Asisu nổi loạn - Chương 06 - 07

Chương 6: Nữ hoàng
trở về

Phi ngựa trở về, Tử
Huyền vất vả lắm mới chạy tới bãi săn bắn, thế mà lúc tới nơi chỉ còn nhìn thấy
một mảnh vàng chói lọi phía dưới con sư tử, chứng minh cho định luật đầu tiên(8) của
Newton.

(8) Định luật đầu tiên của Newton: Mọi vật đứng yên hoặc
chuyển động thẳng đều sẽ đứng yên hoặc chuyển động thẳng đều mãi mãi nếu không
bị buộc phải thay đổi trạng thái bởi một ngoại lực tác động trên vật. Theo định
luật này mọi vật đều có một “quán tính,” hay một thói quen mà vật ở trạng thái
cân bằng.

“...”

Vẫn không kịp. Tử
Huyền có chút tiếc nuối, chỉ chậm một bước, vẫn không kịp ngăn lại.

“Carol! Carol!”
Menfuisu điên cuồng chạy theo con sư tử tới bờ sông, nhìn thấy nước sông đã cuốn
Carol đi, thả người muốn nhảy xuống dòng nước.

“Hoàng thượng.”
Unasu vội vàng chạy tới.

“...”

Đám binh lính đang
tìm kiếm chung quanh đột nhiên cảm thấy kì quái, tại sao tự nhiên lại không
nghe thấy tiếng của hoàng đế nữa?

Giống như một bụi
hoa nở muôn vàn màu sắc, lại nhìn giống như đuôi của một con công.

... Thật đột ngột.

Lòng hiếu kì khiến
mọi người đều quay đầu nhìn về phía hoàng đế. Hình ảnh mà bọn họ nhìn thấy
chính là, vị hoàng đế Menfuisu cáu kỉnh đang yên tĩnh nằm trên mặt đất, hôn mê.
Mà phía sau hắn...

Tử sa phiêu tán, bó
sát xung quanh vóc người xinh đẹp, tóc đen mịn, mềm mại động lòng người, cho dù
phong trần mệt mỏi cũng không che lấp được phong thái nữ hoàng. Đương nhiên, nếu
như người xem bỏ qua chi tiết bàn tay nhu nhược kia đang cầm cái gì...

“...”

Nhất định là bọn họ
chiến đấu với đám sư tử quá mệt mỏi, nên mới nảy sinh ra ảo giác! Nói cách
khác, làm sao bọn họ có thể nhìn thấy nữ hoàng Asisu đánh hoàng đế Menfuise... ngất?

Vất con dao đánh ngất
Menfuisu xuống đất, Tử Huyền lắc lắc cánh tay, bị thương nặng như vậy còn định
nhảy xuống nước sao? Chỉ tổ thêm việc cho người khác. Quay lại đối mặt với mọi
người.

Imhotep là người đầu
tiên có phản ứng, đi tới phía trước: “Nữ hoàng, không phải người đã quay về thần
điện Hạ Ai Cập sao?” Sao nữ hoàng lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ mấy con sư tử vừa
rồi...

Liếc mắt một cái
nhìn người được xưng là tể tướng trí tuệ của Ai Cập đang nhìn mình bằng ánh mắt
nghi ngờ, Tử Huyền cũng không để ý lắm, dù sao ông ta cũng không có chứng cớ.
Nhưng mà đột nhiên trở về, cũng phải có lí do.

“Ta ở thần điện Hạ Ai
Cập đã được thần linh chỉ thị, biết hôn lễ sẽ có sự cố, sợ hoàng đế gặp chuyện
không may nên phải trở về.” Đây là một quốc gia coi trọng thần thánh, lấy lí
do này ông ta cũng không thể kiểm chứng. Quả nhiên, cứ lấy danh nghĩa thần
linh, cái gì cũng có thể sắp xếp.

Carol biến mất như
vậy, chắc chắn sẽ có nhiều hoài nghi, phỏng đoán, trước hết phải xử lí vấn đề
dân tâm đã. Được, lần này lại tiếp tục lôi mấy vị thần vạn năng ra lòe thiên hạ
thôi!

Không đợi Imhotep mở
miệng, Tử Huyền đi thẳng tới đài cao bên cạnh, hô to với hàng ngàn vạn dân
chúng bên dưới.

“Hỡi thần dân Ai Cập,
hôn lễ hỗn loạn, đây chính là sự khảo nghiệm của thần linh đối với tình yêu của
hoàng đế và hoàng phi. Vừa rồi chúng ta cũng đã thấy, hoàng đế và hoàng phi đều
nguyện ý vì đối phương mà trả giá bằng sinh mệnh, tình cảm của hai người họ là
chân thành tha thiết mãi mãi không thay đổi!”

Nghe thế, Imhotep
kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên đài cao, nữ hoàng đã thừa nhận hoàng phi sao?!

Ánh mặt trời xuyên
thấu qua những tầng mây, như thần quang chiếu sáng lên đài cao. Làn gió cuồng
loạn thổi bay mái tóc dài và bộ tử sa của cô. Đón ánh nắng, nghịch gió, lúc này
Tử Huyền giống như nữ thần, lộ ra khí thế vương giả, làm người ta thuyết phục.
Đám người ngưỡng mộ nữ hoàng của bọn họ, ngay cả Imhotep cũng rung động trước
khí thế của nữ hoàng.

Tử Huyền lại tiếp tục
lên tiếng, tất cả mọi người tập trung tinh thần lắng nghe. “Mọi người không cần
lo lắng, nữ thần sông Nile đã đưa hoàng phi về thủy cung dưỡng thương! Chờ khi
thương thế lành hẳn, cô gái sông Nile sẽ quay trở về Ai Cập, trở thành hoàng
phi của Ai Cập vĩ đại!”

Nghe xong, đám đông
ồ lên: “Hóa ra là cô gái sông Nile trở về dưỡng thương!” “Thật may quá.” “Hoàng
phi vạn tuế!” “Nữ hoàng Asisu vạn tuế!”

Tử Huyền nhìn đám
người đang vui mừng bên dưới, lòng dân đã tạm thời ổn định, mới quay đầu lại chỉ
huy hiện trường.

Nhìn Unasu đang quỳ
gối bên cạnh Menfuisu: “Unasu, đỡ hoàng thượng về cung băng bó vết thương đi.”
Menfuisu được nâng dậy trở về, cô quay sang phía Minue, nhẹ giọng nói: “Minue,
chỉ huy binh lính tiếp tục tìm kiếm bên bờ sông Nile, đặc biệt là khu vực hạ
lưu sông.” Cũng không biết khi nào Carol mới trở lại, nếu nhớ không nhầm thì
chính là nổi lên ở hạ lưu sông. Chuẩn bị sẵn sàng như thế thì sẽ không lo cô ta
bị người khác cướp đi, cũng khiến mấy người này tin tưởng không phải cô thừa cơ
nhảy vào. Hiện giờ Asisu cũng không còn là Asisu trước kia nữa, Tử Huyền không
muốn mọi người vừa nhìn thấy cô là lại có cảm giác cô tới tranh đoạt Menfuisu.
Hơn nữa, vị hoàng đế tính tình bộp chộp dễ cáu giận kia không có khí độ đế
vương, không phải mẫu người cô thích.

“Imhotep, phái binh
lính cải trang thành dân chúng, mấy ngày này tung tin cô gái sông Nile về sông
dưỡng thương, không lâu sẽ trở lại. Cần phải làm cho lòng dân tin phục.”

“Vâng, thưa nữ
hoàng.” Imhotep cung kính đáp. Nữ hoàng Asisu không hổ danh là nữ hoàng Ai Cập,
sắp xếp thỏa đáng như vậy. Mà quan trọng nhất chính là, dường như nữ hoàng đã
chấp nhận cô gái sông Nile là hoàng phi của Ai Cập rồi, nếu như thế thật, thì Ai
Cập đúng là có phúc.

Lơ đãng liếc qua,
nhìn thấy trên tử sa có vài giọt máu, cái gì? Ánh mắt hướng về phía trước...

“Nữ hoàng! Tay của
người?” Tại sao lại chảy nhiều máu như vậy?

Tay?

Lúc này Tử Huyền mới
nâng tay trái lên nhìn, chỉ thấy vết cắt do chính mình tự cứa, do dùng sức ma
sát với dây cương ngựa mã đã rách toạc ra, máu thịt mơ hồ, dường như còn có thể
nhìn rõ vệt dây thừng hằn lên. Máu không ngừng chảy ra, ẩm ướt cả một mảnh tử
sa.

Nhìn thấy bàn tay bị
thương như vậy, trong lòng mọi người đều run sợ. Nữ hoàng Asisu quen được chiều
chuộng từ nhỏ thế mà lại bị thương nặng như vậy. Coi như không có việc gì xảy
ra, chỉ tập trung chỉ đạo mọi việc, nữ hoàng đã khiến cho mọi người đều bàng
hoàng!

Cũng không có cảm
giác đau đớn mấy, Tử Huyền chỉ lạnh nhạt liếc qua, nếu không như thế, làm gì có
sức lực mà ứng phó cơn hỗn loạn này. Sau đó, đưa tay giấu sau làn váy, chuẩn bị
rời khỏi.

“Nữ hoàng, xin hãy
để ngự y trị liệu một chút.”

Tử Huyền bình thản
nói: “Không cần, ta tự lo được.” Bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó: “À, đúng rồi,
suýt nữa quên mất, sắp xếp mọi thứ, tối nay mở yến tiệc, mở tiệc chiêu đãi sứ
giả các nước... Còn nữa, có một thị nữ của ta bị ngã từ trên lưng ngựa xuống, bảo
ngự y tới khám đi.”

Đang nói, đột nhiên
Tử Huyền cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, hoa mắt chóng mặt, thân thể lắc lư
như sắp ngã.

“Nữ hoàng!”

Minue không hề nghĩ
ngợi, trực tiếp xông tới đỡ được Tử Huyền. Nhìn Tử Huyền trong tay mình, phải dựa
vào mình mới có thể đứng vững được, lại nhớ tới lời nói trước kia của nữ hoàng,
trong lòng thầm lo lắng. Đối với nữ hoàng mà nói, bản thân y chỉ là một cận thần
không hơn không kém, mà lúc này lại xông lên đỡ nữ hoàng, không biết người sẽ
nghĩ thế nào?

Nghĩ như vậy, Minue
lo lắng muốn rút tay về, bên tai lại truyền tới tiếng nói nhẹ nhàng. “Cảm ơn
khanh, Minue.” Tử Huyền lắc lắc đầu, xác định là không còn cảm giác chóng mặt mới
mở miệng: “Ta không sao, các người đi làm việc đi.”

Đi hai bước, lại
quay đầu, mọi người cho rằng cô muốn hạ mệnh lệnh gì đó, vội vàng cung kính chờ
đợi.

“... Đem con sư tử
đầu tiên nấu lên cho ta, đêm nay ta muốn ăn nó cho hả giận.” Sau đó phất tay áo
rời đi.

“...”

Nhìn Tử Huyền đi tới
bên nhuyễn kiệu, Minue vẫn chưa phục hồi lại tình thần, nữ hoàng không trách cứ
hắn sao?

“Dường như nữ hoàng
rất mệt mỏi.” Imhotep vuốt chòm râu, nói.

“Tay chảy nhiều máu
như vậy, thị nữ ngã bị thương, lần này rốt cuộc tại sao nữ hoàng Asisu lại trở
về, thật khó mà giải thích được.” Chỉ cần nhớ tới bàn tay đầm đìa máu kia, tim
Minue lại đau nhói.

“Xem ra, đúng như lời
hoàng thượng từng nói, dù thế nào đi nữa nữ hoàng và hoàng thượng vẫn là chị em
ruột thịt, hiểu được điều đó nên nữ hoàng đã trở lại.” Ánh mắt Imhotep hướng về
phía chân trời, giờ chỉ còn chờ cô gái sông Nile trở lại mà thôi, Ai Cập nhất định
sẽ càng thêm cường thịnh.

Chương 7: Lưu
luyến

Ngồi nhuyễn kiệu rời
đi, hiển nhiên Tử Huyền đã quên mất một chuyện, đó là hoàng tử Izumin đứng bên
sườn núi đã nhìn thấy hết mọi chuyện. Nấp ở chỗ khuất, Izumin nhìn chằm chằm
vào thân ảnh màu tím càng lúc càng xa kia, vẫn còn suy tư mãi.

Asisu trước mắt
khác hẳn Asisu lúc mới gặp ở địa lao. Lúc bắt được hắn, nếu không phải nhận được
bồ câu đưa thư của Thượng Ai Cập gửi tới, có lẽ Asisu đã sớm giết chết hắn rồi.
Mà khi cô xem xong bức thư, sự ghen tuông dữ dội dường như khiến cô mất đi lí
trí, thậm chí còn muốn mượn hắn một vạn binh lực đi tấn công Thượng Ai Cập, như
muốn phá hỏng hôn lễ. Nhờ đó, hắn đã biết chị em bọn họ trở mặt, Ai Cập xảy ra
nội chiến, khiến cho hắn thêm tin tưởng việc công chiếm Ai Cập.

Mà Asisu hiện giờ,
không có sự phẫn nộ, bình tĩnh lí trí, toàn thân lộ ra khí chất trong trẻo,
thanh thoát. Thật kì lạ, cô ta yêu Menfuisu sâu đậm như vậy, sao không thừa cơ
tuyên bố cô gái sông Nile đã chết, đoạt lại tâm tư hoàng đế, mà ngược lại, lại
dùng tin tức của cô gái sông Nile trấn an lòng dân?

Thật không hiểu nổi,
tại sao chỉ qua một đêm, Asisu lại thay đổi như vậy? Chẳng lẽ ở Hạ Ai Cập cố ý
diễn kịch cho hắn xem? Nhưng cũng không cần như vậy... Hoặc là, lúc này cô chỉ
giả vờ, thực ra đang âm thầm thực hiện kế hoạch gì đó?

Izumin không thể
nào lí giải nổi, dường như nữ hoàng này có rất nhiều vấn đề. Vừa rồi cô cao ngạo
giống như một nữ thần, khí thế như vậy khiến hắn muốn tin tưởng từng câu nói của
cô. Cô gái sông Nile vốn đã không tầm thường, có lẽ giống như lời Asisu nói,
quay trở về bên mẫu thần dưỡng thương... Đêm nay quan sát ngắm sao một chút
cũng tốt, còn phải chú ý tới vị nữ hoàng Ai Cập này mới được.

Cô gái sông Nile biết
trước tương lai, nữ hoàng Asisu thần bí khó lường, chẳng lẽ tất cả các vị thần
đều đặc biệt che chở cho mảnh đất này? Hoàng đế Menfuisu, ngươi đúng là kẻ may
mắn!

Không giống với
Izumin có ý đồ xâm chiếm lãnh thổ, suy nghĩ của Algol(9) đơn giản hơn nhiều.
Có thể ngắm nhìn dung mạo tuyệt đẹp của Asisu, hắn cực kì vừa lòng. Hắn đóng
giả làm sử giả tới Ai Cập, ngoài lén lút xem xét thực lực của Ai Cập, còn có một
điều quan trọng hơn, chính là tới ngắm người đẹp!

(9) Algol: vua xứ Assyria.

“Chẹp chẹp, quả
nhiên nữ hoàng Asisu xinh đẹp như lời đồn đại, nếu cô gái sông Nile chưa thể trở
về, vậy thì trước hết cứ để nữ hoàng về tay ta đã!” Nghĩ như vậy, Algon hưng phấn
nở nụ cười, hoàn toàn xem nhẹ lời nhắc nhở của cận thần.

“Đại vương, không
thể được đâu ạ, đó là nữ hoàng Ai Cập...”

Trở về cung điện, Tử
Huyền vừa mới đi tới cửa cung, đã thấy Ari chạy ra tiếp đón.
Bởi vì lính Hạ Ai Cập mới đưa tin tức tới nơi, tuy rằng không kịp, nhưng Ari vẫn
nhanh chóng rút lui, cũng không để lọt ra chuyện thả sư tử, coi như cũng đỡ được
phần nào.

Khuôn mặt Ari tràn
đầy lo lắng: “Nữ hoàng Asisu, tay của người thế nào rồi? Jinna thật bất cẩn! Lại
để nữ hoàng bị thương nặng như vậy!”

Đây chính là nữ
quan Ari - người đối xử tốt nhất với Asisu ở Ai Cập, tuy rằng cô làm không ít
chuyện xấu, nhưng tất cả việc này, cũng chỉ vì nữ hoàng của cô mà thôi.

Tử Huyền nhẹ giọng
nói: “Không sao đâu, Ari. Không phải là lỗi của Jinna, cô ta hầu hạ ta rất tốt,
là do ta không băng bó vết thương thôi.”

“Vậy xin người băng
bó lại đi, nô tì đã chuẩn bị thuốc rồi ạ.”

“Được.” Lặng lẽ ngồi
trên giường mềm mại xa hoa, nhìn Ari cẩn thận băng bó.

“Đừng băng bó cẩn
thận quá, yến tiệc tối nay không thể hủy bỏ, đừng để sứ giả các nước chú ý.”

“Bệ hạ, bị thương nặng
như vậy, người chịu khổ rồi. Là nô tì không tốt, không ở bên cạnh hầu hạ người...”

Nhìn Ari áy náy như
vậy, Tử Huyền len lén thở dài, Asisu à, cô có một thị nữ trung thành như vậy là
thần linh đã bồi thường cho cô rồi, lúc cô bị thương, lúc cô khóc, còn có người
xót xa cho nỗi đau của cô.

“Là do ta chạy quá
nhanh thôi.”

“... Bệ hạ...” Ari
do dự không biết có nên hỏi hay không.

“Muốn hỏi vì sao ta
lại ngăn cản kế hoạch ư?” Tử Huyền nghĩ nghĩ, hỏi thẳng.

“Ari, giết Carol
cũng không có ích lợi gì, chỉ làm Menfuisu càng thêm điên cuồng mà thôi. Giống
như ta yêu Menfuisu bao nhiêu năm, có người cướp mất hắn, làm ta chỉ có thể
hoài niệm. Bọn họ cũng vậy... Chuyện này nói sau, giờ chuẩn bị cho ta tắm rửa
thay y phục, buổi tối còn có yến tiệc phải tham dự.”

“Vâng, nô tì đi chuẩn
bị ngay.”

Yến tiệc, chính là
ăn sơn hào hải vị, uống rượu ngon, ngắm người đẹp, nghe nhạc... À, còn thuận tiện
trao đổi tình cảm.

Đúng thế. Tay phải
nắm chặt đập vào tay trái. Bốp! Ai ui, đau chết ta rồi. Quên mất tay trái vẫn
còn vết thương, lần đánh nhau với Irumi(10) cũng thế. Hừ, Irumi, chắc chắn
ngươi vẫn còn ôm hận việc ta quỵt nợ ngươi hai trăm triệu zeni(11) chứ gì?
Đồ nhỏ mọn. Mà vừa mới đập tay vào muốn làm gì ấy nhỉ?

(10) Irumi là sát thủ hàng đầu trong thế giới Hunter.

(11) Zeni: đơn vị tiền tệ trong thế giới Hunter.

À, lần này trong bữa
tiệc, phải đối xử hòa hảo với các sứ giả, khiến họ mau rời khỏi Ai Cập... Nếu bọn
họ không chịu đi... đá về luôn!

Tham dự yến tiệc, nữ
hoàng chính là đại diện cho toàn bộ Ai Cập, đương nhiên trang phục phải lộng lẫy.

Ở đuôi mắt vạch một
đường kẻ xanh thẫm, xoa dầu thơm lên mái tóc, trang sức rực rỡ, y phục lộng lẫy,
tất cả các chi tiết nhỏ đều không thể bỏ qua. Chờ đến khi đám thị nữ trang điểm
cho Tử Huyền xong, cũng đã chạng vạng tối.

Tử Huyền ngắm nhìn
khuôn mặt trong gương, thật ra khuôn mặt này có vài phần giống cô, cô chỉ không
có nét uy nghiêm ẩn chứa trong đôi mắt này mà thôi.

Nhìn ánh chiều tà
trên sông Nile, lại một lần nữa tự nhắc nhở bản thân, thân phận hiện tại của cô
là nữ hoàng.

Sau đó đứng dậy, thản
nhiên ra khỏi phòng, đi qua dãy hành lang tiến về đại sảnh đang tổ chức yến tiệc.

Cung điện của Asisu
ở phía đông, cung điện của Carol ở phía tây, như vậy chỗ giữa này là nơi ở của
Menfuisu. Ừ mà... đến bây giờ hắn còn chưa tỉnh sao? Chẳng lẽ cô ra tay nặng
như vậy? Nghĩ thế, Tử Huyền đi tới cung điện của Menfuisu.

“Tham kiến nữ
hoàng.” Đám thị nữ quỳ rạp trên mặt đất.

“Các ngươi lui xuống
trước đi.”

“Vâng, thưa bệ hạ.”

Vén tấm sa mỏng, Tử
Huyền nhìn thấy Menfuisu đang nằm trên giường. Ánh chiều tà chiếu thẳng vào
trong phòng, yếu ớt chiếu trên người hắn, tỏa màu vàng ấm áp. Không còn cáu gắt,
lo lắng, luống cuống, hiện giờ hắn chỉ nằm yên lặng trên chiếc giường lớn xa
hoa.

Đây chính là vị
hoàng đế Ai Cập khiến Asisu si mê, tan nát cõi lòng đến điên cuồng!
Từ nhỏ hai chị em che chở lẫn nhau, khắc sâu dưới đáy lòng, ao ước lớn lên có
thể làm cô dâu của hắn... Nguyện vọng bao năm sắp thành hiện thực, lại đột
nhiên xảy ra biến cố, khó trách Asisu không thể buông tay. Một người đàn ông đẹp
trai, khí phách ngời ngời như vậy, có mấy cô gái có thể không động tâm cơ chứ?

Đưa tay xoa nhẹ mặt
Menfuisu! Khuôn mặt anh tuấn, tuổi trẻ sôi nổi, vị hoàng đế thiếu niêu này đẹp
như một cô gái vậy...

Đợi chút, ta đang
làm gì vậy? Giống như chạm phải nước sôi nóng bỏng tay, Tử Huyền nhanh chóng rụt
tay lại.

“...”

Có chỗ không đúng,
bản thân cô chưa bao giờ vừa gặp một người đàn ông xa lạ đã không thể khống chế
được như vậy, cho dù hắn đẹp trai tới đâu, nhưng mấy anh chàng ở thế giới
Hunter đẹp trai không thua kém gì hắn…

Chẳng lẽ... là do
thân thể này? Là do thân thể này quyến luyến hắn?

Nghĩ vậy, khuôn mặt
Asisu phiếm hồng. Không ngờ tình yêu của Asisu lại lớn như vậy, ngay cả khi
linh hồn không còn mà vẫn có thể thao túng được thể xác!

“Nữ hoàng.” Đột
nhiên có tiếng nói vang lên, khiến cho tim Tử Huyền đập mạnh suýt bay ra khỏi lồng
ngực. Imhotep? Ông ta vào đây từ lúc nào, nhìn thấy những gì?
Cẩn thận kiềm chế cảm xúc, đứng dậy.

“Bệ hạ, đã lâu như
vậy, vì sao hoàng thượng vẫn còn chưa tỉnh?”

“À...” Tử Huyền điềm
nhiên nói: “Lần đầu tiên ta ra tay chưa có kinh nghiệm, hơi nặng tay một chút,
lần tới ta sẽ khống chế tốt hơn.”

“...”

Tia sáng cuối cùng
của mặt trời đã biến mất, trên mặt đất vẫn còn lưu lại chút hơi nóng. Bóng đêm
nặng nề bao phủ bốn phía, những ngọn đèn trong hoàng cung cũng lần lượt được đốt
lên.

“Yến tiệc bắt đầu rồi
sao?” Không ngờ lại tới chậm.

“Vâng, xin mời nữ
hoàng di giá.”

“Đi thôi.” Vấn đề của
thân thể này, rồi cũng sẽ có cách giải quyết sớm thôi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3