Cung khuynh - Chương 060

Đệ lục thập
chương

Gió xuân.

“Người kia mới là Vệ Chỉ!” Phàm là nữ tử trong thành Giang Lăng đã kết hôn
hay chưa thành hôn cơ hồ đều đem hai bờ Lăng giang vây chật như nêm cối. Người
đã kết hôn thì đến xem náo nhiệt, người chưa thì đến để tuyển chọn hôn phu,
thật là vô cùng náo nhiệt.

“Ta thích vị tiểu công tử bên cạnh cơ, rất anh tuấn!” Bởi vì cách nhau một
khoảng, nhìn không đủ rõ ràng cho nên một ít nữ tử vụng về nhìn trúng ngay Dung
Vũ Ca đang đứng làm nền.

“Người kia tuấn tú như thế, vừa thấy là biết ngày sau chắc chắn là phường
trêu hoa ghẹo nguyệt, phù phiếm bề ngoài, vẫn là Vệ công tử tốt hơn, thanh lịch
cao khiết đến cỡ nào, lại tài trí hơn người...” Vài nữ tử khác hướng Vệ Minh
Khê si mê ngây ngốc nhìn.

“Vệ Chỉ tuy lợi hại, nhưng ngươi xem thân thể kia quá đơn bạc, ta lại thích
Giang Thông cơ, cao lớn anh tuấn...”

Cơ hồ các nữ tử chưa xuất giá ở Giang Nam đều như lang như hổ nhìn chằm
chằm Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca, còn có cả Giang Thông nữa. Dung Vũ Ca xem như mở
rộng tầm mắt, người ta đều nói nữ tử Giang Nam uyển chuyển dịu dàng, mà giờ
nhìn thế nào cũng thấy nữ tử ở đây so với kinh thành còn hung hãn hơn. Nếu
không phải cách một khoảng sông, không chừng ánh mắt của họ đã đem tất cả nam
tử trên thuyền đoạt đi mất.

Dung Vũ Ca ưỡn thẳng sống lưng, đứng chắn trước mặt Vệ Minh Khê, ngăn trở
một số nữ tử hoa si ngây ngốc nhìn Vệ Minh Khê, nhưng mà bờ thì có hai bên,
Dung Vũ Ca dù cố cũng chỉ có thể chặn một bên, muốn chặn hết cũng không được.

Dung Vũ Ca buồn bực vô cùng: “Chỉ nhi, nàng xoay mặt qua ta đi...” Dung Vũ
Ca bá đạo nói. Du sông cái gì chứ, hành động câu dẫn người ta táo bạo như vậy,
xem ra mấy kẻ thư sinh nhìn như đứng đắn đích thị đầy một bụng dâm, Dung Vũ Ca
trong bụng không ngừng chửi bới người đọc sách, đương nhiên không bao gồm nữ
thần của nàng, mẫu hậu đại nhân rồi.

Vệ Minh Khê cảm thấy Dung Vũ Ca căn bản chính là thích hồ nháo, nếu nàng
đem thân mình hoàn toàn đối diện Dung Vũ Ca, vậy không phải đang cùng Dung Vũ
Ca mặt đối mặt sao? Tư thế kia ái muội cỡ nào chứ? Ở trước mắt bao người, dù có
đánh chết Vệ Minh Khê cũng làm không được.

“Đừng náo loạn nữa, rất nhanh sẽ đến nơi thôi.” Vệ Minh Khê nhẫn nại dụ dỗ
Dung Vũ Ca, kì thật Vệ Minh Khê cũng không quen bị một đám nữ tử nhìn mình chằm
chằm, nhìn đến mức Vệ Minh Khê thấy chột dạ sợ hãi, cảm thấy ngay từ đầu nên
cực lực từ chối lời đề nghị của Lí Huyền đi mới đúng. Quên đi, việc đến đâu hay
đến đó vậy.

Không may là, lúc này vừa khéo tú cầu bay đầy trời đều hướng đến đây, Vệ
Minh Khê thiếu điều choáng váng, đây là tình huống gì vậy? Rất nhanh nàng đành
tự giác trốn sau lưng Dung Vũ Ca, điều này làm cho Dung Vũ Ca cũng có chút vừa
lòng.

Nhưng Dung Vũ Ca nhìn vô số tú cầu đều hướng Vệ Minh Khê bay đến thì thoáng
bực mình. Nói như thế nào thì hiện tại mình cũng là công tử văn nhã, sao tú cầu
lại có thể ít hơn Vệ Minh Khê nhiều đến vậy?

“Tên tiểu tử thúi chưa dứt sữa kia thật sự đáng ghét, tú cầu người ta cũng
không phải vứt cho hắn, hắn che phía trước Vệ công tử làm chi?” Có nữ tử tú cầu
bị Dung Vũ Ca ngăn trở tức giận nói. Tuy rằng tiểu tử kia thực tuấn tú, nhưng
nữ tử thường đối với nam tử chững chạc thành thục luôn có hứng thú cao hơn, mà
trọng yếu nhất là Vệ Chỉ lại hết sức nổi bật ở Tụ hiền các, ngày sau chắc chắn
tiền đồ vô lượng, tự nhiên đại bộ phận nữ tử đều nhắm ngay y!

Gương mặt Dung Vũ Ca tối sầm lại, đáng giận, cái gì mà chưa dứt sữa? Người
ta chỉ là chưa trổ mã hết có được hay không! Vệ Minh Khê là nữ nhân của Dung Vũ
Ca, đương nhiên không thể để cho mấy nữ nhân như lang như hổ đó nhòm ngó!

Ngắm hoa đăng, đoán đố đèn, Lăng giang thực sự vô cùng náo nhiệt. Tiệc rượu
tổ chức đến đêm khuya còn chưa tàn, lúc hành tửu lệnh được một nửa thời điểm
thì Vệ Minh Khê chợt phát hiện Dung Vũ Ca đột nhiên không ở trong phạm vi tầm
mắt mình, liền có chút nóng lòng muốn rời đi.

Vệ Minh Khê làm như tửu lượng yếu, giả bộ say mà rời đi, nhưng Vệ Minh Khê
là nhân vật chính, các thư sinh làm sao chịu thả người, nàng phải cố gắng khước
từ nhiều lần lắm mới rời đi được.

Ra khỏi tiệc rượu, Vệ Minh Khê đi khắp nơi tìm Dung Vũ Ca, nàng vừa rồi rõ
ràng vẫn còn đấy, sao chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi?

***

Vừa rồi bị một đám thư sinh chen nhau vây quanh đẩy ra, Dung Vũ Ca bất đắc
dĩ phải ngồi cách Vệ Minh Khê một khoảng khá xa. Nhìn Vệ Minh Khê cùng đám thư
sinh kia đàm luận kinh sách, bộ dáng tựa hồ rất vui vẻ, nàng có cảm giác như
mình bị bỏ rơi, tư vị cực kì không thoải mái liền quay đầu rời đi. Nàng muốn
biết rốt cuộc bao lâu Vệ Minh Khê mới chú ý tới việc mình biến mất.

Cửa một gian sương phòng đột nhiên bật mở, Vệ Minh Khê bị cưỡng chế kéo vào.
Thình lình xảy ra chuyện ngoài ý muốn làm cho Vệ Minh Khê hơi chấn kinh, cảm
giác được thắt lưng bị người ta mạnh mẽ ôm lấy, nhưng vừa định giãy giụa thì
ngửi được mùi hoa quen thuộc, tâm Vệ Minh Khê mới yên ổn trở lại. Dung Vũ Ca
muốn hù chết mình mới cam tâm sao?

“Vệ công tử, được hoan nghênh thực dễ chịu ha!” Ngữ khí Dung Vũ Ca sực nức
mùi dấm chua.

“Vì sao ngươi đột nhiên rời đi, dọa ta sợ muốn chết!” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng
trách.

“Ai kêu nàng bỏ rơi người ta.” Dung Vũ Ca từ sau lưng ôm lấy Vệ Minh Khê,
nhẹ nhàng trách hờn. May mà mẫu hậu còn đi tìm mình, bằng không nàng sẽ rất tức
giận.

“Kia không phải tình huống bất đắc dĩ sao?” Vệ Minh Khê giải thích.

“Đúng vậy, hiện tại toàn Giang Lăng, không, phải là khắp thiên hạ người gây
chấn động nhân tâm nhất chắc chắn là Vệ công tử, được mọi người săn đón âu cũng
là tự nhiên...” Dung Vũ Ca tiếp tục hờn dỗi nói, cả người ta cũng bị bỏ mặc
suốt cả một buổi tối!

Vệ Minh Khê nghe thấy trong lòng liền không thoải mái, Dung Vũ Ca nói như
thể mình tham mộ hư vinh vậy: “Dung Vũ Ca, ngươi mà còn nói như vậy, ta sẽ tức
giận!” Vệ Minh Khê hơi không vui nói.

“Người ta chỉ nói lẫy thôi mà? Được rồi, Vệ công tử không cần tức giận, Vệ
công tử lần này đến Giang Nam có vui vẻ không?” Dung Vũ Ca nhẹ nhàng đẩy Vệ
Minh Khê khiến nàng đột nhiên ngã ngồi lên ghế thái sư trong sương phòng. Dung
Vũ Ca thừa thế nhảy qua ngồi lên đùi Vệ Minh Khê, hành động phóng đãng làm cho
Vệ Minh Khê phút chốc đỏ mặt lên. Tư thế này thật sự rất...

“Dung Vũ Ca...” Mặt Vệ Minh Khê hồng lên trông thấy.

“Người ta chỉ là muốn cùng Chỉ nhi tâm sự mà thôi, Chỉ nhi nghĩ đi đâu
thế?” Dung Vũ Ca nhìn bộ dáng lúng túng của Vệ Minh Khê, khuôn mặt đỏ bừng như
trái táo càng làm cho nàng muốn trêu chọc Vệ Minh Khê.

Vệ Minh Khê nghe vậy, chẳng những mặt đỏ, ngay cả cổ cũng đều đỏ lên. Rõ
ràng Dung Vũ Ca hành động phóng đãng như thế rất dễ chọc người ta hiểu lầm, đã
thế Dung Vũ Ca còn cố tình nói mình không đứng đắn hiểu sai ý, thực làm cho
người ta tức chết mà. Được rồi, vừa rồi trong nháy mắt quả thật Vệ Minh Khê có
ý nghĩ sai lệch, nhưng nàng không biết Dung Vũ Ca chính là muốn hiệu quả như
vậy.

“Vệ công tử, sau này sẽ không hối hận đã theo ta đến Giang Nam chứ?” Dung
Vũ Ca vừa nhẹ nhàng hỏi Vệ Minh Khê, vừa nghịch ngợm suối tóc đen xinh đẹp của
nàng, nhẹ nhàng đùa giỡn, tựa hồ thật sự chỉ là nói chuyện phiếm thôi.

“Không hối hận, ta rất vui vẻ.” Vệ Minh Khê nghiêm túc hồi đáp. Mấy ngày
thiên hạ luận tài gần đây làm nàng rất vui vẻ, như chưa bao giờ từng được vui
vẻ như thế, vứt bỏ tất cả, cái gì cũng không nghĩ đến.

“Ta biết Chỉ nhi sẽ thích mà.” Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê vui vẻ, liền nở
nụ cười thật tươi, đẹp đến mức làm cho người ta phải say lòng.

“Vũ nhi, cám ơn ngươi.” Vệ Minh Khê chủ động ôm lấy eo Dung Vũ Ca, tựa cằm
lên vai nàng.

“Ngốc quá, chỉ cần nàng vui, nàng dù muốn ta hái sao trên trời, ta cũng
nguyện ý, ta sẽ yêu thương nàng cả đời này...” Dung Vũ Ca vuốt ve mái tóc người
yêu, nhẹ nhàng nói. Nữ nhân này, cho tới bây giờ cũng không biết cách phóng
túng chính mình. Không sao, về sau mình sẽ đem đến cho nàng thực nhiều điều vui
vẻ.

“Tốt lắm, vậy ngươi đem sao trên trời hái xuống cho ta đi.” Vệ Minh Khê mỉm
cười nói, nghiêng đầu ngắm nhìn khuôn mặt Dung Vũ Ca, đột nhiên thực hiếu kì,
Dung Vũ Ca sẽ trả lời vấn đề này thế nào đây?

Dung Vũ Ca sửng sốt, mẫu hậu không ngờ cũng thích vui đùa như vậy, đã biết
rõ kia chỉ là so sánh thôi mà: “Chỉ nhi hư, biết rõ ý tứ người ta rồi lại còn
muốn khi dể...” Dung Vũ Ca làm nũng nói.

“Không có nổi bản sự như vậy thì đừng có nói khoác!” Vệ Minh Khê cười trêu
nói, tâm tình vô cùng tốt.

“Chỉ nhi đúng là không hiểu phong tình mà!” Dung Vũ Ca hờn trách: “Bất quá
Chỉ nhi thật rất lợi hại, ngày thường có bao giờ thể hiện thông tuệ quá thế
đâu?” Nhưng không khỏi khen ngợi nói.

“Tổ phụ ta từng nói, nếu ta là nam tử, nhất định là thần tử có khả năng trị
thế, còn nếu là nữ tử, tất sẽ thành mẫu nghi thiên hạ.” Vệ Minh Khê nghĩ đến tổ
phụ đã mất, khẽ thở dài, không nghĩ tới một lời lại thành sự thật, nàng thực sự
lên làm Hoàng hậu.

“Trước kia ta thường cảm thấy tiếc nuối, mình vốn đầy bụng tài hoa, chỉ vì
là nữ tử mà không có chỗ thi triển, ngược lại phải che giấu khắp nơi, nhưng mà
đến giờ ta lại thấy thoải mái. Nữ tử thì thế nào? Đầy bụng kinh luân cùng tài
hoa thì thế nào? Dù có lên làm quân thủ cũng bất quá chỉ thế thôi.” Chính
nguyện kiếp sau lại cho ta được làm một nữ tử bình thường.

“Ta thích mẫu hậu là nữ tử, nam tử nào có thơm như vậy đâu?” Dung Vũ Ca đem
mặt vùi vào cổ Vệ Minh Khê, thu lấy hương thơm của nàng. Vệ Minh Khê là nữ tử
mới tốt, Dung Vũ Ca nâng chiếc cằm xinh đẹp của Vệ Minh Khê, đôi môi hồng tươi
tắn áp lên làn môi mềm mại của nàng, một trận quấn quýt triền miên, thật lâu
mới chia lìa…

“Chỉ nhi có biết, hôm nay lúc Chỉ nhi tiêu sái chỉ điểm giang sơn, bác bỏ
luận điệu mọi người, làm cho thiên hạ bị Vệ Chỉ thuyết phục, ta đã suy nghĩ gì
không?” Dung Vũ Ca ghé sát đôi môi khẽ thì thầm vào tai Vệ Minh Khê, hơi thở
nóng bỏng, thơm như hoa lan phả vào tai nàng, làm cho Vệ Minh Khê có cảm giác
râm ran ngứa ngáy hết cả người.

Vệ Minh Khê không dám đáp, biết lời Dung Vũ Ca sắp nói nhất định càn rỡ cực
kì, làm cho người ta phải cảm thấy thẹn mới thôi.

“Ta chính là suy nghĩ, muốn đem Vệ Chỉ cởi bỏ hết, kia bạch ngọc da thịt,
nhất định so với đậu hũ còn trơn mềm hơn... Ta nghĩ muốn hôn lên từng tấc, từng
tấc da thịt Vệ Chỉ… Nghĩ đến lúc Vệ Chỉ ở dưới thân ta mà hoan ái, rên rỉ nhẹ
nhàng, kinh diễm cùng quyến rũ đến tận cùng… Nhất định, so với thời điểm Vệ Chỉ
nghiêm chỉnh đầy bụng kinh luân còn làm cho lòng người khó nhịn. Bọn họ cũng
không biết, trong thiên hạ này, ta xem người đó mới đúng là Vệ Chỉ, chỉ muốn
đối với Vệ Chỉ, ở giờ phút này được làm chuyện quá phận như vậy...”

“Vũ Ca, đừng nói nữa...” Vệ Minh Khê đưa tay che miệng Dung Vũ Ca, không
cho nàng tiếp tục nói thêm bất cứ lời nào khiến người ta phải xấu hổ nữa, rõ
ràng trường hợp trang trọng như vậy, Dung Vũ Ca lại chỉ biết tưởng tượng những
chuyện gì đó không đứng đắn thôi!

“Kêu Vũ nhi, ta thích Chỉ nhi gọi ta như vậy...” Dung Vũ Ca nhẹ nhàng đưa
môi ngậm lấy ngón tay thon dài mà Vệ Minh Khê đang đặt trên môi mình, nhẹ nhàng
đưa lưỡi quét lấy, thậm chí còn cố tình chọn ngón giữa, hành động mang tính ám
chỉ mờ ám cùng kích tình như thế, cơ hồ làm Vệ Minh Khê như chim sợ cành cong,
vội rút tay về, nhưng cảm giác ướt át, thậm chí còn có chút nóng rực vừa rồi
nơi ngón tay như vẫn còn vương vấn...

Dung Vũ Ca từ trên đùi Vệ Minh Khê đứng dậy, đem người yêu đã thẹn thùng
đến độ không dám nhìn thẳng mình ôm lấy đi đến bên giường. Trướng rủ màn che,
loáng thoáng tóc đen giao triền, tay ngọc quấn quanh, hồng lãng phiêu bồng,
oanh oanh thì thầm, đúng là tràn đầy xuân sắc...

Giang Nam một đêm xuân phong đến, hoa đào nở rộ, mưa xuân triền miên…

***

Hải Đường thấy Dung Vũ Ca rời khỏi tiệc rượu, nàng cũng lập tức đi ra tìm,
sau đó nhìn thấy Vệ Minh Khê bị Dung Vũ Ca kéo vào sương phòng, nàng lập tức
chạy đến thì phát hiện cửa sương phòng đã bị khóa. Hai người bọn họ hai đại nam
nhân ở trong cùng một căn phòng, còn khóa cửa làm chi?

Thiếu nữ Hải Đường ngây thơ hồ nghi lấy tay đâm thủng một lỗ nơi cửa sổ,
liền nhìn thấy Dung Vũ Ca phóng đãng, phong tao ngồi trên đùi Vệ Minh Khê, xem
tư thế kia là biết họ Dung kia đang câu dẫn Vệ Chỉ. Hải Đường nghe không rõ bọn
họ khe khẽ thì thầm cái gì, nhưng thoạt nhìn chỉ thấy mỗi bộ dáng vô cùng thân
thiết, đích thị có gian tình...

Bọn họ không ngờ lại có quan hệ cẩu thả như vậy! Lúc trước hai người vô
cùng thân thiết, Hải Đường đã có vài phần hoài nghi, nhưng thật sự sau khi tận
mắt nhìn thấy vẫn thực sự bỉ đả kích trầm trọng, trong đầu hiện lên rất nhiều
từ ngữ, đoạn tụ chi phích(12), Long Dương chi hảo(13), phân đào(14)...

(12) Đoạn tụ chi phích: Điển tích
này được bắt nguồn từ mối tình “đoạn tụ” giữa Hán Ai Đế và Đổng Hiền. Đổng Hiền
là nhân vật chính trong câu chuyện “tình yêu cắt áo” của Hán Ai Đế rất nổi
tiếng. Ai Đế vì Đổng Hiền đã cam tâm tình nguyện bỏ đi không ít những người đẹp
trong hoàng cung để sủng ái một mình ông ta, thậm chí còn muốn đem giang sơn
nhường lại cho ông ta. Mối tình giữa họ trở thành hình mẫu cho những người đồng
tính luyến ái ở đời sau. Theo sử sách còn ghi chép lại, Đổng Hiền không chỉ có
khuôn mặt giống mĩ nữ mà từ ngôn ngữ cử chỉ đều giống phụ nữ, “tính tình dịu
dàng,” “giỏi quyến rũ.” Vì vậy Ai Đế ngày càng súng ái Đổng Hiền hơn. Có một
lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của Ai Đế mà ngủ. Ai Đế muốn quay
người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên lấy kiếm cắt đứt
cánh tay áo của mình. Người đời sau gọi mối tình đồng tính là “mối tình cắt tay
áo” cũng là có nguồn gốc là điển cố này.

(13) Long Dương chi hảo: Thời
Chiến quốc có Long Dương Quân là một cậu học trò vô cùng khôi ngô tuấn tú. Anh
ta được Ngụy vương say mê vô cùng, đồng sàng cộng chẩm (ăn cùng ngủ cùng), rất
được sủng ái.

Một ngày hai người cùng đi thuyền
câu cá, Long Dương Quân câu được hơn mười con cá, cá cắn câu ngày càng nhiều,
thế nhưng nước mắt lại rơi, Ngụy vương thấy vậy liền hỏi có chuyện gì, Long
Dương Quân nói: “Khi đại vương câu được con cá lớn, trong lòng sẽ rất vui vẻ.
Thế nhưng lưỡi câu rất nhanh chóng sẽ được thả xuống nước để tìm con cá to hơn,
còn con cá vừa câu được sẽ bị vứt đi mà không được ngó ngàng tới nữa. Thần
không dám liên tưởng đến, như nay thần có thể được sự sủng ái của đại vương, có
được một địa vị hiển hách trong triều đình, thần dân thấy thế, đều rất kính
trọng thần, nhưng khắp trời đất này, người dung mạo tuấn tú nhiều không đếm
xuể, bên ngoài người ta đồn đại rằng thần sở dĩ được đại vương sủng ái, là vì
dung mạo của mình. Thần tự lo lắng rằng mình cũng giống như con cá vừa bị mắc
câu, sợ ngày mình bị bỏ đi không còn xa nữa, như thế thần làm sao mà không khóc
được?”

Sau đó Ngụy vương ra một sắc lệnh
trong cả nước rằng: Từ nay về sau nếu có người bàn luận mĩ nhân, nếu bị phát
hiện sẽ bị giết mà không cần định tội. Câu thành ngữ “Long Dương chi hảo” cũng
bắt nguồn từ đây.

(14)Phân đào: Thời Xuân Thu, Vệ
quốc đại phu Di Tử Hà được Vệ Linh Công sủng ái. Có một ngày, Di Tử Hà ở vườn
trái cây bồi Linh Công du ngoạn. Hắn từ trên cây hài xuống một quả đào, thấy
ngọt lành ngon miệng, phi thường dễ ăn liền lập tức đem nửa còn lại đưa Vệ Linh
Công ăn. Vệ Linh Công khen ngợi: “Di Tử Hà đối ta thật tốt quá! Thứ mình cho là
mĩ vị lại luyến tiếc không ăn mà để dành cho ta.” Nhưng mà, đến khi Linh Công
thấy Di Tử Hà già đi, nhan sắc phai tàn liền không thích Di Tử Hà nữa, chuyện
để Quân vương ăn quả đào thừa lại biến thành tội danh, cũng bởi vậy là bị trừng
phạt.

Hải Đường dù sao còn là thiếu nữ chưa chồng, nhìn thấy hai người hôn rồi
không dám nhìn tiếp nữa, xoay người bỏ chạy ra ngoài. Mối tình đầu trong sáng
của thiếu nữ hoàn toàn bị một màn này đập nát.

Nàng như thế nào lại có thể thích được cái tên ẻo lả ấy? Vậy mà nàng đã
thực sự thích cái ấy, Hải Đường khinh bỉ chính mình, thuận tiện cực độ nguyền
rủa cái tên bị Hải Đường coi là nam nhân vô sỉ ẻo lả Dung Vũ Ca.

May mà thiếu nữ sơ luyết cũng không đến nỗi quá chấp mê, tình ti chưa sâu,
còn có thể sớm chặt đứt.

***

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3