Đâu Ngờ Người Ấy Ngay Bên Ta - Chương 05 phần 1

Chương 5 Tấn Công Mạnh Mẽ

"Điềm Điềm, tôi đã dặn đừng mua nhiều, sao lại mua
một giỏ hoa quả thế này?" Nghe tiếng chìa khóa lách cách, Ôn Kỷ Ngôn vội
vàng ra mở cửa, thấy Đường Mật Điềm ôm một giỏ hoa quả trong tay, ngại ngần
nói.

"Không phải là tôi mua." Đường Mật Điềm rầu rĩ:
"Mễ Tu Dương mua đấy!"

"Hả?" Ôn Kỷ Ngôn trợn mắt, nhìn Đường Mật Điềm:
"Cô gặp anh ta à?"

"Ờ, trước quầy hoa quả, hình như anh ta nhìn thấy
anh!" Đường Mật Điềm kể lại sự việc, rồi nói thêm: "Tôi thấy, hình
như anh ta thích anh thật."

"Hả?" Ôn Kỷ Ngôn chau mày, nhìn Đường Mật Điềm:
"Cô muốn nói gì?"

"Tôi muốn nói..." Đường Mật Điềm nuốt nước bọt:
"Tôi muốn nói, hay là anh có thể cân nhắc, phát triển tình cảm với anh
ta!" Đằng nào Ôn Kỷ Ngôn cũng thích đàn ông, mà Mễ Tu Dương là gã đàn ông
điển trai.

"Đường Mật Điềm, cô không đùa chứ?" Ôn Kỷ Ngôn
gào cả họ lẫn tên của cô: "Mễ Tu Dương thích cô gái mà tôi cải trang, cô
nói xem, nếu tôi nói rõ tôi là đàn ông, anh ta còn dám theo đuổi tôi
không?"

"Cái này cũng không chắc?" Đường Mật Điềm thận
trọng nhìn Ôn Kỷ Ngôn: "Không chừng, anh ta vẫn thích anh, dù anh là đàn
ông hay phụ nữ, anh ta đều thích."

"Đường Mật Điềm, cô nói lại lần nữa xem!" Ôn Kỷ
Ngôn nghiến răng, thân hình cao to, hằm hằm tiến sát cô, mặt đầy tức giận.

"Được rồi, tôi sai!" Đường Mật Điềm bĩu môi, khéo
léo chui qua cánh tay Ôn Kỷ Ngôn, chạy biến về phòng, trước khi đóng cửa, còn
nói một câu: "Thực ra, Mễ Tu Dương cũng tốt mà!" Chí ít cũng lịch sự,
biết chào hỏi, còn biết tặng giỏ hoa quả!

"Đường Mật Điềm!" Ôn Kỷ Ngôn gầm lên, trợn mắt
nhìn cánh cửa đóng kín, rồi lại nhìn giỏ hoa quả trong tay, tức giận mang quẳng
ra túi rác ngoài cửa.

Đường Mật Điềm bật máy tính trong phòng, ngồi một lúc thì
điện thoại reo, nhìn thấy số lạ, do dự nhấc máy: "A lô, xin chào!"

"Điềm Điềm, tôi là Đại Mễ!" Giọng Mễ Tu Dương
vui vẻ vang lên.

"À, Đại Mễ? Có chuyện gì không?"

"Tôi muốn hỏi chút, Ngôn Ngôn có đặc biệt thích thứ
gì không?" Mễ Tu Dương có vẻ rất nghiêm túc hỏi, rồi giải thích: "Tôi
cảm thấy lần trước ấn tượng của cô ấy về tôi không tốt, muốn mua một món quà để
tạ lỗi, nhưng lại không biết cô ấy thích gì, tôi chỉ sợ mua rồi, cô ấy không
thích thì không hay lắm!"

"Hả, cái này..." Đường Mật Điềm hạ giọng, khó
nhọc nói: "Tôi thật sự cũng không biết Ngôn Ngôn thích gì!" do dự một
lúc, rồi nói: "Thực ra, Ôn Ngôn Ngôn không thích anh, anh làm gì cô ấy
cũng không thích, tốt nhất anh đừng thích cô ấy nữa!"

"Điềm Điềm, những lời cô nói khiến tôi rất đau
lòng!" Mễ Tu Dương tỏ vẻ buồn bã: "Cô nói xem, tôi đi gặp mặt rất
nhiều lần, khó khăn lắm mới gặp được một người tôi thích, đương nhiên tôi muốn
theo đuổi!"

"Nhưng, cô ấy không thích anh!" Đường Mật Điềm
cuối cùng nói thẳng.

"Tôi sẽ dùng sự chân thành của mình làm cô ấy động
lòng, tôi tin cô ấy nhất định sẽ thích tôi." Mễ Tu Dương quả quyết,
"Điềm Điềm, nhất định cô phải giúp tôi!"

"Hả? Tôi giúp anh thế nào đây!" Đường Mật Điềm
lúng túng, anh ta đã quyết tâm như vậy, nếu cô tiếp tục từ chối, dường như quá
tuyệt tình, nên đành nói một cách uyển chuyển: "Anh và cô ấy, hoàn toàn
không thể!"

"Trên đời này không có gì là không thể cả!" Mễ
Tu Dương giọng dứt khoát: "Cho dù, hành trình chinh phục tình yêu của tôi
có gặp nhiều khó khăn, nhưng càng khó khăn tôi càng quyết tâm."

Đường Mật Điềm im lặng, thật thà khuyên: "Chỉ sợ,
khó khăn mà anh gặp, không phải bình thường, Ôn Ngôn Ngôn không phải là người
bình thường!"

Mễ Tu Dương đương nhiên hiểu ý Đường Mật Điềm, nhưng, anh
vẫn tiếp tục giả ngốc: "Điềm Điềm, cảm ơn cô có lòng tốt nhắc nhở, nhưng
việc muốn làm tôi sẽ làm."

Con người này nói gần, nói xa cũng chẳng có tác dụng,
Đường Mật Điềm cũng thôi không khuyên nhủ nữa, bình thản nói: "Thôi vậy,
anh cứ tiếp tục cố gắng!"

Anh nói: "Ngày mai, hết giờ làm việc, tôi đến đón
cô, nhờ cô đi cùng chọn giúp tôi món quà cho Ngôn Ngôn."

"Tôi không..."

"Điềm Điềm, cô nhất định phải giúp tôi!" Mễ Tu Dương
lập tức dập tắt ý định từ chối của Đường Mật Điềm, rồi thành khẩn nói tiếp:
"Xin cô hãy vì tình cảm đặc biệt của tôi đối với Ngôn Ngôn mà đồng ý giúp
tôi!"

Nghe Mễ Tu Dương, Đường Mật Điềm muốn từ chối cũng khó,
đành nói: "Thôi được!"

Mễ Tu Dương đắc ý cười ha hả, cúp máy, lấy danh nghĩa
theo đuổi Ngôn Ngôn thực chất để tiếp cận cô Đường Mật Điềm, ngây thơ chất phác
mới là chuyện cuốn hút anh thực sự.

Nhớ lại cảnh tình cờ chứng kiến ở quầy hoa quả, Đường Mật
Điềm và Ôn Kỷ Ngôn rất vui vẻ thân mật, anh thấy chướng mắt, khó chịu nhưng Ôn
Kỷ Ngôn bị Đường Mật Điềm bắt cải trang thành nữ đi xem mắt cùng cô ta, có
nghĩa là hiện tại họ không phải là người yêu, nếu yêu nhau đã không có chuyện
đi xem mắt, để Mễ Tu Dương có cơ hội chen vào. Nhân lúc hai người đó chưa có gì
với nhau, anh phải ra tay trước, lấy danh nghĩa theo đuổi Ngôn Ngôn, để tiếp
cận Đường Mật Điềm. Chiêu tán gái này, Mễ Tu Dương cho rằng, chắc chắn thành
công! Đúng như câu nói "nhất cự li" anh liên tục gặp gỡ Đường Mật
Điềm, mời ăn cơm, đi chơi, tình cảm khắc tự đến.

Ngày hôm sau hết giờ làm việc, Đường Mật Điềm thu xếp đồ
đang nói nói cười cười với Tào Ái Ái là đi ra ngoài, Mễ Tu Dương đã lái con Hummer
đúng giờ đến đợi cô ở cổng công ty lịch sự xuống xe mở cửa cho Đường Mật Điềm,
mời cô lên xe.

Đường Mật Điềm đành bước lên xe trước ánh mắt nghi hoặc
của Tào Ái Ái, lát sau Ái Ái gửi tin nhắn: “Điềm Điềm, gã đẹp trai ấy là ai?”

"Mễ Tu Dương, người lần trước tớ và Ôn Kỷ Ngôn đi xem
mắt!" Đường Mật Điềm nhắn lại.

"Oa,
có kịch hay đây!" Tào Ái Ái gửi liền mấy dấu chấm than.

"Không
có đâu, anh ta thích Ôn Kỷ Ngôn!" Đường Mật Điềm nhắn xong, ngẩng nhìn Mễ
Tu Dương: "Tôi có thể biết chúng ta sẽ đi đâu không?"

"Trước
hết tìm chỗ nào ăn đã!" Mễ Tu Dương ôn tồn
nói.

"Không phải đi chọn mua quà cho Ngôn Ngôn sao?"
Đường Mật Điềm ngạc nhiên, "Sao lại biến thành đi ăn?"

"Chọn quà cần nhiều thời gian hơn nữa chọn đồ Ngôn
Ngôn thích, nhất định không thể qua loa!" Mễ Tu Dương cười hớn hở:
"Đương nhiên chúng ta phải nạp năng lượng đã rồi mới đi làm được cái việc
khó khăn kia!"

"Ồ! Ra là vậy."

"Điềm Điềm, cô muốn ăn gì?" Mễ Tu Dương hào
hứng hỏi.

"Tôi ư? Ăn gì cũng được!"

"Gì cũng được, vậy tôi quyết định nhé!" Mễ Tu
Dương mỉm cười liếc cô một cái, rồi tăng tốc, vượt các xe cùng chiều. Nhưng
càng đi, đường càng vắng, không có nhiều xe để anh ta vượt.

Đường Mật Điềm nhìn phía trước, hình như là nơi rất vắng,
buột miệng hỏi: "Mễ Tu Dương, chúng ta đi đâu vậy?".

"Đi sơn trang Gió hú ăn cơm!" Mễ Tu Dương cười
cười, nói vui: "Yên tâm, tôi không mang cô đi bán đâu!"

Đường Mật Điềm chớp mắt nhìn anh ta, không nói được gì.

"Sao thế, câu chuyện cười này nhạt quá phải
không?" Mễ Tu Dương cười hỏi Đường Mật Điềm.

"Cũng hơi nhạt." Đường Mật Điềm nhún vai.

"Tình cảm của cô với Ngôn Ngôn tốt chứ?" Mễ Tu
Dương vừa lái xe vừa hỏi.

"Rất tốt!" Đường Mật Điềm nở nụ cười khách khí,
cô quen Ôn Kỷ Ngôn chưa đến mười lăm ngày, nhưng giống như đã quen mấy kiếp.
Cảm giác thân quen sâu sắc đó có thể là do sự tin tưởng giữa đôi bên.

Trong suốt bữa ăn, Đường Mật Điềm không tự nhiên lắm,
miễn cưỡng nói vài chuyện linh tinh, sau đó, Mễ Tu Dương xem đồng hồ, nhẹ nhàng
nói: "Ồ, đã tám rưỡi rồi, e là hôm nay không có thời gian đi mua quà, tôi
đưa cô về, ngày mai phiền cô đi cùng tôi lần nữa nhé."

Ăn cơm của người ta rồi, há miệng mắc quai, Mễ Tu Dương
đã nói thế, Đường Mật Điềm chỉ có thể gật đầu, "Cũng được!"

Ngôi trên xe của Mễ Tu Dương, cô vẫn giữ thái độ thận
trọng, im lặng ngoảnh nhìn cảnh vật bên ngoài, ngón tay đan vào nhau. Mấy lần
cô thật sự muốn nói với Mễ Tu Dương, Ôn Kỷ Ngôn là đàn ông, nhưng cứ định nói,
lại không sao mở được miệng, đành ngại ngùng im lặng, nhưng vốn không quen lừa
dối, lòng cô luôn áy náy không yên. Mễ Tu Dương vừa lái xe, vừa gợi chuyện:
"Điềm Điềm, có phải cô thấy tôi quá phiền phức không?"

"Không đâu!" Đường Mật Điềm mỉm cười:
"Thực ra, anh rất tốt!" Lịch sự, phong độ, khéo ăn nói, có điều con
mắt có vấn đề lại đi thích Ôn Kỷ Ngôn là trai giả gái, mặc dù Ôn Kỷ Ngôn giả
gái rất xinh đẹp, nhưng rõ ràng vẫn kém vị so với phụ nữ thật sự! Không hiểu
đầu óc anh ta nghĩ gì!

"Nếu tôi tốt, thì cô cũng không nên cảnh giác như
thế, cũng đừng từ chối làm bạn với tôi!" Mễ Tu Dương sáng mắt nhìn Đường
Mật Điềm.

"Tôi không từ chối làm bạn với anh!" Đường Mật
Điềm mỉm cười.

"Nhưng từ lúc ăn cơm đến giờ, trông cô cứ thảng
thốt, khiến tôi có cảm giác, cô không muốn làm bạn với tôi." Mễ Tu Dương
quay sang cô nghiêm túc nói.

"Không có đâu, anh nghĩ nhiều rồi!" Đường Mật
Điềm gượng cười đáp, rồi giải thích: "Tôi chỉ đang nghĩ nên chọn quà gì
cho Ngôn Ngôn!" Đã ăn cơm của Mễ Tu Dương mời, đương nhiên cũng phải giúp
anh ta, sao có thể ăn không của người?

Nghe những lời này, Mễ Tu Dương cười tươi, vẫy tay nói:
"Điều này thực ra rất đơn giản, cô hỏi dò Ngôn Ngôn, sau đó nói cho tôi
được không?"

"Đúng rồi!" Đường Mật Điềm nói to, tay vỗ trán:
"Tôi ngốc quá, chuyện đơn giản thế, mà cũng không nghĩ ra!" Việc gì
phải phức tạp hóa đi đoán Ôn Kỷ Ngôn thích gì cho mệt đầu?

Mễ Tu Dương liếc cô một cái, vui vẻ nói: "Điềm Điềm,
cô thật đáng yêu!"

"Thật sao, ha ha!" Đường Mật Điềm cười, không
nói nữa...

Mễ Tu Dương mủm mỉm cười, mắt nhìn phía trước, chăm chú
lái xe.

Không khí trong xe lại trở nên bất thường, Mễ Tu Dương
lặng lẽ quan sát Đường Mật Điềm, sau đó, lại bật nhạc, giọng ca Đồ Hồng Cương
trong "Bá Vương Biệt Cơ" từ từ vang lên: "Tôi đứng trong gió mạnh
hận không thể xóa được nỗi đau, nhìn lên trời, bốn bề mây động, kiếm trong tay
hỏi thiên hạ anh hùng là ai, tôi đứng trong gió mạnh, hận không thể xóa được
nỗi đau, nhìn lên trời, bốn bề mây động, kiếm trong tay hỏi thiên hạ anh hùng
là ai..."

"Thế gian ngàn vạn giai nhân, sao tôi chỉ yêu một
mình em, đau buồn chia li ai cũng thế, tiễn biệt ân ái bao năm, trong trái tim
tôi em là người chung thủy nhất, ta đồng cam cộng khổ sống chết bên nhau, em
dịu dàng tôi phóng túng, trong tim tôi em là người thủy chung nhất, nước mắt
rơi, tôi ngửa nhìn trời, kiếp sau cũng xưng anh hùng..."

Đường Mật Điềm nghe giai điệu quen thuộc, lẩm nhẩm hát
theo, đây là bài hát yêu thích của Tào Ái Ái, mỗi lần đi karaoke, cô ta cũng
chọn bài này, Đường Mật Điềm nghe nhiều thành quen, chỉ cần nghe giai điệu là
lẩm nhẩm hát theo.

Mễ Tu Dương rất bất ngờ quay sang cô nói vẻ ngưỡng mộ:
"Ồ, thật không ngờ, cô có thể hát hay như vậy!"

"Anh quá khen rồi, tôi chỉ buột miệng vậy
thôi!" Đường Mật Điềm cười: "Bài hát này Tào Ái Ái bạn thân tôi hát
mới hay!"

"Thật à, vậy thì hôm nào nhất định tôi mời các cô đi
hát karaoke! Tôi thích nghe Đồ Hồng Cương, nhưng tôi hát không hay!"

"Ha ha!" Đường Mật Điềm cười khan, rồi nhìn về
phía trước, hình như phía trước rất đông, vội hỏi: "Mễ Tu Dương, phía trước
có phải tắc đường không?"

Rồi tự nói: "Lúc này không phải giờ cao điểm, sao
lại tắc đường?"

"Hình như có tai nạn!" Mễ Tu Dương trả lời, đạp
phanh, rồi quan sát phía trước.

"Hả, không biết tắc đường bao lâu đây!" Đường
Mật Điềm cau mày.

"Cái này chưa biết được!" Mễ Tu Dương xoa tay,
cười: "Nếu cô thấy chán thì tôi bật nhạc, để cô hát..."

"Thôi không cần!" Đường Mật Điềm từ chối, điện
thoại có tín hiệu, là Ôn Kỷ Ngôn gọi, vội cầm nghe: "Alô" đang định
tắt loa, thì giọng nói có vẻ sốt ruột của Ôn Kỷ Ngôn đã vọng ra: "Điềm
Điềm, cô ở đâu? Sao còn chưa về nấu cơm?"

Mễ Tu Dương quay mặt lại, nhìn Đường Mật Điềm với ánh mắt
tinh quái.

Đường Mật Điềm sực nhớ, cô đã nói dối là Ôn Kỷ Ngôn đi du
lịch, nhanh trí nói: "Ngôn Ngôn, cậu đi du lịch về rồi hả?" không cho
bên kia xen lời, nói thẳng: "Tôi ra ngoài ăn cơm với Mễ Tu Dương, giờ đang
trên đường về." Nói rồi tắt loa điện thoại.

"Cái gì, cô đi ăn với Mễ Tu Dương?" Giọng Ôn Kỷ
Ngôn không vui: "Cô đi ăn với anh ta, Đường Mật Điềm, cô có ý gì...?"

"Tôi..." Đường Mật Điềm muốn giải thích, nhưng
không biết nói thế nào.

"Tôi không quan tâm cô ở đâu, cô về ngay lập tức cho
tôi, nếu không, tôi khóa cửa không cho cô vào!" Vừa thấy Mật Điềm đi ăn
với Mễ Tu Dương, anh đã không thể nào bình tĩnh, không suy nghĩ nói thẳng:
"Cho cô mười phút, mười phút nữa đi cô không về nhà, thì tối nay cô đừng
về nữa!"

Nghe Ôn Kỷ Ngôn dọa như vậy, Đường Mật Điềm bực mình, hôm
nay cô bị ép ra ngoài với Mễ Tu Dương, chẳng phải là vì anh ta muốn theo đuổi
Ôn Kỷ Ngôn, định mua quà lấy lòng Ôn Kỷ Ngôn, vậy mà anh ta lại dám dọa khóa
cửa không cho cô vào nhà? Đúng là không biết điều! Lại còn ra điều kiện mười
phút nữa phải về, trừ khi ngồi máy bay! Thật quá đáng! Đường Mật Điềm nghiến
răng, tức giận nói: "Ôn Kỷ Ngôn, anh xác định lại đi, nhà của ai, anh dám
uy hiếp tôi? Lập tức thu dọn đồ đạc, biến khỏi nhà ngay!" Nói xong, không
đợi Ôn Kỷ Ngôn nói, dập mạnh điện thoại.

Mễ Tu Dương ngoảnh sang lặng lẽ nhìn cô.

Đường Mật Điềm đang rất bực, lườm anh ta: "Sao nhìn
tôi như thế, chưa bao giờ thấy cãi nhau hay sao?"

"Cãi nhau tôi thấy rồi, nhưng cô cãi nhau thì đây là
lần đầu nhìn thấy." Mễ Tu Dương dịu dàng nhìn Đường Mật Điềm, rồi thủng
thẳng bồi một câu: "Tên thật của Ôn Ngôn Ngôn là Ôn Kỷ Ngôn à?"

"A..." Đường Mật Điềm kinh ngạc há miệng, liếc
nhanh Mễ Tu Dương, rồi giả bộ không hiểu: "Mễ Tu Dương, anh nói gì, tên
thật, tên giả là sao? Anh nghe nhầm đấy, tôi gọi là Ôn Ngôn Ngôn!"

"Có lẽ tôi nghe nhầm!" Mễ Tu Dương cười:
"Điềm Điềm, cô cãi nhau với Ngôn Ngôn hả?"

"Đúng, tối nay cô ta định khóa cửa, không cho tôi
vào nhà!" Đường Mật Điềm bực bội: "Thật buồn cười, nhà của tôi, phòng
của tôi, tôi cho cô ấy ở, còn hầu hạ cơm cho cô ấy, mà cô ấy lại uy hiếp tôi,
đúng là vô lí!"

"Phải đấy, Ngôn Ngôn thật quá đáng!" Mễ Tu
Dương phụ họa.

"Người ta đã nhân nhượng cô ta còn lấn tới!"
Đường Mật Điềm nghiến răng nhìn ra ngoài cửa xe, thúc giục Mễ Tu Dương:
"Anh mau đưa tôi về, tôi phải chỉnh cô ấy một trận mới được!"

"Được, cô đừng vội!" Mễ Tu Dương nhấn ga, chẳng
mấy chốc đã về đến cổng chung cư, Đường Mật Điềm xuống xe, lịch sự vẫy tay:
"Cảm ơn đã đưa tôi về!"

Mễ Tu Dương tươi cười hỏi: "Cô có chắc không cần tôi
đưa lên nhà chứ?"

"Không cần, tôi có thể tự xử lí." Đường Mật
Điềm vẫy tay, lập tức quay người hằm hằm lên cầu thang, lấy chìa khóa còn chưa
kịp mở đã thấy Ôn Kỷ Ngôn mở cửa ló đầu ra, nhìn thấy Đường Mật Điềm, vội ngó
ra sau cô, "Điềm Điềm, về rồi à, Mễ Tu Dương đâu?"

"Mễ Tu Dương ở dưới lầu, đang đợi đón anh!"
Đường Mật Điềm hứ một tiếng, rồi gạt Ôn Kỷ Ngôn, bước vào nhà, quẳng túi xách
xuống sàn, tay chống nạnh trợn mắt nhìn Kỷ Ngôn: "Anh vừa dọa khóa cửa,
không cho tôi vào nhà đúng không?"

"Không phải Điềm Điềm, cô nghe nhầm rồi!" Ôn Kỷ
Ngôn lập tức cười nịnh: "Đây là nhà của cô, sao tôi dám dọa cô!"

"Ôn Kỷ Ngôn, rõ ràng anh đe dọa tôi, còn không
nhận?" Đường Mật Điềm trỏ vào ngực Ôn Kỷ Ngôn: "Anh xác định cho tôi,
đây là nhà tôi hay nhà anh?"

"Đương nhiên là nhà của cô, tôi chỉ đến xin ở
tạm." Ôn Kỷ Ngôn biết điều vui vẻ trả lời.

"Được, là nhà của tôi, mà anh dám đe dọa tôi, vậy
đừng trách tôi không khách khí, tối nay cho anh nếm cảm giác bị nhốt ở
ngoài!" Đường Mật Điềm nói thẳng, không thể trách cô nhẫn tâm, nếu lần này
không xử lí, lần sau, anh ta không những có thể đe dọa có khi còn dám nhốt cô ở
ngoài nữa kia, phải ngăn chặn ngay, để anh ta không dám coi thường cô như thế
nữa.

"Điềm Điềm, cô đang đùa đấy à?" Ôn Kỷ Ngôn lại
cười nịnh.

"Tôi không đùa, anh tự ra ngoài, hay để tôi phải
đuổi?"

Đường Mật Điềm nghiêm giọng: "Anh cút ra ngoài cho
tôi, trước khi tôi nổi đóa!"

"Điềm Điềm, tôi lớn bằng này nhưng chưa từng biết
thế nào là cút, hay là cô làm mẫu cho tôi đi?" Ôn Kỷ Ngôn vẫn cười cợt,
định trêu Đường Mật Điềm để cô bỏ qua chuyện này, "Điềm Điềm, tôi biết sai
rồi, chuyện này cho qua đi, được không?"

Về điểm này, Ôn Kỷ Ngôn không hiểu phụ nữ, một khi phụ nữ
tức giận, luôn bất chấp lí lẽ, vì họ xưa nay hoàn toàn không cần biết lí lẽ.

Thấy Ôn Kỷ Ngôn nhăn nhở, không coi cơn giận của cô ra
gì, Đường Mật Điềm càng tức nghiến răng, "Ôn Kỷ Ngôn, tôi hỏi lại lần nữa,
rốt cuộc tự đi hay là tôi dắt anh ra?" Nói xong, bước thẳng ra, mở toang
cửa, chìa ra mời anh.

Ôn Kỷ Ngôn thấy Đường Mật Điềm tức giận, mặt đỏ phừng
phừng, dù trong lòng hơi lo, nhưng vẫn mặt dày nói: "Tôi không đi!"
Nếu đi nghĩa là sẽ phải lang thang ngoài đường, vội chớp mắt, nói vẻ tội
nghiệp: "Điềm Điềm, dù hôm nay cô đánh chết tôi, tôi cũng không đi."

"Được, anh không đi thì tôi đi!" Đường Mật Điềm
bị kích động thái quá, mặt hằm hằm quay người bỏ ra ngoài.

"Điềm Điềm, tôi còn không đi, cô đi làm gì?" Ôn
Kỷ Ngôn tròn mắt nhìn Đường Mật Điềm tức giận bước ra ngoài, vội vàng chạy
theo, cánh cửa tự động đóng "rầm" phía sau.

Ôn Kỷ Ngôn vất vả mới túm được Đường Mật Điềm ở trước
cửa: "Điềm Điềm, chuyện hôm nay, tôi thật sự biết lỗi rồi, tôi sẽ viết
kiểm điểm, bảo đảm sau này sẽ không phạm lỗi nữa được không? Cô đừng làm ầm lên
nữa!"

"Viết kiểm điểm?" Đường Mật Điềm liếc anh một
cái, mắt sáng lên.

"Đúng!" Ôn Kỷ Ngôn gật đầu, nói: "Được
rồi, đừng giận nữa, về nhà đi!"

Đường Mật Điềm dở khóc dở mếu nhìn cánh cửa đóng chặt,
ngoảnh lại bảo Ôn Kỷ Ngôn: "Mở cửa!"

Ôn Kỷ Ngôn đứng ngây nhìn cô: "Chìa khóa của tôi ở
trong phòng, cô không mang theo à?"

"Ôn Kỷ Ngôn!" Đường Mật Điềm mắm môi mắm lợi
nhìn anh: "Không có chìa khóa, làm thế nào đây?"

Ôn Kỷ Ngôn vội đứng thẳng người, mắt chớp chớp:
"Đúng vậy không có chìa khóa, làm thế nào đây?"

Đường Mật Điềm tức tối, mắt long lên, "Ôn Kỷ Ngôn,
nói cho anh biết, bản kiểm điểm hôm nay, anh không viết đủ mười ngàn chữ, thì
đừng vào nhà!"

"Điềm Điềm, tại cô quên chìa khóa, đừng trút giận
lên tôi!" Ôn Kỷ Ngôn cười tươi nói, "Bản kiểm điểm mười ngàn chữ kia,
gia công một chút là thành cuốn tiểu thuyết rồi! Cô hơi quá đấy!"

"Xem ra anh nói hơi nhiều, nói thêm nữa, sẽ là hai
mươi ngàn chữ!" Giọng cương quyết, Đường Mật Điềm trừng mắt phán: "Cứ
nói thêm một câu là thêm mười nghìn chữ, để tôi duyệt, hài lòng mới cho anh vào
nhà!"

"Tôi..." Ôn Kỷ Ngôn há miệng, định nói tiếp,
nhưng bị ánh mắt sáng quắc lườm một cái, đành giơ tay làm động tác kéo khóa,
khóa miệng lại.

Đường Mật Điềm vừa quay người, Ôn Kỷ Ngôn vội kéo cánh
tay cô, định nói lại bị một cái trừng mắt, đành im miệng, thấy anh nhăn nhó,
Đường Mật Điềm lạnh lùng lên tiếng: "Anh muốn nói gì thì nói luôn
đi!"

"Điềm Điềm, cửa bị khóa rồi, cô định làm thế
nào?" Ôn Kỷ Ngôn không cười nữa, "Cô không mang túi, không có chứng
minh thư, làm sao tìm người mở khóa?"

"Anh không biết có một loại hình kinh doanh gọi là
dịch vụ à?" Đường Mật Điềm bĩu môi: "Lát nữa chi phi phá khóa đều do
anh chịu!"

"Được thôi!" Ôn Kỷ Ngôn vui vẻ nói, rồi chớp
mắt: "Nhưng bản kiểm điểm tôi không viết nữa!"

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3