Cung khuynh - Chương 074 - 075

Đệ thất thập tứ chương

Nếu…

Dung Vũ Ca không muốn quản
nhiều thứ như vậy, nàng dùng thân thể cùa mình ép Vệ Minh Khê sát vào tường, Vệ
Minh Khê bị ép chặt tới nỗi không thể nhúc nhích được.

“Dung Vũ Ca!” Vệ Minh Khê tức
giận trầm giọng cảnh cáo.

“Chỉ nhi, một ngày nào đó
nàng sẽ bức ta điên mất! Nàng có biết khi ta được nghe tin cữu cữu ngủ lại
Phượng nghi cung, ta đã phát điên hay không!? Ta chỉ cần nghĩ đến khả năng cữu
cữu làm gì đó thân mật với Chỉ nhi, ta...” Dung Vũ Ca úp mặt lên vai Vệ Minh
Khê, thanh âm nghẹn ngào. Vệ Minh Khê sẽ không bao giờ hiểu được loại cảm giác
này, cảm giác bất lực khiến tâm can người ta đau đớn.

Vệ Minh Khê nhận ra Dung Vũ
Ca đang rất khó chịu, yếu ớt tựa vào mình, nàng cũng thôi không giãy giụa nữa.
Giờ phút này, tâm nàng trở nên vô cùng nhu hòa.

“Nếu ta nói Hoàng thượng thực
sự đã bắt ta hầu hạ, ngươi sẽ thế nào?” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng hỏi, làm một phép
thử nho nhỏ.

Dung Vũ Ca ngẩng đầu nhìn Vệ
Minh Khê. Cữu cữu quả thực đã chạm vào nàng sao? Dung Vũ Ca nắm chặt quyền đầu,
gắt gao kìm nén niềm xúc động muốn giết người. Lúc này trong lòng Dung Vũ Ca
sinh ra một ý tưởng u ám, nếu cữu cữu chết đi thì tốt rồi, có thế thì sẽ không
thể chạm vào Vệ Minh Khê được nữa…

Vệ Minh Khê nhìn khóe mắt
Dung vũ Ca trong nháy mắt đã đỏ bừng lên, tựa hồ như nước mắt có thể lập tức
chảy xuống. Vệ Minh Khê biết, Dung Vũ Ca đang rất cố gắng chế trụ cảm xúc của
mình, giống như một tiểu hài tử đang cực lực cố nhịn không khóc, nhưng vô luận
có cố gắng thế nào cũng không giấu được ủy khuất trong lòng.

“Ngốc, hắn vốn chính là phu
quân ta, quan hệ của chúng ta mới đúng là hoang đường...” Vệ Minh Khê đưa tay
ôm lấy vòng eo mềm mại của Dung Vũ Ca, khẽ thở dài.

Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê,
khóe mắt lại ngày càng thêm đỏ, một giọt nước mắt trong suốt như hạt trân châu
rơi xuống, chạm vào da thịt Vệ Minh Khê, lay động tâm linh nàng, khiến nàng
động dung. Vệ Minh Khê khẩn trương ôm chặt lấy Dung Vũ Ca, nàng cảm thấy đây
chính là số kiếp của mình, định mệnh của nàng cùng Dung Vũ Ca…

“Đừng khóc, khóc rồi mắt sẽ
sưng lên, sẽ xấu lắm.” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng vỗ về Dung Vũ Ca.

Dung Vũ Ca cảm giác Vệ Minh
Khê đang ôm nàng rất chặt, trong lòng lại càng thêm khó chịu và ủy khuất. Cứ
nghĩ đến việc Vệ Minh Khê cùng cữu cữu thân thiết, tim nàng lại nhói lên đau
đớn.

Nước mắt lại rơi càng nhiều,
cảm giác sợ hãi mất đi thứ mình trân quý làm cho Dung Vũ Ca lại càng ôm chặt
lấy Vệ Minh Khê, chặt đến nỗi làm cho xương cốt Vệ Minh Khê đau nhức.

“Ta không để cho hắn chạm vào
ta...” Vệ Minh Khê ghé sát vào tai Dung Vũ Ca thì thầm.

Dung Cũ Ca mở to mắt, không
thể tin nhìn Vệ Minh Khê. Nghe Chỉ nhi nói cữu cữu không làm gì nàng, Dung Vũ
Ca có cảm giác tâm mình tưởng như đã chết nay lại sống lại một lần nữa.

“Thật sao?” Dung Vũ Ca có
chút không dám tin liền hỏi lại.

“Ù.” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng
gật đầu.

“Cữu cữu thực sự không làm gì
nàng?” Dung Vũ Ca vẫn hỏi lại một lần nữa.

Vệ Minh Khê lại gật đầu một
cái, thế này mới khiến cho Dung Vũ Ca an tâm. An tâm rồi Dung Vũ Ca mới chúm
chím cánh môi hồng, ra chiều bất mãn lắm, mẫu hậu khi dể người ta mà!

“Sao?” Vệ Minh Khê thấy Dung
Vũ Ca thôi không khóc nữa, nhưng cái miệng nhỏ nhắn lại đang chu ra đầy bất
bình, đích thị là bộ dáng tiểu hài tử mà, cảm xúc gì cũng đều thể hiện hết ra
trên mặt.

“Mẫu hậu khi dể người ta,
biết rõ người ta sẽ khó chịu mà còn gạt người...” Dung Vũ Ca bất mãn kháng
nghị, làm cho người ta rơi thiệt nhiều nước mắt!

“Vừa rồi ta nói là “nếu”, chỉ
là giả thiết mà thôi, cũng không tính là lừa.” Vệ Minh Khê giảo biện, không ngờ
Dung Vũ Ca phản ứng mãnh liệt như vậy làm cho nàng có chút bất ngờ.

“Giả thiết cũng không được,
dù có là giả thiết cũng làm cho ta khó chịu!” Dung Vũ Ca không thích cái giả
thiết này một chút nào, đưa tay kéo cổ áo Vệ Minh Khê xuống, cắn một cái lên
chiếc cổ trắng nõn của nàng. Vệ Minh Khê bị đau, khẽ rên lên một tiếng.

“Về sau không cho phép nàng khi
dể ta!” Dung Vũ Ca cắn xong liền liếm nhẹ. Nàng không phải muốn cố ý cắn mẫu
hậu đau, chỉ là vừa rồi mẫu hậu thực sự làm cho người ta thương tâm khổ sở.

Vệ Minh Khê biết nhất định cổ
nàng sẽ lưu lại dấu răng, Dung Vũ Ca đúng là lòng dạ hẹp hòi, Vệ Minh Khê thầm
nghĩ. Bất quá Vệ Minh Khê thấy may mắn là Dung Vũ Ca còn chưa mất lí trí mà
nhằm phía trên cắn, cũng may cắn ở phía dưới, bằng không lưu lại dấu răng trên
cổ sẽ rất nguy hiểm!

Chỗ bị cắn đã không còn đau
nữa, lưu lại chỉ còn là một cỗ tê dại, môi Dung Vũ Ca lại bắt đầu hướng bốn
phía di chuyển. Chiếc cổ mẫn cảm của Vệ Minh Khê bị giam hãm giữa đôi môi Dung
Vũ Ca, mà Dung Vũ Ca lại một chân xâm nhập vào giữa hai chân nàng, đầu gối lại
nhằm chỗ mềm mại nhất giữa hai chân Vệ Minh Khê mà nhẹ nhàng cọ xát.

“Vũ Ca, đừng...” Vệ Minh Khê
cảm giác thân thể như nhũn ra, đành phải bám trụ lấy Dung Vũ Ca. Ở nơi này vạn
vạn lần không được!

Dung Vũ Ca chặn lời Vệ Minh
Khê bằng đôi môi của mình, nụ hôn nồng nhiệt làm cho người ta hít thở không
thông, khơi lên dục hỏa thiêu đốt trong lòng. Tay Dung Vũ Ca đã sớm đặt lên
khuôn ngực mềm mại của Vệ Minh Khê mà nhẹ nhàng nhu lộng. Dung Vũ Ca biết
nơi này cũng không phải địa điểm lí tưởng, nhưng nàng không khắc chế được nỗi
xúc động muốn được lập tức có được Vệ Minh Khê, tay cũng vội vàng gấp gáp cởi
cung bào trên người nàng.

Thân thể Vệ Minh Khê mặc dù
có chút không nghe lời, nhưng lí trí thì vẫn còn, nàng kéo cổ áo Dung Vũ Ca
xuống, nhẫn tâm cắn một cái thật mạnh. Dung Vũ Ca bị đau lập tức ngừng lại.

“Dung Vũ Ca, ngươi đúng là dã
thú chỉ biết động dục mà!” Vệ Minh Khê không khách khí đẩy Dung Vũ Ca ra. Đang
ở bên ngoài, nàng chắc chắn sẽ không cùng Dung Vũ Ca làm chuyện hoang đường đến
thế. Đầu óc Dung Vũ Ca lúc nào cũng chứa đựng toàn ý nghĩ gì đó không đứng đắn!

Dung Vũ Ca nhìn ánh mắt Vệ
Minh Khê trong suốt bình tĩnh, nàng quả thực cũng không định làm vậy, nhưng mà
đúng là kìm lòng không nổi. Mẫu hậu cắn mình, so với mình cắn nàng thì mạnh hơn
nhiều, đến giờ vẫn còn đau. Bất quá Dung Vũ Ca cảm thấy rất vui vẻ, cái này có
thể tính là đau đớn ngọt ngào không nhỉ? Nàng thích mẫu hậu cũng lưu lại trên
người mình ấn kí, mà đây chính là bằng chứng rõ ràng nhất!

“Người ta đâu phải là dã thú,
người ta sẽ ngoan ngoãn phủ phục dưới thân Chỉ nhi, để cho Chỉ nhi muốn làm gì
thì làm!” Dung Vũ Ca nghiêm trang nói trước mặt Vệ Minh Khê những lời khiến
nàng nghe mà mặt đỏ tai hồng.

Làm sao Vệ Minh Khê lại nghe
không hiểu lời Dung Vũ Ca ám chỉ rõ rành rành mười phần như thế. Sao trên đời
lại có nữ tử phóng đãng như Dung Vũ Ca chứ? Nếu nữ tử khác mà dám nói như vậy,
hẳn sẽ bị trói lại rồi thả trôi sông mất.

Mà nếu Dung Vũ Ca bị như thế
thì nhân tình của Dung Vũ Ca là nàng chắc cũng sẽ không thể may mắn thoát tội
đi!

Dung Vũ Ca nhìn bộ dáng bình
tĩnh của Vệ Minh Khê, khẽ cười. Mẫu hậu hiện tại rõ ràng đang giả vờ trấn định
để ngăn mình đùa giỡn, da mặt rõ thiệt là mỏng mà. Nàng không tin Vệ Minh Khê
có thể chịu được bị mình trêu chọc.

“Có phải Chỉ nhi nghĩ ta rất
phóng đãng hay không? Yên tâm đi, Vũ nhi chỉ biết đối với mình nàng phóng đãng
mà thôi...” Dung Vũ Ca tới gần tai Vệ Minh Khê, mập mờ nói, làm cho khuôn mặt
nàng trong nháy mắt đỏ lên. Miệng Dung Vũ Ca thật đúng là không biết kiêng kị
gì, làm cho Vệ Minh Khê chống đỡ không nổi.

“Dung Vũ Ca!” Vệ Minh Khê kêu
đầy đủ cả tên Dung Vũ Ca đầy cảnh cáo, không cho nàng tiếp tục phun ra lời kinh
thế hãi tục gì nữa.

“A a mẫu hậu thiệt cứng nhắc
quá, nhưng mà Vũ nhi vẫn thích mẫu hậu như vậy!” Dung Vũ Ca rốt cuộc cũng đùa
giỡn xong, giúp Vệ Minh Khê sửa sang lại cổ áo đã bị mình biến thành hỗn độn,
che khuất dấu răng bị mình cắn trên cổ nàng.

Dung Vũ Ca nhìn bộ dáng thẹn
thùng, khuôn mặt vì hàm tình mà ửng hồng, lòng lại ngứa ngáy, muốn ăn sạch sẽ
Vệ Minh Khê ngay!

Vệ Minh Khê nhìn bộ dáng Dung
Vũ Ca vì mình mà sửa lại y phục, khẽ nở nụ cười. Vì cái gì nàng lại luôn cố
tình lay động tâm mình như vậy? Quan hệ giữa các nàng, càng thân mật lại càng
khiến cho người ta cảm thấy tội lỗi…

“Sao vậy?” Dung Vũ Ca mẫn cảm
nhận ra được cảm xúc biến hóa trong lòng Vệ Minh Khê.

“Không có việc gì.” Vệ Minh
Khê nhẹ nhàng lắc đầu.

***

Lúc Vũ Dương công chúa đi ra,
phát hiện nữ nhi cùng Vệ Minh Khê đứng chung một chỗ, nhìn cảm thấy có chút
chướng mắt. Nàng thực sự không nên để các nàng ở cùng nhau!

Vũ Dương ở cách đó không xa
nhìn Vệ Minh Khê, lúc này nàng mới phát hiện tựa hồ mình rất ít khi thật sự
nhìn Vệ Minh Khê. Đã qua mấy năm mà không có một chút gì biến hóa, thời gian
không hề lưu lại nhiều dấu vết trên khuôn mặt nàng, thoạt nhìn so với đệ đệ
mình thì trẻ hơn rất nhiều, thậm chí cùng nữ nhi mình đứng chung một chỗ căn
bản không giống trưởng bối, mà ngược lại lại có vài phần giống với một vị tỉ tỉ
có tri thức, hiểu lễ nghĩa.

Vũ Dương thừa nhận Vệ Minh
Khê quả thật đặc biệt, khí chất kia, cao cao tại thượng mà trong trẻo lạnh
lùng, tựa như vầng minh nguyệt vậy. Sợ là chính vì cái loại khí chất phiêu diêu
hư vô ấy của nàng đã khiến nữ nhi mình mê luyến, nhưng Vũ Dương cảm thấy Vệ Minh
Khê không chân thật một chút nào, không đáng để mê luyến!

Nàng nhìn nữ nhi, ánh mắt
không kiêng nể gì nhìn chằm chằm Vệ Minh Khê, ánh mắt nóng bỏng làm Vũ Dương
kinh hãi không thôi, lại nghĩ đến bức họa hoang đường mới nhìn thấy không lâu
trước đó, thật sự là không thể tin được làm cho Vũ Dương thấy sợ hãi.

Vũ Dương nhìn chằm chằm Vệ
Minh Khê, hi vọng có thể nhìn ra điểm gì đó đáng ngờ để vạch trần, rốt cuộc
nàng có biết thứ tình cảm hoang đường mà nữ nhi mình đang dành cho nàng hay
không?

Vệ Minh Khê cảm giác được có
người đang chăm chú nhìn về hướng này, mà đặc biệt lại là nhằm vào mình, nàng
theo bản năng liền dời tầm mắt xoay người lại xem, nhìn thấy Vũ Dương đang lấy
ánh mắt dò xét đánh giá mình.

Dung Vũ Ca thấy mẫu thân xuất
hiện, không vui chúm chím miệng. Nàng giận mẫu thân phái người giám thị mình
còn không nói làm gì, vừa rồi lại còn để phụ thân điểm huyệt mình, làm cho Vệ
Minh Khê phải một mình mạo hiểm đương đầu!

Vũ Dương thấy nữ nhi bĩu môi,
trong lòng bốc hỏa. Nữ nhi nuôi lớn như vậy, kết quả vẫn hướng về ngoại nhân,
mà hướng về ngoại nhân không nói, đằng này lại còn là hướng về một nữ tử ngoại
nhân!

Vệ Minh Khê thấy Vũ Dương
công chúa nhìn mình, ánh mắt không ôn hòa như mọi ngày mà sắc bén cực kì, nàng
biết Vũ Dương công chúa có thể là vì hành động của mình lúc nãy mà bất mãn,
nhưng Vệ Minh Khê lại cảm giác tựa hồ không đơn giản như thế, mà có lẽ còn có
nhân tố khác. Nữ nhân đối với cảm xúc nữ nhân, quả nhiên là có phần mẫn cảm.

“Hoàng thượng có khòe không?”
Vệ Minh Khê quan tâm hỏi.

“Hoàng thượng vẫn còn nổi
nóng, sắc trời đã không còn sớm nữa, Hoàng hậu cứ về nghỉ ngơi trước đi, bản
cung cũng nên hồi phủ công chúa. Vũ Ca, ngươi cũng nên hồi cung đi!” Ngữ khí Vũ
Dương đối Vệ Minh Khê coi như ôn hòa, nhưng đối với Dung Vũ Ca lại nghiêm khắc
hơn rất nhiều.

“Vậy bản cung về Phượng Nghi
cung trước, sáng mai sẽ đến thăm Hoàng thượng!” Vệ Minh Khê cũng hiểu Cao Hàn
hiện tại đang tức giận, cứ để yên cho hắn bình tĩnh một chút cũng tốt.

***

Đệ thất thập ngũ chương

Nửa đêm trộm tình

Tĩnh Doanh và Thước Nhi giúp
Vệ Minh Khê thay y bào, cơ thể xinh đẹp thanh mảnh dần dần hiện rõ trong làn
hơi nước, thân thể Vệ Minh Khê như ẩn như hiện, xinh đẹp đến mức tựa hồ bất khả
xâm phạm.

“Nương nương gầy đi nhiều.”

Tĩnh Doanh vừa nhẹ nhàng tưới
nước lên thân thể gầy guộc đến nỗi lộ ra mấy khớp xương vừa nhẹ giọng nói,
không những thế nàng còn thấy dấu răng trên chiếc cổ ngọc nõn nà của người.
Dung Vũ Ca đúng là tiểu dã thú, dám cắn nương nương, động dục cũng không biết
phân nặng nhẹ, Tĩnh Doanh thầm trách cứ Dung Vũ Ca.

Vệ Minh Khê nhắm mắt lại,
không trả lời, chỉ lẳng lặng cảm thụ làn nước ấm nhẹ nhàng lau rửa thân thể
mình, nàng đang tận hưởng những phút giây yên tĩnh và thoải mái trong giờ khắc
ít ỏi này.

“Bên kia Hoàng thượng không
có động tĩnh gì sao?”

Tĩnh Doanh lo lắng hỏi, không
ngờ Hoàng thượng lớn tiếng muốn phế nương nương. Tĩnh Doanh khẽ nheo mắt, nếu
chỉ cần giết Hoàng thượng là có thể giải quyết mọi vấn đề thì nàng cũng không
ngại giết thêm một người.

“Hắn sẽ không phế bản cung,
vì tất cả mọi người sẽ phản đối hắn, chắc chắn hắn sẽ không phế đâu.” Vệ Minh
Khê vẫn nhắm mắt như trước thản nhiên nói, nàng hiểu Cao Hàn, Cao Hàn là người
miệng hùm gan sứa.

“Thái tử phi đâu?” Tĩnh Doanh
thuận miệng hỏi, có lẽ so với Hoàng thượng, Thái tử phi còn làm nương nương phiền
lòng hơn.

Vệ Minh Khê nghe được ba chữ
“Dung Vũ Ca” liền đột nhiên mở mắt, nhãn tình mông lung như trôi nổi đâu đâu,
hiện tại nàng thật sự không biết nên đối xử với Dung Vũ Ca làm sao mới tốt?

“Nàng? Bản cung mà biết làm
thế nào mới tốt cho nàng thì tốt rồi... “ Vệ Minh Khê thở dài nói.

“Lẽ ra lúc trước nô tì nên
ngăn cản Thái tử phi tiếp cận nương nương, sẽ không làm cho nương nương khó xử
như thế này.” Đến bây giờ Tĩnh Doanh cũng không biết mình rốt cuộc có phải đã
làm đúng hay không.

“Chuyện không liên quan đến
ngươi, là vấn đề của bản cung, đáng nhẽ bản cung không nên động tâm.” Là do
mình không kiềm chế nổi mình.

“Nếu Thái tử phi không phải
Thái tử phi thì tốt rồi.” Vấn đề khiến cho nương nương khó xử không phải do
Dung Vũ Ca và nương nương đều là thân nữ nhi, mà vấn đề ở chỗ Dung Vũ Ca là thê
tử của Cao Hiên, mẫu thân đoạt vợ của nhi tử, nương nương quả thật rất khó vượt
qua được cửa ải này.

***

Lúc này Dung Vũ Ca cũng đang
ngâm mình ở thủy trì tại Đông cung, ngón tay nhẹ nhàng đùa nghịch mấy đóa hoa
đang dập dờn trên làn nước. Dung Vũ Ca khẽ nâng cánh tay trái, dấu thủ cung sa
đỏ tươi vẫn còn nguyên tại nơi đó, tấm thân xử nữ xinh đẹp này mình vẫn vì mẫu
hậu mà giữ gìn, Dung Vũ Ca thở dài ngẫm nghĩ. Mẫu thân lúc trước vẫn lấy tấm
thân xử nữ của mình mà thuyết giáo, nếu phá rồi, mẫu thân cũng không còn lời
nào để nói nữa.

Tay phải Dung Vũ Ca nhẹ nhàng
trượt trên thân thể, tưởng tượng đó là bàn tay của Vệ Minh Khê, từng ngón tay
nàng sẽ vuốt ve lên thân thể mình, nàng sẽ hôn lên từng tấc, từng tấc cơ thể và
Vệ Minh Khê sẽ ở trên người mình… Chỉ cần tưởng tượng cảnh Vệ Minh Khê âu yếm
thôi cũng cơ hồ đã khiến thân thể Dung Vũ Ca như bốc cháy…

Dung Vũ Ca dúi đầu xuống
nước, nàng cảm thấy mình rất phóng đãng, vì chính biến hóa của thân thể mà cảm
thấy thẹn thùng.

Nếu không phải mình ngày
thường vẫn khuynh quốc khuynh thành, có lẽ Dung Vũ Ca sẽ hoài nghi mị lực của
mình, chẳng lẽ Vệ Minh Khê thật sự một chút cũng không động tâm hay sao? Những
lần trước nàng đều dâng lên tận cửa, tìm mọi cách để câu dẫn, vậy mà thịt đưa
đến miệng rồi Vệ Minh Khê còn có thể phun ra, việc Vệ Minh Khê tự thủ thực sự
làm cho Dung Vũ Ca kìm nén khó chịu. Dung Vũ Ca từ dưới dục trì trồi lên, toàn
thân hung hăng bước ra khỏi mặt hồ, nàng quyết định đêm nay vô luận thế nào
cũng phải làm cho Vệ Minh Khê phá tấm thân xử nữ của mình. Câu dẫn, hết sức
phóng đãng câu dẫn, nàng không tin không thể làm cho Vệ Minh Khê trầm luân,
bằng không sẽ thật phí công mình sinh ra có được dung nhan tuyệt thế và thân
thể xinh đẹp đến thế này!

Thân thể ướt sũng của Dung Vũ
Ca vừa bước lên, cung nữ ở bên cạnh liền lập tức lấy tấm khăn bạch sắc quấn
quanh người nàng, thay nàng lau hết những giọt nước còn vương trên cơ thể.

Dung Vũ Ca ngồi trước gương
trang điểm, nhìn mình qua lăng kính, trầm tư nghĩ cách làm sao để thoát được
những kẻ mẫu thân phái tới trông chừng. Khóe miệng khẽ nhếch, nàng đã có biện
pháp.

“Mau đi gọi thái tử, bảo bản
cung kêu hắn đến thị tẩm!” Dung Vũ Ca để cung nữ đi gọi Cao Hiên đến.

Cao Hiên vừa nghe Dung Vũ Ca
muốn gặp mình, hơn nữa là chiêu mình thị tẩm, mặt đỏ như huyết gà, vui vẻ chạy
ngay đến, nhưng vừa bước vào phòng liền bị Dung Vũ Ca điểm á huyệt, kéo lên
giường, lột y bào, lại để cho thiếp thân thị nữ nằm cùng Cao Hiên, còn bản thân
nàng tự dịch dung và thay y phục cung nữ, lập tức ra khỏi Đông cung, trực tiếp
chạy đến Phượng Nghi cung.

Tĩnh Doanh bắt gặp một bóng
đen đang kích động trèo qua cửa sổ tẩm cung Hoàng hậu, bóng dáng thật quen
thuộc, lại còn mùi nước hoa sực nức đặc trưng của cái kẻ đỏm dáng kia liền biết
có người lại đến trộm tình, việc này trên đường trở về Giang Nam Tĩnh Doanh đã
thấy nhiều lần nhưng cũng không thể nói gì. Được rồi, Tĩnh Doanh cũng không
nghĩ đến sẽ đem từ “yêu thương vụng trộm” này đặt lên người Hoàng hậu nương
nương mà nàng tôn kính, mà thật ra kẻ trộm tình chính là Thái tử phi cơ mà, còn
nương nương bất quá là người bị hại mà thôi! Nghĩ như vậy, Tĩnh Doanh cũng cảm
thấy hợp tình hợp lí hơn.

Vệ Minh Khê đang ngủ mơ mơ
màng màng, đột nhiên lồng ngực bị ép đau nhói, có người đang quấn lấy thân thể
của nàng. Vệ Minh Khê bị quấy nhiễu chợt thức giấc, nghĩ mình vẫn còn đang ở
Giang Nam liền nói: “Đừng nháo, ngủ đi!” Nói xong mới giật mình thấy tựa hồ
không phải, mình đang ở trong cung, đây là hoàng cung giới bị sâm nghiêm, chớp
mắt liền hoàn toàn tỉnh táo.

“Ngươi vào bằng cách nào?” Vệ
Minh Khê mở to mắt, nhìn dung nhan quen thuộc, nhíu mày hỏi.

“Nhớ nàng nên tới thôi.” Dung
Vũ Ca xốc chăn Vệ Minh Khê lên, chui thân thể của nàng vào.

“Hồ nháo, đây là ở trong
cung, bị người khác phát hiện thì biết phải làm sao?” Vệ Minh Khê trầm giọng
trách mắng, Dung Vũ Ca đúng là không có chỗ nào cố kị.

“Người ta nhớ nàng mà, thôi
ta biết rồi, nàng một chút cũng không nhớ người ta!” Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh
Khê quát mình, liền thu người lùi vào góc giường, làm ra vẻ mình đang giận dỗi,
tính tình đúng là chuyên thích đùa giỡn.

Vệ Minh Khê đối với tiểu vô
lại Dung Vũ Ca này đúng là không có cách, biết rõ ràng nàng tám phần là giả bộ,
nhưng vẫn đành bất đắc dĩ vỗ nhẹ vai Dung Vũ Ca, xem như là làm lành.

“Lần sau không nên xông vào
hoàng cung lúc đêm khuya!” Vệ Minh Khê vẫn không quên thuyết giáo.

Dung Vũ Ca thấy hành động làm
lành của Vệ Minh Khê, trong lòng liền vô cùng sung sướng: “Nàng không ôm ta
sao?” Dung Vũ Ca thầm thì. Dung Vũ Ca đúng là loại được voi đòi tiên, chính nàng
cũng biết điều đó, nhưng mà nàng chỉ nghĩ đơn giản rằng làm sao cho mẫu hậu
thêm cưng chiều mình mà thôi.

Vệ Minh Khê bất đắc dĩ đành
vòng tay ôm lấy eo Dung Vũ Ca.

Dung Vũ Ca cảm giác được bàn
tay Vệ Minh Khê dán lên hông mình, trong lòng mừng thầm, lập tức xoay người mặt
đối mặt với Vệ Minh Khê, hai người bốn mắt giao nhau, nhìn dung nhan đối
phương, môi cùng môi càng thêm gần, gần gũi đến nỗi có thể cảm giác được hơi
thở của đối phương, đôi môi rốt cuộc kìm lòng không đặng vội quấn quýt lấy
nhau.

Dung Vũ Ca hôn so với Vệ Minh
Khê càng thêm vội vàng, nhiệt liệt triền miên, cơ hồ muốn đem Vệ Minh Khê hôn
dồn dập không dứt, nụ hôn càng ngày càng sâu, làm cho Dung Vũ Ca cùng Vệ Minh
Khê hai người đều không thở nổi.

Dung Vũ Ca lại ngựa quen
đường cũ giữ lấy thắt lưng Vệ Minh Khê, tay bắt đầu xâm nhập vào trung y của
nàng, cách lớp quần áo mà nhẹ nhàng xoa nắn đôi ngực mềm mại, môi lại như trước
cùng Vệ Minh Khê triền miên giao triền, lưỡi cùng lưỡi chơi đùa nhảy múa, khát
khao muốn đem đầu lưỡi Vệ Minh Khê nuốt cả vào bụng.

Ngay lúc Vệ Minh Khê rời môi
Dung Vũ Ca, nàng liền đem mặt vùi vào cổ Dung Vũ Ca, buồn bã nói: “Vũ Ca, không
được, ta có cảm giác tội lỗi...” Nàng không muốn cùng trượng phu thực hiện
nghĩa vụ vợ chồng không nói, lại còn khiến trượng phu tức giận đến ngất xỉu,
bây giờ lại cùng con dâu mình làm chuyện cẩu thả này, cảm giác tội lỗi sâu đậm
không tránh đi đâu được.

Dung Vũ Ca không hề dừng tay:
“Chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi, lúc này chỉ nghĩ đến một mình ta thôi,
được không?” Dung Vũ Ca đưa tay cởi trung y của Vệ Minh Khê, vùi đầu vào đôi
nhũ phong no tròn, nàng sẽ không cho Vệ Minh Khê có thời gian hối hận. Dung Vũ
Ca ngậm lấy hai hạt hồng đậu, như hài tử bú sữa, dùng sức mút lấy, dụng lực quá
nhiều khiến Vệ Minh Khê phát đau, trong lúc ấy ngón tay lại thâm nhập vào sâu
cánh hoa phía dưới thân, yêu chiều vuốt ve…

Lí trí Vệ Minh Khê quả nhiên
bị Dung Vũ Ca cực lực trêu chọc đành tan rã, càng lúc càng bạc nhược, căn bản
vô pháp chống cự nổi thế công của Dung Vũ Ca, giờ phút này Dung Vũ Ca tựa như
dã thú động dục, cái gì cũng không thể ngăn cản ý đồ cầu hoan của nàng.

Làn môi Dung Vũ Ca chậm rãi
lướt xuống, nhẹ nhàng tách đôi chân Vệ Minh Khê ra, kia đóa hoa tiên diễm ướt
át, hoàn toàn bại lộ trước đôi mắt nàng, không còn gì có thể che đậy làm cho
Dung Vũ Ca xúc động nuốt nước miếng, cảm giác lúc này thật vô cùng mê người.
Dung Vũ Ca lập tức vùi đầu vào giữa hai chân Vệ Minh Khê, dùng đầu lưỡi khiêu
khích đóa hoa ấy, hút lấy mật ngọt bên trong…

Vệ Minh Khê cảm giác được
Dung Vũ Ca nhìn chằm chằm vào chỗ tư mật của mình, xấu hổ đến mức cứ cố khép
chân lại, nhưng Dung Vũ Ca vẫn ngoan cố đưa đầu tiến sát vào, cứ mỗi lần như
thế luôn làm cho Vệ Minh Khê vừa động tình lại vừa e thẹn. Dung Vũ Ca vì nàng
làm việc đó luôn làm cho nàng xấu hổ vô cùng, khoái cảm cũng theo đó dâng lên
tầng tầng lớp lớp, đối với việc này lòng Vệ Minh Khê luôn chờ mong cùng sợ hãi,
thân thể lúc này đã không còn khống chế được…

Nhưng Dung Vũ Ca lại đối việc
này vui đến quên trời quên đất, nàng yêu thích biểu tình của Vệ Minh Khê khi đó
vô cùng, cho nên lại càng thích thú đối với việc trêu đùa, liếm cắn Vệ Minh Khê…

Thân thể Vệ Minh Khê còn đang
đắm chìm trong dư vị hoan ái, chưa kịp khôi phục thì Dung Vũ Ca chợt kéo tay
nàng đặt lên bộ ngực căng tròn của mình mà nhẹ nhàng ma sát, hạt hồng đậu mềm
mại kia phút chốc trở nên cứng rắn vô bì, nhìn hai má Dung Vũ Ca phiếm một màu
đỏ ửng, Vệ Minh Khê liền sáng tỏ ý đồ của nàng. Vệ Minh Khê ngượng ngùng muốn
rút tay về, nhưng Dung Vũ Ca một mực không cho, ngược lại còn dùng lực để đè ép
tay nàng lên đôi ngực mềm mại kia, Dung Vũ Ca úp mặt vào cổ Vệ Minh Khê, ở bên
tai nàng khẽ “ưm” một tiếng, thanh âm động tình đến cực điểm, làm cho hai tai
Vệ Minh Khê đều đỏ rực lên. Giờ phút này trên người Dung Vũ Ca toát ra cỗ ma
lực khiến cho người ta mê muội, muốn làm chuyện quá phận…

“Chỉ nhi, ta muốn nàng muốn ta!” Dung Vũ Ca nói trắng ra khát vọng trong
lòng, tay kia nắm lấy bàn tay còn lại của Vệ Minh Khê đem đặt vào giữa hai chân
mình, sau đó kẹp chặt lấy những ngón tay thon dài hữu lực của Vệ Minh Khê.

Vệ Minh Khê tất nhiên cảm giác được sự mềm mại và ẩm ướt giữa hai chân Dung
Vũ Ca, nàng cũng biết điều này nói lên ý nghĩa gì, nhưng nàng không dám động,
một chút cũng không dám, bởi vì có một vài thứ cũng tựa như một cái chốt mở,
một khi mở ra rồi, có lẽ sẽ có những thay đổi kinh người.

Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê vẫn một mực do dự thì trái tim đau nhói, chẳng
lẽ nàng đã câu dẫn đến như vậy, đã hạ mình đến thế rồi mà nàng dù một chút cũng
không động tâm hay sao? Hay Vệ Minh Khê thật sự không thích nữ tử?

“Muốn ta được không?” Ngữ khí Dung Vũ Ca gần như cầu khẩn, nàng ngay cả tự
tôn cũng không cần quản nữa, đây là lần cuối cùng nàng cầu xin Vệ Minh Khê, nếu
Vệ Minh Khê thật sự không muốn, vậy từ giờ về sau nàng sẽ chặt đứt ý niệm này.

Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca cơ hồ như sắp khóc, lại tựa hồ như sợ hãi thì
cảm thấy đau lòng. Dung Vũ Ca nào biết được khối thân thể mê người này của nàng
đối với mình có bao nhiêu sức dụ hoặc, cũng chính vì sức hấp dẫn quá lớn đó,
ngược lại khiến cho mình không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ lạc vào mê
cung không thể tự kiềm chế, cho nên mới càng thêm cực lực khắc chế.

“Vũ Ca, chúng ta ngủ được không?” Vệ Minh Khê bổn cũ soạn lại, rốt cuộc vẫn
tái diễn lời cự tuyệt, làm cho mọi dũng khí trong lòng Dung Vũ Ca đều lập tức
đóng băng.

Dung Vũ Ca cơ hồ khó chịu đến mức tuyệt vọng. Nàng cũng là nữ nhân, không
phải trời sinh phóng đãng, bởi vì Vệ Minh Khê nên nàng mới chấp nhận như vậy,
đáng tiếc Vệ Minh Khê căn bản chỉ thấy chướng mắt, khiến cho Dung Vũ Ca cảm
thấy cũng là do mình tự mình đa tình.

Nước mắt Dung Vũ Ca từng giọt, từng giọt chảy xuống, nàng muốn lập tức
tránh xa Vệ Minh Khê, ít nhất giờ phút này nàng không thể đối mặt với Vệ Minh
Khê thêm một khắc nào nữa.

“Ta về trước, lỡ bị người khác phát hiện sẽ không hay...” Dung Vũ Ca cố hết
sức bình ổn tâm tình, nhưng vẫn nhịn không được mà nghẹn ngào thành tiếng.

Trong lòng Vệ Minh Khê đau đớn, nàng không phải cố ý muốn làm Dung Vũ Ca
tổn thương, trong tâm nàng ngàn vạn lần không muốn làm tổn thương Dung Vũ Ca. Chỉ
là Dung Vũ Ca còn rất trẻ, có lẽ còn có cơ hội chọn lựa một lần nữa, nàng sợ
mình cùng Dung Vũ Ca dây dưa không rõ, sẽ không còn lối thoát. Chẳng qua, Vệ
Minh Khê có rất nhiều điều băn khoăn.

Dung Vũ Ca đang bò xuống giường thì Vệ Minh Khê từ phía sau ôm chầm lấy
Dung Vũ Ca, không cho nàng đi: “Không phải ta ghét bỏ ngươi, chỉ là có rất
nhiều thứ khiến ta sợ hãi...”

***

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3