Đâu Ngờ Người Ấy Ngay Bên Ta - Chương 02 phần 3

Tình cảm hai người thật tốt! Đường Mật Điềm bối rối nhìn
Ôn Kỷ Ngôn, thấy anh cúp máy, vội bẽn lẽn, cười nói: "Bạn anh tốt thật."

"Ờ, đúng vậy, rất tốt với tôi!" Ôn Kỷ Ngôn trả
lời ngay, tình cảm bao năm của anh và Trần Cẩm Ngôn có thể nói là hoạn nạn có
nhau. Thấy bạn Ôn Kỷ Ngôn không hề nhầm, Đường Mật Điềm như trút được gánh
nặng, hỏi anh ta: "Vậy số tiền này làm thế nào?"

"Cô trừ tiền nhà và tất cả các khoản tôi nợ cô, số
còn lại rút ra hộ tôi!" Ôn Kỷ Ngôn nói ngay.

"Cái gì? Rút tất cả cho anh?" Đường Mật Điềm
kinh ngạc: "Anh định cầm 46 vạn 2 nghìn tiền mặt trong người ư?" Anh
ta muốn thử tình hình trị an hiện nay, hay cố tình dụ kẻ cướp?

"Vậy rút 2 ngàn tiền lẻ để tôi tiêu vặt, còn 46 vạn
kia cũng rút ra luôn." Ôn Kỷ Ngôn tươi cười, nói nhẹ tênh.

"Anh cần nhiều tiền mặt thế làm gì?" Đường Mật
Điềm cau mày, ngạc nhiên: "Anh có biết ôm ngần ấy tiền mặt sẽ rất nặng
không?"

"Tiền mặt, ôm, rất nặng?" Ôn Kỷ Ngôn lập tức
hiểu ý, bật cười ha hả, bất giác giơ tay thân mật vuốt trán Đường Mật Điềm:
"Cô nương, cô không biết cái đó có thể đổi thành tài khoản tiết kiệm mang
tên cô, rồi nhập mật mã, sau này tôi muốn dùng sẽ có thể lấy ra."

"Tôi biết có thể làm như vậy, vấn đề là, thưa ông,
lúc này ngân hàng đóng cửa rồi!" Đường Mật Điềm nguýt anh: "Anh muốn
rút, sáng mai đi!"

"Cũng được!" Ôn Kỷ Ngôn gật đầu.

"Nhưng ngày mai tôi không có thời gian đi cùng anh,
tôi phải làm thêm!"

Đường Mật Điềm nhăn mặt: "Hay là để đến ngày kia tôi
được nghỉ, sẽ đi cùng anh, sau đó, làm một quyển séc, như thế tiện hơn nhiều
làm giấy chứng nhận gửi tiền."

"Cũng được!" Ôn Kỷ Ngôn cười tươi gật đầu.

"Này, sao anh không sợ tôi không trả anh? Ngộ nhỡ,
tôi nổi máu tham thì sao?"

"Cô sẽ không như thế!" Ôn Kỷ Ngôn cười, khẳng
định.

"Ngộ nhỡ thì sao!"

"Không có ngộ nhỡ gì hết, tôi tin cô." Ôn Kỷ
Ngôn nhìn thẳng Đường Mật Điềm.

Đường Mật Điềm công kích: "Anh tin tôi vậy ư?"
Trong thẻ có 46 vạn tệ, lần đầu tiên Đường Mật Điềm nhìn thấy số tiền nhiều như
thế, lòng không khỏi run run, còn Ôn Kỷ Ngôn lại yên tâm để tiền vào thẻ của
cô, càng khiến cô xúc động.

Ôn Kỷ Ngôn gật đầu: "Hôm qua chẳng phải cô cũng tin
mà cho tôi ở lại đấy thôi!"

"Nhưng tôi lại cảm thấy không tin bản thân
lắm!" Đường Mật Điềm liếc Ôn Kỷ Ngôn, sau đó rút chứng minh thư từ trong
ví, ấn vào tay anh: "Đây là chứng minh thư của tôi, anh giữ lấy, về nhà
tôi sẽ viết giấy bảo đảm cho anh, tôi giữ của anh 47 vạn tệ, như thế, anh yên
tâm, tôi cũng yên tâm!"

Ôn Kỷ Ngôn vốn định từ chối, nhưng trước thái độ kiên
quyết của Đường Mật Điềm đành gật đầu, cầm lấy chứng minh thư: "Được, tôi
cứ tạm giữ."

"Vậy chúng ta đi chợ thôi!"

"Cũng được, nhưng trước khi đi chợ, cô có thể cùng
tôi đi mua ít đồ dùng không, phải có quần áo mà thay chứ?" Ôn Kỷ Ngôn
không muốn mặc bộ quần áo vớ vẩn này nữa, "Sẽ trừ luôn vào tiền của
tôi!"

"Biết rồi!" Đường Mật Điềm cười gật đầu, hai
người vội vàng vào trung tâm mua sắm mua mấy bộ quần áo cho Ôn Kỷ Ngôn, rồi rẽ
vào chợ.

"Điềm Điềm, đây là đâu, sao nặng mùi thế! Chết ngạt
mất!" Ôn Kỷ Ngôn một tay bịt mũi, tay kia kéo Đường Mật Điềm, mắt nhìn xuống
mặt đất ẩm ướt dưới chân, cẩn thận tránh người đi lại và rác bẩn, bịt mũi đi
qua các sạp hàng, quần bò mài màu xanh nước biển và áo sơ mi trắng muốt mới
thay, rõ ràng không phù hợp với cảnh chợ búa hỗn tạp này, đặc biệt là đôi giày
thể thao trắng tinh, dù anh đã cẩn thận né tránh nhưng vẫn không tránh khỏi
dính bẩn, điều khiến anh không thể chịu nổi là đủ các mùi khó chịu xộc vào mũi
anh, làm dạ dày nôn nao.

"Anh là người ngoài hành tinh à? Đi chợ một tí mà
như sắp chết vậy!"

Đường Mật Điềm trách, đứng trước sạp rau, cúi chọn ít rau
xanh. Ôn Kỷ Ngôn đã nhìn thấy phụ nữ chọn quần áo, mua đồ trang sức, nhưng đi
chợ thì thực sự đây là lần đầu chứng kiến, cho nên có vẻ hiếu kì nhìn Đường Mật
Điềm nhanh nhảu chọn rau cho vào túi ni lông. Anh buột miệng hỏi: "Mua tất
chỗ rau này là được, sao phải chọn kĩ thế?"

Đường Mật Điềm im lặng liếc anh một cái, "Mua tất cả
anh có ăn hết không?"

"Nay ăn không hết, thì mai..." Ôn Kỷ Ngôn trả
lời rất tự nhiên, anh không muốn ngày mai lại cùng Đường Mật Điềm đến chỗ này,
quá nặng mùi, chỉ mấy lần bị hun như thế, anh chẳng còn muốn ăn cơm nữa!

"Anh thích ăn thức ăn thừa hả?" Đường Mật Điềm
nhìn Ôn Kỷ Ngôn như nhìn quái vật, "Anh có chắc không?"

"Không, tôi không thích ăn thức ăn thừa." Ôn Kỷ
Ngôn vội xua tay, "Các món tôi chỉ ăn trong một ngày."

"Vậy anh mua một lúc nhiều như thế đem về, không
những không tươi mà ngày nào cũng phải ăn! Nếu không thì giải quyết thế
nào?" Đường Mật Điềm lườm anh ta: "Đừng nói với tôi, ngay cả điều này
anh cũng không biết?"

"Tôi đương nhiên biết..." Ôn Kỷ Ngôn ấp úng:
"Chỉ là tôi không muốn ngày mai lại phải đến chỗ này mua rau."

"Tôi còn định ngày mai để mình anh đi chợ cơ!"
Đường Mật Điềm thản nhiên nói, hôm nay cô dẫn Ôn Kỷ Ngôn đi cùng, mục đích là
để anh biết chợ, sau này tự đi mua đồ, nấu ăn.

"Cái gì? Cô bảo ngày mai tôi đi chợ một mình?"
Ôn Kỷ Ngôn vừa nghe, đã phát hoảng, chỉ vào mũi mình, anh không nghe nhầm chứ,
anh đường đường là đại thiếu gia nhà họ Ôn mà lại đi chợ mua rau?

"Đúng thế, nếu không, cả ngày mai anh định ăn
gì?"

"Ăn gì cũng được." Ôn Kỷ Ngôn trả lời: "Dù
ngày nào cũng ăn mì gói, tôi cũng không đến đây!"

"Anh có thể ngày nào cũng ăn mì gói, nhưng còn tôi
thì sao?" Đường Mật Điềm chỉ vào mình: "Chẳng lẽ, tôi cũng ăn mì với
anh?" không đợi anh trả lời, lại tiếp: "Tôi không ăn mì gói, Ôn Kỷ
Ngôn, nói ngay cho anh biết, nếu anh định ăn mì gói để sống, thì tôi không ăn
chung với anh nữa, sau này, đi chợ nấu cơm, tôi tự làm, cấm anh không được ăn
thức ăn của tôi!"

"Điềm Điềm, không phải chứ? Cô nỡ lòng nào ăn một
mình?" Ôn Kỷ Ngôn giả bộ đáng thương nói: "Chúng ta ở chung với nhau,
thì đương nhiên phải ăn chung rồi!"

"Dừng lại đi, thứ nhất, chúng ta chỉ là thuê chung
nhà, chứ không phải sống chung!" Đường Mật Điềm đỏ mặt, nhấn mạnh:
"Thứ hai trong hợp đồng quy định rõ, anh nấu cơm, tôi đi chợ, anh đi chợ,
tôi nấu cơm, chọn một trong hai việc, nếu muốn ăn chung, nếu không chúng ta ai
nấy tự giải quyết."

"Đương nhiên là ăn chung!" Ôn Kỷ Ngôn ngước
mắt: "Sống dưới một mái nhà, ăn riêng thì còn ra gì nữa? Hơn nữa ăn riêng
cũng rất lãng phí tài nguyên!"

"Coi như anh nói có lí, ta ăn chung vậy, anh chọn
đi, nấu cơm hay đi chợ?"

Đường Mật Điềm hào phóng cho Ôn Kỷ Ngôn lựa chọn.

"Tôi chọn nấu cơm!" Ôn Kỷ Ngôn đánh liều nói,
anh không thể nào quay lại cái chợ đó nữa.

"Được!" Đường Mật Điềm gật đầu, "Vậy chúng
ta về thôi!"

"Mua ít đồ như vậy, đủ chưa?" Ôn Kỷ Ngôn vừa
nói xong đã bị Đường Mật Điềm lườm một cái, vội cười tươi, đỡ cái túi trong tay
Đường Mật Điềm, ngoan ngoãn đi theo cô.

Vừa về đến nhà, Đường Mật Điềm đã vào bếp lấy cái tạp dề
đưa cho Ôn Kỷ Ngôn: "Đây, sau này nó là đồ nghề của anh!"

"Đáng yêu thế?" Ôn Kỷ Ngôn cúi nhìn cái tạp dề
màu hồng, bên trên còn in hình mèo Hello Kitty to đùng, "Này này, không
phải cô có sở thích sưu tập Hello Kitty chứ?"

"Không!" Đường Mật Điềm lắc đầu, "Tôi chỉ
thích đồ màu hồng, mua nhiều mèo Hello Kitty cũng là tình cờ!"

"Hoàn toàn tình cờ!" Ôn Kỷ Ngôn bó tay,
"Đúng là hết sức tình cờ!"

"Phải!" Đường Mật Điềm cười gật đầu, cúi nhìn
điện thoại trong tay, thấy có tín hiệu cuộc gọi, sắc mặt bỗng thiếu tự nhiên, cắn
môi do dự, không nghe máy.

"Thật sự chỉ là tình cờ!” - “Vì có màu hồng
phấn!" Kỷ Ngôn thật sự không biết nói gì nữa, "Còn vì có màu hồng
phấn!"

"Sao thế? Sao không nghe điện thoại?" Kỷ Ngôn
tò mò nhìn cô.

"Tôi không nghe đương nhiên là có lí do! Liên quan
gì đến anh!" Đường Mật Điềm nói, rồi thận trọng để điện thoại lên mặt bàn,
cứ như nó là "quả mìn" lùi vài bước, chăm chú nhìn nó vẻ rất căng
thẳng, nhạc chuông vang lên như chọc vào tai: "Em nói em không thể tìm
thấy người em yêu, nên tình nguyện suốt đời này lang thang..."

"Để tôi xem, rốt cuộc là ai gọi, tại sao cô không
nghe!" Ôn Kỷ Ngôn hiếu kì nghển cổ ngó chiếc điện thoại để trên bàn.

"Không cần anh bận tâm!" Đường Mật Điềm sầm mặt
gạt Ôn Kỷ Ngôn sang một bên, "Ôn Kỷ Ngôn, anh có thể đi nấu cơm được
rồi!"

"Điềm Điềm, cô có chuyện đúng không, cho nên không
dám nghe điện thoại của mẹ!" Vừa rồi anh đã liếc thấy chữ "mẹ"
trên điện thoại của cô.

"Không phải tôi không nghe, mà không dám nghe!"
Đường Mật Điềm ngao ngán nói.

"Cô không dám nghe? Cô đã làm điều gì xấu mà không
dám nghe điện thoại của mẹ?" Ôn Kỷ Ngôn ra vẻ bề trên, giáo huấn cô:
"Điềm Điềm, cô không nghe điện thoại của mẹ như thế là không được, cho dù
cô làm chuyện gì sai, mẹ cô cũng sẽ bỏ qua, cô thành thực nhận lỗi, ngoan ngoãn
xin tha thứ, mẹ cô nhất định không trách cô..."

"Anh đến là lắm điều!" Đường Mật Điềm ngắt lời
Ôn Kỷ Ngôn, "Tôi chẳng buồn giải thích với anh!" Nói xong, dưới sự
thôi thúc kiên nhẫn của tiếng chuông, cuối cùng không chịu nổi, Đường Mật Điềm
thở dài cầm máy lên: "Alô, mẹ à!"

"Mẹ mẹ cái gì, tại sao mãi không nghe máy?" Vừa
nghe giọng nói chói tai của mẹ, Đường Mật Điềm đã nhăn mặt nhích di động ra xa,
cố dịu giọng: "Mẹ, vừa rồi con bận."

"Phải, bận bận, chỉ có cô bận, thiên hạ đều rảnh
hết." Dừng lại để thở, bà lại tiếp: "Không phải cô định nói, cô bận
nên không thể đi đến chỗ hẹn với người ta chứ?"

"Ồ, mẹ thân yêu, mẹ luôn hiểu con nhất, ý con
là..."

"Không dài dòng, nói ngay xem, tại sao không đi gặp
người ta?" Bà Đường nôn nóng ngắt lời con gái.

"Chuyện này..." Đường Mật Điềm ngắc ngứ. Sao cô
có thể nói với mẹ, người mà mẹ định giới thiệu cho cô chính là bạn trai cũ của
một người bạn của cô, hai người đó dù đã chia tay, nhưng thỉnh thoảng vẫn gặp
nhau, làm sao cô tiện xen vào?

"Mật Điềm, mẹ thấy con không bình thường, bận rộn
không phải là lí do!" Bà Đường nói thẳng.

"Mẹ, con chẳng có vấn đề gì cả, chuyện tình cảm
không vội được!"

"Tút!" Bà Đường giận dỗi cúp máy. Đường Mật
Điềm gọi lại mấy lần nhưng bà không nghe.

"Điềm Điềm, sao cô ỉu xìu thế?" Thấy Đường Mật
Điềm thở dài thườn thượt, Ôn Kỷ Ngôn buột miệng hỏi.

"Không có gì, tôi chỉ hơi mệt, tôi đi ngủ đây, anh
cứ ăn cơm trước, đừng gọi tôi!" Đường Mật Điềm quay trở vào phòng, lao lên
giường, nỗi tủi thân không thể nói ra, ập đến khiến nước mắt bất giác trào ra.

Hai bốn tuổi, Đường Mật Điềm vẫn là một cô gái mơ mộng,
cô tưởng tượng trong một cuộc gặp gỡ tình cờ và lãng mạn, cô gặp được vị hoàng
tử của lòng mình. Chàng như thế nào, bản thân cô cũng chưa hình dung ra, nhưng
cảm giác, trong biển người, chỉ có mình anh, cô vừa nhìn đã nhận ra ngay, tim
đập rộn ràng, sau đó xác nhận anh chính là người của mình, cô có thể lao vào
một tình yêu như vậy, giống như thiêu thân lao vào lửa.

Nhưng trong thực tế, cô đã nhiều lần đứng giữa đám đông,
ngước nhìn quanh, nhưng chưa bao giờ tìm thấy người đàn ông đó, người đàn ông
đang chờ cô, nhưng cô tin vào sự tồn tại của người đó, giống như tin vào kì
tích có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Với ý nghĩ ngây thơ như vậy, cộng với đang ở vào những
năm tháng tuổi trẻ đẹp nhất, bị mẹ ép đi gặp những người đàn ông được mai mối,
Đường Mật Điềm trong lòng phản đối quyết liệt, nhưng lại không dám làm trái ý
mẹ, đành đối phó cho xong, nhưng khi ngay cả đối phó cô cũng không làm được,
thì bà Đường rất giận, điều đó khiến cô rất bất an, nhưng cô không cách nào ép
mình làm khác được.

Ôn Kỷ Ngôn sửng sốt nhìn Đường Mật Điềm thẫn thờ trở về
phòng riêng, anh vội đi đến gõ cửa: "Điềm Điềm, cô không sao chứ?"

"Tôi không sao!"

"Không sao thật chứ?"

"Anh hỏi hết chưa?" Đường Mật Điềm cuối cùng
nổi đóa lên đấm bùm bụp vào các thứ linh tinh ở đầu giường. Nghe thấy giọng bực
bội và tiếng động bên trong, Ôn Kỷ Ngôn nói vọng vào: "Này, tôi chỉ lo cho
cô thôi, cô không sao thì tốt!" Nói xong, nhìn cánh cửa khép chặt:
"Lát nữa nếu cô muốn ăn, tôi sẽ nấu cho!"

"Anh để tôi yên một lúc được không?" Giọng
Đường Mật Điềm đầy chán nản, thậm chí buồn phiền. "Ôn Kỷ Ngôn, xin anh,
nếu đói, tôi sẽ tự đi nấu, bây giờ tôi chỉ muốn yên tĩnh."

"Được thôi!" Ôn Kỷ Ngôn thở dài, sau đó lặng lẽ
quay về phòng, nằm xuống giường, khoanh tay trước ngực, nhìn trần nhà, âm thầm
suy nghĩ, mỗi người đều có chuyện rắc rối riêng, ví dụ như chuyện anh chạy trốn
đám cưới, ví dụ như Đường Mật Điềm từ chối đi gặp người đàn ông do mẹ mai mối.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3