Cung khuynh - Chương 038

Đệ tam thập bát chương

Ác mộng - Trốn chạy.

“Dung Vũ Ca, buông ta ra…” Vệ Minh Khê phát hiện
mình bị Dung Vũ Ca đè ở dưới thân không thể nhúc nhích, chỉ còn một chút tỉnh
táo để tự giữ cho nàng khỏi kinh hoảng.

“Mẫu hậu, để ta yêu người được không, người thích
ta, người không lừa được bản thân mình đâu, người đang run rẩy, người đang cố
kháng cự cảm giác tốt đẹp này…” Thân hình Dung Vũ Ca xích lõa, tựa như giao
long trườn trên thân thể mình, quấn chặt chẽ làm cho Vệ Minh Khê có cảm giác hít
thở không thông.

“Dung Vũ Ca, dừng lại, chuyện này không đúng…” Vì
cái gì thân thể của mình lại không có chút khí lực nào? Vệ Minh Khê nắm chặt tấm
khăn trải giường màu tuyết bạch, bất lực để mặc Dung Vũ Ca ở trên người mình
làm mấy chuyện xấu xa, đôi môi nàng đã dần chuyển từ phía sau đến trước cổ áo,
y phục mình càng ngày càng hỗn loạn không chịu nổi, không biết từ khi nào mà
tay nàng đã nắm lấy tay mình đặt lên làn da mịn màng trắng muốt của nàng. Vệ
Minh Khê cảm thấy mình đang sợ hãi, thân thể không hiểu vì sao lại bắt đầu trở
nên khô nóng…

“Cảm giác của ta cho ta biết ngươi thích ta, ngươi
không kháng cự ta được…” Thanh âm Dung Vũ Ca tựa như ma chú khẽ thì thầm, làm
cho nỗi sợ hãi trong lòng Vệ Minh Khê càng lúc càng lớn.

“Không được, ta không thể làm như vậy!” Vệ Minh Khê
hoảng sợ hét lên. Vệ Minh Khê đột nhiên bật dậy, nắm chặt thành giường, may mà
không phải, cũng chỉ là giấc mộng. Nhưng Vệ Minh Khê vẫn chưa tỉnh hồn nổi, vì
sao nàng lại có giấc mộng như vậy, vì sao nàng có thể có giấc mộng hoang đường
đến thế? Lớn như vậy, đây mới là lần đầu tiên có giấc mộng khiến người ta phải
hổ thẹn như thế, lương tâm Vệ Minh Khê nghiêm khắc tự khiển trách mình. Không
thể hùa theo Dung Vũ Ca làm những chuyện nháo loạn thế được, bằng không mình sẽ
trở nên không phải là mình. Vệ Minh Khê, ngươi là Vệ Minh Khê, không thể để yêu
nghiệt Dung Vũ Ca mê hoặc, bằng không sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục…

***

“Mẫu hậu ngủ có ngon giấc không?” Sáng sớm Dung Vũ
Ca đã đến thỉnh an, nhìn thấy sắc mặt Vệ Minh Khê có chút kém liền quan tâm hỏi.
Tối qua mẫu hậu không ngủ được sao? Tối hôm qua sau khi trở về mình liền có một
đêm mộng đẹp, cả đêm đều là đối với mẫu hậu làm một ít chuyện quá phận, mà đêm
qua mẫu hậu so với ngày thường cũng nhiệt tình hơn rất nhiều. Nghĩ đến đây vẻ mặt
Dung Vũ Ca lại tràn đầy xuân sắc, chỉ ước sao không tỉnh lại thì tốt rồi.

Vệ Minh Khê ngẩng đầu nhìn Dung Vũ Ca, hôm nay khí sắc
Dung Vũ Ca tốt thần kì, mi mắt vươn đầy sắc xuân, sóng mắt như lưu li, khe khẽ
gợi tình… Tất cả đều là vẻ câu hồn, lại giống Dung Vũ Ca trong mộng đêm qua đến
kì lạ, làm cho người ta có loại cảm giác hận không thể ôm vào trong lòng mà
cưng chiều một phen. Vệ Minh Khê không khỏi sinh ra chút chột dạ cùng xấu hổ,
nàng là con dâu mình, vạn vạn lần không thể như vậy…

“Đêm qua ngủ không ngon, ngươi về trước đi, bản cung
muốn ngủ thêm một chút.” Vệ Minh Khê không dám nhìn Dung Vũ Ca, chỉ cần nhìn
Dung Vũ Ca là trong bụng thấy không được tự nhiên.

“Nếu không thì ta bóp vai cho mẫu hậu vài cái, có thể
giúp người thoải mái hơn…” Dung Vũ Ca đã sớm có thói quen động thủ động cước với
Vệ Minh Khê, nhưng hôm nay tay vừa chạm vào bả vai Vệ Minh Khê, nàng như chim sợ
cành cong lập tức tránh né, làm cho Dung Vũ Ca một phen hụt hẫng.

“Không cần, giờ bản cung sẽ đi sang chỗ Hoàng thượng,
ngươi về trước đi!” Vệ Minh Khê thấy lấy cớ đi ngủ cũng không xong, liền vội
vàng tìm một cớ khác, chỉ cần không thấy Dung Vũ Ca, cái gì cũng được.

Dung Vũ Ca thấy hôm nay Vệ Minh Khê đã hạ quyết tâm
không để ý tới mình, cũng không còn cách nào khác, đành phải tùy theo ý nàng, bất
quá nàng vẫn nên đi nghỉ ngơi thì hơn, đâu cần tìm cữu cữu làm gì.

“Mẫu hậu vẫn nên ngủ một giấc trước, dưỡng tinh thần
cho tốt rồi hãy tìm phụ hoàng, Vũ Ca về trước.” Tốt nhất quên chuyện đi tìm cữu
cữu luôn đi.

“Ừm!” Vệ Minh Khê gật đầu, chỉ cần Dung Vũ Ca đi,
cái gì cũng tốt.

Vệ Minh Khê thở phào, rốt cuộc cũng tiễn bước được
Dung Vũ Ca, nàng có cảm giác mệt lả người, mỗi khi Dung Vũ Ca ở gần, nàng không
thể tự chủ khiến thần kinh luôn phải căng thẳng như dây đàn.

Hôm nay mẫu hậu thật kì quái, sao cứ có cảm giác gì
đó bất đồng so với mọi ngày, thôi, hôm nay tạm thời bỏ qua cho mẫu hậu. Dung Vũ
Ca vừa đi vừa thầm nghĩ.

***

“Hoàng hậu tới đúng lúc lắm, đạo trưởng cho trẫm vài
khỏa đan dược, có công hiệu cường thân kiện thể, ta đang định cho người mang tới
cho nàng.” Từ tận đáy lòng Cao Hàn, rốt cuộc thì Vệ Minh Khê cũng bất đồng với
những tần phi khác, dù rất muốn được trường sinh bất lão nhưng cũng không quên
chia sẻ cùng Vệ Minh Khê, dù sao còn có chút cái gọi là tình cảm phu thê ở bên
trong.

Vệ Minh Khê nhìn đan dược Cao Hàn cầm trong tay, nhướng
mày, Hoàng thượng đã bắt đầu ăn đan dược này bao lâu rồi?

“Hoàng thượng, người đã ăn đan dược bao lâu rồi? Những
thứ này không phải vật gì tốt, ăn nhiều vô ích.” Vệ Minh Khê vẻ mặt lo lắng
nói.

“Hoàng hậu yên tâm, đan dược này trẫm đã dùng một thời
gian rồi, cảm giác xác thực có công hiệu kì diệu, từ ngày đó trẫm cảm giác được
thần thanh khí sảng, tinh lực luôn luôn dùng không hết, như thể trở về thuở hai
mươi tuổi, cho nên Hoàng hậu có thể yên tâm dùng…”

“Trải qua chuyện Hoắc chiêu nghi cũng đã đủ để chứng
minh giang hồ thuật sĩ là không thể tin tưởng…” Vệ Minh Khê nhíu mày nói.

“Hoàng hậu, đó là đạo cô giả mạo, cùng việc này bất
đồng. Đây là đạo sĩ mà trẫm sai người tìm riêng đến, xác thực có công phu, Hoàng
hậu không nên mãi bám lấy chuyện của Hoắc Liên Tâm mà cứng nhắc như thế!” Cao
Hàn không vui nói, Vệ Minh Khê đã không nhận hảo ý của mình thì thôi, lại còn
làm mình mất hứng.

“Trường sinh bất lão thực sự trọng yếu như vậy sao?”
Vệ Minh Khê cũng không quanh co mà trực tiếp hỏi Cao Hàn, thành thân đã nhiều
năm như vậy, đây là lần đầu tiên Vệ Minh Khê lộ ra khí thế bức người như thế.

“Hoàng hậu nói cái gì thế? Đây bất quá chỉ là dược
đan giúp cường thân kiện thể, cũng không phải đan dược trường sinh bất lão gì.”
Đến bây giờ Cao Hàn vẫn không thừa nhận mình đang luyện trường sinh bất lão
đan, nhưng giờ hắn không thích khí thế Hoàng hậu lúc này một chút nào, thật giống
như mình đang làm chuyện cực kì hoang đường vậy.

“Xưa nay có đế vương nào luyện đan mà có kết cục tốt
đâu?” Vệ Minh Khê hỏi, quyền lợi thật sự không thể bỏ xuống được sao?

“Trẫm đã nói, không phải luyện đan là không phải luyện
đan!” Cao Hàn thẹn quá hóa giận mà quát Vệ Minh Khê, Vệ Minh Khê đang châm chọc
mình sẽ không có kết cục tốt đó sao? Trẫm là thiên tử, tất có trời hỗ trợ, nhất
định sẽ trường sinh bất lão cho Vệ Minh Khê xem! Cao Hàn phẫn hận nghĩ, đây là
lần đầu tiên từ khi bọn họ trở thành phu thê tới nay chân chính cãi nhau.

“Nếu Hoàng thượng đã nói không phải thì mong đúng là
không phải, thần thiếp xin Hoàng thượng cho phép thần thiếp đến Đại Quốc Tự
thay Hoàng thượng cầu phúc, ngày nào Hoàng thượng hồi tâm chuyển ý, thần thiếp
sẽ trở về.” Vệ Minh Khê như trước ôn hòa nói.

“Vệ Minh Khê, ngươi làm vậy là có ý gì?” Cao Hàn tức
giận bật dậy nói, giỏi cho Vệ Minh Khê, ngươi một lòng muốn làm chức hiền hậu của
ngươi, muốn ở trước mặt người trong thiên hạ phân rõ giới hạn, nói cho người
trong thiên hạ biết ngươi không ủng hộ trẫm việc luyện đan, để cho người trong
thiên hạ biết trẫm đã biến thành hôn quân, mà vẫn tỏ rõ ngươi là Hoàng hậu hiền
đức như trước!

“Thần thiếp chỉ muốn thay toàn bộ Cao gia ăn chay niệm
Phật, thay hoàng tộc cầu phúc mà thôi!” Vệ Minh Khê không chút biểu hiện nào vì
cơn tức giận của Cao Hàn mà ảnh hưởng.

“Vệ Minh Khê, ngươi đừng tưởng rằng trẫm không có
ngươi thì không được!” Cao Hàn tức giận, cho tới bây giờ Vệ Minh Khê cũng chưa
từng làm việc gì trái ý mình, tại sao đối với việc luyện đan lại kịch liệt phản
đối như thế?

“Hoàng thượng đã không có thần thiếp thì vẫn còn có
tam cung lục viện, thần thiếp cũng giống như một bộ y phục, thay ra rồi thì vẫn
còn có vô số bộ y phục khác chờ Hoàng thượng.” Vệ Minh Khê quỳ xuống cung thuận
nói.

“Ngươi muốn đi thì cứ đi, trẫm ân chuẩn, không có ý
chỉ của trẫm, không được trở về!” Cao Hàn nói lẫy xong, liền phất tay áo xoay
người bước đi. Vệ Minh Khê thật là đáng giận, hắn quả thật không có biện pháp
nào với Vệ Minh Khê mà.

Vệ Minh Khê, hắn không muốn phế, cũng không thể phế,
cứ để nàng đi Đông Đô Đại Quốc Tự ăn chay niệm Phật cũng tốt, hắn cũng không
tin Vệ Minh Khê chịu được những ngày tháng kham khổ kia, vĩnh viễn không bao giờ
trở lại. Nhưng cũng không thể nói chính xác rằng người như Vệ Minh Khê sẽ không
chịu đựng được, Cao Hàn có chút hối hận vì quá tức giận mà nói như thế, nhưng lời
đã nói vốn như bát nước hắt đi, không thể thu hồi.

***

“Tĩnh Doanh, thu dọn một ít hành trang, ngày mai khởi
hành đi Đông Đô Đại Quốc Tự cầu phúc.” Vệ Minh Khê thản nhiên nói với Tĩnh
Doanh.

“Mẫu hậu, sao người lại cùng phụ hoàng cãi nhau vậy?
Người định đi Đại Quốc Tự bao lâu mới về? Mẫu hậu, nhi thần rất lo…” Cao Hiên
nghe được tin liền lập tức chạy tới.

“Mẫu hậu nếu không đi, ngày sau sẽ cùng phụ hoàng
ngươi xung đột càng ngày càng nhiều, cứ xem như không thấy cho tâm tịnh, Hiên
nhi, ngày sau nếu phụ hoàng ngươi thưởng cho ngươi đan dược, ngươi cứ nhận lấy
rồi vụng trộm ném đi, cái này không phải thần đan diệu dược gì, tất cả đều là độc
dược, có biết không?” Vệ Minh Khê nói với Cao Hiên những lời từ tận tâm can.

“Mẫu hậu, người không ở đây, nhi thần sợ!” Cao Hiên ở
trước mặt mẫu thân không chút che giấu sự yếu đuối của mình.

“Hiên nhi, nên học cách tự trưởng thành.” Hiện tại
tình cảnh bất đồng với trước kia, ngày trước phụ hoàng ngươi sẽ hi vọng ngươi
tiến bộ một chút, mà hiện tại ngươi càng vô dụng, càng yếu đuối, hắn sẽ càng
yên tâm. Cho nên mẫu hậu không ở đây, hắn sẽ càng không đem lực chú ý đặt trên
người ngươi, ngươi lại càng an toàn, hơn nữa còn có Dung Vũ Ca, Hiên nhi hẳn là
sẽ không có việc gì.

“Cũng đúng, nhi thần không thể để mẫu hậu lo lắng
cho mình mãi, nhưng đến Đông Đô Đại Quốc Tự ăn chay, thật sự rất kham khổ, mẫu
hậu nhất định phải tự chiếu cố mình thật tốt…” Trong lòng Cao Hiên tuy rằng còn
bất an, nhưng vẫn là dễ dàng bị thuyết phục.

“Hiên nhi, ngày sau ghi nhớ mấy chữ, nghe nhiều nói
ít suy nghĩ kĩ.” Vệ Minh Khê đưa tay nhẹ nhàng xoa gương mặt của nhi tử, cùng
mình có vài phần tương tự, mẫu thân quá bao bọc nhi tử sẽ kém cỏi, nàng bảo hộ
quá mức sẽ chỉ làm Hiên nhi càng thêm yếu đuối mà thôi, đây cũng là thời điểm để
hắn một mình phấn đấu tự trưởng thành.

Nhưng thực ra còn có nguyên nhân trọng yếu khác,
chính là để có thể tránh được Dung Vũ Ca, để cho mình tĩnh tâm, dùng thời gian
cùng không gian giúp phục hồi tâm tình bất an, Dung Vũ Ca đã biến mình thành một
người không thể tịnh tâm được.

“Vâng, nhi thần ghi nhớ lời mẫu hậu dạy bảo.” Cao
Hiên gật đầu.

***

Dung Vũ Ca nghe được việc này từ miệng Cao Hiên liền
bắt đầu có chút nóng lòng, mẫu hậu muốn xuất cung, không đơn giản chỉ vì cùng cữu
cữu có xích mích, có lẽ còn có ý muốn chạy trốn mình. Nàng không thể để cho mẫu
hậu thật sự thoát khỏi tầm mắt của mình được, Vệ Minh Khê hiện tại tựa như nước
lạnh, không tăng nhiệt độ liền sẽ phục hồi, chỉ có không ngừng tăng nhiệt độ mới
có khả năng đạt tới sôi trào, tuyệt đối không thể để cho Vệ Minh Khê chạy thoát,
Vệ Minh Khê chạy tới đâu, nàng sẽ đuổi theo tới đó.

Đông Đô Đại Quốc Tự vốn là từ đường hoàng gia, chỉ
có hoàng thân quốc thích mới có khả năng đi vào. Dung Vũ Ca đi tới đi lui, sau
đó như nghĩ ra được cái gì, đột nhiên cười như điên như dại, rốt cuộc cũng có
cơ hội rồi, Dung Vũ Ca cười tà ác làm cho Cao Hiên sợ hãi đến nỗi lỗ chân lông
như dựng đứng hết cả lên.

“Vũ Ca vì sao lại cười vui vẻ như thế? Mẫu hậu cùng
phụ hoàng rõ ràng đang có chiến tranh, ta thực lo lắng thay bọn họ, mẫu hậu
chưa từng trái ý phụ hoàng như vậy, tuy rằng chuyện phụ hoàng luyện đan quả thật
có chút hoang đường, nhưng ta vẫn hi vọng phụ hoàng cùng mẫu hậu có thể tốt đẹp…”

“Ngươi thấy mẫu hậu ngươi quan trọng hay phụ hoàng
ngươi quan trọng hơn?” Dung Vũ Ca hỏi Cao Hiên.

“Cái này…” Tất nhiên là mẫu hậu, từ nhỏ phụ hoàng đã
không thân thiết với mình, chỉ mỗi mẫu hậu trân trọng mình, nhưng những lời này
nói ra là đại nghịch bất đạo.

“Nếu phụ hoàng ngươi đưa đan dược cho mẫu hậu ngươi
dùng, nàng có thể cự tuyệt một lần, nhưng có thể cự tuyệt lần hai, lần ba sao?”
Dung Vũ Ca hỏi.

“Nếu mẫu hậu vẫn cự tuyệt, phụ hoàng nhất định sẽ tức
giận…” Cao Hiên nói xong liền ngừng lại, đột nhiên hiểu được, mẫu hậu đi Đông
Đô xem ra là việc phi thường tất yếu, hắn cũng cứ nghĩ là mẫu hậu không tin thứ
đan dược không minh bạch này, Cao Hiên căn bản không tin trên đời này có loại
dược gì có thể trường sinh bất lão.

“Ngươi còn nhỏ tuổi, phụ hoàng ngươi sẽ không vội mà
cho ngươi ăn đan, nhưng hắn cũng không cho phép mẫu hậu ngươi tiếp tục cự tuyệt
hảo ý của hắn.” Nhưng hảo ý mà hắn cố tình cho cũng chính là độc dược, hắn ăn
vào cũng không nghĩ hắn sẽ khiến cho Vệ Minh Khê bồi hắn cùng ăn độc dược, từ
điểm đó xem ra cữu cữu đối với Vệ Minh Khê rốt cuộc vẫn có chút tình cảm, tuy rằng
tình cảm như vậy cũng sẽ không đem đến cho Vệ Minh Khê hạnh phúc.

“Ừm, vậy ngày mai chúng ta đi tiễn mẫu hậu, phụ hoàng
vẫn còn giận, nhất định sẽ không đi.” Cao Hiên gật đầu nói.

“Ngày mai chúng ta cùng đi tiễn.” Dung Vũ Ca gật đầu,
chuyện sau đó phải chuẩn bị thật tốt mới được, đây chính là cơ hội tốt, sẽ cho
mẫu hậu một phen kinh hỉ.

“Đúng rồi, vừa rồi rốt cuộc nàng cười cái gì thế?”
Cao Hiên khó hiểu hỏi.

“Bí mật!” Dung Vũ Ca tươi cười, vẻ mặt thần bí cùng
qủy dị làm cho Cao Hiên không hiểu sao có chút bất an.

***

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3