Asisu nổi loạn - Chương 65 - 66

Chương 65: Hai
trăm năm mươi hai tỉ, tám trăm triệu zeni

“Là nữ hoàng bệ hạ!”

“Mau nhìn kìa, nữ
hoàng đi cùng hoàng thượng tới!”

“Đúng là nữ hoàng bệ
hạ, người đến giúp chúng ta phải không?”

Binh lính đã từng
nhìn qua phong thái của Tử Huyền trên chiến trường Assyria đều vô cùng phấn chấn,
“May quá, có thần lực của nữ hoàng, chắc chắn chúng ta sẽ thắng lợi! Không cần
phải e ngại hoàng tử Puntie kia nữa!”

Dưới ánh mắt chờ
mong của binh lính, Tử Huyền đi cùng Menfuisu lên chiến thuyền, nhìn về phía
xa.

Trên mặt biển, có
thể thấy hạm đội của đối phương, màu cờ đen kịt nổi bật trên nền trời xanh mây
trắng, dường như có thể thấy hành động của binh lính trên thuyền, hơn nữa càng
lúc càng rõ ràng...

Rõ ràng là đối phương
đang tiến lại gần...

“Chị, con tàu lớn ở
giữa chính là chủ hạm, hoàng tử Puntie ở ngay trên đó!”

“...” Cái này còn cần
phải nhắc sao? Người nào có mắt cũng đều nhìn thấy... Bởi vì con tàu đó thật sự
rất tráng lệ, so với đám chiến thuyền xung quanh, giống như con gà mái và đám
gà con...

“Lúc em lên tàu, có
để ý số lượng thị vệ không?”

“Phòng thủ trên tàu
không nhiều lắm, trong khoang thuyền chỉ có một mình hoàng tử kia, em đã nhìn
qua, bên trong trang trí vô cùng xa hoa. Nhưng em nhớ rõ ràng Puntie không
giàu có...”

“...”

Hoàng tử này thật mạnh
mẽ, có thể chế tạo một con tàu lớn chỉ để một mình hắn ở sao... Hơn nữa ngay cả
Menfuisu cũng khen nó rất xa hoa, nếu Puntie thật sự không có tiền, quốc khố...

Màu cờ đen tung bay
càng ngày càng đến gần, quân đội Ai Cập giữ chặt vũ khí, chờ lệnh tấn công.
Cung thủ trên sàn tàu đã giương cung sẵn sàng, mũi tên đầu nhằm về phía chiến
thuyền của Puntie.

Tử Huyền đi về phía
trước, nheo mắt lại quan sát.
Rèm cửa ở khoang tàu được vén lên, một người thanh niên tuấn tú đi ra, từ xa
nhìn về phía này.

Hắn chính là hoàng
tử Puntie sao?

Cô nhớ là chưa từng
nhìn thấy gương mặt của đối phương trong nguyên tác truyện tranh, đó là một người
hoàn toàn xa lạ. Nhưng không hiểu vì sao, dường như có thể cảm nhận khí chất
quen thuộc.

Chẳng lẽ thật sự là
người quen ở Hunter sao?

Cẩn thận quan sát,
Tử Huyền phát hiện trên người đối phương có niệm lực di chuyển.
Đúng là hắn có niệm lực! Tử Huyền vô cùng hứng phấn, rời khỏi Hunter đến Ai Cập
đã lâu, rốt cuộc cũng gặp được một người coi như là đồng hương? Thế này có được
tính là ở nơi đất khách quê người gặp lại bạn cũ không nhỉ?

Nhưng rõ ràng đối phương
không có cảm giác vui vẻ này, lạnh lùng đứng trên sàn tàu, ánh mắt luôn dừng lại
trên người cô.

Không nói chuyện,
gương mặt trầm tĩnh, có thể thấy được hắn cũng đang nghi ngờ. Cảm giác này thật
sự rất quen thuộc...

Lâu lắm rồi mới gặp
được một người có năng lực tương đương, tâm lí hiếu chiến của Tử Huyền lại rục
rịch dâng lên, một thời gian dài không có đối thủ đánh ngang nay, có thể đánh một
trận thế này thật kích thích! Đúng là lễ vật thần thánh!

“Này! Chúng ta đánh
nhau một trận đi!”

Cũng không đợi trả
lời, vừa dứt lời, Tử Huyền đã nhảy ra bên ngoài. Vẫn còn cách khá xa chiến thuyền
đối phương, Menfuisu hoảng hốt nhìn theo. “Chị, cẩn thận!”

Người thanh niên
bên kia cũng nhanh chóng phản ứng lại, nghênh đón.

Trong chớp mắt, niệm
lực lan tỏa, khí thế kinh người.

...

“Nữ hoàng Asisu vừa
mới bay qua ư?” Cả quân lính Ai Cập lẫn quân lính Puntie đều trợn mắt há hốc mồm
nhìn hai người giao chiến, tốc độ của bọn họ quá nhanh, chỉ có thể nhìn thấy
hai bóng người nhanh chóng tới gần, đánh nhau, lùi lại, tiến lên phía trước.

Zousu đang gục mặt
trên một con thuyền khác liền ngẩng đầu lên: “Hoàng tử ơi! Hóa ra ngài còn có
thể đánh nhau với người khác! Thật hiếm có!”

“A… a… a… a… a… a… a… a, không đúng!” Lại quỳ rạp xuống
đất, “Hoàng tử, ngài gặp đối thủ phải vô cùng cẩn thận! Đừng có khinh địch! Phải
chiến thắng cô gái kia! Nếu ngài không chống đỡ được thì phải nói nha, đừng thấy
mất mặt khi bị thua dưới tay một cô gái, bảo vệ thân thể an toàn mới là chuyện
quan trọng! Còn nữa, lúc ngài muốn ném đồ thì đừng có ném thần, thần là thuộc hạ
trung thành nhất của ngài. Là tướng quân lợi hại nhất của Puntie kiêm đội trưởng
đội thị vệ, nếu ngài bị thương, thần còn có thể hầu hạ ngài...”

...

Trên trán hai người kia hiện lên mấy vạch đen, nhưng
động tác ra tay vẫn không bị ảnh hưởng chút nào.

Nghiêng đầu tránh một đấm đánh tới, Tử Huyền giơ tay
đấm về phía yết hầu đối phương, bóng ngươi khẽ lay động một cái, một cú đá
ngang sườn đánh tới. Không tránh được, đành phải nhanh chóng lui về phía sau.

Thật vui! Đã lâu rồi không được đánh thoải mái như vậy!

Chỉ trong vòng mười mấy phút, bọn họ đã đánh mấy
trăm hiệp. Có niệm lực cường hóa, tốc độ bảo đám, khiến một người cả năm không
được đánh nhau như Tử Huyền vô cùng hưng phấn!

Trong lúc Tử Huyền kích động, đột nhiên hai tay đối
phương vung thẳng về phía trước, mấy vật thể màu đen đều phóng tới.

Ánh mắt Tử Huyền trợn to, kinh ngạc vô cùng, nhảy
lên cao hơn, tránh mấy vật thể màu đen đó.

... Vừa rồi là niệm
đinh?!

Không có người ngăn
cản, niệm đinh bay thẳng về phía quân Ai Cập, Tử Huyền trên không trung quay
ngược trở lại, giơ tay nhấc một tầng nước làm tấm màng bảo vệ chắn trước bọn họ.

“Irumi Zoldyck!”
Sau khi rơi xuống, Tử Huyền lại mỉm cười bay lên, rốt cuộc cũng xác nhận được
thân phận đối phương, ánh mắt sáng lấp lánh.

“...” Im lặng một
lúc, “Tử Huyền?”

“Đúng vậy, là tôi
đây!” Tử Huyền lập tức đã chạy tới, “Quả nhiên! Căn cứ theo kinh nghiệm thường
xuyên đánh nhau của chúng ta, anh đã nhận ra tôi! Hu hu, Irumi, tôi rất nhớ
anh!”

“Tôi cũng rất nhớ
cô.”

“Hả?”

Không có gì thay đổi,
miệng Irumi nhếch lên, bắt đầu tính toán. “Người vay nợ Tử Huyền, từ năm XX đến
năm XX, đã vay ta hai trăm triệu zeni. Sau đó, trái với khế ước trốn tránh XX
năm, tính tiền lãi trong khoảng thời gian này, cùng với phí đuổi bắt của ta,
phí sử dụng phi thuyền, phí tìm tòi tin tức, phí ảnh hưởng nhiệm vụ ám sát, số
tiền hai trăm triệu zeni đã tăng lên, tổng giá trị tài sản ước tính... Đợi
chút, tổng cộng là hai trăm năm mươi hai tỉ tám trăm triệu zeni. Cảm ơn, hân hạnh
được phục vụ.”

“... Hai trăm năm
mươi hai tỉ, tám trăm triệu zeni ư?”

“Đúng thế.”

... 囧

Vốn đang vui sướng,
Tử Huyền ngẩn người, ngơ ngác nhìn Irumi. Mà Zousu vốn đang lảm nhảm xem trận
chiến lại lắc đầu, tuy rằng hắn không hiểu ngôn ngữ thế giới Hunter mà Tử Huyền
đang dùng, nhưng nhìn tư thế của hoàng tử và một chuỗi ngôn ngữ mang phong cách
quen thuộc, hắn biết hoàng tử điện hạ đang làm gì...

Bi thảm rơi lệ,
hoàng tử ơi, hiện giờ ngài đang ở trên chiến trường đó ạ!

Menfuisu và Izumin
vừa đuổi tới cũng hoang mang nhìn trận kịch chiến của bọn họ đột nhiên đổi
thành đàm phán thân mật, sau đó sắc mặt nữ hoàng lại vô cùng thất bại...
Hiện giờ trong đầu Tử Huyền chỉ còn tồn tại mấy con số.

Hai trăm năm mươi
hai tỉ tám trăm triệu zeni. Hai trăm năm mươi hai tỉ tám trăm triệu zeni. Hai
trăm năm mươi hai tỉ tám trăm triệu zeni. Hai trăm năm mươi hai tỉ tám trăm
triệu zeni. Hai trăm năm mươi hai tỉ tám trăm triệu zeni. Hai trăm năm mươi
hai tỉ tám trăm triệu zeni.

Tiền tiền tiền tiền
tiền tiền...

“Irumi...” Tử Huyền
thân thiết gọi to, lộ ra cặp răng khểnh sáng bóng như tuyết, Irumi cảnh giác
nhìn cô chằm chằm. “Irumi, anh không cần căng thẳng như vậy, đều là do tôi có lỗi
với anh!” Dáng vẻ vô cùng đau đớn. “Tội nợ lâu như vậy không trả, đúng là không
thể tha thứ được! Chỉ có hai trăm năm mươi hai tỉ tám trăm triệu zeni mà thôi,
không nhiều lắm! Lâu lắm rồi mới có thể gặp lại anh, số tiền ấy không nhiều!
Tôi chắc chắn trả đủ cho anh không thiếu một đồng! Xin hãy tin tưởng thành ý của
tôi!”

... Irumi lui về
phía sau từng bước.

“Irumi, anh không tin tôi sao? Đúng là tôi đã làm
anh mất lòng tin rồi! Thế thì phải bồi thường thêm tiền, thêm một trăm tỉ zeni
nữa, để tôi dùng tiền thật bồi thường cho anh!”

... Irumi lại lui về phía sau từng bước.

“Hiện giờ là ba trăm năm mươi hai tỉ,tám trăm triệu
zeni, Irumi tốt bụng như thế, còn cho tôi nợ đến ngày hôm nay, tôi mà không trả
hết thì lương tâm tôi làm sao an ổn được. Tôi còn tính người nữa không? Chắc chắn
tôi sẽ tự tay đưa ba trăm năm mươi hai tỉ tám trăm triệu zeni cho anh! Đền bù
tổn thất thể xác và tinh thần cho anh!” Dừng một lúc,

“Nhưng...”

Irumi: “…”

Cuối cùng cũng đã đến trọng điểm...

“Nhưng tiền thế giới này không giống tiền ở thế giới
kia! Đúng là đả kích lớn với thành ý của tôi!”

À... Tay phải xoa xoa cổ tay trái, thì ra là vậy.

“Có thể dùng vàng để đổi.”

“Vàng ư? Cái thứ vàng thô tục đó sao có thể biểu đạt
sự chân thành thành khẩn muốn xin lỗi của tôi chứ? Irumi, anh hãy yên tâm, cho
dù thế giới này không có tiền của thế giới Hunter, tôi tin rằng một ngày nào đó
tôi có thể tìm thấy nó! Dù sao các thời không có thể liên kết với nhau, chắc chắn
tôi sẽ tìm ra loại tiền đó! Tôi thiếu nợ bao nhiêu sẽ trả hết, chắc chắn sẽ
không trả thiếu anh một đồng.”

“Tôi chấp nhận dùng vàng để đổi...”

“Anh chấp nhận, nhưng tôi thì không! Cho dù thế giới
này không có, tôi cũng sẽ tìm cách trở về thế giới khác, hay là trực tiếp quay
về Hunter trả tiền cho anh!”

Irumi chưa kịp phản bức, Tử Huyền lại lấn tới, “Được
rồi, cứ quyết định như vậy đi. Nhưng hiện giờ còn chút phiền phức, phải suy
nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nào, Irumi, chúng ta đang ở trên chiến trường...
quân đội của anh đang chiến đấu với quân đội của tôi...”

“Ta nhận đổi vàng lấy zeni...”

Irumi liếc mắt nhìn xung quanh, hiện giờ nhắc đến
chuyện của hai quốc gia, cũng dùng lại ngôn ngữ của thế giới này.

“Phí chế tạo chiến thuyền, phí dịch vụ cho binh
lính, phí tổn nhân công trên biển, phí thời gian của tôi...”

“Cứ tính thêm nợ vào trong tài khoản của tôi.”

“Không được, đây là nợ ở thế giới này.”

“Được rồi... Irumi, anh tới Ai Cập chính là vì sản vật
ở đây phải không, tôi sẽ chuẩn bị cho anh một món quà đặc biệt.”

“Chấp nhận.”

“Vậy Irumi anh tới Ai Cập làm khách đi, để tôi có thể
tiếp đãi anh chu đáo, tôi mời khách, không cần từ chối.”

“...” Lại liếc mắt nhìn xung quanh, “Phí đóng quân của
quân đội...”

“Tôi không chi. Binh lính của anh ăn uống no đủ cũng
có làm việc cho tôi đâu, tôi đã phải trả phí tiêu dùng của bọn họ lúc trước rồi.
Phí dừng chân của năm vạn binh lính ở Ai Cập là năm nghìn khối vàng.”

“Hai nghìn.”

“Ba nghìn rưỡi.”

“Hai nghìn.”

“... Hai nghìn.”
Orz.

Zousu càng thêm bi
thảm, một phần vàng của hắn bị bán cho Ai Cập sao? Thần linh ơi, hoàng tử ơi...

Mà Menfuisu, Izumin
và các tướng lĩnh nghe bọn họ cò kè mặc cả đều không hiểu gì... Không khí trầm
mặc bao trùm chiến trường, chỉ có hai đương sự khoan khoái đi về phía hoàng
cung Ai Cập...

Chương 66: Lí do xuyên qua.

Bị Irumi lấy hai nghìn khối vàng “bán đi,” quân đội
Puntie nhanh chóng hiểu được cách làm việc của hoàng tử bọn họ. Ai Cập không hổ
danh là quốc gia giàu có. Muốn đồ ăn ngon là có đồ ăn, muốn mĩ nhân là có mĩ
nhân. Ngay cả cung điện nơi bọn họ ở cũng vô cùng sang trọng, đối với một vùng
đất thường xuyên mất mùa, quốc khố Puntie trống rỗng nợ nần chồng chất, nơi này
thật sự là thiên đường.

“Ôi, hoàng tử của chúng ta thật lợi hại, chỉ cần nói
mấy câu đã đàm phán được với nữ hoàng Ai Cập, chúng ta được đi theo ngài có thể
ăn ở đây thoải mái.” Một binh lính cắn thịt vịt trò chuyện với một gã uống rượu
bên cạnh.

“Đúng thế, sau trận ốm kia tỉnh dậy, hoàng tử dường
như biến thành một người khác, quản lí toàn bộ quốc khố, chỉ huy chúng ta tấn
công nước láng giềng, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi đã khiến quốc khố tràn đầy
như được tích trữ mười năm vậy!”

“Ủa, sao ngươi biết rõ thế, ngay cả tình trạng quốc
khố cũng biết.” Một gã lính khác cầm vò rượu lại gần, giúp hắn đổ thêm rượu.

“Cha ta làm việc trong phủ nội vụ, ta nghe cha ta
nói, lúc quốc vương nhìn thấy quốc khố có nhiều tiền như vậy đều giật nảy người,
khóc rất lâu!”

“Hoàng tử thật vĩ đại, có hoàng tử, Puntie chúng ta
nhất định sẽ càng thêm giàu có, không còn khốn khổ nữa.”

Ánh mắt binh lính ngời sáng, “Giá như chúng ta có thể
được như quốc gia này thì tốt. Ai Cập là đại đế quốc. Sáng nay ta nhìn thấy
hoàng tử và nữ hoàng Ai Cập thân mật như vậy, có thể sẽ cưới nữ hoàng Ai Cập,
hoàng tử của chúng ta sẽ cai quản Ai Cập...”

“Đừng có mơ mộng hão huyền nữa, như bây giờ là tốt lắm
rồi. Đúng rồi, quên mất chưa hỏi, tướng quân Zousu đâu rồi?”

...

Lúc này, cặp đôi đang được binh lính kì vọng đang ở
trong cung của Tử Huyền.

Tiệc tối chuẩn bị cho vị khách đặc biệt còn chưa bắt
đầu, Tử Huyền kéo Irumi tới nói chuyện để thỏa lòng hiếu kì.

“Irumi, sao anh lại tới được đây, lại xuyên vào thân
thể hoàng tử Puntie nữa?” Không thể hiểu nổi thằng nhóc tử thần kia đang trò quỷ
gì nữa.

Irumi tao nhã bóc nho, làm lơ dáng vẻ tò mò của Tử
Huyền. Dường như ăn rất ngon...
“Chrollo tìm được một di chỉ bỏ hoang ở sa mạc, đúng lúc Killua cũng chạy tới,
trùng hợp đối đầu với lữ đoàn. Ta tới đây khi Chrollo kích hoạt cơ quan, hắn
rơi vào một hố đen, ta đứng bên cạnh cũng bị hút vào, lúc tỉnh lại đã là hoàng
tử Puntie.”

“Vậy sao...” Ánh mắt Tử Huyền nhìn chằm chằm quả nho
kia, nhắc nhở bản thân, để Irumi đưa quả nho cho cô xác suất là 0%. “Vậy
Chrollo... Phụt! Anh vừa nói cái gì? Đội trưởng cũng tới đây ư? Anh ta ở đâu.”

Irumi chậm rãi bỏ qua nho vào miệng, dẹp tan hi vọng
của Tử Huyền: “Muốn có tin tình báo phải trừ đi năm trăm khối vàng phí đóng
quân của binh lính.”

Nghe thế, Tử Huyền lập tức trầm tĩnh lại, “Phí ưu
đãi đã ở mức thấp nhất rồi, nếu bớt đi thì binh lính của anh chỉ có thể ở chuồng
ngựa mà thôi.”

“Cũng được.”

“...” Anh đúng là người tham tiền đến mức không để ý
tới sống chết của binh lính hay sao?

Tiện tay cởi bỏ chiếc vòng vàng đeo tay, đó là một
chiếc vòng hình con rắn theo phong cách đơn giản cổ xưa: “Trang sức đặc biệt của
Ai Cập, chế tác tinh xảo, độc nhất vô nhị, chế tạo từ vàng tinh khiết, có giá
trị văn hóa, giá trị lịch sử, giá trị nghệ thuật.”

“... Chấp nhận.”

“Nói cho tôi biết Chrollo ở đâu?”

“Không biết.”

“... Vậy mà anh dám lấy vòng vàng của tôi hả?!” Tử
Huyền trợn mắt, ức chế đến mức muốn đập vỡ cái ghế.

“Trang sức là phí báo cho cô biết Chrollo cũng tới,
cũng với phí tình báo.”

“...”

“Ngoài hai người còn có ai khác không?”

“Phí tình báo.”

“... Một cái vòng vàng.”

“Chấp nhận. Không có.”

“...”

Cố gắng tỉnh táo lại, Tử Huyền lại có thắc mắc mới, “Đúng
rồi, sao anh có thể dẫn binh chinh chiến tấn công Ai Cập chứ? Đây không phải là
phong cách của đại thiếu gia sát thủ.”

“Ở đây nghề sát thủ không làm ăn được, quốc vương
Puntie còn thiếu ta tám mươi lăm triệu, Ai Cập rất giàu có.”

“...”

Quốc vương Puntie thật đáng thương, quốc khố trống rỗng
lại còn phải đối phó với gã quỷ đòi nợ này... Tôi vô cùng đồng tình với ông...

(Lão quốc vương rơi nước mắt đầy mặt...)

“Chị...” Một tiếng thét chói tai, Mitamun từ phòng
bên cạnh chạy sang.

Nguy rồi,
Mitamun...

“Chị ơi... Tiểu Mun
rất nhớ, rất nhớ chị...” Mitamun chạy tới bổ nhào về phía Tử Huyền, Tử Huyền
nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng tránh sang một bên, túm lấy Mitamun nhấc lên
không trung.

“Không được làm loạn...”
Tử Huyền mới nói một nửa đã phải ngừng khi nhìn thấy đôi mắt ngập nước của
Mitamun, ánh mắt tủi thân đang nhìn cô chằm chằm.

“...” Bất đắc dĩ thả
cô gái xuống, vừa rơi xuống đất Mitamun đã dụi dụi vào người cô.

“Hu hu, chị à, đột
nhiên không thấy chị đâu, Tiểu Mun rất nhớ chị, không có chị chẳng có ai chơi với
em cả...”

(Tôi chơi với cô
khi nào hử).

“Ngày nào Tiểu Mun
cũng nhìn về phía cửa mong chị xuất hiện, cũng chẳng có gì vui để chơi...”

Nói nhảm, rõ ràng
tin tức truyền về đều thấy cô chơi vui vẻ phá hủy bao nhiêu thứ.

“Chị à, chị đừng bỏ
lại Tiểu Mun nha, hu hu hu hu...”

Cô cũng không phải
là của tôi, sao tôi đi đâu cũng phải mang theo cô chứ... (thở dài).

“Được rồi, được rồi,
nín khóc đi, ta đã về rồi.”

Mitamun lau nước mắt,
“Vâng, chị đã trở về, trở về có thể chơi với em…!”

Nhìn cô gái nín
khóc đã mỉm cười, Tử Huyền bất lực, cô chỉ có thể nghĩ tới chơi thôi à...

“Ai thế?”

“À, là em gái của
Izumin.”

“Izumin là ai?”

“Izumin là hoàng tử
của Hittite, hiện giờ đang ngồi ở góc tường nhìn chúng ta.”

Izumin đứng bên
ngoài: “...”

“...” Irumi quay đầu
nhìn bốn phía.

“Irumi, anh không
phát hiện ra phải không?” Tử Huyền thản nhiên ném Mitamun sang ghế bên cạnh
chơi.

Nhìn Irumi thoáng đờ
người vì câu hỏi của mình, Tử Huyền mỉm cười. “Tôi cũng cảm thấy khó chịu,
nhưng tôi có trực giác. Vả lại, anh mới tới nơi này ba tháng, niệm lực chưa
khôi phục hết, tôi đến lâu như vậy, cũng mới miễn cưỡng đánh ngang tay với anh,
anh đúng là một sát thủ đáng sợ.”

“... Thế giới này hạn
chế niệm lực.”

“Đúng thế!” Tử Huyền
hớn hở, “Thần thật sự quá yêu tôi, không ngờ có ngày tôi có thể đánh ngang tay
với anh! A ha ha ha ha...”

“...”

“Này, nấm mọc góc
tường, đi ra đi.”

Tử Huyền tâm tình
siêu tốt, thuận miệng triệu hồi, nhưng ngoài dự đoán của cô, lại xuất hiện hai
người.

“Hoàng tử ơi...”
Zonsu từ phía cửa cung bên phải chạy ra, lao thẳng về phía Irumi.

Bốp, một li nước
ném ra chuẩn xác trúng vào đầu hắn.

“Ui da!” Vỗ vỗ cái
trán, “Hoàng tử, thần sai rồi, thần không nên nghe trộm ngài nói chuyện...”

Izumin đi ra không
chật vật như vậy, hắn tươi cười đứng ở cửa, không hề có cảm giác xấu hổ vì đã
nghe lén, “Asisu...”

Nhưng lời nói của hắn
nhanh chóng bị cắt ngang, “Hoàng tử ơi, ngài đừng có trách thần, thần cũng vì đất
nước chúng ta, vì muốn tốt cho nài, nữ hoàng Ai Cập xinh đẹp như vậy, chỉ mới
nói một hai câu đã mê hoặc được ngài đi tới cung điện, thần không thể không đề
phòng! Hoàng tử anh minh thần võ, nắm giữ trái tim bao nhiêu cô gái trong nước,
nhưng ngài luôn lấy quốc gia làm trọng, cho tới bây giờ chưa từng để mắt tới bọn
họ. Nhưng hiện giờ ngài bị dụ dỗ như vậy, bao nhiêu thiếu nữ trong vương quốc
đang khóc lóc, nước mắt chảy thành sông! Hu hu hu!”

Zonsu kích động
nói, hoàn toàn quên mất “thủ phạm dụ dỗ” trong miệng hắn đang ở ngay bên cạnh.

“Hơn nữa, nữ hoàng Ai
Cập có thể đánh nhau với ngài, đây là một chuyện vô cùng đáng sợ! Chúng thần muốn
có một vương phi dịu dàng phúc hậu, chăm sóc quan tâm ngài, không muốn một cô
gái hung dữ, nếu ngài cưới nàng về, chúng thần biết hầu hạ thế nào đây? Ngài phải
làm sao bây giờ! Dù nàng có xinh đẹp thế nào, nhưng lại mạnh mẽ đến vậy, biết
đánh nhau, sau này sao có thể chung sống hòa thuận với hoàng tử chứ... Bla
bla...”

Irumi tập mãi thành
quen, không để ý tới hắn, còn sắc mặt cô gái bên cạnh đã đen kịt lại cầm cái li
thị nữ mới dâng tới.

Tử Huyền giận điên
lên, đạp Zonsu một cước văng ra xa, “Mồm năm miệng mười, một vương phi tốt như
ta tìm ở đâu ra nữa hả? Có năng lực trị quốc, có khả năng dẫn dắt dân chúng làm
giàu, có thể nhàn hạ bàn luận võ nghệ với hoàng tử các ngươi! Đặc biệt ta còn
có thế lực Hạ Ai Cập, quân đội Hạ Ai Cập! Thế mà ngươi dám ghét bỏ ta! Ngươi đi
chết cho ta!”

Nói xong đi qua cầm
tay Irumi, “Ta gả cho hắn thì ngươi làm được gì nào? Hừ! Ngươi làm ta tức chết!
Cả nước các ngươi làm ta tức chết!”

Đột nhiên, Tử Huyền
cảm thấy sau lưng lạnh toát, một giọng nói ai oán vang lên từ phía sau: “Asisu...
Nàng vừa nói gì? Hử?”

“...”

“Chị,” Mitamun cũng
chạy lại, “Chị sẽ gả cho hắn sao? Nhìn hắn rất được ra, cũng đẹp ngang ngửa
hoàng tử của em! Chị thật giỏi quá, có thể tìm được một hoàng tử đẹp trai như vậy!...
Nhưng còn anh trai thì sao?”

“Mitamun ngoan,
không cần lo cho anh, anh sẽ có cách để chuyện này-không-thể-xảy-ra!”

Nghe người kia nghiến
răng nghiến lợi nói từng từ một, da đầu Tử Huyền khẽ run lên...

“Ặc... Ai dà, tiệc
tối chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi nhanh đi, hôm nay để chiêu đãi các vị mới
chuẩn bị yến hội, ca múa mĩ nữ, mĩ vị món ngon đang chờ đợi!”

Ba người bên cạnh đứng
thờ ơ.

“... Tiểu Mun! Ta dẫn
em đi ăn gì đó nha!”

“Được ạ!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3