Animorphs (Tập 5) - Chương 01 - 02
QUÁI VẬT HIỆN HÌNH
CHƯƠNG 1
Tôi tên là Marco. Còn họ tên đầy
đủ ư? Tôi hổng dám nói đâu. Cả nơi tôi sống cũng vậy. Tin đi mà, tôi đâu muốn giấu
bạn làm chi. Tôi chỉ cầu được nói toẹt ra rằng họ tên tôi là Marco Jones hay Williams,
hay Vasquez, Brown, Anderson, McCain hay gì gì đó.
Ý,
mà cái tên Marco McCain nghe cũng kêu ghê chứ, bạn nghĩ sao?
Nhưng
McCain không phải là họ thiệt của tôi. Thiệt tình mà nói, tôi cũng hổng dám thề
rằng Marco là tên cúng cơm của tôi nữa. Thì bạn biết đó, tôi đâu có muốn tử ẹo chi
cho sớm, vậy thì ngu gì nói ra cho bọn Yeerk mò tới.
[Chúc
bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Tôi
đang sống trong một thế giới hoang tưởng, nhưng lại có những kẻ thù thứ thiệt. Bạn
mà biết chúng thì có khi bạn chết ngất luôn vì sợ.
Thì
đó, cho nên tôi đâu dám nói tên thiệt. Cả địa chỉ lẫn điện thoại cũng thế. Bởi lẽ
tôi mà giấu được thì coi như tôi sẽ hết kẻ thù; coi như cuộc sống của tôi sẽ trở
lại bình thường và tôi sẽ chỉ còn phải lo việc của mình thôi.
Mà
tôi thì cũng cầu sao “việc tôi, tôi lo” đâu dám mong gì hơn.
Chính
vì vậy mà cái vụ đó mới là ngốc hết biết.
Lúc
ấy tôi đang đi từ cửa hàng 7-Mười một[1] về
nhà, tay khệ nệ mấy hộp sữa ít béo, ổ bánh mì và một bịch kẹo đậu M&M. Từ hồi
mẹ tôi chết, tôi phải lo vụ mua sắm và làm mấy thứ lặt vặt cho cả hai cha con.
[1] Nguyên văn: 7-Eleven: là
tên của một chuỗi các cửa hàng tiện lợi rất nổi tiếng, mở cửa 7 ngày/tuần và
đến 11h đêm hằng ngày. (N.G)
Khu
7-Mười một không phải là một khu an toàn gì lắm, nên tôi thường rảo cẳng cho lẹ,
đầu óc chỉ lo tính công việc, cố quên rằng lúc đó đã hơn mười giờ đêm.
Nhưng
tiếng kêu ấy đã lọt vào tai tôi.
“Đừng
đánh tôi, xin đừng đánh tôi.”
Đó
là giọng của một người đàn ông, nghe chừng đã cao tuổi, vọng ra từ một con hẻm tối
thui.
Tôi
lưỡng lự rồi dừng lại, ép sát lưng vào bức tường gạch lạnh ngắt, và dỏng tai lên
nghe.
“Đưa
tiền đây, lão già. Đừng để tôi động thủ.” Giọng thứ hai cất lên, nghe trẻ hơn và
rất anh chị.
“Tôi
đã đưa hết cho các cậu rồi mà!” Ông già rên rỉ.
Tên
đầu gấu nói một câu nữa mà tôi không thể kể ra đây được. Nói nôm na là hắn đang
chuẩn bị nện ông già tội nghiệp. Tôi nghe có những giọng nói khác. Ba tên lưu manh
cả thảy. Coi bộ tình thế của ông già hổng lấy gì làm tốt đẹp cho lắm.
“Đây
hổng phải việc của mày đâu nha, Marco.” Tôi tự nhủ. “Đừng có nổi ngu mà xía vô.”
Ba
tên lưu manh, mỗi tên bự gấp đôi tôi, mà tôi thì đâu có phải là diễn viên cơ bắp
Arnold Schwarzenegger, thậm chí tôi còn chưa đạt nổi chiều cao trung bình của đám
bạn cùng tuổi nữa. Tôi luôn cố ngụy trang những khiếm khuyết đó bằng cách chứng
tỏ mình cực kỳ dễ thương. Mà lại có duyên, hóm hỉnh, lịch thiệp nữa chớ!
Nhưng
vẻ duyên dáng của tôi chắc chắn hổng xi-nhê gì với ba tên đầu gấu trong cái hóc
kẹt đó.
May
thay, tôi còn có những quyền năng dị thường.
Tôi
biến hình thành con vật đó kể cũng khá lâu rồi, nhưng chỉ cần tập trung một lát,
tôi lại thấy hiệu nghiệm liền. Tôi lách vào đầu hẻm, nấp dưới bóng một cái thùng
rác bốc mùi tệ hại.
Đầu
tiên là lông. Lông mọc ào ào ở tay, chân và khắp cơ thể tôi. Một bộ lông đen vừa
dày, vừa cứng lại vừa lởm chởm. Nó mọc ra dài ngoằng ở hai tay, trên lưng và trên
đầu tôi. Ở những nơi khác, lông cụt hơn.
Cái
mõm tôi u ra trước. Tôi nghe xương hàm kêu răng rắc khi chúng giãn ra và những ADN
của loài thú làm biến đổi cả cơ thể tôi.
Hóa
thú không hề đau chút nào. Đôi khi nó làm bạn nổi gai ốc, nhưng hổng có cái vụ đau
đớn. Biến thành con thú này cũng không đến nỗi tệ lắm. Ý tôi nói, tôi vẫn có chân
tay và mấy thứ khác. Hổng giống như hồi biến thành ó biển, hay cá heo. Còn nhớ,
hồi là cá heo tôi phải thở bằng một cái lỗ trên gáy, bạn nghe có mắc cười không?
Với
dạng biến hình này, tôi vẫn có đủ tứ chi, mặc dù chúng bự hơn. Bự tổ chảng. Hai
chân tôi gập ra trước. Hai vai tôi nở ra chù ụ, y như tôi đang gánh nguyên cặp heo
ở trển. Tôi còn có một cái thùng nước lèo cốt xì nái và một bộ ngực chắc như tấm
áo giáp chống đạn.
Mặt
tôi trông như cái mặt nạ cao su vừa đen thui, vừa hùm hụp. Còn hai con mắt thì hầu
như chẳng thấy gì vì bị cặp lông mày nặng chịch đè lên che hết ráo.
Tôi
đã biến thành một con khỉ đột.
Về
khỉ đột, tôi xin nói đôi điều. Nó là một con vật hiền hết biết. Nếu để nó một mình,
cả ngày nó cũng chỉ ngồi xực mấy cái lá.
Não bộ khỉ đột chỉ bị ám ảnh mỗi một việc: xực
lá cây hay vài miếng trái cây thơm tho gì đó.
Nhưng
tôi lại đang hiện diện trong cái đầu đó, cùng với các bản năng khỉ đột. Mà tôi thì
đã quyết định phải dạy cho bọn lưu manh kia một bài học nho nhỏ. Bạn nghĩ coi, giờ
thì tôi đang ở trong lốt khỉ đột, nặng chí ít là hai trăm ký, mà khỏe thì thiên
hạ vô địch.
Khỏe
thế nào á? Để tôi nói cho nghe. So với khỉ đột thì người giống như được cấu thành
từ mấy que tăm. Khỉ đột không chỉ mạnh gấp đôi người mà có khi là gấp bốn, gấp năm,
gấp sáu lần.
Bên
trong hẻm, bọn lưu manh coi bộ đã mất kiên nhẫn với ông già.
“Mình
đục lão một chặp thử coi.” Một trong ba gã côn đồ đề nghị.
Ngay
lúc đó, tôi quyết định “chào thân ái” Chúng. Để thu hút sự chú ý của chúng, tôi
bê nguyên cái thùng rác liệng thẳng vào bờ tường ở tuốt mé xa trong hẻm.
Đó
là một cái thùng rác bự ngoại hạng.
RẦM!
BÙM!
“Chuyện
gì vậy trời?”
“Coi!
Cái giống gì vậy cà.”
“Má
ơi! Hình như là… con khỉ!”
Khỉ
hả!
Tôi nghĩ. Xin lỗi nha, dám gọi ta là khỉ hả? Được, để ta cho bọn mi biết thế
nào là khỉ.
Trước
khi chúng kịp quyết định phải làm gì, tôi càn tới. Các ngón chân cào lên mặt đất
bẩn, hai cẳng sau ngắn cũn đẩy nguyên cái cơ thể đồ sộ lướt băng băng.
Nếu
bọn lưu manh này mà biết khôn thì có khi chúng đã lủi mất đất.
Nhưng
chúng cứ đứng ỳ ra đó.
“Chơi
nó đi!” Một tên hét lên.
Bằng
nắm tay đồ sộ, tôi chộp nách hắn, nhấc bổng hắn lên khỏi mặt đất và quẳng đánh vèo
một cái ra phía sau.
“Ááááááá!”
RẦẦẦM!
Hắn
rơi đánh phịch sau lưng tôi. Hai tên kia vây lấy tôi, một tên bên trái, một tên
bên phải. Tôi thấy một con dao lấp lánh. Nó quệt một nhát trúng cánh tay tôi. Tôi
thấy đau nhói.
“Hoo
hoo hrrraaawwwrr!” Con khỉ đột trong tôi rống lên.
Tôi
quơ cánh tay bị thương nện một cú như trời giáng vào ngực tên cầm dao. Hắn bay
vèo ra sau và đập trúng bức tường, rơi uỵch xuống.
Tôi
túm lấy cổ áo tên thứ ba và quẳng hắn vào cái thùng rác.
“Đừng
giết tuuuiii!” Hắn la toáng lên trong khi bay.
Tôi
đâu có ý định giết ai. Tôi vác tên cầm dao ấn vào thùng rác cùng gã bạn của hắn.
Hắn thở khò khè coi bộ khó khăn, nhưng tôi biết hắn sống khỏe.
Ha, tôi nghĩ. Ai cần Người Nhện
nữa một khi Marco này đã ra tay?
Trong
khi tôi mải ca tụng bản thân thì nghe có tiếng “click”. Âm thanh của một khẩu súng
tự động được lên cò.
Tôi
nhảy tránh.
Đoàng!
Đoàng!
Đó
là tên đầu tiên, gã đã bị tôi quẳng ra sau. Hắn đã đứng dậy được, tay lăm lăm khẩu
súng.
Tôi
đô thiệt, mạnh thiệt. Nhưng với khẩu súng thì là chuyện hoàn toàn khác. Và nó lại
kêu to quá chừng! Tía ơi, cái của nợ ấy sao mà nó nổ to thế!
“Ha!
Có giỏi ra đây chơi tao coi, con khỉ!”
Vừa
kịp núp sau thùng rác, tôi bèn tì đôi vai đồ sộ của mình vô đó, nhấc nguyên cái
thùng lên, ném xoáy lông lốc về phía tên cầm súng.
“Ááááááá!”
RẦẦẦMMM!
Thiệt
là quá sức chịu đựng của hắn.
Tôi
kiểm tra lại. Hắn vẫn còn sống nhăn. Chắc hắn chẳng vui vẻ gì, nhưng hắn vẫn sống.
Khẩu súng thì mất tăm, chẳng thấy đâu cả.
Tốt
lắm, Marco,
tôi tự nhủ, vậy là ổn rồi. Giờ thì đi tìm chỗ nào kín đáo để hoàn hình lại rồi
gọi điện cho cảnh sát tới bắt mấy tên ba trợn này, sau đó mình về nhà xem phim còn
kịp chán.
Xui
gì đâu, tôi quên béng mất một điều.
“C…
c… cút khỏi đây ngay. Đồ… đồ… đồ quái vật.”
Đó
là ông già mà tôi vừa liều mạng để cứu. Ổng đang đứng đối mắt với tôi, mặt đỏ dừ
lên còn toàn thân thì run như cầy sấy.
Ô, tôi nghĩ. Thảo nào tìm không
ra khẩu súng.
Ông
già đang chĩa súng vào tôi.
“Lui
ra, con quỷ! Không được lại gần ta!”
Đoàng!
Đoàng! Đoàng!
Tôi
ù té chạy khỏi con hẻm, trên đầu tôi đạn bay veo véo.
Bạn
thấy chưa, dây vào những việc của người khác là phiền phức vậy đó.
CHƯƠNG 2
“Đã lắm… Mình cứu được ông già.
Mình là người hùng. Người Nhện đây! Batman chính là Marco này đây!...”
“Hay
chí ít cũng là người-khỉ đột.” Nhỏ Rachel xỏ ngang.
Nhỏ
lộn một vòng ra trước trong lúc cả đám đi bách bộ trên bãi cỏ êm như nhung. Rachel
đang biểu diễn thể dục. Có ai đó vừa chuyện trò với bạn vừa lộn tùng phèo ngay trước
mắt kể cũng vui ra phết đó chứ.
Lúc
này là ngày hôm sau cái hành động anh hùng của tôi. Cả đám - tôi, Jake, Cassie và
Rachel - đang len lỏi giữa những đám hoa dại ở một khoảng rừng thưa cách trang trại
nhà Cassie khá xa. Tobias thì bay lởn vởn trên bầu trời lốm đốm những áng mây trắng
sáng, phía trên đầu bọn tôi cỡ chừng ba chục mét.
“Nếu
mình mà chơi trò tử sĩ thì sao ta?” Tôi hỏi “Ông già đó xả súng vào mình, và mình
còn mất trắng mấy hộp sữa và bịch kẹo M&M.”
Jake
cau có nhìn tôi: “Marco nè, bồ cứu ông già đó cũng tốt thôi. Nhưng thiệt tình bồ
không nên biến thành khỉ đột.”
Jake
là thằng bạn nối khố của tôi, mặc dù, rủi thay, đôi lúc nó nhăn nhó thấy mà ghét.
Nó là loại người lúc nào cũng đạo mạo. Bạn mà nói chữ “trách nhiệm” Là cái tai nó
thể nào cũng giỏng lên cho mà coi. Nó có mái tóc nâu mềm mại, cái cằm cương nghị,
cặp mắt cũng màu nâu và đầy sức thuyết phục.
Nó còn rất biết đùa và thông minh nữa chứ. Tôi
có thể tin cậy giao phó tính mạng cho nó bất cứ khi nào. Tất nhiên, hổng ai ngu
gì mà nói với nó chuyện đó.
Thứ
đến là Cassie. Trước đây, tôi hổng biết rõ nhỏ này lắm. Nhưng theo tôi đoán thì
giờ đây nhỏ đã kết mô-đen Jake. Dĩ nhiên, chưa ai biết chuyện này. Suỵt! Bí mật
tuyệt đối à nhe!
Cassie
luôn biết khi nào bạn có chuyện u sầu và cần phải nói gì để bạn cảm thấy dễ chịu
hơn. Mà nhỏ làm vụ đó không hề thấy giả tạo chút nào. Hình như nhỏ thực sự quan
tâm đến mọi người.
Cassie
là chuyên gia về động vật của bọn tôi. Ba mẹ nhỏ đều là bác sĩ thú y và phần lớn
thời gian rảnh rỗi nhỏ giúp ba cai quản cái Dưỡng đường Hồi sức Thú hoang được bố
trí trong nhà kho ở trang trại nhà nhỏ. Công việc ở đây là cứu mấy con chuột chũi,
hươu nai, đại bàng… bị thương. Cassie biết cách ép một con sói bị thương đang cáu
tiết phải uống thuốc. (Không dễ đâu nha, tin tôi đi, tôi đã từng là sói rồi mà).
Bạn
mà đến trang trại nhà Cassie thì sẽ thấy nhỏ da đen lùn lùn, khá xinh xắn đó đang
mang ủng, mặc áo bảo hộ, thọt cánh tay vô gần nửa cuống họng con sói, hổng hề sợ
con thú đó nó táp cho một cú, lại còn nhăn răng cười, làm như đó chỉ là chuyện nhỏ.
Còn con sói thì đứng đực ra, y như một học sinh “xúc xích” (ý quên, xuất sắc chứ)
đang chờ nhận bằng khen.
Kế
nữa là Rachel. Đẹp hết chỗ chê! Loại siêu người mẫu, tóc vàng, cẳng dài. Loại người
đẹp bạn ưa thấy xuất hiện trên mặt tờ tạp chí thời trang. Rachel là em họ của Jake.
Một hoa khôi thứ thiệt. Thì bạn coi đó, chẳng hiểu thế quái nào mà dưới cái bộ tóc
và hàm răng hết ý ấy lại là một nữ chiến binh Amazon bị mát dây, lúc nào cũng chực
nhảy xổ ra để chiến đấu.
Mỗi
khi bọn tôi phải quyết định có nên nhào vô một vụ gì đó nguy hiểm đến mức chỉ cần
thoạt nghĩ bạn đã muốn tè ra quần, Rachel luôn nheo nhẻo: “Mình ủng hộ! Tới luôn
đi! Tới luôn đi!”.
Tôi
dám cá là nếu có điều kiện, nhỏ này sẽ khoác ngay một bộ áo giáp và múa kiếm xông
tới. Và đó sẽ là bộ áo giáp thời trang vì nhỏ mặc cái quỷ gì nhìn vẫn đẹp như thường.
Cuối
cùng là Tobias. Tôi biết về nó rất ít. Nó khoái chơi với Jake vì thằng này đã một
lần cứu nó khỏi bọn đầu gấu ở trường.
Nói
thực với bạn, tôi thậm chí hổng nhớ Tobias trước đó trông ra sao nữa. Bây giờ thì
dĩ nhiên nó in hệt một con chim săn mồi ngạo nghễ và dữ dằn.
Đó
là mặt trái của quyền năng biến hình mà bọn tôi đang nắm giữ. Quyền năng này chỉ
được sử dụng hạn chế trong hai giờ. Nếu ở dạng thú quá hai giờ thì bạn sẽ bị kẹt
luôn trong lốt thú đó.
Đó
là lý do tại sao Tobias lại bay trên đầu bọn tôi, và giang cặp cánh rộng của nó
ra để đón những luồng khí nóng. Tobias là một con diều hâu. Nói chính xác là một
con diều hâu đuôi đỏ. Tôi nghĩ nó sẽ mút mùa là như thế.
Thỉnh
thoảng tôi hay chọc quê Tobias, nhưng chuyện xảy ra với nó đã làm tôi ớn xương sống.
“Hay
ho gì cái chuyện biến hình ở ngoài đường để ra tay can thiệp vào mấy vụ lộn xộn
đó.” Jake lên lớp. “Bồ nhớ cái vụ ở bãi xe cũ có dính đến Rachel và Tobias chứ?
Hồi đó chính bồ còn hỏi hai đứa có dở hơi không kia mà.”
Tôi
định cãi lại thì Rachel đã lên tiếng, nhỏ nói. “Cậu ấy đâu thể làm gì khác? Hổng
lẽ bỏ đi?”
“Thôi
được, giờ thì mình biết là mình sai rồi.” Tôi nói. “Rachel mà nghĩ Marco này làm
đúng thì mình sai bét nhè là cái chắc. Hơn nữa, cái vụ đó cũng chẳng đi tới đâu.
Mình thí mạng vì ông già đó vậy mà ổng thậm chí chả thèm cảm ơn mình lấy nửa câu.”
“Mình
không biết hành động ấy hay dở thế nào.” Cassie góp ý, “nhưng cái tình cảm phía
sau nó thiệt là đẹp. Mình nghĩ đó là một hành động rất anh hùng.”
Jake
quyết định bỏ qua chuyện này. Xui gì đâu, cái nguyên nhân nó cho trôi vụ đó là vì
nó đang có chuyện trọng đại hơn muốn bàn.
Nó
bắt đầu giở cái bản mặt nghiêm trọng ra.
Tôi
làu bàu rủa. Sao tôi ghét cái bản mặt này đến thế. Nó luôn báo hiệu sắp có sự rắc
rối.
“Jake
nè, bồ tính nói sao bọn mình phải lang thang trên cánh đồng này chứ gì? Chắc lý
do đâu phải vì hôm nay đẹp trời, đúng hông?”
“Bọn
mình sẽ gặp Ax.” Jake vô đề luôn. “Cassie và mình đã nói chuyện với ảnh mấy ngày
nay. Bồ cũng biết ảnh định làm gì rồi đó.”
“Ờ…
ờ.” Tôi càu nhàu. “Mình chỉ biết là mình không ưa vụ này.”
“Tùy
bồ thôi… Nhưng Ax đang muốn về nhà.” Jake nói.
“Về
nhà nào?” Rachel hỏi.
“Thì
về thế giới của người Andalite đó!” Cassie giải thích.
Ax,
tên thật là Aximili-Esgarrouth-Isthil, là một người Andalite.
Tôi
đứng khựng lại. Cả bọn cũng dừng theo. “Hừm, xin lỗi nha, nhưng thế giới của người
Andalite hình như hổng được gần đây lắm thì phải?”
“Ax
nói, nó ở cách đây chừng tám mươi hai năm ánh sáng.” Jake xác nhận.
“Ánh
sáng di chuyển với tốc độ ba trăm ngàn kilômét mỗi giây lận đó.” Tôi nói. “Nhân
lên coi, một phút sáu mươi giây, một giờ sáu mươi phút, một ngày hai mươi bốn giờ,
một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày. Một năm ánh sáng là vậy đó. Tính thử tám mươi
hai năm ánh sáng là cỡ bao nhiêu?”
Rachel
cười. “Vậy bồ đâu có ngủ gục trong mấy tiết khoa học, đúng không Marco?”
“Mình
đã thử tính ra kilômét nhưng không có cái máy tính nào đủ xài cho con số lớn cỡ
đó.” Jake nói.
“Jake
nè, mình có thể sai, nhưng mình hổng tin có tuyến hàng không nào bay được đến thế
giới của người Andalite đâu.” Tôi nói tiếp.
“Ừ.”
Jake gật đầu. “Mình biết chứ. Chính vì vậy mà bọn mình phải cướp một con tàu của
bọn Yeerk.”