặc biệt hồi kinh tham gia đại điển đăng cơ của Hoàng
Thượng, ai gia thay Hoàng Thượng kính Cảnh thân vương một li.” Vệ Minh Khê cầm
lấy chén rượu nhấp một chút, xem như cảm tạ Cao Cảnh hồi kinh trợ trận.

Nhìn bộ dáng Vệ Minh Khê tao nhã uống rượu, Cao Cảnh khẽ căng thẳng, nữ
nhân này tựa như nữ thần, không ngờ nàng lại kính rượu mình, Cao Cảnh lập tức
cầm chén, uống một hơi cạn sạch.

Quả thật Cao Hiên có chút nghi hoặc, tham gia đại điển đăng cơ cũng không
phải đại sự gì, vì sao mẫu hậu phải hạ thân phận kính rượu Cảnh thân Vương? Tuy
rằng có vẻ không hợp lí, nhưng Cao Hiên là hài tử hiếu thuận, thấy mẫu thân
kính rượu, nên tự mình cũng phải kính rượu.

“Trẫm cũng kính Cảnh thân Vương một li.” Cao Hiên cầm chén nói với Cao
Cảnh.

Cao Cảnh nhìn khuôn mặt có vài phần giống Vệ Minh Khê, tuy rằng thoạt nhìn
vô dụng, nhưng rốt cuộc so với phụ thân hắn vẫn làm cho người ta thuận mắt hơn
một chút, Cao Cảnh cũng không tự cao tự đại, một hơi uống cạn.

Dung Vũ Ca án lễ cũng kính một li, trong lòng hi vọng yến hội này mau mau
chấm dứt, nàng không thích ánh mắt Cao Cảnh nhìn Vệ Minh Khê một chút nào, ánh
mắt ấy rõ ràng y hệt mình vài năm trước, có vài phần ngưỡng mộ, vài phần nóng
rực, lại vài phần che giấu, nhìn sao cũng đáng ghét!

Sau đó mọi người bắt đầu cùng nhau trò chuyện, xem mấy màn biểu diễn, cảnh
tượng vô cùng hài hòa, dĩ nhiên ngày mai tin tức tân hoàng cùng Cảnh thân Vương
sùng võ thô lỗ ở chung hòa hợp cũng sẽ được truyền khắp triều đình.

***

Đêm đó, Vệ Minh Khê vẫn ngủ cùng Dung Vũ Ca, mỗi đêm Dung Vũ Ca đều cần
nàng ôm mới có thể đi vào giấc ngủ, tối nay cũng không ngoại lệ.

“Vệ Minh Khê, không ngờ nàng cũng thật chiêu nhân, cả nam lẫn nữ đều thích
nàng.” Dung Vũ Ca ôm lấy Vệ Minh Khê, ê chề nói. Ở Giang Nam chiêu nữ nhân, trong cung lại chiêu nam nhân. Cứ nghĩ đến
Cao Cảnh cũng giống mình có loại tình cảm nghịch luân ấy với Vệ Minh Khê, nàng
có chút không thoải mái, may mà Cao Cảnh là nam nhân, tuyệt đối không có cơ hội
tới gần Vệ Minh Khê, còn mình là nữ tử mới có cơ hội tới gần nàng, Dung Vũ Ca
thầm kêu may mắn.

“Không được nói lung tung!”
Vệ Minh Khê khẽ nhíu mày, lúc trước không nói cho Dung Vũ Ca cũng do không có
dũng khí đem loại tình cảm nghịch luân của Cao Cảnh dành cho mình nói ra, thật
đáng xấu hổ mà, nàng thà hi vọng mình chưa bao giờ biết còn hơn, mà cho dù biết
thì cũng làm như không biết.

“Ta biết Chỉ nhi thẹn thùng,
da mặt Chỉ nhi thiệt đúng là lúc nào cũng mỏng như thế, nhưng là ta lại vô cùng
yêu một Chỉ nhi như vậy!” Dung Vũ Ca nói thầm, mặt vùi vào cổ Vệ Minh Khê, thu
lấy hương thơm đặc hữu trên người nàng. Từ sau đêm đó, đã lâu không có thì thầm
tâm tình vô cùng thân thiết thế này, Dung Vũ Ca càng nghĩ càng khẩn trương.

***

Đệ bát thập thất chương

Giấc xuân tình.

Dung Vũ Ca cúi đầu xuống hôn
Vệ Minh Khê, nụ hôn nóng rực khiến cho Vệ Minh Khê thở dốc, cơ thể này của Vệ
Minh Khê nàng còn quen thuộc hơn cả chính thân thể của mình. Ngón tay Dung Vũ
Ca bắt đầu trượt trên người Vệ Minh Khê, thiêu đốt từng bộ phận mẫn cảm của
nàng, từng điểm, từng điểm nhỏ nhất đều không thoát được.

Hơi thở của Vệ Minh Khê dần
trở nên hỗn loạn, ánh mắt vốn trong suốt nay đã bắt đầu cháy lên dục vọng, Vệ
Minh Khê do dự hồi lâu rồi chậm rãi quàng tay lên cổ Dung Vũ Ca, nàng phát hiện
thân thể của mình vì đã lâu chưa được Dung Vũ Ca âu yếm nên so với dĩ vãng càng
động tình nhanh hơn, rất nhanh đã nhiễm một đợt xuân triều. Vệ Minh Khê xinh
đẹp mê hoặc ánh mắt Dung Vũ Ca, làm cho Dung Vũ Ca như thể bị ma nhập, làm mọi
cách tác động Vệ Minh Khê, khiến nàng không tài nào chống đỡ.

“Dung Vũ Ca...” Thanh âm Vệ
Minh Khê không còn là thanh âm trong trẻo lạnh lùng như trước mà trở nên khàn
đục, dễ nghe đến mức khiến cho Dung Vũ Ca đã muốn giờ lại muốn nhiều hơn nữa.
Vệ Minh Khê giữ lấy những ngón tay không bao giờ chịu an phận của Dung Vũ Ca,
đêm nay sao nàng giống như một tiểu dã thú phát tình, ánh mắt nóng rực kia làm
cho Vệ Minh Khê mơ hồ sợ hãi. Nếu không ngăn Dung Vũ Ca lại, Vệ Minh Khê sợ
rằng mình sẽ bị Dung Vũ Ca ép buộc đến mức sáng mai không xuống giường được
mất, nàng không thể so được với Dung Vũ Ca, trẻ trung tinh lực tràn đầy.

“Người ta muốn Chỉ nhi mà...” Dung Vũ Ca thấy tay mình bị giữ lại, khẽ nhíu
mày ngẩng lên nhìn Vệ Minh Khê, vẻ mặt đầy ủy khuất. Người ta chỉ nghĩ lưu lại
trên người mẫu hậu thật nhiều, thật nhiều ấn kí, để cho cả thiên hạ biết Vệ
Minh Khê là nữ nhân của Dung Vũ Ca!

Vệ Minh Khê nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ủy khuất kia, khẽ thở dài, chỉ
cần thấy Dung Vũ Ca ủy khuất thì nàng cũng không có cách nào nữa, hài tử này
luôn làm cho mình chỉ muốn sủng ái, dung túng nàng, nghe theo nàng. Nghĩ là
nghĩ vậy nhưng rốt cuộc Vệ Minh Khê vẫn đè chặt tay của Dung Vũ Ca, làm cho ánh
mắt Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê càng thêm u oán. Người ta còn chưa hưởng thụ đủ
mà!

Vệ Minh Khê đưa tay còn lại giữ lấy eo Dung Vũ Ca, ôm lấy nàng, vùi mặt vào
cổ Dung Vũ Ca, dùng thanh âm rất nhỏ mà chỉ có hai người nghe thấy ở bên tai
Dung Vũ Ca thì thầm một câu: “Ta muốn Vũ nhi hơn...”

Thanh âm kia như thể mang theo nhiệt hỏa làm cho thân thể Dung Vũ Ca trong
nháy mắt mềm ra như nước, lại thêm một cỗ nhiệt lưu trào dâng về hướng địa
phương vốn đã ẩm ướt từ lâu, ướt át đến nỗi làm cho Dung Vũ Ca ngượng ngùng đỏ
mặt, giờ phút này thân thể Dung Vũ Ca vô cùng mềm mại, mặc cho Vệ Minh Khê trêu
đùa.

Vệ Minh Khê dễ dàng đặt Dung Vũ Ca nằm dưới thân mình, lẳng lặng ngắm nhìn
thân thể ái nhân, rốt cuộc không thể nào rời nổi tầm mắt, chỉ biết tham lam thu
hết cảnh sắc tuyệt mĩ không bút mực nào tả xiết, sao trên đời này lại có thể có
yêu nghiệt họa quốc khuynh thành đến như vậy?

Tuy rằng tầm mắt nóng rực của Vệ Minh Khê có vẻ vẫn còn chút nội liễm như
trước, nhưng cũng đủ làm tổn thương da thịt Dung Vũ Ca, mỗi một tấc cơ thể khi
bị nàng quét qua đều lập tức trở nên nóng bỏng, vô cùng khó nhịn, Dung Vũ Ca
muốn, muốn càng nhiều hơn nữa, Vệ Minh Khê nhìn chăm chú làm cho nàng sốt ruột…

Vệ Minh Khê nhìn thân hình quyến rũ của Dung Vũ Ca vì động tình mà nổi lên
một màu đỏ ửng, đủ mị hoặc khiến cho người ta cực lực muốn khi dể, cũng cực lực
muốn trìu mến một phen, thật sự quá mức mê người.

Môi Vệ Minh Khê quấn lấy môi Dung Vũ Ca, quấn quýt triền miên, dây dưa
không dứt. Nụ hôn của Vệ Minh Khê tuy không nóng rực, vội vàng như Dung Vũ Ca
nhưng lại rất ôn nhu, làm cho cả thể xác lẫn tinh thần Dung Vũ Ca cùng lúc chịu
giày vò. Dung Vũ Ca căn bản chỉ muốn ôm lấy Vệ Minh Khê, làm cho thân thể cả
hai khăng khít hòa cùng một chỗ, càng muốn lại càng dùng chỗ mềm mại giữa hai
chân nhẹ nhàng cọ sát đùi Vệ Minh Khê.

Vệ Minh Khê lập tức cảm giác được mảng ẩm ướt kia, sự mãnh liệt của Dung Vũ
Ca khiến cho nàng đỏ mặt. Thân thể Dung Vũ Ca thật mẫn cảm quá, Vệ Minh Khê vẫn
cảm thấy mình còn chưa đủ trêu chọc nàng, vậy mà thân thể nàng đã bắt đầu nở
rộ, vậy sau khi âu yếm thì sẽ thế nào. Vệ Minh Khê thật khó lòng có thể tưởng
tượng được thân thể Dung Vũ Ca sẽ bừng nở hấp dẫn đến mức nào. Lần trước nàng
vẫn chưa kịp tinh tế nhấm nháp, lần này dù thế nào Vệ Minh Khê cũng sẽ không bỏ
qua.

“Vũ nhi ướt quá...” Vệ Minh Khê cắn nhẹ vành tai Dung Vũ Ca, khẽ khàng nói,
cũng chỉ có lúc này nàng mới có thể thì thầm những lời tình tứ như thế, làm cho
lỗ tai Dung Vũ Ca vừa nóng vừa râm ran, thân thể cũng không còn chút khí lực
nào, hoàn toàn dựa sát vào lòng Vệ Minh Khê.

“Chỉ nhi...” Dung Vũ Ca khẽ thổn thức, thanh âm vừa giống như làm nũng, vừa
giống như ủy khuất vì bị khi dể, cũng vừa giống như khẩn cầu, cơ hồ làm cho
người vốn đứng đắn như Vệ Minh Khê cũng muốn làm mấy chuyện xấu xa, khoảnh khắc
này Dung Vũ Ca quá yêu mị, làm cho người ta chỉ muốn hòa nàng vào thân thể của
mình.

Môi Vệ Minh Khê dần di chuyển xuống, bất kể là chạm đến chỗ nào cũng khiến
Dung Vũ Ca có loại xúc động muốn rên rỉ. Dung Vũ Ca cắn chặt hàm răng, nàng
không muốn Vệ Minh Khê nghĩ mình quá phóng đãng, nhưng mà thân thể lại không
thể làm chủ được, chỉ muốn phóng đãng dưới thân thể Vệ Minh Khê, làm cho chính
bản thân Dung Vũ Ca cũng tự mình cảm thấy xấu hổ. Do đó cho dù Dung Vũ Ca muốn
cực lực khắc chế, nhưng từng tiếng rên rỉ đứt quãng vẫn không ngừng phát ra.

Vệ Minh Khê lại chuyển xuống đôi xương đòn khêu gợi của Dung Vũ Ca, vừa
liếm mút vừa khẽ cắn nhẹ, quả thật Dung Vũ Ca vô cùng mẫn cảm, thân thể càng
dính sát vào thân thể Vệ Minh Khê, hai thân thể mềm mại xích lõa ma sát lẫn
nhau làm cho cả hai đều run lên nhè nhẹ, nàng thích nhất cảm giác hai người
thân mật khăng khít không chút khoảng cách nào, cứ vừa chặt chẽ vừa gần như
vậy, sẽ làm cho hai trái tim thêm gần nhau, cả đời này cũng không rời xa.

Vệ Minh Khê cúi đầu chuyển đến hai khỏa căng tròn trước ngực Dung Vũ Ca,
dùng môi miết lấy một bên nhũ hoa xinh đẹp, còn tay thì vỗ về chơi đùa bên kia.
Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê đang chăm chú trước ngực mình, gắng sức âu yếm
mình, rốt cuộc khắc chế không được đem mọi thanh âm đều phát tiết ra ngoài,
nhiệt tình nóng bỏng đến mức làm cho Vệ Minh Khê ngượng ngùng một lần nữa. Thân
thể Dung Vũ Ca vốn vô cùng mẫn cảm, chỉ cần vuốt ve nhẹ nhàng đã khiến nàng
phản ứng thật mạnh, điều này làm cho trong lòng Vệ Minh Khê có cảm giác thỏa mãn
nói không nên lời, tuyệt thế yêu nghiệt thế kia chỉ thuộc về mình, cũng chỉ có
mình mới có khả năng ảnh hưởng tới nàng mãnh liệt đến vậy.

Có lẽ khi yêu một người, mình sẽ sinh ra ý niệm muốn độc chiếm người đó,
giờ khắc này trong đầu Vệ Minh Khê hết thảy đã không còn luân lí trói buộc nào,
chỉ muốn phóng túng tình cảm để yêu thương Dung Vũ Ca.

Vệ Minh Khê lại tiếp tục lần xuống vùng bụng bằng phẳng của Dung Vũ Ca,
dùng lưỡi để trêu đùa khuấy động nàng, cảm giác vừa nóng bỏng vừa rạo rực ấy cứ
ào ạt lan tỏa làm cho bụng của Dung Vũ Ca nóng như thiêu như đốt, nhẫn nhịn
không nổi chỉ biết như linh xà vặn vẹo thân thể mềm mại, khẩn cầu Vệ Minh Khê
thêm chút âu yếm.

“Chỉ nhi, ta khó chịu quá...” Dung Vũ Ca ôm lấy Vệ Minh Khê, ngữ khí cầu
khẩn vô cùng ủy khuất, nàng muốn Vệ Minh Khê cho nàng nhiều, nhiều hơn nữa…

Vệ Minh Khê thấy Dung Vũ Ca ủy khuất đến độ sắp khóc, đành cố nhịn tâm tình
muốn khiêu khích trêu chọc nàng, khẽ hôn lên đôi môi Dung Vũ Ca trấn an, đồng
thời ngón tay cũng chậm rãi tiến nhập vào giữa hai chân nàng, bên trong sớm đã
khắc chế không được mà vô cùng ẩm ướt, chính là nói cho Vệ Minh Khê biết nàng
đã chờ đợi từ rất lâu rồi…

Ngón tay Vệ Minh Khê như có như không chầm chậm chơi đùa đóa hoa bên trong,
làm cho thân thể Dung Vũ Ca chỉ biết run lên nhè nhẹ, nàng thật sự yêu Vệ Minh
Khê giờ phút này, cũng hận nàng chết đi được, vừa hời hợt vừa ôn nhu làm cho
Dung Vũ Ca vô cùng bất mãn.

“Chỉ nhi...” thân thể bốc hỏa của Dung Vũ Ca sắp bị bức điên rồi, không
được thỏa mãn khiến cho nàng cực kì ủy khuất, ánh mắt nhìn Vệ Minh Khê càng
thêm u oán.

Vệ Minh Khê hé mở hai chân Dung Vũ Ca, làm cho cảnh xuân sắc tươi đẹp đều
hiển lộ hết trước mắt mình, Vệ Minh Khê nhìn đóa hoa kia khẽ rung động, phảng
phất sẽ nở rộ trong nháy mắt, xinh đẹp đến tận cùng, mê người đến cực điểm. Vệ
Minh Khê chậm rãi vùi đầu vào, đầu lưỡi đảo quanh hoa hạch, làm cho thân thể
Dung Vũ Ca chịu kích thích không nổi khẽ cong lên, môi Vệ Minh Khê được dịp lại
càng tiếp xúc khắng khít hơn cùng chỗ tư mật đó, toàn bộ thần kinh của Dung Vũ
Ca trong nháy mắt đều tan rã, chỉ có thể nhường cho cảm giác làm chủ thân thể
mình.

Ngay lúc này, ngón tay Vệ Minh Khê tiến vào huyệt động ẩm ướt một lần nữa,
kia vách thịt mềm mượt gắt gao quấn lấy ngón tay nàng, khít đến nỗi làm cho Vệ
Minh Khê tò mò, nếu nàng cong ngón tay lại thì sẽ thế nào? Ngón tay Vệ Minh Khê
khẽ vặn vẹo, làm cho thân thể Dung Vũ Ca bị song trọng công kích, rất nhanh đã
đạt đến cao trào. Vệ Minh Khê cảm giác được bên trong nàng đang nhanh chóng co
rút đồng thời hút lấy ngón tay mình thật chặt. Thân thể Dung Vũ Ca thật đúng là
rất… mẫn cảm…

Tuy Dung Vũ Ca giống như độc dược khiến người ta trầm luân nhưng Vệ Minh
Khê vốn là người luôn cực lực khắc chế bản thân, cho dù là việc trên giường
cũng tận lực kiềm chế không cho mình quá phóng túng, cho nên sau khi làm Dung
Vũ Ca hai ba lượt thì chuẩn bị đình chiến, nhưng Dung Vũ Ca tinh lực tràn trề,
vẫn còn cao hứng, hơn nữa mới nếm thử mùi vị hoan ái không lâu, hết sức mê đắm
cùng Vệ Minh Khê vân vũ cầu hoan, nàng đầu cần đình chiến nghỉ ngơi sớm vậy!

Dung Vũ Ca đưa chân xâm nhập vào giữa hai chân Vệ Minh Khê, bắt đầu ma sát
câu dẫn nàng, làm cho Vệ Minh Khê bị cọ xát thân thể cũng bắt đầu bốc lửa. Yêu
nghiệt này, Vệ Minh Khê nhíu mày, sợ là đêm nay nếu không làm cho Dung Vũ Ca
tận hứng thì cũng đừng hòng bước xuống giường.

Lúc này Dung Vũ Ca đang càn rỡ ngồi lên người Vệ Minh Khê, tư thế đó khiến
cho Vệ Minh Khê đỏ bừng cả mặt. Nàng không biết Dung Vũ Ca muốn làm gì, nhưng
rất nhanh đã nhận được đáp án. Dung Vũ Ca khẽ kéo hai chân Vệ Minh Khê, lấy nơi
nóng ấm mềm mại của mình đặt lên nơi mềm mại nhất của Vệ Minh Khê, nhu nhuyễn hòa
cùng nhu nhuyễn, để hai người cảm giác rõ ràng được sự tồn tại của đối phương,
loại cảm giác như nước giao hòa làm cho Vệ Minh Khê cùng Dung Vũ Ca thầm kinh
thán, chân chính dung hợp cùng một chỗ, hạnh phúc làm cho người ta muốn rơi
nước mắt..

Đêm vẫn còn dài…

***

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3