Animorphs (Tập 5) - Chương 21 - 22 - 23

CHƯƠNG 21

Tôi ngồi phệt xuống. Đó chắc chắn
là một cảnh tượng rất ngộ nghĩnh. Một con dã nhân to bự, lông lá xồm xoàm tự nhiên
ngồi phệt xuống.

Tôi
mà thấy cảnh đó chắc cũng phải bật cười thôi.

Mẹ
tôi chưa chết!

Mẹ
hãy còn sống!

Tôi
muốn la lớn. “Mẹ! Mẹ ơi! Con đây nè, Marco của mẹ đây nè!”

Nhưng
Jake đã kịp nói thầm trong đầu tôi bằng một giọng gấp gáp và đanh thép. “Marco!
Không được nói gì hết. Không được làm gì hết. Có nghe mình nói không đó?”

Jake
cũng đã nhận ra mẹ tôi.

“Marco!
Nghe mình nói nè, bồ phải bình tĩnh lại.”

Mẹ
tôi… còn sống.

Mẹ
tôi.

“Nào,
Marco, đứng dậy đi. Đừng làm bọn chúng nghi ngờ.” Jake đang nói chỉ riêng tôi nghe.

Tôi
đang nghe nó nói đấy chứ. Nhưng lời lẽ của nó như vọng từ xa tít mù khơi. Nó có
hiểu gì đâu? Đó là mẹ của tôi mà. Mẹ của tôi!

“Marco!
Đó không phải là mẹ bồ. Không còn là mẹ của bồ nữa. Bà ta là người của bọn chúng.
Là người của chúng, hiểu chưa?”

“Sao
vậy, thưa Visser Một.” Giọng Visser Ba có vẻ nhạo báng, “Hình như ngài sợ cái tên
trông giống người đó.”

“Loài
người gọi nó là con dã nhân.” Visser Một lạnh lùng đáp. “Visser Ba, người sắp được
phân công phụ trách Trái Đất thì ít ra cũng phải học hỏi đôi điều về hành tinh này
chứ!”

“Và
mượn cơ thể của người giống như Ngài chứ gì ạ? Không, tôi không nghĩ vậy đâu. Cơ
thể người rất yếu ớt. Tôi thích cái cơ thể Andalite này hơn nhiều.”

Mẹ
của tôi nhìn hắn và bĩu môi.

“Ta
lấy cơ thể người vì muốn học hỏi về hành tinh này và về loài người. Nhờ đó ta mới
có thể khởi đầu cuộc xâm lăng mà giờ đây ngươi sắp làm cho phá sản vì sự bất tài
đáng tội của ngươi!”

Cái
đuôi chết chóc của Visser Ba chợt xoắn lại, như thể hắn định quất nó vào mẹ tôi…
Visser Một. Đội quân màu đỏ chợt căng thẳng lên thấy rõ. Đội quân màu vàng đặt tay
lên vũ khí.

“Đã
quá!” Rachel thốt lên. “Bọn mình đã đoán đúng. Hai tên này dứt khoát là thù nhau
tận mạng.”

Rachel
không biết
,
tôi chậm chạp hiểu ra. Rachel không biết. Nhưng làm sao nhỏ biết được khi chưa từng
gặp mẹ tôi. Cả Cassie và Tobias cũng thế. Mà Jake thì nãy giờ chỉ nói chuyện riêng
với tôi mà thôi.

Visser
Ba từ từ lỏng người ra. “Visser Một, Ngài đã khiêu khích tôi.” Hắn nói. “Nhưng thực
tế là chính tôi đã tự tay giết hoàng thân Elfangor và chính tai tôi nghe tiếng la
hét giãy chết của hắn. Và giờ đây tôi đã loại trừ được cái đám tàn quân Andalite
này.”

Mẹ
tôi… Visser Một… cười khẩy. “Ngươi muốn làm Visser Một chứ gì? Ngươi tưởng có thể
giành được ghế của ta sao? Rồi người sẽ thấy Hội đồng Thập Tam Trụ không thương
xót những Visser phạm sai lầm đâu. Và ngươi đã phạm sai lầm. Hãy dè chừng cái tham
vọng của ngươi đó.”


ta búng ngón tay, và tất cả những tên lính áo vàng đều quay lại. Rồi bà ta bước
đi, kéo theo cả một đội quân đồng phục vàng.

Đó
không phải là mẹ tôi. Cái sinh vật tự xưng là Visser Một đó không phải là mẹ tôi.

Visser
Một là một tên Yeerk chui vào óc mẹ tôi.

Nhưng
bạn biết không, điều đau lòng là ở chỗ cái bộ óc của kẻ Bị mượn xác vẫn đang sống.
Nó vẫn sống sờ sờ. Ở đâu đó trong cái đầu ấy, phía sau đôi mắt quen thuộc đến não
lòng ấy, mẹ tôi vẫn đang sống.

“Thôi
mà Marco.” Jake nói. “Mình biết bồ cảm thấy gì và muốn làm gì. Nhưng bây giờ chưa
phải lúc. Chỉ cần nhích tới hai bước, chúng sẽ băm nát bọn mình ra.”

“Mình
biết chớ.” Tôi thẫn thờ nói. Tôi thù ghét bản thân đã không thử làm điều gì đó,
nhưng tôi biết tôi sẽ chẳng làm được gì hết. Tôi phải tiếp tục ẩn mình trong lốt
thú thôi. Không được để mẹ tôi biết rằng đó chính là tôi… là con của mẹ. Không bao
giờ…

Tôi
nặng nề đứng dậy. Tôi cảm thấy bủn rủn. Một cảm giác kỳ lạ đối với loài dã nhân.


rồi tôi nghĩ, nếu như tôi ở trong lốt một con thú khác thì có khi tôi đã đầu hàng
và để cho bản năng của con thú đó lấn lướt, để cho bản năng thú điều khiển và vứt
béng đi những xúc cảm của người.

Nhưng
con dã nhân lại quá giống người. Bản năng của nó rất hiền hòa. Y như người, nó cũng
có xúc cảm. Nó không thể bảo vệ tôi trước nỗi đau.

“Jake,
bồ đừng nói cho mấy đứa kia biết nha.” Tôi yêu cầu. “Bồ là đứa duy nhất nhận ra
mẹ mình.”

“Được
mà, Marco.”

“Cả
với Cassie nữa, đừng nói với nó nhe!”

“Yên
tâm đi. Mình sẽ không hé răng với ai đâu.”

Visser
Ba vẫn nhìn bọn tôi chằm chặp. Tôi đoán hắn chưa nghĩ ra phải làm gì kế tiếp.

“Sáu
tên Andalite.” Hắn nói. “Sáu cơ thể Andalite giành cho những sĩ quan trung thành
nhất của ta.”

Ax
bùng nổ. “Để cho ra những tên giống như mi chứ gì, đồ rác rưởi! Một tên Mượn xác
- Andalite quái thai như mi còn chưa đủ hay sao?”

Visser
Ba hất hất cái đầu, ra dáng nghĩ ngợi. “Tại sao chỉ có mày là đứa duy nhất chịu
mở mồm? Dĩ nhiên là mày nói đúng: Tại sao tao lại phải ban cho đứa khác cái quyền
năng biến hình của bọn Andalite nhỉ? Nhưng mày là con nít. Tại sao mấy đứa kia lại
im lặng? Tại sao bọn mày vẫn chưa chịu hoàn hình? Lạ thật. Lạ thật đó.”

Visser
Ba trầm tư suy nghĩ mất một phút. Hắn có đoán ra sự thật hay không nhỉ? Liệu hắn
có đoán ra cái lý do khiến bọn tôi giữ im lặng là để không bật mí điều gì với hắn?
Liệu hắn có đoán ra cái lý do khiến bọn tôi vẫn chưa chịu hoàn hình?

Visser
Ba có một động tác giống như nhún vai.

“Lôi
chúng vào buồng giam. Tăng lực lượng canh gác gấp ba lần. Nếu chúng dám lộn xộn
thì cứ việc giết thẳng cánh.”

CHƯƠNG 22

Chúng
áp tải bọn tôi đi xuống một hành lang. Trong cái cơ thể voi to đùng, Rachel bít
gần kín cả lối đi. Chẳng khác chi cơ thể kiến của bọn tôi từng bít các đường hầm
trong cát. Tobias cưỡi trên vai tôi vì không bay trong không gian hẹp.

Nơi
bọn tôi đến trông giống cái phòng giam bằng thép trần trụi của chiếc Lưỡi Rìu. Nhưng
lần này không thấy có cửa sổ.


một ánh sáng mờ ảo như rọi xuống từ trên trần. Ngoài ra chẳng có gì hết.

Tôi
rúc ngay vào một xó.

“Anh
Ax nè, thời gian chạy tới mức nào rồi?” Jake hỏi.

“Các
bạn chỉ còn ba mươi phần trăm thời gian biến hình.”

“Ba
mươi sáu phút.” Jake nhẩm tính.

“Còn
ba mươi sáu phút nữa, và mình sẽ ở lại vĩnh viễn trong xác voi suốt phần còn lại
của cuộc đời.” Rachel nói. “Mà phần còn lại của cuộc đời chắc cũng chẳng
kéo dài được lâu.”

Cả
bọn bàn bạc một hồi về những kế hoạch thoát thân. Nhưng cũng chỉ toàn là nói suông.
Bọn tôi biết mình đã bị sa bẫy và tất cả đã chấm dứt. Bọn tôi đang ở trên con tàu
mẹ của bọn Yeerk. Nó lớn khủng khiếp. Dù có trong tay nguyên một tuần lễ để tìm
đường thoát thân thì bọn tôi sẽ vẫn cứ bị lạc ở đâu đó trên tàu.

Trên
tàu có đến hàng trăm, có khi là hàng ngàn tên Yeerk vũ trang tận răng - bọn Hork-Bajir,
bọn Taxxon, một số giống lạ mà bọn tôi chưa từng gặp trước đây, và dĩ nhiên có cả
người nữa.

Giống
như mẹ tôi.

Mẹ
tôi - Visser Một. Kẻ nắm quyền lực cao nhất trong số các Visser.

Chuyện
đó xảy ra khi nào nhỉ? Không biết bọn Yeerk đã chiếm đoạt trí óc mẹ tôi trước hay
sau khi bà mất tích? Trong những năm cuối cùng bên hai cha con tôi, không biết mẹ
đã là một tên Mượn xác chưa nhỉ?

Khi
mẹ đến bên giường tôi để chúc tôi ngủ ngon, phải chăng đó là con sên Yeerk nhớp
nhúa trong đầu bà đang diễn kịch?

Khi
tôi giả bệnh để trốn học, phải chăng một tên Yeerk đã khám phá ra cái bệnh dỏm ấy
và đùa giỡn, chế giễu để cho tôi phải khai ra.

Phải
chăng một tên Yeerk đã trao cho tôi món quà vào buổi sáng ngày Giáng Sinh? Phải
chăng một tên Yeerk đã giựt dây mẹ tôi như con rối, khiến bà lôi tôi đến cửa hàng
J.C Penney và bắt tôi phải thử bộ quần áo đi học mà tôi chẳng hề thích thú?...

Tất
cả những điều đó phải chăng là kịch? Là giả tạo? Và điều đó đã diễn ra trong cả
thảy bao nhiêu năm?


bao nhiêu thứ tôi tưởng là của mẹ, nhưng thật ra lại là… của chúng?

Chỉ
có điều duy nhất chắc chắn: Cái chết của mẹ tôi là giả. Cái vụ chết đuối ấy là giả.
Chính vì vậy mà không ai tìm ra xác của mẹ.

Nhưng
cái xác ấy đã sống dậy rồi. Cuộc xâm lăng Trái Đất của bọn Yeerk đã được khởi đầu.
Visser Một chuẩn bị bàn giao Trái Đất cho Visser Ba. Và vì vậy mà mẹ tôi phải biến
mất và không để một ai thắc mắc về chuyện đó…

“Chắc
chắn bọn mình phải làm được điều gì đó!” Rachel quả quyết.

Ax
nói. “Người Andalite chúng tôi có câu: Cao thượng là biết chấp nhận những điều không
thể tránh khỏi.”

“Phải
vậy không đó?” Tôi bật thốt lên. “Xin lỗi nhe, tôi hổng chịu vậy đâu. Đó là điều
mà bọn Yeerk muốn chớ tụi tôi đâu có muốn. Bọn Yeerk muốn toàn bộ loài người phải
phủ phục dưới chân chúng và chấp nhận điều không thể tránh khỏi.”

Jake
liếc cặp mắt màu vàng to đùng sang tôi. Tôi bắt gặp thêm ánh mắt kiêu hãnh muôn
thuở của Tobias.

Tôi
đứng dậy.

“Ax,
tôi tặng lại anh một câu châm ngôn mà tôi đọc được trong một tấm giấy gói kẹo: ‘Ngã
bảy lần, thì đứng dậy tám lần’
. Anh biết nó có ý nghĩa gì không? Có nghĩa là
ta chớ có bao giờ nằm ì ra đó. Phải luôn luôn đứng dậy. Phải luôn tiến tới và tiến
tới nữa. Không bao giờ được bỏ cuộc. Có thể bị chết, nhưng không thể bị khuất phục.”

Giờ
thì cả bọn đều quay lại nhìn tôi. Bằng những cặp mắt chó sói, diều hâu và cả cặp
mắt voi buồn bã…

“Kiến.”
Tôi nói. “Bọn mình có thể biến thành kiến lần nữa.”

Cassie
sửng sốt. “Bồ nói gì? Biến thành kiến á? Mình cứ tưởng bồ ghét cay ghét đắng chuyện
hóa kiến, thậm chí còn hơn cả mình nữa.”

“Đúng
vậy, nhưng đó có thể là lối thoát cho bọn mình. Thế nào cũng có kẽ nứt ở đâu đây.
Bọn mình sẽ thoát ra khỏi các bức tường này và nấp đâu đó rồi biến thành các con
vật nguy hiểm hơn để tấn công chúng, rồi lại biến mất lần nữa. Cứ thế, biết đâu
bọn mình sẽ tìm ra cách phá hủy cái máy phát tia Kandrona đó?”

“Nghe
hay lắm.” Rachel nói. “Mình ưng vụ này rồi đó.”

“Ít
ra thì bọn mình cũng có thể gây tổn thất ít nhiều cho bọn chúng trước khi bị tóm
lại.” Jake tán thành một cách thận trọng. “Nhưng Tobias thì…”

“Mấy
bồ cứ việc tính toán làm sao cho có lợi nhất cho cả nhóm.” Tobias nói. “Mình phải
chờ may rủi thôi. Nhưng mình sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều nếu biết rằng ở đâu đó
mấy bồ đang quấy rầy bọn Yeerk.”

“Có
thể làm được.” Ax nói. “Trừ Visser Ba ra, bọn Yeerk không quen thuộc lắm với việc
biến hình. Chúng sẽ không thể ngờ bọn mình biến thành côn trùng.”

“Vậy
thì tốt lắm.” Jake nói. “Ta hãy…”

Cánh
cửa chợt mở ra. Thật ra nó chỉ lẳng lặng xuất hiện trên bức tường.

Đứng
trước cửa là ba tên Hork-Bajir. Chúng mặc đồng phục màu vàng.

Nằm
trên sàn là bốn tên Hork-Bajir khác mặc đồng phục màu đỏ. Bọn này đều đã chết hoặc
bất tỉnh.

“Không
được động đậy!” Jake quát lên khi Rachel và tôi căng lên, chuẩn bị lao tới.

Tên
Hork-Bajir cầm đầu đưa mắt nhìn bọn tôi. Đó là một sinh vật to lớn cao trên hai
thước và cái sừng trên đâu cỡ hơn ba tấc.

Hắn
bắt đầu nói. Tôi kinh ngạc thấy hắn không nói bằng thứ tiếng trọ trẹ kỳ quái mà
bọn Hork-Bajir vẫn thường dùng. Gã này nói năng y như được đào tạo tại trường Harvard.

“Hành
lang này dài cỡ chừng ba chục mét.” Hắn chỉ tay về bên trái. “Tới đó có một Taxxon
canh giữ ở đó. Từ chỗ đó có bốn hành lang. Hãy đi theo hành lang ngoài cùng bên
trái. Cứ đi cho đến khi nào thấy có cái thang máy. Đi xuống mười lăm tầng. Ngay
trước mắt mấy người sẽ là một con tàu để tẩu thoát.”

Hắn
nhìn Rachel. “Anh bạn quá lớn với con tàu đó, phải bỏ cái lốt này may ra mói vô
lọt. Con tàu đó đã được lập trình để đưa mấy người về Trái Đất, ngay tại chỗ mà
mấy người bị bắt, sau đó nó sẽ tự hủy. Mấy người đã hiểu chưa?”

Bọn
tôi chỉ biết ngó nhau lăm lăm.

“Đó
là một cái bẫy.” Tobias nói.

“Không
đâu. Bọn mình đã sa bẫy rồi còn gì. Nếu muốn, chúng giết bọn mình lúc nào chả được,
giăng bẫy nữa làm gì cho mất công.” Tôi bác lại.

“Marco
nói đúng.” Jake tán đồng. “Mấy tên này việc gì phải chỉ lối cho tụi mình thoát nếu
chúng muốn giết tụi mình?”

“Chúng
là quân của Visser Một.” Ax nhận xét. “Nếu Visser Ba mà để tù nhận trốn thoát thì
hắn sẽ bị gặp rắc rối to, đúng không?”

“Chuyện
chính trị.” Cassie cười. “Chắc là chuyện chính trị rồi! Visser Một muốn gây rắc
rối cho Visser Ba. Nếu bọn mình trốn thoát thì Visser Ba sẽ lãnh đủ.”

“Mấy
người sẽ phải đối phó với quân đội của Visser Ba từ đây đến chỗ con tàu để tẩu thoát.”
Tên Hork-Bajir mặc đồng phục vàng nói. “Đi ngay đi!”

“Ax?
Thời gian?”

“Chỉ
còn lại mười lăm phần trăm thời gian biến hình.”

“Nghĩa
là mười tám phút. Khởi sự đi thôi!”

Toán
lính của Visser Một quay đầu bước đi.

“Mình
xung phong đi trước.” Rachel nói.

“Tốt!
Nào ta đi!” Jake ra lệnh.

Rachel
ép tấm thân bồ tượng của nhỏ chui vô hành lang. “Được lắm! Để coi tên nào định ra
đây cản đường ta!”

CHƯƠNG 23

Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!

Mỗi
bước chân nặng chịch của Rachel làm lung lay mặt sàn thép. Tấm thân bồ tượng của
nhỏ lấp gần kín hành lang nên tôi chỉ nhìn thấy loáng thoáng vài hình ảnh.

Hành
lang trống rỗng cho tới khi bọn tôi gặp trạm gác, đúng như gã Hork-Bajir kia đã
mô tả.

Rachel
không hề giảm tốc.

Rầm!
Rầm! Rầm! Rầm!

Tôi
thoáng thấy một tên Taxxon cuống cuồng chạy lại như để chặn Rachel. Vài giây sau,
tôi nhảy qua những phần còn lại nát như tương của con sâu róm khổng lồ đó.

“Nhìn
kìa! Một tên Hork-Bajir!” Cassie la lớn.

Hắn
nhào ra từ một hành lang bên hông. Một tên Hork-Bajir mặc đồng phục đỏ.

Vèèèèoooo!

Cánh
tay đầy cựa sắc như dao cạo của hắn chém vào không khí chỉ cách mặt tôi có vài phân.

“Chúng
đang kéo tới!” Tobias cảnh giác. “Từ đủ mọi hướng! Tất cả đều mặc đồ đỏ!”

“Mình
không thể xoay lại!” Rachel phàn nàn. Nhỏ quá đồ sộ, bị lèn cứng trong dãy hành
lang nên chẳng thể quay lại trợ chiến khi hàng chục tên Hork-Bajir phe Visser Ba
la hét nhào tới.

“Mình
đã biết là không dễ rồi mà.” Tôi nói.

“Chiến
đấu!” Ax thốt lên nghe như một hồi kèn xung trận.

Tôi
cũng muốn nhào vô rồi. Tôi đã sẵn sàng. Tôi đã mệt mỏi và muốn nổi điên lên vì bất
lực.

Tên
Hork-Bajir gần nhất chém xả vào tôi lần nữa và cạo mất gần hai tấc lông lởm chởm
trên bả vai vạm vỡ của tôi.

Thế
là quá đủ. Như tôi đã nói, dã nhân là một giống hiền lành, hầu như là vô hại. Nhưng
đừng có mà chọc giận nó. Nhất là khi thằng nhóc đang muốn tiêu diệt vài tên Yeerk
lại chia sẻ cái bộ não của con dã nhân đó.

“Gừừừừừừừ!”
Tôi rống lên và quơ nắm đấm bự như một khúc than to tổ tướng vào trúng bụng tên
Hork-Bajir. Toàn bộ sức lực của tôi dồn vô đó. Sức mạnh ngàn cân từ cơ bắp con dã
nhân dồn hết vô cú đấm.

Tên
Hork-Bajir bị nhấc bổng hẳn lên. Đầu hắn đập vô trần. Hắn rơi xuống và bị loại khỏi
vòng chiến đấu.

Qua
khóe mắt, tôi thấy một tên Hork-Bajir khác lao tới chỗ Ax. Chiếc đuôi Andalite của
anh loáng lên nhanh đến mức tôi không kịp nhìn thấy. Tên Hork-Bajir lùi hẳn ra sau,
với một cánh tay biến mất.

“Đẹp
lắm, Ax”

“Bạn
cũng thế! Ha ha!”

Lúc
này tôi chợt nhận ra rằng… cái anh chàng Ax đó thật là dễ mến.

“Rachel!”
Jake la lớn. “Tiếp tục chạy tới đi. Đường hầm bên trái. Nhớ để ý cái thang máy.
Chúng ta càng nấn ná ở đây lâu, bọn chúng càng kéo tới đông nghịt cho coi.”

Ngay
lúc đó, từ phía sau, thêm hai tên Hork-Bajir nữa kéo tới. “Mấy bồ chạy lẹ đi! Để
mình chăm sóc bọn chúng được rồi.” Jake nói.

Hai
tên Hork-Bajir nhào tới.

“GẦẦẦẦMMMM!”

Jake
thốt ra một tiếng rống mà từ đầu này đến đầu kia con tàu đều có thể nghe thấy. Thậm
chí đến tôi mà cũng rụng rời hết cả người. Và chắc tiếng rống đó làm cho mấy tên
Hork-Bajir phải khựng lại.

Trong
khi bọn chúng còn chưa biết phải làm gì kế tiếp, Jake đã chồm lên…

Bọn
Hork-Bajir vốn rất nhanh nhẹn, nhưng con cọp còn nhanh hơn chúng gấp mấy lần.

Một
tên Hork-Bajir bị vật ngửa ra, những chiếc nanh của Jake cắn ngập vào cái cổ rắn
của hắn. Tên Hork-Bajir còn lại dáo dác nhìn quanh như để coi có ai nhìn thấy hắn
không. Rồi hắn quyết định giữ lấy cái mạng mình và lùi ra.

Jake
quay đầu chạy, nhưng mặt vẫn ngoái lại dòm chừng tên Hork-Bajir. Bọn tôi xả hết
tốc lực chạy theo lối hành lang. Một khung cảnh bấn loạn.


giống như hồi ở trong cái đường hầm kiến. Bọn tôi chỉ còn cách co giò chạy. Càng
nấn ná chiến đấu, tình thế sẽ càng bất lợi hơn…

Bất
chợt…

“Aáááááá!”

“Rachel!”
Tôi nghe tiếng Tobias hét thất thanh.

“Không
sao. Mình đã tìm được cái thang máy. Mình đang… rơi xuống.”

“Vậy
là sao?” Tôi hỏi.

“Đó
là một cái thang máy không có sàn.” Rachel đáp.

Tôi
đã tới được chỗ đó, ngay mép một cái thang máy dài đi sâu mút chỉ phía dưới. Rachel
giờ đây trông bé xíu.

“Hắn
nói là đi xuống mười lăm tầng!” Tôi nhắc nhở.

“Biết
rồi, nhưng mình phải làm sao đây?”

“Hãy
nghĩ đến con số 15! Chiếc thang máy đó đơn giản là được điều khiển bởi ý nghĩ.”
Ax chỉ vẽ. Anh nói thêm “Đó cũng là cách phổ biến ở trên tàu của chúng tôi.”

“Mình
đang xuống chậm dần. Bá cháy luôn!”

“Thêm
tụi Hork-Bajir nữa kìa! Có vài tên thuộc giống khác nữa: Một đám nhỏ con da nhăn
nheo!” Cassie hét lớn. “Chúng sắp tới đây rồi!”

“Đường
cùng rồi.” Tôi nói. Tôi nhìn xuống cái thang máy và nhảy đại vô khoảng không.

Bạn
biết không, nếu bọn tôi không mắc vô cái nguy cơ bị kẹt vĩnh viễn trong lốt thú
sau vài phút nữa, và nếu như không có mấy cái máy xén cỏ di động ấy bám theo đuôi
thì chắc tôi đã thấy rất thú vị với cú nhảy này.

Tôi
rơi, nhưng không nhanh lắm.

“Tầng
15.” Tôi nghĩ trong khi các lầu vút qua tôi.


tầng 12, tôi lướt ngang qua một tên Mượn xác đang chuẩn bị bước vào thang máy. Một
cái nhìn sửng sốt trông rất người hiện lên khuôn mặt hắn. Đứng đó, hắn trông thấy
hết voi rồi dã nhân, sói, cọp, Andalite… véo vèo bay qua.

“Bọn
Hork-Bajir đang kéo tới!” Tobias thông báo.

Tôi
nhìn lên và thấy một chiến binh Hork-Bajir vạm vỡ đang rút ngắn khoảng cách với
bọn tôi. Nhưng tôi đâu thể làm gì chừng nào hắn chưa chạm tới mình.

“Để
hắn cho mình.” Tobias nói và xòe cánh ra, vỗ mạnh, và bắn ngược lên nhắm thẳng vào
tên Hork-Bajir đang rơi.

“Tsiiiiiirrrrrr!”

Những
cái vuốt của Tobias chĩa ra phía trước, xòe rộng, rồi bập vào hai con mắt của tên
Hork-Bajir.

“Aaaagừừừừ!”

Tên
Hork-Bajir lấy tay bưng mắt. Tôi đoán hắn đã bị phân tán không thể tập trung nghĩ
về tầng lầu hắn muốn tới. Thế là hắn vượt qua cái vù khi bọn tôi chậm lại để bước
ra tầng 15.

“Rachel!
Bồ hoàn hình lại đi!” Tôi nhắc.

“Đang
làm đây nè.” Nhỏ nói.

“Tàu
để tẩu thoát nằm kia kìa!” Ax la lên.


chỉ cách bọn tôi chừng ba mét. Chỉ vài giây nữa, bọn tôi sẽ thành công.

Rachel
đang rút lại. Nhỏ trở thành một giống nửa người nửa voi. Một cơn ác mộng xám, hồng
lẫn lộn với hai cái tai đồ sộ, mái tóc người, những cái tay mập ù, và cặp giò thiếu
bàn chân.

Tôi
với xuống đỡ Rachel dậy bằng đôi tay cực khỏe của mình. Nhỏ hãy còn rất bự, có lẽ
đến trăm rưỡi ký, nhưng chẳng nhằm nhò gì đối với tôi.

Bọn
tôi đến được cánh cửa của con tàu cứu nạn.


khép lại phía sau bọn tôi khi những thân hình quá khổ của cả bọn đã lọt cả vô đó.

“Ax!
Thời gian?” Jake hét lên.

“Còn
năm phần trăm thời gian!”

“Sáu
phút. Hoàn hình lẹ đi!”


một cảm giác như bị nâng lên khi con tàu bắn ra ngoài, từ phía dưới của con tàu
mẹ.

Bộ
lông đen dày cộp của tôi đã bắt đầu biến mất trong lúc con tàu xoay vòng vòng. Tôi
đã thấy Trái Đất ở phía dưới.

Ôi,
Trái Đất!


trong khi con tàu nhỏ tiếp tục xoay, tôi nhìn lên con tàu mẹ của bọn Yeerk.

Ha
ha!

Trước
khi tôi hiện nguyên hình người, trước khi tôi mất khả năng nói bằng ý nghĩ để trở
lại với cách nói bằng âm thanh của người, tôi nói thầm với Jake. “Jake nè!”

“Gì
đó, Marco?”

“Nhớ
là không được nói cho ai biết đó nha!”

“Được
rồi mà.” Nó nói.

“Mẹ
mình đã chết từ hai năm trước, nhớ chưa?”

“Dĩ
nhiên là vậy mà, bạn hiền.”

“Vậy
thì tốt. Nhưng một ngày nào đó…”

Một
ngày nào đó và bằng cách nào đó mà tôi không thể biết trước được, bọn tôi sẽ giành
được chiến thắng. Người và Andalite sẽ đoàn kết với nhau để đánh bại bọn Yeerk.
Và chúng tôi sẽ giải thoát tất cả các nô lệ của bọn Yeerk.

Tất
cả!

“Một
ngày nào đó.” Tôi lặp lại.

“Phải
đó Marco, một ngày nào đó.” Jake nói.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3