Nguyệt Lão - Phần IV - Chương 29 - 30 - 31

PHẦN 4 - CHƯƠNG 29

MỘT!”

Tôi đếm to, sợi tơ hồng Thất
Duyên trong tay phát sáng.

Thần Chết ai ai cũng cảnh giác
sợ hãi, lại càng không thể tin được mà nắm chặt lưỡi hái trong tay.

HAI!”

Tôi nhìn Tiểu Mi rồi mỉm cười,
từ trong đôi mắt Tiểu Mi, hai hàng nước mắt chảy xuống.

Tạm biệt, cô dâu của tôi.

BA!”

Tôi cười lớn, kéo theo dây tơ
hồng Thất Duyên xông vào biển đao của Tử Thần.

“Mọi người nhanh tránh ra! Đó
thực sự là Thất Lôi Hủy Âm Sách!”

Một Thần Chết hét lên, ném đi
lưỡi hái, chạy khỏi biển đao.

Tiếng thét này giống như quả
bom phát nổ giữa biển đao, tất cả Thần Chết đều hoảng hốt lúng túng bỏ chạy,
tôi vừa cưới lớn vừa xông vào giữa đám Thần Chết đang tán loạn, ôm chặt Tiểu
Mi.

“Nhanh dẫn em đi!” Tiểu Mi
khóc vì vui mừng.

“Được! Trước hết anh thay em
buộc lên sợi tơ hồng này!”

Tôi đem sợi tơ hồng Thất Duyên
buộc lên ngón tay của Tiểu Mi, rồi liếc nhìn vị Thần Chết lúc nãy vừa thét lên.

Đúng là “Người phụ nữ tóc dài”
đã báo tin tức cho tôi.

Thực sự rất cảm ơn!

“Sợi dây tơ hồng này…” Tiểu Mi
nhìn dây tơ hồng Thất Duyên trên tay nói:

“Sợi dây tơ hồng này có chút kỳ
lạ, không giống lắm so với trước kia.”

“Xin lỗi.”

Tôi nhìn Tiểu Mi đang thắc mắc
nói:

“Đã đến lúc chúng ta chia xa
nhau rồi.”

“Đây là ý gì?”

Trong mắt Tiểu Mi tràn ngập nỗi
bất an.

“Hãy quên anh đi, ở nơi xa có
một người đàn ông đáng để cho em phó thác bảy kiếp đang đợi em.”

Tôi giữ chặt Tiểu Mi, quay đầu
đi không dám nhìn vào mắt cô ấy.

Tôi nhìn đoàn Thần Chết bao
vây xung quanh tôi, ai ai cũng hoài nghi không hiểu vì sao “Thất Lôi Hủy Âm
Sách” lại được buộc lên tay Tiểu Mi.

Tôi biết không thể nói dối được
nữa, thế là gọi lớn:

“Đến đây đi! Dù sao các ngươi
cũng không thể làm hại Tiểu Mi được nữa, nhanh đến lấy hồn phách của ta đi!”

Năm mươi Thần Chết ra sức chửi
lớn:

“Chém cả hai luôn!”

Nhìn vào đám hồn ma đang tạo
thế vây quanh tôi thành hai vòng, lúc này nổi lên một trận gió lạnh làm người
ta phải khiếp sợ, giữa đất trời nồng đượm mùi sát khí lạnh lẽo, Thần Chết, tôi,
Tiểu Mi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy hàng nghìn Thần Chết tập trung lại trên bầu
trời Phố Lý, ai ai cũng mang sắc mặt nặng nề bi thương, chờ đợi tiếng khóc gào
của đất trời.

“Đoàng…”

Dưới lòng đất phát ra tiếng rền
vang, mặt đất rung động! Giống như tiếng nứt vỡ của vỏ trứng!

Tiếng thét của Tiểu Mi, tiếng
kêu gào sợ hãi của tất cả mọi người, dường như cùng lúc hòa theo âm thanh tiếng
kính vỡ.

Cơn gió lạnh lẽo len lỏi điên
cuồng khắp nơi, tiếng “vi vu” cuốn theo đất đá bay mù trời, phụ họa cùng sự cuồng
điên của đất trời.

Một bể cá lớn bảy thước bay
vào thẳng cửa sổ của ngôi nhà, nặng nề đập xuống vỡ cả nền nhà.

“Bùm!”

Tiếng nổ nặng nề phá hủy liền
ba ngôi nhà, một bình ga mang theo ngọn lửa bay ra khỏi ban công, va phải chiếc
đàn piano giữa không trung tạo thành một quả cầu lửa.

Tiểu Mi ôm đầu, co người lại
trong lòng tôi, bị dọa cho sợ đến không dám lên tiếng, còn hàng quà bánh trước
mặt chúng tôi bị sức mạnh to lớn vô hình đánh sập, đè bẹp, chỉ còn một chú mèo
mướp đứt đuôi kịp thời chạy thoát.

“Thật đáng sợ!” Một Thần Chết
than thở nói.

Tôi ôm Tiểu Mi, nhìn những
viên gạch trong phút chốc tốc khỏi mái, những người nhanh nhạy nhảy qua cửa sổ
để thoát thân, những người không kịp tỉnh ngủ, đều bị trần nhà hay cột kèo lấy
mạng, hoặc bị kẹt trong những mảng xi măng vỡ, Thần Chết cũng nhìn đến há hốc mồm.

Khách sạn bên cạnh Tiểu Mi
cũng không thể may mắn thoát khỏi, giống như người già bất lực mà khụy xuống, rồi
sụp đổ ngay trên đầu chúng tôi.

Nhưng đá thép xung quanh Tiểu
Mi lại méo mó, bật ra một cách kỳ lạ, giống như có một bức tường thần kỳ vừa mạnh
vừa có lực bảo vệ lấy Tiểu Mi, nhất định là uy lực của tơ hồng Thất Duyên!

Nhân sự hỗn loạn, tôi nắm bắt
thời cơ nói với Tiểu Mi:

“Nhìn thấy chưa? Từ nay về sau
sẽ không còn ai có thể làm hại em được nữa.”

Tiểu Mi mở mắt ra, nhìn những
mảnh gạch đá bị bật ngược ra khỏi người cô ấy kinh ngạc nói:

“Chuyện này là sao?”

“Đúng vậy! Thật kỳ lạ!”

Một Thần Chết không có khuôn mặt
kinh hãi kêu lên:

“Trên người của cô gái đó có đồ
vật bảo vệ!”

Tôi quét mắt nhìn quanh những
Thần Chết đang ngạc nhiên thắc mắc:

“Tiểu Mi, sợi dây tơ hồng này
rất đặc biệt, nó là tơ hồng Thất Duyên do Chức Nữ dùng máu và nước mắt để dệt
nên, một khi buộc nó lên, trời đất vạn vật đều không cách nào ngăn cản tình yêu
của em với người đàn ông ở đầu dây kia, vì thế, giờ là lúc anh và em nói lời tạm
biệt rồi.”

Tiểu Mi mở to mắt, nhìn sợi tơ
hồng trên tay, “oa” tiếng khóc vang lên, tiếp đó, một cái tát dán lên khuôn mặt
vô hình của tôi.

“Anh có bệnh à! Hu hu hu… Tại sao
lại đẩy em cho người khác…”

Tiểu Mi vừa phẫn nộ vừa đau lòng.

Trong lúc trời đất đang sụp đổ,
năm mươi vị Thần Chết vừa chờ đợi đáp án của tôi, vừa mài dao.

“Anh cũng không muốn như vậy,
nhưng anh không thể để em chết vì anh, để em đi đầu thai chuyển thế một cách kỳ
quặc vì anh” Tôi sờ sợi dây tơ hồng Thất Duyên, không có cách nào đành nói: “Thật
đúng là vận mệnh trêu ngươi, lúc còn sống anh không được Nguyệt Lão chúc phúc,
lúc chết rồi lại phải tiễn biệt người mình yêu nhất.”

“Hãy quên anh đi!” Tôi nắm chặt
bàn tay, nói lớn: “Sợi dây tơ hồng này là hạnh phúc của em! Em đừng vì một người
ngốc nghếch đã chết mà buồn nữa! Hãy vì bản thân em, vì bố mẹ em, cũng là vì
anh mà đi tìm hạnh phúc cho mình!”

Tiểu Mi khóc không thành tiếng, gục
xuống đất nói:

“Anh đã nói là sẽ lấy em mà…”

Đúng vậy…

Tôi từng nói.

Tôi hôn lên tóc Tiểu Mi:

“Biết đâu, có lẽ qua mấy trăm năm
nữa, chỉ là muộn một chút… Anh sẽ đợi em đi hết quãng đời hạnh phúc trong bảy
kiếp… Rồi sẽ có một ngày, anh nhất định lấy em.”

Nước mắt tôi rơi xuống trên tóc
Tiểu Mi, tôi khẽ nói:

“Hãy đi tìm hạnh phúc cho mình,
anh đợi em bảy trăm năm.”

Đi đi.

Người anh yêu nhất.

Cô dâu của người khác.

PHẦN 4 - CHƯƠNG 30

Đất trời rung chuyển, vạn đá
xuyên mây.

Tình yêu, vào thời khắc này…

Là mạnh mẽ nhất.

Mà tôi, là một Nguyệt Lão.

Một Nguyệt Lão sắp mất đi người
mình yêu thương nhất.

“Hát lại một lần… Hát lại một lần
nữa bài hát đó được không?”

Tiểu Mi khóc, ngồi trong trong
lòng tôi thút thít, bất chấp thế giới xung quanh chúng tôi đang bị hủy diệt.

“Chân mệnh thiên tử của em là một
nhà âm nhạc, anh ấy sẽ sáng tác một vạn bài tình ca cho em.”

Tôi nhìn Tiểu Mi:

“Anh ấy sẽ thương em, yêu em,
thay em đỡ đạn.”

Tiểu Mi khép mắt lại nói:

“Em muốn nghe thêm một lần cuối,
ghi nhớ lại mỗi một nốt nhạc, bảy trăm năm sau, em sẽ tìm được anh.”

Tôi cười lớn:

“Vậy thì anh hát thêm một lần nữa,
các anh em Thần Chết, cho tôi thêm ba phút!”

Tầng tầng lớp lớp Thần Chết bao
vây quanh chúng tôi, tôi tuyệt đối không thể nào thoát được.

Một Thần Chết thở dài nói:

“Ngươi hát đi, nhưng chốc nữa
ngươi sẽ bị hồn bay phách tán, nói cái gì mà bảy kiếp với bảy trăm năm…”

Tiểu Mi hít một hơi, mở to mắt
nhìn tôi, chầm chậm nói:

“Anh lại gạt em nữa.”

Tôi chớp mắt nói:

“Em xem miếng pha lê này.”

Tôi lấy ra từ trong người miếng
pha lê màu vàng rồi nói:

“Đây là đá Kim Giáp bảo vệ linh hồn,
bất kể Quỷ Thần nào cũng không làm hại được anh.”

Vẻ mặt Thần Chết ai ai cũng bị đả
kích, nhưng đều không nỡ vạch trần lời nói dối của tôi.

Tiểu Mi lau đi nước mắt, phì cười:

“Em không tin, là anh không muốn
em lo lắng, đúng không? Thực ra anh lại muốn bỏ rơi em lần nữa, đúng không?”

Tiểu Mi nói xong, cứ như vậy lại
vùi mặt vào lòng tôi.

Tôi lắc đầu, ôm Tiểu Mi, khẽ hát…

***

“Hôm nay là lần thứ một trăm anh
cầu hôn, cho em một bất ngờ.”

Chàng trai đứng dưới gốc cây to.

“Bất ngờ?”

Cô gái cầm lấy ô che.

“Anh thực sự rất yêu em.”

Chàng trai lấy ra bó hoa tươi đã
được giấu sau gốc cây từ trước:

“Em biết vì sao phim tình cảm hay
động lòng người hay không?”

“Anh nói xem?”

Cô gái chờ đợi màn biểu diễn của
chàng trai.

“Là vì có nhạc nền, không có âm
nhạc, tất cả đều không hay nữa.”

Chàng trai cười:

“Vì thế, anh viết một bài hát cho
em, có nhạc nền, hôm nay chắc em sẽ đồng ý với anh.”

“Thật không? Nghe xem sao đã.”

Cô gái nhìn chàng trai trong màn
mưa.

***

“Em đã đến, nhẹ nhàng bước vào cuộc
đời anh.

Trời cao tặng anh một món quà, đó
chính là em.

Nhẹ nhàng tựa vào lòng anh, anh
muốn nói với em rằng.

Vợ ơi, anh yêu em.

Em đã đến, nhẹ nhàng bước vào cuộc
đời anh.

Nhìn vào đôi mắt em, lắng nghe tiếng
em nói, anh như bay, bay vào thế giới diệu kỳ.

Anh muốn ôm chặt lấy em biết bao
nhiêu.

Hát bài hát về em, hát bài hát về
em.

Những hình ảnh ký ức tràn về.

Đặt bàn tay của em lên ngực.

Nhẹ nhàng sưởi ấm trái tim anh.

Thích đôi mắt của em, thích sự ân
cần của em, thích cảm giác có em bên cạnh, thích sự dịu dàng của em, thích sờ
lên đôi tai bé nhỏ của em.

Câu chuyện có em, một người là
anh có em.

Vậy thì ở đây anh hát thêm lần nữa.

Đằng sau hạnh phúc là sự dịu dàng
bất tận.

Để anh lấy hết can đảm đích thân
nói với em…

Lấy anh nhé, lấy anh nhé.

Kẻ ngốc hạnh phúc của em.

Giao cho anh hạnh phúc cuộc đời
em.

Nhiều nhất như lấy kẻ tâm thần.

Lấy anh nhé, lấy anh nhé.

Hãy nhẹ nhàng chầm chậm đưa bàn
tay em cho anh.

Căn phòng bếp đừng trống vắng mãi
nữa.

A Khổ cũng cần có người bên cạnh.

Như vậy mà lấy anh nhé!

Lấy anh nhé, lấy anh nhé.

Kẻ ngốc hạnh phúc của em.

Niềm vui sướng dâng lên khóe mắt
anh.

Lẽ nào em không nhìn thấy sao?

Lấy anh nhé… (*)”

(*)Các bạn có thể nghe bài hát: “Lấy anh nhé” ở những link này

https://www.youtube.com/watch?v=3SxhnuV1-jU

http://www.tudou.com/programs/view/bWpTEtnzyzM

***

Tôi hát như vậy, lồng ngực ướt một
mảng.

Cứ như vậy hồn phách tiêu tan đi.

Mang theo nước mắt người con gái
tôi yêu, hồn phách tiêu tan đi.

“Sẽ có một ngày, em gả cho anh.”

Tiểu Mi nói, không còn khóc nữa.

“Anh biết.”

Tôi nhéo mũi cô ấy nói:

“Tạm biệt, cô dâu bảy trăm năm
sau của anh.”

“Vậy chiếc nhẫn này em giữ lại
trước.”

Tiểu Mi sờ chiếc nhẫn, cười bi
thương.

“Giống như em nói, có một số chuyện,
vạn năm cũng không thể thay đổi.”

Tôi khóc rồi sao?

Tôi không khóc, tôi cười rất mãn
nguyện.

Câu chuyện có thể có kết thúc như
vậy, đã làm tôi được an ủi vượt ngoài mong đợi.

“Tạm biệt.”

Tôi buông Tiểu Mi ra, đi về hướng
lưỡi hái đoạt hồn phách của Thần Chết.

Tôi không quay đầu, tôi không nhẫn
tâm.

“Ra tay đi, cám ơn các ngươi.”

Tôi nhắm mắt, miệng vẫn mang nụ
cười.

Thần Chết đưa lưỡi hái lên nói:

“Xin lỗi, lệnh Trời khó cãi,
chúng ta chỉ có thể để ngươi đền tội.”

Tôi gật đầu, chuẩn bị chết thêm lần
nữa.

“Chém!”

“Không được chém!”

PHẦN 4 - CHƯƠNG 31

Lưỡi hái rơi xuống mặt đất.

Tôi suýt chút nữa cười lên, bởi
vì trên lưỡi hái găm một mũi tên.

Chỉ có Quỷ Thần mới đối đầu được
với Quỷ Thần.

“Thần Cupid…”

Tôi nói lẩm bẩm, ngẩng đầu lên.

Trên bầu trời tối tăm quỷ dị, những
đôi cánh trắng của Thần Cupid điểm sáng lên như những ngôi sao lấp lánh, ai ai
cũng lắp tên giương cung, tôi đoán… Có khoảng vài trăm Thần Cupid!

“Đứng yên! Không được cử động!”

Thần Cupid dẫn đầu hét lớn, bay
bên cạnh ông ấy là một cô gái xinh đẹp.

Tiểu Thư Màu Hồng.

“Gió rất lớn rất thuận! Lại đúng
lúc gặp được Thần Cupid biết nói tiếng Trung!”

Tiểu Thư Màu Hồng giang tay nói lớn,
vẻ mặt vui sướng vô cùng.

“Cám ơn cậu! Có điều không cần nữa
rồi!”

Tôi nói to:

“Đừng làm khó cho Thần Chết! Tớ
đã buộc lên dây tơ hồng Thất Duyên cho Tiểu Mi rồi!”

Tiểu Thư Màu Hồng sững sờ, đoàn
Thần Cupid bên cạnh cô ấy cũng sững sờ.

Những Thần Chết trước mặt cũng sững
sờ, sau đó hô lớn:

“Anh em trên trời nhanh đến giúp
chúng tôi!”

Ba nghìn Thần Chết thu hồn nạp
phách đã ở sẵn giữa không trung lập tức cùng sà xuống, cùng với đoàn Thần Cupid
hình thành nên cục diện đối lập nhau, tình hình giằng co căng thẳng.

“Các ngươi không nên can thiệp
vào thế hệ Thần của chúng ta!”

Thần Chết trưởng lão nghiêm nghị
nói, chỉ huy những Thần Chết khác giương đao hộ thân.

“Tình yêu không có biên giới!”

Một Thần Cupid gốc Hoa nói lớn, một
Thần khác cũng nói:

“Tiểu Thư Màu Hồng xa xôi ngàn dặm
đến nhờ chúng tôi giúp đỡ, không có trao đổi, chỉ có thỉnh cầu tình yêu! Chúng
tôi không có lí do chối từ!”

Thần Chết trưởng lão gào lên:

“Không được quấy rầy chúng tôi
đang lúc chấp hành nhiệm vụ quan trọng! Chuyện lần này không có chút liên quan
gì đến hệ Thần ở phương Tây các ngươi! Mọi người nhanh chóng loạn đao chém chết
Nguyệt Lão kia, sớm quay về với cương vị thu hồn của mình!”

Thần Cupid dẫn đầu lập tức giương
cung hét lớn:

“Các ngươi dám?! Chúng ta sẽ bắn
các ngươi thành tổ ong!”

Tôi đúng là thụ sủng nhược kinh.

Tiểu Mi ôm lấy tôi từ đằng sau,
lo lắng chờ đợi.

Chờ đợi điều gì?

Mẹ kiếp! Tôi không biết…

(Nguyên
văn: “Fuck
I
don't know…”)

Hàng trăm Thần Cupid giương
cung nhắm về hướng đoàn Thần Chết đông nghịt kia.

Số lượng Thần Chết nhiều gấp mấy
lần Thần Cupid, nhưng khoảng cách đôi bên tương đối lớn, có lợi cho việc bắn
tên của Thần Cupid, cho dù Thần Chết có xông vào công kích chém giết nhóm Thần
Cupid thì trước lúc đó Thần Chết nhất định cũng đã hao binh tổn tướng một lượng
lớn.

Thần Chết trưởng lão vô cùng
rõ về điểm này, xem ra ông ấy vô cũng sốt ruột, bởi vì “Kế hoạch 921” quan trọng
hơn rất nhiều so với việc cá nhân nhỏ nhặt này, nếu như không thể đúng giờ hoàn
thành việc thu nhận hồn phách cũng như nếu thất bại, nhất định sẽ có hình phạt
nghiêm khắc đang đợi ở đằng sau.

“Khốn kiếp! Thần Chết bọn ta
làm việc! Rốt cuộc liên quan đếch gì đến các ngươi?!”

Thần Chết trưởng lão kích động
quát lớn.

“Tình yêu không có biên giới!”

Thần Cupid đáp lớn.

“Đừng ép ta! Chúng ta đông gấp
mấy lần các ngươi!”

Thần Chết trưởng lão dương tay
lên. E rằng chỉ một cái phất tay sẽ có một trận đại chiến xảy ra.

“Chúng ta có cung tên!”

Ánh mắt của Thần Cupid dẫn đầu
cũng sắp bốc lửa.

Tôi thực sự không nhẫn tâm nhìn
nhiều Thần Cupid như vậy hi sinh vì tôi.

Dù sao Tiểu Mi cũng sắp gả làm vợ
cho người khác rồi, tôi đã không còn có lí do tồn tại trong trời đất này nữa.

Cho nên.

“Cupid đại ca! Tiểu Thư Màu Hồng!
Cám ơn mọi người! Có điều thực sự không cần khai chiến vì tôi!”

Tôi nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng
tay Tiểu Mi, nhìn những Thần Chết bên cạnh gào lớn:

“Đến đi! Không cần khách khí!”

“Anh nói dối!”

Tiểu Mi đấm một cú sau gáy tôi,
gào khóc:

“Đã nói là bảy trăm năm sau gặp lại!
Giờ có cơ hội anh lại không tránh đi! Anh lại không tránh đi!”

Tiểu Thư Màu Hồng hét lớn:

“Darlie! Tớ tình nguyện ở bên cậu
bảy trăm năm! Cậu đừng làm chuyện dại dột!”

Tôi lắc đầu, tôi chỉ có thể lắc đầu,
chầm chậm nhặt lên nhìn lưỡi hái bị mũi tên tình yêu găm vào kia.

Tiểu Thư Màu Hồng vội gọi:

“Đừng mà! Cậu chỉ nghĩ cho Tiểu
Mi! Chỉ nghĩ cho bản thân mình! Nhưng lại không nghĩ gì cho tớ! Tớ yêu cậu chẳng
lẽ cậu không biết sao?! Đừng làm tớ đau lòng, tớ sẽ đi đầu thai đấy!”

Tôi nhìn Tiểu Thư Màu Hồng giữa
không trung, khuôn mặt kinh hoàng và bi thương.

“Tớ mà đi đầu thai, nhất định rất
đáng thương!”

Tiểu Thư Màu Hồng khóc, nước mắt
rơi xuống trên mặt đất đang rung động.

Tôi biết.

Tôi biết.

“Xin hãy buông tha cho tôi.”

Tôi vứt lưỡi hái xuống, yếu ớt
nói.

“Trưởng lão, thời gian sắp đến rồi,
lỡ như xảy ra chiến tranh, số lượng Thần Chết không đủ, chỉ e…”

Người phụ nữ tóc dài lo lắng nói.

“Khốn kiếp!”

Thần Chết trưởng lão cố gắng bình
tĩnh hô lên:

“Giải tán! Nhanh về làm nhiệm vụ
câu hồn! Sau này từ từ sẽ tính sổ với các ngươi!”

Ba nghìn Thần Chết dường như thở
phào nhẹ nhõm, một lúc sau thì giải tán.

“Cám ơn.”

Thần Cupid dẫn đầu vẫy tay tạm biệt
với Thần Chết trưởng lão, nhưng chỉ thấy Thần Chết trưởng lão tức giận quay đầu
rời đi.

Động đất đã dừng lại.

Hết thảy những hỗn loạn cũng tạm
thời tĩnh lại.

Tiểu Thư Màu Hồng bay đến bên cạnh
tôi, nhìn dây tơ hồng trên tay Tiểu Mi.

“Tớ giao anh ấy cho cậu.”

Tiểu Mi lau đi nước mắt, đẩy
tôi qua cho Tiểu Thư Màu Hồng.

“Tớ thay cậu bảo quản bảy trăm
năm.”

Tiểu Thư Màu Hồng cầm chặt tay
tôi.

“Anh ấy rất ngốc, lại hay nói
linh tinh, cậu chăm sóc cho anh ấy nhiều một chút.”

Tiểu Mi cúi đầu, giọng nói nhỏ
nhẹ như muỗi kêu.

“Anh ấy rất ngốc, lại hay nói
linh tinh, tớ sẽ giúp cậu chăm sóc cho anh ấy.”

Mũi của Tiểu Thư Màu Hồng cũng
đỏ lên.

Tôi nhìn Tiểu Mi nói:

“Bảy trăm năm sau, gặp nhau dưới
gốc cây trong rừng Quán Vũ, anh lại hát một lần nữa cho em nghe, để lần nữa được
nghe lại lời em hứa.”

Tiểu Mi che mặt quay người bỏ
chạy, dây tơ hồng trên bàn tay trái sáng lên lấp lánh trong màn đêm.

“Nhất định phải hạnh phúc
nhé!”

Tôi tự mình lẩm bẩm.

Nhất định…

Tiểu Thư Màu Hồng kéo tôi, cùng với Thần Cupid
chầm chậm bay qua đại dương.

Có lẽ, đây là sự bắt đầu của
việc chạy trốn.

Chạy trốn bao lâu?

Không biết, nhưng tôi nghĩ,
tôi sẽ mất một thời gian dài không được nhìn thấy Tiểu Mi.

Tôi ở giữa bầu trời sao nhìn Tiểu Thư Màu Hồng bên cạnh, dường như cô ấy rất
kích động, nắm chặt lấy tay tôi.

“Cám ơn cậu.”

Tôi nhìn Tiểu Thư Màu Hồng.

“Cám ơn những thiên sứ này chứ.”

Tiểu Thư Màu Hồng nghịch đầu sợi chỉ trên chiếc
sườn xám.

Các Thần Cupid thi nhau gật đầu
chào hỏi với tôi, đôi cánh trắng tuyết lướt qua bầu trời đêm.

“Chào mừng đến với thế giới
phương Tây!” Thần Cupid nói.

(Nguyên văn: “Welcome to our West world.”)

Thân là Nguyệt Lão, tôi lại tự
mình cắt đứt dây tơ tình của mình.

Thân là Nguyệt Lão, tôi lại dựa
vào sự giúp đỡ mạnh mẽ từ Thần Cupid.

“Cám ơn tất cả các bạn, những người bạn của
tôi.” Tôi nói.

(Nguyên văn: “Thank you all, my friends.”)

Có lẽ, tôi nên bắt đầu luyện tập
bắn cung.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3