Vương xà - Chương 09 - Phần 1
Chương
9: Ghen Tuông
- KHÔNGGGGGG...!
Màn
đêm chỉ vừa mới chìm xuống, ánh mặt trời chói chang gay gắt ban ngày chỉ vừa mới
nhường chỗ cho ánh sáng dịu nhẹ của mặt trăng kia thì bang Vương Xà đã bị chấn
động bởi tiếng hét chói tai. Tiếng hét này của ai? Đó chính là của vị phó bang
chủ Bạch Xà nhà ta. Tiếng hét vang vọng từ giữa trung tâm của bang hay chính là
nơi các vị chủ tướng của bang nghỉ ngơi vọng ra toàn bang. Cùng theo đó là hàng
loạt tiếng đổ vỡ, nổ, cháy,... vì giật mình mà lan theo liên tiếp phía sau. Quả
thật là lâu lắm rồi toàn bang mới lại được nghe thấy giọng hét oanh vàng của Bạch
Xà như thế này. Bạch Xà có thể bộc lộ tức giận như vậy thì chỉ có thể là...
- KHÔNG
ĐƯỢC... - Bạch Xà hét lên lần thứ hai, từ giọng hét có thể thấy cô đang giận dữ
tới mức như thế nào.
Huyết
Xà lần đầu chứng kiến việc này nên cho dù có là thiên tài tới đâu cũng không khỏi
choáng váng trước tiếng hét có lực công phá cao thế kia. Nhưng mà một lần rồi tới
lần thứ hai thì thanh kiếm anh đang lau trên tay cũng phải rơi xuống đất vì
không chịu được mà đơ cả người luôn. Thế mới biết được Bạch Xà nhà ta có nhiều
tiềm năng giống một quả bom đến như thế nào. Trong khi đó, Hắc Xà lại như miễn
nhiễm hoàn toàn với tiếng hét này, anh cực kì ung dung, khẽ cười xoa cái đầu
đang muốn xì khói của Bạch Xà nhẹ nhàng nói:
- Em
phải ngoan chứ, nghe lời anh đi.
- Kh...
- Bạch Xà đang định hét lên tiếp, ánh mắt vô cùng phẫn nộ thì lại lập tức im
ngay khi Hắc Xà dùng chiêu sát thủ. Hôn nhẹ một cái vào má Bạch Xà khiến cô im
bặt luôn. Hai tai ôm lấy má mình trừng mắt nhìn Hắc Xà đang cười hiền mà không
hề để ý ai đó đang nhíu mày, lắp bắp nói:
- Anh...
anh...
Bạch
Xà có thể vô tâm không nhìn thấy chứ đã ở trong căn phòng này thì mọi thứ làm
sao qua mắt được Hắc Xà. Gương mặt ai đó dù vẫn thản nhiên như không nhưng ánh
mắt tỏ rõ không bằng lòng kia thì qua sao được mắt anh. Hắc Xà cười, ánh mắt liếc
qua người nào đó rồi nựng má Bạch Xà, dịu dàng khuyên:
- Linh,
ngoan nào. Em biết Bạch Xà không thể lộ diện hình dáng ra ngoài được mà. Em chịu
khó một chút đi.
- Không
nghe, không chịu... Ở đấy toàn những con nhỏ đáng ghét thôi; anh không được đi
mà đi phải cho em theo cùng - Bạch Xà như một đứa trẻ, cật lực lắc đầu, tay túm
chặt lấy áo Hắc Xà như sợ rằng bỏ tay anh ra cái là anh biến mất luôn vậy.
Phải,
Vương Xà lâu lắm rồi không chịu cơn thịnh nộ của vị phó bang chủ Bạch Xà, bởi mấy
năm gần đây trong các bữa tiệc thịnh soạn ở thế giới đêm, Vương Xà rất ít tham
gia. Không phải là không được mời mà bởi vì Vương Xà chính là không muốn phải
nương tựa vào những cái đầu bẩn kia để đi lên. Vương Xà sẽ tự đi lên theo cách
mà Bạch Xà, Hắc Xà muốn chứ không phải nhờ cậy rồi nể nang một ai đó mà phải
khúm núm dưới trướng của chúng. Và hơn hết, cả Hắc Xà và Bạch Xà vì một lí do
nào đấy mà không muốn lộ diện mình. Nhưng bữa tiệc lần này thì khác, nó liên
quan đến làm ăn buôn bán và vận chuyển vũ khí của Vương Xà, thương giao đường biển
với các bang khác. Nhưng Bạch Xà cũng sẽ không tức giận đến mức thế nếu như bữa
tiệc lần này không mời tất cả người ở giới thượng lưu tới; nó vốn dĩ không chỉ
có làm ăn mà còn là buổi gặp mặt lớn của các nhà đầu tư nữa. Chính vì vậy, ở
đây xuất hiện rất nhiều loại người, đặc biệt là những đứa con gái mà Bạch Xà
không thể ưa nổi. Và chắc chắn với vẻ đẹp của Hắc Xà cũng như tiếng tăm của
Vương Xà thì cho dù Hắc Xà có đeo mặt nạ che đi nửa gương mặt tuấn tú của mình
thì vẫn hấp dẫn bất cứ cô gái nào từ vóc đáng đến ánh mắt ẩn giấu kia... Chính
vì vậy, một người mang tính cách độc chiếm như Bạch Xà sẽ tuyệt đối không bao
giờ đồng ý cho Hắc Xà tới những nơi đó nếu không cho cô đi cùng.
Bạch
Xà cứ nghĩ tới cái cảnh Hắc Xà bị một đám ma nữ mặt thì trát đầy phấn, môi thì
tô đậm son; lời lẽ thì đưa tình bay bướm trong khi bụng thì một bồ đen tối cùng
âm mưu bẩn thỉu là cô lại không chịu được. Từ trước tới giờ, từ giờ tới sau này
cũng vậy, Bạch Xà rất ghét những ai động vào Hắc Xà của cô dù là nam hay nữ trừ
một người cô nợ chữ “ân” cả đời này ra...
Huyết
Xà ngồi nghe hai anh em nhà này, một người thì cố gắng mang đủ mọi cách ra
khuyên nhủ dụ dỗ, một người thì sống chết mà phẫn nộ hét lên “Không được!” mà lắc
đầu. Theo anh thấy, chuyện này rất dễ xử lí, đâu có gì phiền phức tới mức mà Hắc
Xà lại khai nổ quả bom nguyên tử này đâu. Khẽ nhíu mày, Huyết Xà thản nhiên nói:
- Có
thể làm vệ sĩ đi cùng...
Bạch
Xà nghe vậy liền khựng lại, ánh mắt chuyển sang hướng Huyết Xà. Còn Hắc Xà nghe
xong thì tự dưng mồ hôi ở đâu đó theo nhau chảy ra, sống lưng tự dưng ớn lạnh.
Anh vội vã xua tay ấp úng:
- Ấy...
đừng...
Nhưng
Hắc Xà còn chưa kịp ngăn chặn thì Bạch Xà với trí thông minh lại thêm cái ánh mắt
Huyết Xà giải thích cho vài phần đã hiểu được dụng ý của anh. Đập tay cái bốp, Bạch
Xà vui vẻ:
- Phải
ha, anh đi đương nhiên phải mang theo vệ sĩ chứ. Vậy chắc chắn là Tứ Thần rồi
thêm em cũng chẳng vấn đề gì nhỉ. Hi hi, em đi thay đồ đây - Nói rồi Bạch Xà chạy
thẳng vào phòng thay đồ của mình trước khi Hắc Xà lại đổi ý và bày ra một ngàn
lẻ một lí do không cho cô đi.
Còn
bên này Huyết Xà vẫn ung dung nhấm nháp li trà thơm, anh cảm thấy khá thoái mái
khi giải quyết được quả bom kia. Nghe Bạch Xà hét thêm mấy lần nữa chắc chắn
cái đầu của anh cũng vỡ tung theo giọng hét đó mất. Ngược lại, Hắc Xà lại ôm đầu
bất lực không biết xử trí cô em gái bé bỏng của mình như thế nào nữa. Anh không
muốn làm tổn thương cô nhưng cũng không có quyền ngăn cấm, bác bỏ mọi tình cảm
cô dành cho mình được. Lúc này, Hắc Xà chỉ biết nhìn cái người đưa ra ý tưởng
đó bằng ánh mắt đầy phẫn nộ như muốn nói rằng: “Cậu giết tôi rồi!”.
ĐÊM,
KHÁCH SẠN V.VIP:
Những
chiếc xe sang trọng, bóng loáng đầy hào quang chứng tỏ đẳng cấp của chủ nhân
lân lượt đỗ cái “xịch” tại cổng lớn của khách sạn. Những con người khoác trên
mình những bộ đồ đắt tiền, những gương mặt quen thuộc, làm nên tên tuổi trong
thế giới đêm cũng như ngày lần lượt bước vào nhà; bữa tiệc xa hoa đã sẵn sàng...
Những
điệu nhạc du dương, những lời chào hỏi xã giao, những cái bắt tay không đơn giản
mà đó là lời kí kết hợp đồng đã thành giao hoàn hảo, những thức ăn đắt tiền nổi
tiếng, những li rượu đủ màu được pha chế tinh tế,... tất cả chỉ là làm nền cho
cuộc trao đổi lớn mà họ đang đợi phía trước kia...
“CẠCH...”
Cánh
cửa lớn được mở ra, anh bước vào trong một bộ vest trắng cách điệu đính đá chạy
dọc từ cổ xuống, khoác ngoài là chiếc áo măng - tô dài cổ lông trắng muổt, mịn,
mềm. Hình ảnh anh nổi bật giữa rừng người mafia áo đen này. Bộ vest của anh vừa
thu hút lại phản cảm nơi đây; bởi vì nó quá tinh khiết. Tuy vậy, nó lại mang một
sức hút đặc biệt khiến cho họ không rời mắt được anh - người con trai mang trên
mình chiếc mặt nạ trắng ánh bạc lung linh dưới ánh đèn che đi nửa gương mặt đẹp
như tượng điêu khắc của anh.
Đôi
môi khẽ nhếch lên tạo một nụ cười mang đầy ý vị, anh bước vào bữa tiệc và hòa
mình vào nơi ấp ủ đầy âm mưu chiếm đoạt này. Sự sắp đặt này ép anh phải đặt
chân tới đây nhưng liệu có đủ khả năng nhấn chìm anh vào nơi tối đêm này không?
Tất cả phải chờ tới tàn cuộc…!
- Xin
chào... - Một người con gái bước tới, cô ta khoác trên mình một chiếc váy dạ hội
bằng lụa mỏng, dài chấm đất màu đỏ tươi. Chiếc váy khiến người mặc trở nên quyến
rũ hơn bởi nó được xẻ một đường dài từ ngang hông xuống khoe đôi chân dài thanh
mảnh của cô.
- Ồ!
Xin chào cô, tiểu thư Linh Lan - Anh khách sáo nói, nhún vai khẽ cười - nụ cười
xã giao.
- Anh
khách sáo quá - Cô cũng cười, nhẹ phẩy cây quạt trên tay đầy duyên dáng.
- Không
dám, thất lễ với tiểu thư quả thực là không phải - Anh mỉm cười, lịch thiệp cúi
đầu để che giấu đi ánh mắt mang đầy sự xảo quyệt của mình.
...
Anh
và cô đứng nói chuyện với nhau khá lâu, tới nửa bữa tiệc họ vẫn khá là ăn ý trong
giao tiếp này. Điều đó khiến cho không ít người phải nảy lên những suy nghĩ về
cặp trai tài gái sắc này. Một người đừng đầu một bang, một người là con gái rượu
của bang chủ hùng mạnh lại sóng bước cùng nhau không thể không khiến cho người
ta dị nghị được. Nhưng nào có ai biết được rằng, hai nụ cười kia dù hướng về
nhau nhưng nó lại ẩn chứa một suy nghĩ khác nhau; một là sự hời hợt và một là sự
đắc ý. Chẳng qua là cả hai người họ đều là những diễn viên quá hoàn hảo nên
không thấy được sự thay đổi đấy mà thôi; ai là người đoán ý được thì người đó
chính là người chiến thắng trong cuộc nói chuyện này.
Lúc
đấy, thấy những đứa con gái lả lơi hết lần này đến lần khác cố ý tiếp cận anh, ai
đấy đứng ẩn mình trên cao vô cùng khó chịu. Cô túm chặt áp người đang đứng bên
cạnh mình, nghiến răng oán hận nói:
- Gì
thế kia? Mấy con nhỏ đó dám chạm vào mặt anh ý... Tui thề sẽ băm chúng thành
cám...
- A...
A... Chúng lại uốn éo, õng ẹo trước mặt anh ấy làm trò rồi. Cái lũ ý phải tống
vào nhà chứa mới đúng.
...
Huyết
Xà nhìn Bạch Xà mà không biết nói gì, chỉ có thể lắc đầu mà thôi. Bạch Xà dù
gian manh, nham hiểm tới mức nào đi nữa thì đối với tình yêu cô vẫn là một cô
gái biết yêu, ghét, giận, hờn như đúng độ tuổi của mình. Và có lẽ, đó chính là
điều anh yêu ở cô. Rất khó để mang tình cảm giữa cô dành cho Hắc Xà xóa đi được
nhưng anh lại chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bỏ cuộc cả. Vì anh là ai? Anh là Huyết Xà,
tình yêu của Huyết Xà không có kém mà chỉ có hơn mà thôi...
- Anh
là bang chủ của Vương Xà, Hắc Xà đúng không? - Một cô gái bước tới, sải bước tự
tin, giọng nói đầy kiêu hãnh.
- Cô
là... - Anh nghiêng đầu nhìn gương mặt sắc sảo kia, câu nói bỏ lửng để dành cho
người vừa bắt chuyện trả lời nốt.
- Kiều
My, con gái bang chủ Hắc Long - Cô gái mỉm cười, ánh mắt nhìn đánh giá Hắc Xà từ
đầu đến chân một cách soi mói và lộ liễu.
Anh
nhìn cô gái trước mặt mình, quan sát một chút rồi thầm đánh giá. Cô so với những
cô gái đang vây quanh anh kia mang vẻ diễm lệ, mặn mà hơn. Có lẽ do ánh mắt cô
tỏa ra sự kiêu ngạo, tự phụ khiến cô so với những người khác cao hơn một bậc. Bộ
đồ trắng đính kim tuyến lấp lánh dưới muôn vàn ánh điện nơi đây tôn nên vẻ đẹp
ngoại hình của cô. Sắc trắng đó cộng hưởng cùng màu trắng của anh khiến hai người
có phần nào đó giống nhau; lạc loài nhưng là độc nhất...
- Tôi
đã ngưỡng mộ tài năng của bang chủ Vương Xà - Hắc Xà đã lâu rồi, hôm nay được tận
mắt diện kiến quá thực rất vui mừng - Cô chìa tay ra, muốn bắt tay với anh.
Anh
nhìn bàn tay trắng nõn đang chìa ra trước mặt mình nhưng lại khá chần chừ. Có một
thứ ngăn cản anh làm điều này, không phải chỉ đơn giản chán ghét cô gái trước mặt
này mà còn bởi anh không muốn kích nổ một quả bom. Nhưng bàn tay anh giơ ra
chưa kịp chạm vào kia đã bị gạt ra bởi một bàn tay khác, bàn tay người đó nắm
chặt lấy bàn tay của cô ta. Tiếp theo sau đó, giọng nói lạnh lùng gằn lên từng
tiếng khó chịu; trong giọng nói đó mang vài phần cảnh cáo:
- Rất
vui được biết cô, đại tiểu thư nhà Hắc Long - Hai chữ “Hắc Long” được cô gái đó
cô tình nhấn mạnh như là lời cảnh cáo ai đó đồng thời như là một lời châm biếm
cho cái mục đích tiếp cận người của Vương Xà quá rõ ràng kia.
Trước
mặt anh, mặt cô gái con Hắc Long và cô gái nói chuyện với anh ban nãy là sự xuất
hiện của một cô gái lạ, đầy thần bí... Cô mặc trên mình chiếc váy dạ hội sexy
khi nó được xẻ và uốn một đường từ cổ xuống ngực eo và rốn hở ra chiếc khuyên rốn
bằng kim cương lấp lánh đầy quyến rũ. Đồng thời nó cũng khoe từng đường cong cơ
thể của cô một cách rõ nét nhất. Chiếc váy không quá cầu kì họa tiết bắt mắt
nhưng đó lại là chiếc váy mà không phải ai cũng đủ nét đẹp để dám mặc nó bởi nó
khoe trọn cả ba vòng của một gái. Không những vậy đường xẻ từ eo xuống rồi được
thắt lại bằng nơ khiến cho bất cứ con mắt nào của các chàng trai cũng không thể
rời được cặp đùi thon, gọn và dài kia. Mái tóc dài đen mượt được búi cao, cài
trên đấy là chiếc trâm bạc hình con bướm, tóc mai dài rũ xuống hờ hững trên bờ
vai trần trắng nõn và đầy đặn. Gương mặt thanh tú, sắc sảo bị che bởi chiếc mặt
nạ đính lông vũ đen. Vẻ đẹp đó vừa lồ lộ lại vừa bí ẩn khiến bất cứ người đàn
ông nào khi nhìn tới cũng muốn thuộc về, muốn nâng niu khám phá...
Nhưng
cô gái này lại khiến người ta không dám lại gần bởi ánh mắt, đôi mắt sáng long
lanh hằn lên những tia tức giận đến tột cùng. Màu mắt đỏ rực kia càng hiện rõ sự
giận dữ trong lòng cô khiến người con gái đối diện dù có kiêu ngạo tới đâu cũng
phải run sợ khi đối diện. Và tất cả những người con gái ở đây cũng đều hướng về
cô, không đơn giản chỉ là sự tò mò còn là ánh mắt ghen tị; phải, là ghen tị với
vẻ đẹp toàn vẹn mà mĩ miều kia.

