Anh Chỉ Muốn Nắm Tay Em Thôi - Chương 10 - Phần 1

Mười

“Xin lỗi, giờ em mới tới được. Em đang dở chút chuyện.” Gavin vừa nói
vừa bước vào văn phòng ở khu Jarrod Ridge cùng Blake. Lần này tới đây, anh vẫn
có cảm giác khó chịu dù không còn người cha ngồi sau chiếc bàn để ra lệnh hay
bỏ ngoài tai lời họ nói nữa.

Blake đã gửi tin nhắn hẹn gặp được mấy giờ rồi, nhưng vì chưa dọn tuyết
xong nên anh nhất định không rời quán trọ Snowberry. Lúc đó bỏ đi thì ông Henry
phải làm tiếp việc, biết đâu sẽ làm gãy xương sườn hay có khi còn bị cái xe cán
chết cũng nên, trong khi giao kèo còn ý. Hơn nữa, Gavin cũng thấy mến ông già
này, nên không muốn thấy ông bị thương.

Thế rồi thói quen cũ lại trở về. Anh quay lại nhà nghỉ, tắm rửa cho
sạch lớp dầu mỡ từ chiếc máy kéo rồi thay quần áo trước khi gặp anh trai. Trước
kia, cứ mỗi lần có mặt ở các phòng chung tại khu Jarrod Ridge mà không tươm
tất, thế nào bố họ cũng nổi trận lôi đình. Nhưng giờ nghĩ lại, Gavin thấy đáng
ra cứ để quần áo bẩn mà tới đây, để ông bố dưới mồ cũng phải lộn ruột.

Blake chỉ vào một chiếc ghế, “Tình trạng khu đất thế nào?”

“Em xử lý được vụ này,” anh trả lời đầy tự tin dù trong lòng vẫn không
khỏi lo lắng. Nhưng mặc kệ, nhất định anh sẽ không thua cuộc.

Blake cười nhăn nhở, “Anh nhớ tháng trước cũng nói y hệt vậy về chuyện
giữa anh và Samantha.”

“Vâng, rồi anh bị cô trợ lý đảo ngược tình thế chứ gì. Với em, không có
chuyện đó đâu. Em sắp lấy lại mảnh đất từ tay lão Henry Caldwell rồi.”

“Sắp là bao giờ? Có cần anh điều thợ sang công trình khác không?”

Gavin nghiến răng vì tức giận, “Nếu làm thế, ta sẽ bị lỡ hàng tháng
đấy.”

“Đúng vậy. Sẽ phải đợi tới khi nào họ xong công trình mới kia. Nhưng họ
sắp bỏ dự án này rồi, không thể để mọi người ngồi không thế này được.”

Chết tiệt. Anh phải tăng tốc lên. Phải thúc đẩy việc kết hôn. Anh cân
nhắc kĩ lưỡng, và ngạc nhiên khi thấy ý nghĩ này giờ không còn làm anh ngần
ngại nữa. Rồi còn phải chiếm lại cảm tình của ông Henry, việc cưới Sabrina sẽ
giải quyết được vấn đề này. Nói làm sớm được bao nhiêu, tốt bấy nhiêu, “Anh lo
chuyện cưới xin thế nào?”

“Gì kia?”

Anh nhìn ông anh trai, “Tổ chức đám cưới, phong cách Vegas ấy.”

Đôi mày của Blake chau lại, “Tại sao?”

“Em có hẹn hò với Sabrina, cháu gái ông Henry, em đang định cầu hôn
đấy.”

“Em?”

“Tất nhiên. Có gì không được? Cô ta xinh đẹp. Nói chuyện hợp, mà chuyện
đó cũng được.” Quá được là khác. Thậm chí có thể gọi là có một không hai. Nhưng
ông anh không cần biết chi tiết việc này.

Trước khi Gavin kịp nói hết câu, Blake đã lắc đầu, “Kết hôn không nên
chỉ vì một thứ ấy.”

“Đâu có. Ba thứ ấy chứ. Ba lý do rất chính đáng là khác.”

Blake ném sang một cái nhìn đầy thương hại, khiến anh phát bực, “Em nên
đợi lúc tìm được tình yêu thật sự thì hơn.”

“Ai bảo em không yêu cô ấy?”

“Em chưa hề nói vậy, nghĩa là không yêu.”

Vì anh không nói dối, “Em không phải người dễ dàng chia sẻ mấy chuyện
riêng kiểu này. Nhưng em quan tâm tới cô ấy. Rất nhiều.”

Thật lạ, điều này cũng không phải là bịa đặt.

“Thế thì cứ thong thả cho mọi chuyện tiến triển đã.”

“Em không muốn đợi.”

Blake chau mày, “Anh thấy thói hấp tấp của em không ổn lắm. Chuyện này
không dính líu gì tới việc lấy lại mảnh đất đấy chứ?”

Gavin định lảng sang chủ đề khác, nhưng lừa một tay lão luyện như Blake
không phải chuyện dễ, “Một khi em là người trong nhà rồi, ông Henry sẽ... có
động lực để kí giao kèo sớm hơn.”

“Đừng làm vậy, Gavin. Đừng trói đời mình với người em không yêu. Như
thế vừa không công bằng cho em, vừa là xúc phạm tới cô gái kia.”

“Người vừa quyến rũ trợ lý để cô ta khỏi bỏ việc cũng nói ra được câu
này cơ đấy. Em biết mình đang làm gì.”

“Nghe như câu tuyên ngôn bất hủ cuối cùng ấy nhỉ - nhưng anh phải nói
thêm, em sẽ hối hận vì chính câu nói đó.”

Anh gạt phắt đi nỗi lo của ông anh. Chẳng còn lựa chọn nào khác, “Em đã
bảo rồi, em xử lý được chuyện này. Đừng để đội thợ đi mất. Khi nào họ xong công
việc hiện tại, chúng tá có thể động thổ luôn.”

Anh đứng dậy, tiến ra cửa trước khi ông anh kịp thử thách bằng vài câu
hỏi nữa. Anh đang nung nấu ý định đưa Sabrina tới tận Vegas. Không phô trương.
Không quá xa xỉ. Không cần ai thấy. Nhưng trước khi thực hiện, phải lo xong bản
giao kèo trước hôn nhân đã. Việc này cần có Christian, luật sư riêng của gia
đình và cũng là em rể tương lai, lo liệu mới xong.

Nhưng trước tiên, anh cần một chiếc nhẫn kèm cường độ tấn công mạnh sao
cho cô không thể từ chối. Vấn đề chỉ tính tới lúc anh cầu hôn và cô chấp thuận,
mọi thứ là vô nghĩa.

***

“Tôi chịu anh rồi,” Sabrina nói sau khi người phục vụ lùi khỏi bàn ăn,
để cô và Gavin tự nhiên dùng cà phê sau bữa tối. Bình thường, những chỗ xa xỉ
như nhà hàng đặt bên sông này không thuộc khái niệm của cô.

Nhưng có Gavin ngồi ghế đối diện bên ánh nến lung linh, buổi tổi bỗng
trở nên kì diệu.

“Chịu thế nào? Ngoại trừ việc anh đã nói chúng ta rất hợp nhau ra,”
Gavin hỏi bằng giọng trầm trầm, rung động khiến cô nổi gai ốc.

Má cô nóng bừng. Cô không biết phải bắt đầu từ đâu. Từ lúc anh xuất
hiện ở cửa quán trọ trong bộ vét hoàn hảo màu đen cùng mười hai bông hồng đỏ,
mỗi phút cho tới giờ đều như một câu chuyện cổ tích vậy.

“Anh đưa tôi tới một nhà hàng có bảng tên rượu dài bằng cuốn danh bạ
điện thoại, thực đơn không đề giá mà vẫn làm tôi thích được. Đồ ăn ngon tuyệt.
Rồi còn chỗ này...” Cô gõ nhẹ tay ám chỉ cả chiếc bàn phủ vải lanh đặt trong
một góc kín đáo trông ra dòng sông Roaring Fork, cùng khung cảnh ngoài ô cửa sổ
được điểm xuyết bằng những đốm sáng trắng lung linh, “Tôi không biết làm sao
anh đặt bàn gấp vậy mà họ vẫn nhận trong khi người khác phải đợi tới cả tháng
mới len chân vào được, nhưng chỗ này đúng là... hoàn hảo. Hoa này, rượu này, cả
món bánh tiramisu chính hiệu... thứ gì cũng vậy.”

Anh hơi mỉm cười, nhưng trông vẫn hơi căng thẳng, “Em thích là anh vui
rồi. Anh chỉ muốn dành những thứ tốt nhất cho em thôi. Cho chúng ta mới đúng.
Từ giờ trở đi.”

Tim cô sa một nhịp trước ánh nhìn nghiêm nghị trong mắt anh. Cô nuốt
khan, “Ý anh là gì?”

Gavin với tay qua bàn, nắm chặt lấy tay cô. Mạch cô lại ngừng đập như
mỗi lần họ chạm vào nhau. Cô thích cái rắn rỏi nhưng vẫn rất dịu dàng của bàn
tay anh, cả sự ấm áp nơi thịt anh lan sang cô. Ngón tay anh mân mê lòng bàn tay
cô, khiến ruột gan cô cồn cào.

“Sabrina, anh muốn được ôm em ngủ như đêm qua, và sáng nào ngủ dậy cũng
được thấy em nằm trong vòng tay anh.”

Cô khẽ run lên vì hồi hộp. Cùng lúc đó, tóc gáy cô cũng dựng đứng lên
vì lo sợ. Nhưng cô đã tự hứa sẽ cho bản thân bảy tháng và cô sẽ nắm lấy cơ hội
này. Chỉ chìm vào hoan lạc trong một khoảng thời gian nhất định chắc sẽ an
toàn. Tuy nhiên, một phần khác trong cô - một phần rất nhỏ - đang bắt đầu đòi
hỏi nhiều hơn thế. Vất vả lắm cô mới giữ được nhịp thở như cũ, “Tôi cũng thích
được như vậy.”

Ngón tay anh siết chặt hơn, “Anh không muốn phải lén lút để được gần
em, cũng không muốn làm ông Henry bực mình. Vì anh rất kính trọng ông. Việc
sáng nay ông phát hiện anh đi ra từ phòng em đã làm cả ba khó xử.”

Nhận xét nhẹ nhàng nhất trong năm. Ông không nói một lời, nhưng đã căng
thẳng suốt cả ngày hôm nay, “Tôi tưởng lúc tôi ngủ anh về phòng ngay rồi.”

“Em bảo anh ở lại, nên anh không cưỡng lại được.” Trước khi cô kịp
chỉnh lại lời Gavin nói, anh đã xoay người, thọc tay vào túi áo vét rồi lấy ra
một chiếc hộp bằng nhưng đen xinh xắn.

Không thể là thứ cô đang nghĩ đến được.

“Hãy cưới anh nhé, Sabrina, rồi chúng ta sẽ tận hưởng bao nhiêu đêm như
thế này cũng được.” Anh bật mở nắp hộp, để lộ ra một viên ngọc màu lam nhạt gắn
trên vòng nhỏ bằng vàng hình dây bện.

Cô hốt hoảng. Không thể có chuyện này được. Nhất là với cô. Cô còn chưa
sẵn sàng.

“Viên đá này làm anh nhớ đến mắt em. Rất sáng, trong và đẹp. Nếu chiếu
đúng chiều ánh sáng, còn thấy được một ánh lửa bên trong nó nữa. Ngay lúc nhìn
thấy nó, anh đã biết ngay nó phải được đeo trên tay em, và anh sẽ là người làm
điều đó.”

Trong đời cô, chưa có ai thổ lộ điều gì lãng mạn đến vậy. Đầu óc cô
choáng váng, tai ù đi. Cô đặt một bàn tay run rẩy lên ngực, “Cái này... Gavin,
chiếc nhẫn đẹp thật, nhưng chúng ta quen nhau còn chưa tròn một tuần.”

Ánh mắt anh trở nên kiên định, “Đủ để nhận ra ta là để cho nhau.”

Xét về nhiều mặt, ý muốn được nói câu “Vâng” là không đúng, nhưng từ đó
cứ chực tuôn ra. Mà như vậy thật điên rồ. Hãy còn quá sớm để đưa ra một quyết
định trọng đại như thế. Chẳng phải cô đã thề sẽ không yêu ai khác nữa vì không
tưởng tượng nổi sẽ sống ra sao nếu mất người cô yêu nhất đó ư? Và chẳng phải
xét cho cùng Gavin vẫn là một tay giàu có hay sao?

Nhưng đó chỉ là một phần rất nhỏ về anh, một giọng nói trong đầu cô
khăng khăng biện hộ. Anh thú vị, lôi cuốn và thông minh nữa. Anh khiến cô thấy
mình tràn đầy sức sống và trở nên đặc biệt. Cô đã hiểu sai rất nhiều về anh.
Anh không cư xử như thể có quyền có được bất kì thứ gì anh muốn, và cũng không
hạ thấp cô chỉ vì cô không giàu có bằng.

Thôi đi. Hãy nói không. Hoặc bảo cần thêm thời gian suy nghĩ.

Nhưng nếu cô làm vậy rồi mất anh vĩnh viễn thì sao? Cô
có dám mạo hiểm điều đó không? Không. Và biết đâu giây phút này là giây phút cả
đời cô sẽ không quên được? Cô gắng hết sức để trấn tĩnh lại và suy tính một
cách cặn kẽ, “Chúng ta chưa thực sự hiểu nhau.”

“Nếu cần biết gì em cứ hỏi.”

“Tôi còn chưa biết gì nhiều về anh để hỏi nữa kìa. Thế công việc của
anh thì sao, rồi việc anh nhất quyết rời Aspen nữa?”

“Anh sẽ coi Aspen là nhà luôn. Như vậy em có thể ở cạnh
ông Henry.”

“Ta sẽ sống ở đâu?”

“Bây giờ thì anh phải sống trên đất nhà Jarrod.”

“Tôi không thể để ông một mình buổi tối được.”

“Anh sẽ thu xếp cho người tới ở cùng ông.”

Anh ta nói nghe dễ dàng quá, “Sao anh phải vội vàng như
vậy?”

“Anh không muốn bỏ lõ cơ hội được ở bên em thêm ngày nào
nữa.”

Nếu tan chảy được, thì giờ tim của Sabrina có lẽ đã trở
thành một vùng sũng nước dưới chân cô rồi. Thật khó cưỡng lại sức thu hút của
anh chàng này.

“Anh sẽ bao nguyên một chiếc máy bay, chỉ cần chờ mặt
trời mọc là chúng ta sẽ đi thẳng tới Vegas.”

Cô bật ngửa ra sau vì choáng váng, “Vegas?”

“Tuần tới nữa em sẽ rất bận rộn, không có thời gian đi
nghỉ. Mình sẽ tìm một nhà thờ nhỏ để làm lễ, rồi quay trở về trước khi ông
Henry kịp cần đến hai đứa.”

Ruột gan cô như vừa bị một tảng đá lạnh ngắt chặn đứng
hết mọi cảm giác ấm áp, bay bổng nãy giờ, “Anh định bỏ đi? Ngay ngày mai?”

“Chúng ta còn đợi gì nữa?”

“Vậy thì quá vội vã rồi đấy.”

“Em có yêu anh không?”

Câu hỏi thẳng thừng và đường đột làm cô lặng đi.

Cô đã rất cố gắng để tâm trí không lang thang trên đoạn đường trơn
trượt, đầy nguy hiểm đó. Bụng cô quặn thắt, những ý nghĩ trong đầu quay cuồng
dữ dội. Cô có yêu anh không? Sức nặng của câu trả lời đè lên cô như một lớp
tuyết dày nặng trĩu, “Tôi... tôi cũng thấy yêu anh.”

Anh nhắm nghiền mắt, siết chặt tay cô rồi chầm chậm lấy một hơi thật
sâu. Phản ứng của anh trước lời thừa nhận đó khiến cô thực sự xúc động. Rồi anh
nhìn cô với ánh mắt kiên định lúc trước, “Hãy lấy anh, như vậy chúng ta có thể
được ở bên nhau.”

Anh chưa nói là cũng yêu cô. Nhưng từ những điều được nghe về tuổi thơ
của anh, về cái chết của người mẹ năm anh mới lên bốn tuổi và tính khí độc đoán
của người cha, cô nghĩ thật không dễ dàng gì để Gavin nói lời yêu. Cô sẽ phải
thuyết phục để anh thổ lộ.

“Gavin, dù tôi có chấp thuận lời cầu hôn của anh, tôi cũng không thể bỏ
trốn theo anh được. Ngày trước tôi đã làm việc đó.” Bàn tay đang đặt trên đùi
cô siết chặt lại rồi thả lỏng. Có nên nói cho anh biết không? Có chứ. Nếu mối
quan hệ giữa họ có tương lai, nó cần được gây dựng từ lòng chân thật.

“Có điều này anh nên biết. Lý do tôi vội vã kết hôn lần trước là vì...
vì tôi đã mang thai. Lúc phát hiện ra, tôi... mới chỉ học trung học. Cha mẹ
buộc tôi phải chọn bỏ đứa con hoặc ra khỏi nhà họ. Trong quan niệm của hai
người, con cái chưa chồng không thể có thai được.” Cô thăm dò nét mặt để xem
anh sẽ phản ứng ra sao, nhưng không thấy gì dù chỉ một thoáng chau mày.

“Tôi đã kể với Russell, nên lúc anh ấy từ trại huấn luyện về, chúng tôi
cùng nhau bỏ trốn. Từ ngày đó tôi không về nhà nữa. Lúc anh tới báo cáo tình
hình tại pháo đài Bragg, tôi cũng đi theo. Tôi giận bố mẹ vì không ở bên khi
tôi cần có họ, nên cũng không nói năng gì mãi cho tới khi hôn lễ tổ chức xong,
nhưng điều tôi ân hận nhất là không mời được ông bà tới dự. Ông bà đã rất phiền
lòng vì sự ích kỉ đó, nên tôi sẽ không lặp lại hành động ấy lần nữa, nhất là
khi ông đã làm rất nhiều thứ cho tôi.”

Đôi mắt của Gavin đầy thương cảm, “Thế đứa bé thì sao?”

Cảm giác mất mát dâng lên trong tim cô, “Một thời gian ngắn sau khi
Russell đóng quân ở nước ngoài, tôi bị sảy thai. Bác sĩ cũng không tìm được
nguyên nhân. Tự nhiên bị vậy thôi. Họ khuyến cáo phải tránh để chuyện này xảy
ra lần thứ hai, nhưng chúng tôi không cố nữa. Hai đứa muôn đợi đến lúc Russell
được giải ngũ. Thế rồi... thế rồi anh mất.”

Anh siết chặt tay cô, “Em phải chống chọi với ngần ấy việc một mình
sao?”

“Chuyện mất đứa con thì đúng. Nhưng sau khi Russell đi, tôi có ông ở
bên cạnh.”

“Anh rất tiếc. Thế còn bây giờ? Em có muốn mời bố mẹ tới dự hôn lễ
không?”

Họ sẽ chẳng bỏ phí thời giờ vàng ngọc ở trường đại học kia đâu, “Chắc
họ sẽ bận nên không bay tới dự được đâu.”

“Thế thì sẽ chỉ có ông Henry và chúng ta thôi.”

“Thế gia đình anh thì sao?”

“Cái đó tùy em. Còn với anh, chỉ cần em ở đó là được, anh cũng chẳng
cần ai khác nữa.”

Lại thêm một mũi tên thần nữa xuyên qua trái tim cô. Hẳn ông sẽ mừng
lắm nêu biết lời ông nói với cô đã đúng: khi tình yêu thực sự tới, nó sẽ rất nhanh
và mạnh mẽ. Cô đã từng không tin. Sau bao nhiêu nỗi đau cô từng trải qua, cô cứ
ngỡ đã hoàn toàn vô cảm. Nhưng hình như không phải. Tình cảm cô dành cho Gavin
khác xa với cảm xúc tăng lên dần dần với Russell.

“Ta có thể đợi thêm không?”

“Vậy em có thể tối nào cũng thoải mái ở chỗ anh từ giờ cho tới lúc cưới
được không?”

Cô thở dài, “Không.”

“Em muốn ngủ một mình lắm hay sao?”

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3