Cung khuynh - Chương 034 - 035

Đệ
tam thập tứ chương


tình hay vô tình.

Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê đang đứng cách đó không
xa, Vệ Minh Khê luôn cho mình cảm giác tuy nàng ở ngay bên cạnh nhưng nếu mình
không chủ động tiến tới thì vĩnh viễn cũng không cách nào đến gần nàng được.
Dung Vũ Ca lấy lại tinh thần, chạy vội tới chỗ Vệ Minh Khê, chỉ sợ nếu mình chậm
chân Vệ Minh Khê sẽ xoay người đi mất.

Dung Vũ Ca chạy đến trước mặt Vệ Minh Khê liền đem Vệ
Minh Khê ôm chặt vào lòng, nàng rất thích cảm giác này, cảm giác ôm Vệ Minh Khê
thật chặt trong lòng, ôm đến thiên trường địa cửu mới thôi, Dung Vũ Ca tựa cằm
lên bả vai Vệ Minh Khê thầm nghĩ.

Lúc này tâm Vệ Minh Khê còn chưa kịp cảnh giới, vẫn
không nhúc nhích để cho Dung Vũ Ca có thể ôm lấy mình, thân thể Vệ Minh Khê
cũng không tự chủ, thậm chí còn có khuynh hướng tựa vào người Dung Vũ Ca, cằm
cũng bất giác tựa lên vai nàng. Đột nhiên thân thể truyền đến cảm giác lạnh lẽo
từ những bông tuyết phủ trên người khiến Vệ Minh Khê lấy lại tinh thần, nàng
không nên để Dung Vũ Ca ôm, đây vốn là chuyện sai trái, nghĩ thế Vệ Minh Khê liền
đẩy Dung Vũ Ca rời ra.

“Tại sao ngươi lại ở đây?” Vệ Minh Khê xem nhẹ thứ
rung động rất nhỏ tựa hồ rất khó phát hiện trong sâu thẳm đáy lòng, lãnh đạm hỏi.

Người ta mới ôm chưa đến một khắc đồng hồ, mẫu hậu
đã đẩy ra, mẫu hậu đúng là qủy hẹp hòi mà. Mẫu hậu hôm nay cũng một thân bạch
y, bên ngoài khoác phi phong thật dày được chế từ da tuyết hồ, cực kì cao quý tao
nhã. Mẫu hậu thật đẹp, là loại vẻ đẹp xuất phát ra từ trong ra ngoài, luôn luôn
làm tâm hồn mình xao động. Đêm khuya tỉnh mộng mấy phen, nhận ra thì ra tình cảm
thân thiết của nàng và mình chỉ là hư ảo, chỉ mỗi lần cùng nàng đối mặt, Dung
Vũ Ca mới cảm thấy một chút chân thật.

“Hắt xì!” Dung Vũ Ca hắt hơi một cái, Vệ Minh Khê thấy
Dung Vũ Ca chỉ mặc một chiếc áo thu mỏng manh, cái mũi cùng khuôn mặt đều đã lạnh
đến nỗi có chút hồng hồng. Vệ Minh Khê lại nhíu mày, trời lạnh đến mức nước
trong hồ cũng đều đóng băng cả, chỉ mỏng manh một chiếc thu y sao chống đỡ được
giá lạnh?

“Trời tuyết lớn như thế, khiêu vũ cái nỗi gì, đúng
là luôn thích làm mấy chuyện cổ quái mà, mặc ít như vậy, không phải muốn chuốc
bệnh vào người sao.” Vệ Minh Khê lắc đầu nói, vội vàng đem cây tiêu đút vào tay
áo, tựa hồ mới vừa rồi cái người xem nàng múa mê mẩn đến nỗi không khỏi vì nàng
mà đệm nhạc không phải là mình.

Nếu ăn vận thật dày thì làm sao có thể múa phiêu dật
cùng truyền cảm như vậy được, nàng muốn múa được đẹp nhất nên tất nhiên không
thể làm gì khác hơn là phải cởi hết phi phong, ném sang một bên. Mới rồi gấp
gáp chạy đến chỗ mẫu hậu nên quên cầm theo, lúc nhảy múa thật sự quá nhập tâm
nên không biết thế nào là lạnh, giờ bị Vệ Minh Khê nói thế mới cảm thấy thật sự
rất lạnh, Dung Vũ Ca lại hắt xì thêm một cái.

Quái thật? Mẫu hậu lại đả thương tâm tình người ta,
vừa rồi giữa trời đất nhảy múa một khúc, chính mẫu hậu cũng thổi tiêu đệm nhạc
cho mình mà, lẽ ra là không thấy quá kém mới đúng. Nhất định là mẫu hậu thẹn
thùng, Dung Vũ Ca vui vẻ nghĩ.

“Đã biết lạnh như vậy, tại sao không mặc nhiều thêm
một chút?” Vệ Minh Khê nhíu mày hỏi. Dung Vũ Ca thật đúng là cứng đầu, thế cũng
đủ thấy trình độ thích chưng diện của nàng, nếu ăn mặc dầy cộm thì đâu đủ mĩ
quan! Vệ Minh Khê thấy thân thể Dung Vũ Ca lạnh đến phát run, cũng không nghĩ
nhiều nữa liền đem phi phong đang mặc cởi xuống, choàng lên người Dung Vũ Ca.
Vì mình luôn luôn sợ lạnh, mặc dù không có áo choàng nhưng bên trong vẫn còn một
tầng y phục thật dày, không tính là quá lạnh.

Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê khoác phi phong cho
mình, động tác tự nhiên làm lòng Dung Vũ Ca ngọt ngào như mật. Mẫu hậu cũng biết
xót thương người khác sao, Dung Vũ Ca vui vẻ nghĩ, ngày sau mình thật có phúc.
Trong đầu Dung Vũ Ca lập tức mơ tưởng cảnh tượng ngày sau Vệ Minh Khê yêu chiều
mình, tâm tình càng thêm vui vẻ, phi phong ấm áp quá, tất cả đều tràn ngập hơi
thở của Vệ Minh Khê. Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê, vẻ mặt quyến luyến, còn có
ánh mắt vô cùng nóng bỏng làm cho Vệ Minh Khê không dám nhìn thẳng vào mắt
nàng.

Vệ Minh Khê khoác áo xong, lập tức xoay đầu sang
phía khác, bản thân Vệ Minh Khê không hề nhận thức được vẻ mặt cực kì không tự
nhiên của nàng.

“Ngươi dù sao cũng là con dâu ta, ta quan tâm cũng
là điều tất nhiên.” Vệ Minh Khê đưa lưng về phía Dung Vũ Ca giải thích.

Khóe miệng Dung Vũ Ca khẽ nhếch, nàng sẽ không chỉ
ra mẫu hậu đang nói dối, giải thích chính là che giấu, mẫu hậu rõ ràng đang cố
che giấu thôi.

Tĩnh Doanh thở dài một hơi, các nàng cứ như không có
người ngoài bên cạnh, vô tư trình diễn một màn “mẹ hiền dâu thảo,” hoàn toàn
không chú ý tới mình, mình quả nhiên như thể không tồn tại.

“Mẫu hậu, chúng ta về Phượng Nghi cung đi, người ta
muốn đi sưởi ấm, lạnh quá.” Tay Dung Vũ Ca lập tức vịn vào tay Vệ Minh Khê: “Mẫu
hậu không có phi phong cũng sẽ rất lạnh, chúng ta cùng nhau đi sẽ ấm áp hơn một
chút.” Dung Vũ Ca không để cho Vệ Minh Khê kịp tránh tay mình, Vệ Minh Khê nếu
tránh không được, sẽ đi theo nàng.

Tĩnh Doanh đã sớm đem cây dù đưa cho Dung Vũ Ca, nếu
cùng che cho ba người thì thật khó, hai người thì tốt hơn.

“Tĩnh Doanh đâu rồi?” Vệ Minh Khê rất nhanh đã phát
hiện Tĩnh Doanh không ở bên người.

“Nương nương, nô tì có nội lực, sẽ không cảm thấy lạnh,
nương nương yên tâm đi.” Thanh âm Tĩnh Doanh trong trẻo nhưng lạnh lùng từ phía
sau truyền đến. Tĩnh Doanh khẽ cười, vậy ra không bị bỏ quên.

Dung Vũ Ca cũng cười, mẫu hậu thật tốt.

“Mẫu hậu!” Dung Vũ Ca nhẹ nhàng gọi một tiếng.

“Ừ?”

“Nếu ngày nào đó ta không còn ở bên mẫu hậu, mẫu hậu
nhất định không được quên ta.” Dung Vũ Ca chân thành nói, đem tay Vệ Minh Khê nắm
càng chặt.

Vệ Minh Khê không trả lời, cũng không né tránh tay
Dung Vũ Ca, chỉ là không nói thêm gì nữa, Dung Vũ Ca cũng im lặng, giờ khắc này
thật ấm áp, phải chi khoảnh khắc này có thể kéo dài vĩnh viễn…

***

“Phụ hoàng mời đạo sĩ tiến cung luyện đan, Hoắc
chiêu nghi vì biết ý mà hùa theo ý thích phụ hoàng, cũng dẫn đạo cô tiến cung, hoàng
cung thật sự là càng ngày càng náo nhiệt.” Dung Vũ Ca thuận miệng nói, tay Vệ
Minh Khê đang pha trà dừng một chút rồi lại tiếp tục động tác vừa rồi.

“Hoắc chiêu nghi thoạt nhìn không phải là người thọ
mệnh, có lẽ mệnh cũng không còn được lâu.” Dung Vũ Ca thuận miệng nói.

“Dung Vũ Ca, ta không muốn bàn chuyện thị phi.” Vệ
Minh Khê đưa trà nóng cho Dung Vũ Ca, thấp giọng nói.

“Thơm quá, trà của mẫu hậu thật sự thơm quá, mẫu hậu
luôn luôn thật lợi hại…” Dung Vũ Ca vẻ mặt sùng bái nói, có hiền thê như thế,
còn cầu gì nữa.

Vệ Minh Khê nhẹ nhàng thở dài một hơi, tâm tình lại
chùng xuống, không thể khiến Hoàng thượng đình chỉ hành động hoang đường, đành
nhắm mắt làm ngơ vậy.

***

“Đổng quý phi, lần trước người bị một phen sợ hãi
nên Vũ Ca đặc biệt đến thỉnh an quý phi.” Dung Vũ Ca không ngờ có ngày không đi
Phượng Nghi cung, ngược lại lại đi Vân Phương điện thỉnh an Đổng Vân Nhu, đây
là sự kiện kì lạ, ngay cả Đổng Vân Nhu cung kinh ngạc không thôi.

“Quá lời rồi, Thái tử phi đột nhiên đến thỉnh an, bản
cung cái gì cũng chưa chuẩn bị, có phần chậm trễ, xin Thái tử phi thứ lỗi.” Cái
gọi là đột nhiên rồng đến nhà tôm, không có việc gì tự nhiên đến, Dung Vũ Ca nhất
định là có chuyện gì đó.

Tiểu Hoa nhìn hai nữ nhân dối trá như nhau, kì thật
trong cung là địa phương luôn khiến người gian ta trá, nhưng không biết vì sao
nhìn hai nàng lại càng có cảm giác giả dối?

“Tiểu Hoa, mời Thái tử phi thưởng trà!” Đổng Vân Nhu
chuyển hướng sang Tiểu Hoa liền từ vẻ tươi cười giả tạo biến ngay thành biểu
tình dữ tợn. Trong lòng Tiểu Hoa hừ lạnh một chút, đối với nữ nhân có quyền thế
thì diễn trò, đối với dạng tiểu nô tì cùng khổ liền bỏ ngay tác phong Quý phi
nương nương đáng tởm, nữ nhân dối trá đáng ghét, bất quá Tiểu Hoa tuy rằng
trong lòng hờn giận vô cùng nhưng vẫn ngoan ngoãn đi châm trà.

Dung Vũ Ca nhìn tiểu cung nữ lần trước bị giá họa thành
kẻ thông dâm kia, quả thực Đổng Vân Nhu cùng tiểu cung nữ này có làm “chuyện
đó” sao, bằng không Đổng Vân Nhu có lẽ đã không để lại bên người. Cái này chẳng
lẽ chính là trong truyền thuyết nói tới: “Một ngày vợ chồng nghìn năm ân nghĩa”
sao? Hay là Đổng Vân Nhu sau khi nếm được tư vị của nữ nhân, đã thưởng thức tư
vị trong đó nên mới muốn để lại ở bên người để ngày sau còn tiếp tục nhấm nháp?
Dung Vũ Ca xấu xa thầm nghĩ.

“Đổng quý phi, nữ với nữ có phải rất tuyệt vời
không?” Dung Vũ Ca nói lời này tuyệt đối không có ác ý, thuần túy là hiếu kì
phát ra từ trong tận đáy lòng.

Mặt Đổng Vân Nhu tái xanh lại, nhớ tới chuyện mấy
ngày trước đó nàng vẫn còn tức giận, những ngày qua chỉ có thể hướng tiểu cung
nữ mà phát tiết, ngược đãi tiểu cung nữ rất nhiều cũng vẫn còn chưa hết giận,
Dung Vũ Ca lại hoàn toàn chọc vào vết thương của Đổng Vân Nhu mà xát muối.

“Thái tử phi nói thế là có ý gì? Sự tình đều đã qua,
Hoàng hậu nương nương cũng nói là một phen hiểu lầm, tựa hồ lời nói của Thái tử
phi có chút vấn đề!” Ngữ khí Đổng Vân Nhu có chút không vui hỏi, nàng thực sự
đã rất kiềm chế tánh khí của mình.

“Ha ha, Vũ Ca chỉ là nhất thời tò mò thôi, không có
ý tứ gì khác. Nghe nói Hoắc chiêu nghi mời một đám đạo cô tiến cung cầu phúc, Đổng
quý phi thấy thế nào?” Dung Vũ Ca tự nhiên không phải vì chọc giận Đổng Vân Nhu
mà đến, nàng đâu có quên mục đích hôm nay của mình.

Tiểu Hoa ở một bên bưng trà đến, nhìn Thái tử phi mĩ
mạo tuyệt luân lại đột nhiên nhớ tới mấy bữa trước ở ngõ nhỏ nghe được bí mật,
giờ lại nghe thấy câu hỏi vừa rồi của Thái tử phi, Thái tử phi không phải tưởng
tượng “chuyện” nữ nữ với Hoàng hậu nương nương đấy chứ?

Không biết vì sao tự nhiên mình có liên tưởng như vậy,
nghĩ đến liền cảm thấy ý nghĩ mình thật xấu xa, thật là tà ác, không, tà ác là
Thái tử phi, Hoàng hậu nương nương nhất định không phải. Chẳng qua Tiểu Hoa rất
bối rối, Đổng quý phi thích nữ nhân cùng nữ nhân đã là sự tình rất qủy dị, ngay
cả Thái tử phi cũng có niềm yêu thích như vậy sao, nữ nhân trong hoàng cung này
đều làm sao vậy? Tiểu Hoa nhìn chằm chằm Dung Vũ Ca, hi vọng nhìn ra chút manh
mối.

“Hoắc Chiêu nghi mời đạo cô tiến cung, đó là chuyện
của nàng, bản cung còn có thể có ý kiến gì?” Đổng Vân Nhu phát hiện từ sau khi Hoàng
thượng thích luyện đan, số lần đến nơi này liền giảm đi nhiều. Nhưng mỗi lần
sau khi uống thuốc lại càng thêm thô lỗ, làm cho mình một thân đau nhức, nàng
thà tình nguyện hắn đừng tới còn tốt hơn. Nàng thật muốn biết thân thể mảnh mai
kia của Hoắc Liên Tâm làm sao chịu được, trừ phi nàng ta cũng thích cách hành sự
trên giường như thế.

“Đạo cô đa số đều không phải loại gì nghiêm chỉnh,
Hoắc chiêu nghi mời tiến cung thật sự có chút không ổn.” Dung Vũ Ca thở dài
nói.

Đó là chuyện của Hoàng hậu, tựa hồ không phải chuyện
của Thái tử phi, càng không phải chuyện của mình.

“Đó là do Hoàng thượng ân chuẩn, những người khác
cũng không có biện pháp.” Đổng Vân Nhu phản đối nói.

“Ta nghĩ điều này đối với Đổng quý phi là một cơ hội
tốt để trả lễ lại cho Hoắc chiêu nghi.” Dung Vũ Ca ám chỉ cho Đổng Vân Nhu,
nàng đến chính là muốn mượn đao giết người, mà cái chuôi đao này chính là Đổng
Vân Nhu.

“Là sao?” Đổng Vân Nhu đương nhiên rất muốn trả thù
Hoắc Liên Tâm, nhưng Dung Vũ Ca tựa hồ hảo tâm quá mức.

“Nàng hiện tại càng lúc càng được sủng ái, nàng sẽ
không tha cho ngươi, cũng không tha cho mẫu hậu, đó là địch nhân chung của
chúng ta.” Dung Vũ Ca nhấp một ngụm trà, cười khuynh quốc khuynh thành nói.

“Hoàng hậu nương nương muốn đối phó nàng, so với bóp
chết một con kiến còn dễ dàng hơn, còn cần dùng bản cung sao?” Đổng Vân Nhu
không phải đứa ngốc, Dung Vũ Ca rõ ràng là muốn mượn đao giết người.

“Tất nhiên, bất quá Vũ Ca nghĩ Đổng Vân Nhu rất muốn
tự mình thu thập nàng, nếu không thì thôi, Vũ Ca đành trở về. Hoắc Liên Tâm tuyệt
đối sống không quá mười ngày, ngươi tin hay không?” Dung Vũ Ca cười nói, sau đó
liền xoay người đi.

“Chờ đã, trước hết bản cung muốn nghe ý kiến của
ngươi.” Đổng Vân Nhu cân nhắc một chút. Nếu nàng làm theo, chính là nguyện ý
gia nhập theo Hoàng hậu, ngày sau ở hoàng cung cũng có chỗ dựa vào. Thứ hai
nàng quả thật muốn lấy lại công đạo từ trên người Hoắc Liên Tâm. Người không phạm
ta, ta không phạm người, Hoắc Liên Tâm, là ngươi tự chuốc lấy.

Dung Vũ Ca kéo tay Đổng Vân Nhu, viết vài chữ trong
lòng bàn tay nàng. Đổng Vân Nhu nhìn Dung Vũ Ca, chủ ý này là Hoàng hậu nghĩ ra
hay là Thái tử phi? Có thể là Thái tử phi, Hoàng hậu thoạt nhìn tuy rằng không
đơn giản nhưng cũng không sắc bén, hiển nhiên thủ đoạn của Thái tử phi so với Hoàng
hậu nương nương thì sắc bén hơn nhiều. May mà mình luôn luôn an phận, đối với
ngôi vị Hoàng hậu không hề hứng thú, bằng không thật đúng là là chuốc lấy diệt
vong.

Bất quá biện pháp này vẫn thật sự quá tốt! Đổng Vân
Nhu cười đến mức làm cho lòng Tiểu Hoa thót một cái, các nàng tìm cách đối phó
Hoắc chiêu nghi vì sao không né tránh mình? Nàng ghét nhất bị nghe được cái gì
gọi là bí mật.

***

Đệ
tam thập ngũ chương

Vân
Nhu - Tiểu Hoa.

Bụng Tiểu Hoa đói lắm rồi, nữ nhân hồ li tinh hư hỏng
này, cả một ngày đã không cho mình ăn một hột cơm nào, lại còn bắt mình làm thật
nhiều việc. Nàng hiện tại chỉ còn lại một chút hơi tàn, mà cái kẻ độc ác kia lại
đang ăn một bàn lớn toàn sơn hào hải vị. Tiểu Hoa lau một ít nước miếng nơi
khóe miệng, đói quá, đói thêm nữa sẽ chết người đó.

Đổng Vân Nhu tâm tình sung sướng nhìn Tiểu Hoa đang
chằm chằm nhìn một đống đồ ăn trên bàn, hai mắt liên tục ánh lên quang mang đầy
đói khát. Giờ có biết tốt xấu là thế nào chưa, dám ở trước mặt mình làm càn, trừng
trị nàng quả thực dễ như trở bàn tay.

“Chịu thua chưa?” Đổng Vân Nhu trời sinh thanh âm kiều
mị, chỉ cần không nổi nóng, bất cứ ai nghe được thanh âm này cũng làm cho người
ta cả người tê dại.

Tiểu Hoa trừng mắt nhìn Đổng Vân Nhu, ác độc, ác độc,
đúng là đồ ác độc mà, thanh âm thậm chí còn khó nghe nữa, Tiểu Hoa phỉ báng Đổng
Vân Nhu từ tận đáy lòng.

“Ngươi cứ trừng đi, dám trừng tiếp thì ngay cả một hột
cơm cũng không cho ngươi ăn!” Chỉ là một tiểu cung nữ mà thôi, lại còn dám mắt
to mắt nhỏ trợn trừng nhìn mình, không làm cho tiểu cung nữ này đối với mình dễ
sai dễ bảo, mình sẽ không mang họ Đổng nữa.

Khí thế Tiểu Hoa lập tức xẹp xuống, nhìn bộ dáng Đổng
Vân Nhu cười mị hoặc, được rồi, tuy rằng đáy lòng phi thường thống hận chủ tử
ác độc này, nhưng mà không được ăn cơm thật sự rất đáng thương.

“Nương nương, nô tì sai rồi, nương nương tha thứ cho
ta đi!” Tiểu Hoa nhanh chóng quỳ xuống, ôm lấy đùi Đổng Vân Nhu, bộ dáng nhu
thuận vô cùng đáng thương, chỉ cần không nói nàng là kẻ trộm, nàng tùy thời có
thể vì hai chén cơm mà khom lưng.

Nhìn bộ dáng Tiểu Hoa thành tâm cầu khẩn như ăn mày,
trong lòng Đổng Vân Nhu thư sướng nói không nên lời. Từ sau việc bị bắt gian lần
trước, chưa có việc gì thoải mái được như thế.

“Sau này có biết nên như thế nào chưa?” Đổng Vân Nhu
cười lại càng mị hoặc, tâm tình rất tốt, khẩu vị cũng tốt, gắp một miếng thịt bỏ
vào cái miệng nhỏ xinh của mình.

“Lần sau quý phi nương nương muốn ôm ta, ta sẽ không
tránh né nữa, quý phi nương nương muốn làm ‘chuyện’ nữ nữ, ta cũng sẽ nghe lời…”
Tiểu Hoa vô tội nói, ngoại trừ việc này, Tiểu Hoa thật không biết mình còn làm
sai cái gì.

Mặt Đổng Vân Nhu chuyển sang xanh rồi lập tức biến
thành đen, cực kì không muốn người nào nhắc lại việc này, thế mà cái người này
đều thích cố tình nhắc đi nhắc lại nhiều lần làm cho mình khó chịu.

Đổng Vân Nhu hít vào một hơi, tiểu cung nữ chết tiệt
này, nghĩ mình trời sinh háo nữ sắc sao, nếu không phải bị kẻ khác hạ dược,
mình sao có thể làm như vậy? Cho dù mình có thật sự thích nữ sắc, cũng đâu có
thích loại xấu xí như nàng, lại còn là một tiểu cung nữ thật sự ngu ngốc nữa.
Tiểu cung nữ chết tiệt này, đã được tiện nghi lại còn khoe mẽ, tức chết đi được.
Tiểu Hoa đã chọc giận Đổng Vân Nhu rất thành công.

“Tiểu Hoa!” Đổng Vân Nhu rống lên, từ hồ li tinh kiều
mị lập tức biến thành cọp mẹ.

“Sao?” Tiểu Hoa vẻ mặt mờ mịt nhìn Đổng Vân Nhu,
nàng nhớ rõ thái độ nàng nhận sai tốt lắm rồi mà, nữ nhân này sao khó hầu hạ vậy,
muốn cái gì thì cứ nói thẳng là được rồi. Nếu là Hoàng hậu nương nương thì sẽ
không giống nàng vô lí rống to như thế.

“Đêm nay không được phép ăn cơm!” Đổng Vân Nhu gằn từng
tiếng phun ra. Tiểu Hoa mặt khổ sở giống trái khổ qua, rõ ràng nhớ rõ lúc ấy
nàng rất thích kia mà, nghĩ nàng thích nên mới nói ra để lấy lòng nàng, chẳng lẽ
lấy lòng sai hướng rồi?

“Không được, ta muốn ăn cơm, ta đói lắm rồi, không
còn sức nữa…” Tiểu Hoa vẫn ôm chặt lấy đùi Đổng Vân Nhu cầu xin, bụng còn lớn
tiếng kêu lên ủng hộ nữa.

“Lần sau không được nhắc lại chuyện đó!” Đổng Vân
Nhu nghiêm khắc nói.

“Chuyện đó là chuyện
gì?” Tiểu Hoa vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

Đổng Vân Nhu nhìn bộ
dáng mờ mịt của Tiểu Hoa, đột nhiên cảm thấy giống như chỉ có mình đem chuyện
đó đặt trong lòng, cái kẻ ngu ngốc này căn bản là không biết chuyện đó nghiêm
trọng như thế nào mà.

“Là chuyện phát
sinh ở Kính Viên đêm đó!” Đổng Vân Nhu rất không tình nguyện phun ra mấy chữ, mặt
còn hơi ửng đỏ.

“Được, bắt ta câm
điếc đều được, chỉ cần cho ta ăn cơm là tốt rồi.” Tiểu Hoa hiểu rồi, việc Đổng quý
phi thích nữ sắc là bí mật, Đổng quý phi không muốn để cho người khác biết bí mật
này của nàng.

“Đùi gà này thưởng
cho ngươi.” Đổng Vân Nhu lòng từ bi đại phát đem chiếc đùi gà duy nhất trên bàn
thưởng cho Tiểu Hoa. Tiểu Hoa kinh ngạc nhìn Đổng Vân Nhu, thế mà lại để mình
ăn đồ tốt như vậy, kì thật Đổng quý phi coi như cũng không phải quá xấu.

Giờ phút này Tiểu Hoa
vui vẻ tựa như con cún đang vẫy vẫy cái đuôi, đối với sự bố thí này thật rất cảm
kích. Thật đúng là người đơn giản, Đổng Vân Nhu thầm nghĩ.

“Ngươi đổi tên đi,
tên của ngươi thô tục quá.” Đổng Vân Nhu ngay cả đối với cái tên Tiểu Hoa này
cũng rất chán ghét.

“Tiểu Hoa không có
gì không tốt, duy nhất không được chính là không có họ, ta vẫn muốn có một cái
họ, không họ vừa nghe đã biết là cô nhi, nếu có người cho ta thêm một cái họ
thì tốt lắm…” Tiểu Hoa ở một bên cắn đùi gà ngon lành, một bên vui vẻ nói.

“Vậy bản cung ban
thưởng ngươi họ Đổng!” Đổng Vân Nhu nghĩ Tiểu Hoa sẽ cảm động đến rơi nước mắt
vì được ban ơn, Đổng Vân Nhu đột nhiên cảm thấy Tiểu Hoa giống như một con cún
mình mới nhận nuôi, mặc dù có chút ngu ngốc, linh tính không đủ nhưng vẫn là có
thể dạy dỗ thật tốt…

“Không cần, kì thật
ta vẫn luôn rất muốn được gọi là Vệ Tiểu Hoa, Đổng quý phi, người thử nói với Hoàng
hậu nương nương xem, để nàng ban thưởng họ Vệ cho ta được không?” Tiểu Hoa hướng
Đổng Vân Nhu nịnh nọt, gọi Đổng Tiểu Hoa làm sao có khí khái bằng Vệ Tiểu Hoa?
Tiểu Hoa ghét bỏ Đổng Vân Nhu liền cũng ghét lây dòng họ Đổng, nếu Hoàng hậu
nương nương có thể ban thưởng cho mình họ Vệ, có thể cùng Hoàng hậu nương nương
đặt chút quan hệ thì nhất định sẽ rất vinh quang, Tiểu Hoa thầm nghĩ, đột nhiên
cảm thấy dòng họ Vệ này thật sự rất khí khái phi phàm.

Đổng Vân Nhu lại nổi
đóa thêm lần nữa, mình còn không có ghét bỏ nàng, sao nàng lại còn ghét bỏ họ
mình? Rốt cuộc Vệ Minh Khê tốt đến mức nào, vừa rồi nàng thấy được lúc nói đến
dòng họ Vệ, vẻ mặt ngu ngốc kia lập tức biến thành vẻ kính nể, còn lúc nói đến
họ Đổng chính là khinh thường bĩu môi. Cung nữ chết tiệt này tựa hồ đã quên hiện
tại ai mới là chân chính chủ tử của nàng!

“Không cho ăn đùi
gà nữa, đêm nay cái gì cũng không được ăn!” Đổng Vân Nhu hung tợn nói, phất tay
áo rời đi. Khóe miệng Tiểu Hoa khẽ mếu, trơ mắt nhìn đùi gà vừa gặm được vài miếng
bị đoạt mất, nước mắt rất nhanh chảy xuống, nàng sớm biết nữ nhân hư hỏng này sẽ
không tốt như vậy mà, thế mà vừa rồi lại còn cảm động một hồi.

***

“Mẫu hậu, có phải
là nhi thần rất vô dụng hay không?” Cao Hiên có chút khổ sở hỏi Vệ Minh Khê.
Ban đầu chỉ cảm thấy có lẽ Dung Vũ Ca vẫn chưa chuẩn bị tốt để làm thê tử mình,
nhưng mà đã qua nửa năm rồi, tình trạng này vẫn không chút nào thay đổi.

“Sao lại nói vậy?”
Vệ Minh Khê không muốn thấy nhi tử mình u buồn như thế.

“Vũ Ca vốn là nữ tử
thông minh, lại còn là nữ tử tuyệt thế vô song nữa, có phải nhi thần không xứng
với nàng không?” Một nữ tử như vậy lại làm thê tử của mình, thực cảm thấy có
chút hổ thẹn.

“Nàng đã là Thái tử
phi, không có chuyện xứng hay không xứng.” Lúc Vệ Minh Khê nghe nhắc đến Dung
Vũ Ca, cảm giác trong lòng rất không tự nhiên.

“Nhi thần vẫn cảm
thấy tựa hồ trong lòng nàng đã có người thương, nếu thật như vậy, nhi thần nên
làm cái gì bây giờ?” Cao Hiên khổ sở nói.

“Có thể là do con
suy nghĩ nhiều quá thôi.” Vệ Minh Khê ôn hòa cười nói, nhưng có trời mới biết,
nàng phải khó khăn như thế nào mới mở miệng cười nổi, nàng không muốn cùng nhi
tử nói tới Dung Vũ Ca một chút nào.

“Nếu trong lòng
nàng có người thương thì đã không gả cho con.” Không hiểu sao Vệ Minh Khê cảm
thấy có chút chột dạ, nàng mơ hồ biết chính là vì mình mà Dung Vũ Ca mới chịu gả
cho Hiên nhi.

“Mẫu hậu nói đúng,
Vũ Ca từ nhỏ tính tình đã luôn càn rỡ như vậy, đối với thứ nàng thích nhất định
phải có mới được, nếu nàng thích ai đó thì nhất định sẽ gả cho hắn, làm sao lại
chịu gả cho nhi thần. Khiến thiên hạ ngưỡng mộ như vậy, nhi thần cảm thấy nhìn
nàng cũng đủ hạnh phúc rồi.” Cao Hiên nghe Vệ Minh Khê nói như vậy, mới vừa rồi
u ám giờ lại vui vẻ nói.

Vệ Minh Khê thấy cảm
xúc nhi tử mình tốt như thế cũng có chút yên tâm, Hiên nhi một chút cũng không
giống phụ thân hắn, luôn làm cho người ta lo lắng.

“Qua chút thời gian
nữa, ngươi lập một vài trắc phi đi, phụ hoàng lúc ở tuổi ngươi cũng đã có vài
tiểu thiếp rồi.” Vệ Minh Khê nhìn Cao Hiên ôn hòa nói.

“Mẫu hậu, năm đó
khi phụ hoàng lập trắc phi, người có bằng lòng hay không?” Cao Hiên hỏi, nữ tử
không phải đều không nguyện ý thấy phu quân nạp thiếp sao?

“Tất nhiên là nguyện
ý, nam tử tam thê tứ thiếp vốn là việc thiên kinh địa nghĩa, huống hồ phụ hoàng
ngươi lại là Hoàng thượng.” Vệ Minh Khê biết mình đang nói dối. Từ nhỏ chịu sự
giáo dục, đều tự nói với mình vốn nên như vậy, nhưng trong lòng nàng vốn chưa
bao giờ cảm thấy đây là chuyện công bằng, mà nàng lại luôn xem nhẹ thanh âm
trong đáy lòng.

Nếu là Dung Vũ Ca
nhìn thấy sẽ biết Vệ Minh Khê nói không đủ kiên định, nhưng Cao Hiên nghe lại
không hiểu, hắn nghĩ rằng mẫu hậu thật sự nghĩ như vậy. Dù sao cho tới bây giờ
đối với lời nói của mẫu hậu hắn luôn rất tin tưởng không nghi ngờ, mẫu hậu quả
nhiên không phải nữ nhân tầm thường. Nhưng người như Vũ Ca cùng mẫu hậu bất đồng,
chắc chắn sẽ không muốn cùng người khác chia sẻ trượng phu. Vũ Ca tính tình bá
đạo như vậy, nhất định thích độc chiếm mới đúng, nhưng vì sao Vũ Ca cũng như mẫu
hậu đều đưa ra yêu cầu giống nhau? Chẳng lẽ thật sự muốn mình lập trắc phi sao?
Cao Hiên có chút mù mờ nghĩ.

“Không thích người
ta, ở cùng một chỗ thì có ý nghĩa gì?” Cao Hiên khó hiểu hỏi.

“Qua một thời gian
có lẽ sẽ thích.” Nàng cũng không hiểu, lòng người vì sao có thể thích một người
rồi lại thêm một người khác. Cao Hàn vốn là người như thế, nhưng nhi tử của hắn
có vẻ tốt hơn một chút, nếu hắn không có Dung Vũ Ca, thì vẫn còn có một đám hậu
cung chờ hắn, còn nhi tử hết lần này đến lần khác chỉ để tâm đến một người.

“Là thói quen không
phải thích.” Cao Hiên nghĩ như thế.

Là thói quen, không
phải thích, tựa như nàng đối với trượng phu của mình cũng như vậy, không phải
thích ư, vì sao gần đây mình lại có ý nghĩ đại nghịch bất đạo như vậy? Vệ Minh
Khê thở dài.

“Mẫu hậu!” Dung Vũ
Ca tiến vào, người thứ nhất trong mắt nhìn đến chính là Vệ Minh Khê rồi mới
nhìn tới Cao Hiên, Cao Hiên lúc cười rộ lên giống Vệ Minh Khê đến thần kì, quả
thật là mẫu tử.

“Thái tử biểu đệ
cũng ở đây à!” Dung Vũ Ca tình cảm rất thực, lúc nàng kêu mẫu hậu, âm điệu tươi
vui nồng nhiệt, lúc nói nửa câu sau lại có cảm giác hờ hững vô cùng. Sự khác biệt
nhẵn nhụi này, Vệ Minh Khê nhìn qua là thấy được.

“Hắn hiện tại là
phu quân ngươi, không phải biểu đệ ngươi!” Vệ Minh Khê bất mãn khi Dung Vũ Ca đối
với nhi tử mình phân biệt như thế.

Dung Vũ Ca đột
nhiên cảm thấy trong tâm đau đớn, Vệ Minh Khê đã biết rõ mình yêu nàng kia mà.
Dung Vũ Ca nhìn thẳng Vệ Minh Khê, ngươi thật sự không biết sao? Vệ Minh Khê
nhìn lại Dung Vũ Ca, đáy mắt đúng là hờ hững. Vệ Minh Khê một khi diễn trò thì
xứng đáng đệ nhất thiên hạ, điểm ấy có lẽ Dung Vũ Ca còn không rõ, nàng vẫn cho
rằng mình có thể nhìn thấu Vệ Minh Khê, nhưng Vệ Minh Khê thật ra chỉ bị nàng
nhìn thấu một phần nào đó mà thôi.

***

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3