Cung khuynh - Chương 014 - 015

Đệ thập tứ chương

Cầm tiêu hợp tấu, băng sơn có điểm hòa tan.

Ngày mùng bảy tháng
hai là ngày sinh thần của Dung Vũ Ca, xưa nay Dung Vũ Ca phi thường được sủng
ái cho nên nhân dịp này Cao Hàn để cho Vệ Minh Khê vì Dung Vũ Ca mà ban khánh yến.

Tuy chỉ là gia yến
nhưng cũng không kém so với quốc yến là bao nhiêu, vương công đại thần ngoài
tam phẩm mới được mời, cũng không thể không đến. Dù sao thân phận Dung Vũ Ca
cũng rất đặc thù, là con dâu Hoàng đế, lại là cháu bên ngoại của Hoàng đế, phụ
thân lại là đại tướng quân tay cầm trọng binh, bộ dạng lại khuynh quốc tuyệt thế,
hoàn toàn vượt qua cả công chúa đế quốc.

Vệ Minh Khê đương
nhiên ngồi ở bên cạnh Cao Hàn, ngoài ra kề bên Cao Hàn còn có thêm hai nữ tử
thanh xuân, mỗi người một vẻ, đó là tân phong Đổng quý phi cùng Hoắc chiêu
nghi.

Tất nhiên nơi hội tụ
những gì quyến rũ nhất, chói mắt nhất khẳng định là Dung Vũ Ca, đẹp lộng lẫy đến
mức yêu mị, làm cho người ta không dám nhìn thẳng nàng, chỉ sợ nhìn sẽ thất
tâm.

Nghe mỗi người một
câu chúc, lỗ tai Dung Vũ Ca như muốn dài ra. Nàng ai oán nhìn Vệ Minh Khê, ngay
cả Hoàng đế cữu cữu cũng đều đã chúc mình, ban cho kì trân dị bảo. Duy mỗi Vệ
Minh Khê ngồi ở phía trên, trên mặt nàng ngoài vẻ mỉm cười đoan trang, lại cái
gì cũng chưa nói, giống như trước kia khoảng cách xa xôi không thể vượt qua.
Dung Vũ Ca chốc chốc trộm ngắm nhìn Vệ Minh Khê, nàng sẽ cho mình cái gì nhỉ?
Lòng Dung Vũ Ca tràn đầy chờ mong Vệ Minh Khê sẽ cho mình một món quà, một món
quà không giống với bất kì người nào khác. Nhưng có lẽ món quà đó ngoài trân quý
ra thì cũng không còn tâm ý gì khác, vậy thay vì để Vệ Minh Khê đưa một ít lễ vật
không có gì mới, không bằng chính mình đòi thứ mình thích.

“Đại yến sắp bắt đầu,
Vũ Ca có gì muốn nói không?” Cao Hàn sủng ái hỏi Dung Vũ Ca.

“Ta nghĩ muốn một lễ
vật, muốn mẫu hậu trao cho ta.” Dung Vũ Ca trong sáng
nói.

Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, trong lòng buồn bực,
sao chuyện gì Dung Vũ Ca cũng thích dính đến mình vậy? Nàng rốt cuộc muốn làm
cái qủy quái gì, dù là muốn bất kì cái gì trong thiên hạ, chỉ cần nói với Hoàng
thượng là được, vì sao phải ở trước mặt mọi người đem mình ra? Vệ Minh Khê
trong lòng lo thắt, nhưng vẫn ra vẻ phối hợp với tình huống hiện tại, nghi hoặc
hứng thú nhìn Dung Vũ Ca.

“Vũ Ca muốn cái gì, phụ hoàng không thể cho ngươi
sao? Ngươi muốn Hoàng hậu đưa ngươi cái gì?” Có cái gì Hoàng hậu có mà Hoàng đế
lại không có đây? Cao Hàn sinh ra vài phần tò mò.

“Thứ này chỉ có mẫu hậu có, cho nên chỉ mẫu hậu mới
có thể cho được.” Dung Vũ Ca cười thản nhiên với Vệ Minh Khê, như hoa như tuyết,
vẻ mặt sáng chói, thật làm người ta lóa mắt. Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, trong
mắt Dung Vũ Ca tựa hồ thấy được hai chữ “mong chờ.”

“Được rồi, chỉ cần là thứ bản cung có bản cung sẽ
đưa ngươi, Thái tử phi muốn gì chỉ cần mở miệng…” Vệ Minh Khê cười nói.

Tất cả mọi người ở đây bao gồm cả Cao Hàn đều tò mò.
Thiên hạ đệ nhất mĩ nữ Thái tử phi rốt cuộc muốn từ Hoàng hậu nương nương hiền
tuệ lễ vật gì, tất cả đều vắt óc ra mà nghĩ.

“Ta muốn người!” Dung Vũ Ca nhìn thẳng vào Vệ Minh
Khê, tựa hồ đem tất cả mọi người bên cạnh đều biến mất hết. Mà những người này
thật sự cũng không có ở trong mắt Dung Vũ Ca, ta thật sự chỉ muốn một người mà
thôi, ánh mắt Dung Vũ Ca chính là nói như vậy.

Vệ Minh Khê nhìn lại Dung Vũ Ca, trong mắt Dung Vũ
Ca tựa hồ cất giấu một chút cảm xúc mà nàng không thể lí giải nổi, ánh mắt nóng
rực ấy, rốt cuộc là ý gì?

Tay Tĩnh Doanh mướt mồ hôi lạnh, không nghĩ tới Thái
tử phi lớn mật như thế, dám ở trước mặt người trong thiên hạ nói ra ý đồ đối với
Hoàng hậu nương nương. Tuy rằng bình thường Thái tử phi ra vẻ càn rỡ nuông chiều,
nhưng thế này cũng quá cả gan làm loạn rồi?

Vũ Dương công chúa nhíu mày nhìn nhi nữ của mình, Vũ
Ca rốt cuộc muốn làm cái gì.

Không đợi mọi người phản ứng, Dung Vũ Ca đã nhanh
chóng bổ sung một câu: “Ta muốn mẫu hậu thổi cho ta một khúc tiêu, Hoàng hậu là
thiên hạ đệ nhất tài nữ, không gì không thông. Ta muốn cùng mẫu hậu hợp tấu một
khúc cầm tiêu làm quà sinh nhật, ta nghĩ việc này so với bất cứ điều gì đều
trân quý hơn, mẫu hậu vừa rồi đã đáp ứng ta, phụ hoàng có thể làm chứng.”

Dung Vũ Ca cười nói, tầm mắt rời khỏi Vệ Minh Khê, sợ
nếu còn nhìn Vệ Minh Khê thì sẽ đem cảm xúc trong lòng đều lộ ra hết.

Mọi người liền hiểu ra, nguyên lai là muốn Hoàng hậu
thổi tiêu. Người trong thiên hạ đều biết Hoàng hậu là thiên hạ đệ nhất tài nữ,
nhưng còn chưa bao giờ nghe qua Hoàng hậu thổi tiêu, giờ phút này đều gợi lên
hiếu kì trong lòng mọi người. Thái tử phi cũng thật sự tinh quái, sao lại nghĩ
ra lễ vật như vậy, quả thật có chút không giống người thường.

Tất cả chúng nhân lại đồng loạt duỗi thân dài cổ chờ
Hoàng hậu nương nương cho một câu trả lời thuyết phục, tuy rằng để mẹ chồng thổi
một khúc làm quà sinh nhật cho con dâu có chút thất lễ, nhưng vẫn che giấu
không được hưng phấn trong lòng mọi người, hi vọng Hoàng hậu có thể đáp ứng.

Chỉ có Tĩnh Doanh là âm thầm một phen lau mồ hôi lạnh,
sợ là ở đây chỉ có một mình nàng biết Thái tử phi kia nói thật, cũng may Thái tử
phi vẫn còn biết suy nghĩ.

Cao Hàn từ nhỏ đã sủng ái Dung Vũ Ca, mà nàng từ nhỏ
đã không đem lễ nghi đặt vào trong mắt, nghe cũng đã quen cho nên Dung Vũ Ca
đưa ra yêu cầu như vậy, Cao Hàn chẳng những không thấy kì quái, ngược lại còn rất
hứng thú.

“Hoàng hậu vừa rồi nói cái gì cũng đều có thể đáp ứng
nàng, bây giờ cũng nên thỏa mãn tâm nguyện của Vũ Ca đi.” Hoàng đế tươi cười
nói. Vệ Minh Khê đâm lao đành phải theo lao, chỉ có thể kiên trì gật đầu, trong
lòng lại không ngừng mắng Dung Vũ Ca càn rỡ.

Vũ Dương công chúa cũng nhíu mày, Vũ Ca gả vào đế
vương gia, chẳng những không thu liễm tính tình một chút, ngược lại càng thêm
càn rỡ. Để Hoàng hậu nương nương thổi tiêu chúc sinh nhật nàng, vậy mà qủy nha
đầu này cũng có thể nghĩ ra. Vũ Dương nhìn Vệ Minh Khê bất động thanh sắc, chỉ
mong Vệ Minh Khê sẽ không để bụng chuyện này. Cũng may hoàng đệ sủng ái nha đầu
kia, không cho như vậy là càn rỡ, chỉ sợ ngày sau sẽ gặp rắc rối thôi.

Khi ngọc tiêu nhanh chóng được đưa đến trước mặt Vệ
Minh Khê, trước mặt Dung Vũ Ca cũng là cây cổ cầm. Tất cả khách nhân đều cảm thấy
quả nhiên đại yến hôm nay mình đến tham dự là không uổng phí, thiên hạ đệ nhất
tài nữ cùng thiên hạ đệ nhất mĩ nữ hợp tấu, lại là hai nữ nhân tôn quý nhất
thiên hạ hợp tấu, thật sự là ngàn năm một thuở, ngẫm lại đều cảm thấy kích
thích.

Bất quá Thái tử phi có phải có chút không biết tự lượng
sức mình hay không, dám yêu cầu cùng Hoàng hậu nương nương hợp tấu sao? Đây là
Thước Nhi thầm nghĩ, nàng nghĩ tới bộ dáng mất mặt của Thái tử phi khi không
theo kịp tiếng tiêu của Hoàng hậu nương nương liền thấy vô cùng vui sướng, hừ,
phải khiến cho Thái tử phi càn rỡ kia biết Hoàng hậu nương nương lợi hại đến mức
nào.

Cung nữ Tiểu Hoa cũng xen lẫn trong đại yến lần này,
vừa nghe Hoàng hậu nương nương cùng Thái tử phi hợp tấu, hưng phấn đến tay phát
run, có thể được chiêm ngưỡng phong thái của Hoàng hậu nương nương, ngay cả rượu
cũng quên rót cho các đại thần, cũng may tâm tư đại thần đều đặt hết lên màn hợp
tấu, cũng không chú ý tới.

Đổng Vân Nhu nhìn một màn này, cũng lộ ra chút hiếu
kì, Vệ Minh Khê là nhân vật nổi danh, nàng cũng muốn nhìn thử Vệ Minh Khê có đảm
đương nổi danh tiếng kia không.

Hoắc Liên Tâm cũng âm thầm nghĩ, Vệ Minh Khê có thể
xứng với danh xưng thiên hạ đệ nhất tài nữ hay không, so với mình thì sẽ thế
nào?

Xin hãy nhớ kĩ, nơi này không ai chờ mong biểu hiện
của Dung Vũ Ca. Dù sao ở trong mắt rất nhiều người, ngoài việc Dung Vũ Ca xinh
đẹp mà được nuông chiều thì không còn hình tượng nào khác. Trong ba ngàn giai lệ
được sủng ái, nàng phỏng chừng chỉ là bình hoa di động thôi.

Cho nên tất cả mọi người hầu như không để mắt đến
Dung Vũ Ca, chỉ có Vũ Dương khẽ mỉm cười. Tuy rằng không đồng ý hành vi càn rỡ
vừa rồi của nữ nhi, nhưng hợp tấu thế này quả thật có chút hay ho.

Năm đó mình cầm kì thi họa mọi thứ đều không tầm thường,
nhưng lại không hơn được Vệ Minh Khê. Vệ Minh Khê chưa từng thắng mình, nhưng
Vũ Dương biết đó là Vệ Minh Khê cố tình, mỗi lần đều cầm hòa với mình, tài hoa
của nàng vĩnh viễn đều ở trên mình. Vũ Dương cảm thấy mình có thể thắng Vệ Minh
Khê ở dung mạo, nhưng như trước vẫn không thể tính là thắng, khí chất của Vệ
Minh Khê vẫn khiến người khác thẹn là không bằng. Hôm nay nữ nhi mình ít nhiều
cũng có thể thay mình gỡ lại một chút mặt mũi rồi.

Vệ Minh Khê liếc mắt nhìn Dung Vũ Ca một cái, khóe
miệng nhếch lên một tia trào phúng. Dung Vũ Ca trông thấy nhưng vẫn cười xán lạn
như hoa xuân, nàng biết Vệ Minh Khê sẽ không hạ thủ lưu tình với mình, hơn nữa
sẽ cố gắng làm cho mình gian nan, ai kêu mình đưa ra yêu cầu càn rỡ như vậy.
Nhưng nàng rất vui vẻ, nàng không cần Vệ Minh Khê nương tay, nếu mình không
năng lực, làm sao có thể xứng với Vệ Minh Khê?

“Khúc nhạc là ngươi
chọn hay là ta chọn?” Vệ Minh Khê hỏi Dung Vũ Ca.

“Mẫu hậu chọn đi.”
Dung Vũ Ca nhẹ nhàng bát cầm, thử hạ âm.

Vệ Minh Khê gật đầu,
nàng cũng không đem tên khúc nhạc nói ra, tiếng tiêu đã lập tức nổi lên, tiếng
đàn của Dung Vũ Ca cũng lập tức theo vào, trong thời gian quá ngắn đã có thể đoán
ra Vệ Minh Khê thổi khúc gì. Tất cả mọi người trong chốc lát đều quay đầu lại
nhìn Dung Vũ Ca với cặp mắt khác xưa.

Cầm nghệ Dung Vũ Ca
so với Vũ Dương công chúa cao hơn nhiều, Vệ Minh Khê không thể không đối với
Dung Vũ Ca nổi thêm vài phần kính trọng. Khóe miệng Vệ Minh Khê khẽ cười, không
kém mới tốt, thật là tốt. Trên đời có bao nhiêu người có thể kích khởi ý chí
chiến đấu của Vệ Minh Khê đâu, lần đầu tiên nghe Dung Vũ Ca đàn, Vệ Minh Khê đã
bị cầm âm dẫn đường. Nguyên bản là muốn cho Dung Vũ Ca xấu mặt khi hợp tấu,
nhưng giờ đột nhiên lại có cảm giác tri âm. Phút chốc toàn tâm đều nhập thần,
ngoại trừ lúc cùng nhạc công tỉ thí mới từng có loại cảm giác tận lực vô cùng
mãn ý như thế.

Vệ Minh Khê vốn chọn
bài khó nhất, Dung Vũ Ca cũng có chút cố sức, cũng may không rớt lại ở khoảng
cách quá xa. Nhìn Vệ Minh Khê tao nhã ở kia làm cho Dung Vũ Ca tưởng như được
thấy dáng người năm xưa, hình bóng nàng năm đó đã khiến cho mình giống như hãm
thân vào cơn lốc xoáy, càng lún càng sâu.

Ngón tay Dung Vũ Ca
thon dài lả lướt trên cầm huyền càng lúc càng nhanh, cũng dần dần lạc trong tiếng
tiêu của nàng, giờ phút này trong mắt Dung Vũ Ca chỉ có Vệ Minh Khê, rốt cuộc
không còn nhìn thấy bất kì ai khác.

Tất cả khách nhân
đang uống rượu, chén như dừng giữa không trung, tất cả mọi âm thanh hầu như
thinh lặng, toàn bộ chỉ biết lẳng lặng mà nghe, đều bị một màn cầm tiêu hợp tấu
cao siêu này làm cho kinh thán. Mặc dù tiếng tiêu cùng tiếng đàn đã dừng lại hồi
lâu, nhưng âm thanh văng vẳng bên tai có lẽ đến ba tháng sau cũng không phai nhoà,
tuyệt đối không phải nói quá.

Mặc dù Tiểu Hoa
không hiểu phong nhã là như thế nào nhưng cũng nghe đến trợn mắt hốc mồm, thật
là hay, quả nhiên nhạc khúc này chỉ có Hoàng hậu nương nương tài năng mới thổi
hay được như vậy, hình như Thái tử phi cũng rất lợi hại.

Vệ Minh Khê thổi
xong, trong lòng thực sự vui sướng, loại cảm giác vui sướng này tựa hồ từ ngày
tiến cung chưa từng có. Vì thế tự dưng Vệ Minh Khê sinh ra một chút cảm giác phức
tạp với Dung Vũ Ca.

Vệ Minh Khê mỉm cười
nhìn thẳng Dung Vũ Ca, làm cho Dung Vũ Ca tràn đầy vui vẻ, Vũ Dương cũng rất vừa
lòng, không uổng phí Vũ Ca được xét là có mệnh luyện cầm. Lần đầu tiên cảm giác
Vệ Minh Khê dụng tâm mà thổi, không vì khiêm nhượng mà dối trá.

Hoắc Liên Tâm tuy rằng
không cam lòng, nhưng không thể không thừa nhận Vệ Minh Khê tài hoa vĩnh viễn ở
trên mình.

Dung Trực từ nãy đến
bây giờ vẫn bất động thanh sắc cũng khẽ mỉm cười, nữ nhi của mình tài mạo vô
song, mới là thiên hạ đệ nhất.

Người vẫn không
nhìn ra sự tình gì là Cao Hiên, chỉ thấy hai nữ nhân thân thuộc nhất của mình,
mẫu hậu rất lợi hại, Vũ Ca cũng rất lợi hại, bèn cười cực kì vui vẻ.

***

Đệ thập ngũ chương

Không biết nữ nhân tương lai của mình cũng rất trọng yếu
sao!?

Một khúc cầm tiêu hợp
tấu của Vệ Minh Khê cùng Dung Vũ Ca làm cho các tiết mục sau đó đều ảm đạm
không bằng. Một thời gian sau tất cả mọi người đều bắt đầu vui chơi giải trí,
đã qua mấy chén, ai nấy đều có điểm lâng lâng, vì là yến hội nên cũng không quá
câu nệ chuyện này.

Dung Vũ Ca nâng
chén rượu, tầm mắt lại luôn đặt ở chỗ Vệ Minh Khê. Nàng chú ý thấy Vệ Minh Khê
tuy rằng cũng hòa hợp với khung cảnh chung, nâng chén rượu nhìn như tao nhã uống,
nhưng cung nữ hầu hạ một bên lại rất ít khi rót thêm rượu cho nàng, xem ra bộ
dáng nàng cầm chén rượu là giả vờ uống chứ không hề uống thật.

Nhìn mọi người tận
tình thưởng nhạc, Vệ Minh Khê đột nhiên sinh ra cảm giác cô độc, nàng ngoảnh lại
nhìn Cao Hàn, hắn hòa nhập vui vẻ như vậy, cho tới bây giờ hắn cũng chưa bao giờ
cảm thấy cô độc sao? Vệ Minh Khê khẽ nhếch miệng cười, từ khi nào mình lại trở
nên không có việc gì cũng thở ngắn than dài như vậy?

Động tác rất nhỏ
kia của Vệ Minh Khê phút chốc đều lọt vào mắt Dung Vũ Ca, nàng nhất định không
thích yến hội, Dung Vũ Ca thầm nghĩ. Nhất cử nhất động của Vệ Minh Khê đều được
nàng lưu tâm.

Tầm mắt Cao Hiên vẫn
đặt trên người Dung Vũ Ca, hắn có loại ảo giác đêm nay Vũ Ca luôn luôn nhìn mẫu
hậu, phỏng chừng vì bại bởi mẫu hậu nên không cam lòng chăng, Vũ Ca vốn là người
hiếu thắng mà. Nhìn Dung Vũ Ca, Cao Hiên cảm thấy rất vui vẻ, thê tử mình dĩ
nhiên là thiên hạ vô song. Cao Hiên quả thật so với Cao Hàn tích được phúc nhiều
hơn, nhưng đáng tiếc số phận đã định trước cho y, lòng tuy hướng về người nhưng
mãi cũng không bao giờ được đáp lại. Giống như là dòng sông mãi trôi về hướng
Đông vô định, chỉ có đi mà không có về.

Vệ Minh Khê tựa hồ
cảm giác được Dung Vũ Ca đang nhìn, nhẹ nhàng đem tầm mắt chuyển về phía nàng.
Lần đầu tiên tầm mắt Vệ Minh Khê không chỉ nhìn về phía nhi tử mà rơi xuống người
Dung Vũ Ca, nhưng cũng chỉ thoáng nhìn vào mắt Dung Vũ Ca rồi lập tức dời đi
nhìn về phía Cao Hiên. Hiên nhi nhất định là cực kì thích Dung Vũ Ca, Dung Vũ
Ca quả thật không đơn giản chỉ có hoa mĩ hời hợt. Nhưng Dung Vũ Ca tựa hồ thấy
hắn chướng mắt, mặc dù là thê tử hắn, Dung Vũ Ca vẫn xa cách không gần, Vệ Minh
Khê không khỏi thở dài trong lòng.

Dung Vũ Ca thật vô
cùng kinh hỉ khi thấy tầm mắt Vệ Minh Khê vừa rồi đặt trên người mình, nhưng mà
so với mong ước của mình thì vẫn còn quá ngắn. Dung Vũ Ca biết Vệ Minh Khê đang
nhìn Cao Hiên, đột nhiên cảm thấy mình lúc trước chọn làm Thái tử phi là một
quyết định sai lầm, tuy rằng lấy thân phận Thái tử phi sẽ đến gần Vệ Minh Khê dễ
dàng, nhưng thân phận này sau này cũng sẽ thành trở ngại lớn nhất khi mình muốn
tiếp tục tới gần nàng, Dung Vũ Ca nhìn Cao Hiên, không khỏi lại thấy phiền não.

Yến hội rốt cuộc đã
xong, Dung Vũ Ca cùng Cao Hiên cũng trở về Đông cung. Dung Vũ Ca đi phía trước,
bỏ mặc Cao Hiên tụt lại phía sau, trong lòng nàng vẫn còn thấy thực sự phiền toái.

“Vũ Ca, vì sao nàng
đột nhiên mất hứng vậy?” Cao Hiên chầm chậm đuổi theo Dung Vũ Ca, không phải mới
vừa rồi vẫn rất tốt sao, sao tâm tình lại lập tức liền biến thành không tốt rồi?

“Ngươi định quản ta
chắc!” Dung Vũ Ca ngữ khí khó chịu quát Cao Hiên.

Cao Hiên cũng cảm
giác được Dung Vũ Ca có vẻ phát hỏa với mình. Điều đó khiến cho hắn buồn bực,
mình đối với nàng ngoan ngoãn phục tùng, nha đầu này sao vẫn còn hờn giận như
thế?

“Không phải, chỉ là
ta không muốn nàng không vui.” Cao Hiên cười nói. Nụ cười thật rạng rỡ trong
sáng, nhưng lại không có chút uy nghiêm nào của thái tử cả.

Không muốn ta không
vui, đem mẫu hậu ngươi tặng cho ta là được, Dung Vũ Ca tà ác nói thầm trong
lòng.

“Được rồi, ngươi
không cần để ý đến ta đâu.” Dung Vũ Ca cũng biết khi dể thái tử biểu đệ hiền
lành thật sự không tốt lắm, hơn nữa hắn vẫn là tâm can bảo bối của Vệ Minh Khê,
nếu bị Vệ Minh Khê biết thì cũng không hay.

“Ừ!” Cao Hiên thấy
Dung Vũ Ca không nói cũng không có cách, chỉ có thể uể oải gật đầu.

“Đúng rồi, đêm nay
ngươi có thể ngủ trên giường…” Cao Hiên còn chưa kịp cao hứng thì Dung Vũ Ca đã
nói câu tiếp theo khiến cho hắn đang tươi cười liền đông cứng lại.

“Đêm nay ta không
trở về Đông cung, ngươi không được nói cho người khác biết, cũng không được để
cho người khác biết, hiểu không?” Dung Vũ Ca hơn phân nửa là không trở về nhà
vào lúc đêm khuya thế này, như vậy dĩ nhiên là không tuân thủ chuẩn mực của nữ
nhi thường tình, đã không cùng trượng phu nói lí thì thôi, còn muốn ra lệnh cho
trượng phu thay nàng che giấu hành vi phạm tội.

“Nàng đi đâu?” Cao
Hiên nhíu mày hỏi, bộ dáng nhíu mày này thật giống Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca nhìn
xuất thần.

“Ai cần ngươi lo!”
Xem ra Cao Hiên lớn lên sẽ giống Vệ Minh Khê nhiều lắm. Bản thân cũng không muốn
quát hắn nữa, nên Dung Vũ Ca nói câu này so với câu vừa rồi thái độ tốt hơn nhiều,
đáng tiếc Cao Hiên vẫn không cao hứng nổi.

“Vũ Ca…” Cao Hiên
còn chưa kịp nói hết câu, Dung Vũ Ca đã li khai. Cao Hiên nhìn bóng dáng Dung
Vũ Ca biến mất, mặt cúi gằm xuống, lễ vật hắn tự tay làm còn chưa đưa nàng.

Cao Hiên vốn không
biết cho dù hắn đưa lễ vật gì, Dung Vũ Ca cũng thấy chướng mắt, trừ phi đem mẫu
hậu mình đưa lên.

***

Vệ Minh Khê tắm rửa
xong, thay cung bào đổi bằng một bộ y phục bạch sắc hàng ngày, lẳng lặng mang
theo Tĩnh Doanh cùng đi ngự hoa viên tản bộ.

Hương thơm hoa dại
trong vườn nương theo gió thổi đưa đến chóp mũi Vệ Minh Khê, bầu trời đêm mát lạnh
nhưng cũng mang theo hơi thở đầy cô tịch. Vệ Minh Khê hít sâu một hơi, đem
không khí quạnh quẽ hít vào phế quản, có loại cảm giác dễ chịu nói không nên lời.
Vệ Minh Khê lật nhẹ tay, lấy từ trong tay áo rộng thùng thình một cây trúc
tiêu, giữa khung cảnh tĩnh lặng ban đêm nhẹ nhàng thổi lên một khúc, bất quá chỉ
là tự tiêu khiển mà thôi.

Dung Vũ Ca nghe thấy
tiếng tiêu liền ngừng cước bộ, im lặng lắng nghe tiếng tiêu du dương kia. Nhìn
Vệ Minh Khê một thân bạch y thê lương ảm đạm, Vũ Ca thật muốn ôm nàng vào lòng,
không nghĩ nàng lại cô độc nhiều đến như vậy, nàng cũng chỉ biết dùng chính bản
thân mình để lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn mà thôi. Dung Vũ Ca im lặng
nhìn, lắng nghe tiếng lòng của Vệ Minh Khê.

Tĩnh Doanh phát hiện
ra Dung Vũ Ca nhưng thấy nàng chỉ im lặng lắng nghe, Tĩnh Doanh cũng làm như
không phát hiện, có lẽ vẫn còn có người hiểu nương nương, chỉ là…

Vệ Minh Khê thổi
xong mấy khúc, mới phát giác trời đã gần sáng, nàng liền thu hồi trúc tiêu, chuẩn
bị quay về Phượng Nghi cung. Vệ Minh Khê một khi trở về Phượng Nghi cung, lại
là Vệ Minh Khê mang mặt nạ hoàn mĩ như trước.

Dung Vũ Ca chờ Vệ
Minh Khê rời đi rồi cũng li khai, bản thân nàng cũng đứng một đêm. Đêm qua là
sinh thần của mình, là nàng bồi tiếp cùng mình, tuy rằng nàng một chút cũng
không biết, nhưng trong lòng Dung Vũ Ca cũng thấy vui vẻ không thôi.

***

Tuy Cao Hiên thức
trắng một đêm dài ở Đông cung chờ Dung Vũ Ca, chờ đến rạng sáng nàng mới trở về
nhưng hắn rốt cuộc cũng chỉ đành đem một bụng ủy khuất ép xuống mà không thể
làm gì khác.

“Tối hôm qua nàng
đã đi đâu?” Cao Hiên lo lắng hỏi.

“Tản bộ ở ngự hoa viên.” Dung Vũ Ca vừa ra vẻ bất
mãn vừa chuẩn bị chăn gối ngủ bù, bất quá phải để cho hạ nhân đến thay toàn bộ
chăn gối mới được, dù sao đêm qua Cao Hiên cũng ngủ ở nơi này.

“Cả một đêm?” Cao Hiên nhận thấy quả thật trên người
Dung Vũ Ca có mùi hoa ở ngự hoa viên.

“Không được sao?” Dung Vũ Ca nhíu mày hỏi ngược lại.

“Vậy nàng nghỉ ngơi một chút đi, đã một đêm không ngủ
rồi.” Tuy rằng trong lòng Cao Hiên có chút khổ sở, nhưng vẫn ân cần nói.

“Đúng rồi, nghe nói Đông Đô có điềm lành, ngẫm lại
phụ hoàng cũng đã mười năm chưa đông tuần, hiện tại là thời cơ tốt để đông tuần,
ngươi nói với phụ hoàng về việc này đi.” Ngày hôm qua Vệ Minh Khê trổ tài hoa,
khiến người người hâm mộ. Cữu cữu ngày nào đó lỡ tâm huyết dâng trào, lại dính
lấy Vệ Minh Khê thì sẽ không tốt chút nào. Để cho cữu cữu đi đông tuần, tốt nhất
mang theo tân quý phi và chiêu nghi cùng đi, chẳng những sẽ phai nhạt ấn tượng
ngày hôm qua, ít nhất trong ba tháng, Vệ Minh Khê cũng sẽ không phải hầu hạ hắn,
nghĩ đến đây, Dung Vũ Ca liền cảm thấy đông tuần thực tốt.

“Đông tuần, ý kiến hay, điềm lành ở Đông Đô mấy ngày
nay làm cho phụ hoàng long tâm chấn động, nếu đề nghị đi đông tuần, phụ hoàng
nhất định sẽ vui vẻ đồng ý. Vũ ca nghỉ ngơi cho tốt, ta đi lâm triều, việc thỉnh
an mẫu hậu để ta đi là được rồi.” Cao Hiên vui vẻ nói.

“Mới sáng sớm ngươi đừng đi quấy rầy mẫu hậu, giữa
trưa ta sẽ thỉnh an, ngươi trực tiếp đi lâm triều đi!” Dung Vũ Ca nghĩ Vệ Minh
Khê cả đêm không ngủ, hẳn là cũng rất mệt mỏi, cho nên sáng nay cũng không đi
quấy rầy nàng.

“Ta đã nhiều ngày không đi thỉnh an, nếu không đi…”
Cao Hiên chần chờ nói.

“Ngươi lâm triều rồi đi không được sao, nếu hôm nay ngươi
đề nghị khiến cho phụ hoàng cao hứng, mẫu hậu biết được không phải càng vui vẻ
sao?” Dung Vũ Ca phản đối.

“Vũ Ca nói cũng là có đạo lí, ta đây đi lâm triều
trước, trở về sẽ thỉnh an mẫu hậu sau.”

***

Cái người ngày ngày đúng lúc đều đến thỉnh an, cớ sao
hôm nay lại không đến, điều này làm cho Vệ Minh Khê có chút không quen. Dung Vũ
Ca không phải ngã bệnh rồi chứ? Không đến thỉnh an, cũng không phái người đến bẩm
báo, Dung Vũ Ca này có hiểu lễ tiết cung đình hay không? Vệ Minh Khê tự nhủ đến
lúc Dung Vũ Ca đến thỉnh an, nhất định phải bắt nàng học một khóa lễ tiết cung
đình mới được. Nhưng Vệ Minh Khê hoàn toàn quên mất trước kia nàng hi vọng Dung
Vũ Ca đừng đến thỉnh an cỡ nào.

Dung Vũ Ca ở Đông cung ngủ được một giấc mĩ mãn, vừa
tỉnh giấc lập tức pha một hồ nước hoa hồng để tắm. Dung Vũ Ca bơi qua lượn lại
vài vòng, cảm thấy lúc này mình thật giống yêu tinh yêu mị, không, yêu tinh
cũng không xinh đẹp bằng mình, sau đó mới hừng hực đi đến Phượng Nghi cung. Nửa
ngày không thấy như cách ba thu, nhớ Vệ Minh Khê muốn chết, không biết mẫu hậu
đại nhân có nhớ mình không?

Lúc Dung Vũ Ca đến Phượng Nghi cung thì Vệ Minh Khê
đang dùng cơm, Dung Vũ Ca tự động tự phát ngồi vào bàn cơm, kêu Thước Nhi đang
hầu hạ bên cạnh mang thêm ra một bộ bát đũa, hoàn toàn không để ý tới bộ dáng
nhíu mày của Vệ Minh Khê.

“Dung Vũ Ca, ngươi có hiểu lễ tiết cung đình hay
không?” Vệ Minh Khê không khách khí hỏi.

“Mẫu hậu đừng cứng nhắc mà, chúng ta lại là người một
nhà, tình cảm thắm thiết cần gì để ý đến mấy thứ đó.” Dung Vũ Ca cười nịnh nọt,
trong lòng lại thầm nghĩ, thần tình mẫu hậu hôm nay lại không tốt.

“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, tất cả đều phải
có quy củ.” Vệ Minh Khê vừa nói ra lời, Thước Nhi liền vội vàng đem chén bát
thu lại. Dung Vũ Ca nhíu mày, con gà mái này thật là, xem ra phải cố gắng quan
hệ tốt với con gà mái này mới được, dù sao đều là người thân tín bên Vệ Minh
Khê, không thể xem thường lực lượng này được.

Dung Vũ Ca rất muốn đoạt lại chén đũa trong tay Thước
Nhi, nhưng ở trước mặt Vệ Minh Khê, nàng không dám làm, cũng sẽ không làm chuyện
mất nhân phẩm như vậy, nàng vẫn rất chú ý hình tượng trong mắt Vệ Minh Khê.

“Mẫu hậu…” Dung Vũ Ca đứng dậy chạy đến trước mặt Vệ
Minh Khê, cầm ống tay áo Vệ Minh Khê kéo kéo, nhõng nhẽo làm nũng, càng nhìn
càng ớn, còn kém mỗi là không chu cái miệng nhỏ nhắn ra thôi.

Thái tử phi thấy ớn quá, tay chân Thước Nhi và Tĩnh
Doanh đã nổi hết da gà, được rồi, lấy tuyệt thế dung mạo của Thái tử phi làm vậy
vẫn rất hữu dụng, nhưng mà vẫn làm người ta rất buồn nôn.

Thước Nhi và Tĩnh Doanh nhìn lại Vệ Minh Khê, Hoàng
hậu nương nương quả nhiên là Hoàng hậu nương nương, vẫn bất động thanh sắc,
không buông lỏng tí nào.

“Mẫu hậu…” Một tiếng này của Dung Vũ Ca, cơ hồ muốn
đem xương cốt người ta kêu đến nhũn, lúc này Vệ Minh Khê mới giương mắt nhìn
Dung Vũ Ca một chút, vẫn lôi kéo tay mình, có để mình ăn cơm không đây?

“Mẫu hậu!” Đột nhiên Cao Hiên từ đâu cao hứng phấn
chấn tiêu sái tiến vào, loại tình cảm hưng phấn biểu hiện hết trong giọng nói.
Vào phòng mới phát hiện Dung Vũ Ca cũng ở đây, tâm tình liền rất tốt.

“Hiên nhi, đến rồi thì ngồi xuống ăn cùng bản cung
đi.” Vệ Minh Khê từ ái nói.

Ánh mắt Dung Vũ Ca ai oán nhìn Vệ Minh Khê, đãi ngộ
khác biệt, là đãi ngộ khác biệt một cách trắng trợn lộ liễu. Sao nàng không thuận
theo mình chứ, Dung Vũ Ca tâm tình thật không tốt, liền dùng ánh mắt như dao
găm bắn về phía Vệ Minh Khê và Cao Hiên.

“Vũ Ca cũng ngồi xuống ăn đi!” Cao Hiên vốn rất
thương yêu thê tử, liền kéo Dung Vũ Ca cùng nhau ngồi xuống, lúc này Thước Nhi
và Tĩnh Doanh mới lập tức lấy thêm chén đũa cho Cao Hiên và Dung Vũ Ca.

Nàng nhờ phúc của Cao Hiên mới có thể cùng Vệ Minh
Khê ăn cơm sao? Trong lòng Dung Vũ Ca tràn đầy bất bình. Chỉ biết nhi tử mình
trọng yếu, không biết rằng nữ nhân của mình trong tương lai cũng rất trọng yếu
sao?

***

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3